Khát Vọng Trỗi Dậy
-
Chương 510: Phụ chương 21 – Sửa sai nào, Seol Jihu!
Sau khi nói chuyện với Seo Yuhui, Seol Jihu đi ra ngoài để đón Phi Sora. Tất nhiên, đây không phải là ý tưởng của cậu ấy mà là của Seo Yuhui.
[Anh còn lại bao nhiêu thời gian? Tại sao anh không thử nói chuyện với cô Phi Sora trước khi đi?]
[Em có nghe loáng thoáng về những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó. Mỗi khi say, cô Phi Sora lại cằn nhằn về chuyện ấy.]
[Cô ấy sẽ không biết Seol Jihu hiện tại là anh đâu. Ít nhất anh nên thử… Và anh sẽ thấy]
Thế là, Seol Jihu đợi Phi Sora ở công viên gần khu chung cư. Một thời gian trôi qua, khi cậu đang lo lắng giơ điện thoại lên để xem giờ, cậu nhìn thấy một người phụ nữ quen thuộc ở gần cổng trước, dưới chân đồi.
Cô ấy đang đi một đôi giày cao gót và một bộ đồ bánh bèo dễ thương, khiến Seol Jihu cảm thấy ngạc nhiên.
“Anh yêu?” – Phi Sora vội vã đi lên đồi, có vẻ ngạc nhiên khi thấy Seol Jihu ở đó – “Thật là trùng hợp. Anh đang trên đường đi đâu đó à?”
Seol Jihu lắc đầu.
“Vậy thì tại sao anh lại ra đây? Sao không chờ em ở nhà… À phải rồi, em tưởng anh có một cuộc gặp gỡ vào hôm nay?”
“Ừm, đúng vậy… Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp và bây giờ tôi, à, anh đã trở lại.”
“Thật tuyệt. Nhưng….” – Phi Sora dò xét Seol Jihu trước khi đột nhiên nheo mắt lại – “Sao trông anh lo lắng vậy? Có lẽ nào… anh lại có thêm cô gái khác?”
Vai Seol Jihu chùng xuống, mặt xị ra. Cậu ấy đã nghe lời buộc tội này nhiều lần đến nỗi cậu thậm chí không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa.
“Không. Ừm…. Xem nào, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”
“Ở đây?”
“Phải, ở đây, và ngay bây giờ.”
Phi Sora nghiêng đầu. Một ánh mắt nghi ngờ thoáng qua khuôn mặt cô. Seol Jihu có thể biết rằng cô ấy đang nghĩ, ‘Lần này anh ta đã làm gì?’ và ‘Có phải anh ta đã ngủ với Yi Seol-Ah không? Không, đợi đã, đó phải là cô Yun Seora. Mình cá là vậy’.
“Chuyện nàykhông liên quan đến phụ nữ. Chỉ là anh muốn nói chuyện với em.”
Seol Jihu trấn an cô, và cuối cùng cô đã trả lời anh: “…Được chứ. Nhưng chúng ta nên ngồi ở đâu đó trước đã”.
Cặp đôi ngồi xuống một chiếc ghế dài gần đó.
“Hôm nay, Sohu đã làm mì lạnh cho anh….”
Seol Jihu đã nghe theo lời khuyên của Seo Yuhui và đề cập đến món mì lạnh.
“Tất nhiên là nó không hoàn hảo… nhưng thằng bé đã tiến bộ hơn rất nhiều kể từ lần trước.”
Bởi vì Seo Yuhui khẳng định rằng, chỉ cần Seol ràng buộc mọi thứ với món mì, Phi Sora sẽ không nghi ngờ.
“Ồ, thật sao?” – Phi Sora mở to mắt ngạc nhiên.
“Phải, nó thật hấp dẫn. Khoảnh khắc anh thưởng thức món ăn đó, một ký ức cũ chợt ùa về rõ ràng trong đầu anh….”
“Loại ký ức nào?”
“Kỷ niệm về… lần đầu tiên chúng ta ngủ với nhau.”
Seol Jihu lo lắng nuốt nước bọt. Dù cậu là một kẻ lập dị, nhưng cách bắt chuyện này thậm chí còn lập dị hơn.
Nhưng khi cậu chưa kịp đếm từ một đến ba….
“Ha! Tại sao anh đột nhiên lại nghĩ đến điều đó? Anh thật kỳ quái”.
Đáng ngạc nhiên, câu nói của Seol Jihu nhanh chóng đạt hiệu quả. Phi Sora cười khúc khích nhưng cô không phản đối.
“Có lẽ đó là do Sohu đã làm ra món đó….” – Seol Jihu tiếp tục nói, trong khi quan sát kỹ biểu cảm trên khuôn mặt của Phi Sora – “Thế rồi, anh nhớ tới tất cả những điều sai lầm mà anh đã làm khổ em…”
“Wow. Chắc chắn là Sohu đã làm ra mmootjbats mì xuất sắc, mới có thể khiến anh mở mồm ra nói những câu này” – Phi Sora nhếch mép – “Anh nói đúng. Hồi đó anh đã làm tổn thương em rất nhiều. Bây giờ nghĩ lại, em cũng muốn…. ”
Cô thở dài và dứ dứ nắm đấm về phía Seol Jihu.
“Điều gì làm em tổn thương nhất??” – Cậu cẩn thận hỏi.
“Èo… Anh có nhất thiết phải hỏi như vậy không?” – Một câu trả lời đanh thép vang lên. “Ý em là, anh không nhận ra mình đã lạnh lùng đến mức nào sao?? Anh bỏ đi một mạch luôn”.
“Nhưng… Chính em đã yêu cầu anh ra ngoài mà.”
“Anh không thể nhìn lại ít nhất một lần hay sao! Và anh còn giả vờ ngủ trong khi em cãi lộn với con mụ hàng xóm điên rồ đó. Sau đó, anh nhìn thấy em mệt mỏi nhưng anh thậm chí không hỏi xem em có ổn không! Hôm đó em còn cố làm bữa sáng cho anh đấy, nhớ không!”
Phi Sora nói tất cả những điều này rất nhanh, giống như một khẩu súng máy đang bắn.
“Còn nữa. Em nằm trên giường, mệt mỏi và đau đớn, trong khi con mụ hàng xóm cứ làm phiền em liên tục. Em đã cố uống thuốc tránh thai ngay sáng hôm đó, nhưng vẫn dính bầu! Và khi em cố gắng nói với anh về điều đó, anh quá bận rộn tìm kiếm cô Seo Yuhui nên chẳng quan tâm! Sau đó anh đột ngột suy sụp tinh thần và chia tay cô ấy”.
“Vậy đó là những gì đã xảy ra…. Chờ đã. Em nói gì cơ?”
“Anh không ngạc nhiên khi thấy em liên tục tìm anh sao? Em đã cố gắng nói cho anh biết về kết quả thử thai, nhưng thậm chí anh còn không nhìn em một lần.”
Phi Sora cáu kỉnh, khuôn mặt cô nhăn nhó như thể cô đang bộc phát tất cả cảm xúc mà cô đã kìm nén bấy lâu nay.
“Nghiêm túc mà nói, nếu không phải vì Sohu….”
Sau đó, Seol Jihu hoàn toàn bị sốc. Phải cố gắng lắm, cậu mới giữ được bản thân không gục đầu xuống. Cậu cảm thấy như có ai đó cầm búa tạ đập vào đầu mình.
“Chờ một chút, vì vậy điều này có nghĩa là …!”
Đột nhiên, cậu nhớ lại những gì Seol Jihu Giáp đen đã nói.
[Chú say và mắc sai lầm, rồi chú bị tâm trạng cuốn đi, và điều đó dẫn đến sai lầm khác… ]
Hóa ra Seol Jihu Giáp đen đã nói về chuyện này.
‘Ôi trời ơi…!’ – Seol Jihu lấy hai tay che mặt.
Quá nhiều cảm xúc khiến cậu choáng ngợp, nhưng chủ yếu là cậu cảm thấy kinh hãi trước sự tất yếu của số phận.
Sự thật thì lúc đầu, Seol Jihu không hào hứng với việc quay ngược thời gian. Cậu sợ có thể có hậu quả gì đó, và cả Seol Jihu Giáp đen cũng phản đối điều đó.
Nhưng sau khi nghe những chuyện vừa rồi, suy nghĩ của cậu ấy hoàn toàn thay đổi. Bây giờ cậu ấy muốn thay đổi quá khứ bằng mọi giá.
“… Cô Phi Sora.” – Seol Jihu bắt đầu bằng một giọng chán nản – “Nếu sự việc đó không bao giờ xảy ra….”
“…Chuyện gì xảy ra?”
“Bây giờ chắc là… cô sẽ… hạnh phúc hơn….phải không?”
“Tại sao anh lại gọi em như vậy? …Chờ đã.” – Khi Phi Sora nhìn thấy Seol Jihu cúi đầu và ôm mặt, cô ấy bắt đầu bối rối – “C-Chờ đã!”
Cô nhanh chóng nắm tay Seol – “Em không nói tất cả là lỗi của anh. Thành thật mà nói, em cũng đã mắc rất nhiều sai lầm. Chỉ là… Em cảm thấy mình không được anh để ý và điều đó khiến em tổn thương rất nhiều”.
“…”
“… Ồ, thôi nào!” – Phi Sora nhíu mày – “Cưng à, anh có não mà, vì vậy hãy sử dụng nó đi chứ! Sao những lúc này anh đần quá vậy.”
Seol Jihu hơi ngẩng đầu lên.
“Em cũng có tiêu chuẩn của mình. Anh biết tính em mà. Nếu em không không quan tâm đến anh, còn lâu em mới làm thế. Anh không hiểu à? Tại sao em cứ đi tìm anh mỗi ngày?”
Seol Jihu mở to mắt ngạc nhiên.
“Chỉ là… Bản thân em cũng chưa hiểu rõ cảm xúc của mình khi đó…. Nhưng em cứ nhìn theo anh, ao ước rằng anh sẽ quan tâm đến em, dù chỉ một lần thôi… Chết tiệt. Sao anh cứ bắt em nói toạc ra vậy! Xấu hổ quá! ” – Phi Sora nhăn mặt cáu kỉnh – “Dù sao đi nữa, anh đã thay đổi rất nhiều… anh chịu đựng những lời cằn nhằn liên tục của em, và em biết anh cũng đã cố gắng rất nhiều….”
Cô ấy liếc nhìn Seol Jihu.
“Và….” – Cô nhìn xuống băng ghế mà họ đang ngồi – “Sau khi chúng ta có đứa con thứ hai, anh đã nói với em ngay tại đây, trên chính chiếc ghế này….”
“?”
“Hãy sống với nhau mãi mãi như thế này, Sora….” – Môi Phi Sora cong lên thành một nụ cười nhẹ – “Trời ơi, hôm nay anh bắt em phải nói bao nhiêu câu xấu hổ.”
Cô ấy nhắm mắt lại như thể nhớ lại khoảnh khắc đó và tựa đầu vào ngực Seol Jihu như ngày hôm đó.
Chính lúc đó.
Nhìn Phi Sora với vẻ mặt thất thần, Seol Jihu đột nhiên cảm thấy mắt mình căng ra. Một ánh sáng trắng bắt đầu che lấp tầm nhìn của cậu.
Phi Sora dường như không nhận ra điều gì bất thường, và hiện tượng này dường như chỉ ảnh hưởng đến Seol Jihu.
‘Ah.’ – Cậu chợt hiểu rằng thời gian của mình đã gần hết.
“Này!” – Seol Jihu hỏi gấp trước khi tầm nhìn của cậu hoàn toàn trở nên trắng bệch – “Hãy nói cho anh nghe một điều nữa. Hiện tại em có hạnh phúc không, Phi Sora?”
Đôi mắt của Phi Sora hơi mở to. Lông mày cô ấy nhếch lên và nhìn Seol Jihu
“…Cái câu hỏi kỳ quái gì vậy?” – Phi Sora lườm cậu.
Và sau đó….
“Hãy nhìn em đi.” – Cô nở một nụ cười đẹp nhất mà Seol từng thấy – “Trông em thế nào?”
Khi ánh sáng mờ dần, Seol Jihu đang ngồi trước tượng Gula.
[Chào mừng con trở lại.]
Giọng nói của Gula vang lên trong đầu cậu. Seol Jihu hướng ánh mắt sang bàn tay mình. Cậu cảm thấy như thể mình vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ sống động.
“… Đây không phải là lúc để lãng phí thời gian!”
Seol Jihu đứng dậy. Seol Jihu Giáp đen nói đúng. Không có gì kịch tính xảy ra trong tương lai. Chuyến đi không mang lại cho cậu ta ta một giải pháp kỳ diệu nào cả.
Nhưng cậu ấy đã học được điều gì đó. Cậu biết mình phải làm gì lúc này và làm như thế nào.
Seol Jihu lao qua ngôi đền, về phía cánh cổng cổng dịch chuyển.
***
“Mẹ con đũy chó!”
KWANG!
Phi Sora đóng sầm cửa lại sau lưng.
Cô ném cái túi ni lông xuống sàn và chui vào giường.
Cô ấy đã có một buổi sáng kinh hoàng. Không lâu sau khi Seol Jihu rời đi, chuông cửa lại vang lên. Cô nghĩ Seol Jihu đã quay lại nên vui vẻ đi ra mở cửa, nhưng hóa ra lại là con mụ hàng xóm dáng ghét.
Tức giận vì bị Phi Sora đẩy ra ngoài, cô ấy đã dẫn cảnh sát đến.
Sau khi đối phó với họ, Phi Sora chìm vào giấc ngủ, không thể gượng nổi sự mệt mỏi của mình. Nhưng khi ngủ dậy, cô cũng không thấy khá hơn.
Tuy nhiên, cô vẫn lê cơ thể đau nhức của mình ra ngoài và đến hiệu thuốc. Nhưng trong lúc chờ thang máy, cô lại tình cờ gặp người hàng xóm. Phi Sora cố gắng phớt lờ con mụ đó, nhưng mụ ta vẫn tiếp tục khiêu khích cô ấy. Cuối cùng, họ lại cãi nhau một trận nảy lửa.
Ban nãy, Phi Sora nhận được một cuộc gọi từ chủ nhà trọ. Anh ta giải thích rằng con mụ đó thường xuyên gây gổ với những cư dân khác, và mụ ta ấy là một kẻ gây rối nổi tiếng. Cho đến nay, mụ ta chưa cãi lộn với Phi Sora bởi vì cô hiếm khi ở nhà.
“Nghiêm túc mà nói, mình chỉ đẩy mụ ra khỏi nhà thôi mà….”
Phi Sora thở dài, thương hại bản thân vì đã phải chịu đựng những rắc rối vô nghĩa. Rồi cô thấy bàn ăn hồi sáng, nay vẫn còn bừa bộn.
“…” – Cô giận dữ trừng mắt nhìn chiếc bát trống rỗng – “… Cái tên khốn.”
Thế rồi, cô khịt mũi – “Đợi tí. Tại sao mình lại cảm thấy tiếc nuối thế này?? Mình là người yêu cầu anh ấy rời đi cơ mà.”
Cô gạt suy nghĩ đó sang một bên và định nhắm mắt lại thì đột nhiên…. Ding Dong. Chuông cửa lại vang lên.
Ding Dong. Ding Dong!
Khuôn mặt của Phi Sora méo mó vì giận dữ.
“… Đồ khốn kiếp!” – Cô ấy chịu hết nổi rồi – “Lần này mình sẽ cho con mụ đó một trận!”
Phi Sora cam kết với chính mình và nhảy dựng lên. Cô mở cánh cửa với tâm thế của một chiến binh sắp bắt đầu trận chiến quan trọng nhất trong đời. Sau đó, cô ấy nao núng. Bởi vì người đứng trước mặt cô là một kẻ hoàn toàn khác.
Chính là Seol Jihu, cùng với hai túi đồ nặng trĩu.
“… A-anh làm gì ở đây vậy?”
Seol Jihu nhìn chằm chằm vào Phi Sora một lúc trước khi chuyển ánh mắt vào trong phòng. Cậu khịt mũi khi thấy chiếc bàn vẫn bừa bộn như như lúc cậu ra về.
“Cô vẫn chưa dọn dẹp ư? Cô bảo cô sẽ dọn bàn mà?” – Cậu vừa nói vừa bước vào trong.
“Này, chờ đã!”
“Mau đóng cửa lại. Không khí lạnh đang tràn vào đấy.”
Khi cô đóng cửa, Seol nắm lấy tay Phi Sora và kéo cô về phía mình. Seol Jihu lặng lẽ thở dài. Cậu đặt túi xách của mình xuống góc phòng, dọn bàn và bắt đầu rửa bát.
Phi Sora sững sờ nhìn Seol. Rồi đột nhiên, cô ấy cau mày.
“Tôi hỏi, anh đang làm gì ở đây?”
“Tôi quay lại vì tôi lo lắng cho cô.”
“Lo lắng? Tại sao anh lại lo lắng cho tôi?”
Giọng của Phi Sora rít lên chói tai. Thế rồi cô lập tức bối rối, nhớ ra rằng con mụ hàng xóm vẫn đang quấy rối mình.
Ding Dong! Ding Dong!
Ding Dong! Ding Dong!
Đúng như dự đoán, chuông cửa vang lên gần như ngay lập tức. Người hàng xóm đó đã chờ sẵn.
“Mẹ kiếp, phát điên với con mụ này….”
“Tôi sẽ giải quyết cô ta.”
Thấy Phi Sora ôm đầu, Seol Jihu vội vã ra cửa.
“Ồ, vậy bây giờ cô ấy cử một người đàn ông ra?”
Vừa mở cửa, một giọng nói mỉa mai đã vang lên trong ở hành lang.
“Tôi xin lỗi nếu chúng tôi quá ồn ào.” – Seol Jihu cúi đầu xin lỗi.
“Anh không thấy lời xin lỗi đó quá muộn rồi à?”
“Chúng tôi thực sự xin lỗi. Chuyện này sẽ không xảy ra nữa.”
“Kệ anh. Để tôi nói chuyện với cô ấy. Cô ấy phải xin lỗi tôi, không phải anh.”
“Đó là…. Chà, cô có thể bỏ qua lần này được không? Tôi sẽ đền bù cho cô vì sự khó chịu mà chúng tôi đã gây ra.”
“Anh tưởng tôi cần tiền à??”
“Chỉ là… cô ấy bị ốm và không có tâm trạng tốt. Từ giờ, chúng tôi sẽ cẩn thận, vì vậy xin hãy tha thứ cho chúng tôi.”
“Nói nhiều quá. Các người sẽ phải cẩn thận, đó là điều đương nhiên, nhưng tôi cũng muốn cô ta phải ra đây xin lỗi.”
Seol Jihu cúi đầu thở dài.
“Cái gì hả, thái độ của anh là gì??”
Seol Jihu không trả lời. Cậu chỉ lấy điện thoại di động trong túi ra.
“Vâng, là tôi đây, cô Goh Yeonju. Tôi biết điều này thật là đột ngột, nhưng tôi có một việc cần nhờ cô….”
“Ồ, anh đang gọi hội đến chứ gì? Được thôi! Vậy thì tôi sẽ phải gọi cảnh sát. Làm thôi nào. Hãy xem ai sẽ thắng.”
Với một lời giễu cợt, người hàng xóm cũng giơ điện thoại lên.
Đột nhiên, mọi thứ trở nên yên lặng.
Phi Sora vốn tin rằng mọi chuyện sẽ trở nên bung bét, nhưng giờ cô sững sờ đến nỗi nghi ngờ đôi mắt của mình.
Bởi vì đột ngột, mụ hàng xóm của cô ấy lặng lẽ bỏ đi… và Seol Jihu quay lại, đóng cửa vào.
“…Anh đã làm gì?”
“Không có gì. Sự thật là tôi không muốn dùng đến biện pháp này…. Nhưng ít nhất thì cô ta sẽ yên lặng trong một thời gian.”
Seol Jihu rửa bát xong và bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Phi Sora lắc đầu, cố gắng tìm câu gì đó để giải tỏa bầu không khí lạ lẫm.
“Dù sao thì, những chiếc túi này là gì? … Hmm?” – Nhìn trộm túi đồ mà Seol Jihu đã mang tới, cô cau mày.
“Làm thế nào để trở thành cha mẹ tốt…?Eck!” – Phi Sora bật cười. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Seol Jihu quay lại.
“Anh đang đùa tôi à? Anh không nghĩ rằng mình đã lo xa quá hay sao??”
Seol Jihu khịt mũi. Đương nhiên là Phi Sora sẽ phản ứng như vậy, vì cô ấy đã uống thuốc tránh thai.
“Bởi vì cô không biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai.”
“Nhìn này, tôi không phải là một con ngốc. Tôi đã mua que thử thai, và cả những viên thuốc— ”
“Que thử thai không có tác dụng ngay lập tức. Cô phải đợi ít nhất hai tuần nữa…” – Seol Jihu bình thản nói – “Tương tự với những viên thuốc ngừa thai khẩn cấp. Chúng không hoàn hảo. Xác suất ngừa thai 95% có nghĩa là, vẫn có 5% khả năng mang thai”.
Những lập luận logic của Seol Jihu khiến Phi Sora không nói nên lời.
“…Vì vậy, ý anh là?”
“Chúng ta có rất nhiều thứ phải giải quyết, nhưng….” – Seol Jihu nhìn quanh phòng – “Đầu tiên, cô nên đi khỏi đây.”
“Gì cơ?”
“Tại sao cô lại sống ở một căn phòng trọ tồi tàn như thế này? Đâu phải là cô không có tiền.” – Seol Jihu tiếp tục – “Và hàng xóm của cô là một kẻ lập dị. Cô Goh Yeonju đã thôi miên mụ ta, nhưng vài ngày nữa, có thể mụ sẽ gây rối tiếp.”
“Chà, đúng là tôi bắt đầu nghĩ rằng mình không thể sống như thế này…. Chờ một chút, bị thôi miên?”
“Ừ. Nghe này, tôi biết cô sợ các hình phạt, nhưng hiện tại cô không thể chết ở Thiên đường. Thế nên, không cần thiết phải ở gần bệnh viện nữa”.
“Chà, vâng… nhưng điều này quá đột ngột. Ý tôi là, tôi sẽ phải đi đâu?”
“Cô không phải lo lắng về điều đó. Cô đã nghe nói về khu chung cư SY, phải không? Tôi sống ở đó.”
“Anh á? Làm sao có thể?”
“Tôi đoán là do tôi gặp may thôi. Nó không quá xa nơi này và nó rất đẹp. Tôi cũng có rất nhiều phòng thừa”.
“Chờ đã. Chờ đã. Khoan!” – Phi Sora đưa cả hai tay lên trước mặt -“Nhanh vậy sao? Ý tôi là, anh đang bảo chúng ta sống cùng nhau?”
“Đúng, cơ bản là vậy.”
“Anh mất trí rồi à? Chúng ta chỉ ngủ với nhau cómột lần.” – Phi Sora ngẩn người – “Anh đến từ thời phong kiến à??”
“Không phải vậy.”
“Giới trẻ bây giờ sống thoáng mà! Chúng ta vui vẻ cùng nhau, vậy thôi! Anh đã bao giờ nghe nói về tình một đêm chưa?”
“Cô Phi Sora…”
“Còn cô Yuhui thì sao?”
Seol Jihu nao núng.
“Yuhui … Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.”
“Anh sẽ nói gì với cô ấy?”
“… Cô không cần phải lo lắng về điều đó. Đó là chuyện giữa tôi và Yuhui, và tôi sẽ đảm bảo rằng cô không gặp rắc rối về chuyện này này”.
“Tóm lại là, anh nhất quyết đưa tôi về ở với anh?”
“Nếu không làm thế, tôi sẽ không thể yên tâm được. Hãy cứ làm như tôi nói… trong ít nhất hai tuần tới”.
Phi Sora có vẻ bối rối. Cô không thể tin rằng người đàn ông trước mặt mình lại là Seol Jihu mà cô biết.
“Dù sao thì, có vẻ như chúng ta phải bắt đầu đóng gói đồ đạc….”
Seol Jihu xoa hai tay vào nhau. Cậu ấy dường như đã sẵn sàng để bắt đầu bất cứ lúc nào.
“Khoan đã. Bụng tôi đang khó chịu và tôi cảm thấy rất kinh khủng. Tôi không thể làm gì bây giờ….”
Nhanh như chớp, Seol Jihu đã mang ra một bát mì ramen đặc biệt được làm từ những nguyên liệu tuyệt vời cho phụ nữ mang thai.
“Tôi sẽ đóng gói. Cô nên nghỉ ngơi đi, cô Phi Sora. Đừng lo lắng gì cả và hãy gọi cho tôi nếu cô cần bất cứ thứ gì. Được chứ?”
Sau đó cậu chạy ra ngoài để mua những món đồ cần thiết cho việc đóng gói đồ đạc.
Khuôn mặt Phi Sora lộ vẻ sững sờ. Cô cảm thấy như thể một cơn bão đã đi qua. Thật kỳ lạ khi Seol Jihu hành xử như thể cô ấy đã mang thai.
Tuy nhiên….
“Chà….” – Cô cảm thấy chuyện này không quá tệ – “Anh ấy đang nghĩ gì vậy…?”
Người hàng xóm khó chịu đã biến mất, và căn phòng của cô đã sạch sẽ. Cô ấy sắp chuyển tới một ngôi nhà mới, và bây giờ cô ấy thậm chí còn có một bát mì ramen ngon trước mặt.
Phi Sora ngồi xuống sàn và lấy một đôi đũa.
Xì xụp. Xì xụp.
“Măm mămm….” Cô có thể cảm nhận được nước súp béo ngậy đang chảy dọc cổ họng, làm ấm cơ thể mình. Món ramen thậm chí còn ngon hơn trước. Cô ấy nghĩ rằng Seol Jihu đã phải nỗ lực rất nhiều để làm ra món này.
“Nếu mình có thể ăn món ramen này hàng ngày… sống cùng anh ta có lẽ không đến nỗi tệ….”
Bát mì ngon đến nỗi một ý nghĩ lạc quan thoáng qua trong đầu cô. Một nụ cười khẽ nở trên môi Phi Sora. Giờ cô ấy cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook