Kế Hoạch Hồi Quy Của Lính Đánh Thuê
-
Chapter 3: Sự Khinh Thường Quen Thuộc (3)
Chương 3: Sự Khinh Thường Quen Thuộc (3)
[Dịch giả: Kim Vy]
[Hiệu đính: Trà sữa thạch đào kem cheese béo ngậy thơm ngon]
Biểu cảm của Skovan trở nên ngây ngốc trước những lời nói đột ngột của Ghislain.
Ông ấy đã đủ khó chịu khi bị một người hoàn toàn vô dụng đi theo rồi, nhưng giờ ngài ta lại còn muốn đòi hỏi quyền chỉ huy sao?
'Ngài ta mất trí rồi à?'
Skovan muốn tát thẳng vào mặt anh ngay lập tức nhưng ông đã kiềm chế lại mong muốn đó của mình với sự kiên nhẫn phi thường. Rốt cuộc thì ông ấy cũng không thể cứ thế đi khắp nơi rồi đánh người thừa kế lãnh thổ được.
"Tôi không biết tại sao ngài lại đột nhiên nói thế này, nhưng điều đó là không thể. Tôi là chỉ huy của đoàn chinh phạt."
Ông ấy nói thêm bằng giọng thiếu tôn trọng như thường lệ. Nếu Ghislain khó chịu, thì ông có thể xoa dịu ngài ta và đuổi ngài ta đi như mọi khi.
“Ngài không thể chỉ huy quân lính bằng khả năng của mình, thưa ngài."
Skovan chuẩn bị tinh thần, mong đợi Ghislain sẽ hét lên, nhưng phản ứng của ngài ta lại khác với thường ngày.
"Vậy sao? Nhưng lần này ta có thể xử lý được."
Skovan mở to mắt trước phản ứng hờ hững của Ghislain.
‘Chuyện gì thế này? Hôm nay ngài ta có gì đó không ổn. Tại sao ngài ta lại không nổi cơn thịnh nộ?’
Vị thiếu chủ tuổi này luôn toát ra vẻ tự ti từ bên ngoài. Vai và lưng ngài ta hơi khom, và ngài ta liên tục liếc nhìn xung quanh một cách lo lắng. Khi mọi thứ không diễn ra theo ý mình, mặt ngài ta sẽ đỏ bừng và ngài ta sẽ bắt đầu hét lên.
Nhưng hôm nay không có biểu hiện nào như vậy. Vai ngài ta thẳng, lưng thẳng và cằm hơi nhếch, mọi thứ đều toát lên vẻ kiêu ngạo. Ngay cả đôi mắt ngài ta cũng không có cảm xúc.
Thái độ và khí chất của ngài ta uy nghiêm đến mức ngay cả một Kiếm Thánh cũng phải lùi lại một bước.
‘Ngài ta đã ăn phải thứ gì lạ sao? Hôm nay chúng ta đã ăn gì vào bữa trưa vậy?’
Thật kỳ lạ khi thấy một người thường chỉ ngồi trong góc, tức giận, giờ lại hành động theo cách này. Tuy nhiên, Skovan không quá lo lắng.
Dù ngài ta có tô vẽ vẻ ngoài của mình đến đâu thì bản chất đáng thương của ngài ta vẫn không thay đổi.
“Không. Xin hãy quay lại và nghỉ ngơi. Tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành việc chế ngự bọn chúng và ta sẽ sớm quay lại lâu đài.”
“Ta đã nói là ta sẽ xử lý mà.”
“…Tôi đã nói với ngài rồi, không thể được.”
“Ta đã nói là ta sẽ làm.”
“Thiếu chủ!”
“Ta sẽ làm.”
“…”
Skovan đột nhiên cảm thấy ngột ngạt, như thể ông vừa ăn một đống khoai lang, khiến ngực ông thắt lại và bắt đầu đau nhói.
Trước đây, ông chỉ cần chửi rủa đứa nhóc vô dụng trong đầu, trấn an nó, và thế là xong. Bây giờ, ông cảm thấy như mình đang nói chuyện với một bức tường vậy.
Thở dài, Skovan thử lại, “Tôi được cha ngài giao phó trọng trách chỉ huy. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể giao phó quyền hạn mà cha ngài đã giao cho tôi, ngay cả cho ngài, thưa thiếu chủ.”
“Không sao đâu. Hiện tại, mệnh lệnh của ta được ưu tiên vì ta là người trên chiến trường. Chỉ huy tại chỗ không phải nên đưa ra quyết định sao? Chẳng phải đó là cách mọi thứ diễn ra trên chiến trường sao?”
‘Người “chỉ huy tại chỗ” đó là tôi, không phải ngài, đồ khốn điên rồ! Ngài thì biết gì về chiến trường chứ!’
Ghislain càng nói, lời nói của ngài ta càng trở nên lố bịch. Nhưng địa vị của ngài ta cao hơn, và lý luận với ngài ta là điều không thể.
Có vẻ như tên ngốc đó thực sự nghĩ rằng họ đang chơi trò lính trẻ con như thời thơ ấu.
‘Được thôi, dù sao thì mình cũng mong đợi gì ở tên ngốc đó chứ? Mình sẽ để ngài ta đóng vai chỉ huy cho có… và mình sẽ tự mình giết bọn Orc.’
Nếu mọi chuyện thực sự trở nên nguy hiểm, ông ấy sẽ dùng vũ lực để khống chế tên thiếu chủ trẻ tuổi này nếu cần thiết.
Trong tâm trí, ông ấy muốn bịt miệng cái miệng phun ra những lời vô nghĩa đó và ném ngài ta vào tù ngay bây giờ.
Nhưng ông ấy là một hiệp sĩ, và Ghislain là người thừa kế lãnh thổ. Skovan buộc mình phải nuốt cơn giận dữ này vào người.
‘Ugh, điều này thật bực bội. Mình thề sau lần này, mình sẽ thực sự bỏ đi mãi mãi.’
Kể cả khi ông ấy phải đến một lãnh thổ khác, ông ấy ít nhất cũng sẽ được đối xử tốt hơn và có thể làm việc với những người có lý hơn.
Quyết định chắc chắn sẽ rời khỏi Ferdium sau nhiệm vụ này, Skovan nói với Ghislain.
“Ngài thực sự... phải làm điều này sao?"
"Tất nhiên!"
"...Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ trao quyền chỉ huy lại cho ngài, thiếu chủ. Nhưng ngài cũng sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm."
"Ồ, tuyệt. Ta biết ông sẽ nói vậy mà. Hãy chuẩn bị ngay đi."
"Chuẩn bị ư? Để làm gì?"
"Chuẩn bị chiến đấu."
"Nhưng chúng ta thậm chí còn chưa tìm thấy bọn Orc. Chúng ta đang chuẩn bị cho điều gì...?"
“Ta không muốn giải thích đâu. Dù sao thì ông cũng sẽ không tin ta đâu. Cứ để cho chỉ huy tại chỗ giải quyết."
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Bỏ qua Skovan đang bối rối, Ghislain ngay lập tức tập hợp tất cả binh lính.
Vì chỉ có khoảng ba mươi người, nên không mất nhiều thời gian.
Những người lính nhìn Ghislain với đôi mắt mệt mỏi.
Họ đã chán ngấy với những tai nạn liên tục của thiếu chủ, luôn phải dọn dẹp cho ngài ta sau mỗi rắc rối, và bây giờ họ thậm chí không thể chịu đựng được khi nhìn ngài ta.
Ghislain mỉm cười khi ngài ta nhìn thấy biểu cảm của họ.
'Ồ, trái tim con người thật là thất thường.'
Trước đây, những cái nhìn khinh thường này đã thúc đẩy hành vi nổi loạn của anh. Họ càng phớt lờ anh, anh càng gây ra nhiều rắc rối.
Khi những cái nhìn ngày càng lạnh lùng, mặc cảm tự ti của anh cũng ngày càng sâu sắc hơn.
Cả anh và những người đang theo dõi anh liên tục sôi sục trong cơn giận dữ. Đó là một vòng luẩn quẩn.
Nhưng sau khi chết và trở về, suy nghĩ đầu tiên của anh chỉ đơn giản là, đây là những người anh cần phải bảo vệ.
'Tiếng gầm gừ của người thừa kế thực sự khá dễ thương.'
Sau khi nhìn chằm chằm vào những người lính một lúc, Ghislain khẽ nói.
"Bọn Orc sẽ sớm lao vào thôi. Hãy lập đội hình phòng thủ và chờ lệnh."
Những người lính, cam chịu sự thật rằng thiếu chủ lại làm điều gì đó điên rồ, đã vào vị trí.
'Cái quái gì thế này?'
'Ugh, mệt quá.'
Những người lính, đứng yên tại chỗ, thầm nguyền rủa ngài ta trong đầu.
Ngay khi Skovan, nhìn họ lãng phí thời gian, định nói gì đó với Ghislain —
Bịch-bịch-bịch-bịch!
Ở đằng xa, họ nghe thấy tiếng một thứ gì đó lớn đang tiến đến từng đàn.
Những người lính quay về phía tiếng động, hét lên ngạc nhiên.
"Ôi, bọn Orc! Chúng thực sự đang đến!"
"Cái quái gì thế, sao lại có nhiều bọn chúng thế!"
Hàng chục tên Orc đang lao thẳng về phía họ.
Skovan, chỉ huy thực sự của đội chinh phạt, hoảng sợ khi rút kiếm ra.
“C-cái này! Mọi người, đừng hoảng sợ! Chuẩn bị chiến đấu — Hả?”
Khi ông quay lại nhìn những người lính, mắt ông mở to.
Những người lính đã giơ khiên và hạ giáo xuống, sẵn sàng chiến đấu.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Vì họ đã chủ động tạo thành một đội hình phòng thủ, nên họ có thể chuẩn bị chiến đấu ngay lập tức.
Nếu Ghislain không chuẩn bị trước, mọi người sẽ bị ném vào hỗn loạn bởi cuộc phục kích bất ngờ.
“C-cái gì thế này…?”
Mắt Skovan mở to khi ông nhìn chằm chằm vào Ghislain.
Bình thường, Ghislain sẽ khoe khoang, đầy tự hào, về tầm nhìn xa của mình, nhưng thay vào đó, ngài ta đang bận kiểm tra tình trạng của những người lính.
Mặc dù họ đã chủ động tạo thành một đội hình phòng thủ, nhưng số lượng bọn Orc vẫn quá áp đảo.
Những người lính, khuôn mặt đầy sợ hãi, đang run rẩy.
Ghislain vỗ vai một trong những người lính đang lo lắng và nói
“Này, sao ngươi lại sợ thế? Sợ những thứ đó à?”
“Hử? C-cái gì cơ?”
“Chậc, chậc. Sợ như vậy sao? Ngươi có biết điều quan trọng nhất trong một cuộc chiến là gì không?”
“C-cái gì cơ?”
Người lính vẫn còn choáng váng, hỏi khi Ghislain trả lời một cách nhàn nhã.
“Động lực. Ngươi cần động lực. Giống như những tên Orc kia vậy.”
Người lính nuốt nước bọt và quay đầu lại.
Lũ Orc đang lao về phía họ, tỏa ra một động lực hoang dã và man rợ như thể chúng có thể xé xác kẻ thù của mình trong nháy mắt.
Nhưng nhìn vị thiếu chủ trẻ tuổi hành động thoải mái như vậy trong tình huống khốn khổ này khiến mọi thứ trở nên không thực.
Nhìn thấy người lính bối rối, Ghislain tiếp tục.
“Đừng sợ. Nếu ngươi sợ, ngươi sẽ không thể chiến đấu bình thường và ngươi sẽ chết. Chết như vậy sẽ thật đáng xấu hổ, ngươi không nghĩ vậy sao?”
Ghislain mỉm cười nhẹ. Nó khiến anh nhớ lại những ngày trong kiếp trước khi anh huấn luyện lính đánh thuê mới.
Nhưng người lính, lắng nghe anh, đang suy nghĩ nghiêm túc.
'Tại sao tên ngốc này đột nhiên lại cố tỏ ra ngầu vậy?'
Lời khuyên chỉ có giá trị khi đến từ một người đáng tin cậy.
Nghe những lời này từ một vị thiếu chủ, người được đồn đại là kém năng lực hơn cả một người lính bình thường, chỉ khiến nó nghe có vẻ nực cười.
Ghislain nhận thấy biểu cảm trên khuôn mặt của người lính và đột nhiên cau mày. Rõ ràng là cậu ta đang nghĩ gì đó.
"Này."
"V-vâng?"
"Vừa rồi ngươi vừa chửi ta trong đầu, đúng không?"
"K-không... thưa ngài!"
Một khoảng im lặng ngắn ngủi trước khi Ghislain lè lưỡi và quay đi.
'Thở dài. Mình đã quen với kiểu thiếu tôn trọng này, nhưng nó vẫn không khiến mọi chuyện dễ dàng hơn.'
Anh, người từng là một trong Địa Lục Thất Cường và là Vua Đánh Thuê, đang bị đối xử như thế này. Nếu những thuộc hạ từ kiếp trước của anh biết, họ sẽ không bao giờ ngừng trêu chọc anh.
'Được thôi, mình sẽ dần dần khôi phục danh tiếng của mình theo thời gian.'
Ghislain cười khúc khích và tiến về phía trước, xoay thanh kiếm một cách thản nhiên khi anh tiến đến gần bọn Orc.
Skovan hét lên trong hoảng sợ.
"Thiếu chủ! Ngài đang làm gì vậy? Quay lại đi!"
"Không sao đâu. Mọi người chỉ cần quan sát từ đó thôi."
"C-cái gì cơ?"
“Ta sẽ quay lại ngay."
Nói xong, Ghislain lao về phía trước.
'Chết tiệt! Đồ ngốc! Nếu ngài muốn chết, hãy chết một mình đi!'
Skovan nghiến răng và ra hiệu cho những người lính rút lui. Khi những người lính đã thoát khỏi nguy hiểm, ông định kéo Ghislain trở lại.
Nhưng cảnh tượng diễn ra tiếp theo khiến Skovan đông cứng như một bức tượng.
"Graaaah!"
Tên Orc dẫn đầu vung chiếc rìu rỉ sét về phía Ghislain khi anh tiến đến gần.
Một đòn đánh dữ dội trông như thể có thể cắt đôi một con người trong chớp mắt.
Tuy nhiên, Ghislain chỉ đơn giản bước sang một bên với nụ cười trên môi.
Bùm!
Chiếc rìu trượt đập xuống đất.
Vào lúc tên Orc, với vẻ mặt giận dữ, cố gắng giơ rìu lên lần nữa—
Vù!
Với một âm thanh cắt qua không khí, thanh kiếm của Ghislain lóe lên như tia chớp và cắt ngang cổ họng của tên Orc.
"Grrr..."
Bịch!
Tên Orc ngã xuống với một tiếng kêu khàn khàn, nằm sõng soài trên mặt đất.
Những người lính, nhìn thấy tên Orc quằn quại trên mặt đất, há hốc mồm nhìn không tin nổi.
Orc là quái vật nổi tiếng với lớp da dày. Nếu không sử dụng mana, rất khó để gây ra những vết thương nghiêm trọng cho chúng.
Tuy nhiên, bất chấp điều này, Ghislain — người rõ ràng không có khả năng sử dụng mana — đã cắt đứt cổ tên Orc chỉ bằng một cú chém.
“C-cái gì thế này?”
Ngay cả Skovan cũng đứng im, môi ông mấp máy nhưng không thốt ra lời nào, khuôn mặt vô hồn vì sốc.
Mặc dù ngài ta có thể sử dụng mana, nhưng ông ấy không cảm nhận được bất kỳ dấu vết nào của dòng chảy mana từ ngài ta.
Điều đó có nghĩa là… Ghislain đã vô hiệu hóa tên Orc chỉ bằng một đòn mà không cần sử dụng mana.
“Không thể nào!”
Mana là một sức mạnh siêu nhiên cho phép con người vượt qua giới hạn của mình.
Để giết một tên Orc chỉ bằng một đòn mà không cần sử dụng mana thì cần phải có sức mạnh to lớn hoặc kỹ năng phi thường.
Ghislain, người chưa bao giờ được đào tạo và có một cơ thể yếu ớt, không nên có sức mạnh khủng khiếp như vậy.
Vì vậy, chỉ có một lý do khiến ngài ta giết được tên Orc.
Ghislain sở hữu một kỹ năng kiếm thuật vượt xa trí tưởng tượng, tấn công vào đúng điểm yếu của bọn chúng và vào đúng thời điểm hoàn hảo.
“Grrah!”
“Graaaah!”
Lũ Orc đang lao tới đột nhiên dừng lại khi tên ở phía trước ngã gục. Chúng bắt đầu bao vây Ghislain.
Ghislain nhếch mép cười và cong môi.
"Ồ, may cho ta quá. Các người đều lao vào ta trước sao? Như vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Anh đã tập hợp quân lính lại và tạo thành một hàng để giảm thiểu thương vong tiềm tàng.
Anh có thể giết được bao nhiêu tên Orc tùy thích, nhưng ngay cả anh cũng khó có thể ngăn chặn được việc binh lính bị thương.
Nhưng những sinh vật ngu ngốc này đều lao về phía anh. Anh gần như muốn cúi đầu cảm ơn.
"Chiến đấu mà không cần mana... Đã lâu rồi mình mới làm như vậy."
Với nụ cười ngạo mạn, Ghislain giơ kiếm lên.
Lúc này, anh biết kỹ thuật tu luyện mana của gia tộc mình, nhưng anh chưa bao giờ được đào tạo bài bản về nó.
Trong kiếp trước, phải đến khi anh rời khỏi nhà và lang thang như một lính đánh thuê, anh mới bắt đầu luyện tập — để sinh tồn.
Và ngay cả khi đó, lúc đầu, anh phải chiến đấu để giành giật mạng sống mà không cần sử dụng mana.
Nhưng bây giờ, mặc dù cũng giống như những ngày đó, nhưng cũng khác. Trong tâm trí anh, anh sở hữu đỉnh cao của kiếm thuật mà anh đã mài giũa qua nhiều năm.
"Đến với ta!"
"Graaaah!"
Bùm!
Lũ Orc vung rìu điên cuồng, nhưng những chuyển động kỳ lạ, uyển chuyển của Ghislain khiến tất cả các đòn đánh của chúng đều trượt.
Anh né đòn với chuyển động tối thiểu, sử dụng lực của lũ Orc đang tiến đến để chống lại chúng, chém xuyên qua phần yếu nhất trên cổ chúng.
Chém!
"Grrrk!"
Với mỗi lần vung kiếm, một tên Orc khác lại phun máu và ngã gục.
"Phew, cơ thể ta thực sự không hợp tác", Ghislain lẩm bẩm khi chém xuyên qua.
Cơ thể của thời đại này yếu ớt đến thảm hại.
Ngay cả khi chỉ cử động một chút, mồ hôi cũng đổ như điên, và cơ bắp của anh đau nhức vì căng thẳng.
Cảm giác như các khớp xương của anh đang kêu cót két vì những chuyển động quá mức.
Tuy nhiên, bất chấp tất cả những điều này, nụ cười không bao giờ rời khỏi khuôn mặt anh.
Anh đã dành hàng thập kỷ trong chiến đấu và tàn sát. Nếu anh không học cách tận hưởng khi đang chiến đấu, anh đã không thể sống sót.
Cảm giác đẩy cơ thể mình đến giới hạn này — nó là bằng chứng cho thấy anh vẫn còn sống.
Vù!
Bùng nổ!
Ghislain né tránh các đòn tấn công của bọn Orc trong gang tấc, hạ gục từng tên một.
Nhìn cảnh này, Skovan nuốt nước bọt. Mặc dù ông có thể sử dụng mana, nhưng ông không thể di chuyển như vậy.
'Làm sao... Làm sao mà thiếu chủ trẻ tuổi có thể di chuyển như vậy?'
Rõ ràng là ngài ta đang vật lộn, nhưng trong những khoảnh khắc ngài ta né tránh hoặc tấn công, không có một động tác nào bị lãng phí.
Skovan chưa bao giờ thấy kiếm thuật như thế này trong suốt cuộc đời mình.
'Thật không thể tin được.'
Là một người luyện kiếm, ông thấy mình muốn học những động tác hoàn hảo như vậy. Giống như đang xem một Kiếm Thánh không thể sử dụng mana.
'Không... thậm chí có thể còn hơn thế nữa...'
Nếu người khác nghe được suy nghĩ của ông, họ sẽ nghĩ ông bị điên, nhưng ông gần như đã đúng rồi.
Bảy người trong Địa Lục Thất Cường đều là những siêu nhân, vượt qua giới hạn của loài người. Kỹ năng của họ không chỉ là kỹ thuật; mà là những hiểu biết sâu sắc xuyên thấu bản chất của chiến đấu.
Ngay cả khi không có mana hay cơ thể khỏe mạnh, kinh nghiệm và kỹ năng Ghislain tích lũy được cho phép ngài ta vượt qua những hạn chế đó.
Rắc!
Với một nhát kiếm khác của Ghislain, một tên Orc khác ho ra máu và ngã gục.
"Grrrk!"
Những tên Orc còn lại bắt đầu rút lui, loạng choạng lùi lại vì sợ hãi.
Đã có hơn hai mươi tên Orc xuất hiện, nhưng giờ chỉ còn lại năm tên. Chỉ trong chốc lát, hầu hết chúng đã bị giết, cổ họng của chúng bị cắt hoặc đâm bởi lưỡi kiếm của Ghislain.
"Cái gì, xong rồi à? Ta thậm chí còn chưa khởi động. Và các người tự gọi mình là chủng tộc chiến binh sao? Thật thảm hại", Ghislain chế nhạo chúng, chĩa kiếm vào bọn Orc với một nụ cười khẩy.
Tất nhiên, suy nghĩ thực sự của anh thì hoàn toàn khác.
'Ha… Cứ đà này thì mình sẽ chết mất. Mình chỉ muốn nằm xuống thôi. Hồi đó mình thực sự yếu đuối thế này sao?'
Việc sử dụng sức mạnh vượt quá giới hạn của một người luôn đi kèm với cái giá phải trả.
Cơ thể yếu ớt của Ghislain bắt đầu suy yếu.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook