Trần Hổ ôm lấy bát đũa, tiến đến trước mặt Trần Sở, tò mò nói:

- Anh, anh đã tu luyện hai ngày, cảm giác thế nào, có trở nên cực kỳ lợi hại hay không?

Trần Sở nghiêng qua, nhìn em mình một chút, tức giận nói:

- Em cho rằng ta tu luyện là công pháp thần tiên à, hai ngày có thể bay lên trời chui xuống đất sao?

- Hắc hắc, không phải mọi người đều nói Chân Võ rất lợi hại hay không?

Trần Hổ cười hắc hắc.

Không biết có phải vì nguyên nhân dung hợp ký ức, Trần Sở đều không cần ngụy trang, rất tự nhiên dung nhập gia đình này.

Chỉ là bất ngờ có thêm một người mẹ, cảm giác có chút không quen.

Cuối cùng, hắn đã xuyên qua hai mươi mấy ngày.

Đợi đến sáu giờ rưỡi, khi Trần Sở đã chuẩn bị xong thức ăn, Trương Hiểu Lan cũng tan tầm trở về, trên bàn cơm cô hỏi thăm tiến độ học tập của Trần Sở, hỏi xem hắn có thích ứng môi trường mới chưa.

Buổi tối, đúng bảy giờ, Trần Sở tắm rửa xong ngồi ở trên giường chuẩn bị tu luyện.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nói của Trương Hiểu Lan:

- A Sở, con đã ngủ chưa?

- Dạ chưa.

Tiếp theo, hắn thấy Trương Hiểu Lan đẩy cửa ra, cầm trong tay một tấm thẻ ngân hàng đi đến.

Trần Sở nghi ngờ nhìn mẹ mình:

- Mẹ, có chuyện gì sao?

Trương Hiểu Lan thấy con trai ngồi xếp bằng chuẩn bị tu luyện, ôn nhu nói:

- Hôm nay lúc làm việc, chị Vương có nói với mẹ chuyện sau khi vào cấp 3, các con bắt đầu tu luyện Chân Võ, cần bổ sung khí huyết.

- Mấy năm trước, con trai của chị Vương lên lớp mười, đã mua một loại tài nguyên khí huyết tên là Cao Hổ Kiếm.

- Nói ăn vào hiệu quả rất tốt, đáng tiếc có chút đắt, con trai của chị ấy cũng không có thiên phú tu luyện, cuối cùng vẫn là học lớp văn hóa.

Nói xong, Trương Hiểu Lan đưa thẻ cho Trần Sở:

- Mẹ cũng không hiểu rõ những chuyện này, về mặt tu luyện cũng không giúp được con cái gì.

- Nhưng các bạn học trong lớp con chắc cũng ăn những thứ này, con có thể đi hỏi các bạn một chút loại nào tốt.

- Ngày mốt là thứ bảy, trong tấm thẻ này có hơn chín chục ngàn, mật mã là sinh nhật con, đến lúc đó con cứ đi mua về dùng.

Trần Sở thấy Trương Hiểu Lan đưa cho mình tấm thẻ ngân hàng, hơi hơi yên lặng, số tiền kia chắn chắc là tất cả tiền tích góp được trong những năm này của mẹ hắn.

- Mẹ, con không cần.

Trần Sở hơi hơi lắc đầu, đẩy tấm thẻ lại:

- Hôm nay, có bạn học cũng nói với con chuyện tài nguyên khí huyết, nhưng con không cần đến.

- Không cần đến.

Trương Hiểu Lan nghi ngờ nhìn con trai mình.

Trần Sở gật đầu:

- Người cần tài nguyên khí huyết bổ sung khí huyết chỉ có hai loại tình huống, một loại là thiên phú không tốt, cần tài nguyên khí huyết bù đắp căn cơ.

- Một loại khác chính là thiên phú rất tốt, bổ sung khí huyết đẩy nhanh hơn tiến độ tu luyện, muốn một bước bước vào Trúc Cơ nhanh hơn so người khác.

- Mà tình huống của con là có một chút thiên phú tu luyện, nhưng không phải thiên tài, nên có thể từng bước tu luyện là được, không cần thiết tranh giành với người khác.

- A Sở, con xác định không cần tài nguyên khí huyết?

- Đừng cảm thấy tốn tiền, nếu con cảm thấy chút tiền ấy không đủ, mẹ có thể đi tìm nhóm chị Vương mượn bọn họ một chút.

Trương Hiểu Lan có chút chần chờ, cuối cùng cô cũng biết thể chất con trai mình vẫn luôn không tốt.

Trong lòng Trần Sở hơi có chút cảm động, lại có chút đau lòng, bảo:

- Mẹ, thật không cần.

Cuối cùng, dưới sự khuyên bảo của Trần Sở, Trương Hiểu Lan miễn cưỡng tin tưởng hắn thật sự không cần bổ sung khí huyết, nửa tin nửa ngờ đi ra ngoài.

Trần Sở không có lừa mẹ mình, hắn chính xác không cần.

Dù dùng chín chục ngàn tệ, chỉ là sớm một chút trong vòng nửa tháng đạt đến Trúc Cơ, cuối cùng sau khi luyện thành Chú Thể Quyết, còn phải dùng tinh thần minh tưởng ra đài sen mới được.

Mà sau khi đạt đến Trúc Cơ, mới có thể xem là bắt đầu tu luyện Chân Võ.

Bởi vậy hắn không cần thiết dùng hết gia tài tích góp rút ngắn thời gian.

…….

Ngày hôm sau, Trần Sở đi vào lớp học, vừa mới ngồi xuống, Hạ Hữu Huy phía trước đã quay người lại.

- A Sở, cậu biết không, An Phụ Khanh xếp hàng thứ nhất chiều hôm qua đã đạt đến Trúc Cơ, hôm nay đã đến tòa nhà C chọn môn học Chân Võ rồi.

- Nhanh như vậy?!

Trần Sở có chút giật mình.

Hai ngày đã hoàn thành Trúc Cơ, dù trong nhà có tiền có tài nguyên, cũng cần thiên phú cực kỳ tốt mới được, điểm ấy nhìn lớp trưởng Lâm Tuyết bọn hắn liền biết.

Hạ Hữu Huy có chút hâm mộ gật đầu:

- Không chỉ cô ấy, tớ còn thăm dò được lần này mười người đứng đầu bảng xếp hạng, mấy ngày nữa bọn họ đều sẽ hoàn thành Trúc Cơ.

- Bao gồm lớp trưởng chúng ta, nghe nói cô ta đã minh tưởng đến cánh hoa thứ mười, vận chuyển khí huyết tám lần trong nửa giờ, dự tính nhiều nhất ngày mốt cũng có thể đạt đến Trúc Cơ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương