Hỏa thần: Cửu Hà long xà (BẢN DỊCH)
Chapter 29 quyển 4: Đỗ Đại Bưu bắt yêu

 

Mặt trắng khai, trước kia hắn là một thợ xây dưới núi Bạch Vân, cũng biết việc của nghề mộc nữa, dựng phòng xây ốc, ghép mộng cột nhà, gì cũng làm được, tay nghề không tệ. Nhưng hắn vừa lười vừa tham, cuối cùng vẫn thấy kiếm tiền như vậy quá mệt, muốn thân không động vai không rung vẫn có thể phát đại tài, nên không khỏi nổi lên ý xấu, âm thầm làm mấy việc không chính đáng mà tổ sư gia không cho dùng: Hoặc là trộn lẫn ván quan tài vỡ vào trong vật liệu gỗ xây phòng, phá “cai”, chẳng khác nào phá “cai”*, người có tiền đến đâu khi vào ở thì cũng phải thành người nghèo; hoặc là chôn vài người giấy nhỏ có dính máu trẻ con chết, ai ở nhà đấy sẽ bị quỷ đè suốt ngày, việc này cũng không tốt; hoặc là lấy cột từng có người treo cổ làm xà nhà, người treo là nam thì nhà có nữ chết, người treo là nữ thì nhà có nam chết. Mặt trắng dùng việc này để bòn tiền, sau này bị người nhìn thấu, bị quan phủ truy nã, cùng đường bí lối nên gia nhập Cửu Tiên Hội Ma Cổ Đạo, bái nhập môn hạ của “Hỗn Nguyên lão tổ”, luyện thành yêu thuật bóp mặt dịch dung, giấu hình đổi mạo, phụng mệnh cùng Ngũ Đấu thánh cô xuống núi bắt cóc trẻ con. Con hồ ly bên cạnh Ngũ Đấu thánh cô cũng là một kỳ nhân, người trên giang hồ gọi nó là “hồ ly đồng tử”, nhưng thật ra tuổi tác không nhỏ, chỉ có điều là một người lùn, giỏi việc chui vào da hồ gây án.

Phi tặc Toản Thiên Báo bị bắn chết lúc trước cũng ở dưới trướng Hỗn Nguyên lão tổ, gân báo trên chân gã cũng là do Hỗn Nguyên lão tổ chắp nối. Toản Thiên Báo là người đánh trận đầu, tới thành Thiên Tân thăm dò tình hình trước, lại không đổi được tật tham dâm háo sắc, gây án thất thủ bị bắt, bị Trần Mắt Thẹo bắn cho bảy mươi sáu phát súng, chết thảm trên Mỹ Nhân Đài. Sau đó Ngũ Đấu thánh cô và hồ ly đồng tử đi tới thành Thiên Tân, lấy tà pháp mê hoặc lòng người, lừa mấy người có tiền mua trẻ con, mặc thành đồng nam đồng nữ áo đen giáp vàng đưa vào Thiết Sát Am. Lột xuống vàng bạc trang sức đáng tiền rồi dẫn đồng nam đồng nữ tới cửa sông Tam Xá chết chìm suốt đêm. Nào biết nhất thời sơ suất, ăn lầm thuốc phá thai “bàn chải sắt”, không có thuật phi thiên độn thổ, mà cũng trốn không được, bỏ mình dưới lu nước của Đỗ Đại Bưu đội Truy nã.

Mặt trắng giả làm người buôn trốn trong thành bắt cóc trẻ em, hắn biết đổi mặt dịch dung, giả làm người quen bắt mất con trẻ, có thể nói là thần không biết quỷ không hay, trong lúc vô tình hắn biết được ngày sinh tháng đẻ của con Cao Liên Khởi quý vô cùng, bèn dìm xác Cao Liên Khởi xuống kênh nước, mình thì tới nhà bắt đứa con, lại đụng phải Lưu Hoành Thuận, Đỗ Đại Bưu trực ở Sở Cảnh sát Miếu Hỏa Thần, bị hai người bắt ngay tại trận.

Còn việc tại sao lại dẫn đồng nam đồng nữ tới giữa sông dìm chết đuối? Chỉ vì Thiên Tân Vệ cửu long quy nhất, là một vùng phong thủy bảo địa, dưới cửa sông Tam Xá có một con bạch giao. Giao khác với rồng, một nửa giống rắn một nửa lại tựa như rồng, trên đầu có một cái sừng. Tương truyền khi rắn sống đến một năm tháng nhất định thì sẽ mọc thêm cái sừng trên đầu, đây chính là giao. Cửa sông Tam Xá là bảo địa nơi cửu long quy nhất, con bạch giao trong sông có thể hô mưa gọi gió, phun mây nhả khói, chỉ là không lên nổi trời, không thể làm thiên long được, nếu như ăn đủ một trăm đôi đồng nam đồng nữ thì có thể mọc thêm một cái sừng khác, mượn long khí ấy sẽ quân lâm thiên hạ được. Mặt trắng cũng đã nghĩ thông, nếu đã rơi xuống nước này thì tránh không khỏi việc bị bắn chết trên pháp trường, cho nên hắn khai ra toàn bộ lời có thể khai, chỉ cầu đừng tra tấn.

Thiên Tân Vệ mở cửa thông thương với bên ngoài được sáu trăm năm, xưa nay rồng rắn lẫn lộn, trước đây cũng không phải không có Ma Cổ Đạo, có người nói nó có rất nhiều chi nhánh, Cửu Tiên Hội chỉ là một trong số ấy, dân chúng không phân biệt được nhánh nào với nhánh nào, quen gọi chung yêu nhân bàng môn tả đạo là Ma Cổ Đạo, quan phủ đã tiêu diệt nhiều lần nhưng khó có thể diệt trừ được, thường xuyên ngóc đầu lại, không ngờ tới giờ rồi mà vẫn có người tin lời ấy, vọng tưởng cửu long quy nhất lên làm hoàng đế?

Nói tới Hỗn Nguyên lão tổ, đây là yêu nhân bị treo thưởng truy nã những năm đầu Dân quốc. Có người nói tên này mở thiên nhãn, trên trán mọc ra một con mắt dọc, đạo pháp thông huyền, dưới thân cưỡi sư tử chín đầu, bên trái có kim đồng, bên phải có ngọc nữ, tay cầm bảo kiếm Trấn Linh, có thể điều động âm binh quỷ tướng, tứ đại hộ pháp dưới trướng mỗi người cầm một pháp bảo, một là Vô Tự Thiên Thư, hai là Quạt Âm Dương, ba là Chuông Câu Hồn, bốn là Quan Tài Giấy, hay đi khắp nơi siêu độ cô hồn dã quỷ. Tới mười lăm tháng bảy Quỷ Môn mở, Hỗn Nguyên lão tổ cưỡi sư tử chín đầu, tay nâng Vô Tự Thiên Thư, rung chuông Câu Hồn đi tới thành Phong Đô, cô hồn dã quỷ thu được trong năm ấy nghe tiếng chuông đi theo phía sau. Khi tới của thành Phong Đô thì tế ra quạt Âm Dương, vỗ một cái cát bay đá chạy, vỗ hai cái sấm chớp rền vang, vỗ ba cái cửa thành mở rộng. Trong thành vô số quỷ đói, có ai thừa dịp hỗn loạn chạy ra ngoài sẽ bị sư tử chín đầu há miệng nuốt sạch. Dựa vào những lời mê tín này để mê hoặc người khác, lập đàn làm pháp, lên đồng bói quẻ, thường xuyên lui tới ở các thâm sơn cùng cốc như Tương Kiềm, Xuyên Thiểm, người tin như mây, làm hại một phương.

Mặt trắng khai tới nơi đây, vụ án liên hoàn đã sáng tỏ, chẳng qua có một việc y còn chưa nói, đó là Hỗn Nguyên lão tổ có tới thành Thiên Tân không?

Người của chính phủ đang muốn hỏi tiếp, nào biết mặt trắng không nói nữa, sắc mặt càng ngày càng kém, chỉ lát sau, hai mắt trắng dã, hơi thở mong manh, mắt thấy đầu hắn cúi xuống, chết bất đắc kỳ tử một cách không minh bạch trong Tổng cục tuần cảnh. Không tra ra được nguyên nhân cái chết, đành phải nói là chịu hình phạt mà chết.

Mặt trắng phách hoa bắt cóc trẻ con nơi Cửu Hà hạ sao năm ấy cũng không phải bịa đặt vô căn cứ, thực sự có người này thật, cũng bị Lưu Hoành Thuận bắt, án còn chưa thẩm vấn xong thì người đã chết rồi, đúng là có chuyện này thật. Quá trình gây án cụ thể thì do dân gian truyền miệng, văn thư diễn nghĩa, không cần nghiên cứu sâu vào nó.

Sau khi án này chấm dứt, chính phủ sai người kiếm ra thi thể của Cao Liên Khởi từ trong con kênh lớn như thế nào, lại giao cho khổ chủ nhập liệm ra sao, quan viên các cấp của chính phủ thì tranh công mời thưởng kiểu gì, chuyện này không nói ở đây. Chỉ nói đội Đài mai kéo thi thể của mặt trắng đi hố chôn loạn, nửa đường lại bị Lý Lão Đạo kéo đi.

Lưu Hoành Thuận biết được việc này, cũng không nhịn được nữa, đến thẳng Bạch Cốt Tháp hỏi Lý Lão Đạo: “Trong thành ngoài thành người chết rất nhiều, ông nói ông tu hành ở Bạch Cốt Tháp, nhưng chẳng thấy ông thu người ngã trên đường bao giờ, vì sao chỉ lấy thi thể của “Toản Thiên Báo, Ngũ Đấu thánh cô, hồ ly đồng tử, mặt trắng” vậy?”

Lý Lão Đạo cầm phất trần trong tay, nói với Lưu Hoành Thuận: “Sớm biết đèn là lửa, cơm đã chín lâu ngày!” Thực sự là lời ra khỏi miệng chỉ để lại nửa câu, khiến người ta đoán không ra huyền cơ, muốn biết chuyện kế tiếp như thế nào, thì hãy nghe tôi kể tiếp.

*Ở đây cả hai từ đều đồng âm ‘cai’ nhưng nghĩa khác, từ đầu có nghĩa vật liệu gỗ, từ sau chỉ tiền tài.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương