Khát Vọng Trỗi Dậy
Chương 508: Phụ chương 19 – Lắm vợ nhiều con là khổ lụy vào thân! (Đang edit)

“Tương lai?” – Seol Jihu bối rối.

“Đúng vậy, tương lai. Cậu không muốn biết tương lai của mình trông như thế nào ư?”

Seol Jihu Giáp đen nói như thể đó không phải là một vấn đề lớn.

“Chà… Thì đúng là muốn. Nhưng tôi có thể không?”

“Bình thường thì không.” – Anh ta lắc đầu.

“Nhưng chú có rất nhiều điểm đóng góp, và Thất Đại Tội cũng trân trọng chú. Bình thường thì không thể, nhưng anh chắc chắn rằng họ sẽ bỏ qua.”

Cũng vì nhiều điểm nên anh mới có thể quay ngược thời gian. Seol Jihu Giáp đen nói thêm.

“Nhưng… tôi không biết…. Tôi thậm chí sẽ làm gì ở đó…?”

Seol Jihu gãi đầu. Đi đến tương lai một cách đột ngột…. Cậu vẫn chưa hiểu mình sẽ làm gì..

“Chú đang nói gì vậy? Có vẻ như chú vẫn chưa hiểu. Chú không cần phải làm bất cứ điều gì trong tương lai. Tại sao lại can thiệp vào tương lai khi nó không cần phải thay đổi?”

Seol Jihu Giáp đen nói một cách chắc chắn.

“Chỉ là, chú đang lo lắng và không biết phải làm gì, đúng không nào?”

“Đúng.”

“Vì vậy, anh bảo chú hãy đi mà xem. Nếu chú tận mắt chứng kiến ​​và trải nghiệm, anh chắc chắn rằng chú sẽ nhận ra điều gì đó.”

“Mm….”

“Và có thể nhận thức đó sẽ giúp được chú. Anh nghĩ vậy đó.”

Seol Jihu xoa cằm trước lời giải thích của Seol Jihu Giáp đen.

‘Cũng có lý. Nhìn thấy tương lai không phải là một ý tưởng tồi….”

Tuy nhiên, có một vài điều khiến cậu ấy bận tâm. Đúng hơn, cậu ta nên nói rằng cậu ta vẫn chưa hiểu rõ về một số điều.

“Nếu tôi đi… thì tôi nên đi đến đâu?”

“Hmm, yeah, đúng là cũng nên lưu ý chuyện đó. Anh không chắc. Anh định rủ chú đến thời điểm hiện tại của anh, nhưng điều đó có vẻ nguy hiểm.”

“?”

“Ở thời Trái đất, chú và anh chỉ cách nhau vài năm. Vì vậy, anh vẫn đang trong giai đoạn ‘đền tội.'”

Thời kỳ đền tội. Vì vậy, đó là lý do tại sao Seol Jihu Giáp đen trông rất mệt mỏi. Seol Jihu trong nội tâm thương hại anh. Tuy nhiên, cậu rùng mình trong giây phút tiếp theo khi nhận ra rằng đây chính là tương lai của mình trong vài năm tới.

“Tại sao không đi đến tương lai chừng 10 hay 20 năm nhỉ?”

“Xa như vậy sao?”

“Lúc đó chắc là mọi thứ đã kết thúc. Chú nên nhìn thấy và trải nghiệm mọi thứ trong một môi trường bình tĩnh hơn, đúng không nào?”

Seol Jihu gật đầu vì cậu không tìm thấy bất cứ điều gì để phản đối.

“Tuy nhiên, tôi không biết liệu Gula-nim có đồng ý hay không. Tôi nghe nói rằng hai người giống nhau không thể tồn tại đồng thời trong cùng một khung thời gian”.

“Đó là để các vị thần chăm sóc…. Anh nghĩ là có cách thôi. Đã có lần cả hai chúng ta đều tồn tại trong cùng một khung thời gian, phải không?”

“Ý anh là Tầm nhìn tương lai?”

“Ờ. Trong trường hợp của chú, chú sẽ trở thành Tầm nhìn quá khứ hoặc một cái gì đó. Anh chắc chắn rằng các vị thần có thể nghĩ ra điều gì đó.”

Seol Jihu hiện tại sẽ gửi ý chí của mình đến Seol Jihu trong tương lai, còn Seol Jihu tương lại sẽ cho cậu chiếm hữu cơ thể thông qua kỹ năng “Tầm nhìn quá khứ”. Đó là lời giải thích mà Seol Jihu Giáp đen đưa ra.

“Vấn đề là. Liệu Seol Jihu trong tương lai có sẵn sàng giúp đỡ tôi hay không?”

“Đừng lo lắng về điều đó. Anh chắc chắn sẽ có rất nhiều.” – Seol Jihu Giáp đen bình tĩnh đáp.

“Tại sao?”

“Haizz.”

Seol Jihu Giáp đen quay đầu trừng mắt nhìn Seol Jihu.

“Anh nhắc lại nhé. Chú đúng là thằng khốn nạn.”

Seol Jihu ngậm miệng lại. cậu không thể phủ nhận điều đó.

“Tất nhiên, anh cũng vậy. Không, không chỉ có hai chúng ta. Bất kể lý do là gì, tất cả mọi thằng Seol Jihu nào dám ngủ với những cô gái khác, đều là thằng khốn nạn.”

“Euk….”

“Tóm lại, một thằng khốn của hiện tại nhờ thằng khốn trong tương lai giúp đỡ, để bớt khốn nạn hơn. Chỉ có điên mới từ chối. Chú không làm điều này cho riêng mình. Chú đang làm điều này cho tất cả mọi người!”

“….”

“Tóm là, không có gì phải lo lắng. Tất cả chúng ta đang ở trên cùng một con thuyền. Anh chắc chắn một trong những Seol Jihu tương lai sẽ đồng ý. Anh đảm bảo điều đó.”

“…Được rồi.”

Seol Jihu cuối cùng cũng gật đầu.

“Nghĩ lại thì, tôi đoán mình không có tư cách kén chọn. Cứ thử xem.”

“Tốt, nên thế.” – Seol Jihu Giáp đen nhổ điếu thuốc và đứng dậy – “Đừng quên.”

Sau đó, anh ta nói.

“Chú đang đang hỗ trợ tất cả Seol Jihu của tương lai, hiện tại và quá khứ. Trách nhiệm rất lớn lao đấy”.

Seol Jihu nắm chặt tay: “Hiểu rồi. Tôi sẽ đi ngay bây giờ.”

“Tốt. Ra tay ngay khi nhiệt huyết còn nóng hổi. Chúc may mắn.”

***

Sau khi rời khỏi Con đường Linh hồn, Seol Jihu đứng trước tượng của Gula và cúi đầu. Không cần phải giải thích mọi thứ quá kỹ lưỡng. Rốt cuộc, Gula có thể đọc được suy nghĩ của cậu ta.

[Con ơi, ta hiểu con muốn gì, nhưng….]

Seol Jihu có thể nghe thấy Gula khịt mũi. Giống như Seol Jihu Giáp đen đã nói, bà ấy có vẻ không hào hứng lắm với viễn cảnh cậu ấy sẽ đi đến tương lai.

[Dù sao thì thời gian cũng sẽ giải quyết mọi thứ. Con thực sự sẽ đi?]

‘Vâng, con muốn đi.’

Seol Jihu không hề run sợ.

“Ngay cả khi thời gian sẽ giải quyết được vấn đề… thì điều đó có nghĩa là những người khác sẽ phải gánh chịu những vết thương mà con đã gây ra cho họ.”

[Con đi về quá khứ hay tương lai cũng vậy thôi. Bỏ cuộc đi. Vấn đề này không phải là điều mà con có thể xử lý được.]

“Ngay cả khi gốc rễ của vấn đề không thay đổi, ít nhất con cũng muốn thử mọi thứ trong khả năng của mình.”

[Chà… Thôi được, vẫn tốt hơn là trở về quá khứ giống như thằng nhóc kia ….]

Gula thở dài.

[Đây không phải là lần đầu tiên ta nghĩ đến điều này, nhưng con đúng là một là một kẻ ích kỷ.]

Seol Jihu cười khổ trước lời nói của Gula. Cậu ấy không biết phải nói gì. Rốt cuộc, cậu ta làm điều này để giảm bớt cảm giác tội lỗi và hối hận.

[…Tìm thấy rồi.]

‘Huh?’

[Ta đã tìm thấy Seol Jihu tương lai đáp lại đề nghị của con …. Chờ đã, tại sao lại có nhiều như vậy? Thằng nhóc nào cũng muốn con đến chỗ nó…]

Gula thở dài.

[Chờ một chút. Tôi đang nói chuyện với tương lai của mình để tạo ra Tầm nhìn quá khứ và các tính năng phù hợp.]

Một lúc sau, Gula nói rằng nữ thần đã làm xong và bắt đầu giải thích chi tiết.

[Sẽ có giới hạn thời gian. Con sẽ chỉ có thể ở trong tương lai trong sáu giờ theo thời gian của Trái đất.]

[Tầm nhìn Quá khứ sẽ chấm dứt nếu con làm bất cứ điều gì gây trở ngại cho tương lai.]

Sáu giờ…. Dù không còn nhiều thời gian nhưng Seol Jihu vẫn cảm thấy biết ơn. Xét cho cùng, việc quay ngược thời gian sẽ hoàn toàn khác với việc đi tới tương lai.

[Con đã nhớ chưa?]

‘Vâng.’

[Tốt.]

Bóng tối tỏa ra từ bức tượng của Gula.

[Đến gần hơn, con của tôi.]

Seol Jihu cúi đầu trong khi bước lại gần từng bước. Cùng lúc đó, cảm giác cơ thể bị hút vào trong cậu. Đến giờ, cậu đã quen với cảm giác này.

***

Mở mắt ra, Seol Jihu nhíu mày. Ánh nắng chói chang đang chiếu xuống cơ thể cậu.

‘Đây là….’

Cậu nhìn thấy một trần nhà quen thuộc. Seol Jihu ngay lập tức bắt đầu đánh giá tình hình.

“Mình đang ở nhà ư?”

Mặc dù chỉ mới chuyển đến căn hộ ở SY, nhưng cậu ấy đã nhận ra nó ngay.

“Mình đã đến tương lai nào?…?”

Bởi vì cậu ấy đến tương lai một cách vội vàng, cậu ấy có rất ít hoặc không có thông tin về thời điểm hiện tại

Seol Jihu lần đầu tiên định bước ra khỏi giường nhưng sau đó lại thất thần chớp mắt.

Cơ thể của cậu ấy… nặng?

Bây giờ cậu mới nhìn, chiếc chăn đang đắp trên người cậu đã căng phồng ra. Cánh tay trái của cậu cũng bị tê.

“?”

Seol Jihu vén chăn lên một chút lập tức nhíu mày. Một chiếc chân mảnh mai được đặt lên trên bụng cậu.

Vô tình quay sang phải…

“!”

Seol Jihu gần như hét lên.

Đó là bởi vì một người phụ nữ tóc dài đang ngủ ngay bên cạnh cậu.

Tất nhiên, một tình huống như thế này hoàn toàn nằm trong dự đoán của cậu ấy, nhưng….

“C-cô Eun Yuri?”

Phải, người phụ nữ đó là Eun Yuri.

“Hnnng….”

Một hơi thở nhẹ phả vào mũi cậu. Lúc đầu, cậu ấy thậm chí không nhận ra cô ấy là Eun Yuri, nhưng lớp mặt nạ dưỡng da đã rơi xuống và để lộ khuôn mặt quen thuộc.

Cô không còn nét trẻ trung quyến rũ như xưa mà thay vào đó là vẻ chín chắn, trưởng thành.

Người phụ nữ bên trái Seol Jihu thậm chí còn gây sốc hơn.

“Công chúa Teresa?”

Teresa đang ngủ ngon lành, tựa đầu vào cánh tay trái của Seol Jihu.

“Chờ đã, mình đang ở trên Trái đất mà!”

Người Thiên đường cũng có thể đến Trái đất? Seol Jihu đã rất ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên cậu biết được vấn đề này.

“H-Hãy dậy trước đã.”

Seol Jihu cẩn thận bước ra khỏi giường, cẩn thận để không đánh thức hai người phụ nữ đang ngủ. Sau khi mặc quần áo vào, cậu soi mình trong gương.

“Trông mình không khác gì….”

Có điều gì đó đã xảy ra? Tất nhiên, trông cậu ta hơi già hơn một chút, nhưng không đến mức khác hẳn.

Vào lúc đó, một tiếng rên rỉ hài lòng phát ra.

“Mmn…. anh dậy rồi sao?”

Đó là giọng nói của Teresa. Seol Jihu, người đang chạm vào mặt mình khi soi gương, bối rối nhìn lại.

“Haaaam ~ Hôm nay chồng yêu dậy sớm thế. Em cứ nghĩ là anh sẽ ngủ lâu hơn sau khi làm việc vất vả cả đêm.”

Teresa nâng phần trên cơ thể lên trong khi vươn vai. Tấm chăn bị tuột xuống và để lộ cơ thể trần truồng của cô ấy, nhưng Teresa dường như không bận tâm đến điều đó.

“Hả? Nếu anh còn sức, muốn vui vẻ thêm một chút không??”

Teresa nhìn Seol Jihu đang đờ đẫn và cười khúc khích khi gõ xuống giường. Chính lúc đó.

“Buổi sáng tốt lành….”

Với một giọng nói hơi khàn, Eun Yuri vừa đứng dậy vừa dụi mắt.

“Bây giờ là mấy giờ…?”

Nhìn đồng hồ với đôi mắt ngái ngủ, cô chợt mở to mắt.

Sau đó, cô ấy vội vàng đứng dậy, mặc quần áo và chạy ra khỏi cửa trong khi hét lên, ‘Jiyu! Jiyu!’

Teresa cũng vậy.

“Ôi chao. Em hoàn toàn quên. Gặp anh yêu sau nhé, cưng à!”

Cô cũng liếc nhìn đồng hồ trước khi vội vàng chạy ra ngoài.

‘Anh yêu…?’

Seol Jihu ngẩn người một lúc rồi mới chậm rãi bước ra ngoài. Khi cậu vào đến phòng khách, một mùi thơm thoang thoảng. Đang khịt mũi, Seol Jihu dừng lại khi vào bếp.

Tong, tong, tong, tong. Tiếng dao đập vào thớt vang lên.

Hnng, hnng ~ Một tiếng huýt sáo vui vẻ.

Một người phụ nữ đang cắt rau trong bếp. Seol Jihu nhìn chằm chằm vào sự hoài nghi trước khi nói.

“… Chohong?”

Tiếng huýt sao ngừng lại. Một người phụ nữ đeo tạp dề quay lại.

Seol Jihu sững sờ. Mặc dù khí chất hung bạo đã giảm đi đáng kể, nhưng người phụ nữ đảm đang trong bếp, không ai khác chính là Chung Chohong.

“Ồ, anh dậy rồi à?”

Cô ấy thậm chí còn biết nói tiếng Hàn. Hơi ngọng một chút nhưng cậu vẫn hiểu được.

“Đừng lo lắng quá. Chị Yuhui đã dậy sớm hơn và chuẩn bị cho mọi người. Họ sẽ không bị muộn đâu”

Chohong quay lại.

“Dù sao thì, hôm nay anh có chuyện gì thế?”

“Hmm?”

“Lúc sáng anh luôn lén lút ôm em từ phía sau. Hôm nay anh khong làm thế”

“Không có… Ơ… Tôi, à anh đã làm chuyện đo ư?”

“Anh không bao giờ nghe lời dù em từ chối, và bây giờ khi em không phản đối thì anh lại thôi? Được ~ Anh không cần phải làm điều đó nếu anh không muốn ~ Em chả quan tâm ~”

Mặc dù cô ấy nói thế, Seol Jihu có cảm giác điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra nếu cậu không làm vậy.

‘Mình không được gây nghi ngờ’.

Seol Jihu lén lút bước đến và nhẹ nhàng ôm lấy Chohong.

“Trời ạ, cứ như em đang ép buộc anh vậy”

Chohong giả bộ giãy dụa nhưng vẫn cười.

“Ồ, hôm nay cô Hannah không thể về nhà vì bận việc. Cô ấy bảo chúng ta hãy chăm sóc Jinah”.

“Huh? Ah….”

Chohong bất ngờ thúc cùi chỏ vào Seol Jihu.

“Em ổn, anh cứ đi đi.”

“Hmm?”

“Bọn trẻ đã đợi một lúc rồi.”

Chohong ra hiệu về phía bàn bếp.

Seol Jihu mở to mắt.

Chúng là học sinh trung học rồi sao? Một cậu bé và một cô bé nhìn Seol Jihu từ bàn bếp, mỗi người đều có một cái bát trước mặt họ.

“Ồ bố eii! Lại ôm ấp như mọi khi, hả?”

Cô bé cười khúc khích và huýt sáo. Cô ấy trông giống hệt Seol Jihu.

“Này, em nên chào buổi sáng đúng cách.”

Cậu bé nói một cách nghiêm khắc. Cách cậu ấy nhìn và nói chuyện khiến Seol Jihu nhớ đến Phi Sora.

“Bố ngủ ngon không, thưa bố?”

Chàng trai kính cẩn cúi đầu về phía Seol Jihu.

Seol Jihu không nói nên lời.

Bố!?

Điều đó có nghĩa….

“Chúc các con thành công trong ngày hôm nay!”

Chohong cổ vũ họ.

“Tất nhiên! Hôm nay con tự tin vì đã áp dụng phương pháp làm mì mà bố đã dạy cho hồi trước!!”

Cô bé tự tin hét lên. Sau đó, cô liếc nhìn cậu bé.

“Anh vẫn chưa học xong, phải không?”

Cô ấy đã tự hào khoe khoang.

“Anh… anh vẫn đang cố gắng hết sức.”

Cậu bé lo lắng nói.

Seol Jihu nhìn vào bàn bếp. Hai bát mì lạnh được đặt trên đó.

Seol Jihu định hỏi, “Bố có thể ăn chúng không?” Nhưng cậu ấy nuốt lời vì đó có vẻ là nghi thức buổi sáng hàng ngày.

“Mm…. Được chứ….”

Seol Jihu bình tĩnh nếm thử hai bát mì và súp. Những đứa con tương lai của cậu ấy chắc hẳn đã làm ra thứ đó cho cậu ấy. Cảm thấy khá hạnh phúc, một nụ cười nở trên khuôn mặt Seol Jihu.

“Thế nào rồi, bố? Con biết nó không thể so sánh với mì của bố, nhưng vẫn ngon hơn của anh, đúng không?”

Cô gái vừa hỏi vừa khoe khoang.

Mặt khác, cậu bé trông kiên quyết như thể sẵn sàng chấp nhận bất kỳ sự đánh giá nào.

“… Tốt lắm.”

Seol Jihu cười hiền hậu.

“Cả hai đều ngon.”

Ngay lúc đó, cậu bé và cô bé tỏ vẻ lạ lùng. Họ dường như đang nghi ngờ đôi tai của mình.

“Uh… Bố, bố có ăn nhầm gì sáng nay không?”

Cô gái sợ hãi đứng dậy, kiễng chân lên và đặt tay lên trán Seol Jihu.

“Này! Hãy kính trọng Bố của chúng ta!”

“Nhưng ông ấy rất kỳ lạ mà?”

“Các con?”

Vào lúc đó, một giọng nói nhẹ nhàng chen vào giữa họ.

“Muộn rồi. Đã đến giờ đi học.”

Giọng nói này…!

“Đó là của Yuhui!”

Như Seol Jihu nghĩ, Seo Yuhui đang mỉm cười ấm áp khi nhìn cậu bé và cô bé.

“Jihui, con sẽ muộn học đấy. Mặc đồng phục và lấy cặp đi. Cả con nữa.”

“Vâng, Mẹ Cả.”

Cậu bé trả lời ngay.

“Ah ~ Con có cần phải đi học không ~?” – Cô gái tên Jihui khó chịu và quay lại – “Mẹ ngốc! Con có học được gì ở trường đâu!”

“Này! Đừng nói chuyện với Mẹ Cả như thế!”

“Là Mẹ Cả của anh! Với em, đây chỉ là mẹ mà thôi!! Và em chỉ cần học cách làm mì. Chờ đã, không, em thực sự không cần học. Bởi vì không giống như anh, tôi là một thiên tài được bố công nhận!”

Seol Jihui cười khúc khích và chạy vào phòng cô.

Cậu bé làm vẻ mặt bực bội nhưng cố nén sự thất vọng và biến mất vào phòng mình.

“Thật là ngạc nhiên khi anh khen chúng. Thường thì anh sẽ nói rằng chúng cần thêm 40 năm.”

Seo Yuhui mỉm cười. Sau đó cô ấy nhìn thấy Seol Jihu đang đứng ngây người và nghiêng đầu.

“Chuyện gì vậy? Anh cảm thấy không khỏe ư?”

“K-Không, anhi ổn.”

“Có vẻ như anh không bị sốt…. Anh có thể giúp tụi em không?”

“Hm?”

“Em nghĩ mình sẽ đến kịp, nhưng có vẻ hơi khó. Chúng em vẫn phải đánh thức bọn trẻ dậy, tắm rửa, cho chúng ăn sáng…. À, cô Yuri sẽ gặp khó khăn khi cho Jiyu uống thuốc, vì vậy….”

“Uh, được rồi.”

Trước khi Seol Jihu nhận ra, thời gian đã trôi qua tám giờ sáng. Cùng lúc đó, trong nhà nổ ra một cuộc chiến. Seol Jihu không có thời gian để tìm hiểu xem những đứa trẻ là con của ai, tên của chúng là gì, hay chúng có thực sự là con của cậu ấy hay không.

“Thức dậy. Đến lúc thức dậy rồi. Được chứ?”

“Bố ~”

Một đứa trẻ ôm chặt lấy cậu không chịu rời đi.

“Được rồi, hãy là một cô bé ngoan. Đừng bám lấy bố nữa và hãy thức dậy.”

“Bố ơi ~”

Cô đã bám lấy cậu dù cậu có cố gắng làm thế nào để thoát khỏi cô. Nó giống như cậu ấy đang nhìn một con koala con.

Đó không phải là tất cả.

“À, này! Mở miệng ra!”

“Hic.”

Một đứa trẻ khác không chịu uống thuốc.

“Nào, con ăn ngoan ròi, vậy tại sao con không uống thuốc đi?”

“Híc!”

Con đã ăn món trứng tráng cuộn đó rất ngoan mà! – Seol Jihu hét lên trong nội tâm.

Khi cậu ta cố gắng cho cô bé uống thuốc bằng cách lén lút chen vào giữa bữa sáng của cô, cô bé đã nhận ra và ngậm miệng lại. Dù cô nhóc còn đang ngủ mơ!

Seol Jihu không biết chúng giống ai, nhưng dường như tất cả đều được chiều chuộng.

Điều đáng ngạc nhiên là các bà vợ của cậu đã chuẩn bị sẵn sàng và đưa từng người một đến trường.

“Các con ~ Đừng quên nói lời chào tạm biệt với Bố.”

“Bố! Con đi đây!! H hôm nay hãy mang nhiều tiền về nhà nhé!!” – Seol Jihui chạy ra ngoài.

“Hẹn gặp lại, thưa Bố.” – Cậu bé lịch sự mà cậu chưa biết tên, cúi đầu và rời khỏi nhà.

“Các con ~ Chào tạm biệt bố đi.”

“Tạm biệt, ố….” – Hai đứa trẻ mặc đồng phục mầm non dụi mắt và cúi đầu.

“Fufu, em cũng đi đây. Hẹn gặp lại.”

Yoo Seonhwa nắm tay những đứa trẻ và sau đó hôn lên má trái của Seol Jihu.

“Vậy thì, bên này là của tôi!”

Teresa hôn má phải của anh.

“Jiyu, bố ép con uống thuốc không phải vì ghét con đâu. Đó là vì bố lo lắng cho con đấy …. Ehew.”

Eun Yuri an ủi cô gái tên Jiyu rồi cười khúc khích.

“Hẹn gặp lại, Oppa.”

Sau khi hôn lên môi Seol Jihu, cô bế Seol Jiyu lên.

“Chờ đã….”

Seol Jihu bước ra khỏi nhà, cùng với vợ và các con. Đầu óc cậu hoàn toàn hỗn loạn, nhưng ít nhất cậu cũng muốn nhìn thấy tên bọn trẻ bằng Cửu Nhãn của mình.

Khi đến thang máy, cậu tình cờ thấy cửa nhà hàng xóm đang mở.

Một cô gái tuổi teen, trông giống như một học sinh trung học, bước ra ngoài. Tóc và da của cô ấy đều phát ra ánh sáng đỏ.

‘Đó là….’

Seol Jihu mắt nheo lại.

“Suna Noona, chào buổi sáng.” – Cậu bé chào cô bằng một giọng vui vẻ.

“Ừ, đã lâu không gặp.”

“Vâng. Noona đã khỏe chưa?”

“Vẫn vậy thôi. Em thì sao? Hôm nay bố em cũng đánh giá món ăn của em chứ?

“Ah…. Sáng nay mọi việc hơi lộn xộn. Bố đã nếm thử món ăn của em, nhưng tôi không hiểu lắm. Ông ấy đã nói rằng nó rất ngon….”

Cậu bé cười nhạt. Suna gật đầu.

“Hãy tiếp tục phát huy. Tài năng là thứ sẽ nở rộ khi em có đam mê và nỗ lực để đạt được mục tiêu rõ ràng. Cha của em nói rằng ông ấy kỳ vọng rất cao ở em.”

“T-Thật không?”

“Ờ…?”

Suna, người đang an ủi cậu bé, đột nhiên chuyển hướng nhìn.

Sau khi nhìn thấy Seol Jihu đứng trước thang máy, cô tặc lưỡi.

[Đừng gây rắc rối và quay trở lại đi. Tôi hiểu tại sao anh lại ở đây, nhưng đừng quấy phá tương lai đang diễn ra tốt đẹp.]

Giọng nói của Suna vang lên trong đầu Seol Jihu.

Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra. Khi đám đông tụ tập trước thang máy rời đi, hành lang trở nên trống trải.

Seol Jihu cuối cùng cũng thở dài.

‘Thật là một buổi sáng khó tin….’

Một nửa trong sáu giờ quý giá của cậu đã biến mất.

Seol Jihu cắn môi dưới.

‘Tôi đang trải nghiệm tương lai… nhưng tôi phải làm gì để….’

Ngay khi sắp chìm vào suy nghĩ, Seol Jihu cảm thấy có ai đó vỗ vai cậu từ phía sau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương