Khát Vọng Trỗi Dậy
-
Chương 490 – Phụ chương 1: Một tương lai KINH KHỦNG
Thời gian trôi qua nhanh như gió.
Nói chính xác hơn, đã một năm trôi qua kể từ ngày Trùng hậu qua đời. Một ngày quan trọng như vậy sẽ được kỷ niệm trong hàng trăm, thậm chí hàng ngàn năm tới.
Tất cả các vương quốc thống nhất coi đây là một ngày lễ. Mặc dù họ đã cố gắng đặt tên là Ngày Seol Jihu, nhưng họ nhận được lời đe dọa: “Các vị có thể làm thế, nếu muốn thấy một Chúa Quỷ trỗi dậy và kế tục sự nghiệp của Nữ hoàng Ký sinh trùng.”
Thế là họ phải đổi tên thành Ngày giải phóng
Dù sao đi nữa, Ngày Giải phóng đầu tiên đã diễn ra trong không khí háo hức của lễ hội. Ngày này rất náo nhiệt vì tất cả mọi người – bất kể chủng tộc – đã dành nhiều nỗ lực chăm chỉ để chuẩn bị cho lễ kỷ niệm.
Thành phố vào buổi sáng vốn đã nhộn nhịp, đến chiều lại càng hỗn loạn hơn. Khi mặt trời bắt đầu lặn, tiệc ăn mừng chính thức bắt đầu ở tất cả các thành phố.
Là chủ nhà hàng, Seol Jihu cũng rất háo hức với lễ hội. Những người từ các thành phố khác và thậm chí cả Liên bang sẽ đến thăm Eva, nên hôm đó sẽ là cơ hội hoàn hảo để quảng cáo nhà hàng và đạt mốc doanh thu cao kỷ lục. Bên cạnh đó, cậu muốn tạo ra một nhà hàng nơi các thành viên thuộc các chủng tộc khác nhau có thể vui vẻ hòa hợp với nhau.
Tuy nhiên, ước mơ của Seol Jihu đã sụp đổ. Đó là vì Sorg Kühne suốt ngày đến cửa hàng và cầu xin cậu đóng cửa trong dịp lễ hội.
Cậu ấy cũng bị sốc khi các chủ nhà hàng khác của Eva cũng đến và năn nỉ, “Doanh thu của chúng tôi đang xuống mức thấp kỷ lục vì nhà hàng ramen của anh. Làm ơn, tha cho chúng tôi một ngày, chỉ cần một ngày lễ hội thôi…! ”
Cuối cùng, Seol Jihu quyết định nghỉ ngơi một ngày và đi chơi cùng bạn gái. Tuy nhiên, ngay cả kế hoạch này cũng gặp trục trặc.
Ban đầu cậu chỉ khoác tay Seo Yuhui ra ngoài, nhưng khi cậu ấy ra đến đường chính, cặp đôi đã phát triển thành một nhóm tám người.
Kim Hannah, Baek Haeju, Charlotte Aria, Eun Yuri, Chohong, Teresa và Phi Sora…. Họ lần lượt nhập bọn, trò chuyện và cười đùa với nhau.
‘Thôi kệ đi.’
Bây giờ mọi thứ đã diễn ra như thế này, Seol không quan tâm nữa. Cậu quyết định mặc kệ và tận hưởng lễ hội. Vì có nhiều người Trái đất tổ chức các gian hàng trong lễ hội, nên cậu ấy thấy một vài trò chơi có vẻ thú vị.
“Oh! Ai đây!? Chủ Hội cũ của chúng ta đây sao!?”
Seol Jihu nhìn thấy Hugo đang vẫy tay với mình từ bàn bi-a.
“Seol! Cậu có muốn chơi không?”
“Ồ, đấu với anh ư, Hugo?”
“Không phải tôi. Có một người khác đang chờ cậu. ”
Hugo xua tay một cách miễn cưỡng rồi chỉ sang một bên. Dylan đang đứng đó với cây gậy trên tay.
“Tôi nghe nói cậu chơi giỏi lắm”
“Eii, tôi chỉ học một chút ở trường đại học thôi.”
“Hehe, không cần phải khiêm tốn. Tôi đã nghe mọi người kể về những gì đã xảy ra ở Hawaii. ”
Dylan cười toe toét.
“Seol, cậu nên cẩn thận đi thì hơn! Dylan là một cao thủ có thể ghi tới 30 điểm đấy!” – Hugo tự tin hét lên.
Seol Jihu nhún vai: “Nghe có vẻ vui đấy. Làm một ván nào.”
“Tốt lắm. Hiện tại Dylan đang có chuỗi 9 trận thắng.”
“Wow… Ý anh là, tôi sẽ trở thành con cừu hy sinh cho chiến thắng thứ 10 của anh ấy?”
Seol Jihu mỉm cười và đi về phía trước.
Mãi một lúc sau, nhóm phụ nữ mới nhận ra rằng Seol Jihu đã biến mất.
“Huh? Cậu ấy đã đi đâu…?”
Chohong nhìn xung quanh trước khi bất ngờ dán mắt vào một chỗ.
Hai người đàn ông da đen đang dựa vào tường, ngơ ngác nhìn lên bầu trời. Trông họ rõ ràng là đang bị sốc.
“Này, hai người ổn chứ? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Không đời nào….”
“Gì cơ?’
“32 điểm… và trung bình 10,0…. Ôi chúa ơi…. ”
Dylan và Hugo lẩm bẩm liên tục, dường như có một kỷ lục vừa bị phá vỡ. Nhóm phụ nữ nhìn chằm chằm vào họ trước khi di chuyển ánh mắt của họ sang chỗ khác. Một đám đông cũng đang xì xào.
“Hai đấu một mà vẫn thua….”
“Anh ta là một con quái vật đó….”
Oh Rahee và Kazuki đang thở hổn hển khi dựa vào bàn chơi bóng bàn.
Họ cũng không phải là những người cuối cùng. Các gian hàng trò chơi trong khu vực đều bị hủy diệt. Chỉ trong 30 phút.
Đúng lúc đó, một tiếng hoan hô ầm ĩ nổ ra. Nhóm phụ nữ quay lại nhìn và thấy một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra tại sòng bài hwatu (Một trò chơi bài của Hàn Quốc).
“Năm Gwang, Godori, Ruy băng xanh đỏ chàm, một đôi Dregs, Bốn chuỗi nagaris, Tám gos, gwang-sweep, dreg-sweep, và bốn Shake….” (Note: Đây là các chuỗi combo trong bộ bài. Giống như trò Tam cúc ở Việt Nam thì có tứ tử trình làng, Tướng Sĩ Tượng, Xe Pháo Mã)
Seol Jihu vừa tính toán vừa nói. Khi quay ra, Maria đã gục xuống và sùi bọt mép.
“Tên khốn đó vừa làm gì nữa à?” – Chung Chohong nhíu mày.
Tuy nhiên, không ai nói một lời. Tất cả họ đều không nói nên lời.
“Anh chàng đó….” – Phi Sora lắc đầu và há hốc mồm.
“Tôi tự hỏi anh ta sẽ làm gì trên Trái đất nếu anh ta không vào Thiên đường” – Eun Yuri tò mò nghiêng đầu.
“…Tôi cũng muốn biết điều đó” – Kim Hannah thì thầm.
“Anh ấy sẽ thành công, bất kể anh ấy làm gì. Miễn là anh ấy đừng nghiện…. ” – Baek Haeju và Seo Yuhui cùng lúc thở dài.
Seol Jihu cho tiền vào túi và quay lại.
“Yuhui, nhìn này, anh đã kiếm được tất cả những thứ này cho….”
Cậu ta bước đến với nụ cười toe toét trên khuôn mặt và cánh tay của cậu thì ôm đủ loại giải thưởng. Tuy nhiên khi nhìn nét mặt nghiêm nghị của mọi người, cậu ta trợn mắt sững sờ.
“Gì thế?”
“Seol à…” – Kim Hannah gục đầu xuống – “Cậu bớt bớt lại chút được không?”
“Ý cô là gì?”
“Cậu không biết khiêm tốn là gì à? Thử nhìn xung quanh xem!”
“Tôi hoàn toàn đồng ý.” – Ngay khi Seol Jihu định cãi, Ian bất ngờ xuất hiện – “Hãy làm mọi việc một cách khiêm tốn. Khiêm – tốn.”
“Ngài Ian, ông cũng nói vậy sao?”
“Đừng tạo ra những kỳ tích liên tiếp như thế. Độc giả của tôi sẽ nghi ngờ những gì tôi viết mất. Haizzaaaa.”
Ian thở dài rồi bỏ đi. Ông ta mang theo một cuốn sách dày và ghi chép lại mọi thứ.
“Đúng vậy, ngài Ian nói rất đúng.” – Kim Hannah gật đầu đồng ý.
“Đây là một lễ hội – một lễ hội mà mọi người nên vui chơi cùng nhau. Chúng ta nên tận hưởng nó. Đừng cắm đầu cắm cổ vơ vét mọi thứ như thế.”
“Thì tôi đang chơi mà.”
“Và đây là kết quả?”
Kim Hannah chỉ về chỗ Maria. Cô ta đang quỳ gối, dùng tay đấm xuống đất và khóc lóc vì mất tất cả.
“À, ngoại trừ cô ta.” – Seol Jihu vừa nói vừa nhét giải thưởng vào Túi thứ nguyên của mình – “Cô ấy đã gian lận trong một trò chơi cần sự công bằng và chính trực.”
“Gian lận? Làm sao cậu biết?”
“Sao lại không? Tôi có thể biết ngay trong nháy mắt.”
Seol Jihu xua tay.
“Cô ấy đã gian lận ngay từ lúc chia bài. Rất táo tợn. Tôi phải dạy cho cô ta một bài học để cô ấy không gian lận nữa”.
Kim Hannah sửng sốt. Cô ấy biết quá khứ của Seol Jihu. Cậu đã chơi ở Seorak Land, nơi tụ tập đủ loại con bạc, trong nhiều năm. Và tư cách của Maria xấu xa cỡ nào thì ai cũng biết. Những gì cậu ta nói đều có lý.
“…Dù sao đi nữa.”
Kim Hannah thở dài thườn thượt.
“Đừng phá hủy bầu không khí vui vẻ tươi tắn ở đây, và hãy làm điều gì đó thoải mái hơn đi. Ví dụ ~ ” – Kim Hannah nhìn quanh các quầy hàng trước khi chỉ vào một cái lều trong góc – “Cái kia kìa.”
“Đến đây để nhận lời khuyên về mối quan hệ, công việc kinh doanh và vận may cuộc đời của bạn. Chúng tôi thậm chí có thể cho bạn thấy trước tương lai!”.
Seol Jihu bật cười sau khi đọc tấm biển trước cửa lều.
“Haha! Một gian hàng thú vị! Chủ nhân gian hàng này thật to gan, họ đang tuyên bố rằng họ sẽ cho chúng ta thấy tương lai!”
“Được rồi, được rồi, cứ thử xem nào.”
Kim Hannah vội vàng kéo Seol Jihu vào.
“Chờ đã, cô thích những thứ như vậy? Mẹ Jinah, em nên biết rằng, hầu hết tất cả các thầy bói chỉ là những kẻ lừa đảo…?”
Seol Jihu im bặt sau khi bị kéo vào trong lều. Một người phụ nữ tỏa ra một luồng khí thần bí đang ngồi bên trong lều với chiếc mũ trùm kín hơn nửa khuôn mặt.
“Chào mừng quý khách”
Giọng cô ấy vô cùng quyến rũ và gợi cảm.
“Cảm ơn quý khác đã đến với quầy Ham Muốn.”
Một số người đi cùng cậu ta xì xào bảo rằng cái tên này thật kỳ quặc. Tuy nhiên, một số người thì không. Seol Jihu là một trong số đó. Cậu quan sát người phụ nữ một cách cẩn thận, và Seo Yuhui đang nheo mắt lại.
“Tôi không ngờ lại có nhiều khách hàng đến cùng một lúc như vậy. Tôi nên bắt đầu với ai đây…? A, đợi đã!”
Người phụ nữ đang nói chuyện với không khí nghiêm nghị, đột nhiên kinh hãi nhảy dựng lên. Đó là vì Seol Jihu đưa tay ra và cố gắng cởi mũ trùm đầu của cô ấy.
“Này! Con đang làm gì đấy?”
“Không, con chỉ là—”
“Sao hôm nay con vô lễ vậy, con trai? Chọc phá ta vui lắm à?”
“Người này – không, vị thần này!”
“Jihu, đợi đã.” – Seo Yuhui vội giữ Seol Jihu lại
“Lấy làm tiếc. Hôm nay anh ấy hơi phấn khích…. ”
Sau đó cô ấy giả vờ xin lỗi người phụ nữ và cúi đầu thì thầm vào tai cô ấy.
“….”
“Huh? Ý con là gì?”
Người phụ nữ vội vã ngắt lời cô.
“Con đang muốn hỏi điều đó đấy!”
Seo Yuhui nhìn chằm chằm vào cô ấy.
“… Đây là một lễ hội.” – Luxuria – à không, vị thầy bói – thì thào với một giọng bí hiểm – “Ta cũng có thể ra ngoài để thưởng thức nó, phải không?”
“Nhưng…”
“Ta đang chán vì không có được bất kỳ khách hàng nào đây này. Mở hàng cho ta được không?? Hm? Làm ơn đi, con gái của ta”.
Vị thầy bói khịt mũi cầu xin. Seo Yuhui gục đầu và nhắm mắt lại.
“Bà có thể nhìn vào tương lai của tôi?”
Thấy quầy hàng thu hút sự chú ý của Seol Jihu, Kim Hannah vội vàng bước lên.
“Phải, tất nhiên! Cô có thể hỏi ta bất cứ điều gì”.
“Về chuyện hôn nhân, làm ơn.”
Kim Hannah trả lời ngay lập tức. Mặc dù cô ấy không nói gì nữa, nhưng vị thầy bói gật đầu như thể cô ấy đã hiểu.
“Ôi trời, gần đây chắc hẳn cô đã phải chịu rất nhiều căng thẳng.”
“…Đúng. Mỗi khi tôi về nhà, bố mẹ tôi hỏi tới tấp! Rằng bao giờ tôi hẹn hò, bao giờ tôi lấy chồng…!”
Kim Hannah nghiến răng như thể cô ấy đang tuôn ra những uất ức dồn nén bấy lâu nay.
“Ta hiểu, ta hiểu. Cô có thể đặt tay lên viên pha lê này không?”
Nữ thầy bói lấy ra một quả cầu pha lê, và Kim Hannah đã nhanh chóng đặt tay lên nó. Thầy bói nhìn chằm chằm vào quả cầu sáng mờ trước khi nói.
“Đừng lo lắng. Cô sắp được kết hôn rồi.”
“Có thật không?” – Kim Hannah mở to mắt.
“Đúng, cô không còn chịu cảnh chăn đơn gối chiếc nữa đâu. Hãy xem nào. Cô có hai đứa trẻ. Ồ, và… cô đã cùng chồng mình đặt tên cho đứa bé rồi sao??”
Kim Hannah nao núng khi nghe câu đó.
Nhưng thầy bói vẫn nói tiếp: “Ngoài ra, cô sẽ phải nuôi dạy ba đứa trẻ.”
“…Xin lỗi?” – Kim Hannah nhíu mày – “Tôi sắp có hai đứa con nhưng lại phải nuôi ba đứa?”
“Đúng rồi!”
“Ý bà là gì? Tôi sẽ nhận con nuôi à?”
“Không, đó không phải là ý của tôi.”
“Đ-Đừng nói với tôi là… Tôi có một đứa con ngoài giá thú?”
“Mm, tôi nên giải thích thế nào đây….”
Thầy bói do dự một lúc.
“Chà, người ta nói rằng trăm nghe không bằng một thấy.”
Sau đó, thầy bói thì thầm một câu thánh ca. Quả cầu pha lê phát sáng. Cùng lúc đó, đôi mắt của Kim Hannah mở to.
Tiếp theo, biểu cảm của Kim Hannah thay đổi một cách sinh động. Cô ngạc nhiên há hốc mồm, cau mày không tin, rồi sững sờ như thể chấp nhận.
“Ah….”
Bàn tay của Kim Hannah trượt khỏi quả cầu pha lê.
“Cô đã hiểu chưa?” – Thầy bói mỉm cười.
Kim Hannah nhìn chằm chằm vào Seol Jihu trước khi buông tay ra. Có vẻ như cô ấy đã hiểu ý nghĩa của việc sinh hai con nhưng lại nuôi ba.
“Không thể nào, tại sao tôi lại….”
Sau đó, cô ấy lấy tay ôm mặt và tuyệt vọng. Không ai biết cô đã nhìn thấy gì, nhưng Kim Hannah đã thất vọng tràn trề.
Một sự im lặng khó xử bao trùm bầu không khí.
“Ừm, bà có kiểu bói nào khác không?” – Teresa bước vào để làm sôi động bầu không khí – “Ví dụ, tương lai của mối quan hệ nào đó ~”
“À đúng! Trên thực tế, ta có thể xem xét khả năng tương thích của một cặp đôi! Ta gọi nó là Thất Sắc Vận Mệnh”.
Lần này, thầy bói đưa ra hai quả cầu pha lê.
“Chồng của con gái ta đang… Ý ta là, có một quý ông ở đây. Tại sao cậu không thử đặt tay vào đây?”
Seol Jihu làm theo lời bà và đặt tay lên quả cầu pha lê bên trái.
“Bất kỳ ai cũng có thể thử đặt tay lên quả cầu ở bên phải—”
Véo! Một cơn gió thổi qua trước khi thầy bói kịp kết thúc câu nói.
Baek Haeju đã nhảy tới và đặt tay lên quả cầu.
Mắt Seo Yuhui nheo lại.
“Tuyệt quá. Xin hãy giữ yên một lát. ”
Bà bói giang tay ra và niệm một câu thần chú. Nhanh như chớp, các quả cầu phun ra một tia sáng đỏ chói mắt.
“Ôi trời….” – Bà thầy bói lắc đầu – “Hai người… không tương đâu.”
“Tôi là kẻ bạo hành à?” – Baek Haeju phán đoán ngay lập tức.
“Không….” – Bà thầy bói lắc đầu – “Ta chắc rằng cô đã biết. Những kế hoạch cô thực hiện từ khi còn trẻ đã đổ sông đổ biển.”
Baek Haeju bối rối.
“Cô không thể làm gì được nữa đâu. Không, chính xác hơn, cô không thể kiểm soát cậu ta được”
Thầy bói phán.
“Nói một cách dễ hiểu, cô là một cái cây, và cậu ta là lửa. Dù hai người có thể kết hôn nhưng cô sẽ phải hy sinh rất nhiều thứ”.
Baek Haeju đứng ngây ra, miệng há hốc mồm. Cô muốn nói điều gì đó nhưng không nói nên lời. Cuối cùng, cô chỉ có thể lùi lại.
“Thật chính xác! Người cũng có thể xem cho con… à quên, cho tôi được không?”
Seo Yuhui chế nhạo và đặt tay lên trên quả cầu.
Quả cầu phun ra một ánh sáng khác. Lần này, nó là màu tím.
“Bà nói đây là Thất Sắc Vận Mệnh đúng không? Màu tím chắc chắn là màu tốt rồi”.
Seo Yuhui nói lớn như thể để ai đó nghe thấy.
“Chà, cũng không hẳn….” – Trái với kỳ vọng của cô, bà ấy khịt mũi – “Nếu con là mảnh đất màu mỡ, thì cạu ấy là hạt giống. Cậu ta có thể cao lớn và mạnh mẽ trong vòng tay con, … nhưng nói đúng ra, điều này cũng đi kèm với sự hy sinh của con… vì cây sẽ lấy chất dinh dưỡng của đất.”
Mặt Seo Yuhui đần thối ra.
“Quá nhiều cũng không bao giờ tốt. Hơn nữa, cậu ta sẽ bị thu hút bởi hoa thơm cỏ lạ khác”.
Có nghĩa là, cô ấy không khác gì Baek Haeju.
Seo Yuhui giật mình lùi lại.
“Tôi nữa! Hãy nhìn vào của tôi!”
“Tôi cũng vậy!”
Khi hai ứng cử viên mạnh nhất bị hạ gục, những ứng cử viên còn lại đã bước lên.
Vận mệnh của Chohong là màu vàng.
“Ừm. Hai người sẽ đánh nhau rất nhiều. Nhưng điều này không quá tệ. Giống như người ta nói, yêu nhau lắm cắn nhau đau. Cãi nhau cũng là một cách vui vẻ để hâm nóng tình yêu”.
Của Charlotte Aria có màu xanh lam.
“Hãy xem nào…. Lúc đầu, sẽ hơi khó một chút. Cả hai đều trẻ con. Một đứa trẻ làm sao chăm lo được cho một đứa trẻ khác? Nhưng… cũng không tê. Khi hai người trưởng thành, hai người có thể cùng nhau vươn tới một tương lai tốt đẹp hơn.”
Của Teresa là… Màu hồng. Thứ màu không nằm trong Bảy sắc cầu vồng.
“Chờ đã, đây là màu gì? Làm thế nào có thể xuất hiện một màu như thế này?”
Thầy bói đã rất ngạc nhiên, nói rằng bà ấy chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì giống như vậy.
“Ah… mm… có thể hơi quá kỳ dị… nhưng hai người có thể hợp nhau một cách đáng ngạc nhiên…?”
Của Eun Yuri có màu chàm. Thầy bói do dự không giải thích cặn kẽ, nói rằng bà quá xấu hổ.
“Từ nãy đến giờ chưa có ai tốt cả, đúng không nào?”
Phi Sora, người đang quan sát từ xa, khoanh tay cười khúc khích.
“Cô có muốn thử không?” – Thầy bói chào mời với nụ cười hiền hậu.
Phi Sora lắc đầu.
“Không, anh ấy và tôi sẽ không bao giờ đến được với nhau.”
“Không có gì là không thể. Thử xem nào! Nhanh lên!”
Với sự thúc giục của bà thầy bói, Phi Sora bặm môi bước về phía trước.
“Chà, chắc cũng không phiền. Nhưng… nói cho anh biết nhé, tôi làm việc này chỉ để giải trí thôi đấy. Không phải vì thích anh hay gì đâu.”
Cô ấy gầm gừ với Seol Jihu mặc dù không ai nói gì, và sau đó đặt tay lên quả cầu.
Woong!
Quả cầu rung nhẹ và phun ra ánh sáng.
Một quầng sáng màu xanh lục.
“…Hở?”
Bà thầy bói há hốc mồm.
“Tại sao thế? Bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy màu này trước đây à?” – Phi Sora hỏi một cách tinh nghịch
“Không, màu xanh lá cây là một phần trong bảy màu của cầu vồng.” – thầy bói trả lời hết sức nghiêm túc – “Màu xanh lá cây chắc chắn là một phần của Thất sắc Vận Mệnh… nhưng nó hiếm lắm!”
“… T-Tại sao?” – Cảm thấy có điềm báo trước, Phi Sora run run hỏi.
“Bởi vì màu xanh lá cây biểu thị cho sự an toàn.”
“?”
“Hai người rất hợp nhau. Điều này cực kỳ hiếm.”
Phi Sora ,ếu máo như thể cô ấy không biết nên cười hay nên khóc.
“Thành thật mà nói, không có nhiều người hợp nhau ngay từ đầu. Chuyện đó rất hiếm. Mọi người thường khác nhau bởi vì họ có xuất thân khác nhau và lớn lên trong những môi trường khác nhau”.
Thầy bói nói tiếp.
“Đó là lý do tại sao các cặp vợ chồng thường phải thỏa hiệp và hy sinh để đến được với nhau… nhưng trường hợp này…”
“…Làm sao cơ?”
“Giống như hai người đã tìm thấy nửa kia của mình. Giống như một sự phù hợp hoàn hảo” – Bà thầy bói gật đầu – “Đây chính là duyên số thiên mệnh!”
Khi Phi Sora nghe thấy điều này, cô không biết phải phản ứng thế nào.
“Vớ vẩn!”
Sau vài giây, cô quyết định nổi giận.
“Không bao giờ. Tôi và anh ta? Duyên số thiên mệnh? Bà đùa đấy à? Bà định nguyền rủa tôi đấy à??”
“Huh? Không, đó chỉ là tương lai của hai người…”
“Dù sao thì mọi thứ đều được do bà nói! Nói suông thì ai chả nói được! Nếu bà thích thì tôi cũng bói cho bà luôn!”
“Ah, ta hiểu rồi, cô muốn tôi cho bạn xem bằng chứng!”
Chak! Bà thầy bói vỗ tay.
“Có ngay! Hai người có thể nhìn lên trần nhà không?”
Seol Jihu và Phi Sora bối rối ngửa đầu lên.
Ngay sau đó, một viễn cảnh mở ra trước mặt họ. Đó là cảnh của một căn phòng.
“… Đợi đã, đây không phải là phòng của tôi sao?”
Phi Sora nhíu mày. Đương nhiên cô ấy sẽ nhận ra nơi ở của mình trên Trái đất.
‘Tại sao phòng của tôi lại… khoan đã.’
Sau khi nhìn thấy một đống chai rượu nằm xung quanh phòng, mắt Phi Sora mở trừng trừng. Đó là bởi vì cô thấy một nam một nữ đang ở trên giường cô.
Một người là Seol Jihu, và người kia là Phi Sora.
Vấn đề là cả hai đều khỏa thân. Hai người tựa lưng vào nhau, Seol Jihu đang ôm đầu nhắm mắt, còn Phi Sora thì cắn môi với vẻ bực tức. Nhìn qua cũng thấy, hai người vừa trải qua một đêm điên cuồng và giờ đang hối hận.
‘Cái đíu gì thế??’
Cảnh tượng đã thay đổi trước khi Phi Sora kịp nghĩ xong.
Lần này, cả cặp đang ngồi âu yếm nhau trên ghế, xem TV và ăn vặt mực khô. Họ trông như một đôi tình nhân lâu năm.
Tất nhiên, Seol Jihu cũng đang xem cảnh này.
Một lần nữa, khung cảnh lại thay đổi.
‘Gì? thế này’
Seol Jihu cũng chết lặng như Phi Sora. Cảnh thứ ba là cậu quỳ xuống và cầu hôn cô bằng một chiếc nhẫn.
[Hừm!]
Trong viễn cảnh đó, Phi Sora khoanh tay và khịt mũi. Sau đó…
[Tôi chấp nhận không phải vì tôi thích anh hay bất cứ điều gì đâu nhé.]
Nói xong, cô quay đầu lại và nhận lấy chiếc nhẫn như thể cô không thể kìm được.
Khung cảnh lại thay đổi.
Lần này, cặp đôi đang ở trong đám cưới. Dưới sự chúc phúc của mọi người, Ian hỏi với tư cách là người chủ trì: “Hai người có long trọng thề thốt yêu thương và trân trọng nhau mãi mãi không?”
Trong viễn cảnh đó, Phi Sora đáp lại.
[Hmph, tôi cưới anh không phải vì tôi thích anh hay bất cứ điều gì đâu nhé.]
Cô quay đầu lại và lẩm bẩm.
Khung cảnh lại thay đổi.
Seol Jihu không dám tin vào mắt mình. Đó là bởi vì Phi Sora đang ngồi trên chiếc ghế sofa với cái bụng căng phồng, và cậu ta đang mỉm cười hạnh phúc trong khi xoa cái má trầy xước của mình lên bụng cô.
[… Hừm, hừm.]
Lần này, Phi Sora không quay đầu lại.
[Tôi có thai không phải vì tôi thích anh hay bất cứ điều gì đâu nhé.]
Với một nụ cười nhạt nhòa, cô ấy nhẹ nhàng xoa đầu Seol Jihu.
Khung cảnh lại thay đổi.
Vào một ngày mùa xuân ấm áp, tại một công viên đông đúc, có một cặp vợ chồng ngồi dưới những cánh hoa rải rác.
Seol Jihu và Phi Sora đang ngồi ở ghế của công viên và bế một đứa trẻ trên tay.
[Sora.]
Seol Jihu vòng tay qua Phi Sora và kéo cô vào.
[Anh muốn sống bên em trọn đời.]
Phi Sora ôm chặt lấy con mình và nhẹ nhàng đáp lại.
[Vâng anh yêu….]
Cô ngả vào vòng tay của Seol Jihu như đã quen và vùi mặt vào ngực cậu.
Viễn cảnh kết thúc ở đó.
Khoảnh khắc mà Seol Jihu và Phi Sora trong viễn cảnh cùng nhau nở nụ hạnh phúc…
“UWAAAAAAAAAK!”
“KYAAAAAAAAAAK!”
Tiếng hét của họ cũng làm rung chuyển căn lều.
“KHÔNG ĐỜI NÀO! KHÔNG! TẠI SAO!? LÀM SAO CÓ THỂ!?” – Phi Sora vừa lắc đầu vừa vò tóc một cách điên cuồng.
Seol Jihu ở trong tình trạng tồi tệ hơn.
“UWAAAAAK! UWAAAAAK!”
Cậu hét lên và ôm mặt tuyệt vọng như thể Trùng hậu đã phá hủy Thiên đường.
“…Oh?” – Phi Sora ngơ ngác khi nhìn thấy biểu cảm kinh khủng của Seol Jihu.
“UWAAOOAAOOAOOAAOOAAOAAHH!”
Thậm chí cậu còn đập đầu vào tường.
“Ê nè?” – Phi Sora trừng mắt và chống hai tay lên hông – “Này, này, anh làm gì đấy? Anh có cần phải biểu lộ cảm xúc như thế không?”
Seol Jihu từ từ quay đầu lại. Phi Sora đập mạnh vào ngực: “Tôi cũng không thích! Tôi cũng khó chịu!”
Seol Jihu nhìn chằm chằm vào Phi Sora, và sau đó….
“Ể?” – Seo Yuhui ngơ ngác kêu lên.
Seol Jihu bất ngờ bế Seo Yuhui lên và đặt cô trước mặt Phi Sora. Cứ như thể cậu đang dằn mặt cô vậy.
“Gì thế?” – Phi Sora hỏi như thể cô ấy không hiểu.
“?” – Baek Haeju há hốc mồm
Tiếp theo, Seol Jihu bế Baek Haeju lên và đặt cô ấy trước mặt Phi Sora.
“Bỏ – Bỏ tôi ra!”
Cậu ấy cũng làm như vậy với Kim Hannah.
“Hiuuuu?” – Charlotte Aria bối rối khi bị bế bổng lên.
“Ah?” – Sau đó là Eun Yuri chớp mắt kinh ngạc.
“Cậu đang làm gì đấy?” – Chohong càu nhàu.
“Tốt, chúng ta hãy chạy trốn cùng nhau nhé.” – Teresa vui vẻ cười.
Cuối cùng thì Phi Sora đã hiểu ý định của cậu ta. Theo cách phản ứng này, Seol Jihu đang hỏi rằng cô có tư cách gì mà so sánh với bất kỳ người phụ nữ nào trong số này.
Đúng như cô dự đoán, Seol Jihu mượn một chiếc gương từ Kim Hannah và đưa nó lên mặt của Phi Sora.
Sau đó cậu ta hét lên: “UWAAAAAAAAAAH!”
“….” – Lông mày của Phi Sora giật giật.
Tất nhiên, cô biết rằng những người phụ nữ khác rất đẹp. Nhưng cô không nghĩ mình thua họ về bất cứ phương diện nào. Vì tự hào về hình thể và ngoại hình của mình, Phi Sora không thể chịu đựng được sự sỉ nhục như vậy.
“… Hoh.” – Vẻ mặt của Phi Sora trở nên lạnh lùng – “Anh điên à?”
“Uwaaah?”
“Thằng khốn kiếp, đồ mất dạy, đồ khốn nạn, anh muốn chết hả??”
Cuối cùng, cô ấy cay cú chửi bới. Cô ấy đưa tay ra cùng lúc, nhưng Seol Jihu đã nhảy lùi lại và bỏ chạy.
“Uwaah!”
“Xách cái mông ra đây và chịu đòn đi!”
“Uwaaaah!”
“Anh không nghe thấy tôi nói sao? Qua đây!!”
Seol Jihu bỏ chạy, và Phi Sora đuổi theo.
Những người khác nhìn Seol Jihu và Phi Sora biến mất, rồi lắc đầu.
“Chà… chúng ta cũng đi thôi.”
“Vui ghê cơ.”
Khi cả nhóm lần lượt rời đi, Seo Yuhui lén lút dừng lại. Cô đến gần thầy bói và nói nhỏ.
“Có đúng không?”
“Hmm?”
“Tất cả những gì Người vừa nói. Tất cả có phải là sự thật không?”
“Phải, tất nhiên.”
Seo Yuhui cắn môi: “Chúng có thể được thay đổi, phải không? Mấy cái tương lai đó.”
“Không, điều này khó lắm.” – Luxuria nói với giọng dứt khoát.
Seo Yuhui thở hổn hển – “Tại sao? Người đã nói rằng tương lai không được sắp đặt sẵn mà!”
“Tùy vào loại tương lai” – Luxuria bình thản nói tiếp – “Nếu phải lấy ví dụ thì… ngay cả khi ta nói, con có tương lai trở thành tổng thống !, thì điều đó chưa chắc đã xảy ra”.
“Nhưng chúng con đã thay đổi được tương lai của Thiên đường mà?”
“Nhưng cái này khó lắm.” – Luxuria nói một cách bình tĩnh như thể cô ấy đang an ủi một đứa trẻ đang giận dữ – “Khó hơn cả việc chiến đấu với hàng ngàn Trung hậu.”
“Đ-Đến mức đó cơ à??”
“Đúng!” – Luxuria nghiêm túc gật đầu – “Không thể khác được. Tương lai của Thần phải do các Thượng Thần quyết định”.
Nói xong, Luxuria khoanh tay.
“Để thay đổi một tương lai như thế này, ta nghĩ… phải dùng đến quyền năng của một Cửu Thiên Thần Cấp.”
“Cửu Thiên Thần Cấp?”
“Phải. Đó là cấp độ của Sáng Thế Thần.”
Khi Seo Yuhui nghiêng đầu, Luxuria nói thêm vài lời.
“Có rất nhiều vị thần trong vũ trụ. Trùng hậu chỉ nằm ở giữa mốc Thất Thiên và Bát Thiên Thần Cấp. Mụ sẽ không thể đối đầu với một Bát Thiên Thần Cấp thực sự… Và những Cửu Thiên Thần Cấp thậm chí còn ở đẳng cấp cao hơn nữa”.
Trong khi Seo Yuhui há hốc mồm kinh ngạc, nước da cô tái đi. Giờ cô ấy đã hiểu, tương lai kia khó thay đổi đến mức nào.
“Con hiểu rồi….”
Cô thở dài thườn thượt và quay lại. Cô không quan tâm đến tiếng gọi thất thanh của Luxuria. Cô chỉ lê bước và chìm vào suy tư.
“Không… Chờ đã….”
Luxuria đưa cánh tay đang cố với theo Seo Yuhui.
“Trả tiền cho ta… Mỗi người là mười đồng bạc….”
Luxuria bĩu môi. Nữ thần đã bị quỵt tiền.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook