Khát Vọng Trỗi Dậy
-
Chương 521: Phụ chương 32 – Lá thư của Teresa
Lâu lắm rồi Seol Jihu mới được tận hưởng một ngày lười biếng. Cậu không phải lo lắng về Seol Jinhee nữa, và hôm nay nhà hàng cũng đóng cửa.
Vì đây là một ngày nghỉ ngơi hiếm hoi, nên Seol Jihu đang thơ thẩn huýt sáo và thư giãn trong lòng Seo Yuhui. Seo Yuhui đặt tay lên bụng trong khi nhìn xuống Seol Jihu.
Mới có thai được hai tháng nên cô hầu như không để ý. Nhưng vì lý do nào đó, đứa bé trong bụng cô ấy dường như cứ trằn trọc trở mình mỗi khi Seol Jihu cử động. Cư như là nó đang sao chép hành động của bố nó.
“… Jihu.” – Seo Yuhui thì thầm nói – “Em nghĩ rằng con của chúng ta đang bắt chước theo chuyển động của anh. Đứa nhỏ thật thú vị.”
“Gì cơ? Có thật không?”
Seol Jihu ngay lập tức quay lại và nhìn vào bụng của Seo Yuhui. Cậu áp tai vào bụng cô nhưng sau đó nghiêng đầu.
“Anh không biết. Tôi không thể nghe thấy gì cả…. Em thực sự cảm thấy thế ư? Nó mới hai tháng tuổi mà?”
“Vâng. Có thể chỉ là một cảm giác… nhưng ít nhất là em nghĩ như vậy”.
“Có thật không? Thế thì….”
Seol Jihu sắp xếp suy nghĩ của mình trước khi nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Gai Góc.”
“?”
“Đó sẽ là biệt danh dành cho đứa con đầu tiên của chúng ta. Em nghĩ sao?”
Chính lúc đó!
Đứa bé ngừng cử động. Không, đúng hơn, Seo Yuhui hoàn toàn không cảm nhận được cử động của đứa bé nữa.
‘Huh?’
Seo Yuhui chớp mắt và nhìn xuống bụng mình. Nó diễn ra tức thời và có chủ ý đến mức không thể coi đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
‘Tại sao? Con không thích biệt danh đó à?’
Cô nói chuyện với đứa bé trong lòng, nhưng bụng cô đã chết lặng. Seo Yuhui cảm thấy như đứa bé đang phản đối cái tên Spinny.
“Được rồi, chúng ta sẽ không gọi con là Gai Góc nữa đâu, vì vậy, hãy vui vẻ lên nào.”
Chỉ sau khi nói điều này, Seo Yuhui mới cảm thấy đứa bé đang chuyển động trở lại. Seo Yuhui cười khúc khích.
Tất nhiên, điều này thật khó tin vì giai đoạn từ tuần thứ 5 đến tuần thứ 8 của thai kỳ là lúc phôi thai đang phát triển. Nhưng thực sự thì Seo Yuhui cảm thấy thế.
‘Mình tin chắc rằng tính cách và hành vi của đứa trẻ này sẽ giống Jihu.’
Seo Yuhui gật đầu và thở dài. Có một câu nói rằng: mang thai là một cuộc chiến còn 100 ngày đầu tiên sau khi sinh là địa ngục. Nghĩ đến việc chăm sóc hai đứa trẻ sơ sinh, Seo Yuhui thấy những ngày tháng sắp tới thật nghiệt ngã.
“Gai Góc, Gai Góc, Gai ~”
“Đừng nói vậy. Em bé không thích cái tên đó.”
“Hmm? Làm sao em biết điều đó? Đứa bé vẫn còn trong bụng em mà.”
“Anh không biết sao? Trẻ sơ sinh có thể nhớ những điều từ khi chúng còn trong bụng mẹ!”
“Nhưng…. Bây giờ em mới mang thai được hai tháng….”
Seol Jihu bác bỏ ý kiến đó và cố gắng nằm xuống. Tuy nhiên, Seo Yuhui đã ôm Seol Jihu để ngăn cậu lại, rồi đứng dậy. Đó là bởi vì ai đó đang gõ cửa.
Một bưu tá vừa đến.
“Anh có thư này. Thực tế là hai lá thư.”
Seo Yuhui đưa những bức thư cho Seol Jihu. Tuy nhiên, cậu không nhận lấy chúng.
“Jihu?”
Khi Seo Yuhui quay sang cậu, tự hỏi cậu định làm gì, cô thấy Seol Jihu vẫn đang đóng băng ở chỗ cũ. Rõ ràng là cậu ta đang đợi cô quay lại.
Seo Yuhui thở dài. Mãi đến khi cô thò chân vào để cậu gối lên đùi, cậu mới nằm xuống và nhận những bức thư.
“Để xem ai đã gửi chúng nào. À, một là của Gà Nhép.”
“Ồ, vậy à? Đúng rồi, dạo này nó đang làm gì nhỉ? Lâu rồi em cũng không gặp nó…”
“Nó đang đi du lịch.” – Seol Jihu bình thản đáp lại – “Nó đi khá lâu rồi. Hôm ấy, nó bất ngờ tuyên bố rằng nó sẽ sống cho bản thân mình, và lên đường đi du lịch”.
“Du lịch? Tại sao, đột nhiên lại…? ”
“À thì, nó bảo rằng tất cả các chủ nhân của nó hồi trước đều là những anh hùng và chết trong chiến tranh. Em biết đấy, khi chủ nhân chết thì Gà Nhép sẽ trở lại thành một quả trứng, phải không? ”
“V-vâng.”
“Thế nên nó chưa bao giờ thực sự được tự do. Anh là người đầu tiên không chết sớm, và Thiên đường cũng đang yên bình. Vì thế nó nói rằng nó muốn thử sống cho chính bản thân mình.”
Seo Yuhui cảm thấy những lời này nghe có vẻ hợp lý nhưng vẫn hơi sai sai.
“Sống cho bản thân mình? Như thế nào??”
“Anh cũng tò mò về điều đó…. Để xem nào.”
Đôi mắt Seol Jihu từ từ lướt qua lá thư.
“Tôi đang sống rất vui vẻ…. Đừng lo lắng…. Tôi đã gặp một cô nàng xinh đẹp cách đây vài ngày và biến cô ấy trở thành bạn tình của tôi…. Bộ lông trắng của cô ấy làm cho cô ấy trông thật thuần khiết…. Tôi đặc biệt thích phần lông ngực vừa dày vừa ấm…. Haha, con chim này có khiếu thẩm mỹ tốt đấy.”
Seol Jihu vui vẻ đọc tiếp bức thư.
“Và… hãy giữ bí mật chuyện này nhé…. Sự thật thì tôi cũng đã lừa dối cô ấy…. Đời tôi đã phạm một sai lầm…. Nhưng tôi sẽ không bào chữa gì cả…. Chỉ là tôi đã quá phấn khích khi thấy bộ lông màu đỏ thẫm của cô ấy và nghe thấy tiếng hót du dương của cô nàng kia…. Ồ cái con chim chết tiệt này! Đã ngoại tình rồi lại còn lẻo mép!!”
Seol Jihu nguyền rủa Gà Nhép rồi đột ngột quay sang bên. Ở đó, Seo Yuhui đang nhìn cậu chằm chằm với đôi mắt nheo lại.
“Gì?”
“Chủ nào tớ nấy.”
“Hmm?”
“Không. Chẳng có gì cả.” – Seo Yuhui lắc đầu -“Dù sao thì, Gà Nhép đã viết bức thư này như thế nào? Nó là một con chim. Nó đâu thể cầm bút viết?”
“Anh cũng tò mò. Đúng là một chàng trai bí ẩn”.
Seol Jihu nói lấp lửng, và lấy ra lá thư kia. Đó là bức thư đến từ Cung điện Hoàng gia Haramark.
“Em cũng có thể đọc nó chứ?”
“A, ngồi yên. Đừng chuyển động đột ngột như vậy. Để anh giơ lên cho mà xem.”
Seol Jihu tiến lại gần Seo Yuhui để cô ấy có thể nhìn rõ hơn.
Bức thư như sau.
—Đã lâu không gặp, hỡi người hùng của Thiên đường. Tôi hy vọng anh vẫn khỏe mạnh và bình an. Tôi viết lá thư này là để gửi một thông điệp quan trọng tới Chúa tể Seol Jihu.
Nếu có thể, vui lòng ghé qua Cung điện Hoàng gia Haramark. Xin nhắc lại một lần nữa, vấn đề này rất cấp bách. Tôi sẽ trân trọng chờ đợi để đón tiếp anh.
Bức thư được ký tên của Teresa.
Vẻ mặt của Seol Jihu trở nên nghiêm trọng khi cậu nhìn vào lá thư. Giọng điệu của bức thư nghiêm nghị và trang trọng, đúng là một bức thư chính thức từ hoàng cung. Tuy nhiên, điều đó thật kỳ quái.
Công chúa Hiệp sĩ mà Seol Jihu biết không phải là người thanh lịch và trang nghiêm như thế.
“Thật khó tin là Công chúa Teresa đã viết lá thư này.”
“Sao cơ?”
“Phong cách viết của cô ấy không giống như thế này. Chắc em cũng biết, Hoàng gia Haramark là những người hiểu và tiếp nhận nền văn hóa của Trái đất từ rất sớm.”
Seol Jihu lướt nhẹ lá thư vài lần.
“Việc Công chúa Teresa gửi một thứ như thế này… Có nghĩa rằng, đây không phải là một lời mời ăn tối đơn giản.”
“Có lẽ là muốn nhờ anh hồi sinh ai đó?”
Seo Yuhui đã đưa ra một ý tưởng hợp lý. Tuy nhiên, Seol Jihu lắc đầu.
“Chắc là không. Tôi đã hồi sinh Nữ hoàng Fertina và Công chúa Olivia lần trước”.
“Có thể họ muốn hồi sinh người thân hoặc người quen nào chăng.”
“Cũng có lý, nhưng anh không nghĩ là như vậy. Anh đã hỏi xem họ có muốn hồi sinh cho ai khác không, và Vua Prihi đã từ chối. Ông ấy nói rằng hai người là đủ.”
“Mmm…”
Seo Yuhui chăm chú suy nghĩ trong khi vuốt ve khuôn mặt của Seol Jihu.
“À, em nghe nói Haramark đã bận rộn với việc tiêu diệt những kẻ phản bội sau chiến tranh.”
“Hả? Những kẻ phản bội?”
“Anh đã xử lý rất nhiều kẻ như thế, nhưng vẫn chưa hết..”
“Chắc là vậy….”
Mặc dù “bộ phim” mà Seol Jihu hợp tác với Philip Muller đã xử lý khá nhiều kẻ cặn bã ở Thiên đường, nhưng rõ ràng là vẫn còn vài con chuột.
Tất nhiên, chúng đã lẩn trốn sau khi chứng kiến sức mạnh của Seol Jihu và Valhalla.
“Cư dân của Thiên đường chắc là phải lo lắng và bất bình lắm” – Seol Jihu gật đầu trước lời giải thích của Seo Yuhui – “Nếu là chuyện đó… Anh sẽ phải đi thăm họ. Không, anh sẽ đi ngay lập tức.”
Sau đó cậu ấy nhìn lên Seo Yuhui.
“Em có muốn đi cùng không?”
Seo Yuhui tỏ vẻ bối rối.
“Em xin lỗi, em đã có cuộc hẹn rồi.”
“Đã hẹn rồi ư??”
“Vâng. Em sẽ đến bệnh viện với cô Sora….”
“Gì? Bệnh viện?”
Seol Jihu mở to mắt.
“Tại sao em không nói với anh?”
“Jihu, đợi đã, đó không phải là vấn đề lớn. Tụi em chỉ kiểm tra để đảm bảo rằng các con của chúng ta đang lớn lên bình an và khỏe mạnh.”
“Nhưng chúng ta vẫn cần phải đi cùng nhau!”
“Em ổn mà! Cô Sora và em có thể đi cùng nhau. Ngoài ra, anh phải đi đến Haramark, phải không?”
Khi Seol Jihu định theo Seo Yuhui quay trở lại Trái đất, cô ấy hoảng hốt ngăn cậu lại trong sợ hãi. Seol Jihu cũng sửng sốt. Cậu nhìn Seo Yuhui với vẻ mặt bàng hoàng, không hiểu sao cô lại làm thế.
Seo Yuhui do dự một lúc trước khi thở dài.
“Cô Sora bảo em phải giữ bí mật. Thành thật mà nói… Ngay cả em cũng không biết lý do. Này, lần trước anh có gây ra chuyện gì ở bệnh viện không?”
“Không hoàn toàn không.”
Seol Jihu lắc đầu. Thành thật mà nói, không phải là cậu ấy không nhớ gì cả. Chỉ là cậu ấy không nghĩ rằng mình đã làm bất cứ điều gì sai trái.
Thực ra hôm đó, Phi Sora gần như xấu hổ chết đi sống lại khi cùng Seol Jihu đến bệnh viện. Cô biết ơn vì cậu đã rất chu đáo và quan tâm tới mình, nhưng như thế thì hơi quá đà.
Cậu ấy liên tục hỏi xem cô ấy sẽ đi đâu và thậm chí còn bế cô ấy lên như hoàng tử bế công chúa. Trong lúc họ chờ bác sĩ, cậu ôm chặt bụng cô, lo lắng rằng đứa bé sẽ bị lạnh.
Nói một cách đơn giản, cậu ấy đối xử với Phi Sora như đối xử với một công chúa.
Vấn đề là họ đang ở Hàn Quốc hiện đại. Phi Sora nghe thấy rất nhiều tiếng cười khúc khích và bình luận về Seol Jihu, đến nỗi mặt cô đỏ bừng. Mặc dù cô ấy đã nổi cơn thịnh nộ và Seol Jihu cũng hứa sẽ không bao giờ hành động như vậy nữa, nhưng ai mà tin được! Từ hồi ấy, Phi Sora không bao giờ đến bệnh viện cùng Seol Jihu.
Seo Yuhui không nghe thấy chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô có thể dễ dàng đoán được.
Bởi vì…
Hồi tuần trước, cô thức dậy vào nửa đêm và nói rằng mình muốn uống sinh tố, dưa hoặc đào.
Nghe vậy, Seol Jihu đứng dậy ngay lập tức, mặc lại quần áo và chạy ra ngoài. Sau đó cậu ta mang theo mọi loại trái cây có thể tưởng tượng được trong vòng chưa đầy ba mươi phút. Không chỉ vài quả, mà là cả một đống!
Dù có hơi quá đáng nhưng Seo Yuhui vẫn khen ngợi Seol Jihu. Rốt cuộc, cậu đã làm điều đó cho cô. Nhưng cô ấy đã sai lầm.
Vào một ngày khác, Seo Yuhui liếm mép và đề cập đến việc muốn ăn chân giò nấu kiểu Hàn Quốc. Seol Jihu chạy ra ngoài ngay lập tức. Hai giờ sau, cậu gọi điện và yêu cầu cô ấy ra ngoài, và Seo Yuhui đã được bắt gặp với một cảnh tượng khó tin.
Seol Jihu ngồi trên ghế lái của một chiếc xe tải lớn, thò đầu ra chào cô. Seo Yuhui phát hoảng khi thấy hàng trăm cái chân giò đang chất đống lên nhau.
Cậu ta không chỉ mua sạch một nhà máy jokbal mà còn ký hợp đồng với họ. Nhìn thấy Seol Jihu đang cười rạng rỡ, cô không biết phải nói gì. Đây chính là tình huống “dở khóc dở cười” mà người ta vẫn nói.
Sau đó, Seo Yuhui không bao giờ đề cập bất cứ điều gì về thức ăn với Seol Jihu nũa. Ngay cả khi cô ấy rất thèm ăn một thứ gì đó, cô ấy thà nhịn còn hơn.
“Hai người bỏ rơi tôi à?”
“Jihu, nghe này, chúng em sẽ không bỏ rơi anh đâu. Chỉ là….”
“Được rồi. Hai người có thể đi cùng nhau”.
Seol Jihu đứng lên và càu nhàu. Dù Seo Yuhui có an ủi thế nào thì cậu cũng không nghe. Chắc chắn là cậu ấy đang hờn dỗi. Seo Yuhui chỉ không biết đó là hờn dỗi cấp độ thấp hay hờn dỗi cấp độ vừa. Bỗng nhiên cô ước Yoo Seonhwa ở đây.
Nhưng cũng không sao. Theo Baek Haeju, Seol Jihu sẽ nguôi ngoai trong thời gian ngắn thôi.
“Ồ đúng rồi, Yuhui.”
Seol Jihu nhanh chóng quay lại và đặt ra một câu hỏi cho Seo Yuhui, người đang bối rối không biết phải làm gì.
“Anh vừa mới nhớ ra. Haramark có Sicilia, phải không?”
“Uhm.”
“Cô Agnes và cô Cinzia cũng ở đó.”
“Đúng rồi.”
“Vậy tại sao Hoàng gia lại cần anh?”
Seol Jihu ngơ ngác hỏi.
“Haramark là lực lượng tiên phong trong cuộc chiến chống lại Ký sinh trùng. Lực lượng ở đó khá mạnh…” – Seol Jihu lẩm bẩm – “Lại còn có hai Chấp chưởng giả trong thành phố…”
Seol Jihu dừng lại và sau đó nghiêng đầu.
“Nếu họ thực sự lo lắng về một nhóm những kẻ phản bội….”
“….”
“Điều đó có nghĩa là, kẻ thù còn mạnh hơn cả quân chính quy của Hoàng gia Haramark và lực lượng của Sicilia?”
Seo Yuhui không có câu trả lời rõ ràng cho điều này.
“Em không biết. Thật khó nói vì ta không biết chính xác tình hình là gì…. ”
Seo Yuhui hất mái tóc dài ra sau và cẩn thận nói.
“Nhưng nếu đúng như vậy, điều đó có nghĩa là họ thực sự cần sức mạnh của anh”.
Nét mặt của Seol Jihu trở nên u ám. Đó là một vẻ nghiêm túc, đã lâu không xuất hiện.
“…Thế thì….”
Seol Jihu duỗi tay ra.
VÚT!
Một vật thể dài, màu trắng bay trong không khí và đáp xuống trong tầm tay của cậu. Đó là ngọn thương Thanh khiết.
Nhận ra ý định của cậu ta, Seo Yuhui gật đầu với một nụ cười. Cô biết Seol Jihu mạnh mẽ đến nhường nào. Cô không nghĩ rằng chồng mình, người đã đánh bại Nữ hoàng Ký sinh trùng, lại thua bất cứ ai.
Nhưng mà, cẩn thận vẫn tốt hơn.
Wooong! Thần thương cũng gầm lên một tiếng. Cả năm trời nó bị dùng làm dao thái rau hoặc một cây cán bột, vì vậy nó đang khóc trong hạnh phúc. Cuối cùng thì nó cũng được sử dụng đúng mục đích.
“Đừng lo lắng.”
Seol Jihu nói một cách tự tin khi cậu bước ra khỏi cửa.
“Anh sẽ quan sát tình hình trước, nhưng nếu có gì nghiêm trọng, anh sẽ dùng đến các Điều ước Thiêng Liêng để đảm bảo an toàn.”
Thật vậy, cậu vẫn còn rất nhiều Điều ước Thiêng liêng. Seo Yuhui mỉm cười và gạt đi những lo lắng cuối cùng trong lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook