Khát Vọng Trỗi Dậy
-
Chương 498: Phụ chương 9 – Bóng tối
Người xưa có một câu nói rằng, con mèo sẽ chết vì tò mò. Câu đó có nghĩa là: bạn có thể gặp rắc rối khi quá tò mò về công việc của người khác. Đó cũng là phương châm của Kim Hannah khi cô ấy làm công việc điều tra. Rốt cuộc, càng đào sâu vào thứ gì đó, họ sẽ càng tìm thấy nhiều vấn đề.
Tuy nhiên, lần này là một ngoại lệ.
‘Goh Yeonju, Jung Hayeon, Jegal Haesol, Han Soyoung….’
Khóe môi Kim Hannah cong lên khi cô ấy đọc danh sách những cái tên mà Seol Jihu đưa ra.
Thật thú vị. Trong danh sác này có cả những CEO hoặc chủ tịch của các doanh nghiệp, giáo sư ở trường đại học và phòng thí nghiệm nghiên cứu nổi tiếng. Tất cả những người phụ nữ xuất chúng này đều giữ một mối quan hệ bí mật với người đàn ông bí ẩn đó.
Tất nhiên, Kim Hannah không có ý định tiết lộ thông tin này cho công chúng. Cô chỉ tò mò về mối quan hệ của họ.
Bởi vì…
“… Kim Hanbyul.”
Em họ của cô ấy cũng nằm trong danh sách.
Không quá khó để tìm ra địa chỉ của những người nổi tiếng. Người ta có thể đơn giản tra cứu thông tin của họ trên internet. Tuy nhiên, những thông tin dễ dàng tìm thấy như vậy rất khó tin tưởng và đôi khi hoàn toàn sai.
“Oh ho.”
Nhưng Kim Hannah không phải là người phụ thuộc vào những phương pháp đơn giản như vậy. Với một nụ cười ranh mãnh, cô ấy lấy điện thoại ra.
***
Meow Entertainment. Đó là công ty mà Valhalla thuê làm vỏ bọc, để giúp các thành viên của mình qua lại giữa Thiên đường và Trái đất một cách dễ dàng. Ban quản lý Công ty này do Kim Hannah đích thân tuyển chọn nên cách thức hoạt động của nó đã trải qua quá trình xem xét của Kim Hannah, cách thức hoạt động của công ty tương tự như Sinyoung. Thậm chí có những nhân viên bảo vệ trong công ty trực cả ngày lẫn đêm để trông giống như một công ty thực sự.
Tối muộn, Kim Hannah bước vào tòa nhà công ty, ngâm nga một bài hát. Ngay sau đó, màn hình máy tính của cô sáng lên trong căn phòng tối tăm.
“Được rồi, bây giờ để xem…. Hừ?”
Khi Kim Hannah ngồi xuống ghế và cắm USB vào máy, cô cảm thấy túi áo khoác của mình rung lên. Khi cô ấy lấy điện thoại di động ra, cô ấy nhìn thấy tên ‘Kim Hanbyul’ trên đó.
“Cô ta gọi mình để làm gì nhỉ…? Hmm? Xin chào?”
—Chị đang làm gì vậy, Unni? – Một giọng nói gay gắt vang lên ngay lập tức.
“Hmm? Ý em là gì?”
– Sao chị thức khuya vậy?
Giọng cô ấy thậm chí có vẻ hơi tức giận.
“Chị đang làm gì à? Chị sắp xong việc rồi.” – Kim Hannah hơi ngạc nhiên nhưng cũng thờ ơ đáp.
—… Unni – Một giọng nói trầm thấp vang lên —Có phải bạn đang cố gắng níu kéo điều gì đó vì vấn đề lần trước không suôn sẻ lắm không?
“Gì cơ? Em điên à? Tại sao chị lại liên quan đến người đó?” – Kim Hannah giật nảy mình – “Chị đã nói rồi, chị sắp xong việc. Em gọi điện khuya thế để làm gì??”
-….
Một tiếng thở dài nặng nề truyền ra từ chiếc điện thoại đầu dây bên kia.
—… Đừng đi quá đà.
“Gì cơ?”
—En không biết tại sao chị lại làm thế, nhưng đừng chĩa mũi vào những chuyện của người khác. Chị có biết chị đang làm phiền bao nhiêu người không??
Đôi mắt của Kim Hannah nheo lại. Kim Hanbyul tỏ ra khá thẳng thắn, gần như thể cô ấy biết những gì đang xảy ra.
“Chị làm phiền ư? Tại sao? Chị chẳng hiểu em đang nói gì cả!”
-Em cảnh báo chị rồi đấy.
Không còn là giọng thờ ơ lạnh lùng thường thấy của Kim Hanbyul nữa. Thậm chí, Kim Hannah có thể cảm thấy một chút đe dọa. Như thể cô ấy đang bị cảnh cáo nghiêm khắc.
Kim Hannah khẽ nói: “Hanbyul, chị cúp máy đây.”
Cạch. Cuộc gọi kết thúc.
Kim Hannah nhìn chằm chằm vào điện thoại với vẻ mặt thất thần.
“… Con bé chết tiệt.” – Kim Hannah nghiến răng – “Cái gì chứ? Đừng đi quá đà?”
Cô ném điện thoại lên bàn và tóm lấy con chuột máy tính.
“Em nhầm to rồi.”
Tự lẩm bẩm một mình, cô di chuyển con chuột. Nhấp, nhấp, nhấp. Tiếng click chuột vang lên.
“Chị chỉ—”
Sau đó, khi cô ấy mở thư mục trong ổ USB ra và cố gắng mở một file ghi chú…
“?”
Kim Hannah đột ngột quay đầu lại.
Đó là bởi vì cô cảm thấy một ánh mắt mãnh liệt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tuy nhiên, bên trong văn phòng tối không có ai cả.
“….”
Hơi thở của cô ấy trở nên nặng nề. Kim Hannah chớp mắt hai lần trước khi từ từ đứng dậy.
Cạch, cạch, cạch. Cô đi về phía cửa và nhìn ra hành lang đầy ánh trăng. Như cô nghĩ, không có gì đáng chú ý cả.
Vào lúc đó, Kim Hannah chợt cau mày. Lẽ nào cô ấy nhìn nhầm? Tại sao cái bóng của cô ấy lại cử động?
Vẻ mặt của Kim Hannah vô cùng bình tĩnh. Hành động tiếp theo của cô cũng không có gì khác thường.
Cô giả bộ bình thản, bật đèn và quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Vấn đề là… Tak! Cô vừa bật thì đèn tự tắt.
Cùng lúc đó, màn hình máy tính của cô vụt tắt nốt.
Ngay lập tức, bóng tối bao trùm văn phòng.
Kim Hannah nghẹn lời.
“… Tự nhiên lại mất điện à??”
Sau khi ngồi yên một lúc…
“Chết tiệt, hôm nay thật đen đủi.” – Kim Hannah lẩm bẩm đứng dậy.
Sau một chút do dự, cô rút ổ USB ra. Thế rồi, cô ấy ném nó trở lại túi áo khoác của mình, nhưng cố tình ném trượt.
Ổ USB rơi xuống đất, khẽ kêu lên một tiếng. Kim Hannah kéo túi xách qua vai, giả vờ như không nghe thấy gì. Sau đó, cô lén lút lấy trong túi ra một tờ giấy nhỏ và định xé nó ra.
Chính lúc đó.
“!”
Kim Hannah mở to mắt. Mặt cô đanh lại.
Cô ấy không nhìn thấy gì, cũng không cảm thấy gì cả. Chính xác hơn, cô không thể cử động tay và chân của mình.
Không phải là chúng bị đóng băng vì áp lực tinh thần mà tay chân cô thực sự ngừng di chuyển, gần như thể có thứ gì đó đang giữ chúng lại.
“Thật hài hước.”
Hohoho. Một tiếng cười khúc khích nhẹ nhàng vang lên trong bóng tối.
Rắc – cái ổ USB nhanh chóng bị nghiền nát. Đồng thời, tờ giấy trên tay Kim Hannah đã bị đánh cắp.
Kim Hannah nhắm mắt lại. Đúng như cô nghĩ, ai đó đã theo dõi cô.
“Diễn xuất tốt đấy.”
“…Cô là ai?”
“Hmm, cô có muốn đoán không ~?”
Giọng cười khúc khích tinh nghịch vang lên.
Kim Hannah thở hắt ra, rồi hít một hơi thật sâu. Giữ bình tĩnh là bước đầu tiên để có thể thoát khỏi nguy hiểm.
Tuy nhiên….
“Nếu là tôi, tôi sẽ giả vờ đánh rơi ổ USB lên ghế.
“….”
“Tiếng rơi rõ ràng như thế mà cô lại giả vờ không nghe thấy âm thanh gì. Thật vô lý phải không??”
Kim Hannah bắt đầu hoảng sợ khi nhận ra mình lạc vào một nơi đáng sợ hơn là hang hổ.
Ssss. Lưng cô ấy lạnh toát. Kim Hannah rùng mình. Tuy nhiên, biết rằng cuộc sống của mình đang gặp rủi ro, cô đã thu hết can đảm và nói ra một vài từ.
“Cô dừng lại được chưa??”
“Oh? Và nếu tôi không thì sao?” – Một giọng nói ma mị phát ra.
Kim Hannah nghiến răng: “Cô cứ thử xem.”
“Ghê nhỉ, cô sẽ hét lên à?”
“Chả có lý do gì để tôi im lặng. Đừng có thách.”
“Ờ, thách đấy. Thử hét xem.”
“Gì cơ?”
“Hãy thử la hét lên xem nào. Hay cô sợ quá nên không hét nổi?”
Cô gái bí ẩn bật cười.
“Cô có muốn tôi làm điều đó giúp cô không? Cứu với!! Ai đó cứu tôi với!!”
Cô ta hét lên trước khi Kim Hannah có cơ nói gì. Tiếng la hét vọng ra ngoài hành lang.
Tuy nhiên, tòa nhà hoàn toàn im lặng. Kim Hannah thậm chí còn không nghe thấy tiếng ai chạy tới. Cô trở nên choáng váng.
“Không có chuyện gì xảy ra. Thấy chưa.” – Cô ta bật cười.
Hai mắt Kim Hannah run rẩy.
“C-Cô là ai?”
Sau đó, tiếng cười ngừng hẳn.
“Làm sao cô có thể—!”
“Yên lặng nào.”
Kim Hannah vô tình ngậm miệng lại.
“Cô phải hiểu rằng cô không có tư cách đặt câu hỏi.” – Một giọng nói uể oải thì thầm vào tai cô – “Tôi chỉ hỏi một câu thôi. Tất cả những gì cô phải làm là trả lời nó một cách trung thực. Hiểu chưa?”
“Câu hỏi gì?”
“Tại sao cô lại điều tra chúng tôi? Lý do là gì?”
“Điều tra các cô? Tôi không biết cô đang nói gì…”
Kwang!
Ngay sau đó, một tiếng động lớn vang lên trong văn phòng. Bàn làm việc rung lên.
“Aak…!”
Một tiếng rên đau đớn thoát ra khỏi môi Kim Hannah. Cô ấy vừa bị ấn xuống bàn.
“Tôi đang nói chuyện tử tế vì cô trông như một người thông minh. Nếu cô cứ giả ngốc, tôi sẽ lộ tính xấu ra đấy.”
“Euk!”
“Nếu cô định điều tra chúng tôi, thì cô nên làm điều đó một cách công khai hơn. Sau đó, tôi sẽ nghĩ rằng cô chỉ là một tay săn ảnh liều mạng hoặc một fan quá khích.”
“Eeeeeuk!”
“Nhưng cô đã bí mật và khéo léo đến mức qua mặt được tôi. Làm sao tôi bỏ qua chuyện đó được?”
Kim Hannah cố gắng trốn thoát. Tuy nhiên, cô ấy đã bị cùm xuống bởi một thứ vô hình.
“Một con cáo ranh mãnh vẫy đuôi như muốn chế nhạo chúng tôi ~ Con cáo láo toét phải bị phạt!?”
Kwang!
Trán của Kim Hannah lại đập vào bàn. Sau đó, một lưỡi dao lạnh lẽo chạm vào cổ cô, ngay sau đó là cảm giác ướt ướt ở cổ họng. Kim Hannah ngừng vùng vẫy.
“Nghe này cưng. Cưng may mắn lắm đó. Tự coi mình là may mắn. Nếu không phải vì có người gọi điện thoại cho tôi, thì tôi đã chặt tay và chân của cô từ nãy rồi. Nói chuyện với một kẻ cụt tay và chân cũng thú vị lắm đó.”
Kim Hannah lại rùng mình.
“Bây giờ, tôi hỏi cô một lần nữa. Đây là cơ hội cuối cùng của cô đấy.”
Một giọng nói nhẹ nhàng chạm vào tai cô.
“Tại sao cô lại điều tra chúng tôi?”
“… Chỉ vì….”
“Chỉ vì?”
“À thì….”
Kim Hannah nhếch mép lên.
“Vì tôi tò mò thôi….”
Cô cười khúc khích với cái đầu vẫn bị ép xuống bàn.
“…Ồ, vậy ạ?”
Giọng nói dịu dàng trong phút chốc trở nên lạnh lùng và xuyên vào tai cô.
“Hai người đúng là chị em thật rồi. Cả hai đều khá kiên quyết.”
Khẽ khịt mũi, cô gái bí ẩn bất ngờ túm tóc của Kim Hannah và giật mạnh sang một bên.
“Nói mau.”
Vào thời khắc đó, trong bóng tối đen như mực, Kim Hannah có thể nhìn thấy rõ ràng. Đối mặt với một đôi đồng tử màu vàng nhạt, đầu của Kim Hannah trở nên trống rỗng.
“Ai đã ra lệnh cho cô làm chuyện đó?”
***
Seol Jihu đang huấn luyện cho Baek Haeju và Seo Yuhui như mọi khi.
“Lần nữa!”
Khi cậu ấy hét lên lần thứ 6.478 trong hôm nay, chuông cửa bỗng kêu vang.
Cửa bật mở, và một người lảo đảo bước vào nhà hàng.
“Kim Hannah?”
Seol Jihu mở to mắt. Nhìn qua cũng thấy cô ấy không ổn chút nào. Tóc cô ấy rối bù,, và trán cô ấy bị bầm tím. Cậu cũng có thể thấy máu khô trên cổ họng cô.
“Chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra!?”
Khi Seol Jihu đến gần, Kim Hannah đã ngã vào vòng tay cậu.
“Kim Hannah!”
“N-Nước….”
Seo Yuhui vội vàng mang một cốc nước. Kim Hannah nuốt một ngụm lớn trước khi thở ra một hơi nặng nhọc. Ngay khi Seol Jihu đặt cô ngồi xuống ghế, nửa thân trên của cô mềm nhũn ngã xuống bàn.
Seo Yuhui niệm một câu thần chú trị thương, trước khi Seol Jihu yêu cầu. Tuy nhiên, không có gì thay đổi. Mặc dù vết thương bên ngoài của cô đã lành nhưng trông cô ấy vẫn uể oải như cũ.
“Chuyện gì đã xảy ra?” – Seol Jihu vừa hỏi vừa vỗ về Kim Hannah.
“Điều… cậu yêu cầu tôi làm….” – Kim Hannah ngẩng đầu, thở hổn hển – “Tôi không thể làm được….”
“Gì cơ?”
“Tôi đã tìm ra một số điều, và….”
“Và?”
“Tôi định nói với cậu sau khi tôi đọc qua nó, nhưng….” – Giọng Kim Hannah run lên – “Tôi không nhớ….”
Sau đó, cô ấy lại gục đầu xuống.
“Tôi cảm thấy như có chuyện gì đó đã xảy ra… nhưng tôi không nhớ gì cả… và tôi rất bối rối khi tỉnh dậy…. Sau đó, tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi…. ”
“Kim Hannah?”
Kim Hannah không nói gì nữa. Cô hít một hơi thật sâu trước khi lấy ra một cuốn sổ ghi chép. Cô ấy ghi nhanh một cái gì đó xuống và sau đó xé trang giấy ra.
“Đây…. Đây là số điện thoại và địa chỉ của em họ tôi…. ”
“Kim Hanbyul…?”
“Đó có thể là một sự trùng hợp… nhưng tôi thực sự nghi ngờ.”
“….”
“Đó là tất cả….” – Kim Hannah cố gắng nói tiếp – “…Tất cả những gì tôi có thể làm cho cậu…. Tôi xin lỗi….”
Khuôn mặt của Kim Hannah nhăn lại như một tờ giấy bị vò nát.
Seol Jihu ngậm miệng lại. Đó là bởi vì cậu ấy có thể nhìn thấy một nỗi sợ hãi khôn lường trong đôi mắt đỏ ngầu của Kim Hannah. Cậu muốn hỏi cô xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng có vẻ như cô cũng không nhớ.
—Đó là Bóng.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên trong đầu Seol. Roselle đã lên tiếng.
—Tôi có thể thấy dấu vết của những cái bóng trên cơ thể cô ấy.
“Cái bóng?”
—Vâng, và cả dấu vết của chúng nữa. Chúng đã đi vào tâm trí cô ấy.
Seol Jihu hoảng hốt: “Vậy thì tâm trí của Kim Hannah đã …!”
—Không, tôi không nghĩ nó đã bị ô nhiễm – Roselle ngắt lời —Kẻ làm chuyện này rất kinh nghiệm và thành thạo. Có thể nói kẻ đó đã hành động rất cẩn thận.
‘Cẩn thận? Vậy thủ phạm là…?’
— Chà. Đây thực sự là một năng lượng đáng sợ. Chỉ một tia năng lượng nhỏ bé này cũng đủ cho thấy, chủ nhân của nó còn nguy hiểm hơn nhiều so với Nữ hoàng ký sinh trùng….
Roselle hít một hơi thật sâu.
—Tôi không biết tại sao, nhưng tôi có thể nói chắc chắn một điều — thủ phạm đã nương tay.
‘….’
— Không phải là Kim Hannah đã trốn thoát…. Chính xác hơn, thủ phạm đã dùng cô ấy như một lời cảnh báo.
Khuôn mặt Seol Jihu đanh lại. Cậu ấy có nhiều câu hỏi, nhưng việc cần thiết bây giờ là giúp Kim Hannah hồi phục. Rốt cuộc, vì cậu nên cô ấy mới lâm vào cảnh này.
“Hannah, nghỉ ngơi đi. Có muốn lên giường nghỉ không?”
Kim Hannah lắc đầu.
“Hay là tôi đưa cô vào phòng chăm sóc đặc biệt ở đền thờ?”
Kim Hannah lại lắc đầu.
“Hay là cô muốn ăn gì đó?”
“… Ramen.” – Kim Hannah lặng lẽ tiết lộ suy nghĩ thật của mình – “Làm cho tôi ramen đi.”
“Đ-Được rồi, tôi sẽ làm ngay. Đợi ở đây nhé.” – Seol Jihu chạy vào bếp.
Khi bật bếp và đặt một nồi nước lên, cậu có thể nghe thấy Seo Yuhui đang lẩm bẩm điều gì đó.
“Hở? Đây là….”
Cô ấy đang nhìn vào tờ giấy Kim Hannah đưa cho.
Seol Jihu cũng liếc mắt một cái, và cậu giật mình.
—Kim Hanbyul
—010 – 5882 – 4545
—Khu căn hộ SY, Tòa 101 Suite # 5201
Một căn hộ ở khu SY do tập đoàn nổi tiếng nhất Hàn Quốc xây dựng. Seol Jihu đã từng đến đây một lần rồi.
“Yuhui, không phải đây…?”
“Vâng, đó là nơi em ở. Tuy nhiên, cô ấy ở tòa nhà khác” – Seo Yuhui gật đầu.
SY có bốn tòa nhà chung cư. Tòa nhà 101, Tòa nhà 102, Tòa nhà 103 và Tòa nhà 104. Giá sinh hoạt của mỗi căn hộ này giảm dần, và căn hộ ở tầng cao hơn đương nhiên có nghĩa là giá cả đắt hơn.
Seol Jihu vừa định hỏi Seo Yuhui liệu cô ấy có thể đến thăm căn hộ này không, nhưng sau khi liếc nhìn Kim Hannah một lần nữa, cậu quyết định loại bỏ suy nghĩ đó. Không thể để Yuhui lâm vào nguy hiểm.
Sau khi cân nhắc một lúc, cậu nói.
“Không dễ dàng để vào được nơi đó, phải không?”
“Đương nhiên. Cư dân ở ngoài không thể bước vào khu SY. An ninh của khu vực đó rất nghiêm ngặt. Chưa kể họ sống ở tầng 52 của Tòa nhà 101, tức là căn hộ đắt nhất ở khu vực đó”.
“Hừm…. Tôi có nên chuyển đến tòa nhà này không? Và đến thăm họ như một người hàng xóm”.
“Điều đó cũng sẽ không dễ dàng.”
“Tại sao không?”
“Uhm, cái này không liên quan đến tiền hay tình trạng phòng trống. Các yêu cầu chính xác vẫn chưa được công bố rộng rãi, nhưng em nghe nói rằng… Ban Quản trị của khu SY chọn lọc khách hàng một cách kỹ lưỡng. Không phải ai cũng có thể sống ở đây.”
Seol Jihu chớp mắt. Seo Yuhui sống ở tầng 47 của Tòa nhà 102. Xem ra gia thế của cô ấy cũng không phải dạng vừa.
“… Cô Seo Yuhui nói đúng.”
Kim Hannah cũng chen vào với giọng rên rỉ.
“Trước đó tôi cũng từng cố gắng tìm kiếm một căn hộ ở đây… và đã bị từ chối cách đây không lâu….”
“Cô cũng bị từ chối sao….”
Seol Jihu thở hổn hển trong lòng. Sau khi nấu ramen cho Kim Hannah, cậu lặng lẽ chìm vào suy nghĩ. Đột nhiên, cậu nhớ lại những gì Gabriel đã nói. Cô đã xin lỗi rối rít vì yêu cầu cậu làm điều này.
Lúc đó Seol không suy nghĩ nhiều, cậu đoán rằng chuyển một hai câu nhắn nhủ không phải là chuyện khó khăn. Nhưng xem ra cậu đã nhầm.
Tuy cậu vẫn không chắc chính xác chuyện gì đã xảy ra. Nhưng cậu hiểu rằng, vấn đề này sẽ không kết thúc một cách dễ dàng.
Thậm chí, việc gửi thông điệp này có thể là một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn. Có lẽ còn hơn cả việc giết Nữ hoàng Ký sinh trùng.
“Nếu em mời anh, anh sẽ có thể vào Tòa nhà 102. Tuy nhiên, Tòa nhà 101 sẽ là một câu chuyện khác….”
“À, được rồi….”
Seol Jihu gật đầu trước lời đề nghị của Seo Yuhui. Đó là phương pháp duy nhất hiện tại.
Dù sao đi nữa, cậu không thể hành động mà không chuẩn bị gì. Roselle đã nói rằng hung thủ sở hữu sức mạnh vượt qua cả Trùng hậu. Có nghĩa là, Kim Hannah đã bị tấn công bởi một kẻ ở mức Bát Thiên Thần Cấp trở lên.
Hiện tại, Seol Jihu không đủ khả năng đánh bại một người như vậy ở Trái đất. Nơi đó không có mana, nên sức mạnh của cậu bị hạn chế nhiều.
“Mình cảm thấy không ổn chút nào…”
Cậu ta cần một vũ khí. Một vũ khí bí mật cho phép cậu ta vượt qua rào cản phía trước.
‘Mình nên làm gì đây?’
Xì xụp! Xì xụp!
Seol Jihu chăm chú nhìn Kim Hannah đang vui mừng tột độ, ăn ramen ngấu nghiến và hoàn toàn quên mất nỗi sợ hãi của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook