Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 269 Để ta cho sư thúc xem gây sự đúng nghĩa là gì? (4)

Chapter 269. Để ta cho sư thúc xem gây sự đúng nghĩa là gì? (4)

 

Tin tức về trận so tài giữa Hoa Sơn phái và Hải Nam phái đã nhanh chóng loan ra khắp Thiếu Lâm Tự.

“Hải Nam phái manh động như vậy sao?”

“Hoa Sơn phái? Hoa Sơn phái lại là cái chốn nào thế?”

“Chẳng phải cái môn phái đó sao. Trước đây từng thuộc Cửu Phái Nhất Bang đó.”

“À! Mai Hoa Kiếm Tôn! Hoa Sơn đó giao chiến với Hải Nam à? Chắc chỉ là trùng hợp thôi.”

Những người biết đến mối quan hệ của Hoa Sơn và Hải Nam không thể nào bỏ qua tin tức này.

Hoa Sơn, môn phái bị đuổi khỏi Cửu Phái Nhất Bang, và Hải Nam, môn phái từ đâu xuất hiện nhanh chóng chiếm lấy vị trí đó.

Dù ai nhìn vào cũng sẽ thấy mối quan hệ đó quá mức thú vị, chẳng phải sao? Cho dù không có ác cảm từ trước thì việc vừa mới gặp đã choảng nhau như vậy, cũng đủ dậy lên sự hứng thú từ mọi người rồi.

Rồi các môn đồ của hai môn phái đó choảng nhau, đã vậy trước đó còn oang oang đấu võ mồm nữa chứ.

“Vậy chuyện gì đã xảy ra?”

“Ngươi nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Đương nhiên là Hải Nam tẩn Hoa Sơn một trận ra trò, không phải à?”

“Ya, cái con người này. Chuyện có vậy mà ta lại làm ầm lên như thế này à? Đảo lộn hoàn toàn! Hoa Sơn đã hoàn toàn dẫm bẹp Hải Nam đó?”

“Cái gì? Ngươi lấy cái tin đồn nhảm đó đâu ra hả?”

“Chậc. Có hơn cả trăm người được tận mắt chứng kiến trận đó đó. Ngươi nghĩ mấy tên đó vì sao phải hùa nhau nói dối hả? Chỉ có thể là các môn đồ Hoa Sơn thật sự đã đánh bại đám môn đồ Hải Nam thôi!”

“Ôi. Thiên địa ơi.”

Không thể nào không bất ngờ được.

Những lời đó có nghĩa là một Hoa Sơn đang lụi tàn, đến cả tên tuổi cũng trở nên mơ hồ trong thiên hạ, bây giờ lại đánh bại cả Hải Nam thuộc Cửu Phái Nhất Bang sao?


 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

“Ngươi nói Hoa Sơn đã mạnh đến vậy sao?”

Vì không có lý nào mà Hải Nam lại yếu đi được.

“Để xem nào. Vì nó rất đỗi kỳ lạ.”

“Hửm? Lời đó của ngươi lại có ý gì?”

“Sự thật là các môn đồ Hoa Sơn đã thắng áp đảo đám môn đồ Hải Nam, và còn kỳ lạ hơn là cả hai bên đều không dùng kiếm trong trận ẩu đả này. Mà cũng phải thôi. Mặc dù khí huyết sôi sục thế nào thì có ai lại dám rút kiếm trong phạm vi của Thiếu Lâm Tự cơ chứ?”

“Hai kiếm phái đánh nhau mà lại không rút kiếm sao? Vậy thì choảng nhau bằng cái gì?”

“Ta nghe bảo họ chỉ dùng nắm đấm. Và nắm đấm của các môn đồ Hoa Sơn đã thắng nắm đấm của các môn đồ Hải Nam.”

“Chậc. Còn gì để nói chứ. Nhưng mà vậy thì cũng có gì ghê gớm đâu?”

“Ghê gớm hay không thì phải tận mắt chứng kiến mới biết được. Dù không rút kiếm thì Hải Nam vẫn là Hải Nam đấy. Nhưng dù gì thì đó cũng không hoàn toàn là một cuộc hỗn chiến, mà đúng ra là những trận chiến lấy ít địch nhiều. Nếu vậy thì các đệ tử Hoa Sơn rút kiếm chiến đấu không phải rất đáng mong chờ sao?”

“Chứ còn gì nữa. Đại hội tỉ võ lần này chắc chắn sẽ rất náo nhiệt cho mà xem.”

Tất cả những người tụ họp ở đây đều tỏ ra hào hứng, tò mò và không ngừng bàn tán về tin tức đó.

Có vài người chửi họ là những kẻ không biết lễ nghĩa, dám cả gan làm việc đó ở Thiếu Lâm Tự. Có vài người lại hứng thú với kết quả thắng bại của trận đấu.

Có người lại ôm hy vọng rằng quyết tâm của Hoa Sơn vẫn chưa đủ để tìm lại được sức mạnh của danh môn năm xưa. Có người lại cau mày khó chịu với những hành động của Hoa Sơn sẽ làm rung chuyển giang hồ, nơi vốn đã yên ổn và trật tự hơn trăm năm rồi.

Mặc dù có nhiều lập trường khác nhau, nhưng tất cả mọi người đều có chung suy nghĩ.

“Chắc chắn không thể dự đoán được kết quả của đại hội tỉ võ lần này.”

“Kể từ sau khi Ma Giáo lộng hành trong quá khứ thì đây chẳng phải là nơi đầu tiên mà các danh môn được thỏa sức phô trương sức mạnh của bổn môn sao? Cũng phải được trăm năm rồi. Việc ngoài dự đoán của mọi người ắt vẫn còn nhiều.”

“Đúng vậy. Đúng vậy.”

Cho đến hiện tại mọi người vẫn chỉ xem động thái của Hoa Sơn như một cơn bão nhỏ đang khuấy động trong một tách trà mà thôi.

Cho đến hiện tại……

 

* * *

“Thật là oan ức quá mà.”

Tất nhiên sự thật là Thanh Minh đã phạm lỗi.

Mặc dù đã được che đậy bằng rất nhiều lời ngụy biện, nhưng mới ngày đầu đặt chân vào Thiếu Lâm Tự đã gây sự với mấy tên đến từ môn phái khác thì không thể nào biện minh được.

Tất nhiên, những việc này không chỉ đơn thuần là xảy ra do tức giận, nhưng lý do mà không thể nói ra thì cũng không thể xem là lý do. Vậy nên việc chấp nhận hình phạt là việc đương nhiên.

Đến cả Thanh Minh cũng không thể phủ nhận điều đó.

Việc nhận hình phạt đối với lỗi lầm của bản thân là hoàn toàn hợp lý.

Tuy nhiên.

“Thật là oan ức quá mà.”

Nếu đưa ra hình phạt bất công, và đồng phạm lại không nhận tội thì chẳng phải rất oan ức sao?

Nghĩ rồi Thanh Minh đứng dậy, rời khỏi vị trí và mở cửa.

Hàng chục ánh mắt đang canh gác trước cửa nhanh chóng lao đến.

“......”

“......”

Khi thấy họ đem cả kiếm thật và canh giữ triệt để nơi đây, máu nóng trong người Thanh Minh không ngừng dâng lên.

“Đồ phản bội!”

“......”

Bạch Thiên với khuôn mặt hơi bực dọc lên tiếng.

“Chúng ta biết làm sao hả. Chưởng môn nhân đã căn dặn không cho con bước ra khỏi nơi này dù chỉ một bước, ta chỉ có thể tuân theo thôi.”

“Sư thúc bảo ta phải làm sao hả?! Sư thúc là người gây chuyện mà!” (trans: hảo sư thúc :v)

“Hừm!”

Bạch Thiên lấy tay che miệng rồi ho khẽ một cái.

Sự thật thì, việc nhân vật đầu sỏ gây ra cơ sự lần này là Bạch Thiên chỉ có trời biết đất biết.

Tất nhiên Thanh Minh đã bón hành cho các môn đồ Hải Nam một cách rất vui vẻ, nhưng thật đáng thương khi hắn lại trở thành kẻ đầu sỏ chỉ vì đánh nhiều “một chút” vào hông của mấy tên kia.


 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Nhưng không thể vì thế mà mềm lòng được!

“Con nói gì cũng vô dụng. Đây là lệnh của chưởng môn nhân……?”

“Chưởng môn nhân bảo không được thả ta ra à? Tại sao?”

“Chẳng phải vì con suýt gây ra chuyện lớn à.”

“Gây ra chuyện lớn? Hay để ta cho sư thúc xem gây sự đúng nghĩa là gì?”

Thanh Minh đảo mắt nhìn xung quanh, một đám người đã nhanh chóng tập hợp lại.

“Dù sao thì cũng không được! Tuyệt đối không được ra ngoài, tiểu tử này. Chịu đựng chút đi. Vì giám sát con mà chúng ta cũng ở đây cả ngày còn gì! Không phải mình con bị phạt đâu.”

“Được thôi. Cứ coi là như vậy đi.”

“Hả?”

Thanh Minh nở nụ cười tươi.

“Vậy là chưởng môn nhân đã lệnh cho sư thúc giám sát ta sao?”

“......”

“Sư thúc?”

“......”

Bạch Thiên ngước nhìn lên trời rồi nhắm mắt.

‘Người phải bảo con làm việc gì đáng để làm hơn đi chứ.’

Nhưng dù sao thì cũng đã nhận mệnh lệnh của chưởng môn.

Để chuộc lỗi mà bản thân gây ra thì dù có bị gãy xương cũng phải ráng mà buộc nó lại rồi làm tiếp mới được.

“Vào đi, Thanh Minh!”

“Ta không thích?”

Bạch Thiên trợn mắt.

“Vậy thì chỉ có thể đổ máu mới giải quyết được!”

“Hô ô? Muốn thấy máu của ta sao?”

“Không. Máu của ta.”

“......”

“......”

“Vậy nên con nhanh vào đi.”

Thanh Minh với khuôn mặt lộ rõ sự bất mãn, đang ngồi há hốc miệng, thì ngay lúc đó ở dưới lầu, một thân bạch y xuất hiện rồi chạy vụt lên trên.

“Đại sư huynh!”

“Có việc gì vậy?”

“Chưởng môn nhân có lệnh đưa Thanh Minh đến gặp người.”

“Sao?”

Bạch Thiên cau mày tỏ rõ sự nghi ngờ.

Không phải người bảo dù có chuyện gì cũng không được để xổng tên Thanh Minh ra ngoài dù chỉ một bước sao? Nhưng rồi lại bảo mình thả Thanh Minh ra á?

“Chưởng môn ra lệnh sao?”

“Lẽ nào đệ lại dám ngụy tạo lời của chưởng môn nhân.”

“Tất nhiên là không.”

Bạch Thiên quay lại nhìn Thanh Minh với khuôn mặt nhăn nhó.

“Ha.”

Ha.?

“Ha. Sao lại thả ta ra chứ?  Ai yo. Có việc gì cần ta à?”

“Ai yo.”

Bạch Thiên thở dài rồi mở đường.

“Mau ra đi.”

“Vầng.”

Thanh Minh nhẹ nhàng rảo bước xuống dưới. Bạch Thiên cũng lắc đầu ngán ngẩm rồi bước theo sau.

Huyền Tông đang ngồi ở bàn trà tầng dưới.

Thanh Minh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở phía đối diện.

“Ô!”

Thanh Minh chạy nhanh tới rồi nắm lấy tay người đó.

“Môn chủ!”

Môn chủ của Đường Môn Tứ Xuyên nở nụ cười rạng rỡ.

“Đã lâu không gặp.”

“Có chuyện gì mà lão phải lặn lội từ xa đến đây vậy?”

“... Còn không phải là ta đến tham gia đại hội võ lâm sao?”

“Hê Hê. Cũng đúng. Ta cứ tưởng lão muốn gặp ta.”

“Lời đó của ngươi cũng không hẳn là sai.”

 Đường Quân Nhạc nở nụ cười cay đắng.

“Ngươi cũng không thay đổi gì nhiều.”

“Đã mấy ngày trôi qua……”

Huyền Tông đột ngột ho lớn.

“Thanh Minh này.”

“Vâng?”

“Đừng có huyên náo ở đó nữa mà lại đây ngồi đi.”

“Vầng!”

Thanh Minh nhanh chóng lấy ghế rồi ngồi xuống.

Sau đó Huyền Tông nở nụ cười nhẹ nhàng và nói chuyện với Đường Quân Nhạc.

“Chào mừng ngài đến đây. Môn chủ. Đáng lẽ ta phải đến gặp ngài trước mới phải lẽ, nhưng ngài lại đến trước thế này, ta thật lấy làm hổ thẹn.”

“Ngài đừng nói như vậy, chưởng môn nhân. Việc người đến sau chào hỏi người đến trước là lẽ đương nhiên. Hơn nữa mối quan hệ giữa Hoa Sơn và Đường Môn không phải kiểu quan hệ đặt nặng những lễ nghi như vậy hay sao?”

Huyền Tông nở nụ cười ấm áp.

Khi nghe Đường Quân Nhạc nói những lời đó, trong lòng Huyền Tông cảm thấy vui và ấm áp vô cùng. Nhiều thập kỉ trôi qua, thứ ông ấy nhận được chỉ là sự lạnh nhạt và xem thường, làm thế nào mới tỏ rõ được hết sự biết ơn của ông ấy đối với Môn chủ Đường Môn - người đã hạ mình và xem Hoa Sơn như thân hữu.

“Chắc mọi người đã rất vất vả sau chuyến đi dài. Môn chủ cũng vậy, đặc biệt là lũ trẻ chắc cũng rất mệt mỏi.”

“Nếu chỉ như vậy mà than phiền thì không đủ tư cách để mang họ Đường ta.”

Huyền Tông trong lòng hết sức cảm thán trước lời nói dứt khoát đó.

‘Quả nhiên.’

Mặc dù ở đây ngài ấy cư xử rất nhã nhặn và lịch sự nhưng rõ ràng khi trở về với Đường Môn thì ngài ấy lại là một môn chủ vô cùng nghiêm khắc. Quả là môn chủ Đường Môn Tứ Xuyên.

“Nhưng mà……”

“Có chuyện gì sao?”

Đường Quân Nhạc nghiêng đầu về phía Huyền Tông và hỏi.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà các đệ tử Hoa Sơn lại thay đổi đến như vậy?

“À À.”

Huyền Tông mỉm cười. Đường Quân Nhạc lần đầu tiên nhìn thấy các môn đồ sau khi ăn Tử Tiêu Đan nên trong lòng mang nhiều nghi hoặc.

“Đã có vài chuyện tốt xảy ra.”

“Dù thế nào thì ta cũng chúc mừng ngài.”

“Đa tạ ngài.”

Đường Quân Nhạc không hỏi thêm nhiều và ngay lập tức nói lời chúc mừng với Huyền Tông.

“Nhưng có việc gì mà ngài lại ghé qua đây vậy. Nếu như hôm nay ngài mới tới đây thì chắc vẫn còn rất nhiều việc cần giải quyết.”

“Ừm. Cũng không phải lý do đặc biệt. Chỉ là nhân tiện……”

Lời nói Đường Quân Nhạc cứ mập mờ khó hiểu, rồi ông ấy đảo mắt nhìn xung quanh.


 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Thanh Minh bật cười.

“À à.”

Và hắn quay sang nói các môn đồ đứng bên cạnh.

“Ai đó hãy đi tìm rồi gọi Tiểu Tiểu sư muội đến đây.”

“Đường Tiểu Tiểu?”

“Ừm.”

Một trong những môn đồ gật đầu rồi chạy lên tầng trên.

“Hừm.”

Đường Nhạc Quân khẽ ho một tiếng trông rất ngượng ngùng.

Huyền Tông mỉm cười và nói.

“Thì ra là ngài nhớ nữ nhi à, đó chẳng phải là điều hiển nhiên đối với một người phụ thân hay sao?”

“Đa tạ ngài đã hiểu cho ta, chưởng môn nhân. Ta biết là không được tìm đến đây đường đột như vậy……”

“Dù đã trở thành môn đồ Hoa Sơn nhưng chúng ta luôn khuyên bảo các đệ tử không nên cắt đứt mối nhân duyên với gia tộc. Việc cắt đứt mối nhân duyên với gia tộc là làm trái với chữ đạo. Nếu một người trong tâm luôn có gia đình thì càng đáng được trân trọng không phải sao. Vậy nên mong ngài đừng quá bận tâm mà cứ ghé qua bất cứ khi nào ngài muốn.”

“Đa tạ chưởng môn nhân.”

Đường Quân Nhạc đứng yên cúi đầu, bày tỏ lòng biết ơn của mình.

“Phụ thân!”

Ngay lúc đó mọi người nghe thấy tiếng gọi lớn từ xa.

Đường Quân Nhạc ngẩng đầu với khuôn mặt hồi hộp.

“Tiểu Tiểu”

Cũng đã gần một năm rồi ông mới được gặp lại nữ nhi của mình.

Vốn là một ái nữ được ông ta nuôi nấng, chăm sóc và bảo bọc trong vòng tay, lại được gửi tới Hoa Sơn xa xôi, nghĩ thôi cũng biết ông ta đã lo lắng biết nhường nào.

Với tư cách là Môn chủ Đường Môn, ông ta không thể bộc lộ hết những cảm xúc của bản thân. Nhưng hiện tại những bất an, lo lắng lại ùa về, ông ta nhìn ái nữ của mình với đôi mắt ngấn lệ.

“Phụ thân!”

“Là ta đây, Tiểu Tiểu…… Tiểu Tiểu?”

Đôi mắt của Đường Quân Nhạc rưng rưng ngấn nước.

Đó là ái nữ của ông.

Đứa trẻ mà ông nghĩ chỉ cần gió thổi thôi cũng bay mất, hay chỉ cần mắc mưa cũng ốm đau. Chẳng phải là ái nữ mà ông nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa đó sao.

Nữ nhi của ông có dáng vẻ như hoa thủy tiên được tán dương rằng một ngày nào đó sẽ trở thành đệ nhất mỹ nhân vùng Tứ Xuyên thì có thể tìm đâu ra người thứ hai?

Nhưng mà…

Sao lại nhanh đến như vậy!

Nhìn thấy bóng dáng Đường Tiểu Tiểu chạy xuống từ cầu thang, Đường Quân Nhạc không thể giấu được sự ngạc nhiên.

Võ phục đen tuyền.

Tóc thì được buộc lên một cách tùy tiện.

Làn da trắng như bạch ngọc giờ đã bị rám nắng. Đôi mắt của mỹ nhân yêu kiều luôn mang theo cái nhìn man mác buồn, giờ đây lại chứa đầy sự cảnh giác và thậm chí mang cả 1 tia sát khí.

‘Con bé từ bãi chiến trường nào về sao?’

Làm thế nào mà ái nữ của ông ta lại trông giống như một nữ tặc thế kia?

“Tiểu, Tiểu Tiểu sao?”

“Vâng! phụ thân!”

Huyền Tông nháy mắt, Đường Tiểu Tiểu nhanh chóng đi ra phía trước Đường Quân Nhạc cúi người.

“Tiểu Tiểu! Bái kiến phụ thân!”

“......”

Ái nữ của ông ta, một người nữ nhi xinh đẹp tinh khiết như hoa sen, bây giờ lại xuất hiện giống như hoa cứt lợn mọc ven bờ ao sen.

Sự thay đổi chóng mặt này khiến ông ấy vô thức lắp bắp.

“Đây, đây là…… không, đây …… Tiểu Tiểu…… sao?”

“Người vẫn khỏe chứ ạ!”

“......”

Đó là lời hỏi thăm tràn đầy nội lực.

Đường Quân Nhạc quay đầu nhìn Thanh Minh.

Sau đó Thanh Minh bật cười.

“Lớn hơn nhiều phải không?”

“.......”

Đúng, đúng vậy.

Không chỉ lớn mà còn tràn đầy sức mạnh nữa……

Đường Quân Nhạc nhìn Đường Tiểu Tiểu với đôi mắt ngơ ngác.

Ông ta nên đón nhận sự thay đổi này như thế nào đây?

Sau một lúc yên lặng, ông ta lấy lại vẻ điềm tĩnh nói.

“Tiểu Tiểu à. Con hạnh phúc chứ?”

Đường Tiểu Tiểu mím chặt môi.

Tiểu Tiểu đứng yên nhìn phụ thân, rồi ngay lập tức gật đầu và cười rạng rỡ.

“Vâng. Con rất hạnh phúc ạ.”

“Vậy sao.”

Phải đến lúc đó Đường Quân Nhạc mới có thể bật cười.

“Như vậy là tốt rồi.”

Không phải dáng dấp mà ông ấy từng quen thuộc thì sao chứ? Việc thay đổi ngoại hình thì có gì quan trọng chứ?

Quan trọng là nữ nhi của ông ấy hiện tại rất khỏe mạnh, không phải sao?

Nữ nhi mà ông ấy hết mực yêu thương, so với dáng vẻ đẹp như hoa trong quá khứ, thì không phải dáng vẻ bây giờ trông thoải mái hơn sao.

Như vậy thôi là quá đủ rồi.

“Tốt rồi. Chắc con đã học được rất nhiều điều ở Hoa Sơn đúng không?”

“Vâng, phụ thân! Con sẽ đập nát cái đầu của mấy tên đệ tử môn phái khác, rồi nâng cao danh tiếng của Hoa Sơn và Đường Môn qua đại hội tỉ võ lần này!”

“...... Khoan đã. Đập nát cái gì?”

“Đầ.……”

Bụp.

Lưu Lê Tuyết xuất hiện từ lúc nào đang bịt miệng Đường Tiểu Tiểu rồi kéo về phía sau.

“......”

“......”

Đường Quân Nhạc hướng về Huyền Tông với cái nhìn khó hiểu. Ngay lúc đó Huyền Tông lại nhẹ nhàng nháy mắt về phía Thanh Minh ra vẻ mình hoàn toàn vô tội. Tất nhiên, ngay lúc đó, Đường Quân Nhạc cũng dời ánh mắt về phía Thanh Minh.

“Sao lại nhìn ta?”

“...... Không có gì cả.”

Ông ta chỉ biết bốc hỏa trong lòng, chỉ trong lòng thôi!

Ông ta ngồi xuống, uống liên tục mấy tách trà lạnh để làm dịu cơn giận.

Sau đó ánh mắt lắng xuống một cách lạnh lùng.

Cuối cùng Đường Quân Nhạc cũng lấy lại vẻ uy nghiêm của Môn Chủ Đường Môn.

“Chưởng môn nhân.”

“Vâng, Môn chủ.”

“Lý do mà ta tìm đến đây không chỉ vì Tiểu Tiểu. Nhưng hình như mọi việc đang diễn biến rất khác thường.”

“Ý của ngài là?”

Đường Quân Nhạc hạ thấp giọng rồi nói.

“Gần đây ta nghe nói Tông Nam và Võ Đang đã bí mật tụ họp ở Vũ Hán .”

Huyền Tông nghe tin đó, mặt cũng nghiêm túc và nói.

“Nếu bọn chúng hẹn gặp nhau ngay trước đại hội võ lâm thì lý do sẽ chỉ có một mà thôi.”

“Theo ý ngài là để cản trở chúng ta sao?”

“Còn lý do nào khác sao?”

“Ừm. Cũng đúng thôi.”

Huyền Tông cau mày đăm chiêu.

Đường Quân Nhạc nói bằng tông giọng hơi lạnh lùng.

“Giả sử như bọn chúng gặp nhau không vì lý do đó, thì cũng không có gì thay đổi cả. Có lẽ bây giờ cả Cửu Phái Nhất Bang đều xem Hoa Sơn như là cái gai trong mắt mà chỉ muốn nhổ bỏ.”

“Chắc là vậy rồi.”

Người bị đuổi bây giờ lại quay trở lại, và đe dọa cả Cửu Phái Nhất Bang. Điều đó không khác nào đang chứng minh mắt nhìn của Cửu Phái Nhất Bang quá hạn hẹp sao.

Tất nhiên Cửu Phái Nhất Bang không “hoan nghênh” sự quay trở lại đầy tích cực và mạnh mẽ của Hoa Sơn rồi.

“Chưởng môn nhân, nếu ngài muốn ta sẽ tạo dựng chỗ đứng cho ngài”

“Chỗ đứng?”

“Hoa Sơn hiện tại đã không còn thuộc Cửu Phái Nhất Bang thì dù có củng cố mối thâm giao với Ngũ Đại Thế Gia thì cũng không có gì kì lạ đúng không?  Như vậy thì Hoa Sơn cũng hoạt động thoải mái hơn nữa.”

“Hừm.”

Huyền Tông chìm vào những lo lắng sâu xa. Lời đó của Đường Quân Nhạc không hề sai, mà thật ra còn là một đề nghị rất tốt, nhưng không thể cứ thế mà chấp nhận một cách dễ dàng được.

Nhưng bên cạnh lại có một người không chút lo lắng mà nói.

“ Ai ya. Người sợ gì chứ. Không sao đâu.”

“Hửm?”

Thanh Minh nhún vai.

“Dù bọn chúng có muốn cản trở chúng ta đi nữa thì chẳng phải mỗi bên cũng chỉ có một người lên sàn tỉ võ thôi à. Dù sao thì kẻ có thực lực sẽ chiến thắng thôi. Người sợ cái gì chứ.”

“Ha Ha. Đúng là như vậy.”

“Ta rất biết ơn lời mời của Ngũ Đại Thế Gia. Nhưng bọn chúng như thế thì đã sao chứ. Không cần phải dù không thân cũng phải tỏ vẻ thân thiết. Chỉ cần trở thành thân hữu với Đường Môn là quá đủ rồi. Không phải như vậy sao?”

Thanh Minh đưa ra câu trả lời nhanh đến bất ngờ, ngoài cả những dự định của Đường Quân Nhạc, ông ta chỉ biết lặng yên nhìn sang tên đó.

Vẫn là tên tiểu tử kì lạ của trước đây nhưng……

‘Lời nói lại không hề khó nghe.’

Ông ta mỉm cười và hỏi Thanh Minh.

“Chiến thắng đương nhiên sẽ về tay ngươi, ý ngươi là vậy sao?”

“Không.”

Thanh Minh nói một cách dứt khoát.

“Vậy thì?”

“Chiến thắng không phải của mỗi mình ta mà là của cả Hoa Sơn này.”

“......”

“Mọi người rồi sẽ nhận ra thôi. Hoa Sơn Quy Hoàn.”

Đúng vậy, quả nhiên là như vậy.

Đường Quân Nhạc nở nụ cười mãn nguyện.

“Đúng vậy. Rồi cũng sẽ như vậy thôi.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương