Hoa Sơn Tái Khởi
-
Chapter 268 Để ta cho sư thúc xem gây sự đúng nghĩa là gì? (3)
Chapter 268. Để con cho sư thúc xem gây sự đúng nghĩa là gì? (3)
“Hehe. Thật vậy sao? Quả nhiên ta và Phương trượng vô cùng hợp ý nhau!”
“Phương trượng!”
“Làm sao…”
Đám đệ tử Thiếu Lâm ngạc nhiên nhìn về phía Pháp Chỉnh. Nhưng Pháp Chỉnh vẫn hỏi lại với vẻ mặt mềm mỏng.
“Tiểu đạo trưởng đó có vấn đề gì?”
“… Bọn họ đã xúc phạm sự thanh tịnh của Thiếu Lâm Tự ạ!”
“Không phải Thiếu Lâm bị xúc phạm mà là sĩ diện nhỏ bé của con, không phải sao?”
“…..”
Pháp Chỉnh lắc đầu.
“Lời của tiểu đạo trưởng nói rất đúng. Lý do môn đồ các môn phái tập trung ở đây là để tỉ thí với nhau. Thời điểm và cách thức diễn ra không như chúng ta muốn thì sao lại đổ hết lên đầu họ được kia chứ?”
“Nhưng không phải đệ tử Hải Nam phái bị thương sao ạ?”
Trước lời chất vấn của Không Hoà, Thanh Minh cười cười tiếp lời.
“Không sao, nếu vậy thì Hải Nam phái sẽ trực tiếp đứng ra chất vấn, ta không biết vì sao sư thầy lại tức giận về việc này. Hải Nam có phải là một chi phái của Thiếu Lâm đâu. Hải Nam phái không có miệng nói à?”
“…..”
Không Hoà kinh ngạc đến mức mắt quên cả chớp, nhìn chằm chằm Thanh Minh.
‘Sao lại có một tên thế này chứ?’
Tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy.
Vậy nên từ lúc này, nếu Thiếu Lâm đứng ra bảo vệ Hải Nam và đổ hết tội lỗi lên đầu Hoa Sơn, Hải Nam sẽ trở thành kẻ ngu ngốc chuyện bé tí cũng không giải quyết được và phải mượn uy danh Thiếu Lâm.
Dù sự thật không phải như vậy nhưng làm gì có chuyện những kẻ hay đặt điều lại có thể bỏ lỡ miếng mồi ngon như vậy được?
Không Hoà cố nén cơn giận, ánh mắt không thể tin nổi liếc nhìn Thanh Minh, người mà chỉ bằng vài ba câu nói đã đưa thế cục đi đến nước này.
Nhưng đáng buồn thay, theo hắn thấy thì có vẻ Thanh Minh vẫn sẽ không dừng lại.
“À không không. Đằng nào cũng nhắc đến rồi thì trực tiếp hỏi luôn đi nhỉ? Này mấy người kia!”
“…..”
Thanh Minh ngoái đầu về phía đám môn đồ Hải Nam. Bọn chúng theo phản xạ giật mình thon thót.
“Các ngươi định đích thân ra tay phục thù trên đài tỉ võ hay định kể lể với Thiếu Lâm để bọn họ ra mặt cho đây?”
Sắc mặt đám môn đồ Hải Nam trở nên trắng bệch.
Tên tiểu tử đó đã nói vậy rồi thì họ còn biết trả lời như thế nào nữa.
Thà rằng bị đánh bại và trở thành kẻ yếu còn hơn là một kẻ thảm hại giao phó việc trả thù vào tay người khác.
Những kẻ tự nhận mình là đệ tử danh môn… à không, phàm là kẻ lăn lộn trong giang hồ hiển nhiên sẽ chọn như vậy.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
“Tất nhiên chúng ta sẽ tự mình ra tay rồi!”
“Chỉ cần cầm kiếm lên thì những kẻ như ngươi chẳng là cái đinh gì cả!”
“Tốt hơn hết là ngươi nên chuẩn bị tinh thần đi! Bọn ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Thanh Minh lần nữa nhìn Không Hoà bằng cặp mắt lạnh lùng.
“Nghe bọn chúng nói gì không?”
Không Hoà trở nên câm như hến.
Đương sự đã quyết định như thế rồi thì Thiếu Lâm còn tư cách gì để mà phát biểu nữa.
Thanh Minh lãnh đạm nói.
“Bọn trẻ giao lưu với nhau thì đôi lúc đánh đấm đổ máu tí là chuyện thường tình mà thôi. Chuyện này chả có gì to tát cả nên đừng phiền đến Chưởng môn nhân. Hầy…. Thiếu Lâm Tự từ khi nào lại trở thành một nơi như thế được chứ. Ta nói đúng không hả Phương trượng?”
“Hô hô. Không sai, không sai.”
“Phương trượng!”
Không Hoà với vẻ mặt sụp đổ không thể nào kìm nén cảm xúc, hét lớn trước mặt Pháp Chỉnh. Nhưng ngay khi nhìn thấy vẻ mặt hiền từ chỉ nở một nụ cười nhẹ của Phương trượng, hắn chỉ còn cách cúi đầu không nói lời nào.
“Ta sẽ chỉnh đốn lại lập trường của Thiếu Lâm.”
Pháp Chỉnh quay sang Huyền Tông và nói.
“Việc giao đấu trong địa phận Thiếu Lâm Tự rõ ràng là việc làm đáng bị lên án, thế nhưng người trong giang hồ tụ tập cho đại hội tỉ võ tự nhiên sẽ nhạy cảm hơn bình thường. Không quản mọi chuyện chu toàn âu cũng là trách nhiệm của bần tăng, vậy nên thay mặt Thiếu Lâm Tự, bần tăng xin cáo lỗi với Hoa Sơn phái và Hải Nam phái.”
Pháp Chỉnh chắp tay, cúi đầu thật sâu.
Huyền Tông thì hoảng hốt, đám môn đồ Hải Nam thì đứng ngây như phỗng không biết phải làm gì.
“Phương trượng xin đừng làm thế! Phương trượng làm vậy khiến ta không biết làm gì cho phải.”
Pháp Chỉnh ngẩng đầu lên, điềm đạm cười.
“Các môn phái nếu có hiềm khích gì với nhau nhân đại hội tỉ võ có thể tháo gỡ. Kể cả không như vậy thì Thiếu Lâm cũng sẽ không nhúng tay vào nữa, vì đây là việc riêng của mỗi môn phái tự giải quyết với nhau.
“Đúng vậy.”
Huyền Tông thở dài.
“Tuy nhiên.”
Pháp Chỉnh nhìn hai bên một lượt, tiếp tục nói.
“Nếu loại chuyện thế này vẫn tiếp tục xảy ra trước ngày diễn ra đại hội tỉ võ, chắc chắn mọi người sẽ trở nên quá khích. Vậy nên bần tăng kính xin chư vị ở đây ngôn hành nên phù hợp với địa vị và thể diện của môn phái.”
“Phương trượng bỏ qua cho.”
Pháp Chỉnh nhẹ nhàng chắp tay lại.
“Thiện tai.”
Sau đó ông ta quay người chậm rãi đi mất, đám đệ tử Thiếu Lâm đang nhìn Hoa Sơn chằm chằm cũng nhanh chóng theo sau.
“Quả nhiên là Thiếu Lâm!”
“Làm rất tốt!”
Đám đông xung quanh đứng xem đều gật gù với cách giải quyết hợp tình hợp lý này.
Dù sao thì mọi chuyện cũng đã khép lại, mọi người đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Nếu chuyện này cứ xé ra to thì không phải tình huống sẽ càng nghiêm trọng hơn sao?
“Thiếu Lâm vẫn là Thiếu Lâm ấy hả?”
Thanh Minh lẩm bẩm, sau đó nở một nụ cười.
Thôi dù sao cũng đã giải quyết êm đẹp rồi.
Bộp.
Ngay lúc đó, có một bàn tay đặt lên vai Thanh Minh.
Thanh Minh chậm rãi quay đầu lại.
Giật mình.
Và hắn nhìn thấy một Huyền Tông với biểu cảm chưa từng có trước đây.
“Con đi theo ta.”
“………”
Lạ thật đấy…
Nơi đây là Thiếu Lâm Tự…. Sao lại có A Tu La được nhỉ?
Hơ hơ hơ…
Pháp Chỉnh đang bước từng bước chậm rãi thì Không Hoà đi phía bên phải mở miệng với giọng bất mãn.
“Phương trượng, sao người lại xử lý mọi chuyện theo cách này chứ?”
Đám đệ tử khác có cùng suy nghĩ cũng không giấu được sự bất mãn hiện lên trên khuôn mặt.
“Bọn họ đã xúc phạm Thiếu Lâm. Bọn người đó giao đấu ngay trong khuôn viên địa phận của Thiếu Lâm Tự. Đây không phải là một hành động hoàn toàn vũ nhục Thiếu Lâm hay sao ạ?”
“Đáng ra bọn chúng phải bị trừng phạt!”
Vẻ mặt của Pháp Chỉnh từ từ thay đổi. Không còn là khuôn mặt hiền từ như lúc nãy, bây giờ là một khuôn mặt đầy sự uy nghiêm và chừng mực đúng với một Phương trượng đứng đầu Thiên Niên Thiếu Lâm.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
“Vậy ý của con là ta nên đứng trước mặt nhiều người, nói rằng việc sử dụng binh khí dưới sự cho phép của Thiếu Lâm thì được, còn dùng nắm đấm chưa có sự cho phép là sai trái à?”
“Việc này…”
“Hừm.”
“Ngu muội, thật sự ngu muội. Các con thậm chí còn không bằng một góc tâm tư của tiểu tử kia.”
Pháp Chỉnh lầm bầm niệm kinh Phật.
‘Giống như một lưỡi kiếm.’
Một lưỡi kiếm sắc bén ẩn giấu trong những lời nói tưởng chừng như là nói đùa.
‘Nếu như ta không có ở đó thì sao?’
Có lẽ Không Hoà đã bắt tên tiểu tử đó rồi. Nếu trường hợp đó xảy ra thì có thể bắt hắn ngoan ngoãn, nhưng mà….
‘Nhất định sẽ có người nói rằng Thiếu Lâm lợi dụng sức ảnh hưởng của mình để đàn áp các môn phái khác.’
Hắn đã cảnh báo trước với Hoa Sơn Chưởng môn nhân.
Giang hồ kháo nhau rằng, một môn phái có ảnh hưởng lớn nhất định sẽ có những ánh mắt đố kỵ dõi theo.
Nếu đúng như thế thì môn phái bị người khác đố kỵ nhiều nhất không ai khác chính là Thiếu Lâm.
Đây hẳn là miếng mồi ngon cho những kẻ sẵn sàng cắn xé Thiếu Lâm bất kể lúc nào. Đến cuối cùng, Thiếu Lâm sẽ mang trên mình cái danh đạo đức giả vì đã bắt đối tượng mà họ không có lý do để trừng trị thích đáng.
“Hô hô.”
Pháp Chỉnh thấp giọng cười.
‘Ngươi cất công đến đây chỉ để tạo ra thế cục này sao hả tiểu tử ranh mãnh?’
Suy nghĩ một chút, hắn mở miệng.
“Không Hoà.”
“Vâng, thưa Phương trượng.”
“Con có biết gì về tiểu tử Thanh Minh đó không?”
“E hèm.”
Câu trả lời lại đến từ một đệ tử khác chứ không phải là Không Hoà.
“Nếu là Hoa Sơn Thanh Minh thì nghe nói gần đây được giang hồ xưng tụng là thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú, Hoa Sơn Thần Long ạ.”
“Hoa Sơn Thần Long?”
“Đúng vậy. Con nghe nói hắn đã đánh bại Tông Nam Tần Kim Long một cách vô cùng dễ dàng và cũng đánh bại cả Võ Đang nữa. Nếu bao gồm cả những tin đồn chưa được kiểm chứng thì hắn đã từng đánh bại Võ Đang Vô Chấn trong một trận tỉ võ không chính tức, cũng thắng trận tỉ thí với môn chủ Tứ Xuyên Đường Môn luôn…”
“Sao đệ dám nói những chuyện nhảm nhí như vậy với Phương trượng chứ!”
“Là đệ sai sót.”
Tên đệ tử đang luyên thuyên, nghe thấy tiếng quát của Không Hoà liền giật mình ngậm miệng lại.
“Cứ cho việc đánh bại Võ Đang Vô Chấn là thật, nhưng môn chủ Đường Môn là ai kia chứ!”
“Đó chỉ là tin đồn…”
“Được rồi.”
Pháp Chỉnh cắt ngang lời của hai tên đệ tử.
‘Hoa Sơn Thần Long à.’
Cái tên này gần như quanh quẩn trong đầu Pháp Chỉnh.
“Hoa Sơn gần đây uy thế dần tốt lên, thì ra là do tiểu tử này. Chắc chắn sẽ là một vĩ nhân kiệt xuất. Có tên tiểu tử này thì những bọn hậu bối xung quanh hắn tự nhiên cũng sẽ tiến bộ dần theo.”
“Mặc dù nói đó chỉ là kết quả một trận tỉ thí không dùng kiếm, nhưng có thể hạ gục một cách áp đảo đám đệ tử Hải Nam phái thì không phải là chuyện có thể xem thường. Có khi…”
Không Hoà không nói hết câu.
Nhưng không cần phải nghe hết, Pháp Chỉnh cũng biết ý hắn muốn nói là gì.
‘Có khi Thiếu Lâm sẽ gặp chuyện phiền toái rồi.’
Có lẽ Không Hoà muốn nói về việc Cửu Phái Nhất Bang bao gồm cả Thiếu Lâm đã khai trừ Hoa Sơn.
Tất nhiên Hoa Sơn sẽ ghi thù với Cửu Phái Nhất Bang rồi.
Tuy nhiên, nếu vị thế của Hoa Sơn càng ngày càng cao và uy hiếp đến Cửu Phái Nhất Bang thì không còn cách nào khác ngoài việc để Hoa Sơn trở lại.
Đó là điều không ai mong muốn, cũng là việc không hề thoải mái tẹo nào.
Pháp Chỉnh vô tình quay đầu thoáng nhìn lại. Hắn có thể thấy đám môn đồ Hoa Sơn ở đằng xa.
‘Hoa Sơn sao.’
Đau đầu rồi đây.
Không Hoà lo lắng về việc đó nhưng với Pháp Chỉnh, bất quá nó chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi.
Trái lại, ở nơi sâu thẳm hơn
Gánh nặng tội lỗi trước kia vẫn đè nặng lên Pháp Chỉnh.
“Phải giang bàn tay che khuất bầu trời bao lâu nữa đây?”
“Phương trượng?”
“À không, không có gì.”
Pháp Chỉnh lắc đầu.
“Đã là chuyện quá khứ rồi.”
Thậm chí đó còn không phải là chuyện ở đời của hắn mà là chuyện của cách đó vài thế hệ rồi.
“Không Hoà.”
“Vâng, thưa Phương trượng.”
“Không được rời mắt khỏi Hoa Sơn và cả Hoa Sơn Thần Long.”
“Con đã rõ!”
“Chúng ta đi thôi.”
Pháp Chỉnh bước chân vội vàng hơn trước. Tuy nhiên, những bước chân của hắn lại hằn trên đất sâu hơn.
***
“………”
“………”
Trên thế gian này có rất nhiều lời nói có thể gây áp lực với người khác.
Nhưng hiện tại, Thanh Minh đột nhiên nhận ra một chân lý mới.
‘Thà nói nhiều còn hơn im lặng.’
Huyền Tông ngồi cách ba bước chân trước mặt những người đang quỳ dưới đất.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Ngay khi về đến nơi, Huyền Tông không nói một lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào bọn họ. Nhìn liên tục từ nãy đến giờ. Nhờ vậy mà Thanh Minh vẫn là Thanh Minh, nhưng các môn đồ khác gần như muốn xỉu tới nơi.
Lưng của Bạch Thiên ướt đẫm mồ hôi.
‘Chẳng thà người cứ đánh đi, Chưởng môn nhân.’
‘Vẫn tốt hơn là bị Thanh Minh đánh.’
‘Sợ, đáng sợ quá…’
Cứ như vậy một lúc lâu, Huyền Tông nãy giờ cứ nhìn chằm chằm Thanh Minh và đám môn đồ, cuối cùng cũng chịu mở miệng cất lời.
“Ta…”
“……”
“Ta không cần bất thứ điều gì, chỉ cần các con đừng gây chuyện….”
“…….”
“Chỉ yêu cầu các con một việc đó, ta mới vắng mặt có một lúc thôi.”
Một tia lục quang lóe lên trong mắt Huyền Tông.
Thanh Minh thấy cảnh này thì mỉm cười.
‘Thành người rồi, thành người rồi.’
Lần đầu Thanh Minh gặp hắn, hắn cứ như một thiên thượng đạo sĩ hiền từ mềm mỏng, nhưng bây giờ hắn đã biết biểu lộ ánh mắt đằng đằng sát khí rồi.
“Mà các con cũng không chịu được phải chạy đi gây chuyện hả mấy cái đứa ngu xuẩn này! Hả!!!”
Cuối cùng, Huyền Tông vừa nói vừa phun nước bọt vèo vèo vừa phi về phía đám môn đồ.
Tuy nhiên, ý định của hắn không thành vì các Huyền Tử đã nhanh chóng giữ cả hai bên tay hắn.
“Bĩnh tĩnh lại nào Chưởng môn nhân!”
“Ô hô. Sao huynh lại nổi giận như vậy chứ. Hít sâu vào. Hít sâu. Hô hô ha ha!.”
“Hít thở sâu kiểu gì được?”
“Không được hả?”
“AAAAAA!!! Cái tên tiểu tử này! Cái tên tiểu tử chết tiệt này!!!”
Huyền Tông liên tục tung cước về phía Thanh Minh nhưng nhờ có các Huyền Tử giữ chặt, chân hắn chỉ huơ loạn xạ trong không trung.
“Không phải nơi nào khác! Mà là Thiếu Lâm Tự! Thiếuuuu Lâmmmmmmm Tựựựựự đó cái bọn oắt này! Ta hổ thẹn đến mức không biết cất cái mặt đi đâu!! Hổ thẹn quá đi mất!!!
“Hả?”
Thanh Minh nghiêng đầu như thể không hiểu được.
“Gì kỳ vậy? Chúng con đã đánh bại đám môn đồ Hải Nam phái thì đáng ra phải tự hào chứ. Bây giờ bọn con đã có thể gánh vác một chút….!”
“AAAAAAAAA!!!!”
Cuối cùng, Huyền Tông cởi cả hài ném thẳng vào Thanh Minh. Thanh Minh nhếch môi, tránh chiếc hài đang bay.
“Hehe, chưởng môn nhân không cần phải khen con quá lời như vậy. Là một đệ tử, con đã làm những việc mà con cần phải làm tốt rồi.”
“Cút ra ngoài!!!!!!”
“Thật không ạ?”
“Không! Không! Đừng đi ra ngoài! Đừng đi bất kì đâu hết! Ở yên đấy!”
Huyền Tông xanh mặt, liên tục vò đầu bứt tai.
“Hừ… Đáng ra không nên đến đây. Nhưng mà đã đến rồi còn đâu! Hôm nay mới là ngày đầu tiên thôi mà, làm sao ta có thể đối mặt với những gì sắp xảy ra đây! Sư tổ linh thiêng xin hãy phù hộ cho con.”
Khi thấy Huyền Tông ngẩng đầu lên trời cầu nguyện, Thanh Minh cũng nhẹ ngước đầu nhìn lên.
Không biết sư tổ trong miệng hắn có phải là sư tổ này hay không….
‘Thế này là tốt lắm rồi đúng không, Chưởng môn sư huynh?’
- Đệ làm ơn câm mồm lại cho ta.
Ầy….
Sao mà ăn nói khó nghe thế.
Hehehehe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook