Trần Sở lập tức tò mò hỏi:
- Còn cậu thì sao lão Hạ? Tu luyện tới cái đâu rồi?
- Tớ, vẫn ổn vẫn ổn.
Hạ Hữu Huy cười ha hả, tiếp theo phàn nàn nói:
- A Sở, có thể hay không đừng gọi tớ là lão Hạ, tớ đẹp trai như vậy, cậu gọi tớ là A Huy cũng được .
Trần Sở gật đầu:
- Không có vấn đề, lão Hạ.
- A Huy, là A Huy a.
- Tớ biết, lão Hạ.
- ... A Sở, tớ sẽ nghỉ chơi với cậu ba giờ đồng hồ.
Hạ Hữu Huy thấy hắn chết cũng không thay đổi cách gọi, mạnh mẽ xoay người sang chỗ khác, tìm tiểu mỹ nữ bàn phía trước nói chuyện.
Trần Sở chỉ có thể cười với hành động này của lão Hạ.
Lão Hạ chỉ là trông có nhiều kinh nghiệm chất phác, cũng không phải trông có vẻ già, bảo hắn gọi cậu ấy là A Huy cái gì, chẳng lẽ còn muốn cùng nhau đấu kiếm sao?
Không biết có phải vì đã có người đạt tới Trúc Cơ hay không, xế chiều hôm nay, trên lớp tu luyện, Trần Sở phát hiện mọi người đều cực kỳ cố gắng, nghiêm túc.
Nhưng cực kỳ đáng tiếc, thứ gọi là thiên phú này chính xác tồn tại. Có vài người tu luyện ba ngày vẫn dậm chân tại chỗ, không có chút tiến triển nào, mà có vài người thì tiến bộ kinh người.
Ví dụ như uỷ viên Võ Tu Y Duệ. Tiến độ minh tưởng của hắn ta, Trần Sở không biết rõ, nhưng trong nửa giờ, hắn ta có thể một hơi vận chuyển bảy lần khí huyết, đồng thời nhìn thì rất điêu luyện, nhưng vẫn chưa dùng hết toàn lực.
Về phần lớp trưởng Lâm Tuyết càng không cần phải nói, chưa tới ba mươi phút đã hoàn thành tám lần vận chuyển, hắn quan sát xong, tìm một nơi khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục minh tưởng.
Lực lượng tinh thần của bọn họ tràn đầy kinh người, khác với Trần Sở, hắn minh tưởng một lần, cần đến nửa ngày mới khôi phục.
Rất rõ ràng, bọn họ có thể đã dùng tài nguyên bổ sung hoặc thúc đẩy lực lượng tinh thần tương tự như bổ sung khí huyết.
Trần Sở đang suy nghĩ, hôm nay hắn vận chuyển khí huyết hai lần, lập tức dừng lại, mỗi lần tốn hai mươi phút, độ thuần thục +2, thuộc tính thể chất tăng lên +0.1.
Tiến độ tu luyện vẫn như cũ, nhưng tăng lên ổn định.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, hôm nay Trần Sở không chảy nhiều mồ hôi, chỉ là hơi mệt, thu dọn xong chuẩn bị rời đi.
- A Sở, chờ với.
Hạ Hữu Huy hấp tấp chạy tới.
- Có việc gì à?
Hạ Hữu Huy chạy tới, cười hắc hắc nói:
- Hiện tại mới bốn giờ, về sớm như vậy làm cái gì, có muốn cùng tôi đi gia nhập vào câu lạc bộ Hoa Trà hay không?
Trần Sở kỳ quái nhìn hắn:
- Cậu còn có thời gian đi tham gia câu lạc bộ, lớp trưởng đều sắp hoàn thành Trúc Cơ.
Tuy Trần Sở không có hỏi qua gia đình Hạ Hữu Huy, nhưng hắn cảm giác trong nhà hắn ta phải rất khá, chí ít không thiếu tiền, thiên phú cũng rất tốt, bây giờ không phải nên cố gắng tu luyện sớm một chút bước vào Trúc Cơ sao.
Hạ Hữu Huy không để ý nói:
- Không vội, không vội, anh mình nói, con đường tu luyện cần phải biết điểm dừng, không cần quá mức cố gắng, lại mất được nhiều hơn có.
- Thiên phú của lớp trưởng tốt, tiến vào Trúc Cơ sớm hơn chúng ta mấy ngày rất bình thường, không nên so sánh với cô ta, không thú vị, hơn nữa...
Nói tới chỗ này, Hạ Hữu Huy lập tức ngừng lại chủ đề.
Đồng thời hắn ta còn nhìn về phía sau lưng một chút, hình như sợ Lâm Tuyết đột nhiên lại xuất hiện, Trần Sở nhìn thấy có chút muốn cười.
Hạ Hữu Huy đối mặt với ánh mắt cổ quái của Trần Sở, nói sang chuyện khác:
- A Sở, cậu không cảm thấy tu luyện quá buồn chán à, vẫn là nhìn mỹ nữ bổ mắt hơn, còn có thể buông lỏng tinh thần.
- Tớ nói với cậu, qua mấy ngày tớ nghiên cứu quan sát, giá trị mỹ nữ bên trong câu lạc bộ Hoa Trà đứng đầu Vũ Cao, có rất nhiều mỹ nữ chất lượng cao.
- Không nói đến các đàn chị xinh đẹp khối lớp mười một, khối lớp mười hai, còn có rất nhiều thiếu nữ xinh xắn học cùng khối với chúng ta.
- Cậu suy nghĩ một chút, mùa hè chói chang, cùng một nhóm thiếu nữ xinh đẹp tràn ngập thanh xuân ngồi với nhau uống chút trà, tâm sự, có phải rất thoải mái, rất sảng khoái hay không?
Hình như Hạ Hữu Huy đã nghĩ đến cảnh tượng bản thân được các người đẹp quấn quanh, mặt mũi của hắn tràn đầy say mê, bởi vậy không nhìn thấy ánh mắt cổ quái của Trần Sở.
- A Sở, cậu cảm thấy thế nào?
Khục!
Trần Sở vội ho một tiếng:
- Đề nghị của cậu không tệ, nhưng tớ có việc phải trở về sớm, cậu đi một mình đi.
- Đúng rồi, quay đầu nhìn về sau một chút.
Trần Sở nói xong, vỗ vỗ bả vai của Hạ Hữu Huy, khẽ gật đầu ra hiệu với thiếu nữ hai tay ôm ngang ngực đứng sau lưng hắn ta, lập tức quay người rời đi.
Sau lưng!?
Hạ Hữu Huy giật mình, đột nhiên quay đầu, đã thấy ánh mắt bình thường của Lâm Tuyết nhìn hắn một cái, vứt xuống ánh mắt hung ác đi lướt qua người hắn.
Hạ Hữu Huy có chút ngây ngơ, lần này hắn rõ ràng không nói xấu Lâm Tuyết nha? Làm sao lại trừng mắt nhìn hắn?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook