Hỏa thần: Cửu Hà long xà (BẢN DỊCH)
-
Chapter 21 quyển 3: Kim Mặt Rỗ bán thuốc
Tiết 6:
Lưu Hoành Thuận không đuổi theo hồ ly, mà là trốn trên tàng cây nhìn mỗi cử động một của Ngũ Đấu thánh cô. Khi tiệc rượu đã tàn, Triệu Đại Đầu đuổi hết mấy người còn lại, còn mình thì mang theo hai đứa bé đi vào hậu đường với Ngũ Đấu thánh cô. Lưu Hoành Thuận không nhìn thấy tình hình trong phòng, bèn thả người nhảy xuống cây, rón rén bước tới dưới cửa sổ, lấy ngón tay chấm nước bọt đâm thủng cửa sổ, nhắm một mắt nhìn vào bên trong. Thấy được Ngũ Đấu thánh cô để Triệu Đại Đầu đứng ở trong sảnh, đồng nam đồng nữ tách ra đứng sang hai bên, một đứa cầm kim nguyên bảo, một đứa ôm ngọc như ý, lại đốt ba cây nhang lớn trong lư hương, lấy Tinh Đình Kiếm ra vẽ một vòng tròn trên tường. Lưu Hoành Thuận đứng ngoài cửa sổ thấy rõ ràng, nói là vẽ nhưng trên tường làm gì có cái gì. Triệu Đại Đầu lại trợn mắt há mồm, khi thì mặt mày hớn hở, khi lại kinh ngạc đầy mặt. Ngũ Đấu thánh cô xé một tờ giấy trắng ném lên ghế dài, Triệu Đại Đầu nơm nớp cưỡi lên, thân thể nghiêng về phía trước ngửa ra phía sau, lắc trái đu phải, y như trúng tà. Hai đứa bé thì ánh mắt vô hồn, vẻ mặt dại ra, mặc cho Ngũ Đấu thánh cô gỡ từng món trang sức ngọc bội xuống, bỏ vào một chiếc tủ lớn, rồi lại đi tới trong viện đứng ngây ra như phỗng. Lưu Hoành Thuận sợ bị phát hiện, vội vàng leo lên tường viện. Khó khăn lắm mới ổn định được, thì nghe thấy tiếng ‘két’, cửa sau mở ra, con hồ ly lúc nãy quay lại, tới trong sân thì đứng thẳng người, vẫy ‘tay’, dẫn hai đứa bé ra khỏi Thiết Sát Am. Lưu Hoành Thuận chợt bừng tỉnh, thì ra con hồ ly đó cùng một giuộc với ả Ngũ Đấu thánh cô kia, trách không được gọi là tới đuổi là đi. Anh ta không quản Ngũ Đấu thánh cô và Triệu Đại Đầu trong phòng nữa, lập tức nhảy xuống đầu tường bám theo sau hồ ly và hai đứa bé. Lúc này đã là đêm khuya, Thiết Sát Am nằm trong góc của Hầu Gia Hậu, xung quanh tối om, không nhìn thấy một bóng người nào qua lại. Hồ ly không đi tiếp nữa, mà quay đầu nhìn hai đứa trẻ, dưới ánh trăng mờ ảo có thể thấy được nụ cười gian của nó, khóe miệng từ từ nhếch lên, hai mắt híp lại thành hai cái khe hẹp, và vẫy tai với hai đứa trẻ. Tụi nó đờ đẫn đi vào trong sông, nước sông đã lên tới thắt lưng nhưng lại như không hề biết gì.
Lưu Hoành Thuận nhìn tới đây, hiểu ít nhất được bảy tám phần mười, Ngũ Đấu thánh cô lấy tà thuật mê hoặc dân chúng, khiến kẻ có tiền mua đồng nam đồng nữ làm thế thân, lột trang sức châu báu quan trọng xuống, sau đó lại lấy hồ ly dẫn bọn nhỏ đi xuống sông. Có điều nếu ả ta đã có tà pháp yêu thuật mê hoặc được người khác, thì quá đủ để gạt lũ nhà giàu quyên tiền rồi, hà tất phải dẫn đồng nam đồng nữ đến giữa sông cho chết đuối làm gì, mưu đồ cái gì thế? Nhất thời anh ta không nghĩ ra được, nhưng nếu còn không ra tay thì hai đứa bé sẽ chết chìm mất. Thế là anh ta xông lên, mỗi tay vớt một đứa bé xách ra khỏi sông. Hồ ly thấy có người, vội vã chạy trối chết. Cặp giò chạy nhanh của Lưu Hoành Thuận có thể khiến nó chạy mất được sao? Ba chân bốn cẳng đuổi theo, lôi kim qua lưu tinh ra, nhắm chuẩn thời cơ rồi quăng ra ngoài. Hồ ly thất kinh chỉ biết chạy trốn, đầu bị đập mạnh một cú, xẹp hết nửa cái đầu, phun máu ngã lăn ra đất, còn sống được chắc? Lưu Hoành Thuận cũng không muốn bắt sống, một là căm ghét con hồ ly này thông đồng với Ngũ Đấu thánh cô lừa tiền hại mạng, thứ hai, cũng không thể bắt con hồ ly này đi ép hỏi khẩu cung được, cho nên ra tay không chừa lối thoát.
Lưu Hoành Thuận đánh chết hồ ly, quay về Sở Cảnh sát Miếu Hỏa Thần trước, phân phó Lõi Đời ở lại trực ban, lại chia ba người Trương Sí, Lý Xán, Đỗ Đại Bưu chặt chẽ canh giữ cửa trước cửa sau của Thiết Sát Am, trước khi đội Truy nã qua tới, nhất định không được hành động thiếu suy nghĩ, sau đó anh ta mang con hồ ly sắp chết và hai đứa bé tới Tổng cục tuần cảnh, xin chính phủ phê duyệt phiếu đi bắt người.
Có người hỏi: “Ngũ Đấu thánh cô biết sử dụng thuật pháp bàng môn tả đạo, cảnh sát truy hung bắt tặc có bắt được ả ta không?” Bạn có điều không biết, đất Thiên Tân Vệ có rất nhiều giang hồ, có loại tặc nhân nào đội Truy nã chưa từng gặp không? Bản lĩnh của Ngũ Đấu thánh cô dùng để hù dọa tuần cảnh bình thường thì còn tạm được, nhưng ở trong mắt đội Truy nã thì chẳng có lạ gì, nói thẳng ra thì cũng chỉ là thủ đoạn giang hồ mà thôi. Trước ấy Ngũ Đấu thánh cô đả tọa trước cửa Thiết Sát Am, ngồi im không nhúc nhích như tượng gỗ, có tuần cảnh tiến đến xua đuổi, thánh cô vung phất trần là tuần cảnh gục xuống liền, hẳn không phải đạo pháp mà là bôi mê dược lên phất trần; còn việc trên tường nở ra hỏa thụ ngân hoa thì cũng không phải chuyện thần kỳ, trên giang hồ gọi đấy là phép huỳnh hỏa lưu quang, chẳng qua là bôi phấn phốt pho lên tường trước rồi vẽ quả cầu lửa cây lửa lên, từng có tên tặc muốn vào nhà trộm cướp dùng chiêu điệu hổ ly sơn này, nhân cơ hội gây án; còn việc phi kiếm chém hồ ly, cưỡi hổ vào tiên sơn, quá nửa cũng là thủ thuật che mắt. Cũng không phải Thiên Tân Vệ không có người tài ba, nghe đâu Dương Già Thiên biết ảo thuật trong Thất Tuyệt Bát Quát cuối thời nhà Thanh, có thể làm trời biến mất ở trước mặt mọi người, thủ đoạn có thể nói còn cao minh hơn Ngũ Đấu thánh cô nhiều.
Đội Truy nã tập hợp đủ nhân lực, lại đợi tới lúc phê phiếu xong thì đã qua buổi trưa. Đoàn người đi thẳng tới Thiết Sát Am, vừa tới nơi hỏi Trương Sí, Lý Xán thì Lưu Hoành Thuận yên tâm, Ngũ Đấu thánh cô không thoát được, tại sao lại vậy? Mấy hôm trước Trương Sí, Lý Xán đi tìm Kim Mặt Rỗ tra hỏi, không chỉ thu hết tiền bán thuốc lậu của Kim Mặt Rỗ mà còn tiện tay lấy hơn mười gói ‘bàn chải sắt’. Lưu Hoành Thuận muốn bắt Ngũ Đấu thánh cô, nhưng mà đội Truy nã phải có phiếu mới bắt người được, nên anh ta tới phòng quan trên xin phê phiếu trước, bảo Đỗ Đại Bưu và hai người này đi Thiết Sát Am theo dõi cửa trước và cửa sau. Đỗ Đại Bưu chặn cửa trước, hai người bọn họ thì tập trung vào cửa sau. Hai thằng ranh Trương Sí, Lý Xán này cũng không phải đèn cạn dầu, đầu đầy đen tối, bụng đầy ý xấu, bọn họ từng nghe người ta nói Ngũ Đấu thánh cô này thật sự lợi hại, nhỡ có xảy ra sơ suất gì thì không biết ăn nói thế nào nữa, nếu như bỏ ít thuốc cho Ngũ Đấu thánh cô thì không cần phải sợ điểm này nữa.
Đúng vào lúc ấy, Lý Lôi Thôi đào sông vội vàng tới Thiết Sát Am đưa nước. Lý Lôi Thôi còn gọi là Đại Lão Lý, hai mươi năm trước chạy nạn từ Sơn Đông tới Thiên Tân Vệ, vẫn luôn sống không tốt lắm, mặc đồ rách ở trong lán, sáng sớm đi gánh nước cho các nhà, dốc sức kiếm tiền. Y là một trong Thất Tuyệt Bát Quái của những năm đầu Dân quốc. Trong thời xưa có không ít người dựa vào Hoàng Hà ăn cơm. Nói như vậy một người gánh Hoàng Hà đưa nước như Lý Lôi Thôi có tài nghệ siêu quần, hay là bề ngoài đặc biệt, cử chỉ quái dị? Nghe đâu người này bơi rất giỏi, có thể bước đi trên đáy sông, nằm ngủ trong làn nước. Đất Thiên Tân Vệ nông, vẫn luôn không có nước giếng, cũng may nhiều sông nên quân dân ở đây đều ăn uống từ nước sông. Trời chưa sáng thì có người gánh nước sông đưa tới từng nhà, vì kiếm chút đồng tiền khổ cực. Đưa nước tới trước cửa, đổ vào trong lu lớn, rồi cho thêm phèn chua để làm trong nước, nước múc lên từ sông có rất nhiều tạp chất, bởi vậy rất nhiều hộ gia đình đều chuẩn bị sẵn một hai lu nước, dùng phèn chua làm các chất cặn bẩn trong nước lắng xuống, khi ấy trong lu sẽ có nửa lu nước và nửa lu bùn, lúc này ta sẽ lấy gáo múc phần nước bên trên sang một cái lu khác, toàn dùng nước này để nấu cơm. Ở cửa sau thì đưa nước sôi, trong những năm đầu Dân quốc nhà ai có điều kiện đều đã dùng tới phích nước nóng rồi, mà cũng có một cửa hàng nấu nước riêng biệt, bình thường cửa hàng này nằm ven đường nơi gần cổng thành, ở cửa treo bảng hiệu bằng gỗ, trên đấy viết ‘Nước sôi tốt’, trong phòng có một cái bếp lò lớn rỗng ruột, phía trên có ba cái lỗ thẳng hàng, có thể đồng thời đặt ba chiếc nồi lớn lên để đun cùng lúc. Nồi đầu tiên nước sôi hoàn toàn, nồi thứ hai nước sôi tám phần mười, còn nồi thứ ba nước sôi được nửa, bán nước của nồi đầu, đun nước của nồi hai và chờ nước của nồi ba. Khi nấu nước cũng phải chú trọng sự lưu loát, không đợi tới khi nước nồi đầu được bán hết thì đã cho gáo vào nồi thứ hai, quấy đến khi thấy nước sôi là có thể bán được, từ đó bổ sung nước ở nồi thứ ba vào nồi hai, cứ nấu nước dần dần như vậy vừa không làm mất thời gian, vừa có thể bán thêm được ít tiền. Có điều cũng có kẻ giở trò, dính một cái đĩa lên đáy nắp, thấy nước bên trong sôi sùng sục nhưng thật ra là không phải vậy, nước nguội như vậy mà lấy về pha trà kiểu gì cũng rất khó uống. Lý Lôi Thôi vài chục năm như một ngày, hàng ngày đi đưa nước cho từng nhà, đưa tiền theo tháng hoặc theo năm.
Trương Sí, Lý Xán đi ra ngoài, chặn đường Lý Lôi Thôi, móc ra thuốc phá thai ‘Bàn chải sắt’ tịch thu được, không ít hơn mười gói. Hai thằng xấu xa này sợ không đủ, đổ hết toàn bộ mười gói thuốc này vào, quát lớn không cho Lý Lôi Thôi lắm miệng, nếu làm chậm trễ việc phá án thì bắt y về làm nhân bánh!
Lý Lôi Thôi chỉ là một gã nghèo gánh nước sông, trung thực thật thà sao mà chọc bọn họ được, chỉ biết cúi đầu khom lưng không dám hỏi nhiều, nói “Đưa nước cho bà” giống như mọi ngày, đặt phích nước nóng trước cửa rồi quay đầu chạy biến đi luôn. Trương Sí, Lý Xán trốn ở một bên nhìn, sau khi trời sáng, Ngũ Đấu thánh cô mở cửa, thấy hai bên không có ai, xách nước nóng đi vào hậu đường, hẳn là một uống hớp trà nóng vào sáng sớm, từ đó không thấy bước ra ngoài nữa.
Lưu Hoành Thuận nghe vậy nhất thời tức tím mặt, cũng không phải anh ra không biết Kim Mặt Rỗ bán thuốc lậu, có mùi thuốc nhưng chẳng có công hiệu gì, đều là thứ lừa người cả, chỉ có thuốc phá thai bàn chải sắt là ngược lại, không mùi thuốc nhưng có công hiệu thiệt, dùng tốt thật sự. Chỉ cần nửa gói là đuổi được quỷ thai, một bao là có thể cai được thuốc phiện, cũng không phải linh đan diệu dược gì, cứ thế mà đánh xuống. Có người nói Tôn Tiểu Thúi đào mồ trộm mả vì cai nghiện mà uống trọn một bao thuốc, đúng là cai được thuốc phiện thật, nhưng người cũng co rút lại thành dáng vẻ hôm nay, gần như nạp mạng. Giờ hai người các anh thả trọn mười bao, dù là Kim Cang được đúc bằng đồng hay là La Hán được làm bằng sắt, chỉ sợ cũng không đỡ được, người ta hay nói câu ‘nam tử hán cũng không chịu nổi việc đi tả’, huống hồ chỉ là hạng đàn bà con gái?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook