Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 271 Danh môn có kẻ đứng đầu đâu? (1)

Chapter 271. Danh môn không có người đứng đầu sao? (1)

 

 

Thiếu Lâm Tự là một trong số những ngôi chùa lớn nhất thiên hạ.

 

Thiếu Lâm là một môn phái có địa vị cực lớn trong giang hồ.

 

Từ khi Đạt Ma Sư Tổ truyền thụ Phật giáo tới Trung Nguyên, thì Thiếu Lâm Tự cũng trở thành vùng đất thánh của Phật môn, trở thành ngôi chùa được nhiều người lui tới nhất thiên hạ.

 

Và đương nhiên, quy mô của Thiếu Lâm cũng lớn tới mức không nơi nào trong thiên hạ có thể sánh bằng.

 

Một Thiếu Lâm như vậy lại đang phải đón nhận ánh mắt của quá nhiều người.

 

“A! Đừng có đẩy nữa!”

 

“Đã bảo tránh ra cho ta qua mà, mấy cái người này!”

 

“Người mang ghế theo là ai vậy? Chỗ này đã chật như vậy rồi mà hắn còn mang ghế đến nữa sao? Hắn bị điên à?!”

 

Mặc dù số người đến tham dự tỉ võ không hề nhỏ, nhưng nếu so với số lượng người đến xem, thì cũng chỉ như muối bỏ bể mà thôi.

 

“Ngươi nhất định phải xem à?”

 

“Ngươi đang nói cái quái gì thế? Đây là đại hội cả trăm năm mới có một lần đấy! Nếu bây giờ không xem, thì chẳng có gì đảm bảo rằng ta có thể được xem lại trong suốt một trăm năm nữa! Dù có gãy cổ ta cũng phải xem!”

 

Ngay từ ngày đầu tiên diễn ra đại hội tỉ võ, người đến Thiếu Lâm Tự đã đông đến mức không còn chỗ để đặt chân. Chính vì vậy nên Thiếu Lâm đã huy động cả những đệ tử vừa mới gia nhập Thiếu Lâm chưa được bao lâu để kiểm soát dòng người, nhưng họ cũng chỉ còn cách bất lực.

 

“Oa, đúng là nhiều người thật đấy.”

 

Chiêu Kiệt vừa đảo mắt vừa cảm thán.

 

Khu vực chờ của những người tham gia tỉ võ và những người đứng xem đã được phân biệt bằng một sợi dây màu đỏ. Chính nhờ vậy mà các môn phái tham gia tỉ võ không bị cuốn vào đám đông, cũng như thuận tiện để họ có thể nắm bắt được vị trí của mình.

 

“Đại hội sẽ diễn ra ở võ đài kia đúng không?”

 

“Đúng vậy.”

 

Nghe Nhuận Tông trả lời, Chiêu Kiệt trợn tròn mắt nhìn lên võ đài.

 

“Nó nhỏ hơn đệ nghĩ đấy chứ. Đệ cứ tưởng Thiếu Lâm thì phải có gì đó khác biệt cơ.”

 

“Tiểu Kiệt này.”

 

“Vâng, sư huynh.”

 

“Đệ nhìn sang bên cạnh đi.”

 

“Dạ?”

 

Chiêu Kiệt quay đầu nhìn sang bên. Hắn nhìn thấy có tận mấy võ đài giống như võ đài hắn vừa nhìn thấy ở phía trước đám đông đang đứng san sát nhau.

 

“…….Họ sẽ dùng hết những võ đài này sao?”

 

“Có vẻ như là vậy.”

 

“Đến mức đó luôn á …...”

 

Nhuận Tông nhún vai.

 

“Chỉ có những môn phái nhận được thiệp mời Bạch Kim sắc mới có đến hai mươi người tham gia tỉ võ. Vậy nên tính riêng nơi bọn họ đứng cũng đã tới bốn trăm người rồi. Nếu như bên đó có cả thiệp Kim, Ngân và Đồng sắc nữa thì số hậu khởi chi tú tham gia cũng phải hơn một nghìn người.”

 

“Một nghìn người ư?!”

 

Chiêu Kiệt há hốc miệng.

 

Nhuận Tông gật đầu.

 

“Bởi vậy mới cần đến thiệp mời. Nếu ai muốn tham gia cũng được thì chỉ riêng việc đấu loại thôi cũng tốn đến ba tháng mất.”

 

“Whoa……..”

 

Bây giờ thì Chiêu Kiệt đã cảm nhận được sức ảnh hưởng của những lời này.

 

‘Dù sao thì cũng có đến một nghìn người tham gia.’

 

Nhiều người như vậy thì phải tỉ võ đến bao giờ mới xong chứ?

 

“Nghe nói vòng loại sẽ diễn ra trong hai ngày. Sau khi vòng loại kết thúc, vòng chung kết sẽ được diễn ra trên võ trường ở chính giữa. Khoảng một trăm người sẽ có mặt tại vòng chung kết.”

 

“Một trăm người ư.”

 

Chiêu Kiệt nắm chặt thanh kiếm bên hông.

 

‘Mình nhất định phải lọt vào số một trăm người đó.’

 

Mặc dù mục đích của hắn là leo lên đến vị trí cao nhất có thể, nhưng trong trận tỉ võ này, thứ tự không được quyết định theo năng lực.

 

Nếu như hắn thua ở vòng đầu tiên thì chẳng phải việc bị loại ngay từ vòng đầu tiên sẽ trở thành thành tích cuối cùng của hắn trong trận tỉ võ này sao?

 

Vậy nếu hắn không may mắn bị loại ở ngay giai đoạn đầu?

 

‘Mình không muốn tưởng tượng chút nào.’

 

Có lẽ hắn sẽ bị cái tên ma quỷ đó cắn suốt ngày mất. Dù là trong suốt đại hội, hay trên đường trở về Hoa Sơn, hay thậm chí là khi đã về tới Hoa Sơn!

 

“Khừ. Nếu đệ thua thì cái tên Thanh Minh đó sẽ làm gỏi đệ mất thôi………”

 

“Đệ đang lo lắng chuyện đó à?”

 

“Dạ?”

 

“Đúng là chúng ta sẽ đấu cùng với những tinh anh đệ tử của các môn phái khác, nhưng có vẻ như đệ không cần lo lắng đến chuyện đó đâu.”

 

Chiêu Kiệt quay đầu nhìn về hướng võ đài sau khi nghe Nhuận Tông nói.

 

Gương mặt các môn của những danh môn luôn tỏa ra ánh hào quang đang tràn ngập sự kỳ vọng. Chỉ cần nhìn vào khí thế mà bọn họ tỏa ra thôi là cũng có thể thấy họ đã phải tập luyện khắc khổ thế nào.

 

Nếu như là Chiêu Kiệt của quá khứ, thì chỉ cần nhìn thấy họ thôi là hắn cũng tưởng như mình chết tới nơi rồi. Bởi vì họ là những tinh anh đệ tử của danh môn mà hắn không dám so sánh cùng.

 

Nhưng chẳng phải Chiêu Kiệt bây giờ đã khác rồi sao?

 

‘Quả nhiên.’

 

Mặc dù đúng là vị thế của Hoa Sơn đã được nâng cao, nhưng Chiêu Kiệt vẫn chưa thực sự cảm nhận được vị thế của hắn đã thay đổi.

 

Bởi vì hắn là môn đồ Hoa Sơn, nên chẳng có ai nhìn hắn với ánh mắt ghen tị, càng chẳng có ai đối xử đặc biệt với hắn.

 

Dù vậy nhưng vẫn có thứ gì đó…..

“Sư huynh.”

 

“Hửm?”

 

“Đệ biết nói lời này có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng sao đệ thấy bọn họ dễ đối phó quá vậy?”

 

Nhuận Tông đang nhìn những người tham gia khác cũng phải bật cười.

 

“Tất nhiên là đệ phải thấy như vậy rồi.”

 

“Bọn họ là những tinh anh đệ tử của các danh môn đại phái đấy.”

 

“Đệ có thấy tên nào giống như Thanh Minh ở bên đó không?”

 

“.........Trên đời này làm gì có người thứ hai như hắn tồn tại chứ.”

 

“Ý của ta chính là như vậy. Ngày nào chúng ta cũng phải đánh với tên khốn Thanh Minh đó thì chúng ta còn phải sợ ai nữa chứ? Dù bây giờ có quái vật ba đầu sáu tay ở đây thì việc đập nát ba cái đầu của nó còn dễ dàng hơn.”

 

“Nghe cũng có lý…….”

 

Nhờ có Thanh Minh mà các môn đồ Hoa Sơn đã không còn biết sợ nữa.

 

“Vậy bao giờ đại hội tỉ võ sẽ bắt đầu?”

 

“Xuất hiện rồi kìa.”

 

Nhuận Tông nhìn chằm chằm về phía trước.

 

Hắn nhìn thấy một tăng nhân Thiếu Lâm đang tiến lên võ đài.

 

Hắn ta cúi chào bằng một tư thế kính đạo, gật đầu rồi nhìn xuống tất cả những người đang đứng trước võ đài.

 

Chỉ bằng một động tác đó thôi, mà đám đông đang huyên náo bỗng im bặt ngay lập tức.

 

Vị tăng nhân Thiếu Lâm đó hắng giọng rồi mở miệng.

 

“Xin đa tạ các môn đồ của các môn phái đã bớt chút thời gian quý báu tham gia tỷ võ, cũng như các vị khách quý đã đến đây để thưởng thức đại hội tỷ võ toàn thiên hạ. Bần tăng là Không Siêu Thiếu Lâm.”

 

Đám đông lao xao trước lời tự giới thiệu của Không Siêu.

 

“Nói vậy người đó là?”

 

“Là Bất Động Quyền, Không Siêu!”

 

Bất Động Quyền Không Siêu chính là cái tên nổi bật nhất về quyền pháp trong số các Không Tử bối của Thiếu Lâm. Hắn ta chính là một trong số những cao thủ đại diện cho Thiếu Lâm xử lý rất nhiều đạo tặc bằng võ công cao cường và tài ăn nói của mình mỗi khi hành tẩu giang hồ.

 

Vậy nên mọi người không thể ngừng hưng phấn khi một người như vậy lại trực tiếp đứng ra tiến hành đại hội.

 

“Bần tăng cũng xin gửi lời cảm ơn đến các vị chưởng môn nhân của các môn phái đang hiện diện ở đây.”

 

Không Siêu quay người hướng về phía bục cao đã được chuẩn bị sẵn ở một bên của võ đài cúi chào.

 

Đó là nơi mà chưởng môn nhân của các môn phái đang ngồi.

 

Những tiếng hoan hô như sấm rền vang lên.

 

Nhuận Tông nhìn thấy cảnh ấy thì mỉm cười.

 

“Chắc chưởng môn nhân sẽ vui lắm đây.”

 

“Không đâu, sư huynh. Có lẽ ngài ấy đang cảm thấy rất bất tiện ấy chứ?”

 

“........Sao đệ lại nghĩ thế?”

 

Đương nhiên. Huyền Tông cũng chưa quen với vị trí này.

 

“Huynh cứ nghĩ mà xem, bên phải ngài ấy là chưởng môn nhân của Tông Nam, phía đối diện là chưởng môn nhân của Võ Đang. Có lẽ ngài ấy chỉ uống nước thôi cũng cảm thấy đầy bụng rồi.”

 

“Vậy nên đệ mới nói như vậy.”

 

“Nếu vậy thì chúng ta phải làm cho vị trí của ngài ấy trở nên thoải mái hơn.”

 

“Rõ.”

 

Đúng lúc ấy, Không Siêu nói bằng một giọng tràn đầy nội lực.

 

“Đại hội tỷ võ toàn thiên hạ sẽ chính thức được bắt đầu! Xin mời những người được gọi tên tiến lên võ đài đã được chỉ định. Mong các vị sẽ không cảm thấy bất mãn vì bảng đấu đã được sắp xếp một cách công bằng với sự có mặt của các vị chưởng môn nhân của tất cả các môn phái!”

 

Bạch Thiên siết chặt anh hùng vấn trên trán.

 

‘Bắt đầu rồi.’

 

Hắn hít thở một hơi thật sâu rồi nhìn chằm chằm lên võ đài bằng ánh mắt điềm đạm.

 

Tông Nam đang tập hợp trước một võ đài khác ở phía xa. Nơi đó có Tần Kim Long và phụ thân của hắn.

 

“Phù.”

 

Thanh Minh nhìn Bạch Thiên hỏi.

 

“Sư thúc run à?”

 

“Đương nhiên là run rồi.”

 

“Hể?”

 

Thanh Minh nghiêng đầu khi thấy hắn thẳng thắn thừa nhận. Bạch Thiên điềm tĩnh đáp.

 

“Đây là cơ hội để thiên hạ biết đến kiếm pháp của Hoa Sơn, sao ta có thể không run cho được chứ? Bây giờ ta đang rất khó khăn để ngăn cho trái tim nhảy ra ngoài lồng ngực đây này.”

 

“Vậy ư?”

 

Không ngờ sư thúc có thể nói ra những lời ngầu đét như vậy đấy?

 

“Từ tốn thôi, từ tốn thôi. Sư thúc đừng có dùng sức quá rồi lại mắc phải sai lầm.”

 

“Thanh Minh.”

 

“Người như sư thúc thường cố dùng sức để đạt được kết quả tốt nhưng lại bị hạ gục mà.”

 

“Thanh Minh.”

 

“Sư thúc đừng giả vờ nữa, cứ bình tĩnh đi.”

 

“Trời ơi cái thằng này!”

 

“Hửm?”

 

Bạch Thiên hất cằm ra hiệu về phía sau Thanh Minh.

 

“Họ gọi con kìa.”

 

“Hể?”

 

Thanh Minh quay đầu về phía sau.

 

Đệ tử Thiếu Lâm đứng trên võ đài tiến hành trận tỉ võ đang hét khản cả cổ.

 

“Thanh Minh của Hoa Sơn phái? Thanh Minh không có ở đây sao? Rốt cuộc ngươi đi đâu rồi hả? Trận tỉ võ đã bắt đầu rồi đấy!”

 

“Ớ?”

 

“Thanh Minh của Hoa Sơn phái? Không có hả? Nếu không có mặt thì ta sẽ xử vắng mặt!”

 

Hắn vội giật mình giơ tay lên vẫy.

 

“Có! Ở đây! Ở đây!”

 

Rồi hắn nhanh chóng nhảy lên võ đài.

 

Đệ tử Thiếu Lâm cau mày hét.

 

“Rốt cuộc ngươi đã đi đâu vậy hả!”

 

“Ta không có đi đâu hết……”

 

“Mau tiến vào võ đài đi! Đối thủ của ngươi đợi từ nãy đến giờ rồi đấy!”

 

“Vầng, vầng.”

 

Thanh Minh nhanh nhẹn đứng về một bên của võ đài. Đối thủ của hắn sớm đã đứng vào vị trí chờ hắn.

 

“Xin chà……. Ơ?”

 

Thanh Minh đang định chào đối thủ thì nghiêng đầu.

 

“Hình như ta gặp ngươi ở đâu rồi đúng không? Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”

 

“..........”

 

Đối thủ của Thanh Minh.

 

Đại đệ tử đời thứ hai Hải Nam phái, Quách Hoan Tao vừa run cầm cập vừa nghiến răng ken két.

 

“Cái tên Hoa Sơn chết tiệt kia! Ngươi khinh thường người khác một vừa hai phải thôi! Tại sao chỉ mới có hai ngày mà ngươi đã quên ta vậy hả?”

 

“À……..! Hóa là lúc ấy. Cũng tại sư thúc ta vừa mới đấm một cái là ngươi đã bay đi mất tiêu nên ta cũng không nhớ rõ mặt ngươi nữa.”

 

“Tên khốn này!”

 

Quách Hoan Tao vừa tức đến run người vừa lấy sức hít thở.

 

“Ngươi bán kiếm của mình rồi à?”

 

“Hả?”

 

Thanh Minh nhìn xuống hông của mình.

 

“A……”

 

Trên hông hắn trống rỗng. Bạch Thiên cầm kiếm của Thanh Minh lắc đầu.

 

“Ở đây này.”

 

Bạch Thiên ném kiếm lên võ đài. Thanh Minh nhanh chóng bắt lấy thanh kiếm đang bay trên không rồi đeo lại vào hông.

 

Quách Hoan Tao không thể chịu đựng được nữa hét lên.

 

“Kiếm đồ mà lại vứt kiếm của mình đi. Chẳng lẽ Hoa Sơn không dạy ngươi điều đó sao?”

 

“Ta thấy bên đó cũng đâu có giỏi giang đến mức có thể xen vào cách giáo dục của môn phái khác?”

 

“Ngươi vừa nói gì? Chuyện đó ngươi…….!”

 

“Được rồi, mau bắt đầu đi.”

 

Thanh Minh cắt lời hắn rồi bẻ cổ.

 

Rắc. rắc.

 

Mặc dù hắn không nghĩ rằng mình sẽ lại tham gia ngay trận tỉ võ đầu tiên, nhưng điều này cũng không tệ.

 

Trong khi đó, Quách Hoan Tao ở phía đối diện cũng nghiến răng rồi rút kiếm ra.

 

Soạtttt.

 

“Ngươi đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Nhưng như vậy cũng tốt. Ta vẫn đang đợi cơ hội phục thù lũ Hoa Sơn các ngươi, không ngờ đến cả ông trời cũng giúp ta. Ta sẽ cho ngươi biết, loại như Hoa Sơn không phải là đối thủ của Hải Nam.”

 

“À, vầng. Thế thì mời ngươi cứ cố gắng nhé. Ta sẽ ủng hộ ngươi.”

 

Quách Hoan Tao nghiến răng ken két.

 

Thế nhưng lần này hắn không manh động nữa.

 

‘Ta phải bình tĩnh.’

 

Chẳng phải hắn đã từng được trải nghiệm cái sự lẻo mép ấy rồi sao? Nếu cứ để bị cuốn theo thì sẽ chẳng có gì tốt lành cả.

 

Hắn chỉ cần cho tên khốn ấy thấy được kiếm pháp của mình là đủ.

 

Cảm giác căng thẳng bao trùm cả mười võ đài. Thế nhưng, ánh mắt của quần chúng lại đồ dồn về nơi Thanh Minh và Quách Hoan Tao đang đứng.

 

Làm gì có chuyện những người biết đến cuộc ẩu đã giữa Hải Nam và Hoa Sơn vài ngày trước lại bỏ qua trận tỉ võ này chứ.

 

“Hải Nam sẽ phục thù được chứ?”

 

“Ngươi nói gì thế! Đạo sĩ được gọi là Thanh Minh đó chính là Hoa Sơn Thần Long! Là Hoa Sơn Thần Long đấy! Chẳng lẽ ngươi không biết Hoa Sơn Thần Long là đệ nhất thiên hạ hậu khởi chi tú sao?”

 

“Hể? Hắn chính là Hoa Sơn Thần Long ư? Sao trông hắn chẳng có vẻ gì là mạnh thế?”

 

“Phong phạm của cao thủ không thể hiện ra vẻ bề ngoài đâu.”

 

“Chứ không phải tin đồn đó đã được thổi phồng lên à?”

 

“Cứ xem trận tỷ võ này là sẽ biết ngay ấy mà.”

 

Tất cả mọi người đều nhìn về võ đài với một tâm trạng giống nhau.

 

Một bên là Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh, cao thủ của Hoa Sơn phái đã đem đến một cơn cuồng phong trong giang hồ.

 

Và bên còn lại chính là đại đệ tử đời thứ hai của Hải Nam phái, môn phái đã đẩy Hoa Sơn phái ra khỏi Cửu Phái Nhất Bang và bá chiếm lấy vị trí ấy, Tam Ba Kiếm Quách Hoan Tao!

 

Nhưng dù Hoa Sơn Thần Long có được gọi là đệ nhất thiên hạ hậu khởi chi tú thì việc đối đầu với đại đệ tử đời thứ hai của Hải Nam phái tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.

 

“Trận đấu bắt đầu!”

 

Sau khi tiếng hô vang lên, những người đứng xung quanh võ đài cũng bắt đầu rục rịch.

 

‘Mình nhất định phải lấy lại danh dự cho Hải Nam!’

 

Quách Hoan Tao trấn tĩnh tâm trạng phấn khích của mình.

 

Hắn tuyệt đối không được kinh thường đối thủ.

 

Mặc dù hắn không cảm nhận được một chút gì phong phạm cao thủ trên cái dáng vẻ suồng sã đó nhưng chắc chắn không thể có chuyện tự dưng mọi người lại gọi hắn là đệ nhất thiên hạ hậu khởi chi tú được.

 

Vậy nên hắn cần phải điềm tĩnh, điềm tĩnh hơn….

 

‘Hửm?’

 

Con ngươi của Quách Hoan Tao run rẩy.

 

Sao tự dưng trời đất lại tối thui thế này.

 

‘Hảa?’

 

Tối thui? Trời đất ơi?

 

‘Tà thuật ư?’

 

Không phải.

 

Quách Hoan Tao chợt nhận ra.

 

Không phải là trời đất trở nên tối thui, mà là có một thứ gì đó đã chắn tầm nhìn của hắn.

 

Có một thứ gì đó bóng loáng và đen thui xuất hiện ngay trước mắt hắn.

 

‘Đây là?’

 

Cũng may là hắn đã nhanh chóng nhận ra thứ đó là gì.

 

‘Trông giống đế giày thế nhỉ……..?’

 

Nhưng đáng tiếc là đã muộn rồi.

 

Bốpppppppppppp!

 

Giày của Thanh Minh phi thẳng vào mặt của Quách Hoan Tao.

 

“Á á á á á á á á á á á!”

 

Quách Hoan Tao hét lên như lợn bị chọc tiết rồi bay về phía sau.

 

Rầmmmmm!

 

“Chuyện, chuyện gì thế!”

 

“Woah!”

 

Các võ giả đang đấu trên võ đài khác cũng phải giật mình né ra tránh Quách Hoan Tao.

 

Quách Hoan Tao bay xuyên qua chín võ đài rồi kẹt dính trên bức tường ở sau võ đài cuối cùng.

 

Rầmmmmmm!

 

“..........”

 

Tất cả mọi người đều nhìn Quách Hoan Tao bằng ánh mắt không thể tin nổi.

 

À không, chính xác là họ đang nhìn cái lỗ hình người mà hắn đã để lại.

 

“...........”

 

Các võ giả đang tỉ võ trên các võ đài khác cũng ngơ ngác đến mức đánh rơi cả vũ khí nhìn cái lỗ to đùng đó.

 

Và rồi, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về võ đài nơi Quách Hoan Tao vốn phải đứng ở đó. Ánh mắt của họ chuyển về phía Thanh Minh.

 

Thanh Minh phủi phủi tay rồi than vãn.

 

“Dù ngươi có bị sư thúc đánh thì cũng chẳng tỉnh táo được đâu. Không biết ngươi nghĩ gì mà lại dám đứng trước mặt ta nữa. Muốn chết à.”

 

Thanh Minh tặc lưỡi hai cái rồi quay đầu nhìn Không Siêu.

 

“Ta thắng rồi phải không?’

 

“.......Hả?”

 

“Kết thúc rồi còn gì. Ta xuống được rồi chứ?”

 

“........À, a ờ!”

 

Không Siêu gật đầu rồi hô lớn.

 

“Trận tỷ võ cấp Giáp, thiếu hiệp Thanh Minh của Hoa Sơn phái là người giành chiến thắng!”

 

Không gian yên lặng trong giây lát rồi bất ngờ bùng nổ bởi những tiếng hoan hô.

 

“Whoaaaaaaaaaaaaaaaaah!”

 

“Ôi trời ơi! Chỉ một chiêu!”

 

“Hoa Sơn Thần Long! Hoa Sơn Thần Long!”

 

“Hahahahahahahahaha! Cuối cùng cũng có ngày ta được tận mắt chứng kiến trận tỉ võ này rồi! Ngươi là đỉnh nhất! Hoa Sơn Thần Long!”

 

Thanh Minh lọc cọc bước xuống dưới trong những tiếng hò reo vây quanh. Rồi hắn đứng trước mặt các môn đồ Hoa Sơn.

 

“Nhìn thấy chưa?”

 

“Hả?”

 

“Mọi người chỉ cần làm như vậy là được.”

 

“............”

 

…….Đúng là có ích lắm.

 

Bọn ta cảm động đến rơi nước mắt rồi đây này, Thanh Minh.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương