Khát Vọng Trỗi Dậy
Chương 488: Nỗi bận tâm của Seol Jihu

Đó là một cuộc chiến tranh khốc liệt, một cuộc chiến dẫn đến nhiều thương vong. Chiến trường chìm trong biển máu, nhưng cuối cùng, ngọn thương của Seol Jihu đã thắng thế và đâm xuyên qua cơ thể Trùng hậu. Và Liên quân đã chiến thắng bọn Ký sinh trùng.

Hiểm họa Ký sinh trùng xâm lược đã kéo dài hơn hai thập kỷ, một khoảng thời gian đủ dài để một đứa trẻ sơ sinh lớn lên thành người lớn. Giờ đây, mối hiểm họa đã ra đi vĩnh viễn.

Những người dân bản địa và Liên bang được giải phóng khỏi nỗi sợ hãi và kinh hoàng suốt nhiều năm qua. Giờ đây, họ tận hưởng sự tự do và thanh thản đã bị cướp mất từ rất lâu. Lễ hội diễn ra ngay sau khi đoàn quân chinh phạt trở về, và kéo dài hơn 14 ngày.

Nhưng rồi sự phấn khích đó đã bắt đầu phai nhạt. Mở sâm banh và ăn mừng đúng là rất vui, nhưng họ vẫn còn nhiều việc phải làm.

Cuộc chiến lâu dài đã để lại những vết sẹo sâu cho cả Liên bang và nhân loại.

Ngoài việc chữa trị những người bị thương, đã đến lúc tất cả các chủng tộc họp lại với nhau để thảo luận về cách chung sống trong tương lai. Họ cũng phải quyết định sẽ làm gì với lãnh thổ Đế chế rộng lớn vô chủ.

Chương trình nghị sự của họ cũng bao gồm các cuộc thảo luận về những gì sẽ xảy ra với Người Trái đất trong tương lai.

Có một câu nói rằng: kẻ thù của kẻ thù là bạn.

Nhưng kẻ thù chung đó giờ đã biến mất.

Mọi người đã đoàn kết cùng nhau trong suốt cuộc chiến, nhưng chỉ những kẻ ngốc mới nghĩ rằng họ có thể duy trì mối quan hệ thân thiện mãi mãi. Chuyện tương lai là một vấn đề khá mơ hồ, hơn nữa một số chủng tộc vẫn còn thù địch với nhau.

Một ví dụ về trường hợp như vậy là tộc Thiên Tiên và Thổ Tiên. Họ bắt tay với nhau chỉ vì họ không còn lựa chọn nào khác.

May mắn thay, tại thời điểm này, không ai còn đủ nguồn lực để theo đuổi một cuộc chiến khác. Trong hội nghị Thượng đỉnh Thiên đường lần thứ nhất, những người đứng đầu tất cả các chủng tộc nhất trí rằng mục tiêu đầu tiên và quan trọng nhất của họ phải là giúp nhau phục hồi sau vết thương chiến tranh.

Nhưng điều này không có nghĩa là phần còn lại sẽ thuận buồm xuôi gió. Bởi vì mỗi chủng tộc khao khát một cái gì đó khác nhau, họ thường phải đối mặt với xung đột lợi ích. Tình hình trở nên đặc biệt căng thẳng khi các Thiên Tiên tuyên bố rằng các Thổ Tiên phải hủy bỏ các Khế ước với Tinh Linh, khi chiến tranh đã kết thúc.

Rõ ràng là cần một người hòa giải để giúp những phe đối lập đạt được một giải pháp thương lượng.

Người hòa giải này phải đáp ứng hai điều kiện. Đầu tiên, họ phải đủ mạnh để kiểm soát nhiều nhóm, và thứ hai, họ phải đủ uy tín để đứng ra giảng hòa cho các phe phái.

Khắp Thiên đường này, chỉ có một người duy nhất đáp ứng được cả hai điều kiện đó.

Cậu ấy đã đoàn kết nhân loại, tìm kiếm hòa bình với Liên bang, và đóng vai trò lớn nhất trong việc đánh bại các Ký sinh trùng.

Đó là Seol Jihu.

Ảnh hưởng của cậu ấy ở Thiên đường, giờ đây lớn hơn bao giờ hết và thậm chí còn vượt qua cả Thất đại tội.

Không có gì đáng ngạc nhiên. Nhiều người đã xem cậu ta là đại diện của nhân loại ngay cả trước chiến tranh. Trong cuộc chiến, cậu cũng đạt thành tựu lớn nhất, đó là tiêu diệt Nữ hoàng Ký sinh trùng. Điều đó càng củng cố uy tín và quyền lực của cậu.

Và khi tin tức lan truyền rằng chính cậu đã dùng thần tính của Chủ Thần để hồi sinh các nạn nhân của cuộc chiến, nhiều người bắt đầu ca ngợi Seol rằng cậu không chỉ là một anh hùng mà còn là một vị thánh.

Để chứng minh cho sự nổi tiếng đó, cậu ấy được tặng quà từ nhiều tổ chức khác nhau – mặc dù Kim Hannah nói rằng đó chỉ là hành động nịnh bợ.

Tuy nhiên, các thành viên của Valhalla không giấu được sự lo lắng. Họ biết rằng, bất chấp những danh hiệu đẹp đẽ, Seol Jihu thực ra là một kẻ thích chơi khăm, thích bày trò chọc phá mọi người.

Nhưng họ đã nhầm. Trong chuyện này, Seol Jihu hoàn toàn nghiêm túc. Cậu đã hoàn thành xuất sắc vai trò người trung gian, giống như lúc cậu trở về từ Con đường của linh hồn.

Seol đã trình bày hai quy tắc liên quan đến hòa giải:

Đầu tiên, cậu ta sẽ trả lại mọi thứ – đất đai hoặc quyền lợi – cho chủ sở hữu hợp pháp của chúng.

Thứ hai, cậu ưu tiên việc khôi phục thiệt hại chiến tranh.

Theo ý kiến ​​của cậu, mọi người nên khôi phục các thành phố bị hư hại trước khi canh tác vùng lãnh thổ mới giành được.

Mọi người đều đồng ý. Mặc dù chiến trường đã được thanh tẩy, nhưng dù sao thì cũng sẽ mất một thời gian dài để phước lành của Cây Thế giới lan tỏa tới những góc xa xôi của Đế chế.

Tất nhiên, không phải lúc nào cậu cũng có thể quyết định được các vấn đề khúc mắc. Trong những trường hợp còn vướng mắc, Seol Jihu sẽ đứng ra làm trung gian hòa giải cho các bên liên quan.

Ví dụ, về vấn đề giữa Thiên Tiên và Thổ Tiên, Seol Jihu nói với họ, “Cá nhân tôi, tôi muốn cho các Thổ Tiên một cơ hội khác. Nếu cả hai bên đều đồng ý, tôi rất muốn được nói chuyện với hai Linh Chúa.”

Các Thổ Tiên sung sướng khi Seol Jihu đứng ra bênh vực họ, và các Thiên Tiên nữ vui vẻ khi cậu không ép buộc họ. Kết quả là một hòa ước đã được thiết lập.

Nhiều ngày bận rộn tiếp tục trôi qua.

Trong khoảng thời gian này, Seol Jihu chìm trong công việc. Cậu ước gì mình có thể triệu hồi Seol Jihu Giáp đen và nhờ anh ta làm việc cùng mình. Dù mệt mỏi nhưng cậu vẫn cố trả ơn những người đã giúp đỡ cậu vô điều kiện trong thời gian khó khăn.

Hội Tam Hoàng trở thành một tổ chức đại diện của một thành phố, như Hao Win đã hy vọng. Mặc dù Nur đã hoàn toàn bị tàn phá bởi cuộc tấn công của Ký sinh trùng, Seol Jihu đã hứa với Hao Win rằng việc khôi phục sẽ diễn ra nhanh chóng.

Seol Jihu cũng nhớ thưởng cho hai chị em nhà Yi.

Thật không may, các Thiên Tiên nói rằng không còn bình Elixeer nào nữa.

Nhưng đây không phải là một vấn đề nghiêm trọng. Seol Jihu đưa hai người đến đền thờ và đổi lấy một Điều Ước Thiêng Liêng, để nhận lấy bình Elixeer. Sau đó cậu dùng điểm cống hiến để mang bình thuốc trở lại Trái đất.

Seol Jihu nở nụ cười hài lòng khi cậu nhìn họ òa khóc trong vòng tay của người mẹ. Cậu hơi ngạc nhiên khi bà hỏi rằng cậu có phải là bạn trai của Yi Seol-Ah hay không.

Còn nữa.

Thất đại tội chỉ hồi sinh những người đã qua đời trong cuộc chiến cuối cùng, nhưng Seol quyết định làm nhiều hơn nữa.

Cậu ta hồi sinh Dylan và Ian, sau đó cùng Jang Maldong đến thăm họ ở Hawaii để đưa họ quay lại Thiên đường.

Cậu cũng giúp đỡ Marika Larisa, vợ sắp cưới của Marcel Ghionea và Ayase Yui, em gái của Kazuki. Nhờ đó, hai người có thể bình phục nhanh chóng.

Khi Kim Hannah cằn nhằn rằng Seol Jihu đã quá hào phóng, cậu ấy trả lời, “Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng hiện tại, tôi nghĩ đây sẽ là điều cuối cùng tôi làm cho họ.”

Mọi thứ sắp kết thúc. Đây sẽ là việc cuối cùng cậu ấy làm cho Thiên đường.

***

Seol Jihu ngồi trên ghế trong văn phòng và đặt một tờ giấy trên bàn làm việc.

Đây là thành quả sau những nỗ lực của cậu ấy. Một hiệp ước hòa bình được ký kết bởi những người đứng đầu tất cả các chủng tộc. Họ cam kết sẽ hợp tác trong 50 năm tới để khôi phục và hồi sinh Paradise.

Seol Jihu đặt tên nó là Hiệp ước Nửa thế kỷ. Mọi người đã cầu xin cậu ấy chọn một cái tên khác, nhưng Seol Jihu từ chối. Cậu tin rằng không có cái tên nào khác thích hợp hơn.

“Chà, tôi cá là Liên bang sẽ không thể giải tán ngay được” – Kim Hannah gật đầu khi nhìn vào tờ giấy và đột nhiên cười khúc khích – “Những gì cậu nói ở cuối Hiệp ước, đặc biệt đáng chú ý.”

“Tôi đã nói gì?”

“Cậu không nhớ?”

Kim Hannah hắng giọng.

“Tôi sẽ coi bất kỳ ai vi phạm các điều khoản quy định trong hiệp ước này trong 50 năm tới là Ký sinh trùng tiếp theo, bất kể họ là ai hay lý do của họ có thể là gì.”

Kim Hannah bật cười khi nhớ lại cảnh Seol Jihu cố tỏ ra nghiêm túc.

Seol Jihu cười khổ.

“Xin chúc mừng. Cậu đã xử lý tất cả mọi thứ cần được xử lý.”

“Cô biết đấy … Tôi cảm thấy như những tuần qua còn khốc liệt hơn cả cuộc chiến với Trùng hậu.”

Seol Jihu đặt bản hiệp ước xuống bàn và vươn vai. Một tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng cậu.

“Cậu đã vất vả rồi. Từ đây về sau, chúng ta….”

Đôi mắt của Kim Hannah lấp lánh hy vọng khi cô ấy nhìn Seol Jihu.

Cô có thể nhìn thấy tương lai – tương lai của một chàng trai trẻ, người là anh hùng vĩ đại nhất trong lịch sử Thiên đường, sẽ nhận được quyền uy, tự do và danh vọng tuyệt đối ra sao.

Bất ngờ, Seol Jihu nói.

“Tôi sẽ quay lại Trái đất vào sáng sớm mai.”

Kim Hannah mở to mắt.

“Tùy cậu thôi, nhưng … tại sao đột ngột như vậy?”

“Tôi nhận được một cuộc gọi từ ngôi đền. Tôi nghĩ rằng mình cũng có thể về thăm nhà vì dù sao thì tôi cũng có một số công việc phải xử lý trên Trái đất.”

Seol Jihu không nói rõ về ‘công việc’ là gì.

“… Kim Hannah.”

Đột nhiên, cậu hạ giọng.

“Như thế này đã được coi là giữ lời hứa chưa?”

“?”

“Mẹ Jinnah quên rồi sao? Lời hứa mà tôi đã hứa với mẹ nó khi ở quán trọ, nơi chúng ta nằm chung trên một chiếc giường.”

Đôi mắt của Kim Hannah nhanh chóng nheo lại.

“Cậu có thể ngừng nói kiểu đó được không??”

Cô ấy đảo mắt nhìn Seol Jihu trước khi gật đầu.

“Phải…. Đúng vậy.”

Seol Jihu đã giữ lời hứa của mình. Cậu ta đã trao cho cô quyền lực đáng kể, đã trở thành một thế lực vượt xa Sinyoung, và cậu ta không bao giờ phản bội cô.

“Cảm giác như mới chỉ là ngày hôm qua….”

Kim Hannah mỉm cười, nhớ lại lần Seol Jihu bất ngờ tuyên bố với cô rằng cậu sẽ thành lập một tổ chức.

Seol Jihu cũng cười.

Tuy nhiên, vẻ trang trọng đã sớm thay thế nụ cười của cậu.

“Tôi muốn cô tập hợp mọi người lại với nhau trước khi tôi đi vào ngày mai. Không ai được phép vắng mặt. Mọi người phải có mặt ở đó”.

“Gì cơ? Ý cậu là, giống như một cuộc họp?”

“Một cuộc họp nghe có vẻ quá trang trọng. Tôi chỉ… có vài điều muốn nói với mọi người.”

Seol Jihu lại cười.

Kim Hannah bỗng cảm thấy nghi ngờ.

Dường như Seol đã cố tình hạ thấp mức độ nghiêm trọng. Ngày mai chắc chắn sẽ là một thông báo lớn cho tất cả mọi người.

Nhưng đồng thời, cô không thể không nghi ngờ liệu đây có phải là một trong những trò đùa của cậu ta hay không. Đơn giản là đã có quá nhiều tiền lệ.

“Tôi cậu quá rõ, nên đừng có giờ trò”

“Tôi hơi mệt nên đi ngủ ngay. Tôi sẽ gặp lại mọi người vào ngày mai.”

Seol Jihu đứng dậy khỏi ghế và đi ra cửa.

“Chủ Hội….”

Kim Hannah giang tay ra định níu kéo cậu.

Nhưng khi cô ấy nhìn thấy Seol Jihu bình thản bước đi dọc hành lang, cô ấy lại hạ cánh tay của mình xuống.

Vì lý do nào đó, cô cảm thấy mình không nên ngăn cản cậu ta.

Kim Hannah sững sờ đứng một lúc trước khi quay đầu lại.

‘Lẽ nào là?’

“…”

Cô ấy nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống của Seol Jihu trong im lặng.

Trong khi đó, Seol Jihu hít một hơi thật sâu, và sau đó thở ra một hơi dài khi bước xuống cầu thang.

“Cuối cùng thì ngày đó cũng đến”

Ngày mai là ngày mà cậu đã chờ đợi. Cậu cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa buồn bã.

Với trái tim đầy cảm xúc lẫn lộn, Seol Jihu bắt đầu chuẩn bị đi ngủ.

Các bước để đi đến giấc ngủ của Seol như sau: Đầu tiên, cậu đi lang thang quanh tòa nhà cho đến khi tìm thấy Seo Yuhui, người vừa tắm xong trong suối nước nóng. Rồi cậu lao vào cô với tất cả sức lực của mình.

“H-Hả?”

Seo Yuhui giật mình kinh ngạc, nhưng cô ấy không thể ngăn cản Seol Jihu bế mình lên và chạy về phòng.

Cậu đặt Seo Yuhui xuống giường của mình và sau đó ngồi xuống bên cạnh cô. Mặt cậu rúc vào bầu ngực bên phải cô, và bàn tay cậu tìm đường sang bầu ngực bên trái cô. Cuối cùng, cậu đặt một chân lên đùi của cô.

Bây giờ cậu đã sẵn sàng để ngủ.

“Lại quậy nữa rồi!” – Seo Yuhui nở một nụ cười khó hiểu và véo nhẹ vào má Seol Jihu.

“… Yuhui.”

Seol Jihu đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Hả?”

“Anh có vài điều muốn nói với em.”

Cảm nhận sự nghiêm túc trong giọng điệu của cậu, Seo Yuhui hơi ngẩng đầu lên và đưa mặt mình lại gần cậu hơn.

“Chuyện gì?”

“Sự thật là….”

***

Ngày hôm sau, Seol Jihu đã lên đường vào sáng sớm theo kế hoạch.

Khi cậu bước ra khỏi tòa nhà của Valhalla, những ký ức bắt đầu ùa về trong tâm trí cậu.

Ngày cậu dẫn mọi người đến nhà đấu giá.

Lần đầu tiên cậu gặp Charlotte Aria.

Khi Gà Nhép nở ra từ quả trứng của nó

Khi tất cả ngồi bên nhau để thảo luận về tên của Bang hội

Khi họ say xỉn và tiệc tùng suốt đêm….

Kí ức cứ thế tràn về.

Nếu Haramark là nơi Seol Jihu bắt đầu sự nghiệp của mình ở Thiên đường, thì Eva là nơi cậu kết thúc sự nghiệp đó.

Bỏ lại tất cả, Seol Jihu tiến đến ngôi đền với vẻ thong thả và nụ cười vô tư.

Lý do Nữ thần Gula triệu tập cậu ta là để báo cho cậu một chuyện.

[Cuối cùng Chúng ta đã đi đến kết luận.]

[Chúng ta quyết định tái sinh thay vì hồi sinh cho Chủ Thần.]

[Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu.]

[Tuy nhiên, để làm được như vậy, trước tiên Chúng ta sẽ phải hồi sinh Thất đại đức.]

Điểm mấu chốt là họ sẽ dốc Thần lực hồi sinh Thất Đại đức như cũ, nhưng họ sẽ không hồi sinh Chủ thần cũ. Thay vào đó, họ sẽ phụng sự một Chủ Thần mới sinh ra.

[Ta đoán là con hiểu lý do tại sao.]

Gula đọc được suy nghĩ của Seol Jihu và tiếp tục nói.

[Chủ Thần cũ… phải trả giá]

“…!”

[Chúng ta luôn biết rằng một ngày nào đó Nữ thần Ký sinh trùng sẽ xâm chiếm hành tinh này.]

[Và cả Chủ Thần cũ chắc chắn cũng đã biết.]

[Ông ấy cam đoan với chúng ta rằng không có gì phải sợ.]

[Nhưng cuối cùng, mọi thứ đã diễn ra đúng như những gì mà chúng ta luôn lo sợ.]

Bởi vì Chủ Thần không thể vượt qua sự cám dỗ của Nữ hoàng Ký sinh trùng.

[Bị che mắt bởi lòng tham, Chủ Thần cũ đã giúp Trùng hậu khôi phục sức mạnh. Trùng hậu nói rằng mụ sẽ giúp ông ta vươn lên một đẳng cấp mới.]

[Khi Chúng ta chất vấn với ông ấy về vấn đề này, ông ấy chỉ nói rằng, ‘Chừng đó không sao, ta lo được.’]

[Không lâu sau đó, chúng ta nhận thấy rằng số lượng ký sinh trùng đang tăng lên nhanh chóng.]

Đó là một sai lầm của vị Chủ thần. Sự tự tin thái quá của ông ấy, đã khiến ông ấy không nhận ra sự khác biệt về cấp độ giữa mình và Trùng hậu. Dù sao đi nữa, Trùng hậu cũng từng là kẻ cai quản cả một thiên hà. Hoặc, có thể Chủ thần đã biết nhưng lại liều lĩnh vì lòng tham.

[Tất cả những gì chúng ta có thể làm là chuẩn bị cho những gì có thể xảy ra, ở sau lưng ông ta.]

Câu chuyện nghe khá nghiêm trọng, nhưng Seol Jihu lắng nghe với trái tim nhẹ nhàng. Đây chỉ là câu chuyện của quá khứ và không liên quan gì đến tương lai.

“Điều gì sẽ xảy ra với Người Trái đất bây giờ?”

[Điều mà mọi người lo ngại sẽ không xảy ra.] – Gula bình thản trả lời – [Chúng ta đã quyết định duy trì tình trạng hiện tại.]

[Bởi vì nếu trục xuất người Trái đất, một bi kịch khác có thể ập đến với chúng ta trong tương lai. Ngoài ra, chúng ta tin rằng những Người Trái Đất đóng vai trò quan trọng trong việc tái thiết và phát triển Thiên đường.]

[Giống thế giới này cần Thất Đại Tội và cả Thất Đại Đức.]

Seol Jihu gật gù.

“Liệu có bất kỳ Khu trung lập nào mở ra trong tương lai không?”

[Thỉnh thoảng, chúng ta có thể mở một cái… nhưng sẽ không phải là sự kiện thường xuyên.]

Seol Jihu gật đầu.

“Con hiểu rồi.”

[Con… có ổn không?]

Gula ngập ngừng hỏi.

[Ý ta là, con có hối hận về quyết định của mình không?]

“Không ạ.” – Seol Jihu trả lời mà không hề do dự – “Sự thật là con hơi mệt.”

Cậu vừa nói vừa khẽ mỉm cười.

“Vì vậy, con đã quyết định rằng kể từ bây giờ, con sẽ tận hưởng cuộc sống của mình”

[Đó không phải là một ý kiến ​​tồi, nhưng….] – Gula tiếp tục – [Ta băn khoăn là, con không muốn trở thành Cấp 10 sao?]

Seol Jihu mở to mắt.

Thế rồi không lâu sau, cậu khẽ nhíu mày.

“Con nghĩ… tốt hơn là con không nên thăng cấp.”

[Tại sao? Để duy trì nhân tính của mình?]

“Vâng, và … con hơi lo lắng.”

Seol Jihu liếm môi.

“Nếu con trở thành Cấp 10, tên Chức nghiệp mới sẽ là gì?”

[À thì-]

“Đừng nói với con rằng đó lại là môt cái gì đó kiểu như ‘Thần Thương Ma Năng…’.”

[….]

Gula im lặng.

“Con chỉ cần cái tên hiện tại thôi. Cấp 9, Thánh Thương Thủ.”

Seol Jihu tặc lưỡi như thể cậu ấy đã đoán được ý định của nữ thần.

“Nếu Người bắt con trở thành ‘Thương Thần Ma Năng’, có lẽ con sẽ nhảy sang phe phản diện và trở thành Nữ hoàng Ký sinh trùng tiếp theo. Xin hãy hiểu cho con.” – Seol nhấn mạnh.

[…Được rồi….]

Gula lầm bầm với giọng chán nản. Thực ra bà đang định ban cho cậu một cái tên mà bà rất thích, đó là ‘Thương Thần Ma Năng Vàng Chóe’.

[Dù sao, về những gì con đã nói với mọi người vào hôm nay.]

Bà nhanh chóng đổi chủ đề, và nói với giọng trang nghiêm.

[Con….] – Gula có vẻ thất vọng – [… Khó có thể thay đổi ý định.]

“Ít không có nghĩa là không.” – Seol Jihu không phủ nhận điều đó – “Nhưng Người nói đúng. Có thể chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.”

Cậu ta đã mở đường cho các chủng tộc ở Thiên đường cùng hợp tác với nhau. Từ giờ trở đi, sẽ không có bất kỳ lý do gì để Seol Jihu can thiệp vào công việc của Thiên đường trừ khi một tai họa khác ập đến — ví dụ, trừ khi, một loài ngoại lai khác cố gắng xâm chiếm Thiên đường.

“Vậy thì, con đi đây.”

Seol Jihu cúi đầu trước Gula.

Nhưng ngay khi cậu chuẩn bị đặt chân lên con đường dẫn đến cánh cổng….

‘Chuẩn bị trước….’

Seol Jihu dừng lại, khi nhớ tới những gì Nữ thần Gula đã nhắc đến.

“Gula-nim.”

Cậu quay lại và nhìn Gula.

“Con có thể hỏi Người hai … không, ba câu hỏi được chứ?”

[Con có thể.]

“Người nói rằng Thất Đại tội đã bắt đầu chuẩn bị cho chuyện này từ sớm. Đó là trước khi người Trái đất đến Thiên đường, hay là sau đó? ”

[Trước.]

‘Trước…’ Seol Jihu lẩm nhẩm trong đầu và tiếp tục.

“Người và các Nữ thần khác có thể đến thăm Trái đất không?”

[Có, miễn là chúng ta nhận được sự cho phép.]

“Thế thì….”

Seol Jihu liếc nhanh về bức tượng của Gula.

“Người đã từng đến Trái đất chưa?”

[Không. Tôi chưa từng.]

“Mm….”

Dù ban đầu hơi bối rối nhưng Seol Jihu đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Nữ thần Gula không có lý do gì để nói dối cậu, và bản thân cậu cũng không nghĩ Nữ thần Gula là người phụ nữ trong trí nhớ của cậu.

Cậu nhớ rằng người phụ nữ cậu gặp ở sở thú khi cậu còn nhỏ… ngực cô ấy rất là bự.

Còn Gula? Khi cậu trở thành Đại Tông đồ của Ác thực, và Nữ thần đã ôm cậu…. Và cậu thấy…

“Phải ha. Người cũng ấm áp nhưng mà lép kẹp ….”

[Con nói gì?]

Đột nhiên, giọng nói giận dữ của Nữ thần Gula vang lên trong đầu Seol Jihu.

[Thật xấc xược!]

“Nhưng đó là sự thật.”

[Con dám!]

BÙM!!

Một tia chớp trắng từ trần nhà đánh xuống.

Nhưng Seol Jihu đã né được nó một cách dễ dàng.

“Nào, đừng giận chứ! Con nói sự thật mà!”

[Con! Con!]

Seol Jihu nhảy như một con thỏ để né tia sét trắng, thậm chí còn triệu hồi tia sét vàng của riêng mình để bảo vệ bản thân. Thế rồi cậu lao về phía cánh cổng.

“Cảm ơn Người đã chơi cùng con!”

Quay lưng về phía nữ thần, Seol Jihu vẫy tay và nhảy vào cổng.

“Hẹn gặp lại nhé!”

[Quay lại đây ngay lập tức!]

Giọng nói của Nữ thần Gula vang lên nhưng đã muộn!

[Con! Lần sau con tới, ta sẽ trừng phạt con!!]

Nữ thần nghiến răng nuốt cơn giận vào trong.

Trong khi ấy, Luxuria đang đã bí mật theo dõi họ và lặng lẽ che miệng cười khúc khích một mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương