Những con đường lát đá của thành phố biên giới phía nam Wantina hiện lên sự cổ kính mà yên tĩnh dưới ánh sáng dìu dịu của ban mai.
Range đi bộ chậm rãi, gương mặt hiện rõ nụ cười tươi sáng như ánh nắng mặt trời.
Thế là cơ hội giết hắn của Thalia đã được giải quyết.
Căn bản là không làm khó hắn được.
Tiếp theo, hắn chuẩn bị đi đến một nơi theo đúng kế hoạch bản thân dự tính - Thư viện của thành phố biên giới.
Tiền thân của hắn chưa từng đến chỗ này, đối với Range hiện tại mà nói, nó giống như một cái bảo tàng vô tận của thế giới.
Mặc dù thư viện của thành phố biên giới kém xa thư viện của đại đô thị hoặc thư viện Vương Lập nổi tiếng của vương quốc.
Nhưng rất nhiều sách trân quý không thể tìm thấy trong nhà, tại thư viện của thành phố đều thu nhận.
Có rất nhiều quyển sách thú vị mà Range cần phải đi tìm đọc ngay lập tức.
Nghĩ đến việc lại có thể sống một cuộc đời bình yên, Range cũng cảm thấy tràn đầy mong đợi.
Chỉ cần mình không bị Thalia giết chết, không để cho cô ấy đạt được khoản tiền cần thiết để thực thi kế hoạch phục quốc, dường như hắn ta đã gián tiếp cứu thế giới khỏi hỗn loạn, khiến nó trở nên tốt hơn.
Về phần đồng ý cho cô ấy ba bảng tiền đồng mỗi ngày.
Coi như là cho cô ấy ỷ lại bên mình đến chết, cũng không đáng nói đến chuyện phục quốc.
Đợi cô kiếm đủ lộ phí để thoát cảnh màn trời chiếu đất, hẳn là cũng đã chán ghét cái thành phố bình thường này, tiếp đó chẳng bao lâu sẽ chọn rời đi.
Dù sao cô ấy và mình không giống nhau, bản thân mình chỉ muốn làm một tên dân thường có thể sinh hoạt tự do tự tại, mà cô ấy có ý chí bất khuất cùng khát vọng vĩ đại.
Range nghĩ thầm, đi tới một tiệm bánh mì mà nữ hầu giới thiệu, mua xong bữa sáng hôm nay, tiếp đó ôm túi giấy, tiếp tục cất bước trên đường cái tới thư viện.
Thư viện cũng không cách nhà hắn quá xa.
Dù là chậm rãi tản bộ, ước chừng ba mươi phút cũng có thể tới thư viện.
Sáng sớm, các cửa hàng bên đường đã mở cửa kinh doanh, nghênh đón sinh ý ngày mới, dọc theo con đường lát đá, cả con đường đều tỏa ra mùi hương mê người của bánh mì cùng cà phê.
Ánh bình minh cùng sương mù phiêu tán xung quanh kiến trúc hai bên đường, đám rêu xanh biếc bao trùm lấy con đường quanh co như tận cùng, như thể đang kể lại lịch sử thăng trầm cùng vinh quang.
Càng tiến đến gần, tiếng chuông giáo đường vang vọng bên tai, nhạc khúc du dương thánh khiết mà thành kính.
Trong đôi mắt hắn, mỗi một tòa kiến trúc đều rất hùng vĩ.
Range cắn bánh mì kẹp phô mai hoa quả, hít vào không khí mát mẻ của sáng sớm.
Bất tri bất giác, hắn đã tới thư viện.
Mấy ngày kế tiếp.
Kẻ ham học hỏi như hắn nhất định sẽ trở thành khách quen của nơi này.
Trước mặt tòa kiến trúc to lớn, một hàng cột đá hùng vĩ sừng sững trên bậc thang rộng lớn, bức tường bên ngoài được xây bằng đá đã trải qua biết bao thời gian lắng đọng.
Bước vào bên trong.
Chỉ thấy bên rìa cửa sổ dài hình vòm được khảm những hoa văn phức tạp, phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ.
Trực tiếp đi tới trước quầy, nhanh chóng làm thẻ thư viện.
Sau đó Range bước vào khu đọc sách rộng lớn.
Dưới sự chỉ dẫn của bản đồ nội thất, hắn tìm thấy khu vực tài liệu pháp luật, ngón tay hắn chạm nhẹ vào gáy sách, ánh mắt hắn quét qua chúng nhanh như dòng nước chảy.
Rất nhanh, Range lấy ra một quyển sách vừa dày vừa nặng từ trên giá sách.
[Bộ luật Vương quốc Hutton]
Hắn mang theo quyển sách, hài lòng ngồi xuống chiếc bàn dài và bắt đầu đọc.
Tất nhiên đi tới một thế giới kỳ huyễn như vầy.
Ngoại trừ cần phải hiểu rõ thế cục và tình báo của thế giới.
Như vậy, người thường nhất định đều rất nóng lòng tìm tòi nghiên cứu thiên phú của mình, hoặc thử học tập ma pháp.
Nhưng Range lại không làm thế.
Hắn lại muốn học pháp luật.
Ở cái thế giới này, ma pháp cùng sức mạnh tất nhiên quan trọng, ví dụ như thẻ bài ma pháp, có thể mang đến cho người ta năng lực siêu phàm cùng tài phú không tưởng tượng nổi.
Range cũng đại khái tin chắc rằng, tự bản thân hắn có thiên phú chế tạo thẻ bài không tồi.
Nhưng mà để trở thành một bậc thầy chế tạo thẻ bài xuất chúng, cũng không phải là chuyện có thể xong trong một sớm một chiều.
Hắn còn cần rất nhiều tri thức về kỹ thuật ma pháp cùng với chăm chỉ khổ luyện và thực hành.
Nhìn vào hiện tại, tri thức cùng trí tuệ, mới là căn cơ giúp hắn sống yên ổn.
Có đôi khi, hiểu pháp luật, có thể khiến đối thủ sống trong lao tù cả đời, thậm chí là bị phán tử hình tại chỗ.
Cho nên hắn không cần gấp gáp nghiên cứu thẻ bài ma pháp.
Hắn cảm thấy, mỗi khi đến một nơi, quan trọng nhất, chính là hoàn toàn hiểu rõ pháp luật của quốc gia này.
Hoặc nói cách khác là ‘Quy tắc cơ bản’.
Cho nên sáng nay, Range liền đến thư viện của thành phố, tìm một quyển “Bộ luật Vương quốc Hutton” bản sửa đổi mới nhất, và bắt đầu nghiên cứu từng chữ một cách nghiêm túc.
Trước giờ hắn luôn tuân thủ luật pháp, tuyệt đối không làm chuyện mà luật pháp cấm.
Mãi đến khi mặt trời lặn xuống phía tây.
Ánh chiều tà nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ vào thư viện, bầu không khí tĩnh lặng lan tỏa khắp nơi.
Range ngồi bên bàn đọc sách, ánh mắt chăm chú không ngừng, vừa đọc vừa nhẹ nhàng lật trang sách mỏng dính.
Ánh nắng cam đỏ xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu vào gương mặt chăm chú của hắn, tô điểm thêm một chút dịu dàng và thanh lịch cho gương mặt hắn.
“Chàng trai văn học kia trông thật quá ưa nhìn đó nha?”
“Đúng đấy, nghiêm túc lại chuyên chú, hắn ngồi ở chỗ đó đọc sách pháp luật cả ngày, xem ra chính là một học sinh cực kỳ xuất sắc.”
“Chờ đã, hắn chẳng phải là thiếu gia thích chơi bời của nhà Willford sao? Cái tên có tiếng xấu đồn xa, Range Willford?”
“Chậc... nhưng có thể thấy hắn thực sự tôn trọng pháp luật. Có lẽ lời đồn cũng không đúng lắm!”
Các cô gái ngồi sau quầy thì thầm với nhau, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Range.
Mái tóc đen mềm và đôi mắt xanh biếc của hắn, dung hòa cùng với khí chất thi nhân và họa sĩ bẩm sinh càng tô đậm thêm sự tuấn mỹ của hắn, một khi thoát khỏi cái lốt thiếu gia chơi bời, có thể thấy rõ sự biến hóa long trời lở đất của hắn.
Nhưng Range chuyên tâm đọc sách không để ý đến thời gian, căn bản không có chú ý tới những động tĩnh không liên quan tới thư viện.
Mãi đến khi ánh sáng ngoài cửa sổ đang dần phai màu, mới khiến hắn nhận ra đã thư viện đã sắp đến lúc đóng cửa.
Sau khi rời mắt khỏi trang sách, hắn cuối cùng cũng cảm thấy một cảm giác chua xót lâu nay không gặp.
Ngẩng đầu, phát hiện trong thư viện đã không còn bao nhiêu nhân viên nữa.
“Ngày mai nghiên cứu sơ qua một chút về kiến thức căn bản của kỹ thuật ma pháp của thế giới này.”
Range tự nói, để thẻ kẹp sách vào trong sách pháp luật, sau đó đóng sách lại.
Đã đến lúc về nhà.
Ngoài việc mượn quyển sách luật chưa đọc hết, hắn còn liệt kê sơ lược qua những quyển sách mà hắn muốn mượn.
Hắn rất quan tâm đến một vài quyển sách mà hắn vô tình liếc thấy khi tìm kiếm sách luật, tỷ như:
[Nguyên lý giải độc]
[ Sách lược chống lại ma pháp hệ Quấy Nhiễu Tinh Thần ]
[Phương pháp đề phòng ma pháp hệ Nguyền Rủa ]
Dù sao, sau khi nghiên cứu xong luật pháp và quy định của vương quốc, bước tiếp theo là nghiên cứu thẻ bài ma pháp.
Một người có nội tâm trong sáng như hắn nhất định phải hiểu thấu đáo cách đối phó với những phép thuật dơ bẩn kia!
Chỉ cần nghĩ một chút đến việc sau này có kẻ nào đó sẽ dùng những ma pháp này đối phó hắn là hắn cảm thấy toàn thân khó chịu.
Nếu lỡ như.
Chỉ nói nếu lỡ như thôi.
Sau này có lẽ chính hắn cũng buộc lòng phải dùng đến những thứ ma pháp hiệu suất cao này.
Thế thì cũng cần biết cách xử lý phương án phòng ngự của đối phương.
Bởi vì có câu: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook