Khát Vọng Trỗi Dậy
-
Chương 489: Đoạn Kết
Vài tháng đã trôi qua kể từ khi hiệp ước được ký kết.
Cuối cùng, Thiên đường đã được hưởng một nền hòa bình xứng đáng. Liên bang và nhân loại đang hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn mà không có bất kỳ sự cố hay xích mích nào đáng kể.
Chà, thực ra cũng có một sự cố. Một câu chuyện khiến cả Thiên đường náo động. Đó là Seol Jihu từ giã Valhalla.
Cậu ấy không nghỉ hưu. Nhưng mà, vài tháng sau khi Hiệp ước Nửa thế kỷ được ký kết, Seol Jihu từ chức Chủ hội của Valhalla và rời tổ chức này.
Chủ hội Valhalla. Ở Thiên đường, đó là một vị trí nắm giữ nhiều quyền lực hơn cả sáu vương quốc và có nhiều ảnh hưởng hơn cả Thất đại tội.
Vì vậy, việc cậu ấy tự mình từ chiếc ghế quyền lực đó, đã khiến cả Thiên đường xôn xao bàn tán.
Một số nói rằng Seol Jihu đã quá mệt mỏi với Thiên đường và sẽ giải nghệ. Những người khác cho rằng Seol Jihu sẽ thành lập một tổ chức mới để lãnh đạo việc thống nhất Thiên đường.
Tuy nhiên, thực tế khác hẳn với tưởng tượng của mọi người.
Seol Jihu đã định cư trong một con hẻm của Eva. Với một hình thức mà không ai ngờ tới.
***
Những dòng người ngoại quốc liên tục đến thăm Eva như mọi khi. Vì thành phố đóng vai trò như một cây cầu kết nối Liên bang và nhân loại, nên nó đã phát triển và thịnh vượng hơn mỗi ngày.
“Eva hơi khác so với Haramark.”
Một người đàn ông nhìn quanh các con phố trong khi đi rảo bước đi bộ. Đó là một chàng trai cao lớn, da đen, trông như những cầu thủ bóng rổ ở NBA.
“Đương nhiên.”
Một ông già đi bên cạnh đáp lại. Ông ta mảnh khảnh và thấp bé, tương phản hoàn toàn so với người đàn ông da đen đi bên cạnh.
“Eva là thành phố duy nhất không bị tổn hại bởi sự tàn phá của cuộc chiến cuối cùng.”
Ông già vừa nói vừa vuốt bộ râu dài và trắng của mình.
“Đây cũng là thành phố chấp nhận Liên bang sớm nhất, và toàn bộ thành phố đã được các người lùn gia cố… Có thể nói rằng thủ đô của nhân loại không còn là Scheherazade nữa, mà là Eva”.
“Hừm…. Có vẻ như tôi chưa từng nghe điều này trước đây, nhưng tôi phải thừa nhận điều đó. Dù sao đi nữa… Cảm giác khá lạ lùng”.
“Haha, tôi cũng vậy. Nhưng đời là thế mà! Vật đổi sao dời thật khó lường. Đôi khi, bạn lên giường đi ngủ và thức dậy ở một thế giới hoàn toàn khác. Tôi cá là nhiều người cũng có cảm giác giống anh” – Ông già vừa nói vừa cười.
Đúng vậy, hai người đó không ai khác chính là Edward Dylan và Ian Denzel.
Họ đã được Seol Jihu hồi sinh, lấy lại ký ức và hiện đang tích cực tham gia vào việc tái thiết Thiên đường.
Hôm nay họ đến Eva để thăm một người nào đó.
“Được rồi, được rồi, trò chuyện vậy là đủ rồi! Nhanh lên! Không phải chúng ta đến để xem đặc sản của Eva à?”
“Huh? Không, chúng ta….”
“Hôm nay là một ngày se lạnh, nên phải nhanh lên! Nếu đến muộn một phút, chúng ta sẽ phải đợi thêm 20 phút nữa đấy!”
Ian bước nhanh thoăn thoắt trong gió lạnh. Dylan nghiêng đầu khi nhìn theo chiếc áo choàng bay bổng của Ian.
“Đến rồi” – Ngay sau đó, Ian dừng lại – “Chúng ta phải đứng sau họ. Mọi người đang xếp hàng.”
Dylan chớp mắt. Hàng dài người kéo dài từ một con hẻm cho đến tận con phố chính.
Cái này còn hơn cả đám đông ở một trạm dừng xe buýt vào giờ cao điểm. Chính xác hơn, người ta xếp hàng dài như đám đông tập trung tại sân bay trong kỳ nghỉ lễ.
“Tôi biết cậu muốn hỏi gì” – Ian khẽ nói – “Cậu đang băn khoăn không biết đặc sản của Eva có xứng đáng để mọi người xếp hàng hàng dài như vậy hay không?”
Dylan gật đầu trong vô thức.
“Vậy thì, tôi sẽ trả lời mà không một chút do dự” – Ian cười toe toét” – “Chuẩn luôn!”
“… Tuy nhiên… Cái hàng này dài thế.”
“Không thể khác được. Quán ăn này cực kỳ nổi tiếng. Quan Phụ Chính Đại Thần của Eva đã quảng cáo rằng nơi này là đặc sản của Eva. Đâu phải vô cớ mà nó được đặt cho một danh hiệu như vậy”.
“Chà, nếu tôi đợi trong giá lạnh vài giờ, bất cứ món gì cũng trở thành thứ thức ăn ngon nhất trên thế giới”.
“Haha, tình hình đã cải thiện rồi đó. Hồi trước, dù cậu có xếp hàng trong 4 tiếng đồng hồ cũng chưa chắc đến lượt.”
“Dữ vậy sao?”
“Mọi người đã ngồi xuống thì sẽ không muốn đứng dậy nữa. Thế nên chủ quán phải giới hạn rằng mỗi người chỉ được ăn hai bát và họ chỉ được ngồi trong vòng 45 phút”.
“45 phút?? Sao khắt khe vậy?” – Dylan lắc đầu.
“Fufufu, ăn một miếng đi rồi cậu sẽ hiểu lý do.”
Đúng lúc đó, Dylan nhìn thấy một cặp đôi đang bước ra khỏi nhà hàng.
“Wow, ngon vãi linh hồn!”
“Thấy chưa?? Lúc đầu, anh nghĩ nó nổi tiếng chỉ vì tên của chủ quán, nhưng….”
Nhìn thấy cặp đôi đang trò chuyện vui vẻ, Dylan tỏ ra bối rối. Anh vừa mới xếp hàng cách đây không lâu, nhưng đã có hàng chục người đứng xếp hàng sau anh. Thậm chí cặp đôi vừa rời khỏi nhà hàng cũng đã quay lại để xếp hàng thêm một lần nữa. Tất cả đều háo hức chờ đợi đến lượt mình.
“Có lẽ… Tôi cũng nên thử xem sao.” – Dylan nhún vai.
Đúng như Ian nói, dòng người di chuyển nhanh chóng. Tuy nhiên, anh ta phải đợi hai giờ. Khi đi vào con hẻm sau khi quẹo cua, một địa ngục mới mở ra. Anh sững sờ khi bước vào nhà hàng nhỏ bé, đơn sơ với vỏn vẹn bảy chiếc bàn bên trong.
“Chà, cuối cùng cũng đến lượt. Tên của nơi này là gì ấy nhỉ? Tôi đã nhìn thấy tấm biển nhưng không có cơ hội đọc nó.” – Dylan hỏi trong khi xoa xoa lòng bàn tay đỏ bừng của mình.
“Đó là Seol Jihu Ramen? – Có kèm theo dấu chấm hỏi. Trong tiếng Hàn, ‘-ramen?’ Là cách nói rút gọn, “Nếu đó là… thì sao?” Vì vậy, cái tên là một trò chơi chữ, tạm hiểu là: Nếu là Ramen của Seol Jihu thì sao?” – Ian vừa cười vừa bình luận cái tên này.
“… Uh, được rồi.”
Dylan lúng túng trả lời. Một lúc sau, một nhóm người đứng dậy.
“Có bàn trống rồi kia.”
Ngay khi Dylan bắt đầu tiến tới và ngồi xuống …
“Chúng tôi đến đây!”
Một nhóm ba người, dẫn đầu bởi một người phụ nữ tóc đỏ, chen vào trước mặt họ. Dylan định lên tiếng phàn nàn thì nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc và thở dài.
“Bố ơi ~”
Eun Yuri đã tìm kiếm Sugar Daddy mình ngay khi cô ấy bước vào.
“Hey! Chúng tôi đến thăm này! Mọi người không chào đón chúng tôi sao?”
Chohong vừa nói vừa cười lớn. Nhìn những ánh mắt giận dữ ở phía sau, dường họ như đã chen hàng và bước vào.
“À, chào mừng.”
Một người phụ nữ ăn mặc như nhân viên phục vụ cẩn thận bước tới. Bộ ba im lặng sau khi nhìn vào người phụ nữ tóc hồng, đang vừa đi vừa ôm bụng. Vấn đề là bụng cô ấy đã phình to như một cái trống.
“C-Cái gì đây?”
Chohong chớp mắt nhanh chóng.
“Ah…. Tôi sắp sinh rồi.” – Teresa ngượng ngùng đỏ mặt – “Chờ một chút. Tôi sẽ dọn bàn cho mọi người. Chồng yêu bảo tôi hãy nghỉ ngơi, nhưng tôi muốn đi lại cho dễ đẻ…. ”
Cô mỉm cười rồi lấy khăn lau sạch mặt bàn.
Eun Yuri nhìn chằm chằm vào Teresa, rồi cô ấy bay về phía trước. Sau đó, cô ấy ấn xuống bụng của Teresa.
“Ah-!”
Một chiếc gối lớn rơi ra khỏi áo Teresa.
Một khoảng lặng bao trùm bầu không khí trong giây lát.
“… Haizzz!”
Teresa thở dài trước khi nhanh chóng dọn dẹp bàn và biến mất.
“Cô ta càng lúc càng lố.”
Chohong lắc đầu trước khi bước lên ghế.
“Dù sao thì, chúng ta sẽ ngồi đây! Xin lỗi, Dylan và Ông già… hả?”
Tuy nhiên, cô ấy đã dừng lại trước khi ngồi xuống. Đó là bởi vì một ngón tay chỉ vào ba người họ và sau đó vào cửa.
“Đi ra xếp hàng.”
Một giọng nói đanh thép phát ra.
“À, này, hàng quá dài nên là….”
“Không, các cô phải xếp hàng như những người khác.”
Sự phản đối của Chohong chẳng có tác dụng.
“Cưng à, sao cưng dã man vậy?? Không phải chúng ta đều là đồng độisao?”
“Đồng đội cũ. Tôi đâu còn là Chủ hội Valhalla nữa?”
Lời than thở của Phi Sora cũng không có kết quả.
“Bố ơi….” – Eun Yuri lý nhí.
“Tại sao tôi lại là bố của cô, cô Eun Yuri?”
Trò õng ẹo của Eun Yuri cũng vô ích.
“Tất cả các khách hàng đều giống nhau. Ngay cả Thất đại tội cũng không phải là một ngoại lệ”.
Một câu trả lời đanh thép đã vang lên.
“V-Vậy còn họ !?”
Phi Sora chỉ vào góc nhà hàng. Hai người phụ nữ đang bận rộn ăn ramen trên bàn. Đáng lẽ mỗi người chỉ được ăn hai bát, nhưng trên bàn của họ có hơn mười chiếc bát được xếp chồng lên nhau.
“Thì… Đọc thông báo trên tường đi.”
Đúng như lời người đầu bếp nói, một tờ giấy được treo trên tường.
Thông báo viết:
—Tôi, Seol Jihu, đã phạm tội trọng với Claire Agnes trước mặt mọi người. Vì vậy tôi sẽ cho phép Claire Agnes và một người bạn đồng hành bước vào nhà hàng mà không cần chờ đợi. Claire Agnes và người bạn đồng hành của cô ấy sẽ được dùng bữa không giới hạn tại nhà hàng, cho đến khi cô ấy tha thứ cho tôi.
“Thế đấy. Cô Agnes là một ngoại lệ….”
Phi Sora ngậm miệng lại. Những gì Seol Jihu làm ngày hôm đó quả thực là không thể chấp nhận nổi. Nghe nói, ngay cả một kẻ điên như Hoshino Urara cũng phải há hốc mồm và chửi rủa Seol Jihu.
“Các cô đang lãng phí thời gian đấy.”
CẠCH
CẠCH
CẠCH
CẠCH.
Bếp trưởng vừa cắt hành lá vừa đặt cây thương lên vai.
“Mọi người muốn ra đi trong lặng lẽ và chờ đợi? Hay muốn được tôi xách cổ ra ngoài??”
Dù Seol Jihu đã từ chức nhưng khả năng của anh ấy chẳng hề sa sút chút nào. Khi năng lượng ghê gớm bắt đầu tuôn ra, bộ ba hạ đuôi xuống.
“Được rồi….”
Phi Sora, Chohong và Eun Yuri chán nản quay lại.
“Agnes, cô có biết không?” – Nhìn bộ ba lê bước đi, Cinzia vênh mặt tự hào – “Càng ngày, tôi rất tự hào khi có cô bên cạnh.”
“Nếu đó là vì nhà hàng này, thì tôi buộc phải đồng ý, thưa sếp”. – Agnes cũng vui vẻ đáp lại.
“Đừng bao giờ tha thứ cho cậu ấy.” – Cinza khịt mũi.
“Tất nhiên.”
Bộ đôi cười lớn trước khi vồ lấy một cái bát khác. Sau khi bộ ba rời đi, Dylan cuối cùng cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt của bếp trưởng.
“Chào mừng hai người! Mời ngồi!”
Seol Jihu chào họ bằng một nụ cười rạng rỡ, mặc đồng phục đầu bếp màu trắng và quấn khăn trắng.
Cậu ấy không đơn độc. Có hai người phụ nữ bên cạnh anh ta mặc trang phục giống nhau.
Họ là Baek Haeju và Seo Yuhui.
“Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu. Hãy làm ấm bản thân một chút.”
Teresa trở lại trong bộ đồng phục phục vụ bàn và đặt hai tách trà xuống bàn.
“Tuyệt vời, tuyệt vời! Tôi muốn một suất Seol Jihu Ramen!”
“Chỉ ramen thôi? Hay ông muốn phần đặc biệt?”
“Còn phải hỏi sao?? Tất nhiên, tôi muốn phần đặc biệt!”
“Mm… Tôi cũng vậy.” – Dylan vui vẻ giơ tay lên.
Seol Jihu mỉm cười.
“Hai suất Seol Jihu Ramen đặc biệt!”
Sau đó, hai người phụ nữ bên cạnh cậu ấy ngâm nga, “Ok, Hai Seol Jihu Ramen đặc biệt ~”
Seol Jihu lại gần họ và lên tiếng: “Đã lâu không gặp, hai người. Đây là lần đầu tiên anh đến nhà hàng của tôi, phải không, Dylan?”
“Ông già Ian cứ nói về nơi này mãi. Tôi chờ đến sắp chết rồi đây” – Dylan thản nhiên đáp, pha một chút chọc ngoáy Ian.
“Fufu, để xem, tôi rất muốn nhìn thấy khuôn mặt sững sờ của cậu” – Ian trả lời Dyan, rồi lấy ra một cuốn sách dày.
“Haramark thế nào rồi?” – Seol Jihu vừa hỏi vừa đổ nước vào chậu.
“Không khác nhiều. Nhưng mà, cảm giác thoải mái hơn nhiều so với trước đây.”
“Nếu anh Dylan cũng tham gia cùng Valhalla thì tuyệt.”
“Chủ Hội mới đã đến gặp tôi một vài lần.”
“Kim Hannah đã gặp anh ư?”
“Uhm. Thực ra thì tôi cũng hứng thú. Nhưng tôi thích tình hình hiện tại hơn”.
“Không vấn đề gì. Cứ làm những thứ anh muốn”.
Seol Jihu bận rộn nấu mì trong khi trò chuyện với Dylan.
Sau đó, cuộc trò chuyện tạm dừng. Chỉ nghe thấy tiếng Ian di chuyển cây bút của mình.
Nhìn thấy Seol Jihu, người đang di chuyển và chăm chú làm ramen…
“Seol” – Dylan đột nhiên nói – “Gần đây tôi đã phát hiện ra một tàn tích.”
Seol Jihu liếc nhìn Dylan.
“Ngài Ian cũng đã xác nhận sự tồn tại của nó. Vì nó nằm trong lãnh thổ chưa được khám phá nên chuyến đi này sẽ rất thú vị” – Dylan tiếp tục – “Tôi đến để hỏi xem cậu có quan tâm không….”
Dylan khoanh tay.
“Nhưng có vẻ như cậu đã rất vui rồi.”
Một nụ cười nở trên khuôn mặt của Seol Jihu.
“Sau khi tôi giết Nữ hoàng Ký sinh trùng … Tôi cảm thấy trống rỗng.” – Seol Jihu nói – “Tôi không biết phải làm gì vì tôi không còn mục tiêu nữa. Giống như nhiệt huyết trong tôi đã cháy hết rồi”.
Nhìn vào đồng hồ bấm giờ, cậu ta bỏ mì vào nồi ngay khi chuông báo thức reo.
“Tôi thực sự đã nghĩ về việc nghỉ hưu, nhưng…”
Cậu ta tiếp tục bẻ một quả trứng.
“Khi tôi nghĩ kỹ lại, tôi nhận ra rằng vẫn còn rất nhiều điều phải làm”.
Ian ngẩng đầu lên và nhìn Seol Jihu.
“À không, không phải những thứ tôi phải làm, mà là những thứ tôi muốn làm.”
‘Những điều tôi muốn làm’ – Ian thì thầm một mình trước khi di chuyển cây bút.
“Dylan.”
Seol Jihu ngước lên và nhìn chằm chằm vào Dylan.
“Đây là cách sống của tôi hiện tại.”
“….”
“Mỗi ngày đều rất vui. Tôi thích cuộc sống này và tôi hạnh phúc.”
Seo Yuhui quay sang một bên và mỉm cười ngượng ngùng khi nhìn Seol Jihu.
Baek Haeju cũng nở một nụ cười khi chuẩn bị nguyên liệu.
“… Uhm, tôi hiểu” – Dylan cũng mỉm cười.
“Vậy thì có vẻ như câu chuyện của cậu đã kết thúc ở đây.”
Cộp!
Ian gập sổ lại và nói một cách vui vẻ.
“Ngài vẫn đang viết cuốn tiểu thuyết đó?”
“Tất nhiên! Tôi nghĩ hôm nay sẽ là chương cuối cùng. Có vẻ như tôi đã đúng”.
Ian đóng sách lại.
“Tôi đang nghĩ đến việc kết thúc câu chuyện chính ở đây và chuyển sang những câu chuyện phụ.”
“Ồ, nghe hay đấy!” – Seol Jihu bật cười và bưng ra một cái khay bằng cả hai tay – “Đây là đồ ăn của các vị!”
“Oooooh, cậu có biết tôi đã đợi giây phút này bao lâu không?” – Ian cọ đôi đũa vào nhau trong vui sướng.
Sau khi ngửi thấy mùi thơm cay nồng thoang thoảng theo hơi nước bốc lên, lỗ mũi của Dylan cũng nở ra.
“Wow”
Sau đó, khoảnh khắc anh ta cắn một miếng…
“!”
Anh giật bắn người.
Soạp! Soạp!
Bộ đôi húp mì trong nháy mắt, dùng tay bốc kim chi, liếm ngón tay, ăn cơm với canh còn sót lại.
Ực, ực!
Cuối cùng, họ nuốt hết phần súp còn lại trong bát.
“Puhaaa!”
“Kuhaaa!”
Dylan và Ian thở hổn hển sau khi đặt bát xuống. Sau đó, họ đồng loạt hét lên.
“Làm ơn, Cho thêm một bát Seol Jihu Ramen đặc biệt!”
“Vâng, thưa quý khác ~! Hai suất Seol Jihu Ramen Special sắp ra mắt!” – Seol Jihu vui vẻ đáp.
“~Hai Seol Jihu Ramen đặc biệt ~!”
Baek Haeju và Seo Yuhui cũng hét lên với giọng ngọt ngào.
***
Thời gian trôi nhanh, và buổi chiều đã đến.
Quán mì đóng cửa khi mặt trời lặn. Ngoại trừ những khách hàng đã dùng bữa, những khách hàng khác đành phải ra về. Chỉ sau đó, nhà hàng mới trở nên vắng lặng.
“Udadada ~! Lại một ngày buôn bán thành công!!”
Seol Jihu vươn vai. Sau đó, cậu cảm thấy có ai đó đang chọc vào lưng mình.
“Có chuyện gì vậy?”
Seo Yuhui giơ tay ra hiệu cho Seol Jihu im lặng. Sau đó, cô ấy chỉ vào một cái bàn trong góc nhà hàng. Ở đó, một người trùm đầu đang ăn ramen.
Haa, haa.
Vén lại mái tóc dài lấp ló sau chiếc mũ trùm đầu, vị khách đang bận rộn ăn uống với đôi môi quyến rũ. Mặc dù một chiếc áo choàng rộng thùng thình che kín cơ thể, nhưng bộ ngực căng phồng và những ngón tay thanh tú cho thấy, đây rõ ràng là một phụ nữ.
Tất nhiên, Seol Jihu tin rằng mình biết cô ấy là ai. Mặc dù cậu chưa bao giờ nhìn thấy cô trước đây, nhưng cậu có thể cảm nhận được một luồng dục vọng mạnh mẽ phát ra từ cô ấy.
“Haa ~”
Ngay cả tiếng cô ấy rên rỉ thỏa mãn sau khi ăn xong, cũng gợi cảm lạ thường.
Seol Jihu mỉm cười và nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.
Cô ấy có cảm nhận được ánh nhìn của cậu không? Người phụ nữ giật mình, bối rối một chút, và sau đó đứng lên.
“Cảm ơn vì bữa ăn. Tôi để tiền ở đây nhé.”
“Noona.”
Nghe thấy tiếng gọi của Seol Jihu, người phụ nữ bỗng dừng lại.
“Hãy ghé qua thường xuyên nhé.”
“….”
“Và sau này, chúng ta lại có thể đi đến sở thú cùng nhau.”
Người phụ nữ từ từ quay lại. Như thể cô ấy bị bắt quả tang, một nụ cười ngượng ngùng nở trên môi.
“Con đang rủ ta đi hẹn hò…? À, không, được rồi. Hẹn gặp lại mọi người vào lần sau”.
Người phụ nữ đột nhiên giật mình, nhảy dựng lên rồi bỏ chạy.
Seol Jihu nghiêng đầu nhìn lại. Baek Haeju đang mài dao trong bếp, và Seo Yuhui đang xắn tay áo lên.
“Hai người làm gì thế….”
Cả hai lắc đầu với vẻ vô cùng ngây thơ.
“Ô đúng rồi.” – Baek Haeju cắt lời Seol bằng một nụ cười rạng rỡ – “Anh không quên cuộc hẹn ăn tối với gia đình đấy chứ?”
“Dĩ nhiên là không.”
Có vẻ như cô ấy đang cố gắng thay đổi chủ đề, nhưng Seol Jihu vẫn gật đầu.
Sau khi dọn dẹp nhà hàng và đóng cửa, cả ba người cùng nhau đi đến cánh cổng dịch chuyển. Trước khi bước vào cổng, Seo Yuhui nhìn Seol Jihu và nháy mắt.
Seol Jihu cũng nháy mắt đáp lại.
***
Trái đất cũng đang vào mùa đông. Seol Jihu mặc quần áo ấm và rời khỏi căn hộ của mình để về nhà.
Trước đây, cậu sẽ cảm thấy lo lắng và hồi hộp khi nghĩ đến việc quay về. Ngay cả khi đã vào trong nhà, cậu ấy vẫn rụt rè và lo lắng.
Nhưng tình hình giờ đã khác. Thường xuyên đến thăm và gọi điện cho họ, mối quan hệ của cậu với gia đình đang dần trở lại như xưa.
Nhảy lên chiếc xe SUV mà Kim Hannah tặng, cậu huýt sáo và nổ máy.
Căn nhà vẫn ấm áp như mọi khi. Seol Jihu bước vào và ngồi quanh bàn ăn cùng mọi người để tham gia một bữa ăn thịnh soạn.
“….”
Cha của Seol Jihu hầu như không chạm vào thức ăn.
Ông ngồi im lặng trên ghế…
“Iya….”
Ông ấy đã rất kinh ngạc trước món quà mà Seol Jihu mang đến.
“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy thương hiệu này.”
“Vâng, đương nhiên. Loại rượu này không được bán ở Hàn Quốc, vì vậy người ta chỉ có thể mua nó ở châu Âu hoặc các quốc gia phương tây.”
Thứ mà Seol Jihu mang đến là một chai rượu cognac. Đó là món quà hoàn hảo dành cho cha cậu, người có sở thích sưu tầm rượu ngoại.
“Có đắt không?”
“Con đã mua nó trong chuyến công tác nước ngoài gần đây. Nó không đắt đâu, vì con mua nó từ một cửa hàng miễn thuế.”
“Oh ho.”
Cha anh gật đầu. Đánh giá qua nụ cười của ông rõ ràng là ông đang hài lòng không chút nghi ngờ.
“Dù sao, anh rất vui vì em đã tìm thấy một nơi làm việc mới.” – Seol Wooseok lên tiếng – “Đó có vẻ là một công ty chất lượng. Sao em kiếm được công việc đó vậy??”
“Không phải ngẫu nhiên đâu. Do quan hệ thôi. Một cựu giám đốc của Sinyoung đã thành lập công ty, và anh ta đã mời em.”
Seol Jihu khẽ cười. Một Công ty với những đãi ngộ và điều kiện tuyệt vời. Tất nhiên đó là sản phẩm của Kim Hannah.
Cô ấy đặt Jang Maldong làm chủ tịch để diện mạo công ty trông có vẻ hợp pháp hơn, và Seol Jihu cũng được giao một chức vụ phù hợp.
“Đáng nghi quá….” – Seol Jinhee quan sát Seol Jihu khi đang nghịch đũa – “Làm sao mà ta tin được? Tại sao người này lại đối xử tốt với Oppa như vậy?”
“Chủ tịch Công ty rất thích tôi.”
Câu này nghe hơi sai sai nhưng mà vẫn đúng. Seol Jihu cười khúc khích.
“Anh không nói dối đâu. Nếu thích, em có thể đến thăm công ty anh đang làm việc. Hãy mang theo cả bạn bè của em nữa”.
Khi Seol Jihu nói đến đó, Seol Jinhee không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lùi bước.
“Cám ơn vì bữa ăn!”
Ăn xong bát cơm, cô bật dậy. Mẹ của họ cau mày khi thấy Seol Jinhee chạy lên cầu thang.
“Jinhee!”
“Ah! Con bảo mẹ là con có việc mà! Con sẽ trễ giờ chiếu phim mất!!”
Cánh cửa đóng sập lại, sau đó là tiếng hét giận dữ.
“Này! Anh biết rằng kỳ thi SAT đã kết thúc từ ngày hôm qua mà, phải không?” – Cô ấy la hét với ai đó trong điện thoại.
Seol Wooseok thì thầm: “Bạn trai của nó mới dự thi SAT ngày hôm qua.”
“Huh? Con bé đang hẹn hò với một học sinh trung học?” – Seol Jihu giật mình.
“Không, chắc là cậu ta ngừng học một năm. Ah không biết rõ lắm, nhưng Jinhee đã chia tay người yêu cũ khoảng một tháng trước và hiện có bạn trai mới”.
“Chà, con bé nổi tiếng vậy sao, huh….”
“Chắc hẳn hai đứa vừa trải qua buổi hẹn hò đầu tiên. Dù sao, hãy thông cảm cho nó”
Seol Jihu nhún vai.
Sau khi kết thúc bữa ăn và cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, Seol Jihu bước lên cầu thang.
Cộc cộc. Sau khi gõ cửa và mở nó ra, anh có thể nhìn thấy Seol Jinhee, ăn mặc rất đẹp và trang điểm.
“Gì đấy?”
Seol Jinhee lườm Seol Jihu và hỏi cộc lốc.
“Em có thời gian không?”
“Có gì thì nói nhanh lên. Em phải đi gặp bạn trai của mình”.
“Anh có một món quà dành cho em.”
“Món quà? Hôm nay đâu phải là sinh nhật của tôi hay bất cứ điều gì tương tự?”.
Mặc dù nói điều này nhưng mắt Seol Jinhee vẫn chăm chú vào chiếc túi mà Seol Jihu mang theo.
“… Anh cứ để nó ở đó.”
“Ok.”
Seol Jihu cũng đặt một phong bì màu trắng xuống.
“Và đây là khoản tiền tiêu vặt. Anh nghe nói bạn trai của em vừa thi SAT ngày hôm qua. Hãy chúc mừng cậu ta và đãi cậu ta vài món ăn ngon.”
Seol Jihu xua tay và quay lại. Sau khi giả vờ bước xuống, cậu lặng lẽ quay trở lại và nhìn trộm vào phòng của Seol Jinhee.
Seol Jinhee đang bận trang điểm bằng một tay và tay kia mở món quà.
“Hm… Có vẻ như con bé rất hợp với Kim Hannah….”
Seol Jihu không thể giấu nổi sự kinh ngạc trước sự khéo léo của cô.
“Để xem nào. 300.000 won, ghê thật. Chiếc ví thật dễ thương…. Mẹ kiếp, bao cao su? Oppa nghĩ gì vậy? Anh ấy là một gã trai tân, ngay cả việc nắm tay mình cũng không dám…”
“Seonhwa Unni lại lẻo mép rồi” – Seol Jinhee lắc đầu trước khi đột ngột hét lên.
“Ah! Một hộp nhạc! Họ chỉ bán thứ này ở Nhật Bản!”
Seol Jihu gật gù. Cậu đã chọn món quà đặc biệt này vì biết rằng Seol Jinhee thích anime và manga.
“Hehe, mình đoán ngay là con bé sẽ thích mà.”
Cậu vui vẻ quay đi. Thế nhưng….
“Tuyệt quá. Anh ấy đang thất vọng vì bài thi không ưng ý… Có lẽ thứ này sẽ làm anh ấy vui lên một chút”.
Seol Jihu loạng choạng trên đường đi xuống cầu thang. Cậu bắt đầu hiểu cảm giác của cha Teresa, Đức Vua Prihi.
“Chà… Thôi kệ, miễn con bé vui là được.”
Cậu bước xuống phòng khách với nụ cười chua chát.
“Vậy… em đi đây”
“Huh? Ngay bây giờ à?”
“Vâng. Em có chút việc.”
“Đi đâu cơ?”
Seol Wooseok quay lại và thấy Yoo Seonhwa.
“Giống như một đứa trẻ bị lạc ~”
Yoo Seonhwa đột nhiên bắt đầu hát.
Seol Jihu ho khan vài tiếng.
“Uh… được rồi. Uống đi.” – Seol Wooseok đưa cho cậu ta một lọ thuốc – “Chúng là những viên thuốc giúp em tỉnh táo”.
“Tại sao anh lại…?”
“Mẹ đã đi xem bói ở chỗ một thầy bói nổi tiếng. Bà ấy nói rằng em nên cẩn thận khi uống rượu trong ba năm tới và nếu em bất cẩn, em sẽ gặp vấn đề với phụ nữ nếu không. Hãy mang theo cái này để đề phòng.”
“Huh…. Đây có phải là sản phẩm của công ty anh không?”
“Chủ tịch công ty anh đã tự mình phát triển nó. Tác dụng tốt lắm đấy. Anh thử vài lần rồi”.
“Ồ, là cái anh chàng có họ dài ngoằng ấy hả??”
Seol Jihu nhận lấy cái chai.
“Ngay cả khi em khóc và cầu xin anh đừng đi ~”
Trong khi đó, Yoo Seonhwa vẫn tiếp tục hát.
“Này, sao tự nhiên em lại hát vậy, Yoo Seonhwa?”
“Hmm? Chả~ có lý do gì cả.”
Như để chạy trốn, Seol Jihu vội chạy ra ngoài, bỏ mặc Yoo Seonhwa đang cười khúc khích.
***
Phố về đêm se lạnh.
“Brrrr.”
Seol Jihu khom vai và bước nhanh.
Một số màu sắc lướt qua cậu ta.
Xanh lá, xanh lá, xanh dương, xanh lá, vàng, cam, vàng, vàng….
Seol Jihu, người đang đợi đèn giao thông thay đổi, đột nhiên nheo mắt lại.
‘Màu đỏ?’
Cậu nhanh chóng nhìn lướt xung quanh. Ngay sau đó, anh nhìn thấy một người lái xe đang ngủ gật, và chiếc xe hơi đang đỗ giữa lối đi dành cho người đi bộ.
Seol Jihu nhanh chóng bước lên.
Cộp! Cộp!
Khi cậu đập mạnh vào cửa sổ, tài xế giật bắn mình. Cửa sổ sập xuống, mùi rượu nồng nặc bay ra.
“Anh không nên lái xe trong khi đang say.”
“Hả? À, tôi…. ”
Người lái xe trông hơi bối rối. Chắc anh ta đã nhầm lẫn Seol Jihu với một viên cảnh sát đang mặc thường phục.
Mình nên làm gì? Seol Jihu cân nhắc một lúc trước khi lấy ra một chai trong túi. Đó là lọ thuốc mà Seol Wooseok đưa cho cậu lúc nãy.”
“Uống đi. Nó sẽ giúp anh tỉnh táo hơn”.
Khi cậu ta mở chai và lấy ra một viên thuốc, tài xế đã lấy nó và ném vào miệng. Đôi mắt lờ đờ của anh ta lập tức bừng sáng.
“…Huh?”
“Hãy đậu xe bên lề đường và hít thở không khí trong lành. Nếu được, hãy thuê một tài xế riêng.”
Seol Jihu chỉ quay lại sau khi xác nhận rằng tài xế đã đậu xe và bước ra ngoài.
Đèn giao thông đổi màu, và Seol Jihu băng qua đường.
Vừa rồi, cậu đã thay đổi một số phận. Không, có lẽ là tương lai của hàng chục người.
Đó là cách tương lai thay đổi.
Cùng một người có thể đi trên cùng một con đường nhưng lại đến một nơi hoàn toàn khác. Một sự lựa chọn nhỏ nhoi có thể là yếu tố quyết định điểm đến của họ.
Ví dụ, Seol Jihu và Seol Jinhee vẫn chưa làm lành hoàn toàn với nhau. Nhưng Seol Jihu không còn lo lắng về vấn đề này nữa. Đó là vì cậu biết, mọi thứ đang trở nên tốt hơn theo thời gian.
‘Điều Răn Vàng.’
Muốn ai đó làm gì cho mình, thì hãy làm điều đó cho họ.
Chỉ cần cậu hành động đúng đắn với suy nghĩ tử tế, cậu tin rằng cuối cùng mình sẽ đến được tương lai như mong muốn.
Seol Jihu Giáp đen cũng nói như vậy. Rằng anh đã để mất ước mơ và ý chí. Rằng anh ta đã bị số phận lôi kéo mà không phấn đấu cho tương lai. Đó là lý do, anh ấy đã thất bại.
Bây giờ Seol Jihu đã hiểu ý anh ta.
Và bây giờ, Seol Jihu đã tin.
Rằng tương lai luôn rộng mở cho những ai có ước mơ và ý chí.
***
Khu chung cư SY. Đó là một khu phức hợp cao tầng đa chức năng, được cho là một trong những khu đô thị đắt nhất Hàn Quốc.
Seol Jihu đứng ở lối vào và thổi phù phù vào tay, trong khi chờ đợi người mà cậu đã hẹn.
Đã bao nhiêu phút trôi qua? Đột nhiên, cậu cảm thấy một thứ gì đó chạm vào mu bàn tay của mình.
Nhìn xuống, cậu thấy một viên pha lê nhỏ, màu trắng.
‘…Tuyết?’
Viên pha lê nhanh chóng hóa lỏng và biến mất. Seol Jihu ngửa đầu nhìn trời.
Trời bắt đầu có tuyết.
Seol Jihu thở khẽ. Cậu có thể thấy hơi thở của mình tản ra như một làn khói.
“Xin lỗi.”
Chính lúc đó.
“Tôi xin lỗi, nhưng ở đây cấm hút thuốc.”
Một giọng nói bình tĩnh nhưng ấm áp cất lên.
“Có một khu vực hút thuốc ở gần đây.”
Seol Jihu từ từ quay đầu lại.
“Nếu muốn, anh có thể vào trong.”
Cô ấy đang đứng đó.
Một người phụ nữ da trắng như tuyết, mặc áo khoác trắng và quàng khăn trắng.
Mắt họ chạm nhau. Trong một khoảnh khắc, họ chỉ nhìn nhau chằm chằm.
“Đây là….”
Seol Jihu khẽ nói.
“Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau trên Trái đất, phải không?”
Seo Yuhui mỉm cười.
“…Không.”
Cô ấy lắc đầu.
“Đây là… lần thứ hai đối với em.”
Đôi mắt cô trở nên lơ đãng như thể cô đang nhớ lại quá khứ. Sau một khoảng lặng ngắn, Seo Yuhui nắm lấy tay Seol Jihu. Đôi mắt cô ánh lên một niềm mong đợi không rõ, cô hỏi.
“Anh tên là gì?”
Tên.
Tên….
Seol Jihu cúi đầu một chút và vùi miệng vào khăn quàng cổ. Cậu không muốn cô nhìn thấy mình cười. Nhưng mà, vì lý do nào đó, nụ cười không chịu rời khỏi khuôn mặt cậu.
Tuyết đã rơi xuống trước khi cậu kịp nhận ra.
Seol Jihu bước tới. Seo Yuhui cũng vậy.
Bên trong màni tuyết rơi, Seol Jihu nhìn Seo Yuhui, từng bước tiến lại gần nhau.
“Tên tôi là….”
“…”
“… Jihu.”
Cậu cười rạng rỡ và hạnh phúc.
“Seol Jihu.”
——HẾT—–
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook