Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 357 Sao lại lăn đến đúng lúc thế này? (2)

 

Chapter 357. Sao lại lăn đến đúng lúc thế này? (2)

 

Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! 

 

Những dải pháo liên tiếp được đốt phía trước đại môn to lớn.

 

Làn khói trắng tỏa ra nghi ngút phía trước tấm danh bài. Dòng chữ Hoa Ảnh Môn được khắc theo kiểu long xà phi đằng.

 

“A……….”

 

Ngụy Lập Sơn nhìn tấm danh bài bằng một ánh mắt tràn ngập sự cảm kích.

 

Vốn dĩ ông ta quyết định sẽ đổi tên Hoa Ảnh Môn với ý nghĩa tất cả mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu. Bởi vì ông ta cho rằng, rượu mới phải đổ vào bình mới mới hợp tình hợp lý.

 

Thế nhưng, từ thời khắc này trở đi, cái tên sẽ vang danh thiên hạ cùng với Hoa Sơn chính là Hoa Ảnh Môn.

 

“Ngươi hài lòng chứ?”

 

“........Trưởng lão.”

 

Ngụy Lập Sơn hướng về phía Huyền Linh gật đầu biểu thị sự cảm tạ.

 

“Vui lắm. Tại hạ rất vui. Nhưng tại hạ không biết như vậy có được không nữa. Tại hạ không biết liệu cái tên Hoa Ảnh Môn có quá cũ kỹ để trở thành môn phái tục gia trọng tâm của Hoa Sơn…….”

 

“Hô hô. Ngươi thật vui tính.”

 

“Dạ?”

 

Huyền Linh mỉm cười nói.

 

“Hoa Sơn có ý nghĩa như thế nào đối với Hoa Ảnh Môn, thì Hoa Ảnh Môn cũng có ý nghĩa như vậy đối với Hoa Sơn. À không, Hoa Ảnh Môn là nơi có ân nghĩa cực kỳ sâu nặng với bổn môn mới đúng.”

 

“..........”

 

“Ngươi nghĩ điều quan trọng nhất của một môn phái tục gia đối với bổn môn là gì?”

 

“........Tiền cống nạp?”

 

“.........”

 

Huyền Linh nhất thời đơ người vì quá bất ngờ.

 

Nhưng ông ta lại không thể thốt ra câu trả lời không phải như vậy.

 

“Đúng. Đúng là điều đó cũng quan trọng.”

 

Huyền Linh là người thực sự quá thẳng thắn trong vấn đề này.

 

“Thế nhưng, đó không phải là tất cả. Thứ ta thực sự mong muốn chính là sự tin tưởng lẫn nhau.”

 

“……Ngài muốn nói là lòng tin sao?”

 

“Đúng thế.”

 

Huyền Linh khẽ gật đầu.

 

“Tuy nhìn bề ngoài, môn phái tục gia có vẻ có quan hệ cực kỳ mật thiết đối với bổn môn, thế nhưng thực ra, mối quan hệ đó lại rất mỏng manh. Việc chia sẻ, truyền thụ võ công lẫn nhau thì sao có thể tạo nên một mối quan hệ mật thiết được.”

 

“………”

 

“Vì lẽ đó, lòng tin là điều cực kỳ quan trọng. Bổn môn sẽ cố gắng hết sức vì môn phái tục gia, và môn phái tục gia cũng phải tin tưởng và tuân theo bổn môn. Hoa Ảnh Môn đã chứng minh sự tin tưởng ấy lớn hơn bất kỳ một môn phái nào khác trên thế gian này. Nếu không phải là Hoa Ảnh môn, vậy thì còn nơi nào dám nhận là môn phái tục gia trọng tâm của Hoa Sơn chứ?”

 

“.......Trưởng lão.”

 

Ngụy Lập Sơn nhìn Huyền Linh bằng gương mặt không thể giấu nổi sự xúc động.

 

“Ngươi cũng thật là.”

 

Trái lại, Huyền Linh mới là người càng muốn bày tỏ sự biết ơn hơn.

 

“Vậy nên ngươi có thể tạm gác nỗi âu lo xuống rồi. Bởi vì điều quan trọng bây giờ chính là làm thế nào để Hoa Ảnh Môn có thể thành công trụ vững ở thành Tây An.”

 

“Vâng!”

 

“Để làm được điều đó thì trước tiên ngài phải thu nhận càng nhiều môn đồ càng tốt!”

 

“Ngài không cần lo đâu! Tại hạ cũng đã dẫn dắt Hoa Ảnh Môn suốt mấy chục năm! Tại hạ tự tin về việc mình có thể thu nhận và dạy dỗ môn hạ! Xin ngài hãy cứ giao chuyện đó cho tại hạ!”

 

Ngụy Lập Sơn khẳng định với gương mặt cực kỳ tự tin.

 

"……."

 

"……."

 

Bạch Thiên ngây ngốc nhìn xung quanh.

 

Một bàn thức ăn đầy ắp đã sớm được chuẩn bị cho những vị khách đến đây. Thậm chí, đến cả rượu cũng đã được đặt sẵn trên bàn.

 

Chóp chép chóp chép.

 

"……."

 

Chóp chép chóp chép.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

Thế nhưng thật đáng tiếc khi người đang ăn số thức ăn đã được chuẩn bị kỳ công đó lại không phải là những vị khách quan đến Hoa Ảnh Môn, hay những người đến xem xét tình hình để nhập môn, mà chỉ có một mình tên Thanh Minh kia.

 

“Sư thúc, có con ruồi đang bay kìa?”

 

“.......Đuổi nó đi.”

 

“Vâng.”

 

Các môn đồ ngay lập tức vây quanh bàn tiệc tập trung đuổi ruồi đi.

 

“Ơ, sao có thể như vậy được. Sao lại không có ai đến thế này?”

 

Bạch Thiên nhìn xung quanh bằng gương mặt khó hiểu.

 

Không lý nào người dân ở đây lại không nhìn thấy một tòa điện các to lớn thế này vừa mới được dựng lên ở đây cả.

 

Hơn nữa, chẳng phải người dân Tây An cũng đã nhận ra bọn họ là môn đồ của Hoa Sơn rồi sao?

 

Nếu như các môn đồ Hoa Sơn đến và thành lập một tân môn phái tục gia, thì đáng lý ra người dân ở đây phải tò mò quây lại xem mới phải chứ?

 

Sao lại không có một người nào đến như đã được sắp đặt sẵn thế này?

 

“Một tiệm bánh gạo mới mở trên phố còn đông người đến hơn ở đây nữa.”

 

“Bởi mới nói.”

 

Các môn đồ Hoa Sơn ngây ngốc nhìn xung quanh.

 

Ngay cả những người đi qua cũng không ngẩng đầu lên nhìn.

 

“Trưởng lão!”

 

“Hừmm.”

 

Nơi Huyền Linh ngồi bắt đầu phát hỏa.

 

“Ta đã dự tính trước rồi, thật không ngờ còn quá đáng hơn ta nghĩ.”

 

“Dạ?”

 

“Mặc dù Tông Nam đã phong bế sơn môn…… nhưng các môn phái tục gia của chúng vẫn còn ở thành Tây An, nên chắc hẳn bọn chúng đã dùng sức ảnh hưởng của mình để gây ra chuyện này.”

 

“Sức ảnh hưởng ạ?”

 

Đúng lúc ấy, Thanh Minh vừa tu rượu ừng ực xong, hắn đặt bình rượu xuống bàn cái cạch rồi lấy tay áo lau miệng.

 

“Hừ, nói một cách đơn giản thì chỉ có các môn phái tục gia của Tông Nam mới được thành lập môn phái ở thành Tây An này, và đương nhiên, nhi tử của các gia đình quyền thế ở Tây An chắc chắn cũng sẽ là đệ tử của Tông Nam.

 

“.........À.”

 

“Vậy là bọn họ sẽ bị bên đó kiểm soát.”

 

Đến bây giờ Bạch Thiên mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

 

“Nếu vậy thì có thể nói, bản thân thành Tây An đã là một môn phái tục gia của Tông Nam rồi?”

 

“Đúng thế.”

 

Bạch Thiên lẩm bẩm với gương mặt thất thần.

 

“Tại sao ta lại không biết chuyện đó chứ? Thậm chí ta còn từng ở Tông Nam nữa kia mà.”

 

“Vốn dĩ các đệ tử bị bắt ở trên núi tu luyện võ công, nên không cần phải biết mấy chuyện thương trường này. Chính những kẻ đứng đầu mới là người tạo ra tình huống này và lợi dụng nó.”

 

“À…….”

 

Thanh Minh bật cười nói.

 

“Bây giờ thì các ngươi đã hiểu lời ta nói có ý nghĩa gì rồi chứ? Một môn phái chỉ có sức mạnh đơn thuần thì không có ý nghĩa gì cả. Và đây chính là điều giúp cho sức mạnh của môn phái có sức ảnh hưởng hơn.”

 

Tất cả đều gật đầu như thể đã hiểu.

 

‘Giống hệt với Hoa Âm hiện giờ.’

 

Tất cả mọi thứ ở Hoa Âm hiện nay đều có liên quan trực tiếp tới Hoa Sơn.

 

Các khách trà, cũng như các khách điếm ở Hoa Âm đều nhận được nguồn vốn đầu tư từ Hoa Sơn, chính vì vậy mà những người ở Hoa Âm đã coi mình như người của Hoa Sơn mà hành động.

 

Nếu như có một môn phái đến nơi đó thì sao?

 

‘Chắc hẳn là sẽ chẳng có ai lảng vảng tới đó rồi.’

 

Khác với phân đà Cái Bang được sự cho phép của Hoa Sơn nên không có việc bị bài xích, nhưng nếu một môn phái tục gia của Tông Nam đến Hoa Âm thì sao?

 

Không bị đánh cho bầm dập là đã may mắn lắm rồi.

 

“Hóa ra đối với Tông Nam, Tây An cũng là một nơi có ý nghĩa tương tự giống như Hoa Âm với Hoa Sơn vậy.”

 

“Đúng vậy. Đấy là khi Tông Nam đã phong bế sơn môn rồi đấy. Giả dụ như Tông Nam vẫn chưa phong bế sơn môn, thì dù Hoa Sơn có mạnh đến mấy đi chăng nữa cũng không thể dễ dàng bước chân vào giống như bây giờ đâu. Bởi vì Tây An đã là nơi thuộc về Tông Nam suốt mấy trăm năm nay.”

 

Đặc biệt là trong một trăm năm gần đây, khi Hoa Sơn đánh mất sức mạnh và vị thế của mình, Tông Nam đã tập trung đầu tư vào Tây An một số tiền khổng lồ để nhận được lòng tin của người dân.

 

Vì củng cố sức ảnh hưởng như vậy đối với Tây An, nên Tông Nam mới có thể tuyên bố phong bế sơn môn. Bởi vì bọn họ đã sớm tính toán rằng sức ảnh hưởng của mình không thể dễ dàng mất đi trong một thời gian ngắn như vậy.

 

‘Hừ. Nhưng ta không có ý để các ngươi làm như vậy đâu.’

 

Khóe môi Thanh Minh bắt đầu vén lên.

 

“Nếu lời con nói là đúng thì chẳng phải tình hình này sẽ cứ tiếp diễn sao?”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

“Chậc.”

 

Thanh Minh cau mày nhìn các môn đồ khác.

 

“Hình như dạo này các ngươi được ăn no quá rồi phải không?”

 

“Hảaa?”

 

“Chẳng lẽ các ngươi nghĩ chỉ cần phơi bày hết ra là mọi chuyện sẽ được giải quyết sao? Có vẻ như các ngươi đang cảm thấy thế gian này quá dễ sống khi gần đây chúng ta liên tục thừa thắng xông lên nhỉ?”

 

“Tuyệt đối không có chuyện đó.”

 

Thanh Minh gật đầu trước lời phủ định của Bạch Thiên.

 

“Đúng rồi. Đồng Long không được làm như vậy. Ý ta là sự ngạo mạn đấy.”

 

“.........Khừ.”

 

Rồi hắn xé toạc cái đùi gà đang cầm trên tay liếc mắt nhìn ra ngoài.

 

“Chuyện này nghiêm trọng một cách bất bình thường.”

 

“Đúng thế.”

 

Huyền Linh gật đầu đồng tình.

 

“Không phải là họ không quan tâm. Người dân ở Tây An không thể nào không biết tới danh tiếng của Hoa Sơn được. Mà cho dù có như vậy đi chăng nữa, thì việc bọn họ hoàn toàn tránh mặt khỏi nơi này có thể xem là một hành động có chủ ý.”

 

“Có chủ ý ạ?”

 

“Phải. Ví dụ như……”

 

Huyền Linh nở một nụ cười thâm ý.

 

“Bọn họ phải nhìn sắc mặt của ai đó chẳng hạn.”

 

Đúng lúc ấy.

 

“Hô hô hô. Chỉ có ruồi bu thôi sao.”

 

“Đúng là vậy.”

 

Một giọng nói lạ lẫm từ bên ngoài vọng lại. Tất cả mọi người đều đồng loạt hướng ánh mắt về phía đó.

 

“Ô?”

 

“Là khách à?”

 

Một nhóm người đang bước vào cổng.

 

Các môn đồ Hoa Ảnh Môn lập tức chạy ra ngoài cổng theo phản xạ.

 

“Mời các vị vào! Hoan nghênh các vị đã đến thăm Hoa Ảnh Môn……”

 

Bốp!

 

Thế nhưng, giọng nói xởi lởi ấy đã bị ngắt quãng bởi một bàn tay đầy uy hiếp đang bay đến.

 

“Á!”

 

Bàn tay dừng ngay trước mặt.

 

Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, thì rõ ràng, đây hoàn toàn không phải là một động tác thể hiện tình hữu nghị.

 

“Bọn ta không phải là khách, ngươi đừng có làm mấy việc dư thừa nữa.”

 

Gã nam tử trung niên đứng phía trên cùng nói bằng một nét mặt lạnh lùng, sắc bén.

 

“Môn chủ của các ngươi đâu?”

 

“Hả?”

 

“........Có vẻ như nơi này chỉ toàn lũ ngốc thôi nhỉ. Ngươi không biết đi tìm Môn chủ của mình à?”

 

Các môn đồ Hoa Sơn nghe thấy những lời vô lễ ấy thì ngay lập tức đứng bật dậy.

 

“Suỵtttt.”

 

Nếu là bình thường thì Thanh Minh đã là người đầu tiên đứng ra ngăn sự vô lễ đó lại rồi.

 

“Để xem đã. Cứ để xem đã.”

 

“.......”

 

“Có vẻ như sẽ thú vị lắm đây.”

 

Khóe miệng Thanh Minh khẽ nhếch lên.

 

Trong khi ấy, Ngụy Lập Sơn đã vội vàng chạy ra.

 

“Bổn nhân là Môn chủ của Hoa Ảnh môn, Ngụy Lập Sơn. Nếu như các vị đã không phải là khách, vậy thì không phải các vị nên làm rõ thân phận của mình trước sao?”

 

Ngụy Lập Sơn ưỡn vai nói một cách đường hoàng.

 

Các môn đồ Hoa Sơn không giấu nổi sự ngạc nhiên trong ánh mắt.

 

‘Ô?’

 

‘Môn chủ Hoa Ảnh Môn còn có một mặt như vậy nữa sao?’

 

Đặc biệt là Bạch Thiên, người cảm thấy lạ lẫm nhất với bộ dạng đó của ông ta.

 

Nghĩ lại thì lần đầu bọn họ gặp nhau là khi môn chủ Hoa Ảnh Môn nằm trên giường bệnh. Lần gặp sau đó là khi Hoa Sơn giúp đỡ Hoa Ảnh Môn. Vậy nên đương nhiên, Môn chủ Hoa Ảnh Môn sẽ ở trong tư thế hạ thấp mình.

 

Ngoại trừ các môn đồ Hoa Sơn, thì phong thái khi đối diện với những người khác của Ngụy Lập Sơn hoàn toàn xứng đáng là một Môn chủ đích thực.

 

Thế nhưng…….

 

“Ngụy Lập Sơn? Hóa ra chỉ là một kẻ không có tên tuổi.”

 

“Ngươi!”

 

Thấy Bạch Thiên phát hỏa, Thanh Minh vươn tay ấn đầu hắn xuống.

 

“Ta đã bảo ngồi yên cơ mà!”

 

“Nhưng mà!”

 

“Sư thúc định sống ở đây à?”

 

“.........Hả?”

 

Thanh Minh nhướn mày nói.

 

“Nếu như các đệ tử của bổn môn lúc nào cũng phải ở lại đây, vậy thì nơi đây không còn là môn phái tục gia, mà là bổn môn rồi. Nếu Hoa Ảnh Môn muốn có được tư cách là một môn phái tục gia, bọn họ phải tự biết mà giải quyết chuyện của mình. Vậy nên, nếu được thì sư thúc đừng ra mặt, cứ ngồi đây quan sát đi.”

 

“Khừ……”

 

Lời hắn nói không sai chút nào. Nhưng lý trí như vậy không có nghĩa là trong lòng hắn cũng cảm thấy thoải mái. Những tiếng càu nhàu cứ liên tục phát ra từ miệng của Bạch Thiên.

 

Thế nhưng, Ngụy Lập Sơn hoàn toàn không có một chút dao động nào.

 

“Xin thứ lỗi vì danh tiếng của ta không cao. Nhưng, không biết các vị là ai mà lại dám nói những lời như vậy?”

 

“Ta là Môn chủ của Tây Nguyệt Môn Tây An, Nam Tử Minh. Đồng đạo giang hồ vẫn hay gọi ta bằng cái danh Tâm Nguyên Kiếm.”

 

Ngụy Lập Sơn nheo mắt.

 

‘Tây Nguyệt Môn?’

 

Nếu là Tây Nguyệt Môn, thì đó chính là môn phái tục gia của Tông Nam ở Tây An rồi.

 

Rõ ràng ông ta đã từng thấy cái tên đó trong số thông tin về Tây An mà Cái Bang gửi đến sau khi quyết định thành lập môn phái ở Tây An.

 

“Hóa ra là môn phái tục gia của Tông Nam.”

 

“Đúng vậy.”

 

“Không biết các vị đến đây có chuyện gì?”

 

“Hừ.”

 

Nam Tử Minh bật cười.

 

“Đương nhiên là ta đến để xem rốt cuộc các ngươi trơ trẽn đến mức nào mà dám ló mặt vào Tây An rồi.”

 

“Ấy ấy, môn chủ. Ngài hãy bình tĩnh đi. Đều là người quen cả mà, lẽ nào lại như vậy?”

 

“Đúng đấy, đúng đấy ạ. Hắn chỉ là một kẻ trẻ người non dạ không biết gì về nơi này nên mới làm vậy thôi.”

 

Ngụy Lập Sơn cau mày nhìn đám người đang cười khúc khích.

 

“Tất cả các vị cũng là môn phái tục gia của Tông Nam sao?”

 

“Ta là môn chủ của Sùng Thiên Phái, Không Nhật Sơn.”

 

“Vị này là Môn chủ của Triệu Huyền Môn, Địch Dư Lãng.”

 

Sau đó, những người khác cũng tự tin ngút trời lần lượt hô to tên môn phái và tên của mình.

 

Có vẻ như tất cả các môn chủ môn phái tục gia của Tông Nam ở Tây An đã tập hợp lại thành một nhóm kéo đến đây.

 

Ngụy Lập Sơn yên lặng lắng nghe với một gương mặt trầm tĩnh, sau khi bọn họ dứt lời, ông ta thở dài rồi nói.

 

“Ta đã biết các vị là ai rồi. Nhưng còn lý do các vị đến đây là gì thì các vị vẫn chưa nói?”

 

“Ta đến để xem lũ Hoa Sơn mặt dày đến cỡ nào mà dám mở môn phái tục gia ở Tây An.”

 

“Và! Nếu ngươi muốn mở môn phái ở Tây An, vậy thì trước tiên ngươi phải đến diện kiến bọn ta trước chứ! Sao ngươi dám khai môn lập phái mà không nói với bọn ta một lời nào hả?”

 

“Ta nghe nói Nam Dương là một lũ quê mùa, không ngờ câu nói ấy quả thật rất phù hợp. Bọn chúng đúng là một lũ không biết điều!”

 

Gương mặt của các môn đồ Hoa Sơn đỏ gay sau khi nghe những lời chỉ trích trút xuống đầu.

 

‘Lũ khốn.’

 

Các ngươi mù à mà không thấy môn đồ Hoa Sơn đang ngồi ở đây.

 

Mà chẳng phải hành động không thèm liếc mắt về phía bên này và áp bức Ngụy Lập Sơn chính là một hành động coi thường Hoa Sơn sao?

 

“Ch……”

 

“Không cần nhiều lời nữa!”

 

Nam Tử Minh phất tay áo nói.

 

“Hôm nay bọn ta đến đây là để cảnh cáo các ngươi.”

 

“.......Cảnh cáo?”

 

“Các ngươi không nói một lời nào mà đã tự ý khai môn lập phái ở đây, điều đó cũng có nghĩa là các ngươi hoàn toàn không quan tâm tới chuyện sẽ tạo một mối quan hệ tốt đẹp với bọn ta. Vậy nên bọn ta sẽ chiều theo ý các ngươi. Để ta chống mắt lên xem Hoa Ảnh Môn tồn tại ở Tây An được mấy ngày!”

 

“.......”

 

“Nếu các ngươi không muốn gặp nguy hiểm thì hãy nhanh chóng dọn đồ cuốn xéo khỏi đây đi.”

 

Bọn họ đoán chắc hẳn Ngụy Lập Sơn sẽ cảm thấy sợ hãi nên tiếp tục duy trì sự ngạo mạn của mình. Thế nhưng, những lời thốt ra từ miệng ông ta đã khiến họ phải sững sờ.

 

“Hahahahaha.”

 

“.........Cười ư?”

 

Nam Tử Minh cau mày. Thế nhưng Ngụy Lập Sơn nhìn hắn rồi nói như thể chẳng có chuyện gì.

 

“Ta cứ nghĩ môn phái tục gia của Tông Nam phải ghê gớm lắm chứ. Bây giờ mới thấy, hóa ra các ngươi cũng chẳng khác nào một đàn chó hoang thôi nhỉ?

 

“Ngươi nói gì!”

 

Ngụy Lập Sơn nói chắc như đinh đóng cột.

 

“Vùng đất Tây An này không phải của Tông Nam, và càng không phải của các ngươi! Tại sao ta phải nhận được sự cho phép của các ngươi chứ? Chỉ có những kẻ lưu manh mới làm chuyện đó thôi!”

 

“......Ngươi đang nói bọn ta là một lũ lưu manh sao?”

 

“Đúng đấy! Lời ta nói có sai ở đâu không?”

 

“Ha……Hahahaha.”

 

Nam Tử Minh ngửa mặt cười rồi nhìn Ngụy Lập Sơn bằng ánh mặt lạnh như băng.

 

“Sẽ tốt hơn nếu võ công của ngươi cũng mạnh như sự can đảm của ngươi đấy.”

 

“Các vị không cần lo đâu. Bởi vì sự thật môn đồ Hoa Sơn mạnh hơn môn đồ Tông Nam đã được chứng minh trước toàn thiên hạ rồi kia mà!”

 

“.......Ngươi……”

 

Nam Tử Minh nhìn Ngụy Lập Sơn bằng ánh mắt tràn ngập sát khí. Rồi hắn quay người.

 

“Đi về!”

 

“Khừ!”

 

Những kẻ đứng đầu các môn phái tục gia của Tông Nam khó chịu quay người, lần lượt bước ra khỏi Hoa Ảnh Môn sau khi đã gây một trận náo loạn.

 

Các môn đồ Hoa Sơn được một phen mắt chữ A mồm chữ O khi chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ấy.

 

“Oa….. Lời nói của Ngụy môn chủ đanh thép thật.”

 

“Đúng đó. Đúng là ngài ấy rất xuất sắc.”

 

“Cái này có được tính là đặc trưng của Hoa Sơn phái không…..”

 

Trong lúc tất cả mọi người đang nhìn Ngụy Lập Sơn bằng ánh mắt mới lạ, thì ánh mắt của Thanh Minh và Huyền Linh lại không hề rời khỏi những kẻ khi nãy.

 

“Có vẻ như chính là bọn chúng.”

 

“Đúng vậy. Có lẽ chính là do một tay chúng làm. Không ai dám ghé vào đây cũng là vì phải nhìn sắc mặt của chúng.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

Thanh Minh bật cười.

 

“Không ngờ bọn chúng lại xuất hiện sớm hơn ta nghĩ.”

 

“Cũng đúng thôi. Dù sao đây cũng là địa bàn của Tông Nam mà, nên chẳng có mấy chuyện tranh chấp với người khác ngoài chúng đâu.” 

 

Khóe miệng của hai người đã kinh qua nhiều khó khăn trắc trở chầm chậm vén lên.

 

Bọn họ chăm chăm nhìn theo bóng lưng của những kẻ không thể tượng tượng được chuyện gì sắp xảy ra mà rời khỏi Hoa Ảnh Môn kia.

 

“Chúng ta nên bắt đầu lật ngược tình thế thôi chứ nhỉ?”

 

“Khục khục khục khục.”

 

Các môn đồ Hoa Sơn bỗng chốc rùng mình khi thấy hai người bọn họ nở nụ cười gian ác.

 

‘Họ lại nghĩ gì thế không biết.’

 

‘Tự dưng ta cảm thấy bất an quá.’

 

Chẳng biết kẻ già người trẻ ấy có biết các môn đồ đang nghĩ vậy hay không, mà bọn họ chỉ khẽ trao đổi những ánh mắt kì lạ với nhau.

 

 

Mừng giỗ tổ Hùng Vương, tặng 20% giá trị nạp!! Chương trình kéo dài đến hết ngày 13/4!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương