Dưới bầu trời đêm, làn gió mang theo hương hoa cỏ tươi mát nhẹ nhàng thổi qua cửa trước của Thư viện Biên giới.
Ánh trăng dịu dàng rơi trên những bậc đá, tựa như tiếng đàn của thời gian, khiến những người qua đường thưa thớt trên phố không khỏi dừng chân lắng nghe.
Thalia ngồi yên bất động ở trên bậc thang bên ngoài thư viện.
Cho đến khi sắc trời tối đi một chút nữa.
Khi cánh cửa to lớn nặng nề của thư viện được đẩy ra, Range, trên tay ôm một quyển sách luật, cũng cuối cùng bước ra khỏi thư viện.
Cứ việc Thalia đưa lưng về phía Range, nhưng trong một chớp nhoáng, cô nhẹ nghiêng đầu, hiển nhiên là cảm giác được Range.
“Ai?”
Range nhìn thân ảnh quen thuộc kia với một chút ngạc nhiên, bước nhanh đến bên cạnh cô.
“Cô luôn ở chỗ này chờ tôi à?”
Range cũng rất nhàn nhã, dứt khoát ngồi ở một vị trí không quá gần nhưng cũng không quá xa bên cạnh cô.
“Nhận thù lao của anh, đương nhiên nên làm việc cho đàng hoàng.”
Lời nói của Thalia không có chút biểu cảm gì.
Trong lúc lơ đãng, cô liếc thấy [Bộ luật Vương Quốc Hutton ] trên tay Range.
Cô cũng không biết được Range là chuyên chú đọc sách gì mới cắm dùi cả ngày tại thư viện.
Bây giờ cô cuối cùng cũng biết đáp án.
Cái tên này hẳn là muốn trở thành luật sư hay thẩm phán.
Hẳn thực sự thuộc về loại người rất quy củ.
“Cô... Không ăn cơm trưa?”
Range nhìn Thalia, với tư thế trang nghiêm và tĩnh lặng như pho tượng, nhận ra rằng cô nàng rất có thể vẫn đang đói bụng vì canh gác ở đây cả ngày.
Cô ấy tuân thủ nội dung giao dịch nghiêm túc hơn hắn tưởng tượng, có lẽ đây chính là lòng kiêu hãnh của ác ma vương tộc?
“…”
Thalia không nói gì, chỉ là nhìn xem Range với ánh mắt không vui vẻ gì.
Tựa hồ khẳng định lời nói của Range.
“Ách...... Vừa vặn tôi cũng muốn chuẩn bị ăn bữa tối, đi chung không?”
Range lúng túng dừng lại một chút, cười ngượng.
“Không cần, chờ anh trở lại dinh thự tôi sẽ rời đi.”
Thalia đứng lên, giống như muốn dùng hành động nói cho Range: Tất nhiên muốn trở về dinh thự, thì nên nhanh chóng xuất phát.
Cô ta sẽ không tiếp nhận lòng tốt vô cớ của nhân loại.
“Hôm nay là tôi có lỗi, về sau tôi nhất định sẽ nói trước tôi ở chỗ này đến bao lâu.”
Range thành khẩn giải thích, trong lời nói tràn đầy thành ý xin lỗi.
“Nên là để đền bù, tôi mời cô dùng cơm.”
Nhưng mà Thalia chỉ thờ ơ đứng đó, như thể không nghe được lời nói của Range.
“Trong phủ của tôi có đầu bếp tốt nhất thành phố này.”
“Hắn giỏi nấu các món ăn đặc sản của biên giới phía nam Wantina, sẽ sử dụng những nguyên liệu được lựa chọn kỹ lưỡng nhất để nấu nướng,”
“Cam đoan là khó mà thưởng thức được ở thành phố khác.”
“Ngoài ra còn có bánh crepe phô mai xoài, bánh tart mocha hạt dẻ giòn, bánh mousse dâu tây bạc kim...”
“…”
Nghe Range líu lo không ngừng những lời nói tầm thường.
Khóe mắt Thalia dường như đã rung động một chút, nhưng ngay lập tức cô ta cau mày.
“Không.”
Thalia lạnh lùng mà nói, nghiêng đầu, không thèm để Range vào mắt, rồi không chút chần chừ nào hướng đến lối thoát.
Vừa nãy, lời nói của Range quanh quẩn bên tai cô.
Tựa như ác ma thì thầm, tràn đầy dụ hoặc.
Cô không biết vì sao, nhưng trong nháy mắt đó, cô có cảm giác như đang ở một thế giới khác.
Bên cạnh mình dường như có một vị quân sư đại tài của ma tộc, nếu có thể được lòng người ấy, chắc chắn sẽ có thể phục quốc...
Không đúng.
Thiếu niên nhân loại này rõ ràng thuộc về trận doanh thiện lương trật tự, không thể nào có chút quan hệ với những ác ma đồng tộc của mình.
Quả nhiên. Có lẽ là khát vọng phục quốc của mình quá mãnh liệt.
Nên mới sinh ra ảo giác hoang đường như thế.
“Thật đáng tiếc.”
Range đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên quần, một tay ôm lấy quyển sách luật dầy cộm, mặt mỉm cười dứt khoát đi theo.
Tuy Thalia vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng dù sao đó chính là tính cách của cô ấy.
Nhưng dù là vô tình hay cố ý, Range cũng phát hiện ra một chuyện.
Hắn còn nhớ rõ trong lúc làm việc đã thấy thiết lập của Thalia là một người có tính tự giác cực cao.
Cô một mực duy trì nguyên tắc ăn uống nghiêm khắc cùng thói quen tập luyện, nội dung của nó bao gồm chạy bộ vào sáng sớm, thiền và tắm nước lạnh.
Nhưng mà.
Xem như “mẹ đẻ” của Thalia, Range nhớ rất kỹ, Trong một đoạn văn nằm ở góc khuất của tư liệu có nhắc qua một chi tiết
【Cô kiêng ăn đồ ngọt, nhưng một khi có được cơ hội hiếm hoi để thưởng thức đồ ngọt, cô ta sẽ chỉ cho phép mình ăn những món sang nhất.】
Đây là một chi tiết vô cùng vi diệu.
Range không khỏi cảm thấy hoài nghi đối với chuyện này.
Phải chăng Thalia ẩn giấu kĩ càng thuộc tính tham ăn, mà lại còn sợ bản thân bị sa đọa bởi tham muốn này?
Nhược điểm lớn nhất của ác ma, chính là bọn hắn có dục vọng quá mãnh liệt, có khi bị ác ma tà ác hơn nhìn thấu dục niệm, tăng thêm dụ dỗ, liền khiến bọn hắn trở nên điên cuồng.
Ma tộc càng cao cấp, càng biết cách áp chế, che dấu dục vọng của mình.
Range cười thầm trong lòng.
Vậy nên mới nói ác ma thật sự rất thú vị.
Sắc trời của thành phố biên giới lại tối đi một chút.
Trong màn đêm, nhà Range lại trông vô cùng rực rỡ, ánh sáng rực rỡ từ đèn thủy tinh và cửa sổ trong sân nhà tỏa ra.
Lầu hai của dinh thự, trong thư phòng rộng rãi mà trang nhã, có một người đàn ông trung niên ngồi uy nghiêm, trên thái dương đã hiện chút hoa râm, nhưng khí chất lãnh tụ không suy giảm chút nào.
Ông mặc một bộ âu phục tinh xảo cổ phác, mỗi một chỗ góc áo đều được xử lý chỉnh tề, thể hiện ra phong độ nghiêm cẩn.
Ông ta là phụ thân của Range, cũng là chủ nhân ngôi nhà này - Noe.
Bên cạnh là quản gia đang rót trà cho ông.
Cùng với tiếng bước chân từ bên ngoài cửa dần dần tiến lại gần.
Một lát sau, cửa thư phòng từ từ mở ra.
Một thiếu niên tóc đen mắt xanh xuất hiện tại cửa ra vào, thần sắc có vẻ hơi nghi hoặc.
Hắn mới từ thư viện về đến nhà, ăn xong bữa tối, còn chưa kịp trở về phòng ngủ đặt xuống quyển sách luật, liền bị nữ hầu truyền lời gọi tới thư phòng lầu hai.
“Con tới rồi.”
Noe tựa trên ghế ngồi sau bàn đọc sách, quan sát Range kĩ càng.
Như thể đã chờ Range rất lâu trong thư phòng.
“Xin lỗi, con cũng không biết hôm nay cha muốn tìm con.”
Range đáp lại đâu ra đấy.
Noe gật đầu.
Ông có nghĩ tới việc Range sẽ về muộn.
Thật không nghĩ đến trên tay Range sẽ cầm theo một quyển [Bộ luật vương quốc Hutton] có con dấu của thư viện biên giới.
Cứ tưởng rằng thằng con này lại đi uống rượu say đến bí tỉ rồi về, kết quả là đi thư viện đọc sách.
Mặc cho Noe nhất thời cũng không hiểu được tại sao là sách luật.
Nhưng giờ nhìn thoáng qua, Range lại khá giống một vị thần quan hay học giả trang nghiêm.
Mơ hồ, lại có chút khí thế của một phán quan khống chế sinh tử.
Noe lập tức miết mi tâm.
Hiển nhiên chỉ là ảo giác của bản thân thôi.
Thằng con thích chơi bời nhà mình cùng nhân viên thần chức, hai bên đều chẳng có gì dính dáng với nhau cả.
Không bị tà giáo bắt cóc cũng đã là rất may mắn.
Có đôi khi ông thật sự thật lo lắng Range sẽ bị những tà giáo đồ kia đầu độc.
Tình huống tệ nhất, thậm chí có thể biến thành cuồng tín đồ, đi thờ phụng đám giám mục gian ác giống như thiên tai.
Còn tốt.
Noe tin chắc Range căn bản không có lá gan đi trêu chọc đám người điên lòng dạ còn ác hơn cả ác ma.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook