Hỏa thần: Cửu Hà long xà (BẢN DỊCH)
-
Chapter 20 quyển 3: Kim Mặt Rỗ bán thuốc
Tiết 5:
Lưu Hoành Thuận biết vụ án này không nhỏ, e rằng Ngũ Đấu thánh cô không chỉ lấy một đôi đồng nam đồng nữ từ chỗ ông chủ Chu, có điều trong sông có rất nhiều giày chết, bởi vì không có ai báo án, chính phủ chưa từng can thiệp mà thôi. Trước đây người trong hai nghề này đáng hận nhất, ‘mẹ mìn’ róc xương tách thịt, và ‘lừa đảo’ thu hết tài sắc, luôn luôn không được hai đạo hắc bạch dung thứ. Bất đắc dĩ lúc này không có chứng cứ rõ ràng, chỉ nghe lời nói một bên thì không thể trực tiếp bắt người được. Anh dẫn người ra ngoài nghe ngóng, biết được đêm nay phú hộ Triệu Đại Đầu của Tam Điều Thạch* sẽ đi đưa trẻ nhỏ cho Ngũ Đấu thánh cô. Lưu Hoành Thuận thầm nghĩ: “Miệng nói không bằng thân gặp, nghe tận tai không bằng thấy tận mắt, đêm nay ta phải tới thăm dò Thiết Sát Am!”
Trong sách nói, Triệu Đại Đầu của Tam Điều Thạch tuyệt đối là đại phú hộ địa phương, trong nhà buôn bán không ít thứ. Tam Điều Thạch ở ngoài Bắc Môn thành Thiên Tân, nam gần kênh đào Nam, bắc dựa kênh đào Bắc, Tây thông phố Hà Bắc, hướng Đông chính là cửa sông Tam Xá. Tuy rằng ở ngoài thành, thế nhưng cũng không xa xôi, trước kia vùng này toàn đất trũng, trên kênh đào thuyền bè qua lại chuyên chở thực phẩm tươi sống, đa số tập trung vào nơi đây, ngành này chuyên bán trái cây tươi theo mùa khắp trời Nam đất Bắc, cũng gọi là ngành trái cây, vì vậy ở lúc đó nó được gọi là ‘quả tử hành diêu oa*’. Bởi vì xây dựng Đông Cục Tử**, vùng này biến thành đất tụ tập xưởng nghề nguội, dùng đá tảng xanh trải dọc ba đại lộ, đổi tên thành ‘Tam Điều Thạch’. Làm nghề nguội cũng dựa vào lửa, cũng bái Hỏa Thần Gia, lại cách cửa sông Tam Xá không xa, trước kia các thợ rèn Dân quốc thường đi miếu Hỏa Thần dâng hương. Triệu Đại Đầu là bá chủ một phương của Tam Điều Thạch, lại không có xuất thân từ nghề nguội, quê quán ở Thanh Châu Phủ Sơn Đông, tổ tiên phát tài ở Quan Ngoại, có tiền lại không trở về quê quán Sơn Đông, chọn trúng phong thuỷ bảo địa Thiên Tân Vệ, mang tiền vốn tới Cửu Hà hạ sao buôn bán, cho vay nặng lãi, mở quán thuốc phiện, cái nào giàu nhanh thì làm cái đó, thất đức cỡ nào cũng không quan tâm. Của cải tới thế hệ Triệu Đại Đầu, tiền lăn tiền, lợi lăn lợi, kiếm được càng ngày càng nhiều, càng có tiền lại càng tiếc mệnh, cả ngày vây quanh lò luyện đan, thứ treo trên tường là Lã Động Tân, trong sân nuôi tiên hạc, ở chân tường chó đái mọc rêu thì cứ nói là cỏ Linh Chi, chuyên tâm muốn làm thần tiên, nhưng lại làm giàu bất nhân, khi nam phách nữ, đúng giống như câu ‘chuyện tốt không làm, chuyện xấu làm hết’. Ít ngày trước nghe nói, cái gì? Một vị thần tiên sống tới thành Thiên Tân? Phi kiếm trảm yêu hồ, ban ngày độ người phi thăng, đúng là khiến Triệu Đại Đầu sướng đến phát rồ, không tiếc số tiền lớn quyên đèn nhang cho Thiết Sát Am, vất vả lắm mới bái kiến được Ngũ Đấu thánh cô, bị lời bậy của cô ta đầu độc, mua tới một đôi đồng nam đồng nữ chuẩn bị đưa vào Thiết Sát Am.
Đêm ấy vào đêm đốt đèn, Triệu Đại Đầu dẫn theo hai đứa trẻ mình mua được, bên cạnh còn có vài anh em, tiến vào Thiết Sát Am từ cửa sau. Lưu Hoành Thuận thừa dịp trăng thanh gió mát, tung người lên một cây đại thụ bên ngoài tường viện Thiết Sát Am, trốn trên tàng cây nhìn xuống. Ngũ Đấu thánh cô cũng bày tiệc đồ chay đãi khách, ngồi trên chiếc ghế thái sư lê hoa ở giữa ung dung tự tại. Đám người Triệu Đại Đầu tiến đến hành lễ xong, phân chủ khách ngồi xuống. Lưu Hoành Thuận nhìn ra được, Triệu Đại Đầu tận lực ăn mặc một phen, nhưng người này quá xấu, dù có mặc thế nào cũng khôn nhìn được, nhìn từ xa không có cổ, trên vai khiêng một cái đầu lớn, giống như một quả bí đao đặt ngang, trên mặt cũng không bằng phẳng, không phải sẹo thì là nếp nhăn, phần rìa của cặp mắt tam giác đã nát, đầu độc mũi tỏi, miệng củ ấu, răng so le không đồng nhất, y như một con cóc thành tinh.
Triệu Đại Đầu mở lời, tâng bốc Ngũ Đấu thánh cô lên mây xanh, lại tự dát vàng lên mặt mình, nói tới nói lui còn cố ý chêm vài cái ‘chi, hồ, giả, dã’, không sợ văn nhân tục, chỉ sợ tục nhân văn, lời của gã lời trước không ăn nhập với lời sau, dù sao ý tứ đại khái là trên đời nhiều người có tiền, nhưng ít người có phúc duyên, cũng may Triệu mỗ có tiên căn, làm nhiều việc thiện, bố thí nhiều nơi, mới may mắn bái kiến được Ngũ Đấu thánh cô, cầu thánh cô triển lộ một tay thần thông, để chúng tôi mở mang tầm mắt chút.
Ngũ Đấu thánh cô cũng không từ chối, trước đó nói trảm một con yêu hồ quấy phá, chỉ là thi triển tiểu kĩ, kêu thêm một con hồ ly tới, để trợ hứng cho các vị cư sĩ. Lập tức bấm tay niệm chú, chỉ thấy khói vàng hiện lên, trong viện có thêm một con đại hồ ly, mình khoác lông đỏ, khéo miệng biến thành màu đen, vừa nhìn là biết đã sống nhiều năm. Đại hồ ly đi tới trước bàn, bỗng nhiên đứng thẳng người dậy, hai chân trước chắp lại bái Ngũ Đấu thánh cô. Đám người Triệu Đại Đầu kinh ngạc vô cùng, một câu nói cũng không dám nhiều lời. Ngũ Đấu thánh cô hất phất trần lạnh lùng nói: “Niệm tình ngươi tu luyện không dễ, lại chưa từng làm xằng làm bậy, gọi ngươi đến đây để trợ hứng, cẩn thận hầu hạ cho tốt thì được, nếu có chút chậm trễ, bản tọa thưởng ngươi một chưởng tâm lôi!”
Dường như hồ ly nghe hiểu được tiếng người, lắc đầu vẫy đuôi, làm hết trò hề ở tiệc rượu, khi thì học người luyện võ đánh quyền đá chân, khi lại học quan lão gia ung dung bước đi, lát sau lại học cô vợ nhỏ thân đầy quyến rũ. Mặc dù mấy người Triệu Đại Đầu đã gặp qua nhiều điều, vào Nam ra Bắc, nhưng cũng phải nhìn đến ngơ ngác sững sờ, có người len lén đưa tay bóp đùi mình, còn tưởng là trong mơ. Hồ ly diễn xong, thì bái ba bái với Ngũ Đấu thánh cô. Ngũ Đấu thánh cô gật đầu, vung tay lên, nơi đây khói vàng hiện ra, không còn thấy hồ ly đâu nữa.
Đám Triệu Đại Đầu kinh ngạc tán thán, hồ tiên đắc đạo ở trước mặt thánh cô lại ngoan ngoãn nghe lời giống như nô tài, quả là ghê gớm, vội vàng quỳ xuống dập đầu với Thánh Cô.
Lưu Hoành Thuận ở trên tàng cây lại thấy rõ ràng, vừa nãy khi khói vàng hiện lên, một bóng đen chui ra ngoài từ chuồng chó trong góc tường, thầm nói: “Không phải con hồ ly cưỡi gió vàng tới sao? Lúc đi sao lại chui chuồng chó?”
*Quả tử hành diêu oa: Có ngành trái cây, có lò gạch có hầm nên thời ấy vùng Tam Điều Thạch được gọi như vậy.
**Đông Cục Tử: Giống kiểu khu công nghiệp, chuyên chế thuốc nổ và các loại vũ khí.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook