Khát Vọng Trỗi Dậy
-
Chương 536: Phụ chương 47 – Ước nguyện của Flone
Bên ngoài đại sảnh hoàn toàn vắng lặng. Đừng nói đến một con quái vật, thậm chí không thể nhìn thấy một con chuột nào.
Tuy nhiên, Rachel Chastain đang đi đi lại lại và vò đầu bứt tóc.
“Mình nên làm gì đây? Mình phải làm gì đây?”
Rachel Chastain nhìn xuống viên pha lê liên lạc trên tay. Ánh sáng đã tắt.
Khi đội cứu hộ bước vào căn phòng có Yi Seol-Ah, nó vẫn còn phát sáng. Nhưng đột nhiên…
“Khốn kiếp!”
Rachel Chastain ôm đầu. Cô vẫn nhớ những gì Ian đã nói. Rằng nếu cô ấy không nhận được phản hồi từ đội cứu hộ trong vòng 20 phút, cô ấy nên quay về Trái đất.
Theo lời Ian, cô không cần dừng lại để báo cáo với bất kỳ ai, và tìm kiếm sự giúp đỡ bằng cách gọi đến số điện thoại trên tờ giấy.
Tuy nhiên, cô ấy đã lưỡng lự đi lại trong 40 phút qua.
“Mình có nên làm vậy không….”
“Mình có nên đi xuống và kiểm tra? Hay là bỏ chạy?”
“Ít nhất mình cũng nên nói với Chủ hội về tình hình hiện tại chứ?”
“Không, ngay cả Đội trưởng cũng đồng ý với những gì ngài Ian nói…”
Vô số luồng suy nghĩ chạy loạn xạ trong đầu cô. Chính lúc đó.
“!”
Rachel Chastain đang lo lắng bồn chồn, đột nhiên giật mình sợ hãi và ngửa đầu lên. Cô không cảm nhận được bất kỳ loại năng lượng nào cũng như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Chỉ là cô cảm giác thấy có thứ gì đó từ sâu dưới lòng đất bất ngờ bắn lên.
Mặc dù chỉ nhìn thấy khoảng không, nhưng cô cảm thấy như mình đang phải đối mặt với một nguồn năng lượng phi thường và khủng bố.
‘Sao lại…?’
Bầu trời đã tối nay càng trở nên tối hơn. Nó trông nặng nề như thể nó sẽ sập xuống bất cứ lúc nào.
Vẻ hoảng loạn hiện lên trong mắt Rachel Chastain. Một cơn ớn lạnh chạy dọc lưng khi cô cảm thấy có thứ gì đó giống như tiếng cười chế giễu vang lên từ bầu trời.
Cùng lúc đó, sự do dự của cô biến mất.
Cô ấy nghĩ, ‘Lẽ ra mình phải chạy trốn từ lâu rồi,’ , và Rachel Chastain quay người chạy khỏi cung điện với tốc độ nhanh nhất.
Cô không thể chịu đựng được nữa. Cô cảm thấy như mình đã trở thành một con côn trùng thấp hèn có thể bị dẫm chết bất cứ lúc nào.
Rachel Chastain chạy hết tốc lực theo bản năng sinh tồn.
“Aaaaack!”
Rồi đột nhiên, cô ngã nhào. Không phải là cô ấy vướng chân vào thứ gì đó hay vấp ngã. Có thứ gì đó đã nắm lấy mắt cá chân của cô và kéo cô lại.
Nằm quằn quại trên mặt đất, Rachel Chastain nhìn xuống chân mình và rên rỉ vì cơn đau.
Đôi mắt cô ấy mở to. Cô đã không nhầm.
Một bàn tay với những móng vuốt sắc nhọn đã trồi lên khỏi mặt đất và nắm lấy bàn chân của cô ấy. Nó siết mạnh đến nỗi cô ấy cảm thấy như xương thịt của mình sẽ nát tan.
Chưa hết. Hàng chục cánh tay lập tức vọt lên và phóng xuống phía Rachel Chastain. Một vài trong số chúng bay lên bầu trời và lượn lờ trong không khí.
À không, không phải.
Vút!
Một mặt dây chuyền sáng chói vừa đủ sượt qua móng vuốt. Những người không biết gì về Flone có thể bị sốc khi nhìn thấy một mặt dây chuyền tự bay lượn.
Sau khi tránh được móng vuốt chết người, mặt dây chuyền hơi ngập ngừng trước tiếng kêu cứu của Rachel Chastain.
[Xin lỗi…!]
Một giọng nói vọng ra từ không trung.
[Tôi xin lỗi…!]
Thật vậy, mặt dây chuyền đang bay chính là Flone. Mặc dù bị kéo vào mê cung cùng với Eun Yuri, cô vẫn có thể trốn thoát nhờ Eun Yuri vắt hết chút sức lực cuối cùng để cắt đứt mặt dây chuyền và ném chiếc nhẫn của mình đi.
Flone cố gắng cứu Eun Yuri, nhưng Roselle đã cản lại.
[Không… Không thể… Ma thuật khởi nguyên cũng vô dụng.… Điều đó có nghĩa là…]
[Chúng ta đã sai rồi! Sai ngay từ đầu. Không phải vô cớ mà Trùng hậu đích thân trông chừng nơi này.]
[Không phải mụ ta cố tìm kiếm điều gì đó ở đây. Mụ áy đang cố gắng ngăn điều gì đó xảy ra…!]
[Chúng ta không thể chống lại kẻ thù này! Chạy mau, chạy mau lên! Nếu chúng ta bị bắt, tình hình sẽ tệ hơn nữa…!]
Roselle đã đưa ra một phán đoán sắc sảo trước sự việc đột ngột này.
[Đế chế đã làm cái quái gì… K-Không, vẫn còn hy vọng. Chúng ta vẫn còn có anh ấy…!]
Flone nghe thấy Roselle lo lắng lầm bầm trong lúc trốn thoát, nhưng cô ấy không thể để tâm lắng nghe. Cô ấy chỉ chú tâm tìm cách trốn thoát.
Tuy nhiên, tình hình sớm trở nên tồi tệ hơn. Kẻ thù bí ẩn đã nhận ra họ và bắt đầu đuổi theo họ.
[Với tốc độ này, cả hai chúng ta sẽ ..!]
[Đi đi! Quyền năng của Ác thực có lẽ sẽ kháng cự được một chút. Xin hãy làm mọi cách để có thể quay về! Làm ơn đi mau lên!!]
Cuối cùng, Roselle quyết định trở thành mồi nhử. Khi cô ấy hét lên thúc giục, Flone vội vã bay mà không quay đầu lại.
[Cô phải tìm được anh ấy…!]
Đó là những lời cuối cùng mà Roselle để lại.
Sự thật, Flone sợ hãi trước kẻ thù bí ẩn kia. Ngay cả khi là một linh hồn, cô ấy cũng cảm thấy nó vô cùng đáng sợ. Và vì vậy, cô ấy chạy với đôi mắt nhắm chặt.
Khi cô vừa thoát khỏi hoàng cung, cô thấy Rachel Chastain đang vật lộn trên mặt đất. Một cái gì đó quái đản đang xé toạc Rachel Chastain.
Mặc dù Flone biết rằng Rachel đang gặp nguy hiểm, cô ấy vẫn bỏ mặc Rachel Chastain và bỏ chạy. Cô biết mình là người duy nhất có thể mang thông tin về và có thể tìm kiếm sự giúp đỡ.
—KIAAAAAAAAAK!
Một tiếng hét kinh hoàng vang lên sau lưng cô, nhưng Flone không quay lại. Tăng tốc tối đa, cô bay về nhà, để lại một vệt khói đen.
Mặc dù vậy, những bàn tay hung dữ vẫn vung móng vuốt trong không khí, cố gắng bắt lấy cô.
***
Trong vài ngày qua, bầu không khí ở Valhalla trở nên u ám chưa từng thấy. Đó là chuyện đương nhiên. Họ đã tập hợp các thành viên ưu tú nhất và thậm chí tuyển dụng thêm vài cao thủ để thành lập một đội cứu hộ, nhưng không có tin tức gì cả.
Lần cuối cùng họ nhận được thông báo từ đội cứu hộ, là khi họ bắt đầu đi vào tàn tích.Giống như những gì đã xảy ra với Đội 1.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy…? Những người đó.. Họ thậm chí có thể đánh bại các Tư lệnh Ký sinh trùng cơ mà?”.
“Chính xác. Lẽ nào Trùng hậu đã tái sinh…?”
Park Woori đang thì thầm với một thành viên khác, chợt nhanh chóng ngậm miệng lại.
Tiếng gót giày vang lên từ hành lang.
“Im nào. Chủ hội đến kìa.”
Đúng như anh ấy nói, cánh cửa mở ra và Kim Hannah xuất hiện. Cô đi đến bàn làm việc ở phía sau.
Choang!
Sau khi cô ấy ném viên pha lê truyền thông xuống bàn, văn phòng trở nên im lặng như một nghĩa địa.
“Haizz….”
Một tiếng thở dài vang lên. Kim Hannah đang ôm đầu thì đột ngột nhìn lên.
“… Các anh có nhận được phản hồi từ một trong hai đội không?”
“Không. Chúng tôi đã đặt các tinh thể ở chế độ chờ suốt ngày đêm và cứ ba mươi phút lại cố gắng kết nối một lần, nhưng….” – Park Woori thở dài.
Kim Hannah cắn môi.
“Ừm… Chủ hội này.”
Rụt rè và thận trọng, Park Woori kính cẩn nói.
“Có thể hơi đường đột… nhưng cô cũng biết sức mạnh của cả hai đội mà.”
“…”
“Tình hình này… Có lẽ là chúng ta nên chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất….”
Vào lúc đó, đôi mắt của Kim Hannah lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Tôi xin lỗi!” – Park Woori vội vàng cúi đầu, ngậm miệng.
“… Không sao. Tôi cũng đang nghĩ như vậy.” – Kim Hannah lên tiếng sau một lúc im lặng – “Tôi biết tình hình chúng ta đang ở cấp bách như thế nào. Nhưng chúng ta phải thực hiện các thủ tục thích hợp, đặc biệt là khi chúng ta muốn loan tin đi khắp Thiên đường”.
“Đúng vậy.”
“Hãy tưởng tượng xem điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta chỉ đưa ra thông báo ngay bây giờ. Chắc chắn vài kẻ sẽ cười nhạo trước nỗi bất hạnh của chúng ta và nói, “Vậy thì sao?”
Ý Kim Hannah là, Valhalla nên bí mật thông báo cho các đồng minh của mình, rồi mới công bố rộng rãi.
Park Woori gật đầu. Anh ấy lo lắng Kim Hannah sẽ giữ kín việc này vì danh dự và danh tiếng của Valhalla. Rất may, có vẻ như cô ấy không mù quáng đến vậy.
“Mọi người về đi. Tuy nhiên, hãy giữ những tinh thể giao tiếp bên mình.”
“Vâng.”
Park Woori cùng những người còn lại trong đội tình báo cúi chào, và lặng lẽ rời đi.
Còn lại một mình, Kim Hannah ngồi phịch xuống ghế. Khi bước chân của họ biến mất, cô gục đầu xuống. Thực ra cô muốn làm thế từ lâu rồi.
“Haizzzz….”
Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi cô.
“…Sao lại có thể như thế được?”
Cô không hiểu sao mọi thứ lại thành ra như vậy. Đội cứu hộ rất mạnh, mạnh đến mức có thể đánh bại một Tư lệnh Ký sinh trùng. Đó là lý do chính khiến cô ấy tự tin tiễn họ đi.
“….”
Nếu Park Woori nói đúng thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu con quái vật dưới mê cung thậm chí còn mạnh hơn cả một Tư lệnh?
Trong trường hợp đó…
Kim Hannah cắn môi. Một khuôn mặt đã hiện ra trong đầu cô.
Cô đã thề rằng mình sẽ không tạo gánh nặng cho cậu. Cô muốn sử dụng cơ hội này để thoát khỏi cáibóng của người khổng lồ là Seol Jihu. Nhưng giờ thì, cô chỉ biết cười nhạo sự ngu ngốc của mình.
“… Bây giờ không phải lúc để ngồi than thở.”
Cô ấy không có thông tin gì. Tâm trạng cô bức xúc đến mức cô muốn tự mình đến đó. Lần đầu tiên, cô hối hận vì đã chọn một nghề nghiệp không liên quan đến chiến đấu.
Dù thế nào đi nữa, giờ đội cứu hộ đã thất bại, cô không thể ngồi yên chờ tin được nữa. Cô phải làm điều gì đó với tư cách là Chủ hội của Valhalla.
‘Khoan đã….’
Kim Hannah bỗng nhảy dựng lên. Trước khi rời văn phòng, cô bước đến cửa sổ và nhìn ra bên ngoài.
‘… Mọi khi bầu trời có tối như thế này không?’
Bầu trời ngoài cửa sổ dường như tối hơn bình thường. Những đám mây đen đang từ từ len lỏi về phía thành phố. Cảm thấy đây giống như một điềm xấu, Kim Hannah khẽ rên rỉ.
***
Cùng thời gian đó. Seol Jihu đang đứng trước cửa với Seo Yuhui.
Hôm nay là ngày cậu ấy giới thiệu Seo Yuhui với bố mẹ mình.
“Chúng ta hãy đi vào thôi.”
“C-Chờ đã.”
Seo Yuhui ngăn Seol Jihu lại.
“Trông em thế nào? Được chứ?”
“Em vẫn xinh đẹp như mọi khi.”
“Em biết điều đó mà. Em đang nói về trang phục hiện tại cơ… Làm sao để tạo ra ấn tượng tốt với gia đình anh ngay từ ban đầu….”
Seol Jihu cười khổ khi nhìn Seo Yuhui chỉnh sửa trang điểm và chỉnh lại vạt áo. Cậu ấy đang hồi hộp muốn rụng cả tim, nên cậu có thể hiểu được cảm giác của Seo Yuhui.
Seol nghĩ rằng cô ấy sẽ cần một thời gian trước khi sẵn sàng, nên cậu quyết định kiên nhẫn chờ đợi.
Seo Yuhui lầm bầm, “Tốt rồi, mọi thứ thật hoàn hảo,” sau đó hít thở sâu. Cô cầm những túi quà lên và nhìn Seol Jihu.
“Đi thôi… Jihu?”
Seol Jihu đang thẫn thờ nhìn lên bầu trời. Cậu giật mình trước tiếng gọi của Seo Yuhui và rút tay ra khỏi túi.
“Anh đang nghĩ về nơi đó ư?”
“Không, anh không….”
Seo Yuhui trừng mắt lườm anh. Seol Jihu bối rối trước khi cười ngượng nghịu.
“À thì… Đúng vậy. Anh chỉ nghĩ về mọi người và không biết họ đang làm gì bây giờ…”
Seol Jihu lại liếc nhìn bầu trời. Seo Yuhui hỏi.
“Vậy… Anh có muốn quay lại kiểm tra một chút không??”
“Đã đến đây rồi mà còn đi ư??”
Seo Yuhui và Seol Jihu đều bật cười. Cả hai đều biết rằng điều đó là không thể, bởi họ sắp trải qua một bữa tối quan trọng.
“Anh có chắc là mình sẽ ổn không?”
“Tất nhiên. Đừng lo lắng.” – Seol Jihu nhún vai – “Hiện tại, không có gì quan trọng hơn điều này. Đây là tương lai của chúng ta”.
Rũ bỏ cảm giác bồn chồn, Seol Jihu mỉm cười và bấm chuông.
***
Cùng thời gian đó.
Flone đến Eva và chạy đến tòa nhà của Valhalla để báo cáo những gì đã xảy ra. Nhưng mà, đen đủi làm sao, không có ai ở bên trong tòa nhà. Tòa nhà luôn tràn đầy sức sống nay đã hoàn toàn trống rỗng.
[Cái quái gì vậy !? Mọi người đã đi đâu vậy!?]
Thực ra thì các thành viên còn lại dự đoán được điều gì đã xảy ra và chuẩn bị để ứng phó với khủng hoảng, nhưng Flone không còn thời gian để suy nghĩ.
Seol Jihu đang ở trên Trái đất. Muốn thông báo tình hình cho cậu ta, phải nhờ một người Trái đất nào đó quay về.
Cô ấy không thể túm lấy một người ngẫu nhiên và yêu cầu họ giúp đỡ.
Cuối cùng, Flone đến ngôi đền đầu tiên trong tầm mắt và bám vào bức tượng của nữ thần.
[Xin hãy cứu chúng tôi!]
[Hmm?]
Luxuria ngạc nhiên khi thấy Flone đang tuyệt vọng hét lên.
[Có chuyện gì vậy cô bé? Con có ổn không? Từ từ giải thích những gì đã xảy ra nào.]
“Sao cơ? Nữ thần không biết chuyện gì đang xảy ra…?”
Luxuria ngập ngừng.
[Đúng là… ta biết rằng điều gì đó đã xảy ra và nó có thể dẫn đến nguy hiểm lớn. Nhưng mà, nó vẫn chưa xảy ra.” – Nữ thần thở dài – “Thất Đại tội không phải là toàn năng toàn trí. Đặc biệt là khi nói đến vấn đề này…]
[Tôi không biết Người đang nói gì. Tôi chỉ muốn cứu bạn bè của tôi càng sớm càng tốt. Tôi cần phải cứu họ!]
Flone giơ tay lên.
[Đó là…] – Luxuria ngạc nhiên.
Bên trong tay Flone là một vật thể kỳ quặc, trông giống như một khối thịt hay một xúc tu. Đó là món quà sinh nhật mà Seol Jihu tặng cho cô.
Luxuria lập tức nhận ra thứ đó. Một mảnh thần tính của vị thần cấp cao hơn cô.
“Jihu nói rằng tôi có thể cung cấp vật phẩm này để nhận được một lượng lớn điểm đóng góp. Anh ấy nói tôi thậm chí có thể đổi lấy một Điều ước thiêng liêng. Nữ thần có thể lấy cái này và cứu mọi người không?” – Flone gấp gáp hỏi.
[Có lẽ con sẽ cảm thấy khó tin…] – Giọng Luxuria trầm xuống – [Ngay cả thần tính đó cũng không đủ để đổi lấy điều ước của con.]
[Trong trường hợp đó…] – Flone ngay lập tức lên tiếng – [Hãy cho tôi đến Trái đất.]
[Hừ? Con ư?]
[Vâng. Tôi biết điều này không ổn. Nhưng đây có lẽ là cách tốt nhất. Dù chỉ một chút cũng được.]
Đôi mắt của Flone ngấn lệ.
“Không còn ai cả… Tôi là người duy nhất trốn thoát khỏi nơi đó và không có ai ở bên trong tòa nhà. Mỗi giây đều quý giá. Tôi chỉ không biết phải làm gì.”
[…]
“Họ đều là những người bạn tốt. Nếu tôi không thể làm gì và nhìn họ chết… tôi sẽ phát điên mất…”
[…]
“Vì vậy, tôi cần gặp anh ấy. Tôi cần bảo anh ấy đến và giúp đỡ chúng tôi!”
Mặc dù Flone nói lộn xộn vì quá xúc động, nhưng Luxuria nhanh chóng hiểu ra.
“Gửi tôi tới đó… Làm ơn…”
Lầm bầm với một giọng nghẹn ngào, Flone cúi đầu xuống. Ngay sau đó, tiếng khóc của cô ấy tuôn ra.
Đọc được suy nghĩ của Flone, Luxuria đã quyết định. Không lãng phí một giây nào nữa, Nữ thần đưa tay về phía hồn ma đang khóc ra máu.
[Mong muốn của con sẽ được chấp nhận…!]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook