Khát Vọng Trỗi Dậy
Chương 497: Phụ chương 8 – Lời thỉnh cầu của Gabriel

Liên bang vẫn là một tổ chức thống nhất ngay cả sau khi các Ký sinh trùng bị diệt vong.

Những vết thương do chiến tranh kéo dài đã hằn sâu đến mức, chẳng ai có thể trở lại cuộc sống bình thường ngay lập tức. Những người đứng đầu của tất cả các chủng tộc đồng ý rằng, việc đoàn kết như thế này sẽ có lợi cho tất cả các chủng tộc, cả về tài chính và tình cảm. Quá trình này sẽ tiếp diễn cho đến khi tất cả các chủng tộc đủ sức để sinh sống độc lập với nhau. Đây là lý do khiến Hiệp ước Nửa thế kỷ ra đời.

Một khoảng thời gian đáng kể đã trôi qua kể từ đó. Không phải mọi thứ đều hoàn hảo, nhưng ít nhất những vấn đề nguy cấp đã được xử lý. Tiếp theo thì phải đợi cho đến khi những thay đổi rõ ràng xuất hiện.

Vào khoảng thời gian này, một cuộc họp đã diễn ra tại thủ đô của Liên bang. Những người tham dự cuộc họp này là Bốn vị Tổng lãnh thiên thần.

“Đã đến lúc rồi.” – Mikael là người đầu tiên lên tiếng – “Các Ký sinh trùng đã bị tiêu diệt, và Thiên đường đang hưng thịnh trở lại.”

Một thiên thần tóc xanh ngồi cạnh Mikael chống cằm và gật đầu đồng ý.

“Nói một cách chính xác, chúng ta cũng là những kẻ ngoại lai đối với những người trên hành tinh này. Và bây giờ mọi thứ đang trên đà phục hồi, có nghĩa là…. ”

Theo họ, Thiên đường không còn cần đến những Thiên thần sa ngã nữa.

“Tôi biết.” – Gabriel, người đang lắng nghe trong im lặng, đáp lại với vẻ chán nản – “Thiên đường đã đánh bại kẻ thù lớn nhất của mình, nhưng chúng ta vẫn còn ở đây. Chuyện các Thiên thần sa ngã như chúng ta bị săn lùng, là điều hoàn toàn có thể xảy ra. Nhưng mọi người yên tâm, nếu tôi thấy bất kỳ dấu hiệu nào thì tôi đã hành động từ lâu rồi”.

Gabriel thẳng thừng tiếp tục.

“Vấn đề là….”

Đột nhiên, giọng cô ấy nhỏ lại.

“Công việc của chúng ta ở đây đã xong. Nhưng chúng ta muốn đi cũng không được.”

“…”

“Tôi hiểu cảm giác của những người khác. Đối với chúng ta, việc trở về nhà còn mang ý nghĩa cứu rỗi”.

Đôi cánh của thiên thần tóc đen ngồi đối diện với Gabriel run lên.

“Thần Võ đã hứa với chúng ta mà… Nếu chúng ta trả giá cho tội lỗi của mình— ”

“Mikael. Một lời hứa giữa Chiến Thần và chúng ta chẳng có nghĩa lý gì. Chỉ những kẻ ngu mới tin vào điều đó.”

Mikael ngậm miệng lại. Cô biết rằng Chiến Thần hoàn toàn có khả năng thay đổi ý định, chỉ để bỡn cợt họ. Anh ta sẽ nói, “Ồ, nghĩ lại, các người cũng từng nói dối tôi, phải không?” Và như thế, mọi nỗ lực của họ sẽ vô ích.

“Cô biết mà, phải không? Chiến Thần từng đánh cắp Chức Nghiệp bí mật từ tay chúng ta bằng cách sử dụng thư viện bí mật mà anh ta tìm thấy ở Atlanta, nhớ không? Ah… Nhỡ đến chuyện đó, tôi vẫn còn tức giận.”

Gabriel lấy tay ôm mặt.

“Dù sao, ý của tôi là… chúng ta không thể liên lạc với Chiến Thần.”

Họ chỉ được phép chờ đợi.

“Vì vậy, chúng ta có hai lựa chọn ở đây. Chúng ta có thể ở lại hành tinh này và đợi Chiến Thần đến đây, tha thứ cho chúng ta…. ” – Gabriel khịt mũi – “Hoặc chúng ta có thể nhắc anh ta nhớ về lời hứa đó… Vì có thể là anh ta đã quên mất điều đó”.

“Phương án 2 chắc chắn là hấp dẫn hơn. Nhưng… chúng ta sẽ làm điều đó như thế nào?”

“Chúng ta không thể tự làm, nhưng có rất nhiều người ở Thiên đường có thể đến thăm Trái đất. Chúng ta sẽ phải nhờ một trong số họ giúp đỡ.”

“Nhờ ai…?”

“Cô nghĩ xem, ai có thể?”

Mikael rên nhẹ.

“Tôi không nghĩ anh ấy sẽ từ chối, nhưng… liệu anh ấy có thể làm được không?”

“Anh ta thậm chí còn xóa sổ một Trùng Hậu, một thực thể gần đạt mốc Bát Thiên Thần Cấp…. Hãy tin tưởng vào anh ấy… Chà, tôi muốn nói thế lắm, nhưng…. ” – Gabriel cười khổ – “Lần này, anh ấy chỉ là một người đưa tin. Đừng quên rằng Võ thần mới là kẻ phán quyết cuối cùng.”

Mikael cúi đầu với vẻ lo lắng.

“Dù sao đi nữa, thay vì sống cam chịu, ít nhất chúng ta cũng nên thử điều gì đó. Phải không??”

“Đúng.”

“Tôi hiểu rồi.” – Gabriel gật đầu – “Thế thì… Hãy báo với Eva.”

Rồi cô ấy đứng dậy khỏi ghế.

“Tôi sẽ tự mình đi hỏi anh ấy.”

***

Vài ngày sau, Gabriel đến Eva vào lúc hoàng hôn. Biển báo ‘Tạm thời đóng cửa’ vẫn được treo trên cửa nhà hàng của Seol Jihu. Khi mở cửa, Gabriel nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng bước chân bên trong. Sau đó, đột nhiên, cô ấy phải đối mặt với một cảnh tượng vô cùng thảm khốc và không thể giải thích được.

“Lần nữa!”

Dưới sự chỉ huy của Seol Jihu, Baek Haeju đang lặp đi lặp lại quá trình đổ đầy nước vào một cái chậu rồi lại đổ đi, hết lần này đến lần khác. Mồ hôi ướt đẫm trên mặt cô.

Còn Seo Yuhui? Cô ấy đã bất tỉnh trên sàn.

“…”

Điều gì đang xảy ra? Gabriel sững sờ và bối rối cho đến khi mắt cô chạm vào mắt Seol Jihu. Đôi mắt đó đang sáng rực như mắt diều hâu. Tuy nhiên, ánh mắt Seol từ từ trở lại bình thường khi nhận ra sự hiện diện của thiên thần tóc bạch kim.

“Gabriel-nim?”

“Ah.”

“Cơn gió nào đưa cô đến nơi này?”

“Anh không nhận được tin nhắn của tôi ư?”

“Hm… Ông Sorg Kühne nói với tôi rằng cô sẽ đến thăm…. Tôi chỉ không ngờ là lại sớm đến mức này.”

“Vâng, thực ra, tôi đã rời đi ngay sau khi tôi gửi tin nhắn. Nhân tiện….”

Gabriel nhìn Seo Yuhui đang nằm bất tỉnh trên sàn, rồi nhìn Baek Haeju, người đang khóc nức nở..

“Ừm…. Hay là tôi quay lại sau nhé??”

“Không, không, cô cứ chờ chút.”

Seol Jihu buông lỏng tay và đưa mắt nhìn lại hai người phụ nữ. Rõ ràng cậu ấy vẫn không hài lòng nhưng vì nhà hàng có khách nên cậu quyết định tạm tha cho họ/

“Hôm nay chúng ta nghỉ sớm một chút. Hãy trở lại vào ngày mai.”

“Cảm ơn Bếp trưởng!”

Baek Haeju ngay lập tức bế Seo Yuhui lên khỏi sàn. Khi lao ra khỏi cửa, cô ấy trao cho Gabriel một ánh mắt chân thành biết ơn.

“Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng….” – Gabriel bước vào trong, lắc đầu – “Nhìn xem, có vẻ như những tin đồn là sự thật.”

Cô mỉm cười, nhìn Seol Jihu từ đầu đến chân. Cậu ấy đang mặc áo khoác đầu bếp, người bốc mùi mì.

Seol Jihu cũng cười đáp lại.

“Cô đã ăn tối chưa? Ăn một bát mì ramen thì nhé?”

“Không.”

Nụ cười của Seol Jihu đột nhiên ngừng lại. Cô ấy không hề tỏ ra hứng thú và chỉ từ chối thẳng thừng. Giọng cô ấy có vẻ kiên quyết một cách kỳ lạ.

“Thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi không thể ăn mì của anh.”

“T-Tại sao không?”

“Dù quyền lực đã bị phong tỏa, tôi vẫn có thể nhìn thấy tương lai. Có thể nói rằng các giác quan của tôi đã tăng cường đến mức có thể tiên tri ” – Gabriel khịt mũi – “Vì lý do nào đó, tôi có cảm giác rằng khoảnh khắc tôi ăn ramen của anh, tôi sẽ đánh mất hết khát vọng quay về quê hương. Tôi sẽ tha thiết mong muốn được ở lại hành tinh này và tự nguyện trở thành nô lệ của anh. Lúc này, tôi không thể để điều đó xảy ra, phải không? Toàn thể chủng tộc Thiên thần sa ngã đều mong mỏi được quay trở lại Cõi Thiên giới”.

Gabriel nói tất cả điều này trong một hơi thở.

Dù hơi bối rối trước phản ứng của cô ấy, Seol Jihu vẫn gật đầu.

‘Quay về Thiên giới à….’

Cậu đã hiểu tại sao Gabriel đến tận đây để gặp mình.

Chẳng mấy chốc, hai người họ ngồi đối diện nhau ở một cái bàn. Họ trao đổi với nhau một vài chuyện nhỏ nhặt, và cuối cùng, Gabriel đưa ra lý do thực sự cho chuyến thăm của cô.

“Tôi muốn hỏi anh một câu….”

“Xin mời.”

“Anh nghĩ chúng tôi là những kẻ như thế nào?”

Seol Jihu nghiêng đầu sang một bên.

“Ý tôi là… Anh nghĩ gì về chúng tôi?” – Gabriel hỏi lại.

Seol Jihu nghĩ một lúc rồi trả lời: “Nếu cô đang nói về các Thiên thần sa ngã nói chung… Trước đây, tôi nghĩ các vị là một chủng tộc đã ra tay cứu giúp hành tinh này. Giờ đây, tôi coi các bạn như những vị cứu tinh và những đồng đội đã sát cánh cùng tôi trong suốt cuộc chiến trường kỳ”.

“… Vậy sao?”

Mặc dù câu trả lời của Seol có thể chỉ là xã giao, Gabriel vẫn có vẻ nhẹ nhõm.

“Nếu anh thực sự nghĩ như vậy, thì tôi muốn cầu xin anh một chuyện… với tư cách là vị cứu tinh và đồng đội của anh”

“…”

“Điều quan trọng cần lưu ý ở đây là, anh không liên quan gì đến việc này”.

Seol Jihu nhìn Gabriel chằm chằm, trông cô có vẻ lo lắng.

“Khi chúng ta thảo luận về Hiệp ước Nửa thế kỷ… cô đã ủng hộ tôi suốt chặng đường dài, Gabriel-nim.” – Seol Jihu cẩn thận nói – “Các Thiên thần sa ngã đã đóng góp đáng kể vào chiến thắng cuối cùng, nhưng lại từ chối nhận bất cứ chiến lợi phẩm nào.”

“Và chúng tôi đã sống lặng lẽ kể từ ngày đó.” – Gabriel mỉm cười – “Anh đoán đúng rồi đấy”

Cô nở một nụ cười nhạt nhòa.

“Chúng tôi đang định rời Thiên đường. Chính xác hơn là chúng tôi muốn rời khỏi Thiên đường.”

Thiên đường không có Thiên thần sa ngã sẽ ra sao…. Ngón tay của Seol Jihu gõ trên bàn, đầu cậu suy nghĩ mông lung. Đột nhiên cậu nhớ lại cuộc trò chuyện với Gabriel sau trận chiến ở Pháo đài Tigol.

[Chiến Thần đã xâm chiếm Thiên giới. Sử dụng ngọn lửa địa ngục và đội quân địa ngục, anh ta phá hủy mọi thứ và bắt tất cả các thiên thần.]

[Sau đó Chiến Thần ném tất cả các thiên thần mà anh ta bắt được, vào Địa ngục giới.]

[Chúng tôi chẳng thể phản kháng… Chúng tôi đã trở thành nô lệ cho những con quỷ mà chúng tôi vô cùng coi thường….]

[… Cho đến một ngày, chúng tôi nhận được một cơ hội.]

[Chiến Thần đã cướp đi tất cả các quyền năng và sức mạnh của chúng tôi, và nói rằng Nữ hoàng Ký sinh trùng đang làm xáo trộn sự bình yên của hành tinh này. Anh ta ra lệnh cho chúng tôi xử lý mụ ta.]

[Có lẽ anh ấy muốn chúng tôi phải chịu nỗi đau giống như bản thân anh ta từng gánh chịu.]

Một người đàn ông đang sống một cuộc sống hoàn toàn bình thường trên Trái đất, đột nhiên bị triệu hồi đến một thế giới xa lạ và sau đó buộc phải thay mặt cho các thiên thần để chiến đấu với ác quỷ. Trong lúc đó, sự tức giận và uất hận trong lòng anh cứ leo thang theo ngày tháng….

“Chuyện cô vừa nói….” – Một cái tên lướt qua tâm trí Seol Jihu – “Có liên quan đến Chiến Thần, phải không”

Gabriel nhếch mép.

“Tôi rất vui vì anh nhanh chóng hiểu ra vấn đề.”

***

Cuộc trò chuyện của họ kéo dài hơn anh nghĩ. Vào lúc Gabriel rời đi, mặt trời đã lặn.

‘Muộn thế này rồi sao….’

Mình nên làm gì? Seol Jihu do dự trước khi đứng dậy.

Giờ này, có lẽ Kim Hannah đã đi ngủ. Nếu Seol là một kẻ bị ám ảnh bởi mì ramen thì cô là một kẻ bị ám ảnh bởi thời khóa biểu – lịch trình của cô được tỉ mỉ chia thành từng giây. Nhưng dù sao Seol vẫn quyết định đến thăm, vì hôm nay, Gabriel dường như tuyệt vọng một cách lạ thường.

Trong tòa nhà Valhalla đã tắt hết đèn, và toàn bộ nơi đây trở nên yên tĩnh. Seol Jihu cẩn thận bước vào trong, cố gắng hết sức che giấu sự hiện diện của mình, giống như một điệp viên.

May mắn thay, đèn trong phòng của Kim Hannah vẫn sáng. Cậu nhìn vào bên trong qua khe cửa và thấy Kim Hannah đang nằm sấp. Cô ấy đang bận rộn ghi chép gì đó vào sổ tay. Dường như cậu đã đến rất đúng lúc, chỉ vài phút nữa thì cô sẽ chìm vào giấc ngủ.

Seol Jihu rón rén bước vào phòng….

“Mm….”

Sau đó, cậu ta nhảy lên giường và gục đầu vào mông Kim Hannah.

“Urg!!!”

Không có tiếng hét lớn, nhưng Seol có thể nghe thấy sự ngạc nhiên trong giọng nói của cô. Kim Hannah vội vàng quay đầu lại, Seol Jihu cảm thấy ánh mắt sắc bén của cô xuyên qua đỉnh đầu mình.

“…Này.”

Cậu nghe thấy sự bực bội ẩn giấu trong giọng nói của Kim Hannah.

“Cậu nghĩ mình đang làm gì vậy?”

Seol Jihu nhắm mắt lại và giả vờ như đang ngủ.

“Bỏ cái đầu ra trước khi tôi đếm đến ba. Một hai ba.”

“Tôi đến để trò chuyện.” – Seol Jihu đứng thẳng tư thế ngay lập tức.

Một bên lông mày của Kim Hannah nhếch lên một chút.

“Trò chuyện?”

“Ừ. Cô biết Gabriel-nim đã ghé qua Eva vào hôm nay, phải không?”

“Ah.” – Một tia sáng lóe lên trong mắt Kim Hannah – “Cô ấy đi rồi à? Hai người đã nói chuyện gì vậy?”

Cô đóng sổ tay và ngồi dậy. Đôi mắt cô ấy lấp lánh, đoán rằng mình có thể nhận được thông tin quan trọng.

“Câu chuyện này hơi mất thời gian….”

“Không sao đâu. À, chờ tôi một chút.”

Kim Hannah ném chăn vào người Seol Jihu và vung tay cởi quần áo ngủ. Vào lúc chiếc chăn rơi xuống sàn, cô ấy đã mặc một bộ vest xám và buộc tóc gọn gàng.

Tốc độ thay quần áo của cô ấy khiến Seol Jihu kinh ngạc.

“Tại sao cô lại thay đồ?”

“Cậu đã nói rằng chuyện này sẽ mất một thời gian.”

“Nhưng… không có nghĩa là cô không thể mặc đồ ngủ của mình”.

“Hmm. Nhìn mặt cậu là biết, câu chuyện đó không phải là một chuyện tầm phào.

Kim Hannah khẳng định rằng một câu chuyện nghiêm túc đòi hỏi người nghe phải có thái độ nghiêm túc.

“Nào. Hãy xuống văn phòng.” – Cô ấy đứng ở cửa và ra hiệu -“Chúng ta sẽ nói chuyện ở đó.”

Khi họ đến văn phòng, Kim Hannah chỉ vào bàn. Seol Jihu định ngồi xuống chiếc ghế dài dành cho khách, thấy Kim Hannah ra hiệu thì lúng túng bước về phía chiếc bàn cũ của mình. Khi đã ngồi vào ghế, cậu bất giác mỉm cười. Văn phòng này vẫn y nguyên như cũ. Cậu nghĩ Kim Hannah sẽ thay đổi cách bài trí cho phù hợp với sở thích của cô, nhưng thật bất ngờ là mọi thứ vẫn như cũ.

“Vậy cậu muốn nói chuyện với tôi về điều gì?”

Ngồi trên ghế Chủ hội và nhìn Kim Hannah đứng trước bàn làm việc, những ký ức bắt đầu tràn ngập trong lòng.

“Gabriel-nim đã nhờ tôi một việc.” – Seol Jihu và thở dài.

“Một yêu cầu?”

“Ừ. Cô ấy yêu cầu tôi hợp tác với các Thiên thần sa ngã và xâm chiếm Thiên đường— ”

“Đùng nói chuyên chuyện nhảm nhí nữa.” – Khuôn mặt của Kim Hannah cau lại – “Chuyện gì xảy ra với cậu vậy?”

Cô chống tay lên eo và chỉ trích.

“Cậu vừa nói là điều này rất quan trọng. Cậu thậm chí còn đánh thức tôi vào nửa đêm! vậy mà cậu vẫn không thể nghiêm túc hơn một chút được sao?”

“…Ai dà… xin lỗi” – Seol Jihu xấu hổ ho khẽ một tiếng – “Sự thật là….”

Cuối cùng thì cậu ấy cũng đi vào vấn đề.

Sau khi lời giải thích của Seol kết thúc….

“Nói ngắn gọn thì….” – Kim Hannah có vẻ bối rối – “Cậu muốn tôi tìm một người đàn ông?”

“Ừ.”

“Tìm người đó giữa 51 triệu dân Hàn Quốc, manh mối duy nhất chỉ là một cái tên?”

“Tôi cũng có tên em trai của anh ấy. Và tên của vợ anh ấy.” – Seol Jihu nhanh chóng nói thêm.

“… Ok. Vẫn tốt hơn là không có gì.” – Kim Hannah khịt mũi, giọng cô ấy nhẹ nhàng hơn một chút – “Nhưng … chuyện gì đã xảy ra?”

“Ý cô là gì?”

“Tại sao các Thiên thần sa ngã lại tìm kiếm một con người bình thường không liên quan gì đến Thiên đường? Mối quan hệ của họ với anh ấy là gì?”

“Anh ta không phải là một người bình thường.” – Seol Jihu bình tĩnh trả lời – “Tôi không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra giữa họ. Và… về lý mà nói, các Thiên thần sa ngã cũng là người của thế giới khác, phải không nào? ”

“Đó là sự thật nhưng….”

“Có thể là, ngoài vũ trụ có nhiều thế giới kiểu như Thiên đường mà chúng ta chưa hề biết đến”.

“Hừm….”

Kim Hannah vẫn còn nghi ngờ, nhưng cô thấy rằng Seol Jihu không hề nói đùa. Cô rời mắt khỏi Seol và lắc đầu. Cô biết điều Seol nói nghe sai sai nhưng rất có lý, bởi cô và cậu cũng đang ở một thế giới giác. Nhưng cô vẫn khó chấp nhận chuyện này.

“Được rồi. Dù sao đi nữa, chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi, vì vậy tôi sẽ thử một chút.”

Kim Hannah mở cuốn sổ của mình ra.

“Nếu những gì cậu đang nói là đúng, đây cũng có thể là cơ hội cho tôi.”

Hai người Trái đất có thể đi giữa hai thế giới khác nhau. Cuộc gặp gỡ giữa hai người đàn ông này sẽ mang lại cho cô nhiều thông tin thú vị.

“Nào.” – Kim Hannah bấm bút và chuẩn bị viết – “Tên anh ta là gì?”

Seol Jihu đáp.

“Kim Soohyun.”

“Đó là một cái tên khá phổ biến. Và tên em trai của anh ấy?”

“Kim Yoohyun.”

“Ok. Và vợ anh ta?”

“Hãy xem nào. Goh Yeonju, Nam Da-Eun, Yoo Hyun-Ah, Yi Yoojung, Im Hannah, Jung Hayeon, Jegal Haesol, Cha Sorim, Han Soyoung, Kim Han…. ”

Seol vừa giơ ngón tay để đếm, vừa nói. Thế rồi cậu đột nhiên cảm thấy có ánh mắt tóe lửa đang nhìn mình và ngẩng đầu lên.

Kim Hannah đang trừng mắt nhìn cậu.

Seol Jihu vội xua tay.

“Tất cả đều là sự thật! Tôi không đùa đâu!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương