Trong nhất thời, thư phòng lâm vào tĩnh lặng.
Bầu không khí giữa hắn và cha khiến cho Range đoán được đại khái, lần trò chuyện này có thể mang ý nghĩa rất quan trọng.
Nhìn sắc mặt của phụ thân, có thể là một cuộc trò chuyện liên quan tới tương lại, trách nhiệm cùng vinh dự của gia tộc.
Cho nên trước khi phụ thân mở miệng, hắn cũng không nên nói gì.
Ánh mắt di chuyển chậm chạp, Range chú ý tới quản gia đang mỉm cười với hắn.
Vẫn là kiểu cười của cáo già như mọi khi.
Range cảm thấy có chút khó chịu, hắn lập tức dời ánh mắt đi.
Những vị trí tạm thời có thể nhìn, là những quyển sách được sắp xếp chỉnh tề trên giá sách cao ngất, cùng với tranh sơn dầu treo bên tường.
Nghe nói đây là một danh tác cổ đại mà gia tộc cất kỹ đã lâu, nó được đèn ma pháp chiếu sáng, làm cả thư phòng tràn ngập không khí nghệ thuật.
Nhưng rõ ràng.
Nó không bằng bức tranh của Range.
Một lúc sau.
Noe hình như cũng nghĩ ra mình nên nói cái gì, ông ấy mở miệng:
“Range, con đã thành niên được một tháng... Trong khoảng thời gian này, nhà ta đã phải giải quyết rất nhiều phiền phức do con gây ra, ta nghĩ con không thể cứ tiếp tục quậy phá bừa bãi như thế mãi.”
Kế tiếp lại là một khoảng yên lặng ngắn ngủi.
Hoặc là một quãng thời gian chờ đợi.
Noe không biết được sau khi ông nói ra câu này, Range có nổi nóng và tức giận vì màn diễn kịch của hắn bị vạch trần hay không.
Bởi vì đối với sự thay đổi của Range trong hai ngày này, ông ấy cảm thấy nó giống như một loại diễn kịch, một kế sách ứng phó tạm thời.
Rất có thể Range nhận ra được gia đình này sẽ bắt đầu kìm chế những hành vi phung phí, bừa bãi của hắn.
Cho nên hắn hẳn là nhẫn nhịn kiềm chế thói quen ngang bướng của mình, cố gắng thông qua việc giả vờ ngoan ngoãn tạm thời để vượt qua kiếp nạn này một cách bình an.
Nhưng mà.
Chuyện xảy ra ngoài dự tính của Noe.
Ánh mắt của Range vẫn lặng yên, bình tĩnh như cũ.
Sau một hồi suy nghĩ về vấn đề này, hắn nghiêm túc gật đầu.
Hắn đáp:
“Con xin lỗi, con đảm bảo sẽ không làm chuyện có hại cho danh dự của gia tộc một lần nào nữa.”
Lần này Noe có chút ngỡ ngàng, không khỏi nheo mắt lại.
Ông đánh giá Range lại lần nữa.
Nhìn thế nào, cũng là một thiếu niên tốt.
Thậm chí trong lúc nhất thời Noe sinh ra cảm giác chính mình hẳn nên kiêu ngạo vì có một đứa con có tri thức, hiểu lễ nghĩa, lại có ánh mắt sáng tỏ như thế.
Thằng con này, hoặc là thật sự tỉnh ngộ hoàn toàn, hoặc là vẫn còn đang cố giả vờ mạnh miệng.
Dù Noe rất hi vọng là loại tình huống đầu tiên, nhưng ông cũng biết xác suất thằng con giả vờ nó lớn hơn nhiều.
Chắc chắn không thể có chuyện là đột nhiên xuất hiện một bước ngoặc cuộc đời nào đó khiến thằng con trai ngốc này, chuyển biến toàn bộ trạng thái tinh thần từ đầu đến đuôi chứ?
Nhưng không sao cả.
Mặc kệ Range có giả vờ diễn kịch hay không, Noe đều có biện pháp để đánh giá từ căn bản rồi tiếp đó nghĩ xem nên đối xử với Range như thế nào.
“Khụ khụ.”
Noe hắng giọng một cái, chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn, nhìn Range chăm chú,
“Con chuẩn bị cho kỳ thi đầu vào Viện Luyện Kim đến đâu rồi?”
Ngữ khí của ông dường như trở nên hòa hoãn một chút, nhưng ý tứ trong lời nói lại càng thêm nghiêm khắc.
“Nên nhớ rằng, mặc dù vì công việc kinh doanh xuyên biên giới mà ta thường xuyên phải ở bên kia đế quốc, nhưng điều đó không có nghĩa là ta hoàn toàn không quan tâm đến con. Sự bao dung của cha đối với con, cũng là dựa trên điều kiện con phải sống một cách đàng hoàng.”
“Ha ha...”
Vừa nói xong.
Tên quản gia, đứng ở sau lưng Noe, không khỏi lộ ra một chút ý cười.
Trong đó ba phần là cười trên nỗi đau của thiếu gia, bảy phần là rất hứng thú muốn thấy thiếu gia đối phó chuyện này kiểu gì.
“…”
Range tạm thời giữ im lặng, nhưng trong lòng cả kinh.
Trong kí ức của thân thể trước kia, hắn đúng là không học qua tí nào!
Viện Luyện Kim mà Noe nói tới, là phân viện của Học viện Icerita, cũng là Viện Luyện Kim lâu đời nhất của vương quốc này, tọa lạc tại thủ đô của Vương quốc Hutton.
Hằng năm, học viện sẽ tuyển sinh những người vừa đủ độ tuổi có tiềm năng từ trong vương quốc Hutton cùng với các nước chư hầu xung quanh, danh tiếng của nó bao trùm toàn lục địa phương nam.
Viện Luyện Kim chính là một trong bốn phân viện của nó.
Kỳ thi đầu vào của Viện Luyện kim, nổi tiếng với công nghệ và nghiên cứu lý thuyết luyện kim, khó đến mức thân thể trước kia của hắn còn chưa bắt đầu cố gắng đã lập tức bỏ cuộc.
Thân thể trước kia cũng một mực nói dối đang cố gắng thi đậu Viện Luyện Kim, từ đó lừa gạt lòng tin của cha mẹ, lấy lượng lớn tiền xài vặt vui đùa cả ngày.
Đáng giận, thằng thân thể trước kia thật đáng chết.
Một mình hắn hưởng phước, họa đến tay hắn phải gánh!
Range chửi bới trong lòng.
Nhưng mà, theo diễn biến cốt truyện gốc, thân thể trước kia sẽ không đụng phải thời khắc phiền phức này.
Bởi vì Thalia sẽ giúp tên thiếu gia giàu có mà bại não này kết thúc cuộc đời phiền não.
Nghĩ tới đây, Range đột nhiên nhíu mày.
“Cha, trên đời này còn có doanh nghiệp khác trùng tên với ‘Thương đoàn Willford’ không?”
Range hỏi.
“Hả?”
Noe dường như cảm thấy khó hiểu trước câu hỏi đột ngột của Range, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Range, ông ấy vẫn trả lời một cách tự hào:
"Ta không thể khẳng định có doanh nghiệp nhỏ khác dùng trùng tên hay không, nhưng đối với các doanh nghiệp lớn tham gia thương mại giữa Vương quốc Hutton và Đế quốc Creist, chỉ có một nhà chúng ta.”
Sau khi Noe nói xong, Range không thay đổi bất cứ biểu cảm gì, chỉ yên lặng gật đầu.
Tất nhiên mình đã thay đổi vận mệnh ‘Bị Thalia giết chết’ và sống tiếp, thế thì, cũng phải đối mặt với những tình huống mà thiếu gia giàu có bại não sẽ không va phải trong nguyên tác.
Range đã sớm cảm thấy dòng họ “Willford” của mình có chút quen tai,nhưng lại không nhớ nổi cụ thể là ấn tượng ở chỗ nào.
Sau khi nghe lời nói của Noe, Range cuối cùng nhớ ra, trong cốt truyện chính của trò chơi diễn ra hai năm sau thời điểm hiện tại, có một nhiệm vụ phụ tên là “Thảm án Willford”!
Nhiệm vụ nhắc nhở là một doanh nghiệp thương mại xuyên quốc gia đột nhiên sụp đổ chỉ sau một đêm không rõ nguyên nhân, và những người có liên quan đến các nhân sự cấp cao của doanh nghiệp cũng lần lượt bị sát hại dã man. Người chơi có thể chọn đi điều tra hay không, hơn nữa nhiệm vụ có đẳng cấp rất cao.
Họ của mình là Willford, doanh nghiệp của gia tộc cũng gọi là 'Thương đoàn Willford', cũng chỉ có cái nhà này là công ty đa quốc gia cỡ lớn...
Hình như đúng là nhà mình rồi.
Xem ra mình còn chưa thể tùy tiện nằm ngửa, ít nhất phải phấn đấu một năm nửa năm, sớm điều tra đồng thời giải quyết tai họa tiềm ẩn của gia tộc mới được!
Tiền của gia tộc, đều là chỗ dựa để mình có thể về hưu lúc 20 tuổi, phải bảo vệ cẩn thận.
Hồi tưởng lại một chút thông tin liên quan đến Học viện Icerita trong trí nhớ của mình.
“Con bảo đảm sẽ thuận lợi thông qua kỳ thi đầu vào.”
Range trả lời có chút ung dung.
Hắn cũng không ngại đi vào học viện ở thủ đô.
Thậm chí có thể nói trong ký ức của thân thể trước kia , đó là một học viện trong mơ.
Không chỉ có công nghệ kỹ thuật ma pháp tiên tiến nhất của Vương quốc Hutton cùng nhiều tài nguyên cơ sở hạ tầng cấp cao, mà còn nhận được bảo vệ tối ưu.
Huống chi hiện giờ bản thân vẫn là một tên không có chức nghiệp cấp một, không có sức chiến đấu, không thể tự bảo vệ, cũng không có địa vị “đủ để khiến các nhân vật tai to mặt lớn coi trọng và bảo vệ hắn”.
Giờ mà tùy tiện lao đầu vào nơi bị hiềm nghi nhất là cội nguồn tai họa -Đế quốc Creist, chắc chắn là tìm đường chết.
Vẫn nên ưu tiên phát triển tiềm năng của mình tại Vương quốc Hutton.
Nếu như muốn một bước lên mây.
Thậm chí là góp nhặt nhân mạch, thu được ưu ái từ một ít người quyền cao chức trọng hoặc cường giả đỉnh cao.
Như vậy thì trở thành một bậc thầy chế tạo thẻ bài, chắc chắn là đường tắt thích hợp với thiên phú của mình nhất.
Đi đến Học viện Icerita và mượn dụng tài nguyên của Viện Công Nghệ Ma Pháp, hiệu quả gấp trăm lần so với việc ở lại một thành phố biên giới và tự nghiên cứu chế tạo thẻ bài.
Thủ Đô, cũng là một cái sân khấu phù hợp hơn để mình thể hiện tài hoa.
Tình huống tồi nhất, chỉ cần mình có thể phát tài ở thủ đô Icerita, đến lúc đó nghĩ biện pháp tự tay phá hoại thương đoàn Willford của phụ thân, cũng có thể tránh cửa nát nhà tan!
“Hửm?”
Noe nhíu mày, cũng không có nhận ra được suy nghĩ tràn ngập lòng hiếu thảo của Range, chỉ là rất hoài nghi câu nói muốn nhập học của Range.
Ông tưởng rằng đã đến lúc con trai mình bại lộ phong cách hành sự lưu manh đần độn.
Không nghĩ tới ngoại trừ nhíu mày, Range vẫn cứ mạnh miệng.
Phản ứng trong hôm nay của Range, mỗi một bước đều nằm ngoài dự tính của Noe.
Noe không có nhiều thời gian để quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của Range, mỗi lần hỏi quản gia và nữ hầu về tình trạng của Range, hai người đều cố gắng bao che cho Range.
Nhưng Noe cũng không ngốc, ông đại khái vẫn có thể đánh giá ra trạng thái thường ngày của Range và cách thức sinh hoạt hằng ngày của hắn
“Con đã nói như vậy, nếu như con thuận lợi thông qua được thi đầu vào, thì chính là ta hiểu lầm con, ta sẽ xin lỗi con...”
Noe trầm giọng, ánh mắt như đuốc, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh biếc của Range như muốn nghiên cứu tìm tòi cái gì,
“Nhưng nếu như con thi rớt, vậy chứng minh con đang lừa gạt tín nhiệm của chúng ta?”
“Đương nhiên, rất công bằng.”
Range đáp lại, trong âm thanh vẫn không có chút hoang mang nào.
“Vậy hôm nay không quấy rầy con nữa, tiếp tục cố gắng học tập. Ta sẽ sớm mua giùm con vé tàu đi thủ đô, con không cần quan tâm mấy thứ này.”
Đến nước này, thấy Range dứt khoát hứa hẹn như thế, Noe cũng thỏa mãn.
Tất nhiên Range bây giờ còn muốn mạnh miệng.
Thế thì Noe cũng không ngại nhân cơ hội này, khiến cho Range cam tâm tình nguyện chấp nhận trừng phạt sau khi chịu chút thất bại.
Kỳ thực Noe cũng không cảm thấy Range có thể thông quan khảo thí của Viện Luyện Kim.
Hoặc có lẽ ngay từ đầu là không có khả năng.
Bài thi của Viện Luyện Kim vô cùng phức tạp, số lượng môn học và tiêu chuẩn để đậu là cực cao, ít nhất phải chuẩn bị nghiêm túc trong hai ba năm.
Còn ba tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh của Học viện Icerita năm nay.
Dù Viện Luyện Kim không cần thiên phú nhất, ngưỡng cửa thấp nhất, Range cũng không thể nào lọt cửa.
Chờ hắn lên thủ đô nhìn thấy những đồng lứa thiên tư trác tuyệt của ba viện khác, may ra mới có thể hiểu sự lười biếng, tự đại cùng tầm nhìn hạn hẹp của bản thân là ngu xuẩn cỡ nào, đáng buồn cỡ nào.
“Con biết rồi.”
Range khẳng định.
Phụ thân tuy luôn nghi ngờ mình, nhưng luôn nói chuyện rất khéo léo, lại còn đưa mình đến thủ đô, Range cảm thấy được tôn trọng.
Nhưng vậy hắn cũng phải đáp lại kỳ vọng của phụ thân.
“Chỉ cần người vững tin có thể đưa con đi vương đô thể hiện tài hoa, con bảo đảm người sẽ thu được tin vui ‘Con đã thuận lợi nhập học Học viện Icerita trong thủ đô’.”
“...A.”
Nghe thế, Noe kém chút cười ra tiếng.
Ông cầm ly trà lên, nhấp một hớp, kìm lại vẻ mặt cười nhạo sắp xuất hiện.
Còn thể hiện tài hoa.
Chỉ là đi nhập học thôi, còn có thể quậy ra sóng to gió lớn gì sao?
Noe không nghĩ tới buổi nói chuyện sẽ thuận lợi như thế, ông đã chuẩn bị tâm lý là sẽ xảy ra huyên náo không vui giữa hai người.
Về phần trừng phạt Range, trừng phạt là tất nhiên, bởi vì ông muốn dạy cho Range cuồng vọng cùng tự cao thái quá sẽ khiến mình phạm phải sai lầm đắt giá.
Hôm nay bất ngờ, bởi vì Range tỏ thái độ thành khẩn nên đã đạt được một cái hiệp ước hòa bình tốt đẹp.
Nhưng theo quan điểm của Noe, khác nhau chỉ ở trước khi trừng phạt Range thì cho hắn đi thủ đô trải chút sự đời mà thôi.
Dù sao Range đi thi đầu vào Học viện Icerita, cũng chỉ là đi chịu nhục.
Còn chuyện để Range đi thủ đô, Noe cũng chẳng lo rằng Range có thể sẽ thành một con ngựa hoang mất cương.
Ở địa phương nhỏ bé này, một người chưa từng va chạm xã hội như Range có thể ngang ngược càn rỡ.
Nhưng ở thủ đô Icerita thì khắp nơi đều có nhân vật máu mặt, là võ đài chân chính trên lục địa phương nam, tất nhiên thằng con này không tạo nổi sóng gió gì.
Noe hiểu rõ Range, nó chỉ là hổ giấy, được thêm cái mác thiếu gia nhà giàu bại não.
Tuyệt đối không phải là con hổ chờ thời xổng chuồng về rừng rồi tiến hóa thành Hỗn Thế Ma Vương không cách nào khống chế.
Điểm đó khiến cho ông ta yên tâm vô cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook