Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 270 Để ta cho sư thúc xem gây sự đúng nghĩa là gì? (5)

Chap 270. Để ta cho sư thúc xem gây sự đúng nghĩa là gì? (5)

 

Tại đại điện

Rất nhiều người tập trung tại vực khu trung tâm và ngồi lên thượng tọa. Khí thế thận trọng của bọn họ khiến bầu không khí trong đại điện trở nên trầm mặc hơn.

Phương trượng Thiếu Lâm Tự Pháp Chỉnh nhìn lướt qua một lượt rồi cất lời.

“Cảm ơn tất cả mọi người đã chấp nhận lời mời của bần tăng. Đường xa trắc trở, các vị đã vất vả nhiều rồi!”

Pháp Chỉnh chắp tay cúi đầu thể hiện lòng biết ơn.

Chưởng môn nhân của các môn phái khác đồng loạt mỉm cười đưa ra các lời chúc tốt đẹp để đáp lại Phương trượng Thiếu Lâm Tự.

“Thiếu Lâm đã có lời, bọn ta sao có thể từ chối được chứ? Ngược lại bọn ta còn phải cảm ơn vì được mời đó.”

Pháp Chỉnh bắt đầu nói bằng một khuôn mặt thận trọng.

“Lý do bần tăng tổ chức đại hội võ lâm thiên hạ lần này là vì suốt một trăm năm qua mối quan hệ giữa các môn phái quá xa cách. Vết thương mà Ma Giáo để lại cho võ lâm giang hồ quá lớn, và chúng ta đã mất quá nhiều thời gian để vết thương đó lành lại.”

Ngay khi cái tên Ma giáo được thốt ra, tất cả mọi người rơi vào trầm lặng.

Trong số các môn phái tập trung tại đây, làm gì có ai chưa từng rên rỉ dưới bàn tay của Ma giáo kia chứ?

“Tuy nhiên, 100 năm đã trôi qua. Giang hồ giờ đây đã hồi phục được sức mạnh như trong quá khứ. Vậy nhưng, thật đáng tiếc vì vết thương đó mà giữa chúng ta đang phát sinh rất nhiều vấn đề.”

Một vài chưởng môn nhân khẽ ho khan trước lời nói đó.

Nếu nước được đổ đầy thì sẽ bị tràn ra thôi.

Gần đây một số môn phái đã tìm lại được sức mạnh trong quá khứ và bắt đầu xung đột với các môn phái xung quanh. Khi đã tích lũy đủ sức mạnh, bọn họ bắt đầu nhòm ngó đến lãnh thổ của môn phái khác.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Mặc dù vẫn đang nể mặt nhau nên tình hình chưa đến mức độ nghiêm trọng. Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, chiến sự sớm muộn cũng sẽ xảy ra.

“Vì vậy mà, thông qua đại hội lần này, ta mong muốn các môn phái có thể ngồi lại với nhau đàm đạo thiết lập nên mối quan hệ tốt đẹp. Trách nhiệm của những người có mặt tại đây ngày hôm nay là vô cùng quan trọng.”

Lời nói của ông ta mềm mại nhưng đầy tính thuyết phục.

“Phương trượng, đương nhiên là vậy rồi.”

Nhưng càng như vậy, quyền uy của hắn càng được thể hiện rõ hơn. Bầu không khí ấm áp và ôn hòa được tiếp diễn.

Ngay lúc ấy, một kẻ vốn im lặng nãy giờ bắt đầu lên tiếng.

“Ta xin mạo phạm muốn hỏi Phương trượng một câu.”

Ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về một nơi.

Khuôn mặt đỏ gay với bộ râu đen dài.

Bộ dạng của hắn ta rất giống với hiện thân của Quan Vân Trường. Hắn chính là chưởng môn nhân của Võ Đang - Hư Đạo Chân Nhân.

“Chưởng môn nhân Võ Đang xin cứ tự nhiên chỉ giáo”

“Chỉ giáo gì chứ? Phương trượng quá lời rồi.”

Hư Đạo Chân Nhân yên lặng nhìn Pháp Chỉnh.

Hai kẻ khổng lồ đứng đầu thiên hạ, dẫn dắt giang hồ trong thời điểm hiện tại đối mặt với nhau. Điều đó khiến bầu không khí trở nên nặng nề trong giây lát.

“Tổ chức một cuộc hội ngộ giữa các môn phái là một việc tốt. Trước tiên ta xin cảm tạ Phương trượng đã làm được một việc mà ta chưa thể suy nghĩ đến. Đó là thiếu sót của ta.”

“Sao Hư Đạo chân nhân có thể thiếu sót được chứ. Ngài nói vậy khiến bần tăng vô cùng hổ thẹn.”

“Phương trượng đã nói như vậy thì ta sẽ không cảm tạ nữa. Có điều....”

Đôi mắt sáng quắc của hắn nhìn thẳng vào Pháp Chỉnh.

“Ta nghĩ Phương trượng tổ chức một đại hội lớn như thế này không phải chỉ để các môn phái về đây hội ngộ. Không biết có lý do gì khác để Phương trượng tập trung tất cả các danh môn chính phái lại một nơi như thế này không...?”

Nghe Hư Đạo Chân Nhân nói vậy, Pháp Chỉnh khẽ nhoẻn miệng cười.

“Quả nhiên suy nghĩ của Hư Đạo chân nhân thật sâu sắc. Bần tăng khó lòng có thể theo kịp được. A di đà Phật!”

“Vậy thì...?”

Pháp Chỉnh gật đầu một cách nặng nề.

“Vốn dĩ ta định sau đại hội mới nói chuyện này. Nhưng mọi chuyện đã thành ra thế này thì ta sẽ không giấu diếm nữa.”

Pháp Chỉnh niệm Phật hiệu hai lần. Tất cả mọi người đều nín thở khi nhìn thấy khuôn mặt có vẻ rất trầm trọng của Pháp Chỉnh.

“Lũ ma nhân - giáo đồ Ma Giáo trên Đại Sơn đã có động tĩnh rồi.”

“Ma nhân!”

“Đại Sơn!”

Đại Sơn.

Thập Vạn Đại Sơn.

Khuôn mặt Hư Đạo Chân Nhân dần trở nên cứng đờ.

“Chuyện đó là sự thật sao?”

“Cái Bang đã phát hiện ra tung tích của lũ ma nhân đó”

“Hừm. Điều đó có nghĩa là Ma Giáo tưởng chừng như đã bị tiêu diệt đang bắt đầu có động thái quay trở lại.”

“A di đà Phật.”

Pháp Chỉnh tiếp tục niệm Phật hiệu thêm một lần nữa.

“Như các vị ở đây đã biết, giang hồ chưa thể đánh bại hoàn toàn Ma Giáo. Chúng ta mới chỉ chặt đầu tên cầm đầu của bọn chúng và khiến bọn chúng rút lui mà thôi.”

Huyền Tông yên lặng ngồi lắng nghe cuộc hội thoại của bọn họ ở một góc.  Hắn khẽ nhắm mắt hồi tưởng.

‘Bọn chúng đã rút lui ư?’

Không. Không phải như vậy.

Ma Giáo để báo thù cho Thiên Ma đã tràn vào Hoa Sơn.

Chiến tranh của bọn họ có lẽ đã kết thúc trên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn nhưng với Hoa Sơn thì chưa.

Vậy mà cuộc chiến khốc liệt đó thậm chí còn chẳng được nhắc đến trên giang hồ.

Thậm chí những người biết rõ sự thật đó cũng nhắm mắt làm ngơ như cuộc huyết chiến đó chưa từng tồn tại.

Nếu là Huyền Tông ở quá khứ, hắn sẽ không thể nào chịu đựng được cuộc hội thoại này.

Nhưng hắn của bây giờ thì không như vậy.

‘Nếu như Hoa Sơn có thể tìm lại được sức mạnh thì quá khứ đó cũng sẽ được công nhận thôi’

Huyền Tông nắm chặt nắm đấm, hắn ngồi nghe mọi người nói chuyện một cách yên lặng.

“Nói cách khác, Ma Giáo không phải đã đánh mất toàn bộ sức mạnh và thoái lui. Bọn chúng chỉ hẹn ngày sau tái ngộ mà thôi. Tất cả các vị ở đây đều biết chuyện đó.”

“Hừm. Đúng vậy thưa Phương trượng.”

“Đó là sự thật mà chúng ta không thể phủ nhận.”

 Pháp Chỉnh khẽ nhìn tất cả một lượt rồi cất lời.

“Bọn ta vẫn chưa phát hiện ra dấu vết sự phát triển của bọn chúng. Nhưng việc xuất hiện một vài tên ma nhân trên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn nơi bọn chúng đã bỏ đi có ý nghĩa không hề nhỏ. Rất có thể bọn chúng đang chuẩn bị cho một cuộc đại chiến”

Bầu không khí dần trở nên nặng nề.

Ma Giáo.

Nếu như một kẻ nào đó không cảm nhận được sức nặng của cái tên ấy thì hắn không có tư cách để ngồi tại nơi này.

“Chúng ta cần phải đề phòng chuẩn bị.”

Pháp Chỉnh gật đầu trước câu nói của Hư Đạo Chân Nhân.

“Tuy nhiên, tất cả mọi việc vẫn chỉ là phỏng đoán mà thôi.”

“Nếu như là việc liên quan đến Ma Giáo thì chẳng phải ngay cả đó chỉ là phỏng đoán chúng ta cũng không được phép xem nhẹ hay sao?”

“Vì vậy mà bần tăng mới mời các vị đến đây ngày hôm nay.”

Pháp Chỉnh niệm Phật hiệu rồi tiếp tục nói.

“Rất có thể thời điểm này chính là lúc giang hồ chúng ta phải hợp sức lại với nhau. Vì vậy mà thông qua đại hội lần này, bần tăng mong muốn tất cả hãy bỏ qua những tư thù để cùng nhau siết chặt mối quan hệ thân thiết. Mặc dù các môn phái sống với những cái tên khác nhau, nhưng các vị đừng quên rằng tất cả đều là nhân sĩ võ lâm trong giang hồ. A di đà Phật.”

Toàn bộ đại điện gật đầu sau khi nghe Pháp Chỉnh nói.

Nhưng không thể biết được họ đang nghĩ gì trong lòng.

Hư Đạo Chân Nhân mở to mắt nhìn Pháp Chỉnh.

‘Sự trở lại của Ma Giáo ư?’

Nếu như chuyện này là sự thật thì đây là một việc vô cùng hệ trọng.

Nhưng làm gì có ai ngây thơ đến mức nghĩ rằng cuộc hội ngộ lần này chỉ để lo lắng về Ma Giáo kia chứ.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

‘Chắc chắn là hắn muốn nắm lấy quyền Minh chủ một lần nữa’

Viện cớ việc Ma Giáo trở lại, hẳn là hắn ta đang muốn chiếm lấy vị trí Thái Tinh Bắc Đẩu của võ lâm thông qua thực lực được phô diễn tại đại hội tỷ võ lần này.

‘Nhưng mọi việc sẽ không đi theo hướng mà lão hòa thượng ngươi mong muốn đâu.’

Đôi mắt Hư Đạo Chân Nhân chìm sâu trong những suy nghĩ.

“Từ ngày mai đại hội tỷ võ sẽ chính thức bắt đầu. Như các vị đã biết, từ xưa đến nay đại hội tỷ võ chính là nơi giao lưu võ thuật và củng cố siết chặt tình bằng hữu.”

“Đúng là vậy thưa Phương trượng”

“Vì vậy mà mà ta hy vọng, sau khi đại hội tỷ võ lần này kết thúc, các môn phái sẽ thiết lập được mối quan hệ tốt đẹp với nhau. A di đà Phật.”

Các chưởng môn nhân hồ hởi gật đầu với nhau.

Nhưng tất cả bọn họ đều biết rằng, đại hội tỷ võ ngày mai sẽ chẳng có gì tốt đẹp cả.

Việc phân cao thấp giữa các môn phái chưa bao giờ là một việc dễ dàng.

Nếu như không vác kiếm lao vào chém nhau, giữa các môn phái sẽ khó lòng biết được thực lực của đối phương.

Vì vậy mà cho dù là các đệ tử đời hai có ra trận thay cho các trưởng lão đi chăng nữa cũng sẽ vô cùng khốc liệt.

Năng lực của sư phụ sẽ được kiểm chứng thông qua năng lực đệ tử của hắn ta.

Rõ ràng cuộc tỷ võ ngày mai sẽ là nơi sắp xếp lại thứ tự tất cả các môn phái trên giang hồ.

‘Môn phái giành chiến thắng sẽ có được vinh quang trong một thời gian.’

Ánh mắt của tất cả mọi người đầy ắp những khát vọng.

Không trừ một ai.

***

Sáng ngày hôm sau.

Các môn đồ Hoa Sơn đã chuẩn bị xong đang tập trung trước cửa điện các. Huyền Tông đứng lên phía trước hướng ánh mắt về phía các môn đồ đang xếp hàng ngay ngắn.

“Hừm.”

Hắn ho lên một tiếng lớn.

“Các con đã chuẩn bị xong chưa?”

“Rồi ạ!”

Bạch Thiên tạo thế bao quyền đại diện trả lời. Huyền Tông mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy dáng vẻ chỉn chu của Bạch Thiên.

“Những trận tỷ thí kể từ ngày hôm nay sẽ trở thành những trải nghiệm tuyệt vời đối với các con. Vì vậy mà ta có lời này nhất định phải nói với các con.”

Tất cả mọi người tập trung lắng nghe lời nói tiếp theo của chưởng môn nhân.

“Nếu như các con thắng thì sẽ có gì khác đi?”

“Dạ?”

Ánh mắt của tất cả môn đồ Hoa Sơn ánh lên sự nghi hoặc.

Nhìn thấy phản ứng đó, Huyền Tông điềm đạm tiếp lời.

“Và nếu các con thua thì có gì thay đổi?”

Phải đến lúc đó Bạch Thiên mới gật đầu tán thành.

Bởi vì hắn đã hiểu được ý nghĩa sau 2 câu hỏi của chưởng môn nhân.

“Thắng thua không quan trọng. Kết quả của đại hội lần này có ra sao cũng không thể quan trọng bằng sự nỗ lực của các con suốt thời gian qua.”

Huyền Tông tiếp tục nói bằng một ánh mắt nghiêm nghị.

“Nhưng ta không hề có ý nói quá trình quan trọng hơn kết quả. Nếu như các con có thể chiến thắng tại đại hội lần này, các con sẽ có được danh dự, sẽ được vinh danh. Những sự nỗ lực từ trước đến nay đã đem đến thực lực cho các con. Ta hy vọng các con sẽ không theo đuổi những danh vọng hão huyền mà sẽ là những người nắm giữ vào theo đuổi chân thực lực đúng nghĩa.”

“Chưởng môn nhân, bọn con sẽ ghi nhớ ạ!”

“Được rồi, được rồi. Tốt lắm!”

Huyền Tông gật đầu hài lòng.

“Kẻ già nua thì không nên giữ chân người sắp ra chiến trường làm gì. Đi thôi. Dù kết quả có như thế nào thì các con vẫn là các đệ tử đáng tự hào của ta và Hoa Sơn. Mong rằng các con sẽ không quên điều đó!”

“Vâng!”

Huyền Tông khẽ quay đầu.

“Võ Các chủ”

“Vâng, chưởng môn nhân”

“Hãy nói một lời đi. Đệ và cả Vân Kiếm cũng nên nói gì đó trong tình cảnh này.”

Huyền Thương sau một hồi bối rối và do dự. Hắn bắt đầu mở lời.

“Hãy tập trung phát huy toàn bộ thực lực mà các con đang có. Thất bại khi các con đã cố gắng hết sức sẽ đem lại sự an ủi. Nhưng nếu như các con thua khi chưa cố gắng hết sức mình thì chỉ còn lại sự hối hận mà thôi.”

“Bọn con sẽ ghi nhớ ạ!”

“Hừm, chưởng môn nhân, việc này khó với đệ quá. Vân Kiếm sẽ tiếp lời của đệ.”

Vân Kiếm nghe thấy vậy yên lặng đứng lên phía trước một bước.

Ánh mắt của các môn đồ thay đổi khi Vân Kiếm bước ra.

Huyền Tông và Huyền Thương đối với bọn họ là bề trên của bổn môn nhưng Vân Kiếm thì khác. Người mà bọn họ thực sự gọi là sư phụ tại Hoa Sơn chính là Vân Kiếm.

“Kiếm là gì?”

‘Kiếm là Đạo ạ!”

“Đạo là gì?”

“Đạo chỉ là Đạo thôi ạ!”

“Vậy kiếm là gì?”

“Kiếm chỉ là kiếm thôi ạ!”

Vân Kiếm mỉm cười.

“Phải. Kiếm chỉ là kiếm mà thôi. Kiếm mà từ trước đến này các con mang và kiếm các con mang ngày hôm nay không có gì khác cả. Chỉ cần các con tin tưởng vào thanh kiếm, tin tưởng vào bản thân mình là được. Những ngày tháng khổ luyện từ trước đến nay sẽ cho các con câu trả lời cho đại hội tỷ võ ngày hôm nay.”

Tất cả gật đầu quyết tâm.

Ngay lúc ấy, Huyền Linh đứng ra phía trước nói với cả 3 người.

“Chúng ta đi thôi.”

“Hả?”

Ngay sau đó hắn kéo Huyền Tông và Huyền Thương đi về phía đài tỷ võ.

“Vân Kiếm, con cũng đi cùng đi!”

“Vâng, chưởng môn nhân.”

Huyền Thương hoang mang.

“Còn bọn trẻ thì sao? Chúng ta không đưa bọn trẻ đi cùng hả?”

“Bọn nó sẽ tự biết đi theo thôi. Chúng ta cứ đi trước là được. Có nhất thiết phải dìu dắt nhau đi không?”

“Hả? hả?”

Khi Huyền Linh kéo lê tất cả trưởng bối Hoa Sơn đi về phía xa, một người chầm chầm bước ra.

Tất cả các môn đồ nhìn về phía trước bằng ánh mắt khó chịu.

Đương nhiên kẻ đó chính là Thanh Minh.

“Tất cả mọi người đều đã nghe rõ những lời chưởng môn nhân căn dặn rồi đúng chứ. Ừm...chưởng môn nhân đã nói gì ý nhỉ?”

Thanh Minh khẽ nghiêng đầu rồi nhún vai.

“Dù sao thì mọi chuyện cũng sẽ tốt thôi’

Sau đó hắn chầm chậm nhìn qua một lượt.

Ngoại trừ một số người thì tất cả những người còn lại đều vô cùng căng thẳng. Biểu cảm và toàn bộ cơ thể của bọn họ đều trở nên cứng ngắc.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Thanh Minh nhìn thấy dáng vẻ đó cười khúc khích.

‘Cũng có thể là như vậy lắm chứ’

Ngoại trừ một vài người đã đi cùng Thanh Minh đi một số nơi ra, đa số môn đồ Hoa Sơn chưa có kinh nghiệm giao chiến với các môn phái khác. 

Được mỗi dịp Hoa Tông Chi Hội thì chưa kịp phát huy tất cả thực lực. Vì vậy mà khi đứng trước nhiều con mắt hướng về bản thân như vậy, đôi chân của bọn họ không thể không run rẩy được..

“Ai muốn trở thành người chiến thắng nào?”

“Ơ?”

Các môn đồ Hoa Sơn quay qua nhìn lẫn nhau.

“Không có hả?”

“Hả?”

Tất cả mọi người trở nên buồn bã.

Thanh Minh nói bằng giọng thản nhiên.

“Nhưng mà có gì phải căng thẳng chứ? Dù sao các người cũng chỉ là mấy lão già không thể thắng kia mà.”

“Cái gì? Cái tên tiểu tử này?”

“Đừng lo lắng. Căng thẳng cũng được. Không cần phải bớt căng thẳng làm gì!”

“Hả?”

Thanh Minh cười khúc khích.

“Bởi vì căng thẳng cũng không khiến mọi người thua được đâu. Cứ thử thua xem. Đã đến mức độ này thì việc thua cũng khó lắm.”

Tất cả các môn đồ Hoa Sơn cười đắng ngắt.

Bọn họ biết rằng đó không chỉ là một lời nói suông. Bọn họ thực sự đã luyện tập đến mức róc xương róc thịt.

“Hãy cho lũ người đằng kia thấy”

Thanh Minh chỉ tay về phía đài tỷ võ. Bạch Thiên đại diện trả lời.

“Được rồi.”

“Đi để cho bọn họ thấy nào!”

“Ha”

“Hãy cho bọn chúng thấy Hoa Sơn mà bọn chúng đã quên thực sự là môn phái như thế nào?”

Câu nói đó đâm thẳng vào trái tim của các môn đồ Hoa Sơn.

‘Đi thôi! Chúng ta phải tìm lại vị trí thiên hạ đệ nhất kiếm phái!”

Không một ai trả lời.

Thanh Minh đi trước, tất cả các môn đồ Hoa Sơn đi theo phía sau.

Hôm nay khuôn mặt Thanh Minh không còn lãnh đạm như ngày thường nữa. Ý chí quyết tâm đã thoảng qua trên khuôn mặt của hắn.

‘Các người đã quên rồi chứ gì?’

Các người đã quên Hoa Sơn rồi chứ gì?

‘Không sao. Hôm nay ta sẽ khiến các người phải nhớ lại một cách rõ ràng!’

Ta sẽ khắc hai chữ Hoa Sơn lên đầu các ngươi để các ngươi không bao giờ quên được

Hoa Sơn là một môn phái như thế nào...

Thanh Minh khẽ quay lại nhìn đám môn đồ Thanh Tử và Bạch Tử. Và rồi hắn khẽ ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời cao.

‘Nói thật thì có đôi chút khác so với trước kia....;’

Dù sao cũng sẽ ổn cả thôi. Ở mức độ này thì...

-Cái tên tiểu tử này. Khác quá đi ấy chứ!

A, yên lặng xem nào!

Nếu huynh cảm thấy ấm ức thì cũng sống lại đi!


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương