Hoa Sơn Tái Khởi
-
Chapter 253 Đây là ta tự đào mồ chôn mình mà. (3)
Chapter 253. Đây là ta tự đào mồ chôn mình mà. (3)
“Phù.”
Dọn dẹp Y Dược Đường xong, Vân Giác dùng ống tay áo lau lên trán.
Một nơi lúc nào cũng đông đúc người ra vào giờ mới thưa thớt bớt.
‘Hay thật đấy.’
Đây là cơn bão lớn nhất từ trước đến giờ mà hắn từng trải qua từ khi bước vào Y Dược Đường. Các đệ tử của Y Dược Đường thì không nói, cả các trưởng lão và Thanh Minh cũng cùng nhau đồng lòng luyện chế Tử Tiêu Đan, không phải sao?
Nghĩ đến việc lúc sinh thời lại có thể tạo ra được một thành tựu to lớn, một thành tựu sẽ tồn tại đến muôn đời, trong lòng hắn tự động dâng lên cảm giác tự hào.
Tuy nhiên.
Mặc dù hắn cảm thấy rất vui vì kết quả thành công mỹ mãn… Nhưng từ lúc nhuệ khí bắt đầu hạ nhiệt thì sức lực cũng cạn kiệt luôn.
‘Cứ như một giấc mơ vậy.’
Nếu không nhìn thấy cái nồi Vạn Niên Hàn Thiết nằm ở đó, có khi hắn vẫn sẽ cho rằng đây chỉ là một giấc mơ…
“Hửm?”
Vân Giác hơi nghiêng đầu.
Hahaha.
Là mơ sao thật sao? Không thấy cái nồi Vạn Niên Hàn Thiết đâu cả…
“……”
Mắt Vân Giác mở to như hỏa đăng trản. Mồ hôi lạnh cũng bắt đầu tuôn như thác nước.
‘Nồi, nồi Vạn Niên Hàn Thiết đâu rồi?”
Vân Giác mặt cắt không còn giọt máu, hốt hoảng chạy ra khỏi điện các.
“CÓ TRỘMMMMMMMMM!”
***
“Rốt cuộc!”
Coongggg!
“Ta phải làm!”
Coongggggg!
“Việc này bao nhiêu lần nữa đây!”
Coongggggg!
Thanh Minh vừa run cầm cập vừa đấm vào nồi Vạn Niên Hàn Thiết.
“Hựựựựự.”
Đây là việc mà con người làm sao?
Đào lên, lấp lại rồi lại đào lên.
Bẻ cong những phần đã cắt, xong lại ép thẳng rồi hàn chúng lại với nhau.
Huấn luyện chó nhà kiểu này có ngày nó nổi điên lên cắn lại chủ luôn đấy. Người như Thanh Minh đây thì còn đáng sợ tới mức nào nữa chứ? Thế nhưng mà Thanh Minh làm gì có chủ để mà cắn.
“Hựựựựựự.”
Thanh Minh vừa thở mạnh ra một hơi vừa đấm vào cái nồi Vạn Niên Hàn Thiết. Trước mắt thì hắn đã đem mấy chục cuốn mật tịch bỏ vào bên trong rồi, giờ chỉ cần ép cái nồi này rồi hàn lại nữa là xong.
“Ây gu cái số của ta.”
Việc này sẽ giúp Hoa Sơn bước được thêm một… À không, bước thêm được hai bước nữa luôn thì càng tốt, nhưng thật sự lại có nhiều việc cần phải làm quá.
“Chết tiệt, cứng quá vậy! Thiệt tình!”
Keeeeeeeng!
Dùng kiếm cắt được có một mẩu Vạn Niên Hàn Thiết bé xíu vậy mà dùng nắm đấm ép nó ra thôi cũng tốn hết ngày hết tháng rồi.
“Hừ. Xong rồi.”
Sau một hồi bền bỉ cuối cùng Thanh Minh cũng đã ép xong cái nồi, hắn thở ra một hơi rồi nhìn lên phía trên. Cái nồi mà hắn mang theo giờ đã trở thành tấm thiết bản lắp vừa khít vào cái lỗ tròn.
Dĩ nhiên từ giờ mọi thứ mới bắt đầu.
“Ta mà được hưởng vinh hoa phú quý quái gì chứ.”
Hắn đưa tay chạm vào tấm thiết bản.
Xoẹttttt xoẹt!
Một nguồn nhiệt khủng khiếp tỏa ra từ tay hắn. Phần cạnh của Vạn Niên Hàn Thiết cứng rắn không gì đọ lại cũng bị tan chảy ra, mềm oặt. Thanh Minh ra sức hàn chúng lại với nhau.
“Ai gu cái lưng của ta.”
Việc thi triển Tam Hỏa Sân Muội để làm cho Vạn Niên Hàn Thiết tan chảy ra tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng ngay cả với Thanh Minh.
Thi triển Tam Muội Sân Hỏa không phải chuyện khó, nhưng duy trì nó để hàn cái đống Vạn Niên Hàn Thiết này thì lại là một vấn đề khác.
“Ta phải tự mình làm hết thế này đây, cái đám hậu nhân ăn hại!”
Tất nhiên người cắt Vạn Niên Hàn Thiết ra không phải ai khác mà chính là Thanh Minh…… Nhưng thôi muốn thành đại sự thì nên bỏ qua mấy cái tiểu tiết.
“Hâyyyyy yaaaa!”
Ánh mắt Thanh Minh như tóe ra lửa, ngọn lửa trên tay cũng càng ngày càng lớn.
“Hoa Sơn chết tiệt! Ta nhất định sẽ biến Hoa Sơn thành thiên hạ đệ nhất môn phái!”
Không thì nỗi uất ức này chẳng biết xả đi đâu cho đặng.
“Phù. Hừ hừ!”
Sau khi lấp lại hết chỗ đất đã đào lên, Thanh Minh đứng lên trên đó, hai mắt thao láo nhìn xung quanh.
“Ta phải ở đây làm khổ sai còn bọn chúng thì ngủ ngon lành…”
Hửm?
Chưa ngủ hả?
Thanh Minh phủi phủi đất cát, nghiêng nghiêng đầu khó hiểu.
Hắn cảm nhận được những khí tức chuyển động vô cùng gấp gáp ở khắp Hoa Sơn. Lúc hắn đi tới đây tất cả mọi người vẫn còn đang ngủ mà sao đột nhiên lại…
“Rà soát mọi ngóc ngách bắt đầu từ khu vực xung quanh đây đi!”
“Các trưởng lão đang tìm kiếm dưới núi rồi nên chúng ta chỉ cần tìm ở đây là được. Biết đâu tên trộm vẫn còn đang lẩn trốn nên phải tìm cho thật kỹ. Tìm thật kỹ!”
“……”
Nghe thấy giọng nói vọng lại từ xa xa, Thanh Minh bật cười.
‘Phát hiện nhanh phết.’
Cũng đúng thôi, cái nồi mà biến mất thì chỉ có loạn.
Nó có phải nồi bình thường đâu? Là nồi làm từ Vạn Niên Hàn Thiết, dù có dùng số lượng vàng tương đương như vậy cũng không thể mua được.
Sau này vẫn còn phải luyện thêm Tử Tiêu Đan nữa nên chỉ có thể mang trả về nguyên dạng thôi chứ đâu thể đem bán được, cái đó mà bán…
“Ôi không! Chết tiệt!”
Thanh Minh chợt nhận ra điều gì đó, cơ mặt hắn co giật.
Vậy lần tới nếu luyện Tử Tiêu Đan hắn sẽ phải tiếp tục làm như thế này nữa sao?
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
“Thà là giết ta luôn đi!”
Sao ta lại không nghĩ tới chuyện đó chứ? Chết tiệt!
Thanh Minh thở dài một hơi, cảm giác bất lực bủa vây lấy thân thể. Còn biết làm thế nào nữa đây? Mọi chuyện đã thành ra thế này. Biết rồi cũng đâu có gì khác được.
“……Không làm nổi nữa.”
Rồi hắn bắt đầu lề mề uể oải rời khỏi Hoa Sơn. Dù sao cũng làm xong chuyện cần làm rồi, chắc sáng mai phải quay về thôi.
‘Ta đã khổ cực nhiều như vậy rồi thì các người cũng phải chịu chung cảnh ngộ chứ.’
Nhìn thấy cảnh đó, trong lòng hắn bỗng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Thanh Minh bước đi một cách thong thả, ngay lúc hắn vừa bước chân ra khỏi địa phận của Hoa Sơn.
“Là kẻ nào?”
“Ể?”
Thanh Minh quay ngoắt đầu lại.
‘Phát hiện ra mình rồi sao?’
Không biết là ai nhưng mà cũng phải có lời khen…
Hửm?
Nhìn thấy gương mặt của người kia tỏ tường dưới ánh trăng, Thanh Minh giật mình trợn tròn mắt.
‘Bạch Thương?’
Thật ra là hắn không thể nào không cảm thán được.
Nếu là Bạch Thương trong quá khứ thì dù Thanh Minh có đi ngang qua trước mắt, hắn cũng không thể phát hiện ra Thanh Minh được.
Nhưng nhờ dùng Tử Tiêu Đan mà Bạch Thương, người mà Thanh Minh chẳng lo ngại là mấy cũng đã cảm nhận được dấu vết của hắn.
“Hô hô. Tìm ra được ta thì đúng là đáng khen…”
“Ở đây! Ở đây! Tên trộm đang ở đây!”
“……”
Ơ kìa, sao tính tình cái tên đó lại hấp tấp dữ vậy?
Này, tên kia! Ơ?
Nếu gặp nhau ở nơi như thế này, thì, ừ, phải biết nắm bắt tình hình chứ, hả?
Hừ. Vậy mới nói người trẻ tuổi thời nay chẳng được điểm nào cả. Thời của ta là phải tinh tế! Tinh tế lên!
Tinh tế cái con khỉ. Vừa nghe tiếng la của Bạch Thương là đám môn đồ từ khắp Hoa Sơn đã bắt đầu cầm kiếm lao đến như một bầy cẩu. Sau đó trong nháy mắt bao vây lấy Thanh Minh.
“Ồ? Phản ứng cũng nhanh nhạy dữ?”
Khí thế cũng vô cùng hùng hồn?
Không hiểu vì sao tự nhiên hắn lại thấy tự hào.
‘Hà. Ta đã nuôi nấng bọn chúng tới ngày hôm nay đây.’
Từ giờ chưa cần tới Thanh Minh, chỉ với đám người bọn họ thôi cũng đủ để tạo ra một môn phái khí thế hùng hồn rồi.
Nếu gặp lại bọn Tông Nam đó một lần nữa có khi sẽ vật được bọn chúng xuống đất rồi đè đầu cưỡi cổ, tát lia lịa bọn chúng luôn không chừng?
Thanh Minh nhìn đám môn đồ Hoa Sơn bằng vẻ mặt ngập tràn cảm xúc, hắn hắng giọng.
Được thôi. Tiếp thêm cho bọn họ một chút tự tin cũng không phải là việc gì quá đáng.
“Hừm. Khí thế của các môn đồ Hoa Sơn còn vượt xa cả…”
“Tên trộm đó nói gì thế?”
“Chắc là nói nhảm thôi. Tên trộm lẻo mép này!”
“Trong tình cảnh này mà còn đùa được sao? Phải đánh u cái đầu của ngươi rồi đóng một cái dấu hoa mai lên trán thì ngươi mới tỉnh ra hả?”
“……”
Ể……
Các người… Ơ…
Hahahaha.
‘Chưởng môn sư huynh.’
Có lẽ đệ đã hiểu vì sao sư huynh lại bảo đệ cứ yên lặng mà sống rồi.
Đệ cũng có phải bọn hắc đạo lưu manh đầu đường xó chợ đâu.
Mình làm vậy với người khác thì vui đấy, nhưng người khác làm trò này thì mình lại thấy điên tiết thế nhỉ!
Thanh Minh cố gắng kiềm nén nộ khí đang muốn phun trào.
“Không phải, ta là……”
“Chặt tay ngươi bây giờ.”
“Nếu vậy thì hắn chạy mất. Chân ấy. Chặt một cái chân đi.”
“Trùng hợp vừa mới mài kiếm xong. Tên kia, ngươi có biết Hoa Sơn là nơi nào không hả? Thanh Minh mà có ở đây là ngươi sống không nổi rồi. Tên trộm này cũng hên đấy.”
“……”
Câu đó là đang khen hay đang chửi ta vậy?
Thanh Minh húng hắng ho.
“Hôm nay ta không được khỏe nên thôi ta đi trước đây. Các môn đồ Hoa Sơn……”
“Ô hay. Giờ này mà tên đó vẫn còn đùa được kìa?”
“Kệ hắn đi. Cứ đánh cho một trận tơi bời là tỉnh ra chứ gì.”
“Này này. Qua đây. Ngươi qua đây. Đừng có khóc la cầu xin gì hết, bước qua đây.”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Ơ hay, mấy cái tên này?
Trán Thanh Minh nổi gân máu.
Mấy cái tên này, có biết ta là ai… À quên, bọn họ đâu có biết. Dù vậy đi nữa thì sao lại dám cả gan ra vẻ trước mặt mình?
“…Nhân lúc ta còn nói ngọt mau thả ta đi đi. Nếu không muốn nếm mùi địa ngục.”
“Thật là! Này, bọn ta mới phải là người nói câu đó đấy.”
“Chậc chậc chậc. Cỡ đó thì chắc là thần kinh có vấn đề thật rồi.”
“Đừng chế giễu kẻ đáng thương như thế, mau bắt hắn lại đi.”
Răng rắc.
Thanh Minh siết tay thành nắm đấm.
‘A, là lỗi của ta.’
Ta đã quên không dạy cho mấy tên này cái gì gọi là khiêm tốn.
Đúng là chính sự có hơi bận rộn, nhưng nếu lười biếng không chịu dạy dỗ đám hậu bối thì sao xứng đáng được gọi là bậc tiền nhân được. Dù có bận rộn đến mấy…
Răng rắc.
Thanh Minh bẻ khớp cổ một cách ghê rợn.
‘Đấm cho mỗi đứa một đấm vào đầu là xong chứ gì.’
Vậy thì chúng sẽ biết khiêm tốn hơn chăng?
“Được rồi. Vậy thì nhìn cho kỹ vào nhé?”
“Nhìn gì chứ, tên tiểu tử này. Ngươi chết chắc rồi.”
“Ha… Haha. Vậy sao?”
Ai chết mới đúng đây?
Thanh Minh trợn trừng mắt.
Chắc chắn không phải là ta!
Ngay lúc Thanh Minh đang lao đến chỗ bọn họ như một tia chớp.
“Tất cả tránh ra.”
Giọng nói truyền đến từ phía sau khiến tất cả mọi người nhanh chóng ngừng hết mọi động tác, đồng loạt quay lại nhìn.
“Là sư thúc!”
“Bạch Thiên sư thúc!”
“Sư huynh đến rồi!”
Trông chẳng khác gì các hài tử đang chuẩn bị đánh nhau thì thấy phụ thân mình đi qua. Đã vậy đột nhiên bọn họ còn nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt thương xót.
‘À. Ra là cảm giác này.’
Thường thì ánh mắt thương xót đó hướng về phía khác chứ không phải về phía Thanh Minh đâu.
Bạch Thiên sư thúc.
Hôm nay sư thúc cũng vất vả nhiều rồi. Ta sẽ nhẹ nhàng bỏ qua thôi vậy.
Bạch Thiên dẫn theo Chiêu Kiệt, Nhuận Tông, Lưu Lê Tuyết chậm rãi bước lên phía trước. Hắn nhắm hờ mắt, thong thả mở miệng.
“Đêm hôm khuya khoắt dám làm quấy nhiễu sự thanh tịnh. Một kẻ ngoại nhân như ngươi sao dám tùy tiện… tùy tiện…”
Bạch Thiên nghiêng nghiêng đầu.
‘Gì thế?’
Cảm giác có gì đó không đúng.
Ơ hay. Rõ ràng là ăn trộm. Nhưng bộ dạ hành phục kia…
“Cái, cái… cái đó?”
Cái đó, hắn đã nhìn thấy ở đâu đấy rất nhiều lần rồi?
Gì chứ! Là tên tiểu tử thối kia!
Hết chuyện làm giờ lại còn chôm đồ của Hoa Sơn cơ?
Không phải chứ, bộ hắn bị điên hả?
Bạch Thiên nhìn lướt qua đã nhận ra là Thanh Minh, hắn hoảng hốt nhanh chóng lùi lại hai bước.
“Sư thúc? Sao vậy ạ… Tên, tên đó là ai?”
Chiêu Kiệt cũng ra vẻ sợ hãi, hắn đang tính nói gì đó thì Nhuận Tông đã nhanh tay bịt miệng hắn lại.
“Không phải con người. Tên tiểu tử đó đúng là không phải con người.”
Lưu Lê Tuyết hạ thấp giọng phát ngôn thay cho tiếng lòng của bọn họ.
‘Chuyện gì vậy? Sao tên tiểu tử đó lại ở đây?’
‘Hắn bị điên thật rồi hả? Mấy ngày không thấy mặt hắn không khí ở đây bình yên hẳn. Tự nhiên nghĩ gì mà lại xuất hiện như thế chứ?”
‘Tên tiểu tử đó là ăn trộm hả?’
…Nếu vậy thì hắn phải trốn mất dạng rồi chứ.
Cái đó cũng không đáng là bao. Thay vì ở đây gây lộn với hắn thì thôi cứ cho hắn cái nồi rồi cầu mong hắn dùng nó vào việc tốt có khi còn hay hơn đấy.
Bạch Thiên đảo mắt. Bọn họ thì đã quen với bộ dạng đó rồi, nhưng còn các môn đồ khác thì hình như vẫn chưa nhận ra thân phận thật của kẻ đó là Thanh Minh.
‘Sao còn chưa đi nữa, tên tiểu tử này!’
Với năng lực của Thanh Minh thì đào tẩu khỏi nơi này cũng chẳng phải việc gì phức tạp. Vậy mà hắn cứ cương quyết đối đầu như thế.
Lạy hồn Nguyên Thủy Thiên Tôn của ta ơi!
Vừa vừa phải phải thôi! Vừa phải thôi! Trong tình huống như thế này thì ta biết phải làm thế nào đây?
Bạch Thiên khổ não một hồi lâu cũng đã điều chỉnh lại được sắc mặt.
“Tên… Ừm. Tên… trộm đó… À không. Ngài đạo tặc. A, chết tiệt hết chịu nổi rồi.”
“Dạ? Sư huynh…?”
“À, không phải…”
Chuyện quan trọng bây giờ không phải là ánh mắt hoang mang của đám môn đồ.
Bạch Thiên ra sức nháy mắt báo hiệu cho Thanh Minh.
‘Đi đi!’
‘Hả?’
‘Ta bảo con đi đi, tiểu tử này! Đi mau!’
‘Sư thúc nói gì cơ?’
Giao tiếp bằng mắt thất bại rồi.
‘Hỏng thật rồi.’
Lúc Bạch Thiên kêu lên một tiếng thất vọng như thể vừa rơi xuống địa ngục, Nhuận Tông đã nhanh nhảu tiến tới bên cạnh hắn.
‘Phải làm sao đây ạ?’
‘Ta có thể làm gì đây? Tên tiểu tử đó sao lại xuất hiện như thế kia chứ?’
‘Nó làm chuyện điên khùng có phải chỉ mới ngày một ngày hai đâu ạ. Trước mắt phải thử thay đổi tình thế đã.’
Nhuận Tông nhanh chóng suy tính.
Bây giờ, cách giải quyết tốt nhất là viện cớ cho Thanh Minh trốn ra ngoài cái đã.
“Để hắn cho ta!”
Nhuận Tông mạnh mẽ rút kiếm ra.
‘Chỉ cần giả vờ đánh nhau rồi vung kiếm vừa phải để đệ ấy có thể chạy đi là được.’
Nó không phải đứa khù khờ nên chắc sẽ hiểu ra rồi chạy đi thôi.
Nhuận Tông hạ quyết tâm, không chần chừ gì mà lao tới.
“Yaaaaaaa! Đỡ lấy này Tha… À không! Tên trộm kia!”
Hắn vừa lao tới vừa cố gắng ra hiệu cho Thanh Minh.
‘Ê, Thanh Minh. Nếu ta vung kiếm thì đệ cứ đỡ lấy rồi nhảy ra xa…’
Nhưng đáng tiếc là ánh mắt của hắn cũng không tới được với Thanh Minh.
Đột nhiên có thứ gì đó tiến đến gần mặt hắn. Và rồi thế gian dần dần chìm vào một màu đen tối.
Giây phút Nhuận Tông nhận ra thứ đang bay tới trước mũi mình là nắm đấm của Thanh Minh, hắn chỉ có thể bật cười.
‘Xú cẩu tử.’
Bốppppppp!
“Aaaaaaaaaaa!”
Tốc độ của nắm đấm còn nhanh gấp hai lần tốc độ Nhuận Tông lao tới. Hắn văng ra xa, quật mạnh xuống đất, cơ thể giật giật.
Thanh Minh đeo khăn che mặt, la ó đùng đùng.
“Đâm đi đâu đấy? Muốn chết hả?”
“……”
Bạch Thiên chứng kiến quang cảnh đó thì ngẩng đầu nhìn lên trời.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Hừ…
Bầu trời trong lành thế nhỉ.
Trong lành đến rớt nước mắt.
“Hahahaha. Vậy ta xin phép. Tu luyện thêm đi nhé, các môn đồ Hoa Sơn. Hahahahahahaha!”
“……”
Kẻ đeo khăn che mặt kia lao đi nhanh như một tia chớp.
“Đuổi, đuổi theo!”
“Bắt hắn lại!”
Các môn đồ Hoa Sơn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã phải vội đuổi theo sau Thanh Minh.
Bạch Thiên đứng yên nở một nụ cười trống rỗng.
‘Xử được nó luôn thì càng tốt.’
Còn không thì ta chết cho vừa lòng.
Tiểu tử thối.
Hiện tại bọn mình đang cần tìm 1 bạn ở Hàn, có thể tạo tk naver và nạp tiền vào đó để giúp bọn mình có thể update raw đều đặn, nếu có ai có thể, xin ib fanpage Vlognovel nhé!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook