Khát Vọng Trỗi Dậy
-
Chương 496: Phụ chương 7 – Thần Thương, Thần Mỳ
Cùng thời gian đó.
Ở Trái đất, gia đình của Seol Jihu đang dùng bữa bên ngoài. Đó là một nhà hàng mì lạnh nổi tiếng với 60 năm lịch sử, cũng là nơi duy nhất ở Hàn Quốc được Seol Jihu công nhận.
“Ăn món này làm tôi nhớ đến Jihu.”
Seol Wooseok thì thầm khi ăn mì lạnh kiểu Bình Nhưỡng.
“Tại sao?” – Seol Jinhee, người đang gắp mì trong bát của mình, ngẩng đầu lên và hỏi.
“Em biết đấy, tình yêu của nó dành cho mì lạnh là một cái gì đó rất phi thường.”
“Anh mô tả vậy vẫn chưa đủ đâu.”
Seol Jinhee càu nhàu.
“Anh ấy quá kén chọn. Nếu anh ta không thích nó, tất cả những gì anh ta phải làm là không ăn nó. Làm sao anh ta nỡ nhổ ra cơ chứ??”
“Nhưng… Chuyện đó đã tạo ra một thang tiêu chuẩn, đúng không? Nếu Jihu cắn một miếng mà không nhổ ra, thì đó là một món ngon đối với một người bình thường. Nếu nó nhổ nó ra, thì thời gian sẽ quyết định tất cả – món càng dở thì nhổ ra càng nhanh!”
“Oppa, điều đó thật thô lỗ. Anh có nhớ rằng Jihu từng nôn ọe ngay trước mặt một đầu bếp không?”
“Đâu phải nó cố ý. Hơn nữa, nơi đó thật khủng khiếp. Anh tưởng mình đang ăn cháo chứ không phải mì lạnh”.
“Haizz. Jihu nói với đầu bếp đó rằng, anh ta nhắm mắt cũng có thể nấu ngon hơn. Không phải như thế rất thô lỗ sao?”
“Nó nói dung mà Chỉ cần nhìn vào đĩa mì lạnh này. Mặc dù Jihu chấp nhận hương vị của quán này, nhưng còn lâu mới có thể so với với những gì Jihu tạo ra.”
Seol Wooseok vừa nói vừa nhai mì. Seol Jinhee trông như thể cô ấy không có gì để cãi.
“Thằng bé có tài nấu mì từ khi còn nhỏ. Khi lên năm, nó nhìn thấy mẹ làm mì lạnh, hỏi mẹ đó là gì, và ngay lập tức hỏi rằng nó có thể thử làm không. Anh vẫn không thể quên bát mì lạnh mà Jihu đã làm ngày hôm đó. Đó là bát mì lạnh ngon nhất trên đời.”
“Thật vậy. Và cũng nhờ Seol Jihu, khẩu vị của chúng ta cũng trở nên khó tính đến điên cuồng.” – Cha Seol khịt mũi.
Seol Jinhee gật đầu đồng ý.
Mẹ Seol quay sang lườm ông một cái lạnh gáy, kết quả là người cha đành im lặng và giả vờ ho khù khụ.
Seol Wooseok cười khúc khích với cha mình và sau đó nhận xét.
“Dù sao thì, khi nói đến mì lạnh, thằng bé là một kẻ máu lạnh.”
***
Đúng như Seol Wooseok đã nói.
“Eun Yuri!”
Một tiếng hét giận dữ vang lên. Vào lúc đó, Eun Yuri vô thức thẳng lưng và đứng nghiêm. Đôi mắt cô ấy mở to như thể cô ấy không biết tại sao mình lại hành động như vậy.
Seol Jihu từ từ nhổm dậy khỏi chỗ ngồi và nhìn bát mì của Eun Yuri. Ánh mắt cậu lạnh lùng như núi băng ngàn năm.
“Cái quái gì đây?”
“Ư….”
“Tôi thực sự tò mò.” – Seol Jihu chỉ vào những cục u và xúc tu đang ngọ nguậy trong bát – “Tại sao em có thể tạo ra rác rưởi từ những nguyên liệu hoàn hảo như thế này?”
“Rác? Anh dã man thế ~ Em đã làm hết sức mình mà—”
“Cô đã làm hết khả năng của mình? Không, đừng nói dối.”
Eun Yuri nghi ngờ tai mình. Oppa tử tế của cô ấy vừa nói gì?
“Ngay cả khi em không thể nấu ăn, cùng lắm cũng chỉ làm ra một món dở tệ. Nhưng em đã tạo ra một sinh vật ghê tởm như thế này.” – Seol Jihu khịt mũi – “Hay em định dùng phép thuật để che đậy cho kỹ năng nấu ăn tồi tệ của mình? Em nghĩ rằng làm một món ăn độc đáo sẽ kiếm được thêm điểm hay sao?”
“!”
“E đã cố tình làm ra những thứ kỳ dị, phải không?”
Eun Yuri nao núng.
“Nhìn này.”
Seol Jihu nhặt một trong những sợi mì, à quên, một xúc tu đang ngọ nguậy.
“Oh?”
Khi xúc tu cố gắng xuyên thủng da của cậu ta, cậu ta ngay lập tức giết chết nó bằng năng lượng chống tà ác của mình.
“Nó thậm chí đang cố gắng xâm nhập cơ thể tôi. Như một con Ký sinh trùng. Hừm, phải chăng em là truyền nhân của Trùng hậu?!” – Seol Jihu hét lên.
Mặt Eun Yuri tái mét.
“Nghe đây.” – Seol Jihu giơ bát mì… à quêm, bát Quái Ổ của Eun Yuri Nest lên – “Đừng chơi đùa với đồ ăn thêm một lần nào nữa.”
Sau đó, cậu ta ném nó vào thùng rác.
Eun Yuri, người đang bĩu môi vì những lời cay nghiệt của Seol Jihu …
“Aaaaaang—!”
… ngồi phịch xuống sàn và bật khóc.
Seol Jihu lạnh lùng quay lại và gọi người tiếp theo.
“Baek Haeju!”
“V-Vâng!”
Baek Haeju chạy đến và đứng trước mặt Seol Jihu. Cô ấy đan hai tay vào nhau và ngoan ngoãn đứng thẳng lưng. Cô ấy trông giống như một đầu bếp mới vào nghề đang đứng trước một đầu bếp huyền thoại mà cô ấy ngưỡng mộ.
“Em đã….”
Trước khi đưa ra phán quyết của mình, Seol Jihu cắn một miếng mù lạnh của cô ấy, cùng với một thìa súp.
“Mm….”
Seol Jihu bặm môi như thể cậu không hài lòng.
‘Eck’ – Baek Haeju lo lắng nuốt nước bọt.
“Chà, có thể thấy rằng em đã tuân thủ công thức và thứ tự chuẩn bị nguyên liệu một cách chính xác….”
Seol Jihu nói nhỏ.
“Thành thật mà nói với bạn, tôi rất ngạc nhiên. Đây thực sự là tác phẩm của em sao?”
“Cảm ơn Bếp trưởng!”
Tưởng rằng mình nhận được một lời khen, nét mặt của Baek Haeju rạng rỡ.
“Nó khiến tôi ớn lạnh!”
Tuy nhiên, cô lại trở nên ủ rũ trước lời bình luận mỉa mai của cậu.
“Tôi xin lỗi… thưa bếp trưởng….”
“Không, không, đừng sợ hãi. Đó có thể coi là một lời khen. Em có thể làm bếp trưởng tại một nhà hàng nào đó.”
“Cảm ơn bếp trưởng!”
“Tuy nhiên… Em có kiếm được khách hàng hay không lại là một vấn đề khác”.
“Em xin lỗi…”
“Chà chà. Nhớ công thức và bắt tay vào làm, là hai việc hoàn toàn khác nhau. Nhưng tôi sẽ cho em 50 điểm. Làm việc chăm chỉ hơn nhé.”
“5-50 điểm? Xin cảm ơn!!”
“À, thang điểm là 1 nghìn tỷ.”
Có nghĩa là — cô ấy đã ghi được 0,000000000005 điểm trên thang điểm 10.
Baek Haeju cúi đầu trước lời chỉ trích gây sốc. Cô ấy lùi lại với vẻ bối rối. Khi cô ấy làm vậy, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên mặt cô ấy.
Seol Jihu khịt mũi và nhìn thí sinh cuối cùng.
“Seo Yuhui.”
Seo Yuhui bối rối trước cách cậu gọi cô. Seol Jihu của hiện tại đã khác hoàn toàn so với ngày thường.
“Đây là cái gì? Mì lạnh kiểu Jinju?”
“H-Hmm?”
“Mììì lạnhhhhhhhhhh kiểu Jinnnjuuuu????”
Seo Yuhui loạng choạng quay lại.
“Iya ~ Ngầu ghê chưa?? Theo như tôi biết, mì lạnh theo phong cách Jinju đã biến mất khỏi Hàn Quốc sau vụ cháy chợ trung tâm vào năm 1966. Em đã phục chế nó sao??”
“Thế… Thế ư? Em chỉ…”
“Không phải hả? Vậy thì làm sao em dám gọi đây là mì lạnh kiểu Jinju?”
“Không có, em ….”
“À, tất nhiên là em có thể. Chắc là em đã xuống Jinju và hỏi những người già ở đó, thăm tòa nhà thành phố Jinju, và nỗ lực nghiên cứu và phục hồi hương vị và phong cách của món ăn truyền thống này, phải không?”
“….”
“Em không thể gọi nó là mì lạnh kiểu Jinju sau khi thử một hoặc hai bát tại một vài nhà hàng ở Jinju, hiểu chưa?”
Môi của Seo Yuhui run lên. Cô ấy đã rơi nước mắt trước khi mọi người nhận ra.
“Thôi được. Thành thật mà nói, tôi cũng không cần em phải nỗ lực quá nhiều”.
Seol Jihu khịt mũi và kéo một sợi mì lên.
“Nhưng hãy nhìn món mì nấu chưa chín này. Làm sao em có thể nấu đồ đông lạnh mà chưa rã đông trước?”
“Bởi vì… Em nghĩ anh thích ăn mì cứng cáp một chút ….”
“Em nghĩ ramen và mì lạnh giống nhau à? Mỗi loại mì có quy chuẩn riêng!”
Seol gầm lên trước mặt Seo Yuhui. Sau đó cậu lắc bát mì trước mặt cô.
“Em có nghe thấy không? Những sợi mì này không được rã đông đúng cách, và bây giờ nó đang hát như nữ hoàng Elsa vậy. Let it go! Let it go~~~~!”
Đôi mắt của Seo Yuhui đỏ lên. Cô chống tay lên mặt, không ngờ Seol Jihu lại nói nặng lời như vậy.
“Uauaaaanng.”
Cuối cùng, Seo Yuhui cũng khóc.
Seol Jihu đã khiến cả ba người phụ nữ bật khóc.
“Nhưng em thấy nó cũng khá ngon mà? ….” – Teresa thì thầm dịu dàng trong khi nhai mì của Seo Yuhui. Cô cũng không ngờ cuộc thi lại diễn ra theo cách này.
“A-Anh không thấy mình quá khắc nghiệt sao?” – Phi Sora cũng bối rối – “Anh chỉ cần chọn một cá tốt nhất….”
Đúng là cô ấy muốn Seol Jihu đưa ra lời đánh giá thích hợp, nhưng đâu cần đến mức này?
“Cả hai đều có mùi vị tồi tệ.” – Seol Jihu thờ ơ nói – “Lúc đầu, tôi định nói vài câu động viên họ, nhưng cô là người muốn tôi đưa ra bình luận thích hợp. Thì đấy, cả hai đều không ngon. Hay cô muốn tôi phải nói dối?”
Chà, cậu ấy hoàn toàn phớt lờ món ăn của Eun Yuri như thể cậu ấy thậm chí không coi đó là thức ăn.
“Đó không phải là vấn đề. Toàn bộ cuộc thi này là để anh…”
“À, tất nhiên là tôi hiểu rồi.”
Phi Sora bực bội cố gắng giải thích, nhưng Seol Jihu đã cắt lời cô.
“Cô đang định chê tôi kén chọn chứ gì? Cô muốn thách tôi làm một món ăn ngon hơn chứ gì?”
“Không, nghe tôi đã, ý tôi là-”
“Chờ một chút.”
Seol Jihu vào bếp mà không nghe Phi Sora nói. Cậu ta xắn tay áo lên và nhặt lấy Thần Thương. Sau đó, cậu bắt đầu nấu ăn.
“Mì lạnh kiểu Hamheung là một trong ba món mì lạnh xuất chúng nhất, ngang hàng với mì lạnh kiểu Bình Nhưỡng và kiểu Jinju. Người Hàn Quốc thường gọi là Bibim Naengmyeon (Mì lạnh thập cẩm).”
[Note: Hamhŭng là thành phố lớn thứ hai của Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên, là thủ phủ của tỉnh Hamgyong Nam.]
Căn phòng trở nên im lặng khi Seol Jihu bắt đầu nấu ăn. Ba người phụ nữ cũng ngừng khóc và chăm chú nhìn vào bếp.
“Như tôi đã nói, hiện tại, không còn mì lạnh kiểu Jinju đích thực nữa. Nhiều người đã cố gắng tái tạo nó, nhưng thứ mà mọi người ăn ở Hàn Quốc chỉ là một phiên bản hiện đại hóa”.
Những gì xảy ra tiếp theo thật khó tin. Không ai có thể rời mắt khỏi Seol Jihu. Các động tác của cậu ấy chính xác và tỉ mỉ như thể cậu ấy là một cỗ máy, và các nguyên liệu đi qua tay cậu ấy phát ra ánh sáng bạc.
“Đã xong.”
Ngay sau đó, Seol Jihu mang ra hai bát mì lạnh. Trước khi đặt chúng xuống bàn, cậu múc một thìa súp và đổ vào miệng Prihi.
Cổ họng của Prihi thở ra một hơi trước khi lỗ mũi ông ta phập phồng.
[Hả? Linh hồn của ông ấy đang quay trở lại !?]
Flone kinh ngạc thốt lên.
“Euu….”
Prihi từ từ mở mắt.
“Kỳ lạ…. Mới ban nãy ta vừa băng qua một con sông u ám….” – Prihi nghiêng đầu, mô tả một giấc mơ kỳ lạ của mình – “Người chèo thuyền đột nhiên chảy nước bọt và bảo tôi đi ăn mì. Ông ấy nhắc tôi mô tả hương vị của nó, khi tôi quay lại dòng song đó trong tương lai….”
(Note: Vâng, mì của Eun Yuri đã đưa ổng đến sông Styx để lên đường về âm phủ luôn).
[Không đời nào! Món mì đó có thể hồi sinh người chết ư… !?]
Flone sững sờ và trố mắt ra.
Sau đó Seol Jihu mới đặt hai cái bát xuống và ra hiệu cho mọi người cùng ăn.
“Hic….”
Eun Yuri lấy mu bàn tay quệt mắt rồi cầm lấy một đôi đũa.
Soạp! Soạp!
Cô ấy vừa ăn một miếng mì lạnh kiểu Hamheung mà Seol Jihu làm. Sau đó, mắt cô mở trừng trừng.
“Ah…!”
Cô thốt lên. Cùng lúc đó, lưng Eun Yuri uốn cong như một cánh cung. Không, không chỉ có lưng của cô ấy đâu…
“Tôi là một sợi mì ~ Một sợi mì ~”
Như một sợi mì, toàn bộ cơ thể cô mềm nhũn và vặn vẹo. Cô ấy đã đạt đến cảnh giới của Nhân Mỳ Hợp Nhất chỉ sau một miếng nhỏ nhoi.
“Ngon quá cha mẹ ơi!” – Teresa cũng rên lên – “Giờ thì tôi hiểu rồi! Món này ngon hơn gấp tỉ lần so với món mà Chị Đại Zú Bự đã làm!”
Chà, cô ấy vừa thốt ra cảm nhận thực sự về Seo Yuhui.
“Mọi người bị sao vậy?”
Nửa tin nửa ngờ, , Phi Sora cầm lấy đôi đũa và gắp một miếng mì lạnh kiểu Hamheung.
“Heeeeeeut!”
Cô rên lên một tiếng khi lưng cô cũng cong lên như cánh cung. Một làn sóng lớn dâng lên trong miệng cô, một làn sóng có hương vị cực kỳ quyến rũ. Cô ấy thậm chí đã nhìn thấy mình trên biển, đối mặt với một cơn sóng thần khổng lồ.
Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua…
Khi Phi Sora tỉnh lại, cô đã bắt gặp một cảnh tượng kỳ lạ. Teresa đã biến mất cùng Prihi, còn Eun Yuri thì vẫn còn đang uốn éo như một sợi mì.
Về phần Baek Haeju và Seo Yuhui, họ đang đứng trong bếp, cho nước vào chậu của mình dưới sự giám sát nghiêm ngặt của Seol Jihu.
“Lần nữa.”
Mỗi lần họ đổ nước vào chậu, Seol Jihu tức giận hét lên.
“Lần nữa!”
Hai người phụ nữ tội nghiệp liên tục đổ nước vào và ra khỏi chậu của họ.
“A-Anh đang làm gì vậy?”
“Dạy họ những điều cơ bản” – Seol Jihu đáp lại rõ ràng – “Nhờ cô mà tôi đã tỉnh ngộ, cô Phi Sora. Tôi thật sai lầm khi giao cho hai người này một công đoạn trong món mì của mình. Tôi cảm thấy thật xấu hổ.” – Seol Jihu thở dài – “Không ổn chút nào! Tôi phải huấn luyện họ lại từ đầu”.
Phi Sora chết lặng. Cậu ấy làm tất cả những chuyện này là vì những gì cô ấy nói?
Phi Sora ghét gây rắc rối cho người khác, nên khi nghe câu đó, cô cảm thấy tan nát cõi lòng.
“Chờ đã! Ai quan tâm nếu lượng nước bị giảm đi một chút chứ?”
“Tuyệt đối không được.” – Seol Jihu lắc đầu – “Nước là khởi đầu và là sự sống của món mỳ. Độ chính xác ảnh hưởng rất nhiều đến hương vị của mì.”
Không ai hiểu rõ về ramen hơn người tạo ra nó. Nguyên tắc của Seol Jihu là giữ đúng lượng ghi trên bao bì, thường là 550ml.
“Hai người đó đã đo chính xác rồi mà??”
Phi Sora phản đối. Cô ấy nói như vậy sau khi quan sát Baek Haeju đong nước cẩn thận từ cốc.
“Nhìn thoáng qua có thể chính xác….” – Seol Jihu lắc đầu – “Nhưng đây là 550.024mL. Làm lại lần nữa!”
Baek Haeju ứa nước mắt.
Phi Sora ngẩn người ra.
“Này, anh đừng quá khắc nghiệt chứ?”
“Không. Tôi không thể cho phép chênh lệch dù chỉ 0,01mL”.
“C-Cái gì?”
“Nếu họ nghĩ tôi khắc nghiệt, họ có thể thu dọn hành lý và rời đi.”
Seol Jihu lạnh lùng nói.
Baek Haeju và Seo Yuhui lắc đầu – rõ ràng đó không phải là điều họ muốn.
Cuộc thi đã biến tấu theo một chiều hướng hoàn toàn khác biệt.
“Để đứng cạnh tôi trong bếp, ít nhất họ phải biết cách đo nước chính xác. Nếu không, tôi không thể cho phép họ làm việc ở đây”.
“Anh nói thật đó hả??”
“Đủ rồi. Cô có thể rời đi ngay bây giờ, cô Phi Sora.”
Seol Jihu đuổi Phi Sora ra xa, như thể đánh bay một con ruồi.
“Đây là lãnh thổ của tôi. Tôi đã mệt mỏi với việc giải thích cho những kẻ ngoại đạo rồi.”
“Ê, ê.” – Phi Sora tức giận – “Nói nhảm vừa thôi. Không phải là 24mL, mà là 0,024mL. Làm sao mà một con người có thể phân biệt được?”
“Đương nhiên là khó phân biệt bằng mắt thường. Nhưng một bậc thầy thực sự có thể cảm nhận được điều đó bằng trực giác của họ”.
“Vớ vẩn.” – Phi Sora gắt lên.
“Cô Phi Sora.” – Seol Jihu lại thở dài – “Cô lại muốn gây sự với tôi à?….”
“Tôi sẽ không làm thế nếu anh nói điều gì đó đáng tin cậy hơn!”
Seol Jihu liếc nhìn Phi Sora đang bốc khói với đôi mắt lạnh lùng: “Nếu tôi đúng thì sao?”
“Há!” – Phi Sora bật cười. Sau đó, cô ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc – “Nếu anh sai thì sao?”
“Nếu tôi đúng thì sao?”
“Nếu anh sai thì sao !?” – Phi Sora hét lên đầy thách thức.
“… Vậy thì, tôi sẽ làm như những gì cô muốn.” – Seol Jihu lắc đầu.
“Tốt. Nếu anh sai, hãy quỳ gối và xin lỗi mọi người vì đã hành động quá đáng. Anh cũng phải gọi tôi là Noona và ngoan ngoãn khi thấy tôi ở gần chỗ anh. Hiểu chưa, Jihu Đại Sư?”
Phi Sora nói một cách tử tế như thể cô ấy đã trở thành bà của anh ấy. Cô ấy có vẻ tự tin vào chiến thắng.
“Ok. Nếu tôi nói đúng, cô sẽ phải gọi tôi là Oppa, luôn mỉm cười và tỏ ra dễ thương.”
“Tốt, tốt ~ Tùy anh thôi. Tôi sẽ gọi anh là Oppa và hành động dễ thương như những gì anh muốn!”
Đúng lúc đó, Seo Yuhui đổ nước vào chậu của cô.
Seol Jihu liếc nhìn cái nồi và phán.
“550.016mL.”
“Uh-huh.”
“Yuhui, đưa cho tôi cái nồi.”
Sau khi lấy cái nồi và đưa cho Phi Sora, Seol Jihu rời khỏi nhà hàng. Họ ngay lập tức trở về Trái đất, gặp nhau tại một khu mua sắm, mua một chiếc cân điện tử chính xác nhất và đo lượng nước kịp thời.
Lượng nước hiện tại chính xác là 550.016mL.
Phi Sora há hốc mồm.
“Thấy chưa? Tôi nói đúng rồi nhé.”
Seol Jihu hề không khoe khoang. Cậu ta nói như thể đó là điều tự nhiên nhất và sau đó vung tay lên, khẽ gẩy nhẹ. Một giọt nước nhỏ bay đi, làm chỉ số trên thang đo quay về mốc 550.000mL.
Phi Sora đứng đơ như tượng đá. Bộ não của cô không thể chấp nhận chuyện này, nhưng cô không có gì để nói vì đôi mắt của cô đã tận mắt chứng kiến.
“Tôi sẽ chờ xem những hành động dễ thương của cô” – Seol Jihu khịt mũi rồi về trước, nói rằng cậu ấy cần phải bận tập luyện một thời gian.
Vù vù…
Phi Sora cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua.
“….”
Phi Sora không hề di chuyển. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc cân điện tử và cái nồi, rồi đứng lặng người hồi lâu.
Trong khi đó, Kim Hannah, người đang theo dõi toàn bộ quá trình này, nhắm mắt lại.
‘Người đàn ông này….’
Ai mà ngờ rằng chuyện như thế này lại xảy ra cơ chứ?
Tuy nhiên, ít nhất thì cô đã đạt được thành quả gì đó. Và chuyện này cũng khẳng định rằng Seol Jihu là một kẻ điên không thể kiểm soát, có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
Chỉ có những kẻ ngốc mới nghĩ đến chuyện khống chế và kiểm soát cậu ta.
Kim Hannah gục đầu xuống.
“Haaaaa….”
***
Mặt khác, Phi Sora đã trở về Thiên đường.
“Chuyện này.”
Ngay khi quay lại, cô ấy giậm chân thình thịch như muốn giẫm nát ngôi đền.
“KHÔNG. HỢP. LÝ. TÝ. NÀO.”
Khi một bức tượng lọt vào tầm mắt của cô, những bước đi của cô trở nên vội vã hơn.
“Này Thần ơi!!” – Phi Sora hét lên.
[Gì đấy, con bé này!?] – Một giọng nói chói tai vang lên trong đầu Phi Sora.
“Con đến để hỏi Thần một điều!?”
[Con có một câu hỏi cho ta?] – Thần Phẫn nộ Ira, đã đọc được suy nghĩ của Phi Sora – [Hừm….]
Sau đó bà ấy phát ra một tiếng rên nhẹ.
[Cũng phải thôi. Chuyện này… thật khó tin. Dù gì thì tài nấu nướng của cậu ấy cũng đã vượt qua cấp độ Sơ cấp thần thánh từ lâu rồi”.
“Ý Người là … anh ta đã đạt đến đẳng cấp của Thần??”
[Đúng rồi. Con biết nhà hàng mà cậu ta làm chủ, phải không? Nó đang trở thành một trong những nhà hàng hấp dẫn nhất vũ trụ. Có những vị thần từ không gian khác cũng đến để thử đồ ăn của cậu ấy.]
Phi Sora nhíu mày. Không có lý do gì để Ira nói dối, nhưng cô vẫn không thể tin được những gì mình đang nghe.
[Mới đây, Chúa tể Astraios – Một Bát Thiên Thần Cấp và là Thân sinh của các Vì sao, đã đến cửa hàng của cậu ta ăn mì. Chúng ta đã bị sốc. Mấy vị thần cỡ đó đã làm ngơ khi hành tinh này gặp nguy hiểm, nhưng…! Thế đây, đồ ăn có sức hấp dẫn hơn tất cả!]
Ira cười khúc khích.
“Gì…. Làm…làm thế nào mà có thể như vậy được? ” – Phi Sora vẫn không thể tin được – “Tôi biết tôi chỉ là con người, nhưng anh ấy cũng chỉ là một con người thôi mà!”
[Khi nói đến lĩnh vực đó… Cậu ta không phải là con người nữa đâu.]
“Đừng nói ẩn ý nữa. Xin Thần cứ nói toạc móng heo ra đi!!”
Phi Sora phàn nàn.
[Mmm…. Nhưng… ta không nên cung cấp thông tin cá nhân của người khác….]
“Từ khi nào mà Thần lại bận tâm đến những thứ đó? Dù sao đây cũng chỉ liên quan đến vấn đề nấu ăn thôi mà. Cái đó thậm chí không hiển thị trong cửa sổ trạng thái của mọi người!”
[Chà, con nói cũng đúng.]
“Vậy, Thần có thế diễn tả cho con biết không? Nếu cần, con sẽ hiến tất cả số điểm cống hiến đang có!! Chứ thế này thì con sẽ chết vì băn khoăn mất!!”
[Hừ! Đến mức đó hả…? Thôi được rồi, ta sẽ giới hạn lại, chỉ hiển thị cửa sổ trạng thái về việc nấu nướng của cậu ấy….]
Ira khịt mũi.
Ngay sau đó, một chuỗi tin nhắn hiện ra trước mặt Phi Sora.
Sau khi đọc tin nhắn, Phi Sora chớp mắt một cách điên cuồng.
[Cửa sổ trạng thái của Seol Jihu]
[1. Thông tin chung]
Chức nghiệp: Lv 88. Nghệ Nhân Vô Biên
Biệt danh: Thần Mỳ, Di sản ẩm thực của Vũ Trụ # 778,712, Kẻ vượt qua giới hạn nhân loại
[2. Đặc điểm]
2. Năng khiếu
—Thần Mỳ (Hiện thân thần thánh của Mỳ)
—Thiên tài phi thường (Một tài năng hiếm có trong vũ trụ)
—Mỹ Thực (Có thể tái tạo bất kỳ món mì nào đã được nếm thử, với độ chính xác 100%)
—Nâng cấp Tuyệt đối (Khả năng cải thiện bất kỳ món ăn nào đã được nếm thử)
…
[3. Mức độ thể chất]
Sức bền: Bát Thiên Thần Cấp
Khẩu vị: Bát Thiên Thần Cấp
Khéo léo: Bát Thiên Thần Cấp
Đam mê: Bát Thiên Thần Cấp
Kỹ năng: Bát Thiên Thần Cấp
Sáng tạo: Bát Thiên Thần Cấp
[5. Mức độ nhận thức]
Nghệ nhân bậc thầy (Tư duy và kỹ năng phi thường trong lĩnh vực này) / Thất vọng / Máu lạnh (Không hề biết thương tiếc trước những sai lầm trong lĩnh vực này)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook