Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 173: Kiếm Dực vút không hiển thần uy
Ánh mắt Phương Hành dần thay đổi, từng bước thực hiện kế hoạch.
Mà dường như lúc này, Tiêu Kiếm Minh cũng không định dừng lại, vẫn ép tới chỗ Phương Hành, vẻ mặt lạnh lẽo, kiếm quang như sương. Thiết kiếm trong lòng bàn tay không ngừng biến hóa ra dị tượng kinh người, uy lực cuồn cuộn đè xuống Phương Hành. Hắn ta vẫn luôn có cảm giác ở dưới tay mình, Phương Hành sắp không chịu được nữa. Dường như có thể trảm hắn ngay giây tiếp theo, chỉ cần dùng thêm chút sức là được.
“Cuối cùng thì ngươi vẫn chỉ là một kẻ đáng thương. Âm mưu quỷ kế chỉ có thể được thể hiện nhất thời, nhưng cuối cùng vẫn là phải chịu thua mà thôi!” – Vừa lạnh lùng nói, Tiêu Kiếm Minh chém ra một kiếm: “Ngự Hàn Sương!”. Trong dị tượng băng sương, sắc mặt Phương Hành tái nhợt, liên tục lùi lại, dần gục xuống…
“Ngươi vẫn chỉ giống như con kiến trên đầu ngón tay của Tiêu thị mà thôi, cũng giảo hoạt gớm đấy, nhưng cũng không thoát khỏi vận mệnh bị ta bóp chết!” - Tiếng giễu cợt vang lên, Tiêu Kiếm Minh đánh ra một chưởng “Phá Hiểu Quang”!
“Phốc phốc phốc…”
Vẫn đang ở thế hạ phong, tựa như giây tiếp theo sẽ chết, nhưng lần này tới lần khác Phương Hành vẫn không chết, vẫn là rất vui vẻ. Tiêu Kiếm Minh không nhịn được, quát lên: “Họ Tiêu ta hôm nay sẽ cho ngươi biết thế nào là chênh lệch giữa chúng ta!”.
Trong tiếng hét vang, kiếm ra như điện, đánh ra một chưởng “Nhập Cửu Thiên”!
Kiếm quang như nước chảy, cuốn thẳng tới Phương Hành. Đây chính là kiếm mang uy lực mạnh nhất của Thanh Vân Cửu Kiếm Quyết, cũng hao tổn linh khí nhất.
Lúc mà hắn ta cảm giác đã có thể áp chế được Phương Hành, Tiêu Kiếm Minh vẫn chưa dùng tới kiếm pháp này. Hắn ta cảm thấy không cần lãng phí linh khí như thế. Nhưng tới lúc này, hắn ta đã cảm thấy có gì không đúng, quyết định dùng một kiếm này chém chết Phương Hành.
Cũng trong khoảnh khắc này, Phương Hành bỗng nhiên phá lên cười, đón lấy kiếm quang chói mắt của Tiêu Kiếm Minh, vẻ nghiêm trọng kinh hãi trên mặt biến mất, sắc mặt trở nên thoải mái, hai tay run lên, nhấc Thanh Long Bích Diễm Đao lên, sức mạnh hùng hậu, khó khăn lắm mới trụ được một kiếm này. Một chốc sau kiếm khí bộc phát, không khí tỏa ra làm vạt áo hắn tung bay, nhưng lại không hề lui bước chút nào.
Một kiếm trông có vẻ không thể ngăn cản này, thế mà lại chẳng gây hề hấn gì…
Gương mặt tức giận lạnh lùng của Tiêu Kiếm Minh trở nên ngạc nhiên, thậm chí cảm giác giống như đột nhiên đổi thành một đối thủ khác vậy. Vẻ mặt Phương Hành rất bình tĩnh, không thèm để ý mà đón lấy một kiếm này. Ánh mắt lạnh lùng, miệng cười như không nhìn về phía Tiêu Kiếm Minh, nhẹ giọng nói: “Ngươi tức giận sao? Nổi giận à? Ta giết một con súc sinh của ngươi, ngươi đã tức đến thế, đau lòng đến thế sao? Vậy ngươi có nhớ không… Năm năm trước, một ưng một kiếm nhà ngươi chém hết mấy trăm sinh mạng khắp Quỷ Yên Cốc, ta phải nghĩ thế nào?”
“Sao?”
Tiêu Kiếm Minh đột nhiên kinh hãi, ngay lập tức bay ra xa ba trượng, run giọng nói: “Ngươi…”
Phương Hành đặt đại đao chống xuống đất, kẹp vào giữa hai phiến đá. Hai tay chậm rãi kết thành pháp quyết, nhẹ giọng mà nói: “Đúng vậy, ta chính là thủ lĩnh thứ mười đã trốn thoát được khỏi đó. Ta tới đây để báo thù. Tiêu Kiếm Minh, ngươi chuẩn bị xong chưa?”
**
Tiêu Kiếm Minh kinh ngạc nhìn ý hận sâu thẳm trong đáy mắt Phương Hành, đột nhiên hiểu ra nhiều điều. Vì sao khi ở Loạn Hoang Sơn, hắn ta rõ ràng đã làm quen bằng thiện ý trước nay chưa từng có. Thế mà tên tiểu quỷ này hoàn toàn không để ý, ngược lại còn có địch ý mạnh mẽ đối với hắn ta. Và vì sao tên tiểu quỷ này rõ ràng tu vi không bằng hắn ta, nhưng hắn ta lại luôn cảm thấy một khí tức nguy hiểm tỏa ra từ người của tên nhóc này.
Thì ra là thế!
Chẳng trách ban đầu tìm mãi không ra tên cướp thứ mười. Thì ra tên nhóc đó cũng không phải người trưởng thành và cực kỳ hung ác như hắn ta tưởng, mà chỉ là một đứa trẻ mười tuổi!
Thì ra tên tiểu quỷ này không ở lại Sở Tây, mà lặng lẽ đi tới Thanh Vân Tông, trở thành tiểu sư đệ của hắn ta.
“…Vậy dị bảo kia là ở đâu?” – Trong đầu Tiêu Kiếm Minh hiện lên vô vàn suy nghĩ, cuối cùng lại thốt ra những lời này. Hắn ta vẫn nhớ chú mình từng nói, đó là dị bảo từ Cửu Quan. Đó là một bảo vật Thượng Giới được luyện chế từ trí nhớ của tu sĩ Thượng Giới. Vì món dị bảo này mà hắn ta đã mất bốn năm ở Sở Tây, làm bạn với đám giang hồ nhân sĩ ghê tởm, giết đi không dưới ngàn người, dùng tất cả biện pháp, thậm chí gác lại chuyện tu hành, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích dị bảo.
“Dị bảo này hiện đang trong tay ta, ngươi muốn lấy sao?” – Phương Hành nở nụ cười lạnh lẽo. Pháp quyết đã kết xong, một tiếng hô vang lên, sau lưng mở ra hai cánh kim vũ lớn, kiếm khí uy nghiêm lóa mắt.
“Tới đây mà lấy này!”
“Vút…”
Nói như vậy, Phương Hành cũng đã chủ động ra tay, kim dực bao trọn lấy thân, bay vút lên trời, hóa thành kim quang.
“Véo véo véo…”
Lúc hắn đánh tới, trong không khí đã có hơn mười tia kiếm quang màu vàng ngưng tụ xuất hiện. Thậm chí chỉ va chạm trên không trung, âm thanh tạo ra cũng giống như tiếng kim loại thực sự va chạm với nhau, nhỏ nhẹ dễ nghe, mà lại như xé rách không khí, sát khí lành lạnh.
“Thanh Vân Kiếm Nhất Tỏa Hoành Giang…” – Tiêu Kiếm Minh kinh hãi, vội vã lui bước, triển khai kiếm thế nhanh chóng. Đây là lần đầu hắn triển khai thế phòng thủ, vì đã cảm thấy nguy cơ sắp ập đến…
“Vèo…” - Một kiếm ngang trời, trước mắt Tiêu Kiếm Minh như xuất hiện một con sông lớn, trên con sông có xích sắt vắt ngang.
Trăng sáng nhô lên cao, xích sắt chăng sông lớn.
Kiếm thế hay địch ý đều đã bị sông lớn phong tỏa, ngăn ở ngoài khóa sắt. Đây chính là thủ thế trong Thanh Vân Cửu Kiếm, Tỏa Hoành Giang! Một kiếm này thi triển ra vững như khóa sắt khóa ngang sông, ngăn địch ở bên ngoài.
“Uỵch…”
Kiếm quang lao tới chém vào xích sắt, khiến tất cả vỡ toang, tan tành chỉ trong giây lát. Phương Hành thấy thế, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, vận Huyền Quyết, càng có thêm nhiều kiếm quang gào thét chém ra.
“Bá bá bá…” – Kim quang chớp động, khắp trời là bóng dáng kiếm như lông vũ.
Ba mươi sáu tia kiếm quang này là Phương Hành dốc sức cực hạn vận chuyển từ Thập Vạn Bát Thiên Kiếm mà ra.
“Thình thịch…”
Dị tượng bị xé nát!
Kiếm quang trước mặt đủ để ngược dòng thác nước mà lên, chém tảng đá thành phấn vụn. Kiếm thế mà Tiêu Kiếm Minh thi triển liền tan biến trong nháy mắt, xích sắt gãy vụn, sông lớn ngừng chảy, dị tượng ngang trời bị quét sạch, mà vẫn còn dư lại tận bảy, tám tia kiếm quang, gào thét đâm tới hắn ta. Trong cơn kinh hãi, Tiêu Kiếm Minh liều mạng triệu hồi thiết kiếm, đánh văng mấy đường kiếm quang, nhưng vẫn còn bốn năm tia chém trúng người hắn ta.
“Vút vút vút…”
Áo trắng rách tả tơi, máu tươi bắn tung tóe, Tiêu Kiếm Minh bay ra ngoài giống như con diều đứt dây. Dù vào lúc bị kiếm quang chém trúng, hắn ta đã liều mạng vận chuyển linh khí hộ thể, nhưng vẫn bị thương nặng. Suy cho cùng thì đây cũng không phải pháp quyết, mà là bí pháp của Đại Bằng Nhất Tộc - Yêu Tộc Huyền Quyết. Uy lực mạnh mẽ nhường này, tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng sẽ phải tốn sức đối phó.
“Ngươi nghĩ ta là ai? Tiểu gia là người có thể chà đạp người của Phù Diêu Cung, chỉ bằng ngươi mà cũng muốn cướp đồ của ta sao?” - Phương Hành rống giận, không muốn buông tha. Hai cánh sau lưng dang rộng ầm ầm, phi thân lên, kiếm quang như mưa. Lúc trước là Tiêu Kiếm Minh khống chế thiết ưng công kích hắn từ trên không trung. Giờ đây, hắn triển khai Thập Bát Vạn Thiên Kiếm bay vút lên cao, bắt đầu áp chế Tiêu Kiếm Minh từ trên không trung.
“Vút vút…” - Kiếm quang như lông vũ, nhanh chóng rơi xuống.
Như mưa to xối xả, lại như hoa rơi rực rỡ, bao phủ không gian phạm vi mười trượng. Tiêu Kiếm Minh cố gắng nhấc thiết kiếm lên, tả xung hữu đột thi triển Thanh Vân Cửu Kiếm đón đỡ. Thế nhưng vẫn là vô tác dụng. Dù đã ngăn cản được mấy đường kiếm nhắm tới chỗ nguy hiểm chí mạng, nhưng trên người vẫn trúng thêm bảy, tám vết thương. Lúc này hắn ta đã rất sợ hãi, khó có thể tin rằng Phương Hành đang chèn ép chính mình. Dường như hắn ta không thể tin được Phương Hành có thể mạnh như thế. Đây quả thực giống như một con hồ ly giảo hoạt bỗng dưng biến thành mãnh hổ.
Hồ ly làm người ta đau đầu, nhưng mãnh hổ khiến người ta sợ hãi!
Mà bên ngoài tiểu thiên nham lúc này, các đệ tử Thanh Vân Tông cũng đều há hốc mồm, á khẩu không thể nói gì.
“Tên tiểu quỷ này… đang chèn ép Tiêu sư huynh sao…”
“Hắn sắp thắng ư?”
“Đây là pháp thuật gì? Tay hắn rõ ràng không cầm kiếm, vậy mà sao kiếm khí lại sắc bén đến thế?”
Trên khán đài, Tiêu Sơn Hà cũng bất chợt đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo: “Đây không phải bí thuật của Thanh Vân Tông chúng ta!”
Trần Huyền Hoa cũng nhìn Phương Hành đầy khiếp sợ, đoán mà nói: “Thứ này sao lại giống bí pháp của yêu vương đại náo Thanh Vân Tông chúng ta ba trăm năm trước vậy? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ vào ba trăm năm trước, lúc Bạch Thiên Trượng sư thúc chế phục yêu vương đã ép hỏi bí thuật của nó rồi truyền lại cho tiểu quỷ này? Chẳng trách… Chẳng trách… Chẳng trách tiểu quỷ này dám khiêu chiến với Kiếm Minh, thì ra là dựa vào thứ này…”
Mắt Thanh Điểu Trưởng lão lộ rõ ý hận, bà ta lạnh giọng nói: “Tiểu quỷ đáng giận, thì ra hắn quả thực có Yêu Tộc Huyền Quyết bên người, lúc ấy cũng còn trêu đùa ta…”
Thiết Như Cuồng cũng lẩm bẩm: “Tiểu quỷ này giấu giếm kĩ thật, chẳng lộ ra phong thanh nào cả…”
Mọi người đều cho rằng đã đoán được bí mật chân chính của Phương Hành, tâm tình vô cùng phức tạp. Dù Yêu Tộc Huyền Quyết không so sánh được với truyền thừa của Bạch Thiên Trượng, nhưng cũng có thể áp dụng trong chiến đấu, tác dụng rất lớn. Bàn về uy lực thực sự thì Thanh Vân Cửu Kiếm Quyết không thể nào so được.
Hôm nay Tiêu Kiếm Minh có thể khống chế, chỉ đơn giản là vì… Tu vi của tên tiểu quỷ này quá thấp, vẫn chưa thể hoàn toàn kiểm soát pháp quyết này, phát huy uy lực thực sự của nó. Mà Tiêu Kiếm Minh lại quá khổ công với Thanh Vân Cửu Kiếm Quyết này.
Dù thế nào thì, nhìn cục diện này, Tiêu Kiếm Minh thua chắc rồi.
Các trưởng lão dù cố ý hay vô tình, đều đưa mắt nhìn qua Tiêu Sơn Hà.
Bọn họ không tin Tiêu Sơn Hà chịu để cho huyết mạch duy nhất của Tiêu thị bỏ mạng trên đài như thế, tất nhiên sẽ ra tay cứu viện.
Nhưng không ngờ, Tiêu Sơn Hà không có ý muốn chen vào trận chiến này, ngược lại cười lạnh một tiếng, nói: “Buồn cười, tiểu quỷ này thật sự cho là tu luyện một bộ Yêu Tộc Huyền Quyết chưa thành thạo là có thể thắng được Kiếm Minh sao?” - Thanh âm chợt lạnh lẽo, quát về phía tiểu thiên nham: “Kiếm Minh, ngươi còn chờ gì nữa? Lúc này còn chưa dùng thứ kia đi, còn đợi khi nào?”
Tiêu Kiếm Minh đang đau khổ chống đỡ trong tiểu thiên nham chợt nghe thấy âm thanh này, cũng ngẩn ra trong thoáng chốc: “Đúng vậy, làm sao quên được thứ này chứ?”
Ý niệm trong đầu chợt lóe lên, hắn ta cắn răng hét lớn: “Tiểu quỷ, ngươi thật sự nghĩ thắng được ta sao?”
Trong tiếng rống giận dữ, hắn ta bỗng nhiên cắn mạnh đầu lưỡi, phun một ngụm máu lên thiết kiếm.
“Ông…”
Thiết kiếm dính máu của chính hắn ta, xuất hiện một kí hiệu cổ xưa mờ nhạt. Sau đó, một luồng không khí vô cùng mạnh mẽ phóng ra từ trên thân kiếm ngăm đen. Không khí này thực sự rất nồng đậm, che khuất cả bầu trời, bao phủ cả ngọn tiểu thiên nham trong nháy mắt. Đây có lẽ là năng lượng vượt quá giới hạn của một tu sĩ Linh Động cảnh.
“Năng lượng của tu sĩ Trúc Cơ kỳ!”
Thiết Như Cuồng kinh hãi, đứng dậy quát to: “Làm như vậy là vi phạm lệnh cấm! Đó cũng không phải sức mạnh của hắn ta!”
Tông chủ Trần Huyền Hoa cũng nhướng mày, nhìn về phía Tiêu Sơn Hà. Bọn họ đều sống lâu lão làng cả rồi, có thể dễ dàng nhìn ra năng lượng xuất phát từ thiết kiếm của Tiêu Kiếm Minh căn bản không phải của hắn ta. Mà đây chính là ngoại lực được một tu sĩ Trúc Cơ kỳ phong ấn trong thiết kiếm. Tiêu Kiếm Minh dùng máu của bản thân để giải trừ phong ấn, triệu hồi sức mạnh này tung chiêu, đó căn bản là lực lượng của một vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ, chính là ngoại lực rồi.
Dĩ nhiên không thể nghi ngờ nữa, người phong ấn năng lượng này vào trong đó chắc chắn là Tiêu Sơn Hà.
“Hừ, ban đầu tiểu quỷ này dùng phù triện và pháp khí để đánh bại Hoa Oán Nghiệp thì không phải dùng ngoại lực sao? Hôm nay Kiếm Minh phá vỡ phong ấn thiết kiếm, giải phóng năng lượng ta chuẩn bị cho hắn phòng thân, cũng chẳng khác gì cả, gậy ông đập lưng ông mà thôi!” - Đối mặt với ánh mắt của mọi người một cách lạnh lẽo, Tiêu Sơn Hà khinh thường cười lạnh: “Nếu không, các người thực sự cho rằng ta sẽ tùy ý để Tiêu Kiếm Minh mạo hiểm ư?”
“Được, chúng ta nhận thua!” - Thiết Như Cuồng vội vàng đứng lên nói lớn. Dù biết rõ lời của Tiêu Sơn Hà còn nhiều điều vô lý, nhưng đây không phải thời điểm giải thích. Nếu không phải vì cần bọn họ hợp sức mới có thể mở được tiểu thiên nham từ bên ngoài, ông ta đã muốn tự mình ra tay can thiệp rồi. Bất kể là thực lực của Phương Hành có mạnh hơn nữa, cũng không thể chịu nổi năng lực của tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Vì vậy, ông ta tình nguyện nhận thua ngay lập tức.
Thật không ngờ, Tiêu Sơn Hà lại lạnh lùng cười một tiếng, từ từ nói: “Bọn chúng còn chưa kết thúc, vội làm gì?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook