Hoa Sơn Tái Khởi
-
Chapter 267 Để ta cho sư thúc xem gây sự đúng nghĩa là gì? (2)
Chapter 267. Để con cho sư thúc xem gây sự đúng nghĩa là gì? (2)
Các môn đồ Hoa Sơn và Hải Nam đều đồng loạt dừng tay khi phát hiện ra các đệ tử Thiếu Lâm.
Một đệ tử Thiếu Lâm đứng đầu hét lên bằng gương mặt tràn đầy phẫn nộ.
“Tại sao các ngươi dám cả gan đánh nhau trong khuôn viên của Thiếu Lâm Tự linh thiêng hả! Nếu các ngươi không coi thường Thiếu Lâm thì chuyện này có xảy ra không?! Mau dừng tay lại ngay. Nếu không ta sẽ đi hỏi tội môn phái của các ngươi đấy!”
“Chậc.”
“Ầy.”
Các môn đồ Hoa Sơn buông tay đang nắm cổ áo của các môn đồ Hải Nam, đẩy họ ra, rồi lùi về sau.
Đệ tử Thiếu Lâm nhìn thấy cảnh ấy thì không thể ngăn được lửa giận nữa, hét toáng lên.
“Các ngươi hãy khai danh tính đi!”
Nhìn thấy các môn đồ Hoa Sơn lấm la lấm lét, Bạch Thiên vội điều chỉnh lại sắc mặt rồi bước lên phía trước tạo thế bao quyền.
“Bọn ta là môn đồ của Hoa Sơn phái. Chuyện này……”
“Hoa Sơn phái?”
Một lão tăng cắt ngang lời Bạch Thiên bước vào.
“Chưởng môn nhân của Hoa Sơn phái đang ở đâu?! Ta phải hỏi ngài ấy trách nhiệm về việc này!”
Gương mặt Bạch Thiên đông cứng.
Hắn không phủ nhận việc mình đã gây ra vụ rắc rối này, nhưng hắn không ngờ phản ứng của bọn họ lại mạnh như vậy.
“Đại sư. Chúng ta……”
“Không cần nhiều lời! Chưởng môn nhân của các ngươi đang ở đâu!”
Gương mặt của lão tăng trở nên đỏ gay.
“Rốt cuộc bọn họ quản lý môn hạ của mình kiểu gì mà để chúng đi làm loạn ở môn phái khác như vậy hả. Chẳng lẽ Hoa Sơn không biết dạy bảo các ngươi sao? Ở đâu ra cái kiểu một môn phái yếu……”
Lão tăng vừa nói vừa nghiêng đầu.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
“Yếu….. yếu…..á?”
Và rồi ánh mắt nhăn nhúm của lão dần bành to ra.
Lão nhìn những kẻ đã bị đánh đến mức thê thảm đang nằm la liệt dưới đất, nói bằng một giọng run rẩy không thể giấu nổi sự kinh ngạc.
“.......Hải Nam?”
“........”
“À, à không. Hải Nam phái…. yếu? A?”
Ánh mắt bàng hoàng của lão cứ không ngừng đảo qua đảo lại giữa hai bên Hoa Sơn và Hải Nam.
Thấy thế các môn đồ Hoa Sơn và Hải Nam đều đồng loạt cúi đầu xuống.
Mặc dù tất cả đều cúi đầu, nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Nếu như các môn đồ Hoa Sơn giống như những đứa trẻ đang cúi đầu khi bị phạt vì bắt nạt bằng hữu……
‘Điên mất thôi.’
‘Thế này thì sao ta có thể ngẩng đầu lên được.’
Thì gương mặt của các môn đồ Hải Nam lại đỏ bừng vì nhục nhã xấu hổ.
Tình hình hiện nay đã rõ như ban ngày rồi, bọn họ còn có thể biện minh được gì nữa chứ.
Thà rằng cứ bị đập một trận rồi kết thúc có khi còn thoải mái hơn.
Đến cả đệ tử Thiếu Lâm cũng đã chứng kiến cảnh tượng này rồi, chẳng lẽ bọn họ còn phải gọi tất cả những người đang ở Thiếu Lâm Tự đến nữa à?
“.........Hải Nam phái thua…. Hoa Sơn phái? Hải Nam phái á?”
Lão tăng nọ nhìn họ một cách bất ngờ như thể trong đầu lão vẫn chưa sắp xếp xong chuyện này.
Hải Nam phái là nơi như thế nào kia chứ?
Đường đường là một danh môn chính phái thuộc Cửu Phái Nhất Bang đại danh đỉnh đỉnh.
Tất nhiên là vị thế của Hải Nam đang ở vị trí cuối cùng trong Cửu Phái Nhất Bang, nhưng không vì thế mà họ bị hào quang của cái danh Cửu Phái Nhất Bang làm lu mờ.
Chỉ cần nhìn thấy cảnh tất cả các môn phái trong thiên hạ đang nỗ lực đến trầy da tróc vảy để leo được vào vị trí cuối cùng đó là ai cũng có thể hiểu được điều đó.
Một Hải Nam phái như vậy…..
‘Lại bị Hoa Sơn phái đánh bại ư?’
À không, cái này thì không thể gọi là đánh bại được.
Mắt của các môn đồHải Nam đã trở nên thâm tím. Rốt cuộc là họ đã bị đánh đến mức nào mà không thể gượng dậy, chỉ còn cách nằm la liệt rên rỉ như thế kia chứ.
Trong khi đó, các môn đồ Hoa Sơn lại chỉ đang tỏ ra bối rối, xấu hổ, chứ không hề bị thương một chút nào.
‘Nếu như bình thường hai môn phái này đối đầu với nhau, thì kết quả phải ngược lại mới đúng chứ?’
Trận chiến giữa Hải Nam một trong Cửu Phái Nhất Bang và Hoa Sơn, một môn phái đang trên bờ vực sụp đổ chỉ còn lại cái tên.
Nếu như gọi tất cả các nhân sĩ võ lâm trong thiên hạ lại và yêu cầu họ cá cược, thì họa chăng chỉ có kẻ điên mới cược cho Hoa Sơn.
Ấy thế mà kết quả lại thành ra thế này.
“Sư huynh.”
“Hửm? Hửm? À, đúng rồi.”
Lão tăng giật mình.
‘Bây giờ không phải là lúc nghĩ nhiều như vậy.’
Việc Hoa Sơn giành chiến thắng hay không không quan trọng, mà là họ đã gây sự trong khuôn viên của Thiếu Lâm Tự.
“Hừm.”
Lão tăng ho lớn một tiếng thay đổi không khí rồi lại nhìn Bạch Thiên bằng gương mặt cứng nhắc.
“Ta hỏi lại một lần nữa. Chưởng môn nhân của Hoa Sơn đang ở đâu?”
Đúng lúc Bạch Thiên thở dài định trả lời thì.
“Ở đây.”
Tất cả những người đang có mặt ở hiện trường đều đồng loạt quay đầu về hướng phát ra âm thanh khi nãy.
Huyền Tông bước lên với một nét mặt xám xịt.
Theo sau ông ta là Huyền Thương và Huyền Linh. Huyền Linh trông có vẻ rất khó xử.
Lão tăng nhìn Huyền Tông rồi chắp tay cúi đầu chào.
“Hân hạnh được diện kiến chưởng môn nhân Hoa Sơn phái. Bần tăng là Không Hòa thuộc Giới Luật Viện của Thiếu Lâm Tự.”
“Thì ra là Không Hòa đại sư. Ngưỡng mộ đã lâu. Ta là Huyền Tông chưởng môn Hoa Sơn phái.”
“Bần tăng không dám nhận là đại sư đâu ạ. Xin ngài cứ gọi ta là Không Hòa là được rồi.”
Huyền Tông gật đầu với gương mặt nặng nề.
Nếu như bình thường thì đây sẽ là tình huống họ phải trao cho nhau những lời chúc tốt đẹp, vậy nên cách tốt nhất bây giờ chính là phải lựa lời mà nói với một gương mặt cứng nhắc.
Huyền Tông quay đầu nhìn các môn đồ Hoa Sơn.
Thấy thế các môn đồ Hoa Sơn chỉ biết cách cúi gằm mặt xuống đất không dám ngẩng lên.
Nhìn các môn đồ cương quyết trốn tránh ánh mắt của mình, Huyền Tông hừ lạnh một tiếng.
“Hừ.”
Cứ cúi gằm như vậy thì các con sẽ gãy cổ đấy, cái lũ tiểu tử này!
‘Tại sao!’
Không phải một ngày, cũng không phải nửa ngày, mà là nửa canh giờ. Tại sao chỉ chưa đầy nửa canh giờ mà các con đã gây sự rồi hả!
‘Bụi còn chưa kịp bám vào hành lý các con để trong phòng đấy!’
Huyền Tông cũng là một người có lương tâm.
Ông ta không mong sẽ có vụ việc nào xảy ra khi ném mấy tên tiểu tử chẳng khác nào sơn tặc này vào Thiếu Lâm Tự cả.
Ấy vậy mà!
Sao chúng lại có thể gây sự một cách quá nhanh khi chưa đầy nửa canh giờ như vậy chứ!
“Hừ.”
Phải làm sao đây? Đây đúng là nghiệp báo của chưởng môn nhân rồi.
Huyền Tông thở dài một hơi, rồi nhìn Không Hòa với một gương mặt ái ngại.
“Ta xin lỗi. Đáng lý ta phải kiểm soát chúng chặt chẽ hơn.”
“Không phải cứ xin lỗi là giải quyết xong chuyện đâu, thưa chưởng môn nhân.”
Không Hòa lạnh lùng nói.
“Nơi này là Thiếu Lâm Tự, và bọn họ đã gây tội trong khuôn viên của Thiếu Lâm Tự. Vậy nên mọi chuyện sẽ không thể kết thúc chỉ bằng một lời nói như vậy. Bần tăng phải áp giải tất cả về Giới Luật Viện để trị tội.”
Lời nói không thể ngờ ấy thốt ra khiến gương mặt của Huyền Tông trở nên cứng đờ.
“Đại sư vừa nói là Giới Luật Viện ư?”
“Đúng vậy.”
“Giới Luật Viện là nơi đảm nhiệm việc xét xử tội trạng của Thiếu Lâm Tự mà? Tại sao các môn đồ Hoa Sơn lại phải đến đó chứ?”
“Đó là quy định của Thiếu Lâm Tự.”
Huyền Tông nghiến răng.
“Với tư cách là chưởng môn nhân của Hoa Sơn, ta không thể chấp nhận được lời giải thích đó.”
“Chưởng môn nhân!”
Không Hòa nhìn Huyền Tông bằng ánh mắt ngạc nhiên.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
“Đó là quyết định của ngài sao?”
“Dù đại sư có nói gì thì ta cũng sẽ không thay đổi ý định của mình. Ta không thể để bọn trẻ tới Giới Luật Viện của Thiếu Lâm Tự được.”
Bộ râu của Không Hòa giật giật.
“Ngài đang coi thường Thiếu Lâm đó sao?”
“Ta không hiểu tại sao đại sư lại nói như vậy, nhưng nếu đại sư nói đây là sự coi thường Thiếu Lâm, thì ta cũng đành phải chịu thôi.”
“Ch, chưởng môn nhân!”
Huyền Thương cũng bất ngờ đến mức vô thức hét lên.
Đối địch với Thiếu Lâm. Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra được.
Không Hòa cũng bất ngờ trước phát ngôn của Huyền Tông đến mức không thể chớp mắt.
“........Ngài nhất định phải làm đến vậy sao? Lỗi của các đệ tử Hoa Sơn đã rõ như ban ngày đấy!”
“Nếu lũ trẻ của ta sai, thì việc nghiêm khắc trừng phạt chúng là chuyện đương nhiên.”
“Vậy thì tại sao?”
“Người quyết định hình phạt tương ứng với lỗi mà chúng gây ra không phải là Thiếu Lâm mà ta, chưởng môn nhân của Hoa Sơn! Ta không thể để cho Thiếu Lâm xử phạt các đệ tử của ta được.”
Một lời khẳng định chắc chắn.
Các môn đồ Hoa Sơn nhìn Huyền Tông bằng ánh mắt run rẩy.
Dường như có một cảm giác tự hào trào dâng trong lòng họ khi nhìn thấy bóng lưng vững chãi ấy.
Đồng thời họ cũng nhận ra họ đã gây ra chuyện gì một cách muộn màng.
‘Đáng lý mình phải nhịn chứ.’
‘Chết tiệt. Sao trời lại nóng thế nhỉ.’
Trong lúc gương mặt của tất cả các môn đồ đều trắng bệch vì cảm giác tội lỗi, thì người đứng đầu là Bạch Thiên càng cảm giác nặng nề hơn.
Đáng lý hắn phải ngăn cản các sư đệ, sư điệt lại, vậy mà hắn lại là người nhảy cẫng lên.
‘Mình phải chịu tất cả trách nhiệm về việc này.’
Bạch Thiên quyết tâm ngẩng đầu lên.
Và hắn lặng lẽ chờ cho đến khi cuộc đối thoại của hai bậc trưởng bối kết thúc.
“Ngài nhất định phải đứng ra như vậy sao? Nếu như Hoa Sơn cứ nhất định bảo vệ đệ tử như vậy thì Thiếu Lâm buộc phải thất lễ với Hoa Sơn rồi.”
“Giống như con trẻ làm sai phụ mẫu chịu tội, thì lỗi của các đệ tử cũng chính là lỗi của Hoa Sơn. Nên đương nhiên ta phải làm vậy rồi!”
“Hừm! A di đà Phật. Nếu ngài đã nói vậy thì……!”
Đúng lúc Không Hòa niệm Phật xong định hét lên.
“Nhưng mà.”
“Hửm?”
Không Hòa và Huyền Tông cùng đồng loạt quay đầu về phía sau.
Có một kẻ đang nhởn nhơ ngồi ở đó.
Huyền Tông cau mày.
‘Kh, không được!’
Thanh Minh khúc khích cười.
Có vẻ như hắn cảm thấy rất thú vị.
Nỗi bất an bất ngờ ập tới. Đúng lúc Huyền Tông đang nghĩ cách để bịt miệng hắn bằng mọi cách…..
Soạt.
‘Hửm?’
Có ai đó đã kéo nhẹ cổ áo của hắn ta.
Hắn quay lại thấy Huyền Linh đang lắc đầu thì thầm.
‘Thả con ra đi.’
‘Nhưng mà!’
‘Đã gây chuyện rồi thì phải giải quyết chứ?’
‘Ơ……’
Đúng vậy. Thanh Minh là kẻ đã gây chuyện thì sẽ giải…..
“Có thật không?”
“........”
Hắn đã giải quyết rắc rối bao giờ chưa?
Có thật không đấy?
Ánh mắt của Huyền Tông dán lên người Thanh Minh. Thế nhưng ông ta đã không kịp bịt miệng hắn lại.
“Ta nghe không hiểu nên mới hỏi. Cái tên đầu….. à không, thưa sư thầy.”
Không Hòa cau mày.
“Ngươi là ai?”
“Ta là Thanh Minh.”
“Thanh Minh? Là đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn sao?”
“Vầng.”
Lông mày của Không Hòa càng dính lại gần nhau hơn.
“Đệ tử nhỏ tuổi của Hoa Sơn lại không biết lễ nghĩa và phép tắc sao? Ta đang nói chuyện với chưởng môn nhân, tại sao một đệ tử đời thứ ba lại dám xen vào hả?”
“Đệ tử đời thứ nhất của Thiếu Lâm có thể nói chuyện được với chưởng môn nhân của Hoa Sơn, vậy thì tại sao, đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn là ta lại không thể nói chuyện với đệ tử đời thứ nhất của Thiếu Lâm chứ?”
“........”
Gò má của Không Hòa giật giật.
Ở đâu ra cái kiểu một tên ranh con lại dám đứng ra bắt bẻ như thế?
‘Ngươi cũng có đủ tư cách nói chuyện với chưởng môn nhân của ta đâu mà lộng quyền như vậy chứ.’
‘Cái, cái tên chết tiệt đó!’
Mặc dù đầu đã bốc hỏa, nhưng Không Hòa tuyệt đối không thể phát hỏa như vậy được.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Bởi vì những lời mà hắn tuôn ra trong lúc nóng giận đối với Huyền Tông sẽ trở thành con dao quay trở lại đâm hắn.
“.........Được rồi. Vậy ngươi muốn nói gì?”
“Ta lại phải nói lại à, thôi được rồi. Ta nói ta nghe không hiểu nên mới hỏi.”
“Ngươi không hiểu chuyện gì?”
Thanh Minh nghiêng đầu.
“Tại sao từ nãy đến giờ ngươi cứ nói trị tội bọn ta mãi thế.”
“Hả?”
“Bọn ta đã làm sai điều gì à?”
“..........”
Không Hòa hỏi lại với ánh mắt bàng hoàng.
“.........Ngươi vừa nói gì?”
“Ta hỏi bọn ta đã làm sai điều gì.”
Thanh Minh hỏi như thể hắn đang thực sự thắc mắc. Gương mặt của hắn trong sáng và ngây thơ đến mức không có một nét mỉa mai nào…..
‘Đại sư dẫm phải cứt rồi.’
‘Muốn đập nó quá.’
‘Xin thứ lỗi, đại sư.’
Trong lòng các môn đồ Hoa Sơn còn dậy sóng hơn cả Không Hòa nữa.
‘Cái, cái tên khốn đó lại định gây chuyện gì nữa vậy.’
Huyền Tông hốt hoảng định mở miệng cứu vãn tình hình, nhưng đáng tiếc, Thanh Minh đã nhanh hơn một bước.
“Ngươi nói phải trị tội bọn ta ở Giới Luật Viện, nếu vậy thì ngươi phải nói bọn ta đã phạm tội gì thì mới có thể đường đường chính chính áp giải bọn ta đi chứ?”
“Ngươi nghĩ mình không có tội ư?”
“Vầng. Đúng là ta đã nghĩ như vậy.”
Không Hòa giận dữ hét lên.
“Các ngươi đánh nhau trong khuôn viên của Thiếu Lâm Tự mà dám nói mình không có tội à!”
“Khuôn viên của Thiếu Lâm Tự có gì khác biệt không?”
“Cái gì?”
Thanh Minh vừa ngáp vừa thờ ơ nói.
“Từ nãy đến giờ ngươi cứ liên mồm Thiếu Lâm Tự, Thiếu Lâm Tự, nhưng rốt cuộc nơi này có gì đặc biệt chứ. Việc đánh nhau ở ngoài với việc đánh nhau ở trong Thiếu Lâm Tự có gì khác nhau sao?”
“........”
Không Hòa ngậm chặt miệng.
Khác chứ. Đương nhiên là khác rồi.
Thế nhưng đây lại là việc mà hắn không thể trả lời rằng nó khác được.
Đặc biệt là khi ở trong hoàn cảnh như thế này……
Hắn liếc nhìn xung quanh.
Chẳng biết từ lúc nào các du khách đã đổ dồn về đây chờ đợi hắn cất lời. Làm sao hắn có thể nói
‘Đương nhiên là ngươi không thể so sánh một nơi linh thiêng như khuôn viên của Thiếu Lâm Tự với cái chợ rồi.’
Trong tình cảnh này cơ chứ?
Đó là lời mà một Phật tử tuyệt đối không được phép nói ra.
“Đương nhiên là khuôn viên của Thiếu Lâm Tự không khác gì cái chợ cả! Nhưng chẳng phải các ngươi đã đánh nhau mà không được phép sao?”
“Vầng. Nhưng tại sao chuyện đó lại sai?”
“.......Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì vậy hả?”
“Chậc chậc. Đúng là ngươi không hiểu thật.”
Thanh Minh vừa tặc lưỡi vừa vặn người. Rồi hắn ưỡn bụng.
“Thiếu Lâm đã mời bọn ta đến đây.”
“Đúng vậy. Nếu là khách nhận được thiệp mời thì được nhiên các ngươi phải giữ lễ nghĩa……”
“Tại sao các ngươi lại mời bọn ta?”
“.....Hả?”
“Ta hỏi tại sao các ngươi lại mời bọn ta đến đây. Chẳng phải các ngươi mời bọn ta đến đây để đánh nhau sao?”
Không Hòa há hốc miệng.
“Ơ, không, chuyện đó…….”
Rốt cuộc ngươi đang nói cái quái gì vậy hả?
“Lý do các ngươi được mời đến đây là để tham gia Đại Hội Võ Lâm và Đại Hội Tỉ Võ……”
“Vầng. Đúng là Đại Hội Tỉ Võ. Đó chẳng phải là nơi để đánh nhau sao?”
“..........”
Thanh Minh bật cười nói.
“Đại Hội Võ Lâm gì gì đó chỉ cần các vị chưởng môn nhân tham gia là được, còn bọn ta đi cùng chưởng môn nhân đến đây là để đánh nhau mà. Bọn ta mới đánh nhau một tí, thế mà không hiểu sao từ nãy tới giờ ngươi cứ cằn nhằn như thể bọn ta đã phạm phải lỗi gì lớn lắm.”
“Chuyện đó làm sao mà giống với chuyện này được hả! Đó là tỉ võ chính thức, còn đây là đánh nhau!”
“Có gì khác nhau sao?”
Thanh Minh ngay lập tức tiếp lời không cho hắn phản bác.
“Người tham gia tỉ võ có thể cầm kiếm quyết đấu, và chuyện đó đã được Thiếu Lâm cho phép nên không có vấn đề gì. Trong khi đó bọn ta đã bỏ kiếm xuống và dùng nắm đấm, vậy mà lại thành sai chỉ vì không có sự cho phép của Thiếu Lâm. Ý ngươi là vậy đúng không?”
“A…….”
Không Hòa cắn chặt môi.
‘Sao hắn có thể nói như vậy chứ?’
Đúng là một lời ngụy biện vớ vẩn.
Thế nhưng, vấn đề lớn nhất ở đây chính là hắn nói không sai.
Tỉ võ chính là một trận quyết đấu mà những người tham gia phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị thương vong. Có thể nói, tỉ võ khốc liệt hơn hẳn so với trận đánh này.
Những người đứng ra tổ chức một đại hội tỉ võ như vậy thì có thể lấy tư cách gì để chỉ trích trận đánh này của bọn họ chứ?
“A di đà Phật. A di đà Phật!”
Không Hòa cảm thấy bức bối trong lòng chỉ biết liên tục niệm Phật.
“Các đệ tử của Hoa Sơn……..”
“A. Khoan đã.”
Thanh Minh lại một lần nữa ngắt lời Không Hòa, hắn quay đầu lại hỏi.
“Ngài thấy sao?”
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về nơi hắn hướng đến.
“A!”
Những âm thanh kinh ngạc thốt ra. Chẳng biết từ lúc nào, Phương trượng Thiếu Lâm Pháp Chỉnh đã đứng ở đó.
“A di đà Phật.”
Pháp Chỉnh niệm Phật xong thì nở một nụ cười hiền hoà và nói.
“Đúng là tiểu đạo trưởng nói không sai.”
Tất cả mọi người đều há hốc miệng kinh ngạc trước câu nói như sét đánh giữa trời quang.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook