Hỏa thần: Cửu Hà long xà (BẢN DỊCH)
-
Chapter 27 quyển 4: Đỗ Đại Bưu bắt yêu
Ta lại nói phu nhân Cao Nhị qua Bắc Doanh Môn thì chạy thục mạng tới bờ sông, thì thấy phía trước lại có một người đi tới, vóc dáng rất cao, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, tay xách cái đòn gánh, lắc lư lại gần. Phu nhân Cao Nhị cũng nhận ra được người này, là ai thế nhỉ? Trước đấy tôi có nói đến rồi, là Lý Lôi Thôi đào sông. Y chạy nạn từ quê nhà Sơn Đông tới đây, lấy nghề gánh nước sông kiếm sống, quanh năm suốt tháng đưa nước cho Cao gia, cứ ba tết* thì tính tiền một lần, phu nhân Cao Nhị chiếu cố người nghèo, lúc kết tiền thường cho nhiều thêm vài đồng, trúng phải dịp lễ tết gì, hoặc là người nhà mừng thọ thì còn được thưởng thêm nữa. Thiên Tân Vệ không có nước giếng, ăn uống nước sông từ thời xưa, trên sông lớn không có nắp, nước sông có rất nhiều, có sức thì tùy tiện gánh, cho nên mới có câu thế này: “Nấu nước xem sông lớn – toàn là tiền”. Tuy nói thế nhưng cái nghề đưa nước này lại rất khổ cực, đi sớm về tối mệt mỏi tay chân, còn chưa chắc ăn no đủ no nữa. Không phải người nghèo không sống nổi thì không ai muốn làm việc này, hơn nữa còn phải có sức cánh tay, thân đơn lực bạc mà đi làm, chỉ một ngày thôi đã mệt thổ huyết. Hồi còn ở quê nhà Sơn Đông Lý Lôi Thôi từng đi cày bừa, vì kiếm thêm vài đồng tiền để có miếng cơm ăn, y không sợ ra sức làm việc, chỉ sợ không có việc để làm, dậy canh năm ngủ lúc nửa đêm, người khác đi một chuyến y đi mười chuyến, chỉ vì điền đầy bụng. Y thấy phu nhân Cao Nhị ôm con chạy tới mức không thở được, chưa đợi y qua thăm hỏi thì đã nhìn thấy một tên mặt trắng đuổi theo đằng sau. Lý Lôi Thôi vừa nhìn thì nghĩ không được, không biết là kẻ xấu nào đuổi bắt hai mẹ con này vào lúc hơn nửa đêm, chuyện này ta phải quản, nhỡ đâu phu nhân Cao Nhị gặp chuyện bất trắc, thì tiền nước ai trả bây giờ?
Lý Lôi Thôi bảo hai mẹ con phu nhân Cao Nhị đi trước, vắt ngang đòn gánh ở trước người bày ra dáng vẻ cản đường. Tuy không biết kỹ năng chiêu thức gì nhưng quanh năm múc sông đưa nước khiến y rất có sức lực, lại còn là người Sơn Đông nên không quen nhìn việc ỷ mạnh hiếp yếu, thầm nói: “Đường bất bình có người san, việc bất bình có người quản, muốn làm khó phu nhân Cao Nhị, mi phải vượt qua ta trước cái đã.”
Lại nói lúc này, mặt trắng đã đuổi tới, hai tay Lý Lôi Thôi nâng đòn gánh, bộ dạng oai vệ kiểu chỉ cần mặt trắng dám bước tới, y sẽ lấy đòn gánh liều mạng. Mặt tráng thấy tuy Lý Lôi Thôi là một người đàn ông vạm vỡ nhưng đồ mặc trên người lại rách rưới, toàn là cặn dầu, bên hông cột dây thừng giống như một đồ quê mùa, trong tay cầm cái đòn gánh lớn, trên đòn có xích sắt và móc, trên mặt đất bên cạnh là hai thùng nước, cũng biết đây là một kẻ móc sông đưa nước, hắn chẳng thèm để mắt tới người như vậy, đang định tiến lên lấy mạng của Lý Lôi Thôi thì lại thấy đòn gánh của đối phương không giống bình thường, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, vội vàng ngừng bước, cũng chẳng dám bước tới nữa.
Đừng thấy Lý Lôi Thôi nghèo rớt mùng tơi, móc sông đưa nước miễn cưỡng sống tạm, cái đòn móc sông của y rất khó lường, còn về lai lịch thế nào hữu dụng ra sao, tôi xin để lại nút thắt ở đây, để đến sau này rồi kể. Chỉ nói mặt trắng nhìn thấy đòn gánh trong tay Lý Lôi Thôi, nhất thời không dám tiến tới, đổi thành người khác thì chẳng sợ đâu, nhưng mặt trắng là người biết yêu pháp, thấy cái đòn này như thấy Đả Thần Tiên**, hắn thấy không xông qua được, bèn nói với Lý Lôi Thôi: “Tôi một không chọc anh hai không làm gì anh, chúng ta ngày xưa không oán ngày nay không thù, vì sao anh lại cản đường tôi?”
Lý Lôi Thôi nói: “Không cản mi thì sẽ xảy ra án mạng, hai mẹ con vừa chạy tới có quan hệ gì với mi? Mà cứ phải đưa người ta vào chỗ chết?”
Mặt trắng giả vờ không hiểu: “Lời này nói thế nào? Phía trước có người?”
Lý Lôi Thôi cũng không ngu: “Phía trước không có người mi chạy làm gì?”
Mặt trắng đảo mắt một vòng, nói: “Tôi thật sự có chuyện vô cùng khẩn cấp, ông hãy giơ cao đánh khẽ, thả tôi đi qua được không?”
Lý Lôi Thôi căn bản không tin, một tay chống nạnh cắm đòn gánh vào mặt đất, mặc cho đối phương nói hết lời cũng không cho qua.
Mặt trắng vội la lên: “Trước mặt vương pháp, anh dám đêm khuya cầm vũ khí chặn đường đánh cướp sao?” Vừa nói vừa làm bộ ghì chặt túi tiền, rất sợ bị Lý Lôi Thôi cướp mất.
Lý Lôi Thôi rất bất mãn: “Mi nói cái gì thế? Lý gia chúng tôi nghèo nhưng chí không ngắn, ai muốn đoạt của mi cơ?”
Mặt trắng giả vờ hoang mang quay đầu định trở về, đồng thời vung tay ra rải vài đồng tiền lên đất, lại giả vờ như không phát hiện.
Lý Lôi Thôi nhìn đồng tiền đầy đất, hai mắt lập tức phát sáng, một ngày y gánh nước từ canh năm tới nửa đêm cũng không có nhiều tiền như thế, thầm nói: “Mi cho ta tiền ta không thể nhận, bằng không sẽ là chặn đường đánh cướp thiệt, chỉ là mi làm rớt tiền nên đáng lắm, đừng trách Lý gia ta không phúc hậu, ta không phải hạng người văn nhân hiểu lễ nghĩa gì, cũng không biết cái gì gọi là đồ có chủ, trên đường đi gặp tiền rơi mà không chiếm đúng là phí!” Y vội vàng bước tới giẫm lên đồng tiền. “Trước giẫm sau nhặt” là quy củ khi nhặt tiền, nhỡ đâu người làm rơi tiền còn chưa đi xa, quay đầu nhìn thấy thì còn phải trả lại cho người ta nữa, nên phải dẫm trước rồi làm bộ ngồi xổm xuống xách giày, lại tiện tay nhặt đồng tiền. Lý Lôi Thôi đi một đôi giày vải mũi ngắn, ngay cả gót cũng bị mất, dù vậy vẫn phải làm bộ làm tịch, vì nhặt mấy đồng tiền này mà buông cả đòn gánh chưa từng rời tay. Y vừa ngồi xổm nhặt tiền dưới đất, vừa lén theo dõi mặt trắng, sợ đối phương phát hiện mình rớt tiền quay đầu lại kiếm.
Nhưng sợ cái gì thì gặp phải cái ấy, mặt trắng chưa đi được mấy bước đã chợt quay đầu lại, mặt xanh nanh vàng, khuôn miệng đầy máu, hai mắt như đuốc, tàn bạo trừng mắt nhìn Lý Lôi Thôi. Lý Lôi Thôi sợ hãi, trời đất quỷ thần ơi, đây là cái quái gì vậy? Phán quan trong miếu còn không đáng sợ như thế nữa, luôn nghe người ta nói đi đêm lắm có ngày gặp ma, trước đây còn không tin, hôm nay lại gặp thật, sợ đến ngồi liệt xuống đất. Mặt trắng lại gần, chân phải dùng sức lớn nhất đạp mạnh vào bụng nhỏ của Lý Lôi Thôi, y lập tức phun đầy máu tươi, đứt khí mà chết. Mặt trắng bóp chết Thường Bím Tóc, giết chết Lý Lôi Thôi, lại đá đòn gánh xuống sông, rồi vội cất bước đuổi theo hai mẹ con phu nhân Cao Nhị.
Lại nói phu nhân Cao Nhị ôm con chạy tới cửa sông Tam Xá, toàn thân đã mất hết sức lực, kiểu gì cũng không chạy nổi nữa, ngã xuống đất la toáng lên: “Cứu mạng, có người bắt cóc trẻ em!” Hôm ấy Sở Cảnh sát Miếu Hỏa Thần có hai người gác đêm, một là Lưu Hoành Thuận, một người khác là Đỗ Đại Bưu, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người kêu cứu, hai người lập tức phóng ra ngoài như bay, chỉ thấy một người đàn bà ôm con ngã ở ven đường, phía sau có một tên mặt trắng đang đuổi tới, trợn trừng mắt đến sắp lòi ra ngoài, hung thần ác sát, chỉ muốn nuốt trọn hai mẹ con kia.
*Ba tết ở đây chỉ ba ngày tết lớn gồm tết Âm lịch, tết Đoan Ngọ, tết Trung Thu.
**Chí bảo xuất hiện trong Phong Thần Diễn Nghĩa, có hình dạng như roi gỗ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook