Long Thành Đại Ca Đại
-
Chapter 19: Nam Bắc Quyền Lôi
Long Thành Đại Ca Đại
Tên khác: Long Thành Chưởng Đà Nhân
Tác giả: Manh Tuấn
Người Dịch: Kiết Tường
Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!
Hồi thứ 19: Nam Bắc Quyền Lôi
“Hảo công phu.’ Lô Chấn Đình nhìn thấy Hoắc Đông Thanh thủ thế như ngồi xổmn, vững như Thái Sơn, thần sắc lập tức nặng nề.
Tư thế này là đỉnh cao nhất của lưu phái Nam Quyền, Hư bộ là khó nhất.
Hạ thấp trọng tâm, bật mạnh lên, đánh cũng rất nhanh, được gọi là “ngồi xổm nhà cầu”, là tư thế cao cấp công được thủ được.
Nhưng phải yêu cầu phần chân có sức mạnh lớn, quyền thủ sử dụng trong thực chiến rất hiếm.
Đừng nói là vận dụng thực chiến, muốn ngồi xổm cho vững, ít nhất cần phải luyện công phu cước bảy tám năm.
Hồng Quyền, Vịnh Xuân, Thái Lý Phật đều có “Hư Bộ”, người đánh Hư Bộ toàn hongkong có lẽ bây giờ chỉ có mỗi Thiên Nghĩa Hòa!
Người này là Hoắc Đông Thanh!
Người vận dụng Hư Bộ trong thực chiến, nổi tiếng nhất, chính là nhất đại tông sư Diệp Vấn tiên sinh.
Hư Bộ đều gọi là ngồi xổm Diệp Vấn.
Nhưng Diệp Vấn ngồi xổm mặc áo dài, còn Thanh Quyền Chảy thì mặc đồ tây, giày da, nhìn vào là nổi bật.
Lô Chấn Đình nhìn thấy Hoắc Đông Thanh thủ Hư Bộ, lập tức phân mã phách quyền, thủ thế của Bát Cực Quyền!
Đặc điểm của Bát Cực Quyền là cương kình mạnh mẽ, phát lực nhanh mạnh.
Đặc điểm của Thái Lý Phật là công thủ phối hợp, linh hoạt đa biến, cần tốc độ linh hoạt, nhanh nhẹn đa biến làm chủ.
Trận đấu này thể hiện đặc điểm quyền pháp Nam quyền phái và Bắc quyền phái.
Đây đúng là một trận Nam Bắc quyền lôi.
Quan ca nhìn thấy sáng mắt…
“Vụt!” Hoắc Đông Thanh bật nhanh chân phải lên, chân trái bật đất, quyền trái đỡ đòn, chưởng phải xuyên qua hông Lô Chấn Đình.
Sau hai phút đối dầu, người xem và khách đặt cược đã mắng mỏ om xòm.
Hai người một người thì mã bộ nhẹ nhàng, từ từ quan sát, một người thì bất đọng như sơn, không khác gì tượng đồng.
Khán giả sao nhịn nổi.
Tiếng mắng mỏ vang trời, Lô Chấn Đình cuối cùng đã ra tay trước, đòn công nhanh mạnh, thử xuyên qua thế thủ của Hoắc Đông Thanh. Hoắc Đông Thanh hóa hư thành thật, hai chân dán chặt xuống đát, cả người như nhổ hành ở ruộng khô, mượn chân phát kình, một chưởng đánh vào xương sườn Lô Chấn Đình.
Cám ơn đã xem tại truyen66.com=
Lô Chấn Đình môn hộ mở rộng, hông dùng kình chuyển, tránh được chưởng phong hiểm hóc. Nắm ngón tay phải khép chặt, hóa thành điêu thủ thuận thế mổ vào cổ Hoắc Đông Thanh.
Lô Chấn Đình là truyền nhân đời thứ 11 của Ngô Thị Bát Cực Quyền của Mạnh Thôn Hà Bắc. Mười bảy tuổi hưởng ứng lời hiệu triệu “Lên núi xuống làng” của tổ quốc, từ làng quê đến Mạnh thôn làm nông, học được ba năm chân truyền Bát Cực Quyền Ngô Thị.
Nghe nói người thừa kế Bát Cực Quyền sớm nhất được ghi chép lại, chính là Ngô Chung của Mạnh Thôn Thương Châu, rất hưng thịnh vào những năm Khang Hi nhà thanh.
Bát Cực Quyền ban đầu còn được gọi là Ba Tử Quyền, được ghi chép lại trong Kỷ Hiệu Tân Thư của Thích Kế Quang, lại không ngừng sáng tạo, tổng hợp kỹ thuật cận chiến, hình thành cơ sở của lối đánh trung tâm như Thập Tự Kình, Bát Đại Chiêu. Quyền cùng lấy ý quyền đánh tám hướng, đặt tên là Bát Cực Quyền.
Lô Chấn Đình là một thanh niên rất có thiên tư võ học, trong ba năm ngắn ngủi đã học được Bát Cực Quyền.
Tiếc là hắn yêu con gái của sư phụ, lén ăn trái cấm bị phát hiện, cuối cùng bị sư phụ tố cáo với chính phủ “tội lưu manh”. Lại đúng ngay thời kỳ nghiêm khắc, không thể không bỏ chạy xuống phương nam. Sau đó, được người ta giới thiệu võ đài Long Thành, vừa trốn tránh truy bắt, lại vừa kiếm được tiền ăn cơm.
Hắn gặp Hoắc Đông Thanh cũng xem như là đen đủi!
Hoắc Đông Thanh quyền đánh Nam Quyền, chân đạp Bắc Thối, quyền phong của Lô Chấn Đình vừa dừng lại, chân bị chân phải đạp ra, như mũi đinh nhắm vào chân Lô Chấn Đình.
Chân phải Hoắc Đông Thanh đã phát kình, vì chân dài tay ngắn, sẽ để Lô Chấn Đình đến trước, một chân đạp nát ống chân Lô Chấn Đình!
Lô Chấn Đình nào dám mạo hiểm.
Hắn thu chân phải lại, cả người lui nửa bước, tay cũng thu lại.
Nếu không, hắn dễ bị mất thăng bằng, bị Hoắc Đông Thanh đánh ngã xuống đất, còn nói gì là tấn công?
Hoắc Đông Thanh nắm lấy cơ hội, thừa cơ lao lên, tiến thẳng vào thế thủ Lô Chấn Đình, miệng cũng phát ra tiếng trợ quyền.
“Chíu! Chíu! Chíu!”
Hoắc Đông Thanh miệng thở nhẹ, giọng nói sắc nhọn, không khác gì thét lớn.
“Tạch tạch tạch!”
Hai đấm như mưa như nhắm vào ngực Lô Chấn Đình, quyền phong như tên, trái phải khai cung, liên miên bất tuyệt!
Đây là lối cận chiến của Thái Lý Phật!
Thiết Tiễn Quyền!
Chỉ cần người bị Hoắc Đông Thanh phá được thế thủ, không cần nói nhiều, người đó như đang đợi vạn tiễn cùng phát!
Lôi Chấn Đình lui lui, sau khi tung vài đấm phản công, hai tay đã ôm đầu, lui đến sát mép sân thượng.
Người giang hồ dều biết, phương thức đánh người khác nhau, phương thức chịu đòn cũng khác.
Tư thế chịu đòn của Lô Chấn Đình rất chuẩn.
Thái Lý Phật có 49 lộ quyền pháp như Tứ Môn Kiều, Thập Tự Quyền, Tiệt Hổ Quyền, Mai Hoa Quyền, Thiết Tiễn Quyền, Ngũ Hình Quyền, Thập Hình Quyền…
Nhưng đánh người thì không cần nhiều quyền pháp đến thế.
Chỉ cần quyền pháp đánh được, là quyền pháp tốt nhất, cho dù là Thiết Tiễn Quyền, Thập Hình Quyền, đánh ngã được kẻ khác là được!
Quan ca ở cạnh võ đài khen nức nở: “Hảo quyền pháp.”
Người xem trước đó bảo quyền thủ đánh nhanh lên, trong chớp mắt đều im hơi lặng tiếng, nhìn Hoắc Đông Thanh tung quyền như mưa, cổ họng như có gì đó chặn lại.
Võ thuật Trung Hoa có đạo lý lấy tịnh chế động, nhận định tình thế, rồi mới có phát sau đến trước, tiên thủ quyết thắng.
Đại diện cho một mặt công phu dùng đầu óc trong võ thuật. Đánh nhau không chỉ dùng mỗi sức trâu!
Vì thế quyền thủ hai tay ôm đầu không tấn công ngay. Khi tịnh đã nhieuf, nếu động thì chiêu thức sẽ cực đẹp.
Hay hơn nhưng đòn bình thường tả xung hữu đột của các quyền pháp khác.
Vì rõ biết đạo lý của “Tịnh”, thì càng điên cuồng! Một tịnh một động, mang đến hưởng thụ thị giác rất sướng khoái cho mọi người.
Vả lại, Hoắc Đông Thanh và Lô Chấn Đình đều có trình độ của quyền thủ võ đài số bốn.
Lúc này Hoắc Đông Thanh thu lực lại, lui ra sau một bước.
Lô Chấn Đình cũng không ôm đầu nữa, bất ngờ nắm lấy cơ hội, lấy tay làm tường, tông mạnh Hoắc Đông Thanh.
Bát Cực Quyền!
Thiết Sơn Kháo!
Cơ hội cuối cùng cho Lô Chấn Đình!
Khu vực bàn trà sân thượng.
Lưu Giám Hùng mặc đồ tây, duỗi hai chan ra, miệng ngậm cigar, bất thình lình mở to mắt, ánh mắt rực lên.
“Đánh chết nó đi”! Hắn thầm mắng trong lòng.
Đông Hoán Đột, Hoa Phu Xe đứng bên cạnh hắn.
Hoa Phu Xe rõ nhất Tân Huyết mình tìm về ở trình độ nào. Quyền thủ Singapore và tên Thái Lan thì trình độ kém chút, chỉ ở mức võ đài số ba, nhưng Thanh Quyền Chảy và quyền thủ nội địa, đủ trình độ đấu với võ đài số năm.
Hoa Phu Xe dĩ nhiên muốn chớp lấy cơ hội này giữ chặt ông chủ lớn của Đông Hoán Đạt.
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook