Khát Vọng Trỗi Dậy
Chương 509: Phụ chương 20 – Câu chuyện của những cô vợ tương lai

Seol Jihu giật mình nhìn lại. Cậu ta quay lại đột ngột đến nỗi Seo Yuhui cũng phải hoảng hốt.

“Ah…. Yuhui.”

“Anh yêu? Chuyện gì vậy? Anh đang hành động thật kỳ lạ….Hmm, có vẻ như anh không bị sốt….”

Seo Yuhui đặt tay lên trán Seol Jihu trước khi đột ngột trừng mắt nhìn cậu.

“Hãy nói thật đi. Anh lại có thêm người phụ nữ khác hả?”

“Không! Dĩ nhiên là không!”

Seol Jihu nhảy dựng lên và xua tay từ chối. Seo Yuhui cười khúc khích.

“Hôm nay anh cư xử kỳ lạ lắm đó. Thậm chí anh còn nói với bọn trẻ rằng mì lạnh của chúng rất ngon.”

“À, đó là….”

Seol Jihu ngậm miệng lại. Cậu ấy không biết phải nói gì.

Thành thật mà nói, cả hai món ăn đều ổn, vẫn có một vài điểm cần được cải thiện. Tuy nhiên, khi nghĩ đến chuyện các con nấu cho mình, cậu không thể không khen ngợi chúng.

“Em hiểu rằng anh làm thế bởi vì Jihui ngày càng tị nạnh với Sohu, nhưng đừng lo lắng quá. Anh biết mà, khi nói đến mì thì Sohu là thiên tài.”

Vậy, tên của cậu bé lịch sự đó là Sohu. Seol Sohu.

Seol Jihu trong lòng thầm nguyền rủa kẻ nào đã đặt cho con mình những cái tên lố bịch như vậy. Nghe đã biết chúng là con của cậu rồi.

“Dù sao, không phải anh đã nói rằng hôm nay anh có việc sao??”

“Hmm? Anh nói thế ư?”

“Anh nói rằng có một cuộc họp ở nơi đó.”

“Nơi đó?”

“Nơi đó chứ nơi nào nữa. Hai người định gặp nhau tại nhà hàng còn gì?”

Sau đó Seol Jihu mới nhận ra rằng cô ấy đang nói về Thiên đường.

“Ah, aaaah. Em nói đúng. Anh quên mất. Khi nào ấy nhỉ?”

“Xem nào. Bây giờ là chín giờ hơn một chút, vì vậy trong thời gian của thế giới đó…. Hmm. Sắp đến lúc rồi. Vẫn còn chút thời gian nữa, nhưng không nhiều. Anh không định đi ư??”

“Có, có chứ.”

Tốt hơn hết là tránh làm bất cứ điều gì đáng ngờ. Theo bản năng, Seol Jihu lục tung túi quần. Tuy nhiên, cậu ta không thể tìm thấy tờ giấy.

Seo Yuhui chăm chú nhìn Seol Jihu đang bối rối. Sau khi quan sát kỹ anh, cô cười khúc khích và lặng lẽ bỏ đi. Sau đó, cô mang cho Seol tờ giấy kết nối tới Thiên đường.

“Đây.”

“…Cảm ơn.”

“Anh luôn để nó bên trong két sắt. Anh lại quên à?”

Seo Yuhui vừa nói vừa cười. Dường như cô ấy đang trêu chọc cậu.

Seol Jihu bật cười.

“Hẹn gặp lại.”

“Hãy về nhà ngay khi xong việc nhé. Seol-Ah, Cô Yun Seora, Cô Agnes, Cô Cinzia, Cô Flone, và những người khác…. Không được đi với người phụ nữ nào, dù quen hay lạ, nghe chưa?”

Seo Yuhui nói rất nhanh, lời nói của cô ấy rõ ràng đầy ẩn ý.

Seol Jihu vội vàng xé tờ giấy trong khi nhìn Seo Yuhui vẫy tay với một nụ cười. Cậu cảm thấy mình nên làm vậy.

Sau khi trở lại Thiên đường, Seol Jihu bước ra khỏi ngôi đền. Mặc dù trời vẫn còn sáng trên Trái đất, nhưng mặt trời đang lặn ở Thiên đường.

“Chắc đây là Eva….”

Không quá khó để nhận ra nơi này… Thành phố đã thay đổi theo thời gian. Tất nhiên là theo chiều hướng tốt hơn, hưng thịnh hơn.

Seol Jihu lo lắng rằng quán mì cũng sẽ thay đổi đến mức cậu không thể nhận ra. Rất may, nhà hàng vẫn ở nguyên vị trí cũ, trông vẫn như mọi khi, không hề trải qua bất kỳ đợt mở rộng hay tu bổ nào.

Bên trong vẫn vậy. Seol Jihu thở phào nhẹ nhõm sau khi thấy mọi chuyện không có gì thay đổi. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì đã ở trong một môi trường quen thuộc.

“Anh đây rồi.”

Một giọng nói quen thuộc lọt vào tai cậu. Đang nhìn quanh nhà hàng, Seol Jihu mở to mắt.

Cậu cứ ngỡ mình đang nhìn nhầm. Người đứng ở bếp trong bộ đồng phục đầu bếp không ai khác chính là Charlotte Aria.

“Charlotte Aria-nim?”

“Hmm? Nim? Sao tự nhiên anh lại gọi em vậy? Aha, có phải anh hối hận vì đến muộn không?”

Charlotte Aria cười ngượng ngùng. Seol Jihu định hỏi “Tại sao ngài lại ở đây, thưa Bệ hạ ?”. Nhưng cậu đã đổi ý vào giây cuối cùng.

“À, ừm, nhân tiện, Eva gần đây thế nào?”

“Hả? Tại sao anh lại hỏi thế…? Valhalla đã giúp cho các thành viên trong gia đình em sống lại, và mọi thứ đều tốt đẹp sau khi Cha quay về ngai vàng”.

Charlotte Aria đỏ mặt khi thì thầm.

“Tất cả là nhờ anh mà em có thể ở đây. Đừng lo, em nói nhiều lần rồi mà… Em ổn. Em hạnh phúc khi ở bên cạnh anh và nhận được tình yêu của anh, hơn là trở thành nữ hoàng”.

Seol Jihu nhắm mắt lại. Nhìn qua, có vẻ như cậu ấy cũng đã “thịt” cả Charlotte Aria.

“Em đã làm tất cả những gì có thể. Anh có thể bắt đầu nấu ăn ngay lập tức rồi đấy.”

Đôi mắt của Charlotte Aria sáng lên như thể cầu xin lời khen ngợi. Seol Jihu nhìn quanh nhà bếp mà không có nhiều kỳ vọng, nhưng cậu thực sự bị sốc.

‘Thật hoàn hảo.’

Đúng như Charlotte Aria nói, mọi thứ đã sẵn sàng. Nồi, dụng cụ nấu ăn và các thành phần được đặt hoàn hảo, đúng vào vị trí làm việc. Việc này chắc chắn sẽ mất nhiều năm nghiên cứu và kinh nghiệm.

“Kinh ngạc. Mọi thứ được bày ra một cách hoàn hảo”.

Seol Jihu đã đưa ra một đánh giá trung thực.

“Hehe, có gì đâu mà.”

Charlotte Aria cười vui vẻ trước khi nhảy vào vòng tay của Seol Jihu. Cô dụi má vào ngực cậu và cười sảng khoái.

Seol Jihu xoa đầu cô. Đúng lúc đó, cửa nhà hàng đột ngột mở ra.

Một cụ già với khuôn mặt đầy nếp nhăn bước vào với nụ cười niềm nở. Tuy tuổi đã cao nhưng ông vẫn hoạt bát và tràn đầy năng lượng.

“Ôi trời, có phải chúng ta đến sớm quá không?”

Đôi mắt của Seol Jihu từ từ mở to.

“… Lão sư Jang?”

“Ồ, không phiền đâu. Các bạn có thể tiếp tục. Cứ coi như chúng ta không có ở đây!” – Ian cũng lên tiếng. Tóc và râu của ông ấy vẫn bù xù như ngày nào, và cả dáng vẻ vui tươi và nụ cười tươi tắn của ông ấy cũng vậy.

“K-Không! Tôi…!”

Charlotte Aria đỏ mặt và trốn sau Seol Jihu. Hai ông già cười ầm ĩ.

Chẳng bao lâu, ngày càng nhiều người bắt đầu đến. Seol Jihu đã tự hỏi không biết cuộc họp này có nội dung gì, nhưng nó giống như một buổi tụ tập bạn bè vậy.

“Nơi này không bao giờ thay đổi, nhỉ. Đã lâu rồi tôi không gặp lại hai người.”

Philip Muller bước vào.

“Đó là nét hấp dẫn của nhà hàng này. Nó thực sự khiến ta cảm thấy lưu luyến!”

“Yo! Xin chào cả nhà!”

Dylan và Hugo cũng đến.

“Xin chào. Em đã tới.” – Yi Sungjin đã biến thành một người đàn ông đẹp trai.

“Yo.”

Vlad Halep cũng đến, trông vẫn trầm lặng và nghiêm nghị như mọi khi.

Nhà hàng yên tĩnh nhanh chóng trở nên ồn ào khi ngày càng có nhiều người tụ tập. Một cảm xúc kỳ lạ bao trùm Seol Jihu khi cậu nấu ramen cho mọi người.

“Tôi hiểu rồi…. Anh Kazuki kết hôn với cô Oh Rahee….”

Nhìn thấy Kazuki và Oh Rahee ngồi cùng bàn, cậu không thể nhịn cười. Cả hai đều có khuôn mặt lạnh lùng, không biểu cảm gì cả. Nhưng cách họ đút ramen cho nhau thì thật rất tình cảm.

“Có vẻ như Marcel Ghionea cũng hạnh phúc….”

Marcel Ghionea bận chăm sóc một đứa trẻ đang bận rộn ăn ramen. Anh ấy cẩn thận lau miệng và tay khi đứa trẻ làm đổ súp ramen. Marika Larisa ngồi cạnh họ, mỉm cười nhìn hai người.

Seol Jihu nghe nói rằng hai người họ đã kết hôn. Có vẻ như họ đã có một đứa con và đang sống hạnh phúc.

“Dù sao thì, đó là ai …?”

Có một người trông thật lạ lẫm. Cô ấy có mái tóc bồng bềnh được cắt tỉa gọn gàng, và cô ấy mang trên mình vẻ trang nghiêm và sang trọng.

“Chờ đã, một bộ kimono?”

Bây giờ Seol mới nhìn kỹ hơn, cậu đã từng nhìn thấy cô.

Khoảnh khắc Seol Jihu nhận ra điều này, cũng là lúc người phụ nữ uống cạn ly rượu trong tay và đột ngột nhảy vọt lên.

Rồi cởi bộ kimono của cô ấy ra….

“Tiriri ~ Tiririra ~ Tirirarira ~!”

Cô ấy bắt đầu nhảy.

“Có vẻ như cô Hoshino Urara vẫn như ngày nào….” – Seol Jihu bật cười.

“Kuhahaha! Đã lâu rồi tôi chưa xem điệu nhảy đó!”

“Ê! Biểu diễn luôn cả điệu ‘Cánh Bướm Tự do’ đi nào!”

“Không, cái đó thì hơi quá đà…. Dù sao, có vẻ như hôm nay ông chủ của chúng ta rất điềm tĩnh.”

“Đúng! Tại sao cậu không quát tháo? Chẳng phải đã đến lúc cậu bước ra và nói, Cấm khỏa thân trong nhà hàng?!?”

Hugo hét lên rồi nhìn quanh bếp.

“Hừm ~ Tôi bắt gặp cậu ấy đang nhìn chằm chằm vào Kazuki và Marcel Ghionea lúc nãy….”

Anh da đen cười toe toét, nhìn Seol Jihu đang sững sờ.

“Tôi hiểu rồi. Cậu ấy đang buồn vì bị hành hạ suốt bao năm qua, đúng không? Seol?”

“?”

“Đừng giả vờ nữa. Tôi nói với cậu nhiều rồi, lắm vợ nhiều con là khổ lụy vào thân!”

“Đó không phải lỗi của cậu ta. Số phận đôi khi rất tàn nhẫn. Đâu phải do Seol Jihu cố ý.” – Philip Muller bình tĩnh nói trong khi rót rượu vào ly.

“Ồ, tôi biết điều đó. Thành thật mà nói, tôi đến chết vì cười. Cậu ấy đã làm mọi cách để tránh gặp họ, nhưng bằng cách nào đó, mọi chuyện luôn kết thúc ở trên giường! Thật buồn cười làm sao?”

Hugo bật dậy khỏi chỗ ngồi và nâng ly rượu lên cao. Tiếp theo, anh ấy bắt đầu hát.

“Ồ ~! Huyền thoại vĩ đại của Thiên đường, Seol Jihu! Dù đã tiêu diệt Trùng hậu và cứu thế giới nhưng anh ấy không thể thay đổi số phận của chính mình!”

Những tiếng cười lớn vang lên. Hài lòng với trò đùa của mình, nốc cạn một ly rượu.

Điều quan trọng là khóe mắt anh ta đồng thời đỏ lên. Hóa ra, Hugo vẫn còn độc thân.

“Không ~ Không ~! Chồng tôi không làm gì sai cả! Đừng giễu cợt anh ấy ~!”

Charlotte Aria chạy quanh nhà hàng, khua tay khắp nơi.

Trong lúc đó, Seol Jihu cười cay đắng.

***

Cuộc tụ tập tiếp tục kéo dài đến khuya. Vì cả nhóm đã lâu không gặp nhau như vậy nên mãi đến đêm, mọi người mới bắt đầu rời đi.

Mặc dù cuối cùng Seol Jihu đã dành nhiều thời gian ở đây, nhưng cậu không quá lo lắng vì ba giờ ở Thiên đường mới bằng một giờ ở Trái đất.

Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là cậu có thể lơ là.

‘Mình có thể làm gì bây giờ?’

Không, cậu ấy không nên cố gắng làm bất cứ điều gì. Seol Jihu Giáp đen đã nói với cậu ấy rằng hãy nhìn và tình hình tương lai và sử dụng những gì mình thấy, để ứng xử cho phù hợp.

“Có gì hữu ích không nhỉ?”

Seol Jihu sắp xếp thông tin mà cậu ấy thu thập được trong buổi tập hợp.

Bao gồm sự ra đời của một vị Chủ Thần mới ở Thiên đường, và sự hồi sinh của Thất đại đức. Nhờ vậy, Thiên đường đã có thêm một hệ thống chức nghiệp mới.

Nhưng thông tin này không liên quan đến tình huống của cậu, và cậu cũng như không cần thiết phải thay đổi nó.

Dù sao đi nữa, chỉ có một mình thì làm gì cũng khó.

“… Có lẽ mình nên thử một lần.”

Sau khi cân nhắc một lúc, Seol Jihu quyết định hành động táo bạo một chút. Cậu sẽ tiết lộ tình hình của mình cho một người mà cậu có thể tin tưởng và tìm kiếm lời khuyên.

Và vì vậy, Seol Jihu đã đến tòa nhà của Valhalla. Tòa nhà bây giờ trông giống như một cung điện nào đó, nhưng cậu dễ dàng tìm ra vì nó vẫn nằm ở vị trí cũ.

“Huh?”

Kim Hannah, người đang ngồi ở bàn văn phòng, ngây người nhìn Seol Jihu.

Seol Jihu cũng ngạc nhiên. Bây giờ, có vẻ như anh ấy đang nhìn một con cáo chín đuôi, chứ không chỉ là một con cáo thông thường.

“Có chuyện gì vậy? Em tưởng anh sẽ đến vào buổi sáng. Anh đến sớm hơn em nghĩ.”

Cô ấy nghĩ mình sẽ đến? Seol Jihu cố gắng bình thản nói: “Ei, chỉ là chuyện riêng giữa chúng ta, tôi đến sớm hơn vì tôi muốn gặp cô.”

Cậu nghĩ rằng mình đã đưa ra một câu trả lời tốt.

Tuy nhiên, Kim Hannah ngay lập tức ném cho anh một ánh mắt nghi ngờ.

“…Anh là ai? Phân thân của Seol Jihu?”

“Tôi…. chà…nói như thế nào nhỉ?”

Dù sao thì cậu ấy cũng đến đây để nhờ cô giúp đỡ, nên Seol Jihu đã giơ cờ trắng và bắt đầu nói. Từ việc tiết lộ danh tính cho đến lý do mình đến tương lai.

“…Vì thế.” – Kim Hannah có vẻ nửa tin nửa ngờ – “Anh là Seol Jihu của quá khứ?”

Điều này nghe có vẻ giống như một trò đùa, nhưng khuôn mặt và giọng nói của Seol Jihu cho cô biết rằng đó là sự thật.

“Anh lại giở trò vớ vẩn gì vậy…. Không, anh không thể diễn xuất giỏi đến mức này. Vậy thì anh đến từ thời điểm nào?”

“Ư….”

“Cứ nói đi. Mọi người đã kể cho nhau nghe mọi chuyện, chỉ là anh không biết thôi.”

“Ngay sau khi tôi làm chuyện đó với cô Phi Sora….”

“Ồ, lâu rồi, lâu lắm rồi. Thực tế là hơn mười năm. Thậm chí còn trước khi chúng ta làm chuyện đó lần đầu tiên trong văn phòng này.”

“Cô và tôi đã… làm… chuyện đó? Ở đây?”

“Vâng. Hừm, hôm đó anh thật tự mãn. Nhưng… một phần cũng do em dụ dỗ anh.”

Kim Hannah thì thầm trong khi cẩn thận quan sát Seol Jihu.

“Chuyện này bất ngờ như một tia chớp giữa bầu trời quang đãng….”

Cô ấy có vẻ như vẫn chưa thể hoàn toàn tin cậu, nhưng xem ra Seol Jihu đang nói thật. Cuối cùng, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thừa nhận điều đó.

“Haa…. Đồ khốn nạn…. Tôi đã tìm mọi cách để tung hỏa mù, thậm chí nói dối rằng tôi không thể về nhà tối nay… Và anh dám trốn tránh tôi…?”

Kim Hannah nghiến răng lẩm bẩm.

Seol Jihu nghiêng đầu. Ai tránh điều gì cơ?

“Đã thế này thì, sao tôi không làm chuyện đó với anh chàng này nhỉ? Anh ấy cũng là Seol Jihu, phải không? Như thế thì tôi đâu có ngoại tình, hừm hừm.”

Seol Jihu hơi sửng sốt. Cậu nghĩ rằng mình vừa nghe thấy điều gì đó nguy hiểm.

“Không thể tin được. Tôi giảm thời gian làm việc của anh từ 24 ngày một tháng xuống còn 8 ngày một tháng, để giúp anh đỡ mệt mỏi, vậy mà anh nỡ làm thế với tôi?”

Sau khi lẩm bẩm những câu bí ẩn, Kim Hannah lắc đầu. Sau đó, cô ấy trừng mắt nhìn Seol Jihu.

“Vậy, anh muốn em làm gì?”

“….”

“Đừng cố nghĩ ra mấy trò đùa vớ vẩn. Anh cần phải quay lại Trái đất nhanh chóng, đúng không? Có vẻ như anh không còn nhiều thời gian nữa.”

“Ừ, nhưng….”

“Anh còn chần chừ gì nữa? Anh nên hiểu rằng tình hình hiện tại rất ổn.”

“Ừ.”

“Thế thì hãy trở về nhà và cố gắng tạo ra tương lai này. Nếu em không nhầm, cô Seo Yuhui và cô Phi Sora có lẽ đã nhận ra rồi.”

“Thế còn bạn? Bạn có—”

“Em không có gì để nói với anh. Nói chuyện với cô Seo Yuhui và cô Phi Sora có phải tốt hơn không? Nếu anh đến đây vì chuyện ấy, anh nên nói thẳng với hai người đó.” – Kim Hannah khịt mũi – “Hãy lặng lẽ xử lý công việc của mình và quay lại. Đừng làm bất cứ điều gì kỳ lạ để rồi bị đuổi về.”

Kim Hannah đuổi Seol Jihu đi, như thể xua đuổi một con ruồi.

“Aigoo ~ Em đã thấy anh quay về quá khứ, nhưng đi đến tương lai? Đấy là lần đầu tiên. Dù so đi nữa, anh của quá khứ và hiện tại đều là những kẻ khó đỡ.”

Seol Jihu quay lại, bỏ mặc Kim Hannah đang càu nhàu.

“Ah! Chờ đã!”

Kim Hannah ngăn Seol Jihu lại trước khi cậu bước ra ngoài.

“Anh hãy nhớ cho, em không phải là kẻ tôn sùng quần tất. Em chỉ làm điều đó bì anh thôi.”

“?”

“Nhớ đấy nhé.”

Kim Hannah nhìn sang chỗ khác và hét lên một lần nữa.

Seol ngơ ngác khi thấy mặt Kim Hannah đỏ bừng.

Sau khi đi qua cổng…

“Ah.”

Cậu ấy gặp Seo Yuhui ngay lập tức. Dường như cô biết cậu sẽ quay lại vào khoảng thời gian này.

“Chào mừng trở lại.”

Seol Jihu bối rối. Seo Yuhui đã nói chuyện với cậu ấy một cách lịch sự, gần giống như cô ấy đang nói chuyện với một người lạ.

“Anh đã ăn gì chưa?”

“Ồ, anh ổn.”

Seol Jihu cũng vô tình trả lời bằng giọng lịch sự.

“Vậy tại sao chúng ta không uống trà?”

Seol Jihu ngồi xuống hiên và uống trà mà Seo Yuhui đã pha. Những lời của Kim Hannah mà Seo Yuhui chắc hẳn đã nhận thấy bí mật của anh ấy đè nặng trong tâm trí anh ấy.

“Ngồi ở đây như thế này, thực sự khiến em nhớ về quá khứ.”

Seo Yuhui ngồi trên chiếc ghế cách đó một khoảng nhỏ và lên mặt trời treo lơ lửng giữa bầu trời.

“Trước đây, ý em là….” – Seol Jihu thận trọng lên tiếng.

Seo Yuhui cười nhạt.

“Là lúc anh nói rằng, chúng ta nên chia tay.”

Pft.

Seol Jihu phun ra một ngụm trà.

“Đó là lý do khiến anh đến tương lai, phải không?”

Seol Jihu ngây người ra. Cậu tái mặt như một đứa trẻ vừa nhìn thấy ma.

“Làm sao….”

“Dễ thôi mà. Anh quên rằng chúng ta đã sống với nhau bao năm rồi ư??”

Seo Yuhui nháy mắt.

“Fufu. Vậy điều gì sẽ đưa bạn đến tương lai sau khi đơn phương chia tay với tôi?”

Nghe có vẻ như cô ấy đang trêu chọc anh, nhưng Seol Jihu không thể coi đó là một trò đùa.

“Không, anh vẫn chưa chia tay với em….”

Seo Yuhui mở to mắt.

“Dù sao thì vẫn chưa….”

Seol Jihu gãi đầu. Seo Yuhui chậm rãi gật đầu.

Sau khi bóp tách trà một lúc, Seol Jihu nghiến răng. Kể từ khi Seo Yuhui phát hiện ra, anh ấy đã quyết định thẳng thắn.

“Có điều tôi muốn hỏi bạn.”

“Vâng, hãy tiếp tục.”

“Khi bạn biết rằng tôi đã ngủ với cô Phi Sora … bạn cảm thấy thế nào?”

Seol Jihu mặt đỏ bừng. Đó là một câu hỏi ngu ngốc, ngay cả trong đầu anh ta.

“Mm…. Em sốc hơn khi anh nói rằng chúng ta nên chia tay”.

Seo Yuhui tiếp tục.

“Bởi vì tôi luôn biết rằng bạn sẽ có được cùng với những người phụ nữ khác. Tôi đã chuẩn bị tâm lý phần nào cho điều đó, nhưng tôi không bao giờ tưởng tượng được rằng bạn sẽ chia tay với tôi…. Tôi nhớ mình đã cuộn mình vào một quả bóng và khóc suốt đêm”.

Seol Jihu càng cúi đầu xuống.

“Sau khi tôi bình tĩnh lại, tất cả các loại suy nghĩ chạy qua đầu tôi. Tôi có nên phá bỏ hoàn toàn và tìm người khác không? Tôi có nên giả vờ tha thứ cho anh ta, quay lại với nhau, và sau đó lừa dối như một sự trả thù?”

Seol Jihu nao núng.

“Tuy nhiên, cuối cùng thì em đã không thay đổi được gì cả.”

Seo Yuhui cười nhẹ. Mặc dù đó không phải là một kỷ niệm đẹp, nhưng có lẽ vì đã hơn mười năm trôi qua, cô ấy đã nói về nó một cách trôi chảy.

“Bởi vì tôi cảm thấy làm như vậy sẽ là từ chối bản thân và tương lai của mình. Tôi đoán rằng đó là lỗi của tôi vì đã không thể rời xa và vì đã yêu.”

Seo Yuhui cười khúc khích trước khi quay lại nhìn Seol Jihu và chống cằm lên mu bàn tay.

“Dù sao thì, bạn ở đây chắc chắn là bạn đã gặp Thỏ đen, hay đúng hơn là Seol Jihu Giáp đen.”

“Đúng.”

“Vậy thì bạn chắc chắn đã nghe những gì đã xảy ra sau đó.”

“Kiểu kiểu vậy.”

“… Nói thật với anh, chính em đã làm anh ta thành ra như vậy.” – Seo Yuhui cười khổ – “Ngay từ đầu em đã không chấp nhận số phận này. Cùng với anh, em đã cố gắng làm mọi thứ có thể để thay đổi tương lai….”

Seo Yuhui dừng lại và thở dài thườn thượt.

“Nhưng, hóa ra là không thể.”

“….”

“Điều gì đó chắc chắn xảy ra sẽ xảy ra, bất kể thế nào. Thật buồn cười, phải không?”

Giọng Seo Yuhui chùng xuống một chút.

“Em không biết ai đã tạo ra số phận này, nhưng….” – Cô ấy ngửa đầu lên và nhìn lên bầu trời – “Sau khi nói rằng anh ta sẽ làm mọi giá để thoát khỏi định mệnh, giờ đây anh ta vỗ ngực vì đã giảm được số vợ xuống một nửa, từ 16 xuống 8. Nghe có trơ trẽn không?”

Có người nao núng.

“Em vừa nói chuyện với ai thế…?”

“Ồ không có gì đâu.” – Seo Yuhui xua tay – “Dù sao thì cuối cùng em cũng đã từ bỏ và chấp nhận số phận này.”

Seo Yuhui nhún vai.

“Nhưng em không ngồi yên. Thay đổi kế hoạch, em quyết định nói chuyện với từng người phụ nữ mà anh đưa về”.

“Kế hoạch? Nói chuyện?”

“Đó là….” – Seo Yuhui cười nhạt – “Một bí mật. Một bí mật của riêng phụ nữ trong nhà này”

Seol Jihu ngậm miệng lại. Một mặt cậu cảm thấy mình giống như một tên tội phạm, nhưng quan trọng hơn là cậu không đủ can đảm để hỏi. Cậu cảm thấy điều đó sẽ làm tổn thương chính bản thân mình.

“À, vì anh đang ở đây, em có thể nhờ anh một việc không?” – Seo Yuhui hỏi.

“Tất nhiên, bất cứ điều gì.”

“Không có gì phức tạp. Chỉ cần… đừng chia tay em.”

Seol Jihu từ từ hạ hai tay đang che mặt xuống. Khuôn mặt Seo Yuhui trông thật vô cảm, và khó hiểu.

“Hãy nói cho tôi biết chính xác những gì đã xảy ra. Đừng giả định mọi thứ và đi đến kết luận và để lại quyết định cho tôi.”

“….”

“Tôi không nghĩ rằng điều này là quá nhiều để hỏi. Chuyện xảy ra với cô Phi Sora là một chuyện, nhưng khi anh nói sẽ chia tay với em, em cảm thấy như sự tin tưởng dành cho anh đã thật sự tan vỡ….”

Có vẻ như những gì đã xảy ra sau đó vẫn là một vết thương lòng, cho dù mười năm đã trôi qua.

“Hiểu chưa?”

“… Anh sẽ ghi nhớ điều đó.”

“Anh nên làm thế!” – Seo Yuhui cười khúc khích – “Nếu không, anh sẽ phải chịu đựng rất nhiều trong tương lai. Anh biết đấy, tâm trạng của phụ nữ rất dễ dao động khi cô ấy mang thai, bởi vì quá trình thay đổi nội tiết tố”.

Có vẻ như Seo Yuhui vừa cho cậu ta một gợi ý quan trọng.

“Nhưng, anh không cần phải lo lắng nhiều như vậy.”

Seo Yuhui vươn vai.

“Miễn là anh không quên những gì em vừa nói… ít nhất em sẽ không làm bất cứ điều gì quá khích.”

“Quá khích? Đừng nói là…!”

“Không, không phải như thế đâu.” – Seo Yuhui liếc nhìn Seol Jihu – “Mmm….”

“Đó cũng là một bí mật?”

“Không, thay vì gọi là một bí mật….” – Sau đó, cô ấy nói với một nụ cười – “Em nghĩ… Anh nên nghe câu nói đó từ em của ngày xưa.”

Đó là một nụ cười dịu dàng ấm áp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương