Khát Vọng Trỗi Dậy
-
Chương 538: Phụ chương 49 – Nhận diện kẻ thù
Tình huống bỗng thay đổi một cách bất ngờ.
Park Woori đang bận rộn chuẩn bị cho cuộc họp sắp tới thì nghe tin một thành viên của đội cứu hộ sống sót trở về.
Đó là Rachel Chastain.
Cung thủ được bố trí làm người dự bị cho Dylan, đã trở lại. Một mình.
Đây là một tin tốt, không chỉ vì cô ấy vẫn còn sống mà quan trọng hơn là cuối cùng họ cũng có manh mối về những gì đã xảy ra với hai đội thám hiểm.
Thông thường, Park Woori sẽ gọi ngay cho Kim Hannah để thông báo tin vui. Nhưng lần này anh ấy không thể, bởi vì….
“Uehehehehehe!”
Rachel Chastain không còn là chính mình nữa.
“Đã chết rồi…. Tất cả đều đã chết hết rồi…!”
Vẻ ngoài nhem nhuốc và rách nát của cô ấy thật khác thường — nhưng đáng sợ hơn, là cô ta cứ lẩm bẩm cùng một cụm từ lặp đi lặp lại với đôi mắt đỏ ngầu.
“Bình tĩnh, Rachel. Chúng tôi đã biết điều gì đang xảy ra và chúng tôi đang thực hiện các biện pháp để xử lý chuyện đó”.
Park Woori quyết định trấn an cô ấy trước đã. Anh ta mang cho cô một lọ thuốc và nói nhanh.
“Và Liên bang cũng đang hỗ trợ chúng tôi. Này, cô có nghe thấy tôi nói không?”
Nhờ những nỗ lực của anh ta, Rachel Chastain dường như đã bình tĩnh hơn.
“Một cuộc họp sắp diễn ra, và lời nói của cô sẽ giúp chúng tôi rất nhiều. Tóm lại, chúng tôi đang cần thông tin. Cô có thể kể cho mọi người nghe được không?”
Vẫn còn run, Rachel Chastain từ từ ngẩng đầu lên. Đôi mắt vô hồn của cô ấy nhìn Park Woori trước khi nhìn quanh phòng họp.
“Cô cảm thấy thế nào? Có bị thương không?”
“…”
“Cô có thể nói chuyện không?”
Sau một lúc im lặng, Rachel chậm rãi gật đầu.
“Tốt. Tôi biết điều này rất khó đối với cô, nhưng chúng tôi không có nhiều thời gian. Vậy… chuyện gì đã xảy ra ở đó? Điều gì đã xảy ra với phần còn lại của đội?”
“Chuyện gì đã xảy ra ư….”
Cô ngây ngô lặp lại lời nói của anh, rồi đột nhiên mở to mắt. Miệng cô cũng há ra như muốn hét lên. Tuy nhiên, không có âm thanh nào phát ra.
Thế rồi, khi cô ấy cúi xuống và đập trán xuống đất…
“Anh sẽ chết!” – Cô ấy rít lên như một con rắn.
“Rachel!”
“Anh sẽ chết! Tất cả chúng ta sẽ chết! Thật đấy…!”
Cô nắm chặt mái tóc rối bù của mình và bật khóc.
Park Woori bặm môi khi nhìn xuống Rachel Chastain.
Bởi vì cô ấy có vẻ không ổn, anh nghĩ rằng không nên để Rachel tham gia cuộc họp. Anh định thu thập càng nhiều thông tin càng tốt, rồi sẽ báo cáo thay cô. Tuy nhiên, nhìn khuôn mặt sợ hãi của cô, anh nghĩ rằng kế hoạch của mình đã phá sản.
“Rốt cuộc cô ấy đã nhìn thấy gì …?”
Park Woori thở dài.
“Rachel. Bình tĩnh nào. Cô quay về là tốt rồi. Điều quan trọng là cô vẫn còn sống.”
“Tôi ở ngoài một mình…! Họ bảo tôi phải chạy ngay, nếu thấy mất liên lạc…!”
Park Woori nhanh chóng lấy ra một cuốn sổ nhỏ, không bỏ sót phần thông tin quý giá.
“Họ bảo cô chạy … và sau đó?”
“Tôi đã rất sợ … Tôi nghĩ rằng tôi sẽ chết …!”
“Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu. Chờ một chút nữa thôi. Anh ấy sắp đến rồi, và mọi thứ sẽ ổn.”
“Anh ta…?”
Giọng Rachel đột ngột trầm xuống.
“Đúng rồi. Bạn chưa bao giờ gặp anh ấy, phải không?”
Park Woori tiếp tục nói với giọng thản nhiên. Anh không nhận thấy sự thay đổi nhỏ trong giọng nói của Rachel vì đang bận ghi chép tất cả những gì cô ấy nói.
“Bây giờ anh ấy đã trở lại, mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp.”
“Nhưng tất cả các bạn – tất cả các bạn sẽ chết!”
“Haha. Ghê vậy ư…. Con quái vật này đáng sợ đến mức nào?”
“Anh không biết à? Anh không thấy chứ gì? Tôi đã thấy! Tôi thấy rõ! Năng lượng khủng khiếp, đáng sợ đó lén lút xuất hiện từ phía sau và…!”
“Có thể hạ gục cả đội thám hiểm và cứu hộ… Tôi đoán đây không phải là một con yêu tinh nhỏ. Tuy nhiên, cô không cần phải lo lắng.” – Park Woori đặt tay lên lưng Rachel Chastain – “Tôi không biết cô đã gặp phải con quái vật gì, nhưng—”
“…”
“Chúng ta cũng có những con quái vật của mình.”
Rachel Chastain hơi ngẩng đầu lên.
Chính lúc đó.
KOONG!
“Chuyện gì ồn ào thế??”
Tiếng bước chân nặng nề vang lên và một giọng nói uy quyền vang lên khắp phòng. Một người phụ nữ cao lớn trong chiếc áo khoác cao cổ, sải bước qua phòng họp với cả hai tay đút trong túi quần.
“Tôi không quan tâm xem các bạn cãi nhau với ai, nhưng các bạn nên nghĩ xem đây có phải là thời điểm và địa điểm thích hợp hay không.”
“Chào chị, Don Cinzia.”
Park Woori lập tức đứng thẳng dậy. Anh bắt gặp đôi mắt của cô, lấp lánh như một con sư tử cái, và nuốt nước bọt lo lắng.
“Hrm?”
Cinzia định bước qua hai người nhưng đột ngột dừng lại.
“… Tại sao cô lại nhìn chằm chằm vào tôi như vậy?”
Cô hỏi Rachel Chastain.
Park Woori lần lượt nhìn Rachel và Cinzia rồi vội vàng giải thích.
“Cô ấy là một cung thủ của đội cứu hộ.”
“Gì cơ?”
“Cô ấy vừa mới trở về. Tôi định trấn an cô ấy một lát rồi sẽ thông báo cho Chủ Hội”.
“… Vừa mới về….” – Cinzia hơi nâng cằm lên – “Thời gian khá đáng ngờ…. Ồ tốt thôi. Chúng tôi sẽ xem cô ta nói gì.”
Cô nhún vai và tiếp tục về chỗ ngồi của mình.
Một người phụ nữ mảnh mai mặc trang phục hầu gái đi theo Cinzia.
‘Ngôi sao của Lười biếng và ngôi sao của Kiêu hãnh….’
Park Woori run lên. Anh vẫn chưa quen với sự hiện diện của họ. Anh luôn cảm thấy mình thật nhỏ bé trước mặt họ.
Nhưng mà, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
“Chủ Hội của Valhalla — ý tôi là, Chủ Hội cũ. Anh ấy đến rồi à?”
Philip Muller cũng đã tới.
“Phew! Tôi chưa bao giờ nghĩ chúng ta lại gặp nhau sớm như thế này!”
… Và Wu Lei, Ngôi sao của Phẫn nộ, cũng bước vào phòng họp.
Theo sau là Taihi và Yuirel, những người đứng đầu tộc Thổ Tiên và Thiên Tiên. Ngay cả Bạch Hổ cũng đến ngay sau đó.
Park Woori trợn mắt lên với vẻ kinh ngạc. Họ không hề nhúc nhích khi Kim Hannah yêu cầu họ giúp đỡ nhưng lại tập trung chớp nhoáng trước tin tức về sự trở lại của Seol Jihu. Một lần nữa, anh nhận ra Seol Jihu có ý nghĩa như thế nào đối với người dân Thiên đường.
“Cô thấy sao? Cô đã-”
“… Là họ hả?”
Park Woori định nói “Bây giờ cô đã yên tâm chưa?”
Nhưng anh ấy đột nhiên dừng lại. Rachel thò đầu ra và đang nhìn chằm chằm vào những nhân vật đứng đầu Thiên đường.
“Đó là….” – Cô xem xét họ một cách cẩn thận…. – “…những con quái vật của anh?”
Và sau đó, môi cô ấy cong lên thành một nụ cười khinh bỉ.
“Sao cô…?” – Vẻ mặt của Park Woori trở nên khó chịu.
Bỗng nhiên, Rachel Chastain đột nhiên quay lại với vẻ mặt đầy cảnh giác. Ánh mắt của Park Woori nhìn theo cô ấy, và khoảnh khắc tiếp theo, môi anh ấy hé mở thành một nụ cười.
Khoảng bốn đến năm người đứng ở cửa. Trong số đó có Phi Sora, Nữ hoàng thiêng liêng, Ngôi sao Sắc dục….
Và sau đó, anh cảm thấy một sức mạnh vô hạn. Hào quang đủ mạnh để chế ngự mọi người đang tụ tập trong phòng.
Seol Jihu, Sứ đồ của Ác thực, đã ở đây.
“Rachel Chastain?”
Theo sau Seol Jihu, Kim Hannah bước vào phòng. Cô ấy có vẻ ngạc nhiên khi thấy Rachel.
“Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại là Rachel…?”
“Ah. Cô ấy vừa mới đến”.
“Gì? Tại sao anh không—”
“Tôi xin lỗi. Tôi định cho cô biết sau khi…”
“Ý của tôi không phải như vậy. Tại sao anh không chữa trị cho cô ấy ngay lập tức? Đáng lẽ anh phải làm ngay chứ?”
“Hả? Ồ, không, cô ấy không có bất kỳ vết thương bên ngoài nào. Và cô ấy nói với tôi rằng cô ấy vẫn ổn”.
“Gì cơ? Vậy tại sao cô ấy trông giống như….”
Đột nhiên, Seol Jihu bước tới. Cậu duỗi một cánh tay ra trước mặt Kim Hannah và nhìn Rachel Chastain.
Nữ Cung thủ đang trừng mắt nhìn cậu, vì lý do nào đó. Vẻ mặt đầy ác ý, nhưng cũng có chút kinh ngạc.
Kim Hannah nhíu mày.
“Cô Rachel? Chuyện gì vậy? Phải chăng là— ”
Nhưng trước khi cô ấy có thể nói hết câu của mình, Seol Jihu đã nắm lấy Thần Thương.
“Seol, khoan đã!” – Kim Hannah giật mình
Mọi chuyện xảy ra đồng thời — Rachel Chastain bật dậy khỏi ghế, và Seol Jihu đưa tay về phía trước như một tia chớp.
Phập.
Kim Hannah và Park Woori giật mình kinh ngạc. Ngọn giáo của Seol Jihu đã đâm xuyên qua cổ Rachel Chastain. Sau đó, không cần giải thích gì, cậu ta nhanh chóng nhấc ngọn thương của mình lên trên cao và siết chặt.
Pzzzzzzzt!
Ánh sáng vàng chói lọi bùng lên quanh cơ thể Rachel Chastain lơ lửng trong không trung. Đó là năng lượng chống tà ác, thứ mà họ đã không thấy trong nhiều năm.
—KIAAAAAAAK!
Một tiếng hét đinh tai nhức óc xuyên thủng không khí. Cơ thể Rachel Chastain co giật trong đau đớn khi một luồng khói đen chảy ra từ mũi cô. Những tia sáng nuốt chửng làn khói, và ngay sau đó, nó biến mất hoàn toàn. Tiếng hét vang vọng trên không trung cũng dừng lại.
“…”
Kim Hannah không nói nên lời. Nếu cô ấy không nhìn nhầm — Rachel Chastain vừa mỉm cười. Cô mỉm cười với Seol Jihu như để cảm ơn anh.
Seol Jihu lắc nhẹ cánh tay của mình, và cơ thể Rachel rơi xuống đất không một tiếng động.
“Vừa rồi cô ta….”
Kim Hannah nhận thấy điều gì đó kỳ lạ khi nhìn vào cơ thể Rachel, đang tỏa ra khói trắng và hơi nước.
Không có chút máu nào cả.
“Trông cô ta thật dị hợm.” – Cinzia nói thẳng.
“Anh giết cô ấy sớm như vậy có lãng phí không? Biết đâu chúng ta có thể khai thác được một số thông tin nào đó.” – Philip Muller lên tiếng.
“…Không.” – Seol Jihu lắc đầu – “Chúng ta sẽ không thu được gì từ cô ấy đâu.”
“Sao cơ?”
“Cô ấy sẽ không nói bất cứ điều gì.”
“Làm sao anh biết?”
Thay vì trả lời, Seol Jihu cẩn thận di chuyển mũi thương của mình để cắt quần áo của Rachel Chastain ra. Khi cơ thể trần trụi của cô ấy lộ diện, những tiếng nôn ọe tràn ngập khắp căn phòng.
Tay và chân của cô ấy — không, toàn bộ cơ thể cô ấy bị khâu lại. Như thể ai đó đã chia cô ấy thành hàng chục mảnh và sau đó dán chúng lại với nhau thành hình người. Có lẽ vì thế nên trông cô ta rất dị hợm.
Philip Muller nhăn mặt: “… Hóa ra… không phải là cô ấy bị ám.”
“Nếu chỉ là ma ám thì chúng ta sẽ cứu được cô ấy. Nhưng cô ấy đã chết rồi. Thứ còn lại ở đây, không hơn gì một con rối”.
“Kẻ thù cử cô ấy đến đây để theo dõi chúng ta. Giờ thì tôi hiểu rồi.” – Philip Muller thở dài khi đóng cuốn sách lại.
“Kim Hannah.” – Seol Jihu nhìn Kim Hannah.
Cô bối rối nhưng nhanh chóng hiểu ý cậu.
“Ồ, ừm, vâng. Park Woori, anh xử lý cái xác nhé. Tôi sẽ quay trở lại Trái đất.”
Nếu cô ấy có thể tìm thấy Rachel trên Trái đất và hồi sinh cho Cung thủ này, có lẽ họ sẽ khai thác được thông tin nào đó.
“Cảm ơn các vị đã đến đây.”
Khi Kim Hannah và Park Woori rời đi, Seol Jihu bước qua phòng họp và ngồi ở đầu bàn.
“Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Tôi rất muốn chào hỏi từng người trong số các vị… nhưng chúng ta không có nhiều thời gian. Chúng ta nên bắt đầu cuộc họp thôi. Có lẽ các vị cũng đã biết lý do rồi.”
“Không sao. Người ta vẫn nói thời gian là tiền bạc” – Cinzia nhếch mép.
“Tôi chắc rằng mọi người đều biết lý do tại sao anh gọi chúng tôi tới đây.” – Philip Muller nói – “Vấn đề là thông tin chi tiết. Anh cần gì ở chúng tôi??”
“Tôi cần sức mạnh của các bạn.” – Seol Jihu trả lời đơn giản – “Và không chỉ của bạn. Tôi có thể cần toàn bộ sức mạnh của Thiên đường. ”
“Toàn bộ sức mạnh của Thiên đường….?” – Philip Muller gõ ngón tay vài lần – “Xin lỗi nếu tôi nhiều lớn, nhưng anh có thông tin gì để khẳng định như vậy?”.
“Không nhiều, nhưng có.”
Thực ra, ngay khi quay về Thiên đường thì Seol Jihu đã tới ngôi đền. Cậu ấy đã sử dụng một Điều ước thiêng liêng, nhưng Gula nói rằng điều ước đó vượt qua thẩm quyền của Thất đại tội.
“Điều đó có nghĩa là … kẻ thù là một vị thần.” – Wu Lei tặc lưỡi và nhíu mày – “Một vị thần còn mạnh hơn cả Thất đại tội.”
“Đúng. Tôi tin rằng kẻ thù này ít nhất cũng mạnh ngang bằng với Nữ hoàng Ký sinh trùng”.
Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề.
“Tôi đề nghị dùng Thần tính của Trùng hậu, nhưng cũng không đủ để biến điều ước của tôi thành hiện thực. Thất Đại tội đã cố gắng nhưng không thể thay đổi kết quả.”
“Ôi trời ơi! Không thể tin được!” – Wu Lei bàng hoàng kêu lên. Anh ấy không thể giữ bình tĩnh sau khi nghe tin sốc như vậy.
“Điều đó là sự thật ư? Tại sao lại xảy ra chuyện như thế này? Tôi cứ tưởng rằng Thiên đường cuối cùng đã bình yên!”
Seol Jihu nhắm mắt lại. Cậu cũng vừa mới quay về. Vẫn còn nhiều điều mà cậu ấy không biết. Trong một khoảnh khắc, không có gì ngoài sự im lặng nặng nề bao trùm không khí.
“… Hỏi vậy cũng không có ích gì đâu”
Đột nhiên, giọng nói cay đắng của Philip Muller phá vỡ bầu không khí im lặng.
“Chúng ta vẫn cần thêm thông tin. Anh nói “có thể cần toàn bộ sức mạnh của Thiên đường”. Ý anh là, vẫn có cơ may không đến cần sức mạnh đó?”
“Đúng. Tôi đã nói chuyện với Gula-nim và có một vài phương án” – Seol Jihu gật đầu – “Nhưng chúng ta vẫn phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.”
Sự thật vẫn không thay đổi: họ phải đối đầu với kẻ thù mạnh hơn cả Nữ hoàng Ký sinh trùng. Bây giờ, việc đầu tiên và quan trọng nhất là….
“Chúng ta phải chuẩn bị cho chiến tranh. Kẻ thù đã ra tay rồi”.
Kẻ thù đã cử một con rối để theo dõi họ. Điều này có nghĩa là bây giờ nó có phương tiện và nguồn lực để thu thập thông tin về đối thủ.
“Hy vọng rằng vùng đất ấy không bị ô nhiễm nữa.” 0 Cinzia dùng một tay hất tóc lên trong khi thở dài – “Tôi sẽ báo cho Liên bang chuẩn bị cho việc di cư.”
“Còn tôi sẽ huy động quân đội.”
“Không nên. Đối phó với một vị thần, quân đội đông đảo không có tác dụng gì cả. Thay vào đó, chúng ta chỉ nên tập hợp những chiến binh tinh nhuệ và tấn công chớp nhoáng”.
“Cô nói đúng. Tôi có linh cảm xấu về việc này. Chúng ta nên hành động trước khi kẻ thù phát triển quá mạnh. Anh cũng nghĩ thế, phải không Seol Jihu?” – Philip Muller quay về phía Seol Jihu – “Nếu cần huy động quân đội, thì anh đã không gọi chúng tôi đến tận đây. Bởi vì chúng tôi có thể làm điều đó dễ dàng hơn, nếu chúng tôi ở nhà.”
“…”
“Việc anh dùng điều ước Thiêng liêng để đưa chúng tôi tới đây, có nghĩa là… anh ưu tiên việc khác”
“Khoảng cách không thành vấn đề. Tôi vẫn còn dư Điều ước thiêng liêng, đủ để đưa mọi người trở về nhà ngay lập tức. Vấn đề là chúng ta không thể lao vào một kẻ thù quá mạnh. Chúng ta cần trao đổi bàn bạc để có thêm thông tin”.
Philip Muller gật đầu đồng ý. Khuôn mặt anh ấy hơi giãn ra.
Anh ta lo lắng rằng Seol Jihu sẽ chìm trong cơn thịnh nộ và điên cuồng nghĩ đến chuyện trả thù. Anh sợ Seol Jihu sẽ đề nghị họ ngay lập tức tiến quân vào lãnh thổ của kẻ thù. Nhưng người đàn ông trước mặt anh vẫn bình tĩnh như mọi khi. Và cậu ta luôn tìm ra giải pháp cho những tình huống khó khăn nhất, hết lần này đến lần khác.
“Được rồi. Tóm lại, anh muốn chúng ta đợi cho đến khi Rachel Chastain trở lại?”
“Không.” – Seol Jihu lắc đầu. Thành thật mà nói, cậu ấy không nghĩ Rachel Chastain sẽ giúp được nhiều. – “Tôi sẽ trở lại Trái đất.”
Mọi người tròn mắt khi Seol Jihu từ từ đứng dậy khỏi ghế.
“Sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Trong khi đó, mọi người hãy….”
***
Sau khi cuộc họp kết thúc, Seol Jihu trở về Trái đất thông qua cánh cổng Dịch chuyển.
Trái tim cậu trĩu nặng vì lo lắng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh và – vẫn còn quá nhiều điều mà cậu ấy không hiểu.
“Tất cả những phép màu và điều ước đều không thành công.”
Phép màu của Thất Đại Tội hay thần tính của Nữ hoàng Ký sinh trùng… cả hai đều không có tác dụng. Thậm chí cậu còn sử dụng thần tính mà mình thu thập được ở nhà hàng – nghe nói là của một số vị thần trên cấp Bát Thiên – nhưng vẫn vô ích.
Lúc này, Seol Jihu hơi hoảng. Cuối cùng, cậu định đổi món quà của Suna – thứ mà cậu đã để dành cho trường hợp khẩn cấp.
Tuy nhiên….
[Thần tính đó không được sử dụng để thực hiện mong muốn cụ thể này.]
Gula đáp lại bằng một câu nói bất ngờ.
[Cô ấy tự đặt ra những hạn chế này.]
[Cô ấy chỉ cho phép con sử dụng chúng cho những việc nhất định. Vì thế….]
[Đừng trách cho cô ấy. Lượng thần tính này đủ để thách thức nhiều vị thần trong bộ vũ trụ. Đương nhiên cô ấy sẽ đặt ra giới hạn để tránh hậu họa.]
Tóm lại, mảnh thần tính của Suna có thể giúp họ nhanh chóng thoát khỏi tình huống này. Vấn đề là cô ấy có cho phép hay không
“Phù…”
Khu chung cư SY.
Seol Jihu hít một hơi thật sâu khi đứng trước cửa nhà hàng xóm.
“… Được rồi.”
Cậu dùng hai tay vỗ nhẹ vào má và nhấn chuông cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook