Khát Vọng Trỗi Dậy
Chương 499: Phụ chương 10 – Hang cọp (Đang edit)

[Note: Do bận rộn nên Ad Ngọc Linh chưa kịp edit kỹ. Mọi người đọc tạm cho đỡ sốt ruột nha]

Trước khi trở lại trái đất, Seol Jihu đã gọi điện cho Gabriel.

“Đó là Goh Yeonju”.

Gabriel tặc lưỡi ngay khi cô nghe thấy những gì đã xảy ra.

“Để cho Nữ hoàng Bóng tối phải tự mình ra tay… Có vẻ như anh đã xâm nhập khá sâu vào hang hổ.”

“Rất may, Kim Hannah đã sống sót trở về.”

“Đó là một ân huệ. Tôi không tin là cô ấy có thể trốn thoát…. Có vẻ như Nữ hoàng Bóng tối đã thể hiện lòng thương xót của mình”

Gabriel nói điều tương tự như Roselle.

“Có lẽ… tốt nhất là cậu đừng yêu cầu cô ấy tham gia vấn đề này nữa. Nữ hoàng bóng tối sẽ không tha thứ thêm lần nào đâu.”

Gabriel thở dài. Seol Jihu im lặng lắng nghe, rồi từ từ lên tiếng.

“Tiểu thư Roselle nói rằng cô ấy cảm thấy một nguồn năng lượng còn mạnh hơn cả Trùng hậu”

“…Tôi hiểu” – Gabriel gật gù – “Trong chuyến thám hiểm Thế giới Tuyết Glacial, họ đã giết một Ác thần cấp Bát Thiên và cướp lấy thần tính của hắn.”

“C-Cấp Bát Thiên??”

Seol Jihu giật mình nhảy dựng lên.

“Đúng vậy. Nếu tôi nhớ không lầm, Thánh Nữ Angelus còn triệu hồi Hỏa Diệt Tinh Cầu để đánh bại Lucifer”.

“Hỏa Diệt Tinh Cầu?”

“Đó là ngọn lửa hủy diệt được cho là chỉ xảy ra trong thời điểm một hành tinh nổ tung. Theo tính toán, sức mạnh của nó tương đương với một vị thần cấp Cửu Thiên.

Seol Jihu há hốc mồm. Càng hỏi, cậu cảm thấy mình càng hoang mang hơn.

Những người này chỉ cao hơn Trùng hậu vài cấp, vấn đề là sự khác biệt giữa mỗi cấp bậc của Thiên Giới quá lớn đến mức không thể đánh giá theo tiêu chuẩn của con người. Rốt cuộc, một vị thần cấp độ Cửu Thiên có thể giết Trùng hậu chỉ bằng một nhát chém.

“Thật khó tin.” – Seol Jihu lắc đầu – “Làm sao một con người có thể chấp nhận thần tính của một vị thần cấp Bát Thiên?”

“Như cậu đã nói hồi trước rồi đó, chấp nhận thần tính và hấp thụ hoàn toàn là hai chuyện khác hẳn nha. Hơn nữa, họ sở hữu nhiều tạo tác cấp vũ trụ và được hỗ trợ bởi những đồng minh mạnh mẽ hơn”.

Đối phương có cả những kẻ ở cấp bậc cao cả Bát Thiên…

Seol Jihu không biết nên cười hay nên khóc.

“Liệu anh có thể làm được không…?”

Gabriel hỏi với giọng lo lắng. Cô ấy cũng có vẻ như đã bỏ cuộc.

Seol Jihu ngồi phịch xuống ghế, nâng cằm nhìn trời.

***

Sau khi trở về Trái đất, Seol Jihu đã gọi đến số diện thoại mà cậu nhận được từ Kim Hannah.

Tuy nhiên, Kim Hanbyul không bắt máy. Ngay cả khi cậu ấy gửi một tin nhắn văn bản cũng vậy.

Cuối cùng, Seol Jihu đã gọi cho Seo Yuhui và đến gặp cô ấy. Seol không có một kế hoạch nào cả. Nhưng vì không thể từ chối lời cầu xin tha thiết của Gabriel, cậu quyết định dấn bước.

‘Chiến Thần….’

Một kẻ đã từng là một con người.

Nói cách khác, hiện tại anh ta không còn là con người nữa.

Vậy thì anh ta nên được gọi là gì?

‘Hỗn Mang.’

Đó là những gì Gabriel đã nói. Chiến Thần là một sinh vật hỗn hợp không thể giải thích được. Rằng bản thân anh ta đang hỗn loạn, một mớ bòng bong của ánh sáng và bóng tối.

“Mình không thể yêu cầu anh ta làm gì cả…”

Seol Jihu có cảm tình với các Thiên thần sa ngã. Rốt cuộc, họ đã đóng một vai trò to lớn trong việc giải phóng Thiên đường khỏi sự kiểm soát của các Ký sinh trùng.

Tuy nhiên, đó chỉ là ý kiến ​​của cậu ấy. Cậu không thể yêu cầu Chiến thần tha thứ cho các Thiên thần sa ngã, chỉ vì quan điểm của cậu. Cậu ấy không có đủ trình độ và sức mạnh để làm như vậy.

‘Hơn thế nữa….’

Vị Chiến Thần này đã bị triệu hồi đến một thế giới khác, chịu đủ mọi khó khăn. Anh trai của anh ta, người yêu của anh ta và những người đồng đội của anh ta, đều đã gặp những số phận bi thảm.

Nỗi đau đớn của người đàn ông đó, có lẽ Seol Jihu không thể hiểu nổi.
“Có lẽ Seol Jihu Giáp đen có thể đồng cảm với anh ấy.”

Tóm lại, Seol Jihu không nên can thiệp quá sâu vào câu chuyện giữa Chiến thần và các Thiên thần sa ngã.

Đang chìm trong suy nghĩ, Seol Jihu đã đến đích trước khi cậu nhận ra. Cậu nhìn lên khu chung cư cao tầng sừng sững rồi chậm rãi đi về phía trước.

Để vào bên trong, trước tiên cậu phải đi qua chốt an ninh. Phòng an ninh ở ngay gần lối vào chính. Seol Jihu đứng trước cửa sổ và chờ đợi.

Sau đó, cậu hơi giật mình khi nhìn thấy một nam bảo vệ cao lớn, buộc tóc đuôi ngựa bước ra. Điều khiến cậu ngạc nhiên không phải là kiểu tóc hay chiều cao mà là vóc dáng vạm vỡ, y như một vận động viên thể hình.

Anh ta mặc một chiếc váy sơ mi trắng, càng làm nổi bật cơ bắp cuồn cuộn.

‘Dưới chiếc áo sơ mi đó…’ – Seol Jihu nuốt nước bọt – ‘Phải là một tấn cơ bắp…. ‘

“Anh đến đây có việc gì??”

Mặc dù người bảo vệ hỏi một cách lịch sự, Seol Jihu vẫn cảm thấy ớn lạnh không thể giải thích được. Giọng điệu của anh ta có gì đó khiến cậu cảm thấy áp lực.

“Tôi đến để gặp một người quen.”

“Cậu có thể cho tôi biết tên và địa chỉ của người này không?”

“Đó là cô Seo Yuhui sống ở Tòa nhà 102, phòng số 4702.”

“Chờ một giây.”

Cạch cạch

Người bảo vệ gõ một vài thứ trên bàn phím của mình trước khi gật đầu.

“Tôi có thể xem Chứng Minh Thư của cậu không?”

Seol Jihu bình thản rút ví và xuất trình Chứng Minh Thư của cậu ấy.

Lông mày của người bảo vệ vạm vỡ khẽ giật giật.

“….”

Anh ta nhìn chăm chú vào Chứng Minh Thư một lúc trước khi từ từ ngước mắt lên.

“… Hãy viết tên của cậu vào đây.”

Anh ta trả lại giấy tờ tùy thân và yêu cầu Seol Jihu viết tên mình vào sổ lịch trình. Vì lý do nào đó, Seol Jihu cảm thấy như giọng điệu của người bảo vệ ngày càng trầm hơn.

“Ngoài ra…”

Khi Seol Jihu viết xong tên của mình, giọng nói của người bảo vệ lại vang lên.

“Tôi khuyên cậu đừng gây ra những rắc rối không cần thiết.”

Seol Jihu dừng lại. Một người bảo vệ bình thường cũng sẽ không nói với khách như vậy.

Seol Jihu lặng lẽ đặt bút xuống.

“Đó có phải là một lời cảnh báo?”

“Hãy gọi đó là lời khuyên.”

Đôi mắt của Seol Jihu nheo lại. Cậu nhìn chằm chằm vào người bảo vệ vạm vỡ như để kiểm tra cậu ta.

“Đừng lo lắng.”

Ngay sau đó, một nụ cười mỏng manh xuất hiện trên khuôn mặt Seol Jihu.

“Tôi sẽ không gây ra bất kỳ rắc rối nào.”

“Tôi hy vọng như vậy.”

“Tất nhiên, tôi sẽ làm những gì mình đã dự định.”

“….”

“Tôi có thể vào ngay bây giờ không?”

“… Tòa nhà 102 ở bên kia.”

Người bảo vệ đưa tay chỉ về hướng Tây.

“Cảm ơn anh.”

Seol Jihu đáp lại với một nụ cười rạng rỡ trước khi quay lại. Ngay cả khi cậu ta bước đi, ánh mắt sắc bén của người bảo vệ vẫn dõi theo. Dù biết điều đó, Seol Jihu không hề nhìn lại và tiếp tục bước đi.

Sau đó, khi Seol Jihu rời khỏi tầm nhìn của người bảo vệ…

“Chanho Oppa.”

“Ồ, Hayan.”

“Anh ấy đi rồi à?”

“Ừ. Em ra được rồi”.

Một người phụ nữ đang ngồi xổm trong chốt bảo vệ, từ từ ngẩng đầu lên. Cô ấy có làn da trắng như sữa trông khá nổi bật.

Gong Chanho ngồi phịch xuống ghế. Thở dồn dập, anh ta nới lỏng cà vạt của mình.

Sung Hayan nghiêng đầu.

“Anh sao vậy? Tại sao anh lại làm thế?”

“Hả? Gì cơ??”

“Anh ấy là khách thôi mà. Sao đột nhiên anh lại bảo người ta đừng gây chuyện?”

“Bởi vì… anh đã sợ hãi.” – Người bảo vệ vạm vỡ khẽ thở dài.

Sung Hayan mở to mắt. Cô ấy đang tự hỏi mình có nghe nhầm không.

“S-sợ? Anh, Oppa Chanho mà cũng sợ?”

“Tôi không biết.” – Gong Chanho bặm môi – “Vì lý do nào đó, tôi có cảm giác giống như lần đầu tiên mình gặp người đàn ông đó …. Không, cậu ta hơi khác người đàn ông đó một chút.”

“E-Eii, anh lại đùa rồi. Nếu anh lấy lại được Thương của Atula thì…!”

“Tôi vẫn sẽ không thể thắng được gã đó.” – Gong Chanho khẽ càu nhàu – “… Trừ khi tôi được công nhận là chủ sở hữu thực sự của nó, nếu không… tôi vẫn sẽ thất bại”.

Gong Chanho nhún vai. Sung Hayan không nói nên lời. Cô nhanh chóng quay đầu về phía tây, nhưng vị khách đã biến mất ở đằng xa.

“Dù sao, tôi phải làm công việc của mình.” – Gong Chanho nhấc điện thoại lên.

(Note: Gong Chanho là nhân vật trong Memorize, sử dụng Thương Atula. Sức mạnh của anh ta dao động ở cấp Thất Thiên).

***

Seol Jihu không giấu nổi sự kinh ngạc khi nhìn quanh khu chung cư.

“Nơi này… lớn quá.”

Khu chung cư SY được xây dựng xung quanh Công viên Soohyun, gồm bốn tòa nhà chính. Để gặp Seo Yuhui, cậu phải đến Tòa nhà 102 ở phía tây.

Tuy nhiên, Seol Jihu đã đổi hướng giữa chừng và đi về hướng đông.

“Vì vậy, đây là nơi anh ấy sống ….”

Nhìn vào tòa nhà 101, Seol Jihu rút điện thoại ra. Cậu ấy gọi vào số mà Kim Hannah đã đưa, nhưng điện thoại đã tắt.

“Có lẽ là mình không có lựa chọn nào khác.”

Seol Jihu quyết định đợi Seo Yuhui. Nếu cậu tự đi lại và quan sát, chắc chắn sẽ gây nghi ngờ. Nhưng nếu cậu đi cùng Seo Yuhui, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn vì cô ấy cũng là cư dân ở đây.

“Titty-Loonie ~!”

Ngay khi Seol Jihu đang cân nhắc, một giọng nói tươi sáng vang lên. Seol Jihu giật mình quay lại.

“Hở? Đã sẵn sàng…?”

Cậu ta ngậm miệng lại. Cậu ấy nghĩ rằng Seo Yuhui đang gọi mình. Cô gái kia có mái tóc dài, nét mặt dịu dàng và phong cách rất rất quyến rũ, nên thoạt đầu cậu ấy thực sự nghĩ cô ấy là Seo Yuhui.

Tuy nhiên, khi quan sát kỹ hơn, cậu nhận thấy đó là một người khác, mặc dù cả hai đều tỏa ra khí chất giống nhau.

“?”

Một người phụ nữ mà cậu chưa từng thấy trước đây đang dừng lại với chiếc điện thoại bên tai. Trông cô hơi ngạc nhiên. Seol Jihu xin lỗi ngay lập tức.

“À, tôi xin lỗi. Tôi tưởng cô là người quen của mình.”

“Ah….”

Người phụ nữ nhìn thoáng qua Seol Jihu rồi mỉm cười. Cô chào cậu bằng một cái cúi đầu nhẹ trước khi bước qua anh.

“Ừ, không có gì đâu. Anh đang ở đâu? Anh sắp đến rồi à? Chờ chút, chờ bên ngoài một chút. Em đang ra đây. Hả, anh nói sao? Hôm nay đi ăn nhé. Mọi người cũng đang đến.”

Xét qua cách nói chuyện, cô ấy có vẻ như đang trên đường đi gặp bạn trai của mình.

“Tối nay mình cũng nên đi ăn với Yuhui chứ nhỉ?”

Seol Jihu đưa mắt nhìn người phụ nữ rời đi. Nhìn lại tòa nhà 101, cậu chìm vào suy nghĩ.

“Bây giờ, làm cách nào để tiếp cận nơi này …?”

‘Mình có nên xông vào đó và đề nghị gặp anh ta không? Không, mình sẽ bị chặn lại ở sảnh trước khi tôi có thể đến thang máy. Yuhui nói rằng du khách cần gọi cho chủ nhà ngay tại sảnh thì mới vào được thang máy… Hay là mình gọi đến số đó cho đến khi Kim Hanbyul nhấc máy? Không, có lẽ là cô ấy sẽ báo cảnh sát.. Hoặc Nữ hoàng Bóng tối đáng sợ đó sẽ đến thăm mình….’

“Ơ… Nhưng mình cũng muốn thử chiến đấu với cô ấy.”

Cảm thấy tinh thần cạnh tranh của mình đang lên, Seol Jihu nhanh chóng lắc mình và thoát khỏi suy nghĩ. Không nên chiến đấu trên Trái đất, và có khả năng gia đình cậu cũng bị cuốn vào. Không nên chọc phá tổ ong vò vẽ một cách không cần thiết.

“Mình có nên giăng biểu ngữ và biểu tình không?” – Seol Jihu cười khổ – “Tốt nhất là mình nên tìm cách chuyển đến ở bên cạnh hoặc ít nhất, chuyển đến cùng một tòa nhà….”

Nhưng điều đó cũng rất khó khăn.

Cậu ấy cũng có thể nhắn tin cho em của Kim Hannah, nhưng cậu muốn nói chuyện hơn là nhắn tin.

‘Làm sao đây??’

Seol Jihu thở dài ngồi xuống một bên vườn hoa. Vào lúc đó, lối vào chính của Tòa nhà 101 mở ra. Cánh cửa xoay tròn, và một vài người bước ra.

Seol Jihu, người đang đờ đẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không, đột nhiên mở to mắt. Bốn người phụ nữ bước ra đều nở nụ cười tự tin. Trông họ không chỉ quyến rũ độc đáo mà quan trọng hơn, họ còn toát lên vẻ sang trọng của những nữ hoàng.

‘Chà….’

Seol Jihu quên mất tại sao mình lại ở đây và ngây người nhìn bốn người phụ nữ.

“Rất nhiều người xinh đẹp sống ở đây, huh.”

Chính lúc đó.

Có phải họ cảm nhận được ánh nhìn của cậu ấy không?

“Vậy tôi … hmm?”

Một trong những người phụ nữ liếc nhìn về hướng cậu ta. Sau khi nhìn thấy Seol Jihu, mắt cô ấy lóe sáng. Đồng thời…

“Hm?”

Seol Jihu cũng mở to mắt. Đó là bởi vì tầm nhìn của cậu ta đột nhiên chuyển sang màu vàng. Nine Eyes của cậu ấy đã tự động kích hoạt, gần như để bảo vệ cậu ấy. Đây chỉ là lần thứ hai Năng lực bẩm sinh của cậu ta tự kích hoạt.

Ngay sau khi tầm nhìn của Seol Jihu trở lại bình thường, người phụ nữ đứng ở đầu nhóm đã dừng lại. Cô đang nheo mắt nhìn anh, đôi đồng tử xám của cô trông nguy hiểm một cách kỳ lạ.

Seol Jihu quyết định không kích hoạt Cửu Nhãn thêm một lần nữa. Cậu ấy có cảm giác rằng mình không nên làm thế. Để ý thì, ba người phụ nữ khác cũng dừng lại.

Sau đó, ngay khi Seol Jihu sắp đứng dậy…

Theo bản năng, Seol Jihu đưa tay lên eo rồi hất ngược ra sau. Chỉ đến lúc đó cậu mới nhận ra mình không mang theo thương. Cơ thể cậu đã kịp phản ứng trước khi cậu đọc được tình huống.

Khi Seol Jihu từ từ quay lại, cậu nhìn thấy người phụ nữ mắt xám đang đứng ở đó. Cậu không hề rời mắt khỏi cô, nhưng cô đã đứng sau lưng cậu, trước khi cậu nhận ra.

“Hnng.”

Khi Seol Jihu lén lút đưa tay về phía trước, Goh Yeonju khịt mũi. Cô định dọa Seol Jihu một trận nhưng lại thất bại. Nếu người đàn ông kia có vũ khí trong tay, chắc cô sẽ gặp rắc rối.

‘Anh ta đọc được chuyển động của mình ư? Mình không cảm thấy năng lượng đặc biệt nào từ anh ta…. ‘

Goh Yeonju hất tóc mái gợn sóng của mình lên với một biểu cảm hấp dẫn. Sau đó, cô ấy đưa tay ra và nói.

“5 triệu won.”

“….”

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào bàn tay mềm mại mà người phụ nữ đưa ra. Nó để làm gì?

“Anh đã nhìn vào bộ ngực của tôi. Nộp 5 triệu won ra đây.”

“?”

“Oh? Gì mà ngơ ngác thế? Anh cùng loại với Ahn Sol à?”

“Tôi không biết ý của cô là gì, nhưng tôi không nhìn.”

“Dối trá. Anh không thể đánh lừa mắt tôi đâu. Đưa tiền đây. Anh đã nhìn thấy những bộ ngực tuyệt đẹp này, vì vậy anh phải trả giá”.

Seol Jihu liếc xuống. Bởi vì người phụ nữ mặc áo quây, cậu mơ hồ có thể nhìn thấy bộ ngực của cô.

Chúng thực sự tuyệt vời. Nếu không biết Seo Yuhui, cậu ấy đã phải lòng chúng. 100% là vậy.

“Thấy chưa? Anh lại nhìn rồi kia.”

Khi khóe miệng Goh Yeonju cong lên, Seol Jihu ngỡ ngàng.

“Lúc nãy…Tôi thực sự không nhìn.”

“Nhưng anh vừa nhìn đó.”

“….”

“5 triệu won. Nếu không, tôi sẽ gọi nhân viên bảo vệ và đuổi anh ra ngoài.”

“Tôi thực sự không nhìn mà….” – Seol Jihu lấy ví ra với vẻ mặt ủ rũ – “Chúng cũng không đẹp lắm đâu…. Tôi đã nhìn thấy và chạm vào một bộ ngực còn tuyệt hơn cơ….”

Vừa bĩu môi, cậu vừa lấy ra 5 tờ 1 triệu won.

Goh Yeonju sửng sốt. Cô không nghĩ rằng cậu sẽ thực sự trả tiền.

‘…Gã đó là ai?’

Cô hơi bối rối nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần và rụt tay lại.

“Được rồi, giả sử anh không làm như vậy.” – Cô hắng giọng và tiếp tục – “Thế rốt cuộc anh đã nhìn vào đâu?”

“… Khuôn mặt của cô.”

“Tại sao?”

“Bốn người đều rất xinh đẹp…. Tôi xin lỗi nếu tôi làm mọi người khó chịu.”

“Không, không có lý do gì để khó chịu cả” – Goh Yeonju cười khúc khích – “Thật là một anh chàng dễ thương. Dù sao thì…?”

“??”

“Anh nói rằng anh đang nhìn chằm chằm vì chúng tôi rất đẹp.”

“Đúng.”

“Vậy ai là người đẹp nhất?”

Goh Yeonju cúi xuống và véo má Seol Jihu.

Seol Jihu rên lên một chút trước hành động vui đùa của cô ấy. Cổ cậu nhanh chóng đỏ lên. Cậu dường như không biết phải làm gì.

Cậu vội vàng đứng dậy và cố gắng đi chỗ khác, nhưng…

“Ah!”

Ba người phụ nữ khác đang vây quanh cậu.

“X-Xin lỗi.”

“K-Không, tôi nên là người xin lỗi.”

Khi Seol Jihu xin lỗi, người phụ nữ tóc nâu nhạt cũng xin lỗi. Nhìn cô, cậu liên tưởng đến một chú chó con ngoan ngoãn.

Sau đó, không biết phải đặt ánh mắt của mình vào đâu, cậu quay lại và nhìn vào khuôn mặt của những người phụ nữ khác.

Một người có vẻ lạnh lùng và xa cách như một cơn gió lạnh. Dáng người mảnh mai và săn chắc của cô ấy khiến cô ấy trông như thể cô ấy là một kiếm sư… nhưng không hiểu sao, Seol Jihu lại cảm thấy cô nàng này có chút biến thái.

“Chờ đã, mình đã nhìn thấy cô ấy trên TV một vài lần rồi phải không?”

Người còn lại cũng khá đẹp. Cô nhìn đồng hồ với vẻ mặt vô cảm như thể nhìn cậu rất lãng phí thời gian, nhưng cô lại mang một khí chất rất trưởng thành.

“Hình như mình cũng đã từng gặp cô ấy….”

Khi đang suy nghĩ, cậu cảm thấy có gì đó chọc vào lưng mình.

“Đó là ai? Chọn nhanh lên.”

“!”

“Có phải tôi không? Hay là một trong số họ?”

Người phụ nữ mắt xám cười khúc khích. Seol Jihu đang đứng sững sờ đưa ngón tay lên trong trạng thái mơ màng. Sau đó, cậu cẩn thận chỉ tay về phía người phụ nữ bắt mắt mà cậu nhìn thấy lần cuối, người tỏa ra một mùi hương đặc trưng độc đáo.

Bình thường cậu sẽ bối rối nhưng giờ đây, thực sự cậu đang chọn một ai đó trong tiềm thức, gần như thể anh ta bị thu hút bởi một thứ gì đó. Vì một lý do nào đó, người phụ nữ này dường như tỏa ra một sức lôi cuốn giống như một lời nguyền.

“… Thế đấy. Tất cả đàn ông đều giống nhau.” – Đôi mắt của Goh Yeonju nheo lại.

“Phì.” – Người phụ nữ mặt lạnh khạc nhổ một bãi nước bọt.

“Chắc chị hạnh phúc lắm nhỉ, Soyoung Unni ~” – Ngay cả người phụ nữ giống con chó con cũng liếc mắt.

Han Soyoung vẫn vô cảm, giống như vấn đề không có gì đáng quan tâm. Tuy nhiên, cách cô ấy hơi hếch cằm cho thấy cô ấy đang cảm thấy tự hào.

“Cậu là ai?”

Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn Seol Jihu.

“Cậu tên là gì?? Tôi chưa bao giờ thấy cậu ở đây.” – Cô khoát tay, ngạo nghễ hỏi.

“Tên tôi là Seol Jihu.”

“Seol Jihu…. Và điều gì đã đưa cậu đến đây?”

“Tôi đến đây để gặp một người.”

“Thế thôi hả??”

“À. và….”

Người phụ nữ hỏi với giọng nghi vấn. Seol Jihu cảm thấy như người phụ nữ đang thăm dò mình.

Seol Jihu tạm dừng một chút trước khi tiếp tục.

“Tôi cũng đến để tìm hiểu xem … liệu tôi có thể chuyển đến đây không.”

Cậu gãi đầu cười ngượng nghịu.

Han Soyoung hơi nghiêng đầu.

“…Tôi hiểu rồi.”

Sau đó, sau khi nhìn chằm chằm vào cậu ấy một lúc…

“Được rồi, xin lỗi. Chúng tôi phải đi ngay bây giờ.” – Han Soyoung quay lại.

Ba người phụ nữ khác đồng loạt quay theo cô.

“Cô Han Soyoung?” – Goh Yeonju gọi theo.

“Hiện giờ cậu ấy là một vị khách. Chúng ta không nên làm phiền cậu ấy. Với lại… anh ấy đang đợi chúng ta. Mau đi nào.

Nói xong, cô ấy bỏ đi. Bước xuống ngọn đồi dẫn đến Tòa nhà 101, cô lấy điện thoại ra.

“Có chuyện gì với cô ấy vậy?” – Goh Yeonju liếc nhanh Seol Jihu trước khi bước đi.

“Tôi không biết. Tôi chắc chắn rằng cô ấy có lý do của mình” – Người phụ nữ mặt lạnh khẽ lắc đầu.

“Ah… chào, chào anh….” – Người phụ nữ tóc nâu nhạt cúi đầu chào Seol Jihu trước khi vội vã chạy theo họ.

Chỉ sau đó Seol Jihu mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhóm phụ nữ đã đến như một cơn bão bất ngờ và cũng rời đi như một cơn gió.

Seol Jihu lắc đầu.

“Không ổn chút nào”.

Có vẻ như hôm nay cậu nên dừng lại ở đây. Cậu không chuẩn bị kỹ lưỡng, và nơi này cũng không phải là chỗ để cậu có thể hành động theo ý mình. Có lẽ nên tìm kiếm một phương pháp khác.

“Hãy gặp Yuhui trước đã.”

Khi sắp xếp suy nghĩ của mình, Seol Jihu đột nhiên chớp mắt.

“…Huh?”

Cuối cùng cậu cũng nhận ra lý do khiến mình bồn chồn nãy giờ..

“Yuhui?”

Cậu có thể thấy Seo Yuhui đang đứng ở hướng của Tòa nhà 102. cậu không biết cô đến lúc nào, nhưng có vẻ như cô đã quan sát được một lúc.

“Em…”

“Jihu.” – Seo Yuhui đặt một tay lên eo cô và mỉm cười – “Em ghen tỵ rồi nha. Anh được nhiều cô gái quan tâm quá nhỉ!”

“K-Không, không phải vậy.”

“Em đồng ý, những cô gái đó thực sự rất đẹp. Em hoàn toàn đồng ý. Hãy vui vẻ với những cô gái quyến rũ ấy đi. Tạm biệt.” – Seo Yuhui quay lưng bỏ đi.

“Yuhui. Yuhui!”

Quá hoảng sợ, Seol Jihu vội vàng chạy về phía Seo Yuhui.

***

Cùng thời gian.

“Thật là một anh chàng dễ thương.”

“Lâu lắm rồi Đôi mắt của sự Quyến rũ mới bị vô hiệu hóa.” – Goh Yeonju khịt mũi khi đi xuống đồi – “Mọi người có thấy điều đó không?”

Sau đó, cô ấy nhìn lại cả nhóm và hỏi.

“Anh ta định rút vũ khí trước khi tôi kịp di chuyển, phải không?”

“Phải, mặc dù chỉ nhanh hơn trong tích tắc.” – Người phụ nữ mặt lạnh, Nam Da-Eun, gật đầu

Goh Yeonju liếm môi trên: “Hấp dẫn đấy. Một anh chàng như thế từ đâu đến nhỉ?”

“Tuy nhiên, anh ta không có vẻ là một người xấu….” – Người phụ nữ tóc nâu nhạt, Yoo Hyun-Ah, lặng lẽ lên tiếng.

“Không, tốt hơn là nên cẩn thận.” – Nam Da-Eun nói ngắn gọn – “Ngoài ra… chúng ta không nên tỏ ra thù địch với anh ta. Việc chọc tức Chòm sao vàng không phải là một ý kiến ​​hay.”

“…Gì?’ – Goh Yeonju nhíu mày – “Cô nói gì? Chòm sao vàng?”

“Tôi cũng không biết. Đó chỉ là những gì Jung Unni nói với tôi.”

Goh Yeonju ngậm miệng lại.

“Chà… Nghĩ lại thì… Có vẻ như Soyoung Unni cũng đang băn khoăn gì đó” – Nam Da Eun nói tiếp.

Nghe vậy, Goh Yeonju quay lại nhìn Han Soyoung đang đi ở phía trước.

“Tôi đây. Hãy tìm hiểu thông tin của một người đàn ông. anh ta tên là Seol Jihu….”

Han Soyoung đang bận nói chuyện điện thoại với ai đó.

[Note: Do bận rộn nên Ad Ngọc Linh chưa kịp edit kỹ. Mọi người đọc tạm cho đỡ sốt ruột nha]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương