Khát Vọng Trỗi Dậy
Chương 537: Phụ chương 48 – Báo động

Việc giới thiệu Seo Yuhui với gia đình đã khiến Seol Jihu vô cùng lo lắng.

Lý do là vì Yoo Seonhwa. Mặc dù quan hệ giữa Seol Jihu và cô ấy đã kết thúc từ lâu, nhưng hai người đã bên nhau hơn hai mươi năm.

Cha mẹ của Seol Jihu đã nhìn thấy hai người họ bên nhau từ khi họ còn là những đứa trẻ. Mọi người trong gia đình đều tin rằng, cuối cùng họ sẽ kết hôn.

Họ biết mối quan hệ của họ sụp đổ trong thời gian Seol Jihu nghiện cờ bạc, nhưng điều đó không có nghĩa là sự hiện diện của Yoo Seonhwa đã biến mất.

Khi Seol Jihu bước vào cùng Seo Yuhui, cậu nhanh chóng cảm nhật được bầu không khí căng thẳng trong nhà.

Bố cậu đang lặng lẽ ngồi hút thuốc. Vẻ mặt vô cảm của ông khiến mọi người khó có thể đoán được ông đang nghĩ gì, nhưng Seol Jihu hiểu rõ cha mình nên cậu biết rằng ông đang lo lắng.

Mẹ cậu thì khác, dường như bà có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Seol Wooseok trông rất hào hứng, trong khi Seol Jinhee khoanh tay và nhìn trừng trừng ra cửa. Khuôn mặt của cô ấy dường như đang nói, “Nào, để xem con đũy nào đang cố gắng chiếm lấy vị trí của Seonhwa Unni?”

Seol Jihu cười nhạt, nhớ lại cô ấy đã làm việc chăm chỉ như thế nào để tách Yoo Seonhwa khỏi anh ấy, thậm chí còn đi xa như giới thiệu một người đàn ông với cô ấy.

Tất nhiên, cậu cũng không lo lắng lắm. Việc Seol Jinhee tỏ thái độ như thế cũng có nghĩa là cô ấy giờ đã quan tâm đến cậu.

“Con xin lỗi vì đã đến muộn.”

Hơn nữa, Seo Yuhui cũng nói rằng cậu không được can thiệp, và cho dù có chuyện gì xảy ra, cô ấy cũng sẽ tự mình lo liệu.

“Đây là bạn gái của con.”

Thế nên, Seol Jihu chỉ giới thiệu đơn giản.

“Xin chào cả nhà”

Seo Yuhui mỉm cười và cung kính cúi chào.

“Rất vui được gặp mọi người. Con là Seo Yuhui.”

Seol Jihu lo lắng quan sát phản ứng của các thành viên trong gia đình mình.

Cả bốn người đều sửng sốt ngay từ khi họ bước vào. Chính xác hơn, khuôn mặt của họ như muốn hỏi rằng: cậu ta đã tìm đâu ra một cô gái như vậy?

“Không phải vô cơ mà cô ấy được gọi là Đóa hoa Thiên đường.”

Seol quên mất rằng có kẻ đã đánh cắp danh hiệu ấy chỉ trong một ngày. Cậu mỉm cười và nháy mắt với mẹ mình.

“À, à ờ!!”

Tỉnh dậy sau cơn choáng váng, mẹ của Seol Jihu mỉm cười ngọt ngào.

“Trời ơi! Vẻ đẹp của con khiến bác ngạc nhiên”.

“Dạ, con không dám. Nhưng… xin cảm ơn vì những lời tốt đẹp.”

“Vào đi, vào đi. Con vẫn chưa ăn gì, phải không?”

Với bộ quần áo đẹp nhất, mẹ của Seol Jihu kéo Seo Yuhui về phía nhà bếp. Nhìn vào bàn ăn, Seol Jihu không giấu nổi sự bàng hoàng. Đủ loại món ăn đã được bày sẵn trên bàn, như một bữa tiệc vậy.

“Wow… Trông chúng thật tuyệt vời.”

“Hoho, thế sao? Hôm nào nhà bác cũng ăn như vầy hết! Nào, ngồi đi.”

Mẹ của Seol Jihu mỉm cười tinh tế như một quý tộc và mời Seo Yuhui ngồi.

Seol Jihu khịt mũi: “Hứ, hôm qua mẹ vừa cho con ăn kim chi và cơm…”

Tuy nhiên cậu khựng lại vì bị anh trai gõ cho một phát vào đầu. Tất nhiên, cậu im lặng ngay lập tức khi mẹ cậu trừng mắt.

Seol Wooseok nhìn Seol Jihu như thể muốn hỏi: ‘Em bị ngu à’, và Seol Jihu khẽ nhún vai.

Bữa trưa bắt đầu. Cha của Seol Jihu di chuyển cánh tay của mình như một con robot trong khi mẹ cậu giữ nguyên nụ cười trên môi. Seol Jinhee thì liên tục tìm cơ hội để cà khịa.

Sau bữa trưa, khi mọi người tập trung ở phòng khách để uống trái cây và uống trà.

Có vẻ như Seol Jihu đã quá lo lắng, tiếng cười không ngớt vang lên trong tư dinh của nhà Seol.

Mặc dù chỉ mới quen Seo Yuhui vài giờ, mẹ của Seol Jihu dường như rất thích cô ấy. Đó là chuyện đương nhiên, vì cô ấy vừa hiền lành, dịu dàng lại lịch sự. Hơn nữa, cô ấy không phải là một con búp bê xinh đẹp, cô ấy cũng khéo ăn khéo nói.

Tất nhiên, hầu hết các cuộc trò chuyện đều liên quan tới Seol Jihu. Quá phấn khích trước sự dễ thương của Seo Yuhui, mẹ của Seol Jihu đã tiết lộ cho cô ấy nghe đủ loại câu chuyện đáng xấu hổ khi Seol Jihu còn nhỏ.

Kỳ quặc hơn, Seol Jinhee đã đổi phe. Vì cô bé suốt ngày bị Seol Jihu trêu chọc, nên Seol Jinhee bỗng như cảm động vì cuối cùng cũng có người ngoài hiểu mình. Thế là cô ấy đã lên án Seol Jihu không ngừng nghỉ.

Cô bé cũng hơi giật mình khi nhận ra rằng mình đang làm trái với dự định ban đầu, nhưng sự quyến rũ của Seo Yuhui đã mê hoặc cô ấy.

Chẳng mấy chốc, ba người phụ nữ đã cùng nhau trò chuyện và cười nói vui vẻ.

Tuy nhiên, Seol Jihu lại bất ngờ về cha mình nhất. Cậu không ngờ người cha khó tính của mình lại có thể cười rạng rỡ như một đứa trẻ.

Và Seol Jihu trở thành đối tượng bị trêu chọc và kể xấu. Tuy nhiên, như thế vẫn tốt hơn dự đoán ban đầu của cậu, nên cậu chấp nhận ngồi gãi đầu như một thằng ngốc.

“Wow, nhìn xem, muộn thế này rồi cơ mà!”

Seol Jinhee chợt nhìn vào đồng hồ và nhận xét. Thời gian đã trôi qua rất nhanh trước khi họ kịp nhận ra điều đó.

“Unni, tại sao chị không ở lại ăn tối? Em cũng muốn hỏi chị thêm vài điều”

“Hả? Chuyện gì cơ??”

“Tại sao một người tuyệt vời như chị hẹn hò với một gã chỉ thích chơi khăm người khác?”

Seol Jinhee lại mỉa mai Seol Jihu một lần nữa.

“Uhm, chị phải thừa nhận rằng tinh anh ấy khá trẻ con.”

Seo Yuhui cười khúc khích. Mặc dù Seol Jinhee đang nói mỉa, nhưng cũng có phần đúng.

“Nhưng mà…”

Seo Yuhui liếc nhìn Seol Jihu bằng ánh mắt âu yếm. Ánh mắt chứa đựng tình cảm yêu thương vô hạn, như thể những người xung quanh chỉ là không khí.

“Chết tiệt, cái gã Seol Jihu nhà mình gặp may quá!”

Seol Jinhee tặc lưỡi khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng nở trên khuôn mặt Seo Yuhui. Cô có thể dễ dàng nhận ra tình yêu tràn ngập trong mắt Seo Yuhui và biết rằng, có nói vậy hay nói nữa cũng chẳng thể bôi xấu Seol Jihu được.

Seo Yuhui đang nhìn Seol Jihu trìu mến, đột nhiên chắp tay lại với đôi mắt lấp lánh.

“Ồ đúng rồi, em có những bức ảnh từ khi Jihu còn nhỏ không? Chị muốn xem chúng”.

“Chắc là ở phòng em. Để em đi lấy.”

“Chị đi với~”

Seol Jinhee và Seo Yuhui đứng dậy. Ngay khi họ bước lên tầng hai, mẹ của Seol Jihu thì thầm.

“Con bé thật tuyệt vời.”

“Thế ạ?”

“Tính cách và thái độ ứng xử của nó rất đáng yêu. Aigooo, ước gì con bé là con của mẹ. Hmm, mặc dù con là con trai của mẹ, nhưng mẹ phải nói rằng con bé quá tốt so với con.”

“Đúng vậy, một người dễ thương như con bé đó quá tốt so với thằng nhóc bịp nhà mình, uhahaha!”

Bố cậu cũng phá lên cười và đồng ý.

“Này, em có thể giới thiệu cho anh một người bạn nào đó của cô ấy không?” – Seol Wooseok cũng hỏi.

“Huh? Anh nói rằng anh không quan tâm đến hôn nhân mà?”

“Hehe. Anh đã thay đổi quyết định sau khi gặp cô bé đó. Anh cũng muốn cưới một cô gái như vậy. Bạn bè thường giống nhau mà, biết đâu cô ấy cũng có một người bạn tốt như thế. Nhờ cô ấy mai mối cho anh đi!”

“Thế giới thiệu bạn của em có được không??”

“Dẹp đi.” – Seol Wooseok kiên quyết từ chối.

Seol Jihu đang định giới thiệu anh trai mình cho Maria. Nghe vậy, cậu lắc đầu tiếc nuối.

‘Nhưng…mình rất vui.’

Cậu lo lắng rằng bầu không khí sẽ trở nên căng thẳng. Nhìn thấy mọi người thích Seo Yuhui như thế này, Seol Jihu vừa an tâm vừa hạnh phúc.

Tất nhiên, có những trở ngại khác cần phải vượt qua. Nhưng điều quan trọng là họ đã hoàn thành xong bước đầu tiên.

Chính lúc đó.

‘Huh?’

Seol Jihu chớp mắt.

Cậu nhìn thấy một làn khói đen quen thuộc bay ngoài cửa sổ. Đó là chắc chắn là Flone! Cô đang bám vào cửa sổ, vẫy tay điên cuồng.

“Sao lại…!”

Seol Jihu vô thức đứng dậy và giật mình. Cha mẹ cậu và Seol Wooseok đang nhìn chằm chằm vào cậu.

“Chuyện gì vậy?” – Seol Wooseok hỏi.

“Không có gì. Em phải ra ngoài một chút. Em vừa nhận được một cuộc gọi.”

Sau khi kiếm cớ ra khỏi nhà, Seol Jihu lập tức mở cửa bỏ đi. Khi cậu bước ra vườn, làn khói đen vội vàng bay tới.

Đúng như dự đoán, đó là Flone.

“…Là cô đó ư?”

Flone không trả lời. Cô chỉ nhìn cậu với đôi mắt rưng rưng.

“Là cô, phải không? Cô đến đây bằng cách nào? Đừng nói với tôi…”

Khoảnh khắc đó…. Flone bật khóc.

[Cứu… Xin hãy cứu mọi người!]

Hai hàng nước mắt màu máu chảy ra. Vẻ mặt của Seol Jihu đanh lại.

“Bình tĩnh nào.”

Đặt tay lên vai Flone đang khóc, Seol Jihu bình tĩnh hỏi.

“…Chuyện gì đã xảy ra?”

***

“Ồ, sao em đi lâu thế?”

Seol Wooseok nhìn Seol Jihu và chớp mắt. Khuôn mặt của Seol Jihu tối sầm lại, như thể cậu vừa nghe được một tin sốc.

“Chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy ra không?”

Bố mẹ cậu cũng tò mò và ngơ ngác. Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi Seol Jihu. Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp. Tại sao điều này lại xảy ra vào một ngày quan trọng như vậy…

… Không, bây giờ không phải là lúc để than thở. Một mối nguy hiểm mới đã ập đến với Thiên đường, một mối nguy hiểm có lẽ còn lớn hơn cả sự xuất hiện của Trùng hậu.

Hơn nữa, sinh mạng của các đồng đội mà cậu yêu quý, đều đang bị đe dọa. Mặc dù Seol Jihu thấy điều này hơi khó tin, nhưng nếu Flone nói thật, thì mỗi giây đều quý giá.

“…Bố mẹ.” – Seol Jihu nắm chặt tay lại – “Con xin lỗi.”

Cắn chặt răng, cậu khó khăn nói tiếp.

“Có vẻ như con phải đi đây.”

Mọi người đều tròn mắt. Không khí tươi vui đã lắng xuống trong tích tắc.

“Gì chứ? Em tưởng anh được nghỉ mà?” – Seol Jinhee bẽn lẽn hỏi.

“Công ty của con sao vậy? Thứ công ty gì mà làm phiền nhân viên của họ vào ngày nghỉ… !?”

Ngay khi mẹ cậu bắt đầu bày tỏ sự không hài lòng, cha của Seol Jihu bất ngờ nói: “Đó là chuyện bình thường.”

Ông nhìn Seol Jihu vài giây rồi gật đầu.

“Có gì phải xin lỗi chứ? Con có thể quay lại vào lúc khác. Có vẻ như con có việc gấp cần giải quyết. Mau đi đi.”

“Đành vậy thôi. Người làm công ăn lương không có nhiều lựa chọn. Nghe nói gần đây Jihu cũng khá bận, có phải do việc ký hợp đồng với Beauty Vivian không?”

Seol Wooseok cũng đứng về phía cậu.

Seol Jinhee gục đầu xuống ‘A.’ Dường như nhớ lại chuyện vừa rồi, cô bé nhìn Seol Jihu với ánh mắt xót thương.

“Không sao đâu, cố gắng hoàn thành công việc nhé. Và nhớ đền ơn anh, hehe” – Seol Wooseok vỗ nhẹ vào lưng Seol Jihu và giơ ngón ngón út của anh ấy lên.

Seol Jihu mặc áo khoác và rời đi cùng Seo Yuhui.

“Chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy ra ư?” – Khi vừa rời khỏi nhà, Seo Yuhui vội hỏi

“Chúng ta phải đến đó.”

“Hả? Đột nhiên vậy sao?”

“… Flone vừa đến.”

“Ai cơ?”

“Flone. Có vẻ như cô ấy đã sử dụng Điều ước thiêng liêng, với sự trợ giúp của thần tính mà anh tặng hôm sinh nhật.”

Seo Yuhui mở to mắt ngạc nhiên.

“Nhưng tại sao?”

Seol Jihu vừa đi vừa giải thích. Khi lời giải thích của anh ấy kết thúc, Seo Yuhui cũng khựng lại. Cô ấy dường như đang gặp phải một cú sốc khá lớn.

“Em cũng đi.”

“Không được.”

Biết cô ấy sẽ nói điều này, Seol Jihu ngay lập tức lắc đầu. Anh nhìn chằm chằm vào Seo Yuhui trước khi cẩn thận đặt tay lên bụng cô.

“Em phải nghĩ cho đứa trẻ.”

“Nhưng-”

“Yuhui.”

“Ít nhất chúng ta có thể quay lại Thiên đường cùng nhau. Em chỉ theo anh đến thành phố, sẽ không nguy hiểm đâu.”

Seo Yuhui không phải là kiểu người dễ dàng lùi bước.

“Nhanh lên. Em sẽ liên hệ với cô Phi Sora.”

Seo Yuhui lấy điện thoại ra trước khi Seol Jihu kịp trả lời.

Seol Jihu nhìn quanh mình trước khi lục trong túi và lấy ra một tờ giấy nhỏ.

***

Mặt khác, một sự im lặng nặng nề bao trùm tòa nhà của Valhalla.

“Tôi từ chối.”

Trong khi bầu không khí im lặng đến tan nát, một giọng nói lạnh lẽo phát ra từ một viên pha lê truyền thông.

Kim Hannah cắn môi. Trước khi công bố vấn đề này với công chúng, Kim Hannah đã liên hệ với các thế lực lãnh đạo ở Thiên đường.

Đúng như dự đoán, Hoàng gia Eva và Hoàng gia Haramark đã sẵn sàng giúp đỡ.

Nhưng chúng vẫn chưa đủ. Để tập hợp các lực lượng của Thiên đường lại với nhau, cũng cần có sự hỗ trợ của các Chấp Chưởng giả.

Vì vậy, cô đã liên lạc với Hiệp hội Pháp sư và Sicilia, những đồng minh thân thiết. Tuy nhiên…

“Tôi không hiểu tại sao chúng tôi phải đến đó.”

Câu trả lời mà Kim Hannah nhận được không giống như những gì cô mong đợi.

“Tôi hiểu hoàn cảnh của cô… nhưng điều này không ổn. Cô đang yêu cầu chúng tôi giúp đỡ vì đã có chuyện xảy ra.”

“Don Cinzia, tất cả những gì tôi đang hỏi là—”

“Mọi người đều biết sức mạnh của Valhalla. Mỗi thành viên là một anh hùng đã được thử thách trong trận chiến.”

Kim Hannah cố gắng nói điều gì đó, nhưng Cinzia đã xua tay.

“Cô nói rằng cô đã mất liên lạc với hai đội, thậm chí đội thứ hai còn được chuẩn bị kỹ càng hơn đội đầu tiên… Đây không phải là vấn đề đơn giản đâu!”

Qua viên pha lê, cô thấy đôi mắt của Cinzia nheo lại.

“Nhưng mà… Cô, người dẫn dắt những anh hùng đó, lại không có giải pháp nào cho vấn đề này. Cô thậm chí không có bất kỳ thông tin nào.”

“….”

“Cô không nắm rõ tình hình, vậy mà cô lại yêu cầu tôi gửi những đồng đội quý giá của mình vào một cạm bẫy chết chóc ư?”

“Không, cũng không hẳn….”

“Vậy tại sao cô lại yêu cầu chúng tôi tập hợp? Sicilia có phải là một tổ chức dưới quyền Valhalla để cô tự ý ra lệnh theo ý thích của mình không?”

Nghe vậy, Kim Hannah ngậm miệng lại.

Bầu không khí im lặng đến nặng nề.

“… Có lẽ tôi đã hơi khắt khe. Nhưng cô biết tính tôi rồi đấy, tôi không phải loại người thích làm việc kiểu mù mờ”.

Thấy Kim Hannah đần mặt ra, Cinzia dịu giọng đôi chút.

“Tôi không nói rằng tôi sẽ không giúp gì. Dù gì thì chúng tôi cũng mắc nợ Valhalla. Nhưng là nợ Valhalla của quá khứ chứ không phải Valhalla của hiện tại.”

Mặt Kim Hannah đanh lại.

“Cô không có tư cách để yêu cầu tôi giúp đỡ. Nếu cô muốn nói về điều này một lần nữa, hãy cho tôi xem một khuôn mặt khác trên pha lê. Tôi hy vọng cô hiểu điều đó, Chủ Hội Kim.”

Cạch.

Cinzia đã kết thúc cuộc gọi.

Mặt Kim Hannah tái đi. Cô đã im lặng một lúc lâu.

“… Có thể mọi người đã quên…”

Philip Muller, người đang lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, bất ngờ lên tiếng.

“Nhưng cô có nhớ không? Trước trận chiến ở pháo đài Tigol, Chủ hội cũ của Valhalla đã đến Sicilia và tìm kiếm sự giúp đỡ”.

“….”

“Khi đó, Cinzia cũng từ chối anh ta. Nhưng Chủ hội cũ đã tìm ra cách để cô ấy phải cộng tác”.

Philip Muller tiếp tục.

“Lần này thì khác. Tôi đồng ý với Cinza. Có vẻ như Valhalla là nguyên nhân của hiện tượng gần đây… Vì các vị chính là bên khơi ra vụ lộn xộn này, các vị nên là người chịu trách nhiệm.”

“….”

“Thế nhưng, cô không tìm ra giải pháp vì cô không có bất kỳ thông tin nào. Tồi tệ hơn, Valhalla không còn chút năng lực nào để giải quyết vấn đề này. Ngay cả Chủ hội hiện tại cũng là một người không tham chiến.”

Kim Hannah nao núng. Philip Muller đã nói đúng.

“Tôi không chỉ trích cô. Tất cả những gì tôi đang nói là cô không thể và không có tư cách để giải quyết vấn đề này.”

Philip Muller thở dài và đặt tay lên viên pha lê truyền thông.

“Nếu cô có thể mang theo một người có năng lực và quyết tâm mạo hiểm với chúng tôi… Có lẽ Chủ hội Sicilia sẽ không phũ phàng đến thế”.

Ngay sau đó, tinh thể còn lại vụt tắt.

Đứng trước hai tinh thể giao tiếp, Kim Hannah câm lặng hồi lâu. Cô không ngẩng đầu lên được. Tay cô run lên. Đầu óc cô trống rỗng, và đủ loại cảm xúc tiêu cực quay cuồng trong đầu cô.

Vấn đề là, không có thời gian để lãng phí.

Mặc dù cảm thấy không còn chút sinh lực nào, nhưng Kim Hannah vẫn cố gượng dậy. Cô cảm thấy mình sẽ suy sụp nếu cứ ngồi yên một chỗ. Vì vậy, cô buộc mình phải đi về phía ngôi đền.

Nhưng trọng một ngày tồi tệ, khi cô quay trở lại Trái đất và gọi cho Seol Jihu, cậu đã không nhấc máy. Cậu cũng không đọc tin nhắn của cô ấy.

Mặc dù cô đã gọi cho cậu hàng chục lần và thậm chí đến gặp cậu, nhưng tất cả những gì cô nghe được là cậu ta đã đi đâu đó.

‘Tại sao… Tại sao cậu ấy không nhấc máy? Tại sao…!?’

Và cô ấy chợt sững sờ.

“… Hahaha.”

Một nụ cười trống rỗng thoát ra khỏi môi Kim Hannah.

Một cảm xúc căm ghét mãnh liệt đột nhiên dâng lên trong cô.

Ào…!

Những giọt nước li ti bắt đầu rơi từ trên trời xuống. Mưa dầm dề, Kim Hannah lê bước trên những con phố. Không biết phải làm gì, cô ấy chỉ biết bước đi.

“….”

Ngực cô cảm thấy ngột ngạt.

Cuối cùng, cô ấy chỉ là một kẻ chỉ tay năm ngón, không thể tự làm bất cứ điều gì.

Dù cô luôn chối bỏ thực tế, nhưng bây giờ thì cô không thể phủ nhận được nữa.

‘Nặng quá….’

Đôi vai của cô ấy nhanh chóng chùng xuống hơn khi cô ấy không thể liên lạc với Seol Jihu. Cô ấy đã dựa vào Seol Jihu trong tiềm thức như một phương sách cuối cùng.

“Làm thế nào mà anh có thể… gánh vác … lâu như vậy …”

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng công việc này là dễ dàng. Nhưng khi tận mắt trải nghiệm, gánh nặng này vẫn lớn tới mức nằm ngoài sức tưởng của cô ấy.

Seol Jihu làm sao mà chịu đựng được lâu như vậy? Làm sao cậu ta vẫn tìm ra giải pháp trong mọi cuộc khủng hoảng đã xảy ra?

[Hãy chăm sóc Valhalla và Thiên đường.]

Cuối cùng cô cũng hiểu được những ẩn ý trong những lời chào từ biệt của cậu.

Rốt cuộc, cô ấy là một người không tham gia chiến đấu. Cô ấy thậm chí không có đủ quyết tâm để ném mình vào một vấn đề và đối mặt trực tiếp với nó.

“Không… Mình không thể khóc.”

Dù gặp khó khăn như thế nào, cô cũng không được yếu lòng.

Cô phải khoác lên mình vẻ ngoài mạnh mẽ.

Đó là những gì Seol Jihu đã làm.

Vì vậy, cô ấy cũng phải làm như vậy.

Vì cô ấy là Chủ hội của Valhalla.

Đứng yên, Kim Hannah cắn đôi môi nhợt nhạt. Lấy ra một tờ giấy nhỏ trong túi xách, cô xé nó ra mà không do dự.

Thế nhưng khi nhìn thấy tòa nhà… Kim Hannah chớp mắt nhanh chóng.

Xì xầm, xì xào.

Cổng chính nhộn nhịp hẳn lên.

Lông mày của Kim Hannah nhếch lên. Cô không tin vào đôi mắt của mình..

Tòa nhà hoàn toàn trống rỗng sau lần thất bại thứ hai, giờ đã đông đúc.

Rất nhiều người đang đi ra đi vào.

Bước qua đám đông và bước vào tòa nhà, Kim Hannah tình cờ gặp một người mà cô không ngờ tới.

“Hmm? Sao ướt như chuột dầm mưa vậy”.

Một người phụ nữ cởi áo khoác, nhìn Kim Hannah và hỏi.

Đó là đại diện của Sicilia, Ngôi sao của sự lười biếng, Taciana Cinzia.

“Làm sao….”

“À, làm sao tôi có thể đến đây nhanh như vậy hả? Cậu ấy bảo tôi đi gấp vì có việc quan trọng. Cậu ấy còn định dùng cả Điều ước thiêng liêng để tạo cổng dịch chuyển, nên tôi không có lý do gì để từ chối…. Hừ?”

Cinzia mở to mắt. Kim Hannah đang há hốc miệng như thể cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Aha… Có vẻ như mọi người còn vội vã hơn tôi tưởng” – Cinzia cười khúc khích và quay lại – “Tôi sẽ đợi trong phòng họp. Bây giờ, thời gian là vàng bạc.”

Nhìn chằm chằm vào Cinzia, Kim Hannah ngẩng đầu lên.

“À, Chủ hội!” – Park Woori, người đang bận rộn hướng dẫn mọi người, đã tìm thấy Kim Hannah và hét lên – “Thật đúng lúc!! Ngay bây giờ…!”

Anh ta dừng lại rồi lặng lẽ mỉm cười.

Kim Hannah đã đi về phía cầu thang.

Đôi chân của cô, leo lên cầu thang với những bước nhanh chóng, rồi chuyển thành những bước chạy.

‘Lẽ nào là…!?’

Nửa tin nửa ngờ, Kim Hannah cảm thấy trái tim mình đập rộn lên.

KWANG!

Cánh cửa bật tung.

Khoảnh khắc nhìn vào bên trong, Kim Hannah đã thở phào nhẹ nhõm.

Không khí văn phòng ấm áp và tươi sáng, ập vào làn da cô. Chỉ cần ở trong không gian này, tinh thần cô ấy cũng bình tĩnh lại.

Đó là một thứ ma lực mà Kim Hannah không có.

Cô từ từ nhìn quanh phòng. Tổng cộng có ba phụ nữ đang ngồi quanh bàn.

Nhìn thấy Kim Hannah, Phi Sora vênh mặt.

Baek Haeju liếc xéo cô, và Seo Yuhui đưa cho cô một chiếc khăn với nụ cười dịu dàng.

Họ đều là những người Trái đất mà cô quen thuộc. Nói chính xác hơn, họ đều là những người phụ nữ đứng trên chiến tuyến với một người nào đó trong quá khứ.

Điều đó có nghĩa là…

“Cô về rồi à??”

Kim Hannah hướng ánh mắt về phía trước. Ở bàn làm việc, cô có thể nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi, chăm chú đọc tài liệu với ngọn thương màu trắng trên tay.

“Cô làm tốt lắm. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng báo cáo này cho tôi một ý tưởng hay.”

Kéttt.

Chiếc ghế quay lại.

Mắt họ chạm nhau.

“Không hổ danh là Kim Hannah. Làm tốt lắm.”

Khoảnh khắc đó, Kim Hannah nhắm mắt lại và nắm chặt tay mình một cách vô tình.

Một mặt, cô cảm thấy nhẹ nhõm…

“Tôi sẽ nghe phần còn lại sau. Có lẽ mọi người đang đợi chúng ta trong phòng họp.”

Cô cảm thấy tim mình đập rộn ràng vì lý do nào đó.

“Được rồi. Đi nào.”

Vậy là Seol Jihu đã trở lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương