Khát Vọng Trỗi Dậy
Chương 520: Phụ chương 31 – Phép màu

Bị đẩy ra bên ngoài tòa nhà 101, hai anh em đứng thẫn thờ hồi lâu. Seol Jihu gục đầu xuống và thở dài trong khi Seol Jinhee có vẻ hơi kinh ngạc.

Cậu ta đã nhận được sự giúp đỡ bất ngờ từ những người hàng xóm của mình, và cậu quyết định tận dụng chuyện này hết mức có thể.

“Giờ em đã hài lòng chưa?”

Seol Jihu vừa nói vừa thở dài.

“Vui ghê cơ. Nhờ em mà anh đã lọt vào danh sách đen của họ đấy”.

Seol Jinhee đảo mắt, tìm kiếm một cái lỗ để chui vào cho đỡ xấu hổ. Cô không còn gì để nói nữa.

“Chà, nói vậy chứ….” – Seol Jihu nhét cà vạt vào túi và nhếch mép cười cay đắng. – “Dù sao thì anh cũng sẽ vào đó một lần nữa.”

“….”

“Giám đốc Chun đã bảo anh rằng, ông ta không cần biết anh làm cách nào. Mục tiêu là khiến cho khách hàng phải đồng ý. Nghe thật thô lỗ và đê tiện đúng không, nhưng đời là vậy đó em gái. Kiếm đồng tiền khổ nhục lắm chứ có dễ đâu…”

“Giám đốc Chun…. Ý anh là cái ông già đã cằn nhằn với oppa trong buổi họp hôm trước?” – Seol Jinhee khẽ hỏi. Cô ấy vừa vô thức gọi cậu ấy là ‘oppa’.

“Chà, ông ta không già lắm đâu, nhưng… đúng là ổng đó. Ông ta luôn nói với anh rằng tinh thần của một doanh nhân sẽ làm nên điều kỳ diệu. Không biết ông ấy đến từ thời đại nào nữa….”

Seol Jihu vùa trả lời, vừa khịt mũi.

Thực ra thì cậu ấy vẫn còn lo lắng trong lòng.

Đầu tiên, cậu không thể quay lại nhà của mình bây giờ. Sau màn kịch ban nãy, cậu không thể vào nhà một cách đường đường chính chính. Seol Jinhee có thể đang trốn ở đâu đó và theo dõi cậu ấy!

Thứ hai, cậu ấy vẫn chưa lấy lại được lòng tin của Seol Jinhee. Nhìn biểu cảm của cô bé, dường như Seol Jinhee đã rung động. Nhưng cô ấy là một cô nàng đa nghi, chắc chắn cô ấy vẫn còn nghi ngờ. Seol Jihu nghĩ rằng mình phải tìm cách tung ra một đòn quyết định.

Nhưng… làm sao đây?

Chính lúc đó.

Một giọng nam trầm vang lên trong đầu cậu. Seol Jihu kinh ngạc ngẩng đầu.

‘Giọng nói này là của…!’

Bzzz! Đúng lúc đó, điện thoại của cậu rung lên. Seol vội vàng nhấc máy và…

[Seol Jihu! Cậu có điên không!?]

Seol Jihu nao núng trước tiếng hét đột ngột.

[Cậu vừa làm cái quái gì vậy? Đối tác tiềm năng của chúng ta vừa gọi điện và mắng cho tôi một trận!!!

Kim Hannah tức giận hét lên. Seol Jihu lắp bắp, không biết phải nói gì.

[Cậu không hiểu phép lịch sự à? Khi họ đã từ chối thì phải biết lịch sự ra về chứ?! Tại sao cậu vẫn cố tính làm phiền họ !?]

Nghe giọng điệu của Kim Hannah, dường như cô ấy đã phát hiện ra tình hình hiện tại.

‘Làm sao cô ấy có thể…?’

Cách giải thích duy nhất là, những người hàng xóm của cậu ta đã liên lạc với Kim Hannah. Nhưng Seol cũng không ngờ rằng họ lại hiểu ra tình hình trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

‘Chắc là do cô Goh Yeonju…. Không, lúc này thì chuyện đó không phải là điều quan trọng.’

Mặc dù cậu ấy vẫn còn băn khoăn, nhưng Seol Jihu quyết định nhập vai diễn cùng họ.

“Tôi xin lỗi. Tại… tại vì Giám đốc Chun đã nói với tôi rằng, phải ký được hợp đồng bằng mọi giá, nên…”

[Đồ ngốc! Cậu không biết rằng lão già đó chỉ thích nói nhảm để dạy đời sao? Giờ chuyện đã đến nước này rồi, tôi cá là ông ta sẽ chối bay chối biến và đổ tội lên đầu cậu!]

Trong lúc nói chuyện, Seol Jihu khẽ đưa mắt liếc nhìn Seol Jinhee. Cô bé đang mở to mắt nhìn Seol Jihu. Cô ấy dường như đã nghe thấy mọi thứ.

Thực ra thì, Kim Hannah đang cố tình nói to để cô ấy nghe thấy.

[ Tốt hơn hết cậu nên chuẩn bị tinh thần trước khi đến công ty vào ngày mai. Hãy chăm sóc đầu gối cho kỹ vì cậu sẽ phải quỳ xuống xin lỗi cả ngày!]

“Quản lý Kim!”

[Tôi nói thật đó. Hẹn gặp lại cậu vào ngày mai. Đừng nghĩ rằng vấn đề này sẽ kết thúc với một báo cáo đơn giản. Tôi đang cảnh báo cậu đấy.]

Cạch. Cuộc gọi kết thúc đột ngột.

Sau đó…

Một giọng nam trầm vang lên trong đầu Seol Jihu. Đó là giọng của Kim Soohyun.

Seol Jihu đã rất cố gắng để hành động thật bình thường và tự nhiên, nhưng mọi chuyện không dễ dàng như vậy. Bởi vì cậu đang lắng nghe một giọng nói vang lên trong đầu.

Kim Soohyun đã hướng dẫn diễn xuất như thể anh ấy đã trở thành một đạo diễn phim, và Seol Jihu cũng làm theo như một diễn viên thuần thục.

Sau khi nhìn vào Tòa nhà 101 bằng ánh mắt đầy tiếc nuối và trách móc, cậu thở dài nặng nề và quay lại.

Liếc sang một bên, cậu thấy Seol Jinhee đang cắn môi và tái mặt. Trông cô ấy như một kẻ vừa phạm tội. Phản ứng của cô ấy khác hẳn lúc xông vào công ty, rõ ràng là sự nghi ngờ của cô ấy đang dần biến mất.

{Được rồi, đây có vẻ là thời điểm tốt để dỗ dành em gái anh. Bảo cô ấy đừng lo lắng về những gì đã xảy ra. Đừng quên nói điều đó với một nụ cười hiền hòa.}

“Anh không sao đâu. Thật đó.” – Seol Jihu nở một nụ cười dịu dàng.

{ Hừ… Giọng của anh nên uể oải hơn.}

“Thôi, về nhà đi nào…. Trễ rồi….”

Sau đó, khi cậu bước thêm vài bước, điện thoại của cậu rung lên. Đúng như đã được thông báo trước đó.

[Là anh đó hả?]

Một giọng nói có phần kiêu ngạo phát ra. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy số điện thoại cũng như nghe thấy giọng nói này trước đây.

[Bây giờ anh đang ở đâu?]

“Tôi vẫn đang ở phía trước Tòa nhà 101.”

[Tốt. Chờ ở đó.]

Cuộc gọi kết thúc. Seol Jihu đeo cà vạt lại theo lệnh của Kim Soohyun, và chỉnh sửa quần áo của mình cho chỉnh tề.

Sau một lúc chờ đợi, một người phụ nữ mặc bộ đồ ngủ in hình quả dâu tây bước ra. Dáng đi và ánh mắt cô ấy toát lên vẻ kiêu sa, nhưng vẻ mặt thờ ơ khiến cô ấy trông giống một người đẹp cổ điển bước ra từ trong tranh vẽ.

“…Huh?”

Seol Jinhee, người không biết phải làm gì, mở to mắt.

Đó là chuyện đương nhiên. Mặc dù người phụ nữ kia ăn mặc lôi thôi, nhưng cô ấy là một nhân vật nổi tiếng trên mạng, được nữ giới vô cùng ngưỡng mộ.
Cô ấy là Giám đốc điều hành của thương hiệu Nhan sắc Vivian – quý cô Vivian La Clasidus.

“Có vẻ như anh đã bị mắng khá nhiều.”

Vivian hất hàm và nói với Seol Jihu.

“Anh nên suy nghĩ kỹ trước khi hành động liều lĩnh như vậy. Một quý cô cần nhiều thời gian chăm sóc bản thân. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng việc làm phiền phụ nữ vào buổi tối là hành động thô lỗ ư?”

“Tôi xin lỗi. Tôi chân thành xin lỗi” – Seol Jihu cúi đầu.

“Được rồi. Tôi không xuống đây để nghe một lời xin lỗi.”

Vivian nói với vẻ vênh váo, và sau đó ném cho cậu ta một cái hộp. Seol Jihu vô thức chìa tay ra.
“Anh thấy đấy, cái này là sản phẩm của công ty tôi.” – Vivian tiếp tục – “Nhưng mà, đó không phải là một sản phẩm mới mà là một sản phẩm cũ. Nó thực sự là sản phẩm đầu tiên chúng tôi tạo ra.”

Vivian kể rằng, ai cũng nghĩ là tất cả các sản phẩm của Beauty Vivian được khách hàng hâm mộ, nhưng đó không phải là sự thật. Đã có lúc Vivian chọn sai xu hướng của thị trường và gặp khó khăn.

“Không phải là chúng tôi hoàn toàn không bán được hàng… nhưng doanh số khá thảm hại. Chúng tôi đã rất kỳ vọng vào sản phẩm đó, vì vậy chúng tôi đã bị sốc. Đó có thể coi đó là một nỗi đau nhức nhối của chúng tôi”.

Nói xong, Vivian liếc nhìn Seol Jihu.

“Anh có biết tại sao tôi đưa mẫu này cho anh không??”

“Không, hoàn toàn không.”

“Để cho anh một cơ hội.”

Seol Jihu chớp mắt ngạc nhiên.

“Tôi đã nghe nói về anh, Seol Jihu. Anh là một chuyên gia trong lĩnh vực bán hàng, phải không?”

Seol Jinhee há hốc mồm. Một người nổi tiếng như Vivian La Clasidus đã từng nghe đến danh tiếng của anh trai cô?

“Tôi thừa nhận khả năng của anh. Niềm đam mê và sự táo bạo của anh thậm chí còn khiến tôi hơi xúc động. Nhưng…tôi không thể dễ dàng nhượng bộ như vậy”.

Vivian khoanh tay.

“Nếu anh thực sự muốn hợp tác với chúng tôi, thì hãy thử bán sản phẩm này đi.”

Nói cách khác, cô đang cho cậu ta một bài kiểm tra. Cô ấy sẽ xem xét lại bản hợp đồng, nếu cậu ấy có thể biến một sản phẩm thất bại thành một sản phẩm thành công.

“Nếu anh có đủ tự tin, hãy mang theo cái này. Nếu không, đừng bao giờ đến đây nữa”.

Seol Jihu mỉm cười: “Cảm ơn cô! Cảm ơn cô rất nhiều!”

Vivian giả bộ mở to mắt ngạc nhiên.

“Oh? Anh thực sự muốn thử?”

“Vâng tôi đồng ý. Tôi đảm bảo rằng đó sẽ là một thành công lớn.”

“Haha… Không dễ đâu. Có thể anh chưa biết, nhưng tôi có những tiêu chuẩn nghiêm ngặt…”

“Tất nhiên, tôi biết chứ. Đó là lý do khiến cô trở nên nổi tiếng.”

“Đó chưa phải là tất cả. Nếu anh có thể ký được hợp đồng với tôi, chúng ta sẽ phải làm việc bất kể thời gian. Anh sẽ phải đến gặp tôi mỗi sáng, chiều, tối và thậm chí cả đêm. Anh sẽ phải đến bất cứ khi nào tôi gọi cho anh. Thậm chí anh phải tham dự các sự kiện cùng tôi. Anh có làm được không??”

‘À há, đây là cách cô ấy sắp đặt để mình có lý do đến đây’ – Seol Jihu bàng hoàng đến nỗi há hốc mồm.

Sau đó…

“Tất nhiên.” – Seol Jihu cười toe toét. – “Nếu tôi có thể đáp ứng mọi yêu cầu của cô và thậm chí đưa dự án này thành công trên cả mong đợi của cô…”

Cậu giữ chặt hộp chứa mẫu sản phẩm và nói tiếp.

“Thì tôi tin rằng lần sau, cô sẽ tin tưởng giao cho chúng tôi một sản phẩm tốt hơn nữa.”

“Hừ….” – Vivian khẽ kêu lên.

Khóe môi cô ấy giật giật, rõ ràng là cô ấy đang nín cười.

“Đừng vội mừng như vậy.”

“Vâng, tôi hiểu.”

Vivian quay lại, như một quý cô đang buồn ngủ: “Anh muốn làm gì thì làm.”

“Cảm ơn cô một lần nữa.”

“Lần sau, đừng xông vào như thế. Hãy gọi cho tôi. Trong tương lai chúng ta còn phải gặp nhau nhiều.”

Bỏ lại những lời đó, Vivian biến mất vào Tòa nhà 101.

“Chà, xem ra… mọi chuyện đã kết thúc.” – Seol Jihu thở dài khi lau mồ hôi trên trán. – “Cảm ơn em. Tất cả là nhờ em”.

Cậu ấy giơ ngón tay cái lên với Seol Jinhee, trong khi cô ấy đang đứng ngây người vì sững sờ.

***

Trên đường về, hai anh em không nói một lời. Mãi cho đến khi họ ra khỏi cổng chính, Seol Jinhee mới lấy điện thoại ra và phá vỡ bầu không khí im lặng.

“Ừ, mình đây.. Cảm ơn bạn đã giúp mình cả ngày hôm nay. Mình xong rồi, vậy cậu lái xe qua cổng chính nhé”.

Seol Jihu nhìn cô với ánh mắt dò hỏi.

“Sau khi thấy Oppa đi vào, em đã bảo cô ấy đợi ở cổng sau.”

“Ồ… là cô bạn đã mặc quần áo của em?”

“… Ừm… vì em đoán là anh có thể trốn đi qua cổng sau….”

Seol Jihu hoàn toàn ngạc nhiên trước sự tỉ mỉ của em gái mình. Đồng thời cậu cũng cảm thấy lạnh gáy.

Ngay sau đó, xe của Seol Jinhee đã đến trước cổng chính.

“Xin chào, Jihu Oppa! Anh có còn nhớ em không? Em là….”

Một cô gái xinh đẹp nhảy xuống và chào cậu, nhưng Seol Jinhee đuổi cô ấy đi và nói rằng sẽ gọi lại cho cô ấy sau.

Thế rồi, Seol Jinhee ngồi vào ghế lái xe và nhìn lại Seol Jihu.

“Vào đi.”

“Không cần đâu.”

“Hãy vào đi. Em sẽ đưa anh trở về nhà.”

Seol Jihu không từ chối lần thứ hai. Khi cậu vào trong xe, sự im lặng lại bao trùm. Cả anh trai và em gái đều không nói một lời nào.

Seol Jihu nghĩ một lúc rồi lén hỏi.

“Em không thích trang điểm à?”

“?”

“Em có thích nó không?? Đó là sản phẩm của Beauty Vivian đấy.”

“…Không…. Em không cần….”

Seol Jinhee thì thầm trong khi xoa tay. Qua cách cô ấy liếc nhìn chiếc hộp, có vẻ như cô ấy rất muốn có nó.

“Anh sẽ kiếm cho em vài mẫu. Cứ lấy đi.”

Seol Jihu mở hộp và lấy ra một ít sản phẩm mẫu.

“Em đã nói là em không cần.”

“Đừng nói vậy. Hãy tặng một vài sản phẩm cho bạn bè của em, và thu thập phản hồi của họ”.

Cậu ấy nhét các mẫu vào túi của Seol Jinhee. Seol Jinhee tỏ ra khó chịu khi thấy Seol Jihu ngoan cố như vậy.

“Trông anh thảm hại lắm, phải không?”

Seol Jinhee ngơ ngác trước câu hỏi đột ngột của Seol Jihu.

“Bị sếp dắt mũi, đi đâu cũng phải cúi đầu….”

“Điều đó có gì thảm hại chứ?” – Seol Jinhee khịt mũi – “Tất cả những người đã đi làm đều trải qua chuyện đó. Không phải công việc là vậy sao?”

“….”

“Điều đó tuyệt hơn gấp ngàn lần… Ý em là, tốt hơn là nghiện cờ bạc”.

Nghe thấy điều này, Seol Jihu mỉm cười: “Đúng vậy!”

“Và về ngày hôm nay… em xin lỗi.” – Seol Jinhee lí nhí. Thậm chí cô còn xin lỗi cậu.

“Không, đừng như vậy. Anh có được thỏa thuận này là nhờ em. Mọi chuyện kết thúc tốt đẹp rồi, phải không nào?” –

Seol Jihu an ủi cô.

“Chà, có vẻ là vậy, nhưng….” – Seol Jinhee đột nhiên thở dài. – “Điều này có nghĩa là từ bây giờ anh sẽ phải bận rộn làm việc hết ngày này qua ngày khác, đúng không?”

“Ừ thì….”

“Anh có ăn uống tử tế không đấy?”

“À thì…”

Thật trùng hợp, bụng của Seol Jihu réo lên. Giờ nghĩ lại, từ hôm qua đến nay, cậu chưa được ăn một bữa đàng hoàng.

“… Đôi khi bỏ qua một hoặc hai bữa ăn là điều bình thường.” – Seol Jihu gãi đầu cười ngượng nghịu.

“Thế….”

Vì lý do nào đó, một chút do dự thoáng hiện trên khuôn mặt của Seol Jinhee. Cô rõ ràng là mâu thuẫn không biết mình có nên nói điều gì đó hay không. Theo một cách nào đó, cô ấy có vẻ đau khổ, như thể cô ấy đang nhớ lại một ký ức đau buồn.

“Jinhee?”

Nhìn thấy mặt cô bé đang tái đi, Seol Jihu tỏ ra lo lắng. Seol Jinhee đột ngột dừng xe và nghiến răng hỏi.

“Anh có đói không?”

“Hmm?”

“Anh có… muốn ghé qua một trạm nghỉ và ăn gì không?”

Thật quen thuôc. Seol Jihu cũng cảm thấy một cảm giác déjà vu kỳ lạ.

“Khoai tây nướng và mực nướng đúng không? Em sẽ quay lại sớm, vì vậy hãy đợi vài phút ~ ”

Nhìn kỹ lại thì, trông Seol Jinhee không ổn cho lắm. Hai mắt của cô ấy dường như trống rỗng, và tay cô ấy cũng đang run rẩy.

“Jinhee!”

Khi cậu cất tiếng, Seol Jinhee bất ngờ mở cửa xe và chạy ra ngoài. Cô chạy hết tốc lực về phía cửa hàng tiện lợi gần đó.

“Gì thế này…?”

Seol Jihu dừng lại ngay khi cậu định đuổi theo cô. Đó là do điện thoại của cậu ấy đổ chuông. Đó là Kim Hannah.

[Trợ lý Giám đốc Seol, là tôi đây.]

“Ừ, tôi đây Hannah.”

[… Em gái cậu đi rồi à? Có chắc không? Nhỡ cô ấy ở quanh đó thì sao?]

“Tôi chắc chắn mà. Tôi đang ở trong xe của Jinhee. Con bé nói là nó sẽ đưa tôi về nhà”.

[Gì cơ? Cậu điên à?]

“Tốt rồi. Con bé đang đi mua đồ ăn từ cửa hàng tiện lợi, và mọi thứ đều tốt đẹp. Tôi nghĩ bây giờ nó đã tin tưởng tôi”.

[Tìm quanh chỗ ngồi và xem có camera hay thứ gì đó không! Nhanh lên!]

“Không, không cần đâu. Vừa rồi Jinhee trông Jinhee không được tốt cho lắm. Tôi phải đi kiểm tra xem nó có bị sao không…. Tôi sẽ gọi lại cho cô sau, được không?”

Cảm thấy có điều gì đó nghiêm trọng xảy ra từ giọng nói của Seol Jihu, Kim Hannah đồng ý và cúp máy. Đúng lúc đó, cánh cửa cửa hàng tiện lợi mở ra, Seol Jinhee chạy ra ngoài.

“Oppa! Oppaaaa!”

Cô chạy về phía chiếc xe với một túi đầy thức ăn trên tay. Sau đó…

“Oppa… Ah, aaack!”

Cô ấy bị vấp và ngã về phía trước. Thức ăn mà cô mua bị đổ tung tóe và lăn ra khỏi túi ni lông.

“Oppa! Đừng đi! Oppaaaaa…!”

Chống tay và đầu gối trên mặt đât, cô vẫn lo lắng hét lên. Seol Jihu lập tức chạy ra khỏi xe.

“Jinhee! Jinhee!”

Cậu ta chạy về phía Seol Jinhee.

“Em có ổn không?”

Khi nâng Seol Jinhee lên, cậu thấy cô đang trào nước mắt. Cô đang thở hổn hển như thể sẽ bật khóc bất cứ lúc nào. Đôi môi yếu ớt run rẩy của cô chuyển động một cách tinh tế.

“Tại sao…”

“….”

“Hồi đó…”

“…”

“Anh không làm như thế này?”

Cô ấy không thể nói hết câu của mình. Seol Jihu cũng không nói nên lời. Cuối cùng thì cậu cũng hiểu tại sao Seol Jinhee lại có biểu hiện bất thường như vậy.

Cậu nhìn cô chăm chú trước khi lặng lẽ đỡ cô dậy.

Mãi một lúc sau, Seol Jihu mới lên tiếng.

“…Anh xin lỗi.”

“….”

“Anh thành thật xin lỗi. Anh đã sai.”

Seol Jihu ôm lấy Seol Jinhee. Chẳng bao lâu, cô bắt đầu lặng lẽ khóc trong vòng tay cậu.

***

Sau khi khóc cùng Seol Jihee, Seol Jihu buộc phải ăn hết những món đồ mà cô vừa mua, dù cậu bảo rằng mình muốn về nhà để ăn. Tại vì ​​cô ấy cứ nhìn cậu chằm chằm mà không khởi động xe.

Seol Jinhee thả Seol Jihu xuống trước căn hộ của cậu ấy, rồi lái xe đi. Seol Jihu chờ đến khi xe của Seol Jinhee biến mất khỏi tầm mắt. Có vẻ như hôm nay cậu sẽ phải ngủ ở đây.

“Đêm đó… chắc là con bé đau đớn lắm…”

Seol Jihu chưa bao giờ tưởng tượng được rằng, những tổn thương của ngày hôm ấy lại hành hạ Seol Jinhee đến vậy.

“Hy vọng sau hôm nay, con bé sẽ ổn…”

Chính lúc đó, một quầng sáng chói lòa tỏa ra từ túi cậu.

‘Hừm? Đó là gì…?”

Seol Jihu lục tìm trong túi. Tay cậu lôi ra một sợi dây chuyền. Đó là chiếc vòng cổ mà Ahn Sol đã tặng cậu lần trước. Cô ấy nói rằng nó có phép màu và sẽ ban cho một thứ mà cậu ấy vô cùng mong ước.

“Ồ, là vậy sao?”

Seol Jihu cười khúc khích trước khi duỗi tay và đi vào căn hộ cũ của mình, vẫn đang để trống.

***

Trong khi đó..

Seol Jinhee tắt máy sau khi về đến nhà. Trước khi xuống xe, cô nhìn chăm chú vào ghế phụ. Sau đó, cô với tay xuống bên dưới ghế, kéo ra một chiếc máy nhỏ. Đó là một máy ghi âm bỏ túi.

Sau khi nhìn vào máy ghi âm, Seol Jinhee đã nhấn nút phát với vẻ mặt lo lắng.

***

Sáng hôm sau, Seol Jihu phải vội vàng mặc quần áo để “đi làm”. Đó là bởi vì cậu ấy nhận được một cuộc gọi, nói rằng Seol Jinhee lại đến công ty.

Nhưng khi đến đó, cậu thở phào nhẹ nhõm. Seol Jinhee đã không xông vào mà chỉ đứng ở phòng bảo vệ. Cô ấy xin lỗi vì đã gây rối cách đây vài ngày trước, tặng một món quà và bỏ đi.

Đó không phải là tất cả. Công ty tưng bừng như đang trong một lễ hội.

“Đây rồi! Lại đây nào! Nhanh lên, Seol Jihu!”

Kim Hannah tỏ ra vô cùng vui mừng, ném tài liệu lên không trung như hoa giấy. Khi Seol Jihu hỏi, cô ấy nói là mọi người đang phấn khích vì lời đề nghị của Vivian.

“Đó chỉ là diễn thôi mà?” – Seol Jihu ngơ ngác.

“Không, không đâu. Nghe này, tôi đã gọi cho họ để bày tỏ lòng biết ơn của mình, và cô ấy nói rằng chúng ta hoàn toàn có thể biến hợp đồng này thành sự thật. Tôi đã đồng ý ngay!”

“Cô ấy nói đó là một sả phẩm thất bại mà?”

“Cậu đùa đấy à? Hiện tại khác xa hồi đó. Ngày xưa thì không ai biết về Vivian, còn bây giờ cô ấy là bà hoàng của lĩnh vực làm đẹp!! Với thương hiệu của cô ấy, việc bán sản phẩm này dễ như ăn bánh!”

Có vẻ như Seol Jihu thực sự đã mang lại một hợp đồng béo bở cho công ty của mình.

“Cậu thật tuyệt vời! Tại sao lại có kẻ tài giỏi như cậu chứ!? Lại đây nào, đồ khốn đáng yêu!”

“Đừng!!!”

“Nào nào! Để tôi hôn cậu một cái!! Wuuuuu ~ Chụt!”

“Nàyyyyy!”

Kim Hannah dường như đã quá phấn khích nên cô ôm mặt Seol Jihu và hôn cậu một cái thật thắm thiết. Cô ấy không dừng lại ở đó, mà còn hôn thêm vài lần nữa Son môi của cô ấy dính khắp mặt cậu!

Seol Jihu càu nhàu và lau vết son. Nói thẳng ra, cậu không quan tâm nhiều đến công ty hay việc kinh doanh.

“Dù sao thì, Jinhee vẫn ổn, phải không?”

“Huh? Ồ, vâng. Nhưng hãy cẩn thận. Em gái cậu như một con cáo. Không bao giờ được chủ quan.”

Seol Jihu gật đầu hài lòng. Vậy là một rắc rối lớn khác đã được khắc phục.

“Huaaa….”

Dù chỉ mới vài ngày trôi qua, Seol Jihu cảm thấy mệt rã rời như vừa trải qua một cuộc chiến. Cậu rời khỏi công ty, lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

…Một cách trung thực.

“… Cảm ơn Thần Linh….”

Cậu cảm thấy mệt mỏi hơn nhiều so với lúc đánh nhau với Nữ hoàng Ký sinh trùng.

***

Cùng thời gian đó, Seol Jinhee đang gặp gỡ người bạn thân nhất – người đã giúp cô ấy ngày hôm qua.

“Sau tất cả những chuyện đó mà cậu vẫn không tin tưởng anh ấy?”

“Cậu biết tính mình mà.”

“Chà…. Đó là lý do tại sao cậu diễn kịch ở cửa hàng tiện lợi?”

“Đó không phải là diễn! Đó là sự thật!”

“Thế tại sao cậu giấu một máy ghi âm dưới ghế của Jihu Oppa?”

“Chà… mình rất tò mò và lo lắng. Mình muốn biết anh ấy sẽ nói gì khi mình không có mặt ở đó.”

“Và? Chuyện gì đã xảy ra?”

Thay vì trả lời cô ấy, Seol Jinhee lấy máy ghi âm ra và nhấn nút phát. Ngay sau đó, giọng của Seol Jihu vang lên cùng với giọng của một người phụ nữ khác.

[Trợ lý Giám đốc Seol, là tôi đây]

[Vâng, thưa quản lý Kim.]

[Ban nãy tôi hơi lỡ lời, vì vậy tôi nghĩ rằng mình nên gọi điện để xin lỗi. Rốt cuộc đó không thực sự là lỗi của cậu.]

[Không, không sao cả. Đó là sai lầm của tôi. Nhưng rất may, mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp.]

[Hmm? Là sao?]

[Tiểu thư Vivian đã xuống tận nơi để cho tôi một cơ hội. Cô ấy đưa cho tôi một mẫu sản phẩm và bảo chúng ta hãy thử bán nó.]

[Gì cơ? Có thật không?]

[Vâng, tôi sẽ báo cáo chi tiết vào ngày mai.]

[Không, không, hãy gửi email cho tôi ngay khi cậu về đến nhà. Nếu những gì cậu đang nói là đúng, chúng ta phải lập một kế hoạch kinh doanh càng sớm càng tốt. Nếu cậu nói dối thì chết với tôi!]

Đó là một cuộc trò chuyện đậm chất công việc.

“Thấy chưa, có gì để nghi ngờ đâu” – Cô bạn thân gật đầu – “Giờ thì cậu thôi nghi ngờ được chưa?”

“Cậu biết tính mình mà. Mình luôn tin vào trực giác của bản thân”.

“Jinhee ơi là Jinhee, cậu không biết thế nào là đủ à??”

“À thì….” – Seol Jinhee cười khổ – “Có lẽ lần này cậu đúng. Có lẽ lần này trực giác của mình đã sai”.

“Trời đất ạ!” – Cô bạn khịt mũi. – “Cậu không thừa nhận mình sai, chỉ là do trực giác của cậu sai? Eii, đồ khốn nạn! Tôi không ngờ có ngày mình lại cảm thấy thương hại Jihu Oppa. ”

Seol Jinhee nhún vai trước lời chỉ trích của cô bạn thân.

Thật bí ẩn. Đây chắc chắn không phải là cuộc trò chuyện của Kim Hannah và Seol Jihu vào tối qua. Vậy tại sao đoạn ghi âm lại thay đổi?

Chỉ có một cách giải thích duy nhất.

Một phép màu đã xảy ra.

Nếu không có phép màu đó, màn kịch của những thực thể mạnh mẽ như thần linh, đã bị một cô nàng người trần mắt thịt như Seol Jinhee vạch trần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương