Khát Vọng Trỗi Dậy
-
Chương 519: Phụ chương 30 – Vị cứu tinh bất ngờ
Seol Jihu vô cùng sốc khi biết Seol Jinhee đã theo dõi mình. Tuy nhiên, cậu hiểu được lý do vì sao cô ấy lại làm thế, và cảm thấy chua xót.
Rõ ràng là Seol Jinhee vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cậu. Cậu phải làm gì để có thể lấy lại được niềm tin của cô?
Trong lúc Seol Jihu suy nghĩ, hai ngày đã trôi qua và cậu đã đi khắp đất nước.
Trong khi đó, Kim Hannah đã tỏa sáng như một vị cứu tinh. Mỗi lần họ đến thăm một nhà máy hoặc văn phòng ở Daejeon, Gumi và Daegu, đều có công việc cho Seol Jihu làm. Cô đã điều hành mọi thứ chỉ bằng những cuộc điện thoại, đảm bảo mọi thứ diễn ra trôi chảy.
Kim Hannah cũng ra lệnh cho người của mình theo dõi mọi hành tung của Seol Jinhee. Thành thật mà nói, mỗi khi cô ấy thông báo cho Seol Jihu về vị trí của Seol Jinhee, Seol Jihu càng trở nên sợ hãi.
Đến buổi sáng ngày thứ hai, sự thay đổi bất ngờ đã diễn ra.
Họ đang ở Busan và kiểm tra hàng hóa thì đột nhiên điện thoại của Kim Hannah đổ chuông. Nhân viên của Kim Hannah nói rằng, Seol Jinhee đã quan sát họ trong hai giờ đồng hồ rồi bỏ đi.
Nhưng Kim Hannah không hề lơ là. Cô đợi cho đến khi Seol Jinhee lên đường cao tốc rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chúa ơi. Em gái cậu bị sao vậy? Cô ấy giống như sự tái sinh của một thám tử chuyên nghiệp. ” – Kim Hannah tặc lưỡi – “Ban đầu tôi nghĩ cô ấy là kiểu người mù quáng làm theo bản năng của mình, nhưng cô ấy kiên nhẫn hơn tôi tưởng…Thậm chí cô ấy còn chơi kẻ chiến thuật ẩn nấp và đánh du kích. Đó là loại đối thủ khó chơi nhất ”
Kim Hannah vui vẻ khen ngợi Seol Jinhee. Trong khi đó, Seol Jihu vẫn còn bị sốc.
Kim Hannah liếc nhìn Seol Jihu và gợi ý rằng, mặc dù em gái cậu có thể đã rời đi, nhưng họ nên ăn trưa ở một nơi gần đó, để đảm bảo an toàn.
Seol Jihu đi theo cô ấy mà không phản đối gì nhưng hầu như không ăn gì cả.
Vào lúc mặt trời lặn, bộ đôi bắt đầu trở về Seoul. Seol Jihu im lặng trong suốt chuyến đi. Kim Hannah cố gắng bắt chuyện, nhưng cậu ấy hầu như không nói một lời nào để đáp lại. Hầu hết thời gian, cậu ấy chỉ gật đầu. Cô không biết Seol đang chìm trong suy nghĩ hay đang buồn bã.
“Có vẻ như em gái của cậu đã từng tin tưởng cậu rất nhiều.”
“Đã từng như thế… lâu lắm rồi.”
“Sự tin tưởng càng cao, cảm giác bị phản bội càng lớn.” – Kim Hannah an ủi Seol Jihu – “Và, về mặt logic, cậu vẫn đang lừa dối em gái mình.”
Seol Jihu nheo mắt lại: “Lừa dối? Tôi đâu có làm bất cứ điều gì bất hợp pháp.”
“Đúng là cậu đã cứu một thế giới. Không ai chỉ trích cậu vì điều đó. Nhưng hãy trung thực đi. Thực ra cậu không phải là nhân viên của công ty. Đó chỉ là một vỏ bọc ”.
“….”
“Tôi đã hiểu suy nghĩ của cô ấy. Cô ấy muốn tin cậu, nhưng không thể… vì cậu đã làm cô ấy thất vọng quá nhiều lần. Chỉ một điểm sai lệch cũng làm cô ấy nghi ngờ. Tôi chắc chắn rằng cô ấy đang cảm thấy bối rối vì tất cả những điều này. ”
“Ý cô là tôi nên thông cảm cho em gái mình?”
“Thông cảm? Chà… ý tôi là, chính cậu đã làm cô ấy thành ra như vậy. Tôi nghĩ cậu đang phải trả giá”.
Seol Jihu bối rối trước sự trung thực của Kim Hannah.
“Hoặc… cậu có thể cố gắng giảm bớt sự nghi ngờ của em gái mình.”
“Bằng cách nào?”
“Hmm, cậu có thể nói với cô ấy về thế giới đó.”
“…”
“Cô ấy đang tìm việc, phải không? Bây giờ tất cả nguy hiểm đã biến mất, sao không đưa cô ấy đến làm việc ở đó? ” Kim Hannah nói thêm, hy vọng sẽ thuyết phục được Seol Jihu.
Seol Jihu chế giễu: “Cô có vẻ thích em gái của tôi nhỉ.”
“Ồ, cậu cũng thấy vậy à??” – Kim Hannah bật cười – “Cô ấy khiến tôi nhớ lại bản thân mình những ngày còn trẻ. Dù sao, hãy chú ý đến lời khuyên của tôi. Nếu em gái của cậu thực sự giống như tôi, cô ấy sẽ không bao giờ tin tưởng cậu nữa. Không phải cô ấy muốn thế, mà đó là bản tính của cô ấy” – Kim Hannah lại nhấn mạnh.
Đột nhiên, điện thoại của Kim Hannah rung lên. Người gọi điện là một trong những nhân viên của Kim Hannah, thông báo rằng Seol Jinhee đã về đến nhà.
“Anh vẫn đang theo dõi cô ấy?”
“Phải, để đảm bảo an toàn thôi. Cô muốn tôi dừng lại?”
“Uhm, thế đủ rồi. Bây giờ mọi thứ đã kết thúc.”
“Chà, nếu cô nói vậy thì… được thôi!.”
Kim Hannah quay sang Seol Jihu và tiếp tục nói: “Nhưng chúng ta vẫn phải quay lại văn phòng. Đừng về nhà ngay lập tức, hãy chờ thêm một vài giờ. Được chứ?”
Seol Jihu gật đầu mà không hề phản đối.
*
Khi trở lại văn phòng, Seol Jihu đã đợi vài giờ theo lời khuyên của Kim Hannah. Lúc cậu về đến căn hộ ở SY thì đã hơn bảy giờ.
Mặc bộ đồ xộc xệch, Seol Jihu tình cờ gặp một người đàn ông và một phụ nữ – hàng xóm của mình. Đó là Kim Soohyun và Goh Yeonju – ở phía trước của Tòa nhà 101.
“Oh? Xin chào, ngài Jihu.” Goh Yeonju nhận ra Seol Jihu và tươi cười chào hỏi.
“… À, vâng, xin chào” – Seol Jihu ngập ngừng trả lời. Đầu cậu bây giờ là một mớ suy nghĩ, và cảm giác canh cánh liên tục khiến cậu bồn chồn.
“Anh vừa mới đi làm về?” Kim Soohyun mỉm cười hỏi.
“Vâng, vâng.” – Seol Jihu nở nụ cười yếu ớt.
Kim Soohyun nghiêng đầu. Anh hỏi cẩn thận và nhìn Seol Jihu từ đầu đến chân: “Có chuyện gì không? Mặt mày anh tái mét kìa”.
“Không, tôi ổn. Chỉ là…. ” – Seol Jihu cố gượng cười và quay đầu đi. Ánh mắt của Kim Soohyun bắt đầu khiến cậu cảm thấy ngại ngần. Như thể Chiến Thần có thể nhìn thấu tâm tư và đọc được suy nghĩ của cậu.
Chính lúc đó.
Ngay khi thang máy đến, Seol Jihu cảm thấy điện thoại của mình đang rung trên tay.
“Huh?” – Đôi mắt Seol mở to – “Tại sao lại là nó…?”
Trên màn hình hiển thị cái Seol Jinhee. Tuy bối rối, Seol Jihu vẫn bắt máy.
“Jinhee đấy à?”
—Này, Oppa. Tôi đây.
Từ ‘oppa’ nghe có vẻ ngượng nghịu.
—Anh vẫn đi làm chứ?
“Hả? Tại sao em lại hỏi thế?”
—Về hôm qua… Tôi nghĩ rằng mình đã vượt quá giới hạn.
“Oh, vậy sao….”
—Em đã hành động thật ngu xuẩn… Sau khi suy nghĩ, em cảm thấy xấu hổ vì điều đó.
“…”
—Em muốn xin lỗi anh. Em định qua nếu anh vẫn đang làm việc. Như thế có ổn không?
“À, em không cần phải lo lắng về điều đó. Anh ổn. Và anh đang về nhà… Anh mới xong việc cách đây ít lâu ”.
-Có thật không? Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng mình nên xin lỗi.
“Không sao cả. Em không cần phải đến đó đau. Chỉ cần đừng mắc lỗi tương tự vào lần sau.”
—Được rồi, nếu anh đã nói thế… Tôi đã chuẩn bị một số món quà như một lời xin lỗi. Anh có thể nhận quà giúp tôi không?
“Quà?”
—Vâng, không có gì đặc biệt đâu. Nếu anh không muốn tôi đến công ty và quấy rầy mọi người, vậy anh có thể chuyển quà cho đồng nghiệp của mình không?
“Ờ… chắc là được….”
—Anh nói rằng anh đã rời văn phòng?
“U-Uhm.”
—Được rồi. Tôi sẽ đến chỗ anh ở ngay bây giờ. Tôi sẽ đưa quà và đi ngay.
“Gì cơ?”
-Hẹn sớm gặp lại.
Cuộc gọi kết thúc một cách đột ngột.
‘Ah, toi rồi!’ – Seol Jihu ôm đầu, cậu nhận ra mình vừa mắc sai lầm.
Gia đình cậu không biết rằng cậu đã chuyển đi, và cậu đang tự đào mồ chôn mình.
“Chết tiệt.” – Seol Jihu nhanh chóng quay số của Seol Jinhee, nhưng không ai nhấc máy. Cậu vội vã nhắn tin cho cô, giải thích rằng mình đang ở một nơi khác, nhưng không thấy hồi âm.
“Phải chắng có….” – Kim Soohyun nói gì đó, nhưng Seol Jihu không để ý.
“Chết tiệt.” – Cậu quay lại và chạy về phía cửa ra vào của tòa nhà.
‘Mình cần đến đó trước Jinhee…. Không, dù đến muộn một chút, mình vẫn có thể nói với con bé rằng mình đã ra ngoài để đi dạo hay gì đó. ” – Cậu lao xuống đồi, tự tin rằng mình có thể xử lý được chuyện này.
Nhưng khi vừa đi qua cổng về phía đường chính, Seol dừng lại. Cậu thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng trước mặt mình.
Cô gái cũng chú ý đến cậu ta và bỏ mũ và kính râm ra.
“Em…?”
“Anh nói rằng anh đã xong việc.” – Một bên lông mày của Seol Jinhee hơi nhếch lên – “Và anh đang về nhà.”
Cô ấy nở một nụ cười đắc thắng khi từ từ đi về phía Seol Jihu. “Vậy mà anh vẫn ở đây…. Có lời nào để giải thích không??”
Seol Jihu sững sờ đứng im tại chỗ. Cậu nhận ra rằng mình vừa sa vào một cái bẫy.
“Tôi thấy anh đang chăm chỉ làm việc, và tôi gần như đã bị thuyết phục…. Nhưng cảm giác khó chịu ở trong đầu tôi vẫn không biến mất. ” – Seol Jinhee tiếp tục – “Vì vậy, tôi đã theo dõi anh. Và anh biết điều gì kỳ lạ không?”
“….”
“Anh đang làm việc, nhưng dường như không phải thế. Như thể có ai đó đang cố dàn dựng cảnh tượng đó cho tôi thấy”.
Seol Jihu há hốc mồm, nhưng không có âm thanh nào phát ra.
“Và khi con mụ đó ở bên cạnh anh 24/7, tôi không thể tìm thấy sơ hở. Vì vậy, tôi quyết định thay đổi chiến lược của mình”.
“Chiến lược…?” – Seol Jihu cố gắng hỏi ngược lại.
“Đúng vậy. Tôi có cảm giác rằng anh có đồng minh. Ngoài ra, tôi nghi ngờ ai đó đang theo dõi tôi…. Vì vậy, tôi tự hỏi xem mình nên làm gì. Sau một hồi suy nghĩ, tôi theo anh về Busan rồi cho xe quay đầu. Trên đường trở về Seoul, tôi đã gọi điện cho một người bạn và yêu cầu cô ấy đợi tôi ở nhà”.
“?”
“Sau khi tôi về nhà, tôi đã cho cô ấy thay quần áo. Sau đó, tôi đưa cho cô ấy chìa khóa xe và yêu cầu cô ấy lái xe quanh khu vực, giả vờ là tôi ”.
Seol Jihu tròn mắt vì sốc. Cậu không ngờ rằng trực giác của Seol Jinhee có thể nhận ra được sự theo dõi của Kim Hannah, thậm chí còn đánh lừa được người trinh sát của cô Cáo.
“Tôi ở nhà một thời gian và đến công ty của anh. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để đợi một ngày, nhưng anh đã về sớm hơn tôi dự kiến rất nhiều”.
Vậy là Seol Jinhee đã theo Seol Jihu về nhà.
“Tại sao em lại….”
“Bởi vì tôi cũng ngoan cường như Seonhwa Unni.” – Seol Jinhee cười khúc khích – “Bạn tôi cho rằng tôi bị thần kinh. Nhưng rốt cuộc tôi đã túm được anh rồi. Vậy là tôi không bị điên, nhỉ?”
Seol Jinhee nâng cằm và dừng lại trước mặt Seol Jihu.
“Nào.” – Cô ấy hỏi với giọng khiêu khích – “Vì sao anh lại sông ở khu chung cư đắt nhất ở Hàn Quốc? Anh có muốn giải thích gì không?”
Trong phút chốc, Seol Jihu đã đẩy bộ não của mình đến cực hạn.
‘Mình có nên nói với con bé rằng mình đã chuyển đến sống với một cô bạn gái giàu có không? Không, nó có thể kiểm tra thông tin và biết rằng mình đang nói dối….”
Những lời bào chữa hiện lên trong đầu Seol rồi biến mất. Không có cách nào hiệu quả cả. Cậu cảm thấy miệng mình khô khốc.
“… Anh nghĩ rằng em nhầm rồi” – Sau một lúc im lặng, Seol Jihu bắt đầu nói.
“Hiểu lầm? Anh nói rằng anh đang về nhà. Chính anh đã nói như vậy. ” Seol Jinhee đáp lại một cách sắc bén.
“Không hẳn. Anh có một chút việc cần giải quyết. Anh sẽ về thẳng nhà sau khi làm xong việc ở đây. Anh đã gửi cho em một tin nhắn về chuyện này. Em chưa đọc à?”
“Vậy là anh đến đây vì công việc??”
“Đúng rồi.”
“Có thật không?” – Seol Jinhee nhếch mép -“Vậy hãy chứng minh điều đó đi.”
“Gì cơ? Làm sao-”
“Tôi nghe nói ở đây an ninh rất chặt chẽ. Nếu anh thực sự là người ngoài, nhân viên bảo vệ sẽ ngăn chúng ta lại, phải không? ”
Seol Jihu không nói nên lời. Seol Jinhee kéo Seol Jihu vào trong mà không chút do dự.
“Nhìn kìa. Không ai ngăn cản chúng ta.”
“Đó là bởi vì anh vừa ở bên trong đó ra.”
“Không sao, mọi thứ sẽ sớm trở nên rõ ràng. Tất cả những gì tôi phải làm là hỏi các nhân viên ”.
Seol Jinhee nói, giọng hớn hở gần như trêu chọc cậu.
Seol Jihu cắn môi khi leo lên đồi. Cậu thậm chí không thể gọi điện thoại vì em gái cậu đang ở bên cạnh. Dù cố gắng đến đâu, cậu cũng không thể nghĩ ra cách thoát khỏi điều này.
‘Đợi tí. Nếu mình dẫn con bé vào một tòa khác, không phải tòa mình ở….’
“À, báo cho anh biết là tôi sẽ đi thăm tất cả bốn tòa nhà để kiểm tra.”
Ngay cả ý tưởng cuối cùng của Seol Jihu cũng bị Seol Jinhee phá hủy trong vòng chưa đầy một giây.
Cuối cùng, họ đến Tòa nhà 101. Seol Jihu hít một hơi thật sâu khi đẩy qua cánh cửa xoay.
Tất cả các nhân viên tại khu SY Apartments đều chuyên nghiệp. Như Seol Jinhee đã nói, họ luôn cảnh giác với người ngoài nhưng vẫn nhớ tên và khuôn mặt của tất cả cư dân mà họ phục vụ. Thực tế thì người lễ tân đã nhớ tên cậu chỉ một ngày sau khi cậu chuyển đến đây.
Chính lúc đó, ánh mắt cậu bắt gặp một người đàn ông cao lớn mặc vest đứng sau quầy lễ tân.
Seol Jihu nhắm nghiền mắt. Cậu biết mọi thứ sẽ kết thúc bây giờ.
Tuy nhiên….
Trái với tưởng tượng của Seol Jihu, nhân viên bảo vệ cao lớn kia không chào đón cậu mà thót ra một tiếng thở dài khó chịu.
“Trời ạ. Tại sao anh còn quay lại?” – Người đàn ông bước từ sau quầy và đi về phía Seol Jihu, với ánh mắt đầy đe dọa. – “Tôi đã nói với anh rồi. Không ai được tiếp thị ở đây. Tôi có cần ném anh ra ngoài một lần nữa không?”
Seol Jihu nghi ngờ đôi tai của mình. Nhưng thực tế là vậy. Người đàn ông nhìn hai anh em với vẻ khó chịu.
“C-Chờ đã.”
“Chờ cái gìì? Người ta không muốn gặp anh, hiểu chưa? Đi chỗ khác mà bán hàng.”
Seol Jinhee cố gắng chen vào, nhưng người bảo vệ đã ngăn cô lại và tiếp tục gằn giọng.
“Đi đi. Đừng bắt tôi gọi cho các nhân viên an ninh khác.”
Người bảo vệ thô bạo đẩy họ ra. Một tia sáng lóe lên trong mắt Seol Jihu, khi cậu nhìn qua vai người đàn ông và thấy hai khuôn mặt quen thuộc. Goh Yeonju, người đang ngồi trên ghế sofa đọc báo, nháy mắt khi quay đầu lại. Kim Soohyun, người đang đứng gần thang máy, giơ ngón tay cái lên cho Seol Jihu.
Seol Jihu cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Cậu không biết tại sao họ lại nhận ra, nhưng rõ ràng là họ đang cố gắng giúp cậu.
“Đây là cảnh báo cuối cùng. Nếu cậu còn quay lại đây, tôi sẽ gọi cảnh sát”.
Cứ như vậy, Seol Jihu và Seol Jinhee bị ném ra khỏi tòa nhà. Tất nhiên, Seol Jihu không quên gửi cho Kim Soohyun và Goh Yeunju một cái nhìn biết ơn trước khi rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook