Kế Hoạch Hồi Quy Của Lính Đánh Thuê
Chapter 2: Sự Khinh Thường Quen Thuộc (2)

Chương 2: Sự Khinh Thường Quen Thuộc (2)

[Dịch giả: Aw~ quả vải dễ thương siêu cấp xuyên vũ trụ

Hiệu đính: Trà sữa thạch đào kem cheese béo ngậy thơm ngon]

 

Ghislain thoáng sững sờ trước từ ‘Thiếu chủ’, anh cau mày và nói:

“Thiếu chủ? Ngươi nhầm Vua Đánh Thuê thành người khác và dám nhốt ta ở đây sao?”

“Ha, vị Vua đó ở đâu thế ạ? Lần này ngài lại muốn chơi trò làm vua à? Ngài lại bất mãn với điều gì nữa sao?”

Bị choáng ngợp trong giây lát trước giọng điệu chán ngán của tên lính, Ghislain vô thức bật ra những suy nghĩ thật của mình:

“... Ta không thích ở đây.”

“À, vậy thì làm ơn, ngài chỉ cần rời đi thôi! Ngài đang ngủ trưa mà, sao đột nhiên lại hành động như thế chứ?”

“Rời đi? Ý ngươi là ngươi có quyền thả ta đi sao?”

“Không, quyền gì chứ ạ? Ngài tự mình đi theo chúng tôi mà, không phải sao? Ngài có thể rời đi bất cứ khi nào ngài muốn được mà!”

Giọng nói đó quá mức chân thành. Chỉ khi này, Ghislain mới cảm thấy có gì đó sai sai và nghi ngờ hỏi lại:

“...Chúng ta đang ở đâu?”

“Ở đâu ấy ạ? Chúng ta ở đây để tiêu diệt lũ Orc xuất hiện gần lãnh địa mà, không phải sao ạ?”

Một cảm giác ngứa ran ở sau gáy của anh, như có một ký ức đang dần trỗi dậy.

“...Sao ngươi lại chặn được mana của ta?”

Nghe vậy, tên lính bật cười đầy nghi ngờ:

“Mana nào ạ? Ngài thậm chí còn không luyện tập. Ngài biết mana là gì sao?”

“...”

Ngay cả sự thiếu tôn trọng trắng trợn này cũng quen thuộc đến kì lạ. Ghislain giật mình, bắt đầu nhìn quanh một lần nữa. Và rồi, anh chú ý đến lá cờ đang treo bên cạnh lều, nó khiến anh tròn cả mắt.

Một lá cờ nền đen có biểu tượng con sói trắng.

Tại sao lá cờ của Ferdium, một gia tộc đã lụi bại, lại được treo ở đây?
“Sao nó lại ở đây? Đùa cợt gì ở đây sao? Ngươi đang chế giễu ta, chờ xem phản ứng của ta sao?”

Tên lính lúc này đã chán tới nỗi chẳng thèm đáp, đẩy tay của Ghislain và thanh kiếm đang kề cổ mình sang một bên.

“Cái quái… Chuyện gì với tay của ta vậy?”

Bàn tay vốn xấu xí đầy sẹo giờ đây lại trắng mịn nõn nà. Nhìn bàn tay này giống như của một kẻ chưa từng luyện tập chút nào trong đời hơn là của một tên lính đánh thuê đã kinh qua hàng vạn chiến trường.

Ghislain kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tay mình và rồi nhanh chóng chạy đến chỗ chậu nước được đặt ở trong góc.

“Gì chứ? Sao lại?”

Anh thở hổn hển vì kinh hãi trước gương mặt được phản chiếu trong làn nước.

Mái tóc vàng rực rỡ óng ả, làn da trắng mịn, đường nét thanh tú.

Đây không phải gương mặt của Vua Đánh Thuê, không phải gương mặt in đầy những vết sẹo và đôi mắt trũng sâu vì rượu.

“Aaaa!”

Thấy Ghislain la hét kinh hoàng trước gương mặt phản chiếu của mình, tên lính tặc lưỡi:

“Ngài ấy mất trí rồi. Cuối cùng thì ngài ấy cũng hoàn toàn mất trí rồi. Mình biết ngày này rồi cũng sẽ tới mà.”

Ghislain lùi một bước về sau, vẫn còn đang sốc với gương mặt hiện tại của mình. Rồi anh lại soi một lần nữa, để rồi tiếp tục sốc với gương mặt của mình.

Chắc chắn rồi, thiếu chủ là một người đàn ông điển trai, nhưng tỏ vẻ kinh ngạc như thế trước gương mặt của mình có chút quá đáng rồi đấy. Đây rõ ràng là tự mãn quá rồi còn gì.

Nhưng Ghislain quá sốc trước gương mặt được phản chiếu của mình nên chẳng có thời gian bận tâm đến những suy nghĩ của tên lính.

“......Ta đã trẻ lại sao?”

Dù anh có kiểm tra thế nào, cơ thể anh lúc này vẫn là của một thanh niên mới lớn. Chẳng lẽ là một giấc mơ? Ghislain véo nhẹ vào cánh tay của mình. Cơn đau nhói lên cho anh biết đây thực tại.

‘Không phải là mơ!’

Vậy, ký ức trở thành Vua Đánh Thuê kia chỉ là một giấc mơ thôi sao? Anh thầm lắc đầu. Nó quá chân thực và tàn khốc so với một giấc mơ.

‘Nó không thể là một giấc mơ được.’

Mọi giác quan của anh đều đang gào thét lên rằng đây chính là hiện thực. Mọi thứ đều là thật, không phải là mơ. Anh đã quay trở về quá khứ với toàn bộ ký ức được lưu giữ lại.

“Ha!”

Với vẻ mặt ngơ ngác, Ghislain nhìn tên lính rồi chợt che miệng lại. Trang phục và phù hiệu trên người tên lính kia không phải là thuộc về Lãnh Địa Ferdium sao.

Chỉ vào tên lính với những ngón tay run rẩy, đôi môi Ghislain mấp máy không nói được lời nào, mãi sau đó, anh mới thốt lên được một từ cảm thán:

“Wow.”

Tên lính thở dài, ngửa mặt lên trần lều với biểu cảm tức giận khó có thể kìm nén.

“Xin hãy ăn rồi trở về thành đi ạ. Trông ngài không ổn chút nào.”

Tên lính nói xong thì quay đi như chuẩn bị rời đi, nhưng Ghislain lại kéo anh ấy lại.

“Chờ đã! Từ từ!”

“Sao vậy ạ?”

“Ừm, vậy… Phải rồi, tên ngươi là gì?”

“Ricardo ạ.”

“Hmm, tên hay đó. Ngươi cũng có khuôn mặt khá điển trai nữa.”

“Vâng, vâng, cảm ơn ngài ạ. Ngài cũng đẹp trai nữa, thưa thiếu chủ.”

Nghe vậy, Ghislain phất tay cười ngượng ngùng:

“A, lâu lắm rồi ta mới nghe điều đó đấy. Sau khi nhận một đống sẹo thì không còn ai khen ta đẹp trai cả.”

“....”

Ricardo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng mịn của Ghislain, nhất thời lâm vào suy tư. Anh chàng này thậm chí còn chẳng luyện tập gì vì sợ để lại vết chai trên tay – Vậy thì sẹo trên mặt nào chứ?

Mặc dù Ghislain vẫn luôn thiếu sót, nhưng lần này anh có vẻ điên thật rồi. 

Thấy Ricardo không đáp, Ghislain lúng túng ngồi phịch xuống ghế.

“E hèm, dù sao thì, vấn đề là…”

Anh do dự một lúc, không biết nên giải thích tình hình này ra sao. Nhưng anh vẫn nhanh chóng đưa ra quyết định, nhìn lên Ricardo với vẻ nghiêm túc:

“Ricardo, nghe này… Ta biết rất là khó tin, nhưng sự thật là, ta đã chết và đã sống lại… Ta đã quay trở về quá khứ.”

“...........”

“Ngươi không tin ta?”

Sau một lúc im lặng, Ricardo nhìn Ghislain với ánh mắt cảm thông”

“Ngài không muốn đến tu viện hay tháp canh đấy chứ ạ?”

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Khi các quý tộc được cho là bị tâm thần, thường thì họ sẽ bị gửi vào các tu viện hoặc là các tháp canh. Danh tiếng của Ghislain đã ở dưới đáy của xã hội do các hành động bồng bột của mình. Địa vị thiếu chủ là thứ duy nhất còn lại giúp anh không bị tống giam, nhưng nếu bên ngoài có lời đồn thổi rằng anh bị tâm thần, chắc chắn anh sẽ bị bế đi ngay.

Hiểu được ngụ ý trong lời nói của Ricardo, Ghislain cố gắng giấu vẻ mặt kinh ngạc của mình, ép mình cười lớn:

“A ha ha ha, chỉ là đùa thôi, đùa thôi. Tên này không biết đùa gì cả. A, làm gì có ai có thể trở về quá khứ được chứ? Làm gì có chuyện sống lại được? Ha ha ha.”

“...Tôi đi đây ạ.”

“À, ừ, đi đi. Ta sẽ đi sau.”

Ngay khi Ricardo rời đi, Ghislain cúi gằm mặt xuống.

“Haa, chuyến này làm mình điên thật.”

Tất nhiên là sẽ chẳng có ai tin anh rồi. Anh, người thật sự đã trở về quá khứ, cũng khó có thể tin nổi. Vậy thì ai có thể tin nổi đây?

“Dù sao thì, lúc này có vẻ như là lúc mà mình chưa bỏ nhà ra đi.”

Trong kiếp trước, khoảng thời gian này là lúc mà anh liều mình tìm cách bỏ nhà ra đi. Nhưng có vẻ nhìn thấy một binh lính Ferdium ở gần đây nên  anh vẫn chưa rời đi được.

“Ta nên bắt đầu bằng việc nhớ lại mọi thứ. Nếu ta liều lĩnh làm gì đó thì có thể sẽ bị bắt mất.”

Sau khi đã sắp xếp xong suy nghĩ, Ghislain thận trong bước ra khỏi căn lều.

“Ồ…”

Còn có những căn lều khác xung quanh anh, binh lính đang canh gác, tất cả đều   khơi thông ký ức của anh. Những căn lều rách bươm như những đống rác. Nhưng nhờ đó mà Ghislain cũng chắc chắn được rằng anh thật sự đã quay trở về quá khứ.

Thời gian này, lãnh địa Ferrdium quả thật rất nghèo đói.

Những binh lính đều chào hỏi khi anh bước qua họ. Họ bày tỏ sự tôn trọng đúng mực, nhưng khuôn mặt họ tràn đầy vẻ khinh thường được che đậy vô cùng mỏng manh.

Nhưng sự khinh thường trắng trợn đó chỉ củng cố thêm cho nhận thức rằng anh đã quay trở về quá khứ.

“He, he, he…”

Anh bật cười trước tình huống vô cùng khó tin này.

‘Mình đã thật sự quay trở về quá khứ rồi.’

Anh không biết hiện tượng này là gì, nhưng lý do đằng sau không còn quan trọng nữa.

Giờ đây, trái tim anh đập liên hồi như đã mất kiểm soát.

“A ha ha ha ha!”

Ghislain dang rộng tay và ngửa mặt lên trời, cười lớn như một kẻ điên. Các binh lính xung quanh lắc đầu khinh khỉnh, nhìn anh với anh mắt thương hại, nhưng anh chẳng để ý là bao.

‘Mình có thể sửa mọi thứ!’

Tất cả những hối hận và lỗi lầm trong quá khứ, cả những tuyệt vọng đang chờ đợi trong tương lai. Những thứ đã dày vò anh trong suốt cuộc đời kiếp trước vẫn chưa xảy ra.

Những người mà anh luôn mong nhớ, những người mà anh yêu thương, họ vẫn còn sống.

‘Nhưng không được an toàn.’

Đôi mắt Ghislain tràn ngập sát khí khi ý nghĩ đó lướt qua tâm trí anh.

Công tước Delfine đã hủy diệt vùng đất này và những người đứng đằng sau chúng. Nếu không xé xác chúng thành trăm mảnh, anh không thể nào thỏa mãn được.

‘Mình sẽ giết tất cả bọn chúng.’

Lần này, mọi chuyện sẽ khác.

Trong anh giờ đây có rất nhiều thông tin mà chỉ trong tương lai anh mới được biết. Nếu sử dụng chúng, anh sẽ trở nên lớn mạnh nhanh hơn bất cứ ai và chuẩn bị trước cho mọi mối đe dọa tiềm tàng.

‘Được rồi, với mình bây giờ, mình có thể làm được. Không cần phải vội. Mình sẽ hạ từng tên một.’

Ghislain hít một hơi thật sâu, làm nguội đi tâm trí và cơ thể đang bừng bừng nhiệt huyết của mình. Ưu tiên hàng đầu chính là đánh giá tình hình hiện tại.

‘Họ nói, Orc nhỉ? Nếu là cuộc chinh phục Orc… Phải rồi, chắc chắn là lúc đó!’

Ký ức rõ ràng đã hiện về. Làm sao anh có thể quên được lần anh suýt chết kia chứ?

Vì không thể chịu được những ánh nhìn khinh thường, anh đã liều lĩnh gia nhập đoàn chinh phục để chứng tỏ bản thân.

Gọi là đoàn chinh phục nhưng thực chất chỉ có một hiệp sĩ và khoảng ba mươi người lính mà thôi.

Số lượng Orc xuất hiện gần lãnh địa được thấy chỉ có ba tên nên mọi người cho rằng số lượng người như thế là đủ rồi.

‘Nhưng không phải như vậy.’

Thực tế, có hơn hai mươi Orc xuất hiện ở lân cận.

Chúng đã tập kích nơi cắm trại và phục kích đoàn chinh phục.

Ghislain lần đó đã suýt mất mạng và thiệt hại cũng nghiêm trọng hơn vì anh đã khăng khăng đòi làm chỉ huy.

‘Không nghi ngờ gì nữa, chính là hôm nay.’

Nhìn quang cảnh xung quanh và cách bố trí của những căn lều, anh chắc chắn về điều đó.

Trước khi nghỉ qua đêm ở đây, họ đã bị lũ Orc phục kích và gần như bị tiêu diệt hoàn toàn.

‘Chờ đã, mình còn bao nhiêu thời gian chứ?’

Ghislain vội nhìn lên bầu trời. Bây giờ đã quá chiều, mặt trời đang dần lặn xuống.

‘Mình cần chuẩn bị ngay lập tức.’

Lũ Orc sẽ tấn công ngay trước khi mặt trời khuất dạng.

Cứ đà này, chúng sẽ sớm xuất hiện.

‘Chúng cũng không có kế hoạch tấn công từ trước nên mình vẫn còn cơ hội.’

Lũ Orc đã tình cờ tấn công đoàn chinh phục khi cả hai bên vô tình đụng độ.

Chỉ cần anh chuẩn bị trước thì họ sẽ không phải chịu thiệt hại nặng nề như kiếp trước.

‘Nếu mình đã quay trở lại quá khứ thì sao không thể quay về sớm hơn một chút chứ!’

Ghislain thầm càu nhàu.

Đột nhiên bị ném về quá khứ làm cho anh rất hoang mang và mất phương hướng.

Anh còn chưa thích nghi được với hoàn cảnh và giờ phải lập tức giải quyết đám Orc.

‘Cũng không thể tránh được.’

Trong kiếp trước, anh không thoát khỏi việc bị đổ lỗi. Đó cũng là một trong những lý do anh quyết định rời bỏ gia đình của mình.

Giờ thì, anh đã có cơ hội để sửa sai ngay từ điểm khởi đầu của những hối hận. Tránh né nó chỉ là điều ngu ngốc.

‘Được rồi, hãy nghĩ theo hướng tích cực nào. Đây là bước đầu để mình thay đổi tương lai.’

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Từ hôm nay trở đi, tương lai của lãnh địa này sẽ hoàn toàn khác so với kiếp trước của anh.

Khi Ghislain ngẩng đầu lên, trên mặt anh không còn sự mơ hồ nữa, thay vào đó, chỉ còn sự kiên quyết.

“Được rồi, mình nên nói với họ là có hai mươi Orc xuất hiện chứ không chỉ có ba con…”

Ghislain lên đường đi tìm chỉ huy của đoàn chinh phạt, nhưng anh nhất thời dừng lại.

Lúc này, anh vẫn còn bị coi là kẻ vô lại và là một tên rác rưởi của phía bắc.

Nếu đột nhiên anh tuyên bố có nhiều Orc hơn và kêu gọi họ chuẩn bị, họ cũng sẽ chỉ nghĩ đó lại là một hành động điên rồ khác của anh mà thôi.

‘Mình nên làm gì đây? Có lẽ họ sẽ muốn nghe lý do.’

Sự thuyết phục chỉ có hiệu quả khi dựa trên những cơ sở và niềm tin.

Trong hoàn cảnh hiện tại của anh, anh rõ ràng sẽ bị phớt lờ dù cho anh có nói gì đi chăng nữa.

Sau khi cân nhắc lại, Ghislain đưa ra một giải pháp rõ ràng:

‘Không còn lựa chọn nào khác. Mình sẽ phải lấy được quyền chỉ huy. Đó là cách duy nhất.’

Nó khiến anh cảm thấy có chút khó khăn vì nó chẳng khác gì với kiếp trước của anh, nhưng chẳng còn lựa chọn nào cả.

‘Lúc đó mình đã lấy được quyền chỉ huy thế nào nhỉ?’

Ghislain cẩn thận nhớ lại. Những gì đã xảy ra mơ hồ hiện lên trong tâm trí anh.

– Ta sẽ nắm quyền chỉ huy! Chỉ có ba Orc thôi!

– Ngươi nghĩ mình có thể chống lại ta sao? Ta là người thừa kế lãnh địa, ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi sống à?

– Ngươi đang coi thường ta sao? Ta có thể làm được mà! Cứ đưa quyền cho ta!

…Anh chỉ cáu bẳn mà thôi.

‘Ha ha… Mình thực sự cư xử như một tên nhãi ranh.’

Ghislain bật ra tiếng cười tự giễu.

Anh của lúc đó đã quá tuyệt vọng trước sự phớt lờ dù không có chút khả năng thực sự nào. Đây cũng là loại chuyện sẽ khiến anh phải đá chăn vì xấu hổ sau này.

“Hừm, không cần phải đi xa đến vậy.”

Anh vẫn phải đoạt lấy quyền chỉ huy, nhưng anh không có ý định hành động trẻ con như trước. Khác với trước, giờ anh đã trưởng thành và tích lũy được nhiều kinh nghiệm.

‘Được rồi, hãy tiếp cận việc này thật lịch sự và đàng hoàng nào. Giờ mình đã trưởng thành rồi.’

Những bước chân của Ghislain nhẹ hơn, anh đi tìm hiệp sĩ chỉ huy đoàn chinh phục này.

“Điều gì mang ngài đến đây?”

Ghislain trấn an bản thân với một tiếng ho trước ánh nhìn khinh thường đầy lộ liễu.

‘Wow, đã lâu rồi mới có người nhìn mình như vậy. Khó quen quá. Nhưng mình vẫn nên nói chuyện nhẹ nhàng và tử tế.’

“E hèm… à, ừm… Tên ông là gì nhỉ?”

“Skovan ạ.”

Skovan thầm tặc lưỡi.

Sao một người kế thừa của lãnh chúa vùng này lại không biết một trong những hiệp sĩ của gia đình mình tên là gì vậy?

Người này đúng là không có phẩm chất gì cả.

Không hề biết suy nghĩ của Skovan, Ghislain cố tình cao giọng:

“Ồ, phải rồi. Ông Skovan, ta đến để nói một việc rất quan trọng.”

“Là gì vậy ạ?”

Dưới giọng điệu không kiêng nể gì của Skovan, Ghislain vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.

‘Mình cần ăn nói lịch sự, thật lịch sự… Nhưng chờ đã, không phải ông ta nên cứ thế trao quyền cho mình khi mình hỏi sao?’

“Đưa cho ta.”

“Sao ạ?”

Trước yêu cầu đột ngột này, Skovan đần người ra. Ghislain kiên quyết trả lời:

“Lệnh chỉ huy. Giao cho ta.”

Đối với Ghislain, như vậy là đủ lịch sự rồi.

Anh chưa có đánh ai cả.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương