Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 272 Danh môn có kẻ đứng đầu đâu? (2)

Chapter 272. Danh môn mà không có người đứng đầu sao? (2)

 

Nhân sĩ võ lâm giang hồ ai mà chẳng thích kẻ mạnh.

Cũng như luôn mưu cầu sức mạnh và khát khao trở thành thiên hạ đệ nhất, họ có một sự hứng thú vô cùng to lớn đối với sự tồn tại của kẻ mạnh.

Vậy nên không lý nào bọn họ lại không hào hứng tung hô cái sự việc quá mức thần kỳ đang diễn ra trước mắt này được.

“AAAAAAAAAAA!”

“Hoa Sơn Thần Long! Hoa Sơn Thần Long!”

“Hoa Sơn phái vạn tuế!”

Mặc dù trận tỉ thí đã kết thúc được một lúc rồi nhưng những tiếng hò reo như sấm rền vẫn chưa có dấu hiệu gì là lắng xuống.

Trên các đài tỉ võ khác cũng đã bắt đầu phân định thắng thua rồi nhưng cũng chẳng có ai thèm quan tâm.

Đòn đánh của Thanh Minh quá là mãnh liệt rồi.

“Thánh thần thiên địa, hắn xử gọn đại đệ tử đời hai của Hải Nam phái!”

“Mà không cần dùng tới kiếm luôn!”

“Hoa Sơn Thần Long, ta đã từng thắc mắc Hoa Sơn Thần Long đỉnh tới mức nào! Thế này chẳng phải là còn mạnh hơn cả lời đồn sao?”

“Kỳ, là kỳ tập phải không?”

“Kỳ tập? Kỳ tập cái con khỉ ấy! Ở trên đài tỉ võ, tên nào lơ đễnh thì tên đó bị ngu rồi. Với lại lúc Không Siêu đại sư ra hiệu bắt đầu trận đấu thì có đứa nào dám lơ đễnh nữa? Là thực lực đó, thực lực nhất thế!”

“Đúng vậy. Không muốn oan ức thì ráng mà thắng đi!”

“Hoa Sơn đúng là mạnh lên rồi nhỉ! Hạ luôn Hải Nam chỉ trong một đòn.”

Mọi ý kiến ngoài lề hoàn toàn bị phớt lờ.

Những người tề tựu về nơi này đều là muốn tận mắt xác nhận những nhân tài nào trong thiên hạ sẽ dẫn dắt giang hồ mai sau.

Chỉ cần người nào thắng thì họ sẵn sàng tung hô người đó. Vậy nên nhìn thấy cảnh tượng như thế này diễn ra trước mắt, sao họ có thể không cuồng nhiệt cho được?

Thế nhưng đối diện với những tiếng tung hô điên cuồng đó, Thanh Minh cũng chỉ bày ra biểu cảm lạnh nhạt.

“Có gì to tát đâu nhỉ?”

“Hoa Sơn Thần Long! Hoa Sơn Thần Long! Hoa Sơn phái! Hoa Sơn Thần Long!”

“Cũng bình thường thôi…”

“Hoa Sơn! Hoa Sơn! Hoa Sơn Thần Long!”

“……”

Thanh Minh bắt đầu giật giật khóe miệng.

Bạch Thiên nhìn bộ dạng đó của hắn với vẻ khó chịu.

“Thích quá nhỉ, thích muốn chết luôn rồi. Đã nghiện lại còn ngại”

“Không, không phải. Cũng… Cũng bình thường thôi mà… Aha, haha……”

“…Cứ cười đi Thanh Minh à. Không thì phần nào đó trên cơ thể đệ sẽ nổ tung mất đấy.”

“Hạ được một đứa tép riu mà vui thế sao?”

“Miệng nói một đằng chứ cơ thể lại phản ứng một nẻo.”

Liền lúc đó, Thanh Minh dùng tay ra sức kéo rộng khóe miệng.

Bạch Thiên thở dài một hơi.

Nhất kích.

Ý trên mặt chữ, chỉ đúng một chiêu.

Thanh Minh đã giành hết mọi sự chú ý của tất cả những người có mặt ở đây chỉ bằng một chiêu duy nhất.

Không biết hắn muốn được chú ý nên mới kết thúc trận đấu chỉ trong một chiêu duy nhất hay chỉ đơn giản là thấy phiền nên làm vậy cho lẹ nữa.

Nhưng dù mục đích có là gì thì kết quả cũng như nhau thôi.

Chắc chắc trong suốt phần còn lại của đại hội tỉ võ, tất cả mọi người đều sẽ đổ dồn sự chú ý về phía Thanh Minh và Hoa Sơn thôi.

“Nhớ thận trọng đấy, Thanh Minh.”

“Hửm?”

Thanh Minh quay đầu lại nhìn Bạch Thiên.

“Được chú ý quá mức như thế này cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì đâu. Nhìn đi. Chưa gì mọi người đã bắt đầu đề phòng con rồi kìa.”

Hắn ngó quanh một vòng theo ánh nhìn của Bạch Thiên.

Rõ ràng là có nhiều người để mắt đến hắn hơn lúc nãy rồi.

Các quan khách đang tung hô điên cuồng để mắt tới hắn là chuyện đương nhiên rồi, nhưng cả những ánh mắt khác lạ khác cũng đang dồn về phía hắn nữa.

Là môn đồ của các phái tham dự đại hội.

Người thì ánh mắt dao động, người thì dùng ánh mắt đề cao cảnh giác mà nhìn hắn.

Bọn họ cũng có mắt mà, nên bọn họ cũng biết hành động Thanh Minh vừa làm khủng khiếp đến mức nào chứ. Đã biết rồi mà không cảnh giác thì mới là kỳ lạ đó.

Thanh Minh cũng trừng mắt đáp trả lại những ánh nhìn đó.

“Cái bọn khốn kiếp này, nhìn cái gì mà nhìn? Móc mắt giờ!”

“Ôi trời cái thằng điên này!”

Cũng may Bạch Thiên đứng đợi một bên đã nhanh chóng trấn áp và xoa dịu Thanh Minh.”

“Con thể hiện ra như vậy thì ngoài đề cao cảnh giác ra bọn chúng còn có thể làm gì được nữa?”

“Cảnh giác xong rồi sao nữa? Cũng chỉ là hạng tép riu.”

Ừ…

Thì cũng đúng.

Thanh Minh chắc chắn không phải kiểu người mà bọn chúng có thể cảnh giác rồi tính kế đâu. Nhưng bọn chúng có biết điều đó hay không lại là một vấn đề khác.

Ngay lúc đó, Thanh Minh vừa liếm môi vừa thấp giọng nói.

“Sư thúc, hãy nhớ cho kỹ.”

“Hả?”

“Đừng quá từ bi với nhân tình thế thái.”

“……”

“Đối xử nhẹ nhàng quá thì bọn chúng sẽ nghĩ rằng lần sau chỉ cần cố một chút là có thể thắng được rồi. Và chúng sẽ càng đắc ý hơn nữa. Nếu đã thắng thì phải lạnh lùng giẫm đạp lên bọn chúng. Như vậy thì lần sau gặp lại bọn chúng mới cảm thấy nhụt chí và không dám nhìn vào mắt chúng ta nữa.”

“…Chúng ta là hắc đạo hả?”

“Hắc đạo thì cũng có thứ đáng để học hỏi mà. Phương thức hành động hiệu quả nhất của bọn chúng đó chính là vứt thể diện đi mà sống và luôn đặt lợi ích lên hàng đầu.”

“……”

“Nhớ đấy! Tuyệt đối không được cảm thông với bọn chúng. Nếu đã muốn thắng thì phải thắng cho áp đảo! Thế thì mới…”

Thanh Minh hơi hướng ánh mắt lên.

Nhìn về phía các chưởng môn nhân của các môn phái đang đứng trên bục.

“Rồi bọn họ cũng sẽ nhận ra, thế trận này thuộc về ai.”

Ánh mắt tràn ngập vẻ chế giễu của hắn quét qua các chưởng môn nhân của Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia.

Mặt khác.

“Ô hô?”

Chưởng môn nhân của các môn phái đứng trên bục theo dõi trận tỉ võ quả nhiên không giấu được sự kinh ngạc.

“Quả thực rất đáng ngạc nhiên. Năng lực của tên tiểu tử Hoa Sơn đó đúng là xuất chúng, không phải sao?”

“Cũng đâu phải đối thủ lơ là chủ quan, chỉ trong nháy mắt thôi mà ta đã không bắt kịp chuyển động của nó rồi.”

“Hình như ta đã từng nghe cái tên Hoa Sơn Thần Long này vài lần rồi, tiểu tử đó có lẽ sẽ trở thành trụ cột xuất sắc đấy nhỉ?”

Từ trong giọng nói có thể nghe ra được sự thán phục từ tận đáy lòng.

Chỉ với thực lực mà Thanh Minh vừa thể hiện cũng đủ khiến cho những người lãnh đạo của Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia sửng sốt rồi.

Dĩ nhiên, từ những cặp mắt đó cũng phát ra một sự dè chừng không thể che giấu được.

‘Dù vậy thì, nhất kích ư?’

‘Thực lực của Quách Hoan Tao tuyệt đối cũng không phải hạng xoàng. Thế mà thậm chí hắn còn không kịp phản ứng?’

Vấn đề không phải là thực lực của ai mạnh hơn nữa rồi.

Kết quả này chỉ có thể được phân định bằng cách nhìn vào sự khác biệt dù chỉ là một điểm nhỏ nhất.

Mà không, dù cho có điểm nào khác biệt đi chăng nữa, thì gần như cũng chẳng ai dám nghĩ rằng hắn sẽ đánh bại được Quách Hoan Tao chỉ trong một chiêu.

Hoa Sơn Thần Long đã làm được chuyện khó khăn đó một cách vô cùng bình thản.

“Hoa Sơn Thần Long ư? Hoa Sơn Thần Long…”

“Hắn còn hơn cả những gì ta nghe được.”

Hầu hết các chưởng môn nhân ở đây đều không đồng tình với quan điểm Hoa Sơn Thần Long là Thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú.

Không phải là họ không đánh giá Hoa Sơn Thần Long một cách chính xác. Mà đúng hơn là họ không công nhận hư danh Thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú.

Trên thực tế, vị trí đó chỉ có thể được nhận định thông qua những lời đánh giá và thành tựu trong giang hồ mà thôi. Vì việc so sánh từng hậu khởi chi tú trên khắp thiên hạ gần như là việc không thể.

Hơn nữa, nếu là các đại môn phái như Cửu Phái Nhất Bang hay Ngũ Đại Thế Gia thì môn phái nào cũng có một trụ cột đang được nuôi dưỡng để chuẩn bị cho tương lai.

‘Nếu đệ tử của ta bước vào giang hồ, chúng hoàn toàn có thể làm khuynh đảo hết những lời đánh giá ấy.’

Đây đã từng là suy nghĩ sâu trong nội tâm của các chưởng môn nhân.

Nhưng ngay vào khoảnh khắc này, ý nghĩ ‘Biết đâu danh tiếng mà Hoa Sơn Thần Long có được không chỉ đơn giản là hư danh’ đang chiếm lấy tâm trí của bọn họ.

Thậm chí… bọn họ còn nghi ngờ, liệu các môn đồ của họ có thể hiện được dáng vẻ như thế không?

Câu hỏi đó, không ai dám gật đầu trả lời “Có” một cách dễ dàng cả.

Những lời chúc mừng mang tính khách sáo cũng đang dần dần lắng xuống. Họ bắt đầu bàn tán về kết quả hoang đường này và thận trọng bày tỏ sự cảm thán.

“E hèm.”

Trong bầu không khí kỳ lạ đó, Huyền Tông phải ra sức cố gắng thả lỏng đôi vai đang căng như dây đàn của mình.

Nắm bắt nỗi lòng của các chưởng môn nhân đang bị á khẩu này cũng không phải việc dễ dàng gì.

‘Bàng hoàng quá phải không?’

Nhưng thôi, bàng hoàng thêm chút nữa cũng được.

Vì Huyền Tông đã và đang phải trải qua sự bàng hoàng đó suốt mấy năm nay rồi. Nhờ chịu đựng những năm tháng khủng khiếp đó mà giây phút này cuối cùng cũng đã tới.

Đã đến lúc Thanh Minh của Hoa Sơn lộ diện trước toàn thể thiên hạ rồi!

Đúng lúc đó, Đường Quân Nhạc vừa mỉm cười vừa bắt chuyện với Huyền Tông.

“Xin chúc mừng ngài, Chưởng môn nhân.”

“Hả… Haha. Chỉ là may mắn thôi.”

“Sao lại may mắn chứ? Khiêm tốn quá cũng không tốt đâu. Làm gì còn người nào có thể làm được chuyện như thế nữa chứ?”

Bỗng có người nào đó chen ngang tiếp lời Đường Quân Nhạc.

“Lời này quả là không sai.”

Huyền Tông hơi giật mình, quay đầu lại nhìn với vẻ mặt nghi hoặc.

Vì người chen vào cuộc đối thoại của bọn họ chính là chưởng môn nhân của Tông Nam, Thiên Hạ Kiếm Chung Ly Cốc.

“Quả nhiên là Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh. Vẫn không khác gì với tưởng tượng của ta khi nghe kể về Tông Hoa Chi Hội trước đây. Thực là một nhân tài có tiềm năng trở thành thiên hạ đệ nhất của thế hệ sau.”

‘Cái tên vô lại này?’

Ăn nhầm thứ gì rồi hả?

Huyền Tông nhìn Chung Ly Cốc bằng vẻ mặt khó hiểu, rồi đột nhiên hắn “À” lên một tiếng và gật đầu.

 

Trong thiên hạ này, Tông Nam chính là nơi bị Thanh Minh sỉ nhục nặng nề nhất.

Nếu không thể thay đổi kết quả đó, thì thà rằng Thanh Minh cứ chứng minh thực lực của mình còn tốt hơn.

Phải như vậy thì Tông Nam mới không trở thành một môn phái ngu ngốc bị sỉ nhục bởi một kẻ không đâu.

Chắc chắn là trong thâm tâm bọn họ căm ghét đến mức hết lần này đến lần khác muốn giết quách Thanh Minh đi cho rồi.

“Quả đúng là như vậy.”

“Hừm. Không hổ là Hoa Sơn Thần Long.”

Dường như bọn họ đều có chung một suy nghĩ, đến Hư Đạo chân nhân cũng đang ca ngợi Thanh Minh.

Đường Quân Nhạc và Hư Đạo chân nhân. Sức nặng trong lời nói của hai người này hoàn toàn không khác gì nhau cả.

Ngay cả Hư Đạo chân nhân cũng lên tiếng rồi, nên các chưởng môn nhân khác cũng bắt đầu che giấu vẻ đề phòng mà chúc mừng và khen ngợi Thanh Minh.

“Chưởng môn nhân, xin chúc mừng ngài.”

“Haha. Chắc không bao lâu nữa, Hoa Sơn sẽ khôi phục lại được danh tiếng của ngày xưa thôi.”

Khóe miệng của Huyền Tông bắt đầu giật giật.

Hài tử chính là thể diện của phụ mẫu, môn đồ là thể diện của chưởng môn nhân. Còn nơi nào có thể cho hắn một thể diện tốt hơn chuyện đang xảy ra ở nơi này nữa chứ?

Huyền Tông vừa dùng tay che miệng vừa húng hắng ho.

Nhìn xuống bên dưới, hắn thấy Thanh Minh đang gây lộn với Bạch Thiên.

Có đôi lúc Thanh Minh khiến hắn thật sự muốn bỏ qua hết những đạo nghĩa mà hắn đã tích lũy suốt cả một đời, nhưng những lúc như thế này thì ý nghĩ đó lại không được hay ho cho lắm.

Trước tiên, ngay chính giây phút này, Huyền Tông cảm nhận được một cách rất rõ ràng tâm tư của Huyền Linh lúc nào cũng xoay quanh chuyện của Thanh Minh.

Trong lúc tất cả mọi người đang giấu nhẹm tâm tư đi mà chúc mừng cho Hoa Sơn thì lại có một người không thể hòa nhập vào bầu không khí đó.

“Chỉ là nhờ kỳ tập thôi, không phải sao?”

“Hừm.”

“E hèm.”

Nghe thấy lời đó, mọi người cùng quay đầu lại xác nhận xem người nói là ai, rồi bọn họ nở nụ cười gượng gạo.

Là chưởng môn nhân của Hải Nam phái, Kim Dương Phách.

Hắn ta hét lên với gương mặt đỏ bừng giận dữ.

“Ta công nhận kết quả thắng bại. Nhưng nếu đệ tử của ta không lơ là thì thắng thua sẽ không được phân định dễ dàng như thế này đâu.”

Nghe thấy lời biện minh đó, Đường Quân Nhạc bật cười.

‘Đang tự bôi tro trát trấu lên mặt mình đấy à.’

Đối với một võ giả, so với không có thực lực thì lơ là là việc đáng hổ thẹn hơn nhiều. Đã thế lại còn lơ là ngay trên sàn tỉ võ, nơi những trận đọ sức thắng thua diễn ra một cách chính thức. Chẳng phải đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra sao?

Thế nhưng đồng thời hắn cũng thấu hiểu tâm tư của Kim Dương Phách.

‘Hiện tại có lẽ hắn cũng khó mà suy nghĩ một cách lý trí được.’

Môn đồ mà hắn cẩn thận nuôi dưỡng bị hạ đo ván chỉ với một chiêu duy nhất, tên tuổi của Hải Nam sẽ lao dốc không phanh.

Đứng trên lập trường của một chưởng môn nhân dẫn dắt một môn phái thì còn chuyện gì kinh khủng hơn chuyện này nữa.

“Cứ chờ mà xem. Những đứa trẻ khác sẽ chứng minh đây không phải là tất cả thực lực của Hải Nam!”

Không ai đáp lại câu nói đầy nộ khí của Kim Dương Phách.

Tuy nhiên chắc chắn trong tâm trí của họ đều đọng lại một câu.

‘Còn đứa nào khác nữa đâu.’

Bọn họ đã tận mắt xác nhận thực lực của Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh danh chấn thiên hạ rồi.

Vậy còn thực lực của các môn đồ khác trong Hoa Sơn thì sao?

Ánh mắt của các chưởng môn nhân đồng loạt hướng về phía các môn đồ của Hoa Sơn phái.

Xét theo kết quả ban nãy…

‘Biết đâu đại hội tỉ võ này sẽ trở thành sàn diễn của chỉ Hoa Sơn luôn không chừng.’

Nét mặt của các chưởng môn nhân bắt đầu trở nên nghiêm trọng.

“Tất cả nghe rõ đây.”

Bạch Thiên đanh mặt, nói.

“Tuyệt đối không được nghe theo tên tiểu tử này.”

Rồi hắn nhăn mặt nhìn về phía Thanh Minh, người đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh nhai khô bò chóp chép.

“Mèo nhỏ không nên đòi bắt chuột to, làm theo lời của tên tiểu tử Thanh Minh này có mà bị đập vỡ đầu đấy. Đừng quá xem trọng chuyện thắng thua, cứ tập trung phát huy hết thực lực thôi. Có rõ chưa?”

“Vâng, sư thúc.”

“Đã rõ! Thưa sư thúc!”

“Ừm!”

Tất cả đều đồng tình với Bạch Thiên.

Nhưng Thanh Minh lại ngửa đầu ra sau, suy nghĩ của hắn hoàn toàn trái ngược với Bạch Thiên.

“Đã nói không phải thế mà, sư thúc.”

“Ồn ào quá!”

Bạch Thiên la toáng lên.

“Tên tiểu tử này! Chuyện con làm được không có nghĩa là bọn ta cũng làm được đâu.”

“Hạ mấy tên đó thì có gì khó đâu.”

“Hừm!”

Cuối cùng, hắn ngoảnh mặt đi không thèm đối mặt với Thanh Minh nữa. Sau đó lại tiếp tục khẩn khoản nài nỉ.

“Dù thế nào đi nữa cũng không được làm theo Thanh Minh. Có nhớ chưa?”

“Vâng!”

Dù tên tiểu tử Thanh Minh có đáng sợ thật nhưng nếu Thanh Minh và Bạch Thiên đã bất đồng quan điểm tới mức này thì trước mắt cứ nghe theo lời Bạch Thiên là đúng đắn nhất.

Đúng lúc đó.

“Sư, sư huynh! Chiêu Kiệt bắt đầu thi đấu rồi kìa!”

“Ể?”

Bạch Thiên giật mình la lớn.

“Chiêu Kiệt, trước tiên con phải bình…!”

Rầm!

“……”

“……”

Tiếng hét của Bạch Thiên đột nhiên biến đi đâu mất.

Tất cả nhìn lên đài tỉ võ bằng ánh mắt ngơ ngác.

Chiêu Kiệt, người đã đá bay đối thủ ra khỏi đài tỉ võ chỉ với một chiêu duy nhất quả nhiên cũng nhìn đối thủ đang nằm co quắp trên đất bằng vẻ mặt không thể bàng hoàng hơn.

“Bì, bình tĩnh…”

Chiêu Kiệt hết nhìn kiếm của mình lại nhìn sang đối thủ. Rồi hắn từ từ quay đầu lại.

Nhìn thấy Bạch Thiên, hắn lắp bắp nói bằng chất giọng như thể mình vô cùng oan uổng.

“Sư, sư thúc.”

“…Ờ, ừ?”

“…Mấy tên này YẾU quá.”

“……”

YẾU?

Môn đồ của Cửu Phái Nhất Bang?

Thanh Minh từ nãy đến giờ nhìn phía này bằng đôi mắt tròn xoe bắt đầu bật cười khúc khích.

“Mèo nhỏooooooo áaaaaaa?”

“……”

“Nếu vậy thì chắc bọn kia là chuột nhắt sơ sinh nhỉ? Ha, ra là như vậy. Xem đồng môn của ta kiêu ngạo chưa kìa.”

“……”

Chắc chắn là có gì đó sai sai… Mà không, Bạch Thiên vỡ lẽ ra rằng, mọi chuyện đang diễn ra thuận lợi quá mức rồi.

 

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương