Hỏa thần: Cửu Hà long xà (BẢN DỊCH)
-
Chapter 28 quyển 4: Đỗ Đại Bưu bắt yêu
Lưu Hoành Thuận thầm nói: “Từ trước chỉ thấy phách hoa bắt cóc trẻ em, lại chưa từng thấy có ai dám bắt cóc trắng trợn trước cửa Sở Cảnh sát như vậy, đây là muốn tạo phản sao!” Anh vội vàng ngăn trước người phu nhân Cao Nhị, thét lệnh Đỗ Đại Bưu bắt mặt trắng. Mặt trắng liên tục gặp phải cản trở, trong lòng nôn nóng vô cùng, chỉ lo đuổi theo không phát hiện tuần cảnh đã tới, đâm sầm vào người Đỗ Đại Bưu giống như đâm vào một bức tường, sau đó bị cho ăn ngay một phát pháo thông thiên đánh thẳng lên mặt. Đỗ Đại Bưu có sức lớn cỡ nào chứ, lập tức đánh sụp mặt y, xanh đỏ đen vàng đỏ đồng thời chảy xuống, trên khuôn mặt trắng như cái bồn bạc có đủ loại màu sắc như mở phường nhuộm. Mặc dù kẻ này hung ác nhưng vẫn không phải là đối thủ của Đỗ Đại Bưu, bị anh ta đánh cho mấy phát nằm ngã lăn ra đất, rồi trói gô lại thật chặt mang về Sở Cảnh sát Miếu Hỏa Thần cùng với phu nhân Cao Nhị và đứa bé. Lưu Hoành Thuận hỏi rõ mọi chuyện, biết được mặt trắng không chỉ hại chết Cao Liên Khởi, bóp chết Thường Bím Tóc, giết chết Lý Lôi Thôi, còn tới cửa hành hung đoạt con, án liên quan tới nhiều mạng người như vậy Sở Cảnh sát không làm được, lập tức kêu người thông báo Tổng cục tuần cảnh, liệm thi thể của Thường Bím Tóc và Lý Lôi Thôi, đồng thời nhốt mặt trắng vào phòng khổ lụy, chờ tới trời sáng rồi hỏi khẩu cung sau. “Phòng khổ lụy” theo cách gọi của địa phương ý chỉ phòng giam giữ phạm nhân.
Tới sáng khi chuyển trời, có mấy người cao to vạm vỡ giải mặt trắng vào phòng tối của Tổng cục tuần cảnh. Nhà tù Thiên Tân mới được xây vào những năm cuối triều Thanh, nằm ở sân luyện quân Tây Doanh Môn, được quy hoạch theo nhà tù Nhật Bản sau cuộc duy tân Minh Trị. Trong Tổng cục tuần cảnh cũng có phòng giam và phòng tối chuyên môn thẩm vấn phạm nhân, giữa phòng là ba cây cột gỗ, một bên bày bàn ghế, trên tường treo đầy các loại dụng cụ tra tấn, nào là roi da, côn đỏ, que nóng, cái khoan đầy đủ hết, La Hán làm bằng sắt tới đây cũng phải phát run.
Tuy cửa nha môn đã được đổi thành Tổng cục tuần cảnh, ba ban sáu phòng cũng đổi cách gọi, nhưng quy trình thẩm vấn vẫn không thay đổi, dù đổi thì cũng là bình mới rượu cũ. Thời xưa khi thẩm vấn người vào ngục chú trọng “tam thôi lục vấn”, thật ra nói vậy cũng không chính xác lắm, phải là “lục vấn tam thôi”, hỏi trước rồi suy ra sau. Vấn ở đây là thẩm vấn, thôi ở đây là phân tích, bởi vì lời cung được hỏi ra chưa chắc là sự thật, phải trải qua phân tích, so sánh, tìm ra sơ hở trước sau, như vậy mới kết án được. “Lục vấn” là một phần khẩu cung nhưng hỏi trên sáu lần, hoặc nhiều người đồng thời thẩm vấn tội phạm. Cửa nha môn có câu “Người là sâu tiện, không đánh không khai”, đội Truy nã bắt được kẻ gian, thường hay đánh trước rồi hỏi sau, chỉ để diệt uy phong, mài nhuệ khí của hắn, cho nên phía sau “tam thôi lục vấn” còn có một từ nữa – “băng bát điếu khảo”. Băng là trói, bát là lột đồ, điếu là treo ngược lên, khảo tức là đánh. Nói đơn giản là lột đồ phạm nhân ra, trói lại rồi treo ngược lên đánh.
Đánh người trong phòng tối khác với trên công đường. Trên công đường dùng côn, nhấc lên đánh mạnh vào mông, nói là mông nhưng thật ra là đánh vào bắp đùi, thịt nơi ấy mềm nhất, đánh vài cái là nát. Đánh người trong phòng tối không cần côn, họ dùng roi da, còn phải nhúng vào nước, đánh xuống đảm bảo da tróc thịt bong. Còn có ác hơn nữa cơ, không dùng roi da bằng da bò mà là dùng gân bò, mũi roi xoắn lại thành nút thắt, thứ này còn có biệt hiệu là “sầu của lừa lười”, tính khí con lừa bướng bỉnh như thế, nhưng chỉ cần ba roi thôi là thuận theo rồi, huống hồ là đánh lên thân người? Cái cục gân nơi mũi roi mà quất vô rồi rút ra thì sẽ có một miếng thịt rơi xuống, sau đó sẽ có các loại cực hình như que nóng, khoan sắt, rót nước ớt, đấy còn chưa đủ thần kỳ, lợi hại nhất là “song đầu xiên, thịt chất mật, treo lục lạc” vân vân, thật ra thì bên trên không cho dùng, nhưng đa phần vì lấy được khẩu cung, bên trên cũng sẽ mắt nhắm mắt mở giả vờ không biết, cái này gọi là “mở cửa sau”, cũng gọi là hình phạt riêng. “Song đầu xiên” là một cái xiên sắt dài sáu tấc, hai đầu nhọn, được cột lên cổ của phạm nhân, một đầu hướng vào ngực, một đầu hướng vào cằm, khiến người không thể cúi đầu ngủ, nếu mà cúi thì hai mũi nhọn sẽ ghim vào thịt, nhẫn nhịn hai ngày ba đêm là không chịu nổi nữa, phải nhận tội thôi; “thịt chất mật” là cởi sạch tội phạm rồi trói lại, bôi mỡ lợn nước đường khắp người, trong phòng khổ lụy tối tăm ẩm ước, có rất nhiều ruồi muỗi, còn có cả chuột cỡ lớn cỡ nhỏ nữa, chúng chen chúc lên gặm cắn, khiến người muốn sống không được, muốn chết cũng không xong; “treo lục lạc” là dùng dây thép buộc chặt hạ thân của tội phạm, rồi lấy roi da quật. Không chịu đựng được thì phải khai ra, hoặc là sống sờ sờ bị hành hạ tới chết. Mặt trắng là một hán tử, đầu tiên bị cho ăn một bữa “sầu của lừa lười”, trên người nở hoa, tìm không thấy một miếng thịt lành lặn, thế mà vẫn cắn chặt răng không khai nửa lời. Người ăn chén cơm nha môn này không sợ mạnh miệng, lòng người như sắt nhưng không phải sắt, luật pháp như lò thì thật sự như lò, chuẩn bị cho mặt trắng “mở rộng tầm mắt” xem. Mấy ngục tốt trói tay chân của mặt trắng lên mặt đất, dưới bụng kê cái ghế dài, mông cong lại hướng lên trời, gắn cho quả pháo cối vào, đốt lửa nổ cái đùng, mặt trắng hét thảm, ngất đi tại chỗ. Ngay sau đấy bị một thùng nước lạnh tưới tỉnh, không hỏi tội để khỏi nhận tội, bởi vì tiếp theo còn có “lửa đạp đất, đèn đội trời”!
Tại sao lại cần “lửa đạp đất, đèn đội trời” thế? Bởi vì mặt trắng giết người hại mạng bắt cóc trẻ em, dùng cách nói của quan viên, người như hắn gọi là “trên đầu bị lở, dưới chân chảy mủ -- hỏng từ ngoài vào trong”, thế nên phải “trị” cho hắn!
Mọi người trói mặt trắng lên cây cột, dây da ghìm chặt đầu, hai chân không chạm đất, lại tìm ba ngọn nến, đặt dưới mỗi bàn chân một ngọn, cái này gọi là “lửa đạp đất”, đặt một ngọn trên đầu, cái này gọi là “đèn đội trời”. Dùng trò độc này được một lát, rất nhanh đã có mùi khét truyền tới, hai lòng bàn chân gần như bị nướng chín. Mặt trắng liên tục la hét, tiếng còn khó nghe hơn giết lợn. Đừng quên trên đầu hắn còn có “đèn trời” nữa, ngọn nến trên đầu càng đốt càng ngắn, cách da đầu càng lúc càng gần, tóc đã bị cháy khét hết cả, sáp nến không ngừng chảy xuống mặt hắn, sức nóng tạo ra từng vết bỏng rộp. Mặt trắng thực sự không chịu đựng nổi nắng, nặn ra chữ “khai” từ trong miệng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook