Hoa Sơn Tái Khởi
-
Chapter 254 Đây là ta tự đào mộ chôn mình mà (4)
Chapter 254. Đây là ta tự đào mộ chôn mình mà (4)
Bạch Thiên buồn bã đứng nhìn Thanh Minh đang chầm chầm tiến về phía sơn môn.
‘Tên tiểu tử đó vẫn còn sống’
Lẽ ra hắn nên chết, nên chết mới phải.
Lưu Lê Tuyết, Nhuận Tông và cả Chiêu Kiệt đồng loạt nhìn chằm chằm về phía sơn môn.
“Con người gì mà chẳng giống con người gì cả vậy chứ!”
“Nó về để phá hoại Hoa Sơn đấy! Chính là tên tiểu tử đó! Chính là hắn!”
“Có tên điên nào mà lại tự đi phá nhà mình như vậy không?”
“Đúng là hết nói nổi mà! Loạn! Loạn hết cả rồi!”
Tất cả bọn họ đều đang rối bời không biết phải làm thế nào.
‘Chuyện này không thể nói, nhưng cũng không thể không nói được!’
Nếu như bọn họ chạy đến bẩm báo chuyện này cho chưởng môn nhân thì sẽ lớn chuyện mất. Nhưng nếu như cứ im lặng nhẫn nhịn, bọn họ sẽ tức giận đến phát bệnh mà chết cũng không biết chừng.
Cho đến lúc này, bọn họ đành phải giả câm giả điếc im lặng chịu đựng.
Vậy mà cái tên tiểu tử kia lại đang mang một khuôn mặt sung sướng như một con chó con no bụng say sữa ư? Làm sao bọn họ có thể không sôi máu được đây?
“Thanh Minh à?”
Các môn đồ khác không biết sự tình, khi phát hiện thấy Thanh Minh tất cả chạy ào ra kể lể.
“Lớn chuyện rồi!! Hôm qua Hoa Sơn đã có trộm đấy! Hắn ta đã trộm mất cái nồi Vạn Niên Hàn Thiết đi mất rồi!!!”
“Cái gì?”
Thanh Minh trợn tròn mắt.
Có
Cả
Chuyện
Như
Vậy
Nữa
Sao?
Đừng có diễn nữa! Cái tên tiểu tử này! Khả năng diễn xuất của nhà ngươi quá tệ khiến ta phải ngại dùm luôn đó!
Mặc dù hắn diễn vô cùng ngượng ngùng nhưng có vẻ như các môn đồ khác vẫn không thể nhận ra điều đó.
“Hắn rất mạnh! Nhuận Tông sư huynh đã bị hắn hạ chỉ trong vòng 1 chiêu thôi đó!”
“Chậc chậc chậc! Tại huynh ấy lười biếng tu luyện nên mới bị như vậy đấy!”
Tên khốn...!!!!
Khuôn mặt Nhuận Tông dần đỏ bừng lên.
Làm người thì phải có lương tâm chứ. Nhưng cái giống loài khốn nạn như hắn ta rốt cuộc đã bán lương tâm đi đâu rồi?
“Các trưởng lão vẫn đang tiếp tục tìm kiếm....Nhưng có vẻ như rất khó để bắt được hắn ta.”
“Chậc. Cũng không còn cách nào khác. Nếu như có ta ở đây thì có lẽ đã bắt được tên trộm đó rồi.”
Đương nhiên là sẽ bắt được rồi.
Phải. Tất nhiên là vậy rồi. Cái tên tiểu tử khốn kiếp! Khốn nạn!!!
Thanh Minh nhún vai nhưng không che dấu nổi sự run rẩy trong những lời nói dối.
“Thôi kệ đi. Mất thì cũng đã mất rồi.”
Ngay lúc ấy.
“Thanh Minh! Chưởng môn nhân kêu đệ đến gặp đấy!”
“Ta biết rồi!”
Thanh Minh cười khúc khích rồi bắt đầu đi bộ về phía điện các của chưởng môn nhân. Nhóm Bạch Thiên bất lực bám theo phía sau và ném về phía hắn ta một ánh nhìn khó hiểu.
“Lương tâm của đệ bị chó tha đi rồi à?”
“Cái gì?”
Thanh Minh hỏi ngược lại bằng một khuôn mặt ngây thơ vô số tội.
Ô kìa, nhìn cái vẻ mặt của hắn ta mà xem!
Nếu có thể chém hắn dù chỉ một nhát thôi thì đời này coi như chẳng còn gì để nuối tiếc nữa rồi. Hỡi Nguyên Thủy Thiên Tôn, con sẽ giết chết tên khốn đó rồi xuống địa ngục.
“Hừmmm”
Nhuận Tông không biết phải nói gì nữa, hắn chỉ biết thở dài bất lực.
Bạch Thiên đứng bên cạnh nghiến răng uy hiếp.
“Chưởng môn nhân đang rất tức giận đấy!”
“Từ nãy đến giờ ta thực sự không hiểu mọi người đang nói gì cả. Ta chỉ là một người mới quay trở về sau khi được tĩnh dưỡng trị nội thương mà thôi.”
“Nội thương? Con á?”
Đó là khuôn mặt của một kẻ bị nội thương sao? Da dẻ mịn màng không có lấy một cái vết xước nào. Nếu như cố nặn cũng chỉ có lớp dầu bong ra mà thôi.
“Dù sao thì chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến ta cả nên đừng có làm phiền ta nữa. Nếu các người cứ cư xử thế này ta sẽ đi mách với các trưởng lão đấy. Rằng các sư thúc và sư huynh suốt ngày bắt nạt ta.”
“Hả?”
Ai bắt nạt ai?
Ai vậy?
“Ơ, ơ!!!”
“Sư thúc!”
“Sư thúc! Mau tỉnh táo lại đi!”
Bạch Thiên không thể kìm chế nổi cơn tức giận. Hắn dùng tay ôm lấy ót, loạng choạng lùi về phía sau. Nhuận Tông và Chiêu Kiệt chạy đến đỡ lấy hắn ta.
“Hoa Sơn rồi sẽ đi về đâu đây?”
Bạch Thiên nhìn về phía bóng dáng Thanh Minh đang đi dần về phía xa. Giọng nói của hắn dường như đã thấm ướt những giọt nước mắt đi kèm sự bất lực.
***
“Thanh Minh, con vẫn khỏe đấy chứ?”
“Vâng ạ!”
“Thật là may quá. Đêm hôm qua đã có kẻ xấu đột nhập vào đây. Ta đã rất lo lắng vì sợ rằng kẻ đó nhắm đến con. Bây giờ nhìn thấy bộ dạng khỏe mạnh của con như thế này là ta yên tâm rồi.”
“Hê hê. Tên trộm đó, nếu để con bắt được là chết với con!”
“Phải, đúng vậy.”
Huyền Tông nhìn Thanh Minh bằng đôi mắt tin tưởng yêu thương.
“Nhưng mà....Nói ra chuyện này khiến ta chẳng còn mặt mũi nào. Cái nồi mà con vất vả tìm được đã bị trộm mất rồi. Là do ta vô dụng....”
“Ầyyy. Sao người lại nói vậy chứ? Thật may là không có ai bị thương cả. Đó chỉ là một cái nồi Vạn Niên Hàn Thiết mà thôi. Tìm lại là được chứ gì. Đồ vật sao có thể quan trọng hơn con người kia chứ?”
“Ồ”
“Quả nhiên là Thanh Minh của chúng ta.”
“Đạo khí của con thật đáng khen.”
“Hê hê hê. Không có gì đâu ạ. Con là đệ tử Hoa Sơn kia mà.”
“Đúng vậy. Đúng vậy. Thanh Minh của chúng ta là ngoan nhất!”
Huyền Linh nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt không thể tự hào và sung sướng hơn.
Nhưng có một số người đã chột dạ khi chứng kiến cảnh tượng ấy.
Run bần bật.
Nhuận Tông giữ chặt bắp đùi của Bạch Thiên khi thấy sư thúc của mình không ngừng run lên bần bật.
‘Sư thúc. Ta hiểu tấm lòng của thúc nhưng nơi này không được như vậy đâu.’
“Hừm”
Bạch Thiên thở dài.
Thà rằng hắn đừng đến đây cho rồi! Rốt cuộc là tại sao hắn phải đến tận đây để phải nếm trải thế này chứ?
“Nhưng mà, chưởng môn sư huynh. Chúng ta không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này được.”
“Hả?”
Huyền Thương nghiêm mặt.
“Trước tiên là đã có ai đó biết được chuyện Hoa Sơn có một chiếc nồi Vạn Niên Hàn Thiết.”
“Hừm”
Đôi mắt Huyền Linh lấp lánh.
“Theo như sư huynh nói thì có nghĩa là thông tin của Hoa Sơn đã bị rò rỉ ra bên ngoài ư?”
“Không nhất thiết là như vậy. Cũng có thể là hắn chỉ mới phát hiện ra chiếc nồi Vạn Niên Hàn Thiết khi đột nhập vào đây. Nhưng có một điều chúng ta có thể chắc chắn. Một kẻ nào đó đã leo lên tận Hoa Sơn hiểm trở này để do thám tình hình của chúng ta.”
“Hừm”
Huyền Linh gật đầu tán thành.
“Vậy là những người bên ngoài đã bắt đầu cảnh giác với Hoa Sơn ta rồi.”
“Quả nhiên là như vậy.”
“Sự thật là thời gian qua bọn trẻ đã làm quá tốt mọi chuyện. Hoa Sơn đã kết đồng minh với Đường Môn và bắt đầu giao thương với Dã Thú Cung. Nếu như đối phương là một kẻ nhạy bén về thông tin thì có lẽ hắn đã biết được sự phát triển vượt bậc của Hoa Sơn lúc này.”
“Hơn nữa sự việc về Tông Nam vẫn đang được bàn tán khắp nơi...”
“Đúng vậy.”
Huyền Tông gật đầu nặng nề.
Mặc dù Hoa Sơn phát triển là một việc đáng mừng, nhưng phàm những chuyện trên giang hồ, càng chiếm vị trí cao sẽ càng bị kìm hãm. Cây cao thường phải đón gió.
“Trước tiên, mặc dù lũ trẻ sẽ cảm thấy bất tiện, nhưng kể từ bây giờ chúng ta cần phải siết chặt cảnh giác hơn.”
“Chưởng môn sư huynh, đệ đồng ý với ý kiến này.”
Thanh Minh chỉ đứng cười khúc khích khi nghe cuộc hội thoại của các trưởng lão.
‘Cái gì thế này?’
Vẫn chưa đến mức độ đó đâu. Haha!
Chưa gì đã cảm thấy gánh nặng trên vai rồi sao?
Ây ku, mấy cái thứ đáng yêu này!!!
Hắn cũng đã đắn đo xem có nên cho mọi người biết sự thật không. Nhưng khi chứng kiến những hành động đáng yêu này, hắn quyết định sẽ để mọi chuyện xảy ra như vậy.
Bởi vì nâng cao cảnh giác không phải việc gì xấu cả. Mặc dù bây giờ thì chưa. Nhưng sẽ sớm thôi, Hoa Sơn sẽ trở thành đối tượng mà các môn phái khác phải dè chừng.
“Vì vậy mà, chuyện lần này sẽ lại càng quan trọng hơn.”
Huyền Thương quay đầu nhìn về phía Thanh Minh.
“Thanh Minh, cơ thể của con đã hồi phục hoàn toàn chưa?”
“Vâng”
“Vậy thì bây giờ con sẽ cắt được Vạn Niên Hàn Thiết đúng chứ?”
“Vâng. Đương nhiên rồi ạ.”
“Ừm.”
Trên khuôn mặt của Huyền Thương không dấu nổi sự tự hào.
Các trưởng lão của Hoa Sơn vốn đã từ bỏ việc hiểu về tài năng của Thanh Minh từ lâu rồi.
Thanh Minh ngay khi mới nhập môn được nửa năm đã đánh bại đệ nhất hậu khởi chi tú của Tông Nam - Tần Kim Long chỉ trong một chiêu.
Và khi hắn nhập môn được khoảng một năm thì đến chủ quản của Bạch Mai Viện - Vân Kiếm đã phải thốt lên rằng.
“Con không thể dạy nổi tên tiểu tử đó nữa. Cứ kệ để nó tự mạnh lên. Hoặc là Các chủ Võ Các Huyền Thương sư thúc hãy đích thân dạy dỗ thằng bé đi!”
Đến lúc hắn nhập môn được khoảng 2 năm, hắn đánh bất phân thắng bại với trưởng lão Võ Đang, tỉ võ với môn chủ Đường Môn, thậm chí là đánh Thái Thượng Trưởng Lão Đường Môn Đường Nguy sấp mặt.
Trong số các trưởng lão của Hoa Sơn, làm gì có ai có đủ tự tin là sẽ đánh thắng được Đường Nguy kia chứ?
Điều đó có nghĩa là, Thanh Minh hiện tại đã trở thành đệ nhất cao thủ của Hoa Sơn.
“Cảnh giới võ công của con thật đáng kinh ngạc.”
“Tất cả đều nhờ ơn dưỡng dục của Hoa Sơn đấy ạ”
“Haha. Con lại còn khiêm tốn nữa.”
Thanh Minh cười khúc khích.
Hắn không hề nói dối một lời nào!
Vì trên thực tế lý do Thanh Minh mạnh chính là do hắn tu luyện võ công tại Hoa Sơn. Đương nhiên không phải là Hoa Sơn bây giờ, nhưng Hoa Sơn vẫn là Hoa Sơn mà thôi.
Cứ mỗi lần Thanh Minh trả lời, các trưởng lão lại không thể ngừng cười. Việc này giống như bọn họ được gãi đúng chỗ ngứa vậy đó.
“Chưởng môn sư huynh, đã đến lúc chúng ta nên kiểm tra thứ đó rồi?”
“Đúng vậy.”
Huyền Tông do dự đôi chút.
Đó chính là căn mật thất mà đến bây giờ ông ta vẫn không thể mở được và là nỗi trăn trở lớn nhất trong lòng.
Khi Hoa Sơn rơi vào tận cùng khổ cực, không biết bao nhiêu lần ông ta đã đứng trước cửa mật thất đó khóc lóc bất lực.
Nhưng chưa một lần từng dám nghĩ đến chuyện sẽ nhờ một cao thủ nào đó đến để mở căn mật thất đó. Bởi vì nếu như kẻ đó nổi lòng tham đối với những đồ vật bên trong đó thì Hoa Sơn cũng không có đủ sức mạnh để ngăn cản hắn ta.
Người đẹp trong tranh.
Và bảo vật chỉ có thể nhìn thấy trong mơ của Hoa Sơn chính là căn mật thất đó.
Nhưng khi xuất hiện người có thể mở căn mật thất thì hắn lại cảm thấy lo sợ hơn là vui mừng. Vì lỡ như trong đó lại không có thứ mà hắn mong đợi thì sao đây?
Huyền Thương lại không hề để ý đến nỗi lòng đó của Huyền Tông.
“Phải. Vậy thì chúng ta tiến hành luôn nhỉ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Dạ thưa chưởng môn sư huynh!”
“Ừm. Ta biết rồi.”
Đúng là đã bước lên Kị Hổ Chi Thế mất rồi.
Huyền Tông chầm chậm đứng dậy khỏi vị trí. Hắn lập tức đi về phía một góc phòng, lật bức tranh ra và đẩy nhẹ bức tường về phía trong.
Rầm rầm rầm.
Cùng với âm thanh ma sát vang lên, phần tường mà Huyền Tổng đẩy vào lõm hẳn vào phía sau.
“Huynh công khai tất cả chuyện này cũng được sao?”
“Chúng ta sẽ mang tất cả đồ vật bên trong đó đi. Vậy thì mật thất này còn ý nghĩa gì nữa chứ? Hơn nữa, ta không muốn giữa chúng ta có bất kỳ bí mật gì.”
“Chưởng môn nhân....”
Huyền Tông nhanh chóng nắm lấy tay cầm bên trong cơ quan và kéo mạnh ra.
Cùng với âm thanh rần rần vang lên, sàn nhà được đẩy sang bên cạnh để lộ ra một lối vào vừa đủ để một người chui vào.
“Chúng ta đi thôi.”
“Vâng.”
Tất cả mọi người bên trong căn phòng đồng loạt đứng dậy.
Chỉ duy nhất Bạch Thiên vẫn ngồi yên như không hề nghĩ đến việc đi theo.
“Lại đây nào.”
“Chưởng môn nhân, bọn con...”
“Ta đã nói rồi mà. Kể từ bây giờ, ta không muốn giữa chúng ta có bất kỳ bí mật nào nữa. Đi nào!”
Bạch Thiên hiểu tấm lòng của chưởng môn nhân. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, hắn gật đầu trả lời.
“Vâng thưa chưởng môn nhân”
Sau đi khi qua lối vào, phía bên dưới xuất hiện một hành lang rộng lớn.
‘Chỗ này là chỗ lần trước mình nhìn thấy này’
Thanh Minh ngửa cổ nhìn lên trên. Một lỗ thủng to bằng nắp ấm hiện lên trong mắt hắn khiến trái tim hắn ngứa ngáy đau đớn.
“Nơi này tối quá”
“Vốn dĩ trên hành lang này có một số viên dạ minh châu đấy”
“Vậy số dạ minh châu đó đã đi đâu rồi?”
“Chẳng phải thỉnh thoảng chúng ta lại có tiền đó sao?”
“A”
Huyền Linh bỗng câm chặt như hến.
A...Thì ra số tiền đó là tiền bán những viên Dạ Minh Châu tại nơi này. Nếu biết trước, hắn đã cố gắng tiết kiệm hơn rồi.
“Đằng kia”
Sau khi đi bộ một lát, một cánh cửa được làm bằng Vạn Niên Hàn Thiết xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Là nơi này sao?”
“Phải. Nơi này chính là mật thất của chưởng môn nhân mà các đời tiền nhân truyền lại.”
“Ồ....”
Huyền Linh nghẹn ngào nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Trên cánh cửa được vẽ những đường nét kỳ cục đem lại cảm giác rất kỳ lạ.
“Cánh cửa này vốn dĩ được mở như thế nào vậy?”
“Ta cũng không biết nữa. Có lẽ là phải thuần thục được loại võ công đặc biệt mà chỉ chưởng môn nhân được truyền thụ thì mới có thể mở được.”
“Vậy là môn võ công đó bị thất truyền rồi sao?”
“Không biết được. Không biết chừng bên trong đó lại có bí kíp đó thì sao.”
Sau đó, tất cả mọi người đều hướng ánh nhìn về phía Thanh Minh.
Dù sao thì bọn họ cũng không thể mở được cánh cửa này. Bây giờ tất cả mọi thứ đều nằm trong tay Thanh Minh.
“Mọi người nhìn con như vậy làm con ngượng lắm đấy!”
Thanh Minh sau khi thốt ra câu nói chẳng phù hợp gì với hắn đã từ từ rút thanh kiếm ra.
“Phù!”
Thanh Minh hít thở một hơi rồi chĩa kiếm về phía cánh cửa.
‘Có nên giả vờ mệt mỏi chút không nhỉ?’
Bởi vì Vạn Niên Hàn Thiết quá mỏng nên nếu như hắn muốn thì chỉ cần một kiếm là đã có thể cắt được rồi. Nhưng nếu làm như vậy bọn họ lại quá mong đợi ở hắn nữa cho mà xem. Phải giả vờ mệt mỏi và cắt nhiều lần mới được.
Hic!
“Tất cả lùi lại!”
“Đến lúc rồi!!!!”
“Trông cậy cả vào con đấy!”
Khi các trưởng lão lùi lại, Thanh Minh nhìn vào cánh cửa bằng đôi mắt trầm lặng.
‘Những đường nét này biết đâu sau này sẽ có ích nên cứ để lại đã. Phải cắt bên rìa mới được!’
Thanh Minh cười khúc khích rồi bắt đầu ngưng tụ kiếm cang.
“Ô ô”
“Là kiếm cang sao?”
“Tốt lắm! Con làm tốt lắm!”
Thanh Minh ngay lập tức phóng thanh kiếm đã được bao bọc bởi kiếm cang về phía cánh cửa.
Trước tiên là cắt một đường dài theo chiều dọc!
Keeengggg!
“Hả?”
Không phải roẹt mà là keeengg ư?
Thanh Minh mở to mắt nhìn về phía trước. Thanh kiếm của hắn ta đang bị mắc kẹt trên cánh cửa.
“Ơ?”
Tại sao lại không cắt được?
Hắn khẽ kêu ca. Sau đó hắn rút thanh kiếm ra rồi đưa mắt nhìn vào chỗ bị cắt. Và ngay sau đó, đồng tử của hắn phải rung lên vì ngạc nhiên.
“Chết tiệt! Cái lão già này! Tại sao lại làm cửa dày như vậy chứ?”
“Con nói gì cơ?”
“À không không. Không có gì đâu ạ.”
Khuôn mặt của Thanh Minh dần trở nên méo mó.
Tường thì làm rõ mỏng còn cửa lại làm dày như thế này sao? Sao huynh có thể nghĩ ra cái chuyện như thế này vậy hả?
Thực ra phía trước của mật thất có cơ quan nên không thể không làm dày được. Nhưng Thanh Minh lúc này vẫn chưa thể nghĩ được đến chuyện đó.
‘Nếu như đào phá từ hai bên là vào được ngay rồi.’
Nếu như biết trước có chuyện như thế này thì hắn đã đến đây một mình rồi!
Phía sau hắn lúc này có quá nhiều con mắt đang nhìn vào hắn.
“Khó lắm sao?”
Khuôn mặt Huyền Tông héo úa, hắn cất tiếng hỏi Thanh Minh bằng một giọng điệu như sắp chết đến nơi. Nhưng Thanh Minh lúc này không thể nói nhiều được, hắn chỉ có thể phát ra những âm thanh đau đớn.
“Hừm ư ư....Không. Con có thể làm được!”
“Phải. Thanh Minh! Cố lên con!”
Hắn thở một hơi dài sau đó nắm chặt thanh kiếm thêm một lần nữa. Đôi mắt hắn ánh lên những ngọn lửa bùng cháy.
“Chết tiệt! Thật tình mà!”
Không có chuyện gì dễ dàng với ta cả! Không có chuyện gì hết!!!
“Ưyaaaaaa!!”
Keengggg!
“Yaaaaaa!”
Keenggg!
“Chết tiệt! Chắc ta chết mất thôi!”
Keengg! Keengg! Keengg! Keengg!
Thanh Minh bắt đầu vung kiếm lên dồn dập. Một lần không được thì chục lần, trăm lần. Đương nhiên việc phát ra kiếm cang để chém cả trăm lần không lý nào là một chuyện dễ dàng cả.
“Sao chẳng giúp được việc gì hết vậy? Mấy cái lão già này!!!”
Mấy lão già đã làm ra nơi này cứ đợi đấy. Ta nhất định sẽ đến tóm mấy người! Nhất định! Cái gì? Ta không thể đến tiên giới ư? Vậy thì ta sẽ trốn khỏi địa ngục rồi lên trên đó hỏi tội các người!!!
Mắt miệng hắn bùng lửa giận vung kiếm xuống một cách loạn xạ.
Và ngay vết chém cuối cùng thì
“Hừm.....”
Bịch
Rầmmmmm
Ngay khi Thanh Minh ngã sang bên cạnh thì cánh cửa mật thất cũng được cắt vuông góc và đổ về phía đối diện.
Rầmmm!
“Ô ô ô ô ô”
“Mở ra rồi!!”
“Thanh Minh à! Con đã vất vả rồi!”
Toàn thân Thanh Minh ướt đẫm mồ hôi. Hắn nhìn lên trần hang động tối tắm rồi lẩm bẩm.
“Thì ra....huynh trả thù ta bằng cách này đó hả?”
Chương môn sư huynh, huynh đúng là một lão già đáng ghét!!!
- Híhihihihi
Này, đúng có mà cười!!
Chết tiệt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook