Khát Vọng Trỗi Dậy
Chương 522: Phụ chương 33 – Giăng lưới bắt thỏ

Haramark đã phát triển mạnh mẽ trong kỷ nguyên hòa bình. Là vương quốc đã lãnh đạo cư dân bản địa chống lại Ký sinh trùng, uy thế của Hoàng gia Harmark được mọi người công nhận rộng rãi. Bên cạnh đó, Hoàng gia và Bang Hội đại diện của Haramark đang duy trì mối quan hệ tốt đẹp.

Nhờ uy danh của Valhalla, hay chính xác hơn là của Seol Jihu, Sicilia đã thay đổi. Từ một tổ chức hiếu chiến từng được gọi là Chiến Ưng Phương Nam, Scilia đã hợp tác thân thiện với hoàng gia của Haramark.

Cinzia biết rằng Seol Jihu yêu quý Haramark không kém gì Eva, và cậu có thể tiêu diệt Sicilia chỉ trong một ngày nếu cậu muốn. Vì vậy cô luôn nhã nhặn với hoàng gia, và đổi lại Prihi cũng rất tôn trọng cô. Mối quan hệ của họ đã đặt nền tảng cho sự phát triển nhanh chóng của Haramark trong thời hậu chiến.

Và hôm nay, vị anh hùng đã tạo nên nền tảng cho sự phát triển này, đang tiến về phía Cung điện Hoàng gia Haramark.

Vào khoảng hoàng hôn, Seol Jihu đã đến nơi. Cậu tự hỏi có nên đợi đến sáng để đến thăm cung điện hay không, nhưng khi cậu liên lạc với hoàng gia thì họ đã mời cậu ăn tối.

“Haha. Khung cảnh ở đây vẫn giống như trước đây. Ồ, xin chào!”

Seol Jihu hớn hở chào người bảo vệ ở cổng thành.

Người lính canh đã há hốc mồm khi nhận ra người đàn ông đang đứng trước mặt mình là vị anh hùng lừng danh.

“Tôi… tôi sẽ liên lạc với cấp trên ngay lập tức!”

“Không sao đâu. Tôi đã gọi cho họ rồi.”

“Nhưng….”

“Yên tâm. Có lẽ họ đang đợi tôi bên trong.”

Seol Jihu trấn an người lính canh và đi qua cổng.

Khi đi trên đường phố, nhìn mọi thứ xung quanh, cậu đột ngột dừng lại.

‘Huh?’

Seol Jihu mở to mắt.

“Những kẻ đó … chúng ở đây ư?”

Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào những cục bông – những thú nhân nhỏ bé – đang nằm ngủ thành hàng ở góc phố. Dưới ánh hoàng hôn ấm áp, chúng khẽ thè cái đầu lưỡi nhỏ bé ra khỏi miệng.

Người ta vẫn nói rằng “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Seol Jihu không thể bỏ qua một cơ hội quý giá như thế này được.

Cậu ta ngay lập tức giang tay ra và nhảy xổ vào chúng.

“!?” – Đôi mắt mayas cục bông mở to vì ngạc nhiên.

Đôi mắt đáng yêu của chúng hướng về người đàn ông lạ mặt.

Một cuộc hỗn loạn nổ ra gần như ngay lập tức.

“Hãy nếm tuyệt chiêu! Cù lét nè!”

“Kking! Kking! Kiiaaaahahak!”

“Awwww! Abubububu!”

“Kkihihing!”

Tất nhiên, những cục bông đã phản kháng. Chúng ngửa cổ lên trời và hú lên.

Ngay lập tức những tiếng trả lời đa vang lên từ khắp nơi trong thành phố.

“Kking, kking, kking! (Các đồng chí! Hãy ở lại đó một chút nữa! Chúng tôi dếnd đây!)”

“Kkrrrrrrrr! (Quá khứ là quá khứ! Anh hùng huyền thoại đã trở nên độc ác!)”

“Kkiaa! Kkiaa! (Hôm nay chúng ta sẽ xây dựng một tương lai mới bằng móng vuốt của mình!)”

Những cục bông nhỏ tấn công Seol Jihu từ mọi phía. Chúng trèo lên lưng cậu và cắn vào tay cậu. Tất nhiên, cậu không đau vì chúng vẫn còn là những đứa trẻ, nhưng Seol Jihu đã giả vờ kêu la và ngã xuống đất.

“Kkiuuuuuuuu!”

Một cục bông đã giẫm lên đầu Seol Jihu và cất tiếng gầm mừng chiến thắng.

Nhưng nó đã ăn mừng quá sớm.

“Huhu. Thật là ngây thơ”.

“Kkiuuuu !!! Kking? ”

“Lý do tôi ngã….”

Seol Jihu cười toe toét. Mấy cục bông bàng hoàng và bối rối trước diễn biến bất ngờ.

“… Là để tóm được tất cả các ngươi cùng một lúc!”

Seol Jihu ôm mấy cục bông đã vô tình sa vào bẫy.

“Hãy nếm mùi Rasengan của ta!”

(Note: Không hiểu sao lại có Naruto ở đây :v)

Cậu bắt đầu lăn lộn trên bãi cỏ, ôm chặt lấy những bộ lông mềm mại.

Mấy cục bông vặn vẹo và rên rỉ, cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay cậu.

“Ahahaha!”

Seol Jihu đang vui vẻ lăn lộn và cười đùa thì….

“Ừm.”

… Đột nhiên va vào một thứ gì đó.

Seol giật mình nhìn lên và thấy ba người phụ nữ đang nhìn xuống cậu.

“…Xin chào.”

Seol Jihu vội vàng đứng dậy. Được giải phóng, mấy cục bông vội vã chạy toán loạn. Nhưng trước đó, chúng hú lên, “Chuyện chưa kết thúc đâu! Chúng ta sẽ tạm rút lui ngay bây giờ, nhưng chúng ta sẽ không bao giờ quên sự sỉ nhục này!”

Seol mỉm cười nhìn theo bóng của chúng.

“…Anh thật tuyệt vời. Họ luôn phớt lờ tôi khi tôi chìa tay ra”.

Người vừa nói là một cô gái với mái tóc dài màu hồng, xõa xuống như thác nước và tỏa sáng rực rõ dưới ánh mặt trời lặn. Đôi mắt cô hấp háy, ánh lên vẻ ngưỡng mộ. Cô là Olivia Hussey, con gái lớn của gia đình hoàng gia Haramark.

“Tôi xin lỗi. Chúng thật dễ thương…. Tôi xin lỗi vì đã thất lễ…” – Seol Jihu gãi đầu, ngượng nghịu cười.

“Không sao đâu. Trông có vẻ như cậu đang rất vui.”

Một giọng nói bình thản cất lên.

Chủ nhân của giọng nói, mỉm cười duyên dáng khi che miệng bằng chiếc quạt gấp. Tóc của cô cũng có màu hồng, được bện và cuộn gọn gàng quanh đầu. Những nếp nhăn nhỏ ở khóe mắt khiến nụ cười của cô ấy càng thêm bí ẩn.

Người phụ nữ này là Fertina Hussey, hoàng hậu của Haramark.

“Tôi không ngờ rằng mình sẽ nhìn thấy chúng ở đây, sau Hiệp ước Nửa thế kỷ….”

“Hiệp ước vẫn ổn. Chúng ở đây để thúc đẩy trao đổi văn hóa.” – Prihi từ từ bước lên và giải thích.

“Trao đổi văn hoá?”

“Ờ, lý do nghe cũng hợp lý phải không? Nhưng cơ bản, chúng ở đây vì chúng muốn thế.”

“Ah….”

“Một số Thú nhân đã phản đối và cố đưa con cái đi, nhưng lũ trẻ đã kháng cự quyết liệt. Chúng thấy cuộc sống ở thành phố thuận tiện và thoải mái hơn. Thế là ta bảo các Thú nhân cứ chiều chúng một chút.

Đương nhiên Seol Jihu hiểu lí do tại sao các Thú nhân nhỏ lại thích cuộc sống thành thị lợi hơn. Nhờ vẻ ngoài đáng yêu, chúng có thể lấy được bất cứ thứ gì từ tay con người, chỉ bằng cách vẫy đuôi.

và cậu cũng hiểu lý do tại sao các Thú nhân trưởng thành lại từ chối. Những Người Thú kiêu hãnh không chấp nhận việc con của họ bị thuần hóa.

‘Hửm?’

Đang chìm sâu trong suy nghĩ, Seol Jihu đột nhiên cảm thấy những ánh mắt chăm chú đang quan sát mình. Cậu bối rối ngẩng đầu lên.

Ba người phụ nữ đang nhìn cậu chằm chằm.

Mái tóc màu hồng nhạt của họ, nét đặc trưng của gia tộc Hussey, và đôi mắt của họ, mang màu sắc của những viên Hồng Ngọc, đang lấp lánh dưới ánh mặt trời lặn.

Có lẽ do dòng máu Tiên nữ trên trời chảy trong huyết quản nên họ giống ba chị em, hơn là một người mẹ già và hai cô con gái.

‘Đây là….’

Seol nhanh chóng nhận ra Teresa có được vẻ đẹp của mình từ đâu.

Nhưng không hiểu vì sao, Teresa trông khá nhợt nhạt. Đôi mắt luôn tràn đầy tự tin của cô ấy giờ trông ủ rũ, và đôi môi mím lại lộ rõ ​​vẻ không hài lòng. Cô ấy có vẻ đề phòng và thận trọng.

“Công chúa….”

“Chúng ta nên nhanh chóng vào trong thôi.”

Seol Jihu định nói chuyện với Teresa, nhưng Olivia đã cắt lời cậu và nắm lấy cánh tay cậu.

“Một bữa ăn ngon đang chờ đợi chúng ta.”

Hoàng hậu Fertina cũng lên tiếng, và kéo nhẹ cánh tay còn lại của cậu.

Seol Jihu liếc nhìn lại, trong khi hai người phụ nữ gần như kéo cậu vào trong.

Teresa chắp hai tay và bẻ cổ tay răng rắc. Cô ấy thậm chí còn vươn vai như thể đang chuẩn bị cho một cuộc chiến.

***

Bữa tối thật tuyệt. Thức ăn rất ngon và cuộc trò chuyện rất sôi nổi. Mọi thứ đều hoàn hảo, ngoại trừ những lời khen ngợi và tâng bốc quá mức khiến Seol Jihu cảm thấy hơi choáng ngợp.

Nhưng vì cậu là người đã hồi sinh họ và cũng là người cứu Thiên đường, cậu có thể hiểu tại sao họ lại đối xử nồng nhiệt với cậu như vậy.

“Hãy thử cái này, Jihu.”

Hôm nay Teresa đặc biệt chú ý đến bữa ăn của cậu. Cô ấy xắt từng miếng phi lê cá và đặt những miếng thịt nhỏ lên đĩa của Seol Jihu.

“Đây là gì?”

“Đi tiếp. Ăn một miếng. Một con cá non, nấu vừa chín tới. Thịt nó rất mềm và tươi.”

Giống như Sashimi nhỉ? Seol Jihu gật đầu khi cậu xiên một miếng thịt màu hồng và đưa nĩa lên miệng.

“Teresa? Tại sao em cứ ép anh ấy ăn những món em thích?” – Olivia vừa gắp thức ăn vừa mắng mỏ em gái của mình.

“Chị con nói đúng đấy. Hãy để cậu ấy tự do lựa chọn những gì cậu ấy thích. Có thể con nghĩ thứ đó ngon, nhưng cậu ấy có thể nghĩ khác bởi vì suy cho cùng, mọi người có những sở thích khác nhau.” – Nữ hoàng Fertina đứng về phía Olivia.

“Ôi trời. Đừng nói là mọi người còn đang ám chỉ chuyện khác đấy nhé.. ” -Teresa cáu kỉnh gắt lên, giọng nói có chút tức giận.

“Nào nào. Trẻ con phải biết nghe lời người lớn. Chúng ta chỉ muốn cho em những lời khuyên…. Ồ, anh có thể kể lại câu chuyện đó cho chúng tôi nghe được không?”

Olivia tận dụng khoảng lặng ngắn ngủi để nhanh chóng bắt đầu cuộc trò chuyện.

“Về chuyện anh quyết định làm mồi nhử địch ở Thung lũng Arden! Đó là một trong chuyện mà tôi tò mò nhất!”

“Ờ cái đó….” – Seol Jihu từ tốn nói – “… Và sau đó tôi chạy như điên. Thành thật mà nói, tôi không nhớ nhiều lắm. Tôi đã quá tập trung vào việc chạy. Tôi leo lên ngọn đồi cao, trượt xuống, và lao về phía thung lũng hẹp với tốc độ nhanh nhất có thể….”

Seol Jihu đột ngột dừng lại giữa câu.

Cậu ta nghe thấy tiếng cười của Olivia.

“Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng anh lại dâm dục như vậy. Thật bất ngờ!”

“Hả? Gì cơ?”

“Trượt xuống “đồi” và cắm đầu “thung lũng”. Nghe hơi thô tục, phải không?” – Olivia nháy mắt.

“Hợp lý quá còn gì!” – Fertina tuyên bố – “Đó là tư thế điển hình để khởi động cho việc giao hợp. Quay lưng về phía hai quả đồi và cắm mặt vào dòng suối trong thung lũng.”

Olivia và Ferina nhìn nhau và mỉm cười.

“…”

Seol Jihu không nói nên lời.

‘Cái gia đình này…. Làm sao….’

Cậu nghe thấy tiếng thở dài của Teresa bên cạnh mình.

“… Dù sao, cảm ơn vì đã mời tôi hôm nay.” – Cảm nhận được có gì đó nguy hiểm, Seol Jihu nhanh chóng chuyển chủ đề – “Các vị đã dành cho tôi nhiều ưu ái, và thức ăn thì thật tuyệt vời. Tôi không biết làm thế nào để cảm ơn các vị”.

Fertina nhếch mép. Vẻ mặt vừa trìu mến nhưng cũng vừa tinh quái.

“Bức thư nói rằng có một vấn đề quan trọng mà chúng ta cần thảo luận…?” – Seol Jihu nghĩ rằng đã đến lúc phải đi vào vấn đề – “Công chúa Olivia, tôi nghe nói cô đã kết hôn ngay trước chiến tranh.”

Olivia bối rối.

“Ồ… Ưm, có sao không?”

Dường như cô ấy cố gắng tránh chủ đề này.

“Đúng! Anh nói đúng!”

Nhưng Teresa đã nhanh chóng nhập cuộc, không bỏ lỡ cơ hội của mình.

“Chị ấy đã kết hôn! Chị ấy chưa có con, nhưng chị ấy là một phụ nữ đã có gia đình!”

Olivia càu nhàu khi nhìn vẻ hào hứng của em gái mình.

“Tôi hiểu rồi. Vậy thì, cô có muốn tôi….”

“Nếu anh đề nghị hồi sinh người chồng đã chết của tôi, tôi sẽ từ chối.” – Công chúa lập tức phản đối.

“Cô không cần phải băn khoăn quá nhiều đâu. Nếu cô muốn, tôi sẽ— ”

“Thấy chưa, đó là vấn đề. Tôi không muốn. Nếu anh ta sống lại, tôi sẽ tự tay giết anh ta.”

Seol Jihu tròn mắt trước tuyên bố bất ngờ.

“Tôi… vẫn nhớ ngày hôm đó… như thể mới hôm qua.”

Olivia cúi xuống. Đôi mắt cô bắt đầu ngấn lệ.

“Hắn ta bảo tôi làm mồi nhử, đá tôi về phía Ký sinh trùng, và sau đó bỏ chạy…!”

Seol Jihu khôngngờ rằng chuyện như vậy đã xảy ra với Olivia. Cậu nhận ra tại sao cô không muốn chồng mình sống lại.

“Nghĩ đến chuyện đó là tôi thấy đau đớn… ngay cả bây giờ…!”

“Tôi không biết…. Tôi xin lỗi vì đã gợi lại chuyện này”

“Thằng khốn! Em yêu anh cơ mà! Làm sao anh nỡ làm điều đó với em!?”

Cuối cùng, Olivia bật khóc và vùi đầu vào vai Seol Jihu, giống như một nhân vật nữ trong phim điện ảnh.

Seol Jihu cố gắng trấn an cô nhưng vô ích.

Fertina thì thầm trong lúc dùng dao và nĩa lọc cá.

“Chà… Cậu đã làm cho con bé khóc rồi.”

“Tôi xin lỗi.”

“Bây giờ, cậu phải chịu trách nhiệm.”

“Vâng…. Gì cơ?”

Seol Jihu há hốc mồm nhìn hai người, rõ ràng là bối rối.

Olivia ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Seol Jihu.

“Xin hãy an ủi tôi.”

“An ủi…? Ồ, chắc chắn rồi. Tôi rất tiếc với những gì mà cô đã phải trải qua…. ”

“Không bằng lời nói.”

“?”

“Tôi muốn một cái gì đó trực tiếp hơn, một cái gì đó… TO và DÀI hơn.”

Seol Jihu nhíu mày. Cô ấy có biết mình đang nói gì không? Cô ấy có bị sao không?

‘Thật là một người kỳ lạ.’

Cậu thực sự cảm thấy khó chịu. Cả cha mẹ cô đều là những người tinh tế và hoàn toàn đúng mực, vì vậy cậu tự hỏi tại sao Olivia lại táo bạo như thế.

‘Cô ấy còn tệ hơn cả Teresa’ – Seol Jihu tặc lưỡi ‘Nhìn xem, Nữ hoàng thanh lịch thế kia cơ mà?”

Chính lúc đó.

Đột nhiên, Seol Jihu giật mình. Cậu sững người tại chỗ và thẫn thờ.

‘…Huh?’

Một cảm giác mềm mại đang len lỏi trên chân cậu. Cậu nhanh chóng liếc xuống và thấy bàn chân trần của một người phụ nữ đang từ từ quấy lấy chân cậu dưới gầm bàn.

Seol Jihu ngẩng đầu lên và nhìn thẳng về phía trước. Fertina đang nhai cá như thể không có chuyện gì xảy ra.

Sau đó, bắt gặp ánh mắt của cậu, hoàng hậu hơi nháy mắt. Đồng thời, môi bà ấy cong lên thành một nụ cười hài lòng.

Như thể vẫn chưa đủ, tay Olivia giờ đang di chuyển xuống đùi cậu.

“Ừm, Nữ hoàng Fertina.”

“Cậu nên thử cái này.”

Seol Jihu cố gắng phản đối, nhưng Fertina đã cắt lời cậu. Bà đặt một miếng cá vào đĩa của cậu.

“Teresa thật ngây thơ. Cá non không phải lúc nào cũng ngon nhất”

“Tôi-”

“Nhiều yếu tố góp phần tạo nên hương vị của một con cá. Đôi khi, những con cá lớn tuổi lại có hương vị đậm đà và cuốn hút hơn. Đó là lý do tại sao một số người chỉ tìm kiếm những con cá đã đẻ trứng ”.

“Chờ đã….”

“Nào. Nói ‘A’ đi.”

Fertina dùng nĩa chọc một khúc cá lớn và đưa lên miệng Seol Jihu.

Không cần suy nghĩ, Seol Jihu nắm lấy cái nĩa.

“Thấy thế nào? Có ngon không?”

“…À thì….”

“Hương vị tuyệt hơn hẳn so với cái thứ nhạt nhẽo này, phải không?”

Fertina chỉ vào những miếng cá mà Teresa đã đặt trên đĩa của cậu lúc trước đó.

“Mm….”

Seol Jihu nhún vai khi cậu ta nhai miếng cá.

“Tôi nghĩ tôi thích miếng của Công chúa Teresa hơn….”

Vào lúc đó, Fertina nhíu mày, và Teresa vênh mặt lên. Một nụ cười đắc thắng thoáng qua trên khuôn mặt cô.

Hòang hậu chậm rãi nhìn quanh nhà ăn, một người hầu gái vội vàng chạy đến bên cạnh bà.

“Ai đã làm món ăn này?”

“Đầu bếp Hoàng gia, thưa Hòang hậu.”

“Đưa hắn ta đến đây.”

“Sao ạ?”

“À thôi, hãy nói với hắn rằng ta sẽ trừng phạt hắn sau bữa tối.”

Đột nhiên, Prihi ho một tiếng.

“Thế là đủ rồi.” – Ông ấy tỏ ra khó chịu – “Ta cho phép Olivia, nhưng nàng nên cư xử đúng mực vào”

‘Cái gì?” – Seol Jihu hoảng sợ – ‘Tại sao Công chúa Olivia lại được phép? Đức Vua ơi Đứa Vua, ngài đang nói về cái gì vậy?’

Xem ra, cậu ấy đang gặp vấn đề. Seol Jihu cố bảo vệ cơ thể mình, nhưng cậu vẫn có thể cảm thấy hai người phụ nữ chạm vào da mình.

Chính lúc đó.

Olivia đang vuốt ve cậu, đột nhiên rụt tay lại với một tiếng kêu đau đớn.

Và nếu đôi mắt của cậu ta không nhìn nhầm, một con dao vừa phóng ra.

“Như thế là ý gì?” – Olivia gầm gừ.

“Oh, em xin lỗi. Em đã vô tình đánh rơi con dao của mình” – Teresa thản nhiên lên tiếng, dù cô vẫn đang giơ tay lên trong tư thế phóng dao.

Sau đó cô nắm lấy thành bàn và xô mạnh ghế vào bàn.

CHÁT!

Seol Jihu nao núng. Một âm thanh khô khốc vang lên từ gầm bàn. Cùng lúc đó, bàn chân cọ xát vào chân cậu cũng biến mất.

Khuôn mặt của Hoàng hậu vẫn như cũ, nhưng miệng bà hơi rên ri.

“… Dạo này con manh động quá, Teresa.”

Hoàng hậu mỉm cười, lấy khăn ăn chấm vào khóe miệng.

“Con cũng muốn nói với mẹ câu đó.” – Teresa khoanh tay và chế giễu.

Và ngay lúc đó, Seol Jihu chắc chắn rằng một cuộc chiến đang diễn ra trong chính nhà ăn này. Fertina và Olivia là kẻ thù của cậu ta. Prihi là một kẻ bất lực đứng ngoài cuộc. May mắn thay, Teresa đã đứng về phía cậu, chống lại mẹ và chị gái của cô.

“Hay là thế này đi? Chúng ta uống một chút nhé. Rượu có thể thay đổi bầu không khí và giúp chúng ta vui vẻ hơn…” – Fertina nâng một chai rượu lên – “Đó là một loại rượu của Thiên đường. Cậu thử xem…”

Seol Jihu vội xua tay: “Không, không, không cần đâu.”

Fertina mở to mắt ngạc nhiên.

“Gần đây tôi đã quyết định bỏ rượu. Tôi rất lấy làm tiếc, nhưng tôi phải từ chối.”

“Nhưng chỉ một ly thôi….”

“Không. Tôi chỉ uống khi cảm thấy an toàn”.

Điều đó có nghĩa là, cậu ấy không cảm thấy an toàn vào lúc này.

Olivia có vẻ ngạc nhiên trước thái độ cương quyết của cậu ta.

Fertina cũng thốt lên một tiếng ngạc nhiên. Bà nghĩ rằng con thỏ này sẽ dễ dàng mắc bẫy, nhưng cậu ta đã cẩn thận hơn bà nghĩ.

“…Tôi hiểu rồi. Xin lỗi nhé.”

Fertina hạ chai rượu xuống mà không nói gì thêm nữa.

Nhưng cách Hoàng hậu liếm môi, cho thấy bà ta vẫn chưa từ bỏ mục tiêu.

‘Mình của hôm nay đã khác ngày xưa’

Seol Jihu nhìn thẳng vào Fertina và Olivia.

‘Mọi thứ sẽ ổn thôi, miễn là mình luôn tỉnh táo.’

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương