Kế Hoạch Hồi Quy Của Lính Đánh Thuê
-
Chapter 1: Sự Khinh Thường Quen Thuộc (1)
Chương 1: Sự Khinh Thường Quen Thuộc (1)
[Dịch giả: Aw~ quả vải dễ thương siêu cấp xuyên vũ trụ
Hiệu đính: Trà sữa thạch đào kem cheese béo ngậy thơm ngon]
“Con người sau khi chết sẽ ra sao?”
“Ta không biết vì ta đã chết đâu.”
Tôi bình thản trả lời câu hỏi của bạn mình khi chúng tôi đang cùng nhau uống rượu.
Đó chưa bao giờ là chủ đề mà tôi sẽ dành thời gian của mình ra để suy nghĩ. Rốt cuộc thì, mài sắc kiếm của mình là cách sử dụng thời gian hiệu quả hơn là ngồi nghĩ về những thứ như thế.
“Nghe nói là người ta đã tái sinh đấy.”
“À, vậy thì ta hi vọng lần tới ta sẽ tái sinh vào một gia đình bình thường thôi. Ta chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình.”
Anh ta cười nhẹ khi nghe tôi nói muốn một cuộc sống yên bình, rồi hỏi lại:
“Anh nghiêm túc đấy à?”
“Ừ.”
“Đã có rất nhiều người phải chịu khổ vì những bất hạnh rồi. Nếu anh hành động, sẽ có nhiều người hơn phải chết đấy.”
“Ta không quan tâm.”
“Tôi không nhận ra người bạn vui tính của mình lại có nhiều đau thương vậy đấy.”
“Ai cũng có một hoặc hai quá khứ đau thương.”
Anh ta gật đầu đồng ý, sau đó nâng chén của mình lên.
“Chúng ta sẽ đi săn quái vật tiếp sau khi mọi chuyện kết thúc nhé.”
“Vậy thì hãy tìm cho ta một đối thủ xứng tầm.”
Anh ta cười khúc khích, nốc cạn cốc rượu rồi đặt phịch xuống:
“Chúc may mắn. Tôi cầu nguyện cho anh nhé?”
“Ta không tin thần thánh. Ta chỉ tin cái này thôi.”
Tôi lắc thanh kiếm và cười, anh ta lắc đầu rồi đứng dậy.
“Tạm biệt nhé. Tôi không đi xa đâu.”
“Cứ như anh đã từng vậy.”
Vút–
Một vòng xoáy đen xuất hiện, cơ thể anh ta bị hút vào trong, biến mất khỏi tầm nhìn.
“Kỹ năng tiện lợi thật.”
Chỉ còn lại một mình, tôi nâng cốc lên.
Một cốc, hai cốc, ba cốc.
Những ký ức trong quá khứ lại ùa về.
‘Đáng lẽ không nên như thế.’
Lãnh địa Ferdium ở phía bắc Vương quốc Ritania.
Một vùng đất nghèo nàn và hoang vắng tọa lạc ở rìa biên giới vương quốc, nơi liên tục phải chiến đấu với bọn man di.
Tôi sinh ra là người thừa kế của lãnh địa đó.
‘Thật thảm hại.’
Tôi đã sống mà chỉ suốt ngày phàn nàn, liên tục so sánh bản thân với những đứa trẻ quý tộc khác.
Những sự so sánh đó cuối cùng dẫn đến tự ti.
Tự ti làm nên những hành động liều lĩnh, và cuối cùng dẫn đến những hậu quả. Người khác liên tục chỉ trích và chế giễu tôi.
Tên vô lại, tên điên, một kiếm sĩ ẩn dật…
Tôi đã sống qua đủ loại danh hiệu xúc phạm đó cho đến khi không chịu nổi. Cuối cùng, tôi ra đi trong sự ô nhục.
Năm tháng cứ thế trôi qua khi tôi lang thang dưới danh nghĩa một lính đánh thuê.
Có lẽ là do may mắn, nhưng tôi cũng đã sống sót qua ngần ấy thời gian dù phải vật lộn qua vô số chiến trường.
Khi tôi đã có được những kỹ năng, đối mặt với cái chết vô số lần, danh tiếng tăng vọt – theo đó, nỗi nhớ nhà cũng lớn dần trong tôi.
‘Lúc đó, mình đã nghĩ mọi thứ sẽ ổn khi mình trở lại.’
Với những hối hận và tội lỗi mắc phải thời còn trẻ, tôi đã nghĩ mình đã có thể trở về và giúp đỡ gia đình rất nhiều.
Nhưng…
Khi tôi trở về, gia đình và mọi thứ đã biến thành tro bụi.
Tôi không thể làm gì. Tôi chỉ biết cắm đầu chạy.
Tôi đã lẩn trốn, thậm chí từ bỏ cả cái tên cao quý của mình vì sợ phải đối mặt với những nguy hiểm tiềm tàng.
‘Mình phải trở nên mạnh hơn.’
Một mục tiêu mới xuất hiện trong tôi.
Tôi đã chịu đựng nhiều năm, rèn giũa bản thân thành một thanh kiếm. Tôi chiến đấu không ngừng nghỉ chống lại vô số tai ương trút xuống lục địa này.
Và rồi từ lúc nào đó, mọi người bắt đầu gọi tôi bằng một cái tên mới.
Vua Đánh Thuê.
Và cuối cùng, tôi đã trở thành một trong bảy người mạnh nhất thế giới, một vị trí vinh quang mang tên Địa Lục Thất Cường.
Tôi sống không thiếu thốn gì, có vô số thuộc hạ, danh tiếng vô song, và những kỹ năng hỗ trợ tất cả.
‘Những nó vẫn chưa đủ.’
Tuy nhiên, tôi luôn cảm thấy một khao khát không gì có thể thỏa mãn.
Sự sụp đổ của gia đình tôi, những hối hận của tuổi trẻ và những nhận thức muộn màng.
Mỗi đêm, chúng cứ dày vò tôi và tôi không thể ngủ nổi nếu không có rượu.
Gia đình và bạn bè đã rời xa tôi từ lâu, và thần dân trên vùng đất của tôi… Họ sẽ chẳng bao giờ trở lại nữa.
‘Mình hối hận rồi.’
Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.
Các tai ương vẫn trút xuống lục địa này làm máu nhuộm đỏ vùng đất khô cằn, và tiếng khóc than của thần dân sẽ không bao giờ kết thúc.
Nhưng trái tim tôi không thể chứa đựng thêm được điều gì nữa.
‘Đến lúc rồi.’
Đã đến lúc tôi phải để những hối hận muộn màng của mình sang một bên, dù chỉ trong chốc lát. Tôi vẫn còn việc phải làm.
Tôi vẫn còn quá yếu, vẫn chưa đủ, vẫn quá cẩn trọng… vẫn… vẫn…
Tôi luôn tìm lý do để bào chữa, trì hoãn việc mình cần phải làm.
‘Trả thù.’
Đúng, đã đến lúc để trả thù những kẻ đã phá hủy gia đình của tôi.
Sự trống rỗng đang gặm nhấm tôi từ bên trong. Tôi không thể trì hoãn thêm nữa.
Máu của chúng sẽ lấp đầy sự trống rỗng trong tôi.
Tôi đặt ly rượu xuống và nắm chặt lấy thanh kiếm bên mình.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Vua Đánh Thuê, Giselle đã thành lập một đội quân.
Tin tức một trong Địa Lục Thất Cường xuất quân gây sốc cho tất cả mọi người.
Dù Giselle được xem là có vị thế thấp nhất trong Thất Cường, nhưng giá trị chiến lược của Vua Đánh Thuê được cho là ngang ngửa với một đội quân của một quốc gia.
– Tại sao Vua Đánh Thuê lại đưa ra lựa chọn như vậy!
Với cuộc chiến đang diễn ra, hành động của Giselle nhận được sự phẫn nộ từ rất nhiều người.
Tại sao lại gây ra xung đột nội bộ vào thời điểm này?
Để trả lời cho những câu hỏi đó, ông ta đã tiết lộ tên và dòng tộc mình thuộc về từ rất lâu về trước.
“Với ta, báo thù cho gia đình còn quan trọng hơn tất thảy.”
Mục tiêu trả thù của ông ta chính là vương quốc nơi gia đình ông ta từng sinh sống – Vương quốc Ritania.
Giselle chĩa mũi kiếm về phía quê hương nơi ông ta đã từng bỏ lại.
Nhờ danh tiếng của mình, có rất nhiều kẻ tham chiến dưới đội quân của ông ta.
Trong số đó, có cả thuộc hạ trung thành Giselle và cũng có những kẻ tham gia vì tìm kiếm lợi ích trong hỗn loạn, tất cả đều giương kiếm lên cùng ông ta.
“Mục tiêu duy nhất của ta chỉ là phá hủy Ritania.”
Ritania được biết đến là một cường quốc quân sự, nhưng mà Giselle, một trong bảy người mạnh nhất lục địa, cũng đáng sợ không kém.
Giselle tàn phá vương quốc, nghiền nát mọi thứ trên đường đi với sức mạnh áp đảo. Tuy nhiên, những bước tiến của ông ta lại đột nhiên gặp phải những trở ngại.
‘Lạ thật.’
Những cá nhân hùng mạnh, những kẻ mà Giselle chưa từng nghe tên, bắt đầu xuất hiện hết những tên này đến tên khác để cản bước ông ta. Nhưng chúng không đến từ Ritania.
Tại sao những kẻ không liên quan đến vương quốc lại chắn đường Giselle?
‘Có gì đó không ổn.’
Gạt bỏ những nghi ngờ sang một bên, Giselle vẫn bình tĩnh chém hạ từng tên một và vững bước về phía trước. Ông ta cần kết thúc cuộc chiến này càng nhanh càng tốt nếu ông ta muốn giành được chiến thắng. Nhưng với những cường nhân đột ngột xuất hiện, kế hoạch của ông ta dần bị phá hỏng.
Khi chiến tranh kéo dài, tình hình tài chính của vương quốc nhanh chóng kiệt quệ. Theo đó, những lính đánh thuê theo ông ta đã sống đúng với bản chất, bắt đầu từ bỏ ông ta khi thấy lợi ích ngày càng giảm.
Và rồi, một sự kiện mang tính quyết định đã xảy ra định đoạt kết cục của cuộc chiến.
‘Hiệp Sĩ Danh Giá’, Idun, một trong Thất Cường của lục địa, đã tham chiến.
Cán cân chiến thắng nhanh chóng nghiêng về phía vương quốc.
Đến cuối cùng, Giselle đã buộc phải quỳ gối trước kẻ thù.
“Carto. Không, tên thật của ngươi là Ghislain nhỉ? Không nghĩ đây sẽ lại là kết cục của ngươi.”
Idun cười khẩy.
Đứng trước mặt ông ta là một người đàn ông đẹp trai có mái tóc màu vàng, khoác trên mình bộ giáp vàng bóng loáng. Dù bộ giáp của hắn có bị nứt vài chỗ và đầu tóc rối bù, minh chứng cho một trận đấu khó nhằn, hắn vẫn không nhận vết thương chí mạng nào.
Ngược lại, Ghislain, đang quỳ gối trước hắn, đã bị hàng chục ngọn thương, cây kiếm đâm xuyên người, thập phần không lành lặn.
Dù đang thảm hại như thế, rốt cuộc, Ghislain vẫn cười gằn với Idun.
“Chết tiệt, tên khốn này. Ta không ngờ là ngươi lại tham gia vào đấy.”
Idun lại cười khúc khích khi nhìn quanh chiến trường.
Khu vực này đã hoàn toàn bị phá hủy bởi cuộc chiến khốc liệt. Xác chết chất thành núi, máu chảy thành sông.
“Người của ngươi chạy hết rồi. Quả nhiên là lũ chó hạ đẳng không có tự trọng gì cả.”
“Khụ, một lính đánh thuê có năng lực, biết tìm cách để sống sót. Nếu có thể sống, không nhất thiết phải tìm chết.”
Idun cười giễu cợt, nâng kiếm đặt lên cổ của Ghislain.
“Còn lời trăn trối nào không?”
“Trăn trối gì. Ta chỉ hối hận vì không thể san bằng vương quốc này thôi. Xuống tay được rồi đấy, tên khốn béo ú ạ.”
“Thật hỗn hào.”
Idun cong môi tỏ vẻ không hài lòng trước thái độ thách thức của Ghislain.
“Ta chưa bao giờ thích ngươi. Tên lính đánh thuê bẩn thỉu được nhắc đến cùng lúc với ta.”
“Ngươi nghĩ ta thích à?”
“Nhưng nghĩ đến việc ngươi là kẻ sống sót của gia tộc bá tước Ferdium thì… Thật đáng ngạc nhiên.”
Đôi mày của Ghislain nhíu chặt lại.
Trong giọng của Idun có chút gì đó kỳ lạ, cảm giác đó không chỉ là lời nói suông.
Nhìn ra được nghi ngờ trong mắt Ghislain, Idun mỉm cười hài lòng.
Hắn cúi gần hơn, thì thầm vào tai Ghislain.
“Nghĩ đến việc Đại công tước Ferdium là ngươi. Sau khi em gái ngươi chết, ngươi đã biến mất nhỉ? Bọn ta đã tìm kiếm ngươi một khoảng thời gian đấy.”
“Sao mày biết được chuyện đó?”
Idun không phải người của Vương quốc Ritania. Hắn không có lý do gì để biết một chuyện đã xảy ra cách đây rất lâu về trước của một đất nước khác.
Và còn nói là hắn đã tìm ông ta?
“Tất nhiên là ta biết rồi. ‘Chúng ta’ đã thông đồng với Công tước Delfine để phá hủy gia đình của ngươi mà.”
“Cái gì?”
Lời của Idun như một cây búa giáng thẳng vào đầu Ghislain.
Công tước Delfine đã tiêu diệt Ferdium đó đã nổi loạn từ lâu và lên nắm quyền kiểm soát vương quốc.
Đó là lý do Ghislain không còn cách nào khác ngoài coi toàn bộ vương quốc thành mục tiêu trả thù.
Nhưng không ngờ đến, các đất nước khác cũng tham gia vào vụ này!
Tình hình đang vượt khỏi tầm kiểm soát của Ghislain, cơ thể ông ta cứng đờ. Ông ta gấp gáp hét lên với sự hoang mang tột độ.
“‘Chúng ta’? Còn có kẻ khác chống lưng cho Công tước?”
“Chống lưng… Ta thật sự không thích từ đó đâu. Ta thích… Mà thôi, giải thích nó với một người như ngươi thật vô nghĩa. Cứ nghĩ là cùng phe với nhau đi.”
Idun vẫn kiêu ngạo và đáng ghét như mọi khi, một kẻ luôn thích rao giảng đạo lý. Đó cũng là lý do hắn được gọi là ‘Hiệp Sĩ Danh Giá’.
Chỉ đơn giản là không thể ngờ một người như hắn lại tham gia vào âm mưu hủy diệt Ferdium.
“Một kẻ như mày sao lại dính líu đến việc đó…! Nó thậm chí còn không phải lãnh địa thuộc đất nước của mày!”
“Thế giới này đâu có đơn giản. Nhưng, ta cho rằng một lính đánh thuê thấp kém như ngươi không hiểu được vấn đề phức tạp như vậy đâu.”
“Vậy, lý do mày tham chiến…”
“Đúng vậy, để dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ. Rốt cuộc thì ta không thể để bất cứ vết bẩn nào làm hoen ố tên tuổi của ta.”
Ngay khi nói xong, hắn giơ kiếm lên. Khoảnh khắc thanh kiếm rơi xuống, đầu của Ghislain sẽ lăn trên mặt đất.
“Tên khốn! Tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày!”
Ghislain chật vật muốn vùng lên, nhưng cơ thể tàn tạ của ông ta thậm chí còn không thể tập hợp mana.
“Đồ ngốc, kết thúc rồi. Ngươi nên sống cuộc sống của một lính đánh thuê mới phải, biết vị trí của mình đi.”
Với những lời lẽ chế nhạo, Idun nhanh chóng hạ kiếm.
Phụt!
Trong khoảnh khắc, thời gian như ngừng lại.
Cảm giác buốt lạnh quét qua cổ của Ghislain.
Tầm nhìn của ông ta quay cuồng.
Giữa dòng máu nở rộ, tất cả những cảm xúc đã dày vò cuộc đời ông ta lại một lần nữa dâng trào.
Hối hận, trống rỗng, khát khao, buồn bã…
Nhưng đến cùng, thứ còn mãnh liệt hơn cả chính là sự phẫn nộ vô bờ đang ngùn ngụt thiêu cháy ông ta.
– Nghe nói là người ta đã tái sinh đấy?
Tại sao những lời cuối cùng của người bạn lại xuất hiện trong tâm trí ông ta lúc này?
‘Nếu thực sự có thể tái sinh! Ta sẽ xé ngươi ra làm trăm mảnh!’
Thịch–
Cái đầu bị chặt đứt lăn một vòng trên mặt đất.
Với đôi mắt trợn trừng đầy chua xót, Vua Đánh Thuê, Ghislain, kết thúc với một kết cục vô nghĩa.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
‘Mình vẫn còn sống sao?’
Chắn chắn đầu đã bị chặt rồi mà nhỉ. Chẳng lẽ là ảo giác?
Ghislain không chút động đậy mà mở mắt ra đầy thận trọng.
‘Lều?’
Đập vào mắt là một căn lều quân sự đơn giản thường được dùng trong các trại lính.
‘Mình bị bắt rồi sao?’
Nhìn sự vắng vẻ xung quanh, có vẻ chỉ có một mình anh trong căn lều này.
Hơn nữa, anh không bị trói.
‘Chúng kiêu ngạo thật. Cứ để mình như vậy?’
Có vẻ như chúng đang đánh giá thấp anh. Không thèm trói lại mà cứ thế để ở đây.
Anh thận trọng tập trung mana, nhưng mana khổng lồ như đại dương bao la của anh, hoàn toàn không thể cảm nhận được.
‘Chúng làm gì mình rồi?’
Anh chậm rãi ngồi dậy và quan sát xung quanh.
‘Một thanh kiếm sao?’
Có một thanh kiếm đang dựa vào cạnh chiếc giường đơn sơ này.
“Ha, chúng coi ta là trò đùa thật à.”
Ngay cả khi anh không thể sử dụng mana, kiếm thuật được mài giũa bao nhiêu năm qua không hề biến mất. Chỉ với một thanh kiếm thì anh cũng có thể tàn sát hàng trăm binh lính chính quy.
‘Không biết chúng đang nghĩ gì, nhưng mình sẽ khiến chúng phải hối hận.’
Mana là thứ mà anh có thể khôi phục lại sau khi thoát khỏi nơi này.
Roạt–
Đúng lúc này, anh cảm nhận được có người đang tiến đến căn lều.
Ghislain nhanh chóng nằm xuống và nhắm mắt.
Một tên lính tiến vào, mang theo thứ gì đó. Đánh giá được đó là hương vị thơm nồng của súp, có vẻ như chúng đã chuẩn bị bữa ăn cho anh.
Mùi hương khiến anh có chút đói, nhưng đây không phải lúc bận tâm đến những chuyện như thế.
Khi tên lính quay lưng chuẩn bị bữa ăn, Ghislain chộp lấy thanh kiếm và nhanh chóng di chuyển.
“Suỵt, nếu ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ để ngươi sống.”
Sau khi do dự một chút, anh nhẹ nói thêm.
“Có lẽ.”
Tên lính vốn bị giật mình bởi thanh kiếm đang kề trên cổ mình, lại nhanh chóng buông xuôi như đã đầu hàng.
Ngay khi Ghislain định truy hỏi, tên lính lại thở dài đầy phiền muộn và lẩm bẩm:
“Ha, thiếu chủ à. Sao ngài lại thế nữa rồi? Ngài chán sao? Ngài có thể về thành mà?”
“...Hả?”
Ghislain không biết nói gì, anh hoàn toàn bối rối. Dù anh có là tù nhân đi chăng nữa, sao một tên lính tầm thường lại dám nói chuyện như thế với Vua Đánh Thuê chứ?
Sự khó chịu này… Có cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook