Hoa Sơn Tái Khởi
-
Chapter 358 Sao lại lăn đến đúng lúc thế này? (3)
Chapter 358. Sao lại lăn đến đúng lúc thế này? (3)
Lạc Sinh Lâu, một trong những tửu lâu lớn nhất ở Tây An, hôm nay cũng đông nghịt người.
Giữa ban ngày ban mặt đã có rất đông khách tìm đến tửu lâu để thưởng rượu, bọn họ không có chủ đề gì để nói, chỉ tùy tiện bàn luận một vài câu chuyện nọ kia cho có.
Nhưng có một câu chuyện được nhiều người bàn qua tán lại nhất, đó chính là chuyện của Hoa Sơn và Hoa Ảnh Môn.
“Thật ra thì ngươi cũng muốn đến thử một lần phải không?”
“Hửm?”
Toàn Lục, tay chủ hiệu vải nhìn quanh một lượt rồi thấp giọng khẽ nói.
“Dù gì bọn họ cũng là Hoa Sơn mà.”
“Ừm. Thì đúng là vậy.”
Tả Động ngồi ở một góc nghe Toàn Lục nói vậy thì liên tục gật đầu.
Trước đây, nếu nghe thấy những lời này thì chắc chắn hắn sẽ chỉ cười khẩy cho qua.
Bất quá cũng chỉ mới một, hai năm trước thôi, Hoa Sơn vẫn đâu phải là môn phái sẽ cả gan dám đụng tới Tông Nam, môn phái đang nắm quyền quản lý cả Tây An.
Nhưng hiện tại tình thế đã thay đổi rất nhiều rồi.
“Giờ trên khắp giang hồ này có ai mà không biết tới việc Hoa Sơn đạt được thành tích tốt nhất ở đại hội võ lâm thiên hạ đâu chứ?”
“Đúng vậy. Đúng vậy. Người ta bảo thật ra ở đại hội võ lâm thiên hạ Hoa Sơn mới là kẻ chiến thắng cơ.”
“Phải phải. Hơn nữa, điều quan trọng không phải là chiến thắng. Chỉ là một người giành được chiến thắng thôi thì có gì ghê gớm đâu chứ? Bọn họ có ba người vào Bát Cường, hai người vào Tứ Cường. Chừng đó thôi cũng không quá lời khi nói bọn họ là chính con hắc mã của cả đại hội võ lâm.”
Lần này Tả Động lại phấn khích gật gật đầu như vẻ đồng cảm lắm.
“Không những thế, đấy còn là đại hội của các hậu khởi chi tú nữa. Nếu nói hậu khởi chi tú là những người xuất chúng nhất thiên hạ, thì thực lực của các bậc trưởng bối bọn họ không phải là thiên hạ nhất tuyệt sao?”
“Chuẩn luôn.”
Toàn Lục tặc lưỡi.
“Nói tóm lại, nếu gia nhập môn phái tục gia tức là từ giờ sẽ phải học võ công chứ gì. Vậy thay vì tìm đến một môn phái mạnh thì tìm đến môn phái có khả năng truyền dạy tốt sẽ thích hợp hơn đấy!”
“Ngươi bán tơ lụa nên mồm mép cũng dẻo quá nhỉ? Nghe ngươi nói xong ta cảm thấy nếu không gia nhập vào Hoa Sơn thì đúng là ngu ngốc đấy.”
“Không phải ta dẻo miệng mà cái đó là sự thật.”
Toàn Lục làm một chén rượu giải khát, rồi hắn liếm môi ra vẻ tiếc nuối.
“Môn phái khí thế lừng lẫy nhất thiên hạ đang thành lập môn phái tục gia ở Tây An, vậy mà ta thậm chí còn không đi xem được. Nghĩ đi nghĩ lại ta vẫn muốn thò mặt tới đó dù chỉ một lần… Nghe nói tên Hoa Sơn Thần Long đó cũng đến nữa.”
“Đừng mơ nữa. Giây phút ngươi bước vào đó thôi là là việc mai táng của ngươi đã chuẩn bị xong luôn rồi đấy.”
Tả Động nghĩ thôi cũng thấy sợ hãi, hắn quay đầu nhìn xung quanh rồi lại kiên quyết lắc đầu.
“Đừng để bị cám dỗ bởi những thứ tầm thường. Tây An sẽ không thể nào thoát khỏi tầm ảnh hưởng của Tông Nam đâu. Tiểu công tử của thành chủ Tây An không phải là đệ tử của Tông Nam sao? Vậy mà ngươi lại muốn gia nhập làm đệ tử tục gia Hoa Sơn ngay tại địa bàn của Tông Nam á? Ngươi tính tự đào hố chôn mình à?”
“Nhưng mà Tông Nam vẫn đang phong bế sơn môn không phải sao?”
“Ô hô. Không được để những việc đó dụ dỗ đâu. Ngươi cứ chủ quan như vậy, tới lúc bọn họ mở rộng sơn môn trở lại thì phải làm thế nào?
“Hừmm. Cũng đúng nhỉ…”
Tả Động liên tục tặc lưỡi.
“Với lại, không có chuyện Tông Nam sẽ lùi bước như thế đâu. Các môn phái tục gia của Tông nam ở Tây An sẽ án binh bất động chắc? Cho dù là để giữ thể diện đi chăng nữa thì Tông Nam cũng sẽ không tùy tiện ra mặt, nhưng quan điểm của bọn họ vẫn phải là tính toán cho thể diện của mình, không phải sao?”
Toàn Lục không phản bác được nước, hắn liếm môi.
“Tiếc thật. Đúng là quá tiếc. Kiếm pháp của Hoa Sơn được gọi là thiên hạ nhất tuyệt, tiểu đệ của ta cũng đang ở độ tuổi thích hợp để bái nhập môn phái.”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
“Đừng nói linh tinh nữa, uống đi.”
Câu chuyện này không chỉ là chủ đề bàn tán của hai người họ. Chỗ nào có người tụm năm tụm ba, thì chỗ đó đều trao qua đổi lại cùng một câu chuyện tương tự như vậy.
“Ta muốn đi xem thử một lần quá…”
“Kiếm pháp của Hoa Sơn trác tuyệt như thế mà… Nếu làm tốt biết đâu bọn trẻ nhà ta cũng sẽ trở thành người mạnh nhất đám hậu khởi chi tú như tên Hoa Sơn Thần Long thì sao?”
“Được như Hoa Sơn Thần Long thì phải là thiên hạ đệ nhất của hậu thế luôn ấy chứ.”
“Đúng là tiếc quá đi mất. Tiếc thật sự. Thật là.”
Từng câu từng câu đều tràn đầy sự tiếc nuối.
Các môn phái tục gia của Tông Nam bắt đầu từ Tây Nguyệt Môn vẫn còn đang “sống” sờ sờ ra đấy, đâu có dễ mà chạy đến Hoa Ảnh Môn như thế được. Nhưng bọn họ vẫn là con người mà, sao có thể không quan tâm được chứ?
Cuối cùng, tất cả bọn họ cũng không còn cách nào khác ngoài dùng rượu an ủi sự tiếc nuối.
“Nhưng sao lại ồn thế nhỉ?”
“Tửu lâu đương nhiên là phải ồn rồi, không phải sao?”
“Không. Không phải tửu lâu… Ta nghe hình như là từ phía bên ngoài cơ.”
“Bên ngoài á? Bên ngoài làm sao?”
Ánh mắt của Toàn Lục và Tả Động đều hướng về cửa ra vào.
Vừa đúng lúc một người đang định đi ra ngoài mở cửa ra.
“Ể?”
Toàn Lục chớp chớp mắt.
Trong lúc cửa mở ra, dường như hắn nhìn thấy một đám đông đang tụ tập ở bên ngoài thì phải…?
“Bên ngoài có chuyện gì vậy nhỉ?”
“Hình như ta cũng nghe thấy tiếng trống nữa?”
Không phải chỉ có mỗi bọn họ là đang dự đoán ngoài kia đang náo loạn chuyện gì, ánh mắt của tất cả mọi người đang tụ tập trong tửu lâu đều hướng về phía cửa sổ và cửa ra vào.
Toàn Lục lén lút đứng dậy khỏi chỗ. Tính cách của hắn vốn không thể chịu được sự tò mò, cứ ngồi một chỗ đoán già đoán non thế này thì bức bối muốn chết nên hắn định sẽ tự mình đi xác nhận.
Hắn ta bước qua từng người từng người một, tiến đến mở cửa.
“Hửm?”
Bước ra ngoài tận mắt nhìn rồi mới thấy, lượng người đang tụ tập ở đây còn đông hơn cả những gì bên trong có thể thấy nữa.
‘Rốt cuộc là chuyện gì vậy nhỉ, sao mọi người lại tụ tập như thế này?’
Lạc Sinh Lâu tọa lạc trên một đại lộ lớn nhất nhì Tây An. Nhưng đoàn người lấp đầy cả đại lộ lớn như thế này, chứng tỏ lượng người đang có mặt ở đây là rất rất đông.
Càng lúc Toàn Lục càng nghi hoặc rằng liệu đây có phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh tượng thế này hay không? Cuối cùng, hắn bắt đầu len qua đoàn người tiến vào bên trong.
“Làm ơn tránh đường. Bên trong có chuyện gì vậy?”
“A! Đừng có đẩy chứ!”
“Cái tên này, tới muộn thì đứng phía sau mà xem đi chứ!”
“Thứ lỗi! Thứ lỗi!”
Toàn Lục vừa đi vừa đẩy từng người ra, sau cùng thì hắn cũng lên được hàng trước rồi ló đầu ra.
“Ể?”
Và rồi hắn mở to mắt trước một quang cảnh không thể tưởng tượng được.
Ở giữa đám đông tụ tập là khoảng trống trông y hệt một đài tỉ võ, và một nhóm người mặc võ phục màu đen đang đứng nhóm lại với nhau.
Nhìn thấy họa tiết hoa mai thêu trên ngực áo, Toàn Lực cũng vô thức hét lớn.
“Hoa Sơn phái?”
Sao Hoa Sơn phái lại ở đây?
‘Không, không phải chứ!’
Hắn có nghe về việc người của Hoa Sơn phái đến nghỉ chân ở Hoa Ảnh Môn, nên việc bọn họ xuất hiện ở đây cũng không có gì là lạ.
Nhưng rốt cuộc là họ tính làm gì?
Nhìn thấy các môn đồ của Hoa Sơn phái, ánh mắt của Toàn Lục tràn đầy nghi hoặc.
“…Thanh Minh à.”
“Hả?”
“Phải làm thật sao?”
“Chứ không lẽ làm giả?”
Nhuận Tông và Chiêu Kiệt dùng ánh mắt hoàn toàn tuyệt vọng theo dõi ánh mắt của Thanh Minh.
Nhưng Thanh Minh chỉ đáp trả lại bằng ánh mắt cộc cằn.
“Sao? Không thích làm hả?”
Nhuận Tông trả lời với vẻ mặt hoàn toàn không có sinh khí.
“Đây là lần đầu tiên ta dùng kiếm trước mặt nhiều người như thế này nên…”
“Một người từng dùng kiếm chém người ở Thiếu Lâm Tự mà lại nói ra được mấy lời đó hả?”
“Cái, cái đó là tỉ võ mà. Còn đây là thị chúng.”
Nhuận Tông nuốt khan.
Đột nhiên đám đông kéo đến ùn ùn như kiến thế này.
‘A, run quá đi mất.’
Đương nhiên đúng như lời Thanh Minh nói, bọn họ đã từng tham gia tỉ võ trước mặt nhiều người hơn nữa kìa. Nhưng tỉ võ là tập trung vào đối thủ, không phải tập trung vào việc biểu diễn.
Ấy vậy mà tên tiểu tử Thanh Minh lại bảo bọn họ biểu diễn kiếm pháp trước mặt bao nhiêu người như thế này á?
“Liệu, liệu có hiệu quả không? Người Tây An đã xem kiếm pháp của Tông Nam không biết bao nhiêu lần rồi.”
“Chậc chậc chậc.”
Nghe thấy ý nghi hoặc trong câu nói của Chiêu Kiệt, Thanh Minh tặc lưỡi.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
“Sư huynh của ta lại nói mấy câu ngốc nghếch nữa rồi. Sư huynh, ưu điểm lớn nhất của kiếm pháp Hoa Sơn là gì?”
“…Ưu điểm?”
Chiêu Kiệt nghiêng đầu.
Mạnh mẽ? Thần tốc? Hay là…
“À…”
Chiêu Kiệt gật đầu ra vẻ như đã hiểu.
“Là hoa lệ, mỹ miều.”
“Đúng vậy.”
Thanh Minh kéo cong khóe miệng.
“Những người từ trước đến giờ chỉ xem qua mỗi kiếm pháp của Tông Nam đều cứ nghĩ rằng kiếm là để chém xuống, rút về, rồi lại đỡ chiêu. Nếu được xem kiếm pháp của Hoa Sơn, thể nào bọn họ chẳng lác mắt ra.”
“…Cái kiếm pháp Tuyết Hoa hay gì gì đó cũng rất hoa lệ mà.”
“Ta đã điều tra thử chuyện đó rồi. Có vẻ như bọn họ chưa từng thị chúng thứ kiếm pháp đó. Vì nó tương tự như át chủ bài không dễ tiết lộ mà.”
Chuyện đó cũng điều tra rồi à?
Cẩn thận kỹ lưỡng phết nhỉ!
“Vậy cho nên!”
Thanh Minh vỗ tay cái bốp.
“Trăm nghe không bằng một thấy. Người ta đã phải nghe suốt hàng trăm ngày qua rằng kiếm pháp Hoa Sơn rất hoa lệ, dạo này Hoa Sơn rất nổi tiếng thế này thế kia, nhưng chúng ta vẫn chưa cho bọn họ nhìn thấy tận mắt được.”
Thanh Minh hất cằm chỉ về phía trước.
“Vì vậy, đừng nói mấy chuyện hiển nhiên đó nữa mà hãy bước ra và vung kiếm đi.”
“……”
Gương mặt của Nhuận Tông và Chiêu Kiệt ngay lập tức trở nên méo mó.
‘Có ai không biết mấy chuyện đó hả?’
‘Do bọn ta thấy ngại thôi!’
Hơn một nửa cuộc đời của bọn họ đều sống ở trên đỉnh núi cao đến chim chóc còn không bay lên nổi, giờ đứng trước nhiều người như thế này thật không quen chút nào. Hơn nữa cũng chẳng phải là đứng không mà phải diễn võ thị chúng?
Nhưng làm gì có nơi nào để họ có thể trốn đi.
“Thanh Minh nói đúng đấy.”
“Sư thúc?”
Bạch Thiên nét mặt nghiêm túc, vừa chầm chầm gật đầu vừa nói.
“Có rất nhiều thứ phụ thuộc vào việc liệu chúng ta có thể đặt nền móng ở Tây An hay không. Hoa Sơn vẫn là Hoa Sơn, nhưng không phải chúng ta nên giúp sức cho Hoa Ảnh Môn, những người đã phải rất quyết tâm mới chuyển đến Tây An sao?”
“Sư thúc……”
Lời đó quả thực rất đúng.
Nhưng sao nãy giờ sư thúc cứ len lén lùi về phía sau vậy?
“E hèm. Vậy nên mấy đứa hãy làm cho thật tốt nhé…”
Thanh Minh dùng vỏ kiếm chọc vào lưng Bạch Thiên, người đang chầm chậm lùi về phía sau.
“……”
“Sư thúc đứng lên phía trước nhất.”
“…Tại sao?”
“Người có thực lực nhất phải đứng lên trước nhất thì mới thu hút được chú ý chứ. Sao sư thúc lại hỏi điều hiển nhiên vậy nhỉ?”
Thanh Minh à…
Không phải ta không biết nên mới hỏi đâu.
Lúc đó, Huyền Linh vừa mỉm cười vừa bước đến.
“Hình như mọi người cũng tập trung đông lắm rồi đấy, bắt đầu đi. Câu giờ quá ngược lại sẽ gây ra phản ứng trái chiều bây giờ.”
“Vâng, con biết rồi.”
Thanh Minh gật đầu rồi chỉ về phía trước.
“Mau về vị trí đi.”
Cuối cùng, các môn đồ của Hoa Sơn không còn cách nào để né tránh, nhất tề thở dài một hơi. Nhìn bọn họ rõ ràng là không muốn làm.
Đúng lúc đó, có người lên tiếng.
“Thành thật xin lỗi các đạo trưởng. Có lẽ tại hạ đang làm phiền các đạo trưởng…”
Ánh mắt của các môn đồ Hoa Sơn hướng về phía người vừa lên tiếng.
Ngụy Tiểu Hành. Và cả Ngụy Lập Sơn đứng đằng sau hắn đang liên tục cúi đầu với vẻ mặt bối rối.
Các môn đồ của Hoa Sơn nhìn thấy dáng vẻ đó thì nét mặt cũng thay đổi hoàn toàn.
“Tiểu môn chủ nói gì vậy? Dĩ nhiên phải làm chứ!”
“Hai người cứ đứng đó xem là được rồi!”
“Cứ thoải mái vung kiếm là được chứ gì.”
Gương mặt nhăn nhúm của Bạch Thiên từ lúc nào đã trở nên cứng rắn như một võ giả thực thụ. Hắn chầm chậm gật đầu với gương mặt rất tự tin nhưng cũng hơi không đáng tin cho lắm.
“Thị chúng cho người dân Tây An thấy kiếm pháp của Hoa Sơn cũng không phải là một ý tệ. Hai người đừng lo lắng.”
“…Đạo trưởng.”
“Đi thôi!”
“Vâng, sư huynh!”
“Vâng, thưa sư thúc!”
Bạch Thiên dẫn đầu, nhóm môn đồ Hoa Sơn đều nhất tề bắt đầu đi theo sau hắn.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Thanh Minh mỉm cười.
‘Vậy mà bọn chúng cũng đã biến thành một đám trẻ kỳ lạ rồi.’
Nếu bị sai làm việc gì đó, bọn chúng sẽ vừa càu nhàu vừa tìm cách né tránh, nhưng nếu ai đó cảm thấy có lỗi hoặc bối rối thì ngược lại bọn chúng sẽ ra vẻ như chuyện không có gì to tát cả.
Đó là điểm thú vị của các môn đồ Hoa Sơn đấy.
Cộp. Cộp.
Bạch Thiên bước về phía trước nhất với bước chân vô cùng tự tin, hắn hít thở sâu một hơi rồi nhìn xung quanh. Tứ phía đều im bặt.
Dân chúng Tây An cũng nhìn bọn họ với vẻ mặt tràn đầy mong chờ và hiếu kỳ.
“Tại hạ là Bạch Thiên, đệ tử đời thứ hai của Hoa Sơn.”
“Ồ! Hoa Chính Kiếm!”
Nếu xét đến thành tích trong đại hội võ lâm thiên hạ thì dĩ nhiên Bạch Thiên còn không bằng Nhuận Tông hay Lưu Lê Tuyết chứ đừng nói là Thanh Minh. Nhưng ở một nơi như Tây An thì hắn còn có thể nhận được những lời đánh giá còn hơn cả vậy.
Tại sao ư…
“Thì ra người đó là Hoa Chính Kiếm! Người đã đánh bại Tần Kim Long!”
Là vì hắn là người đã đánh bại hậu khởi chi tú mạnh nhất của Tông Nam.
Mọi người bắt đầu ùa về phía trước. Danh hiệu Hoa Chính Kiếm đang phát huy hết uy danh của nó. Vậy nên người trong giang hồ mới luôn nỗ lực để có được danh tiếng như thế.
“Hôm nay tại hạ cùng các sư đệ, sư muội và các sư điệt sẽ thi triển kiếm pháp Hoa Sơn ngay tại đây. Xem như đây là lời chào của tại hạ gửi tới người dân Tây An, những người đã không được nhìn thấy kiếm pháp của Hoa Sơn trong một thời gian dài, rất mong chư vị sẽ vui vẻ theo dõi.”
Thanh Minh và Huyền Linh đứng phía sau cảm thán trước tài ăn nói trôi chảy như bôi dầu vào lưỡi của Bạch Thiên.
“Mới hồi nãy còn bảo không làm cơ đấy.”
“Vốn dĩ có những người nhất định phải được trải sẵn đường thì mới biết mà làm đấy ạ.”
“Bản tính rồi. Bản tính.”
Không thế thì hai chữ hiên ngang cũng vẫn chưa đủ để miêu tả về Bạch Thiên đâu. Một người như thế đồng hành cùng các môn đồ, lại còn tiên phong phát biểu thì dù là ai cũng không thể không chú ý được.
“Chà, vậy thì…”
Vừa lúc Bạch Thiên đang định bắt đầu.
“Tránh ra xem nào.”
“Tránh đường chút đi!”
“A! Tên nào cứ đẩy hoài vậy… Thất, thất lẽ rồi!”
Dường như giữa đám đông quần chúng có chút náo loạn, một nhóm người xô đẩy những người khác rồi bước lên hàng trước nhất.
“Ô hô?”
Ánh mắt Thanh Minh phát sáng.
Là đám môn chủ các môn phái tục gia Tông Nam mà ngày hôm qua đã đến cảnh cáo Hoa Ảnh Môn.
“Các ngươi đang làm gì ở đây vậy?”
Nam Tử Minh, môn chủ Tây Nguyệt môn đứng trước nhất hét lớn.
Nhưng trước khi hắn kịp tiếp lời, Huyền Linh đã lên tiếng.
“Môn chủ Tây Nguyệt Môn.”
“……”
“Ta là trưởng lão Hoa Sơn, Huyền Linh. Hôm qua tại sự kiện của Hoa Ảnh Môn ta đã không nói rồi, nhưng đây là sự kiện của Hoa Sơn. Các ngươi đây là đang muốn cản trở sự kiện của Hoa Sơn đó sao?”
Nam Tử Minh ngậm chặt miệng.
Nhìn lại thì các môn đồ của Hoa Sơn đều đã cầm kiếm trên tay rồi.
“Cái, cái đó…”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Hắn có thể gây sự với Hoa Ảnh Môn.
Nhưng không thể gây sự với Hoa Sơn được.
Khí thế của Hoa Sơn đang tỏa rộng như thế nào đâu phải là hắn không biết.
Huyền Linh vừa mỉm cười vừa nói.
“Các ngươi đến đúng lúc lắm. Sẵn tiện đến rồi thì hãy xem kiếm pháp của Hoa Sơn đi. Bạch Thiên à.”
“Vâng.”
Bạch Thiên nhìn đám môn chủ đang đứng im như gà mắc tóc bằng ánh mắt trầm tĩnh. Rồi hắn lên tiếng.
“Thi triển kiếm pháp trước mặt các môn chủ đây có hơi khó khăn nhưng mà…”
Khóe miệng của hắn giãn ra một cách thoải mái rồi lại cong cong lên.
“Ta sẽ cố gắng cho các vị xem kiếm pháp một cách tự nhiên nhất.”
Bạch Thiên kéo thẳng vai lên rồi rút kiếm.
Đầu quấn dải anh hùng vấn, tay cầm kiếm, dáng vẻ của hắn trông chẳng khác gì một bức họa tuyệt đẹp.
“Ồ ồ!”
“Tuyệt vời thật.”
Những người đứng quanh theo dõi đều nhìn hắn bằng ánh mắt đầy cảm thán.
Và.
Thanh Minh đứng phía sau nhìn thấy cảnh đó thì lại lắc đầu.
Tên đó lại bắt đầu rồi.
Thế này thì có thể gọi là bệnh rồi đấy.
Ôi trời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook