Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 252 Đây là ta tự đào mồ chôn mình mà. (2)

 

Chapter 252. Đây là ta tự đào mồ chôn mình mà. (2)

 

“Hôm nay đạo trưởng vẫn không ra khỏi phòng sao?”

“Vâng. Đúng vậy thưa tiểu đoàn chủ.”

Hoàng Tông Nghĩa nheo mắt.

“Ăn uống thì thế nào?”

“Tiểu nhân đã để sẵn đồ ăn ngoài cửa. Và sau khi quay lại thì đồ ăn đã được ăn hết rồi ạ….”

“Hừm.”

Hoàng Tông Nghĩa quay đầu lại nhìn vào căn phòng mà Thanh Minh đang ở bên trong.

“Rốt cuộc thì đạo trưởng đang làm gì vậy…”

“Tiểu nhân không được phép vào trong nên không biết ạ.”

“Thật tình!”

Cánh cửa được đóng kín mít như không hề có ý định mở ra. Thanh Minh đã ở bên trong đó suốt 3 ngày mà không bước ra ngoài nửa bước.

‘Thanh Minh đạo trưởng là một cao thủ đã được toàn thể giang hồ công nhận. Chắc là đạo trưởng sẽ tự giải quyết được các vấn đề sinh lý bình thường của bản thân thôi…..Nhưng dù sao đạo trưởng vẫn là con người mà nhỉ? Hẳn là sẽ cảm thấy khó chịu lắm đây!?’

Hình như đạo trưởng đang làm chuyện gì đó quan trọng lắm. Nên mình có nhìn lén chắc cũng không bị để ý đâu.

Ngay khi hắn định nói gì đó.

“Aaaaaaaaaaa! Điên mất thôi!!!”

“Ơ?”

Hoàng Tông Nghĩa ngậm chặt miệng không dám hé răng nửa lời.

Ngay khi trong phòng phát ra một tiếng la hét khủng khiếp, Hoàng Tông Nghĩa vẫn không hề giật mình một chút nào. Và người hạ nhân trước mặt hắn ta lúc này cũng đang có cùng một biểu cảm như vậy.

Đạo trưởng đã như vậy suốt hay sao….

“Ngày thứ ba như vậy rồi à?”

“Vâng, tiểu đoàn chủ. Suốt 3 ngày trời đạo trưởng luôn trong tình trạng như vậy.”

“Hơ….thiệt tình!”

Cuối cùng Hoàng Tông Nghĩa chỉ biết lắc đầu.

Thiên tài thì luôn quái dị. Một kẻ như Thanh Minh quái dị cũng là một việc dễ hiểu thôi. Có điều khi chứng kiến những hành động kỳ cục ngay trước mắt thế này, hắn vẫn không thể không hoang mang được.

“Dù sao thì cũng hãy chăm lo bữa ăn cho đạo trưởng.”

“Vâng! Tiểu đoàn chủ!”

“Cả rượu nữa!”

“Dạ!”

Hoàng Tông Nghĩa xoay người thất vọng khi không thể tìm hiểu ra bất cứ điều gì.

‘Người phàm như mình thì sao hiểu được những thiên tài nghĩ gì kia chứ.’

Nhưng có một điều hắn khá chắc chắn.

Đó là mỗi lần Thanh Minh có động thái gì đó thì Hoa Sơn đều sẽ nhận được những lợi ích khổng lồ. Có lẽ lần này cũng sẽ không ngoại lệ?

‘Thanh Minh luôn mang lại tài lộc và may mắn. Thậm chí những điều đạo trưởng làm ra có thể được ví như bắt được “rồng” vậy.’

“Aaaaaaa! Tại sao mình lại không nghĩ ra thế này?!!!”

Thanh Minh lăn lộn trên đống giấy vương vãi khắp nơi và tự đánh vào đầu mình.

Nếu như Hoàng Tông Nghĩa nhìn thấy bộ dạng thê thảm này, có lẽ hắn sẽ tự vả vào cái miệng vừa đề cập đến rồng của bản thân rồi nhổ nước bọt cái toẹt xuống sàn cũng nên.

Nhưng Thanh Minh cũng chẳng có thời gian để tâm đến chuyện bản thân đang lôi thôi như thế nào.

“Đầu của ta đã bị đục một lỗ rồi hay sao?

Tại sao lại không nhớ ra khẩu quyết là gì chứ?

“Hựưư. Lẽ ra khi chưởng môn sư huynh kêu mình học hành thì mình nên nghe lời mới phải.”

Nhưng điều này không hoàn toàn là lỗi của Thanh Minh.

Việc học thuộc khẩu quyết của võ công tuyệt đối không phải là một việc dễ dàng. Đặc biệt là các môn võ thượng cấp, chỉ riêng khẩu quyết thôi đã hơn một cuốn thư sách dày cộp rồi. Nói cách khác, học thuộc một cách hoàn hảo tất cả các khẩu quyết là việc hoàn toàn bất khả thi. Nếu như con người có thể nhớ được tất cả các khẩu quyết thì còn cần bí kíp làm gì nữa?

Như vậy có mà điên mất.

Vốn dĩ bí kíp chính là để bổ trợ cho khả năng ghi nhớ thiếu sót của con người. Nhưng tình huống lúc này lại hoàn toàn đảo ngược. Thanh Minh đang sử dụng trí nhớ của mình để tạo nên nên chuỗi bí kíp thiếu hụt.

“Chỗ này là như thế này? Là như thế này đúng không nhỉ?”

Thật kỳ lạ.

Hắn có thể thi triển chiêu thức võ công nhưng lại không biết khẩu quyết là gì.

Tình huống này giống như việc hắn có thể xây hoản hảo một căn nhà nhưng lại đánh mất bản thiết kế vậy đó. Vì vậy mà bây giờ, hắn đang phải bóc tách căn nhà để vẽ lại bản thiết kế.

“Tại sao? Tại sao mình lại không nghĩ ra thế này? Cái tên này!!! Sao đầu óc của nhà ngươi lại kém cỏi như vậy chứ? Kiếp trước ta không có như thế này đâu!”

Thanh Minh không thể kìm chế được cơn giận dữ. Hắn cứ như vậy đánh thùm thụp vào đầu bản thân. Sau đó, đột nhiên hắn dừng lại, đôi mắt tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

“Ơ? Nghĩ ra rồi!”

Thật tình, kỳ lạ cực kỳ luôn ấy.

Rõ ràng bị đánh thì đầu óc phải tệ đi chứ? Đằng này lại thông minh hẳn ra, thậm chí còn giúp hắn nhớ ra khẩu quyết kia đấy!

Nếu cứ như thế này, có lẽ hắn sẽ vỡ đầu trước cả khi bí kíp được hoàn thành.

“Ô ô!!”

Thanh Minh vội vàng chạy đến bàn lôi giấy bút mực ra. Hắn bắt đầu múa bút viết một cách điên loạn tất cả các khẩu quyết vừa nhớ ra.

“Phải! Chính là nó!”

Cảm giác như sự tắc nghẽn đã được khai thông, tất cả những thứ khiến hắn đau đầu cho đến bây giờ đột nhiên đều sáng tỏ đến mức không thể tin được. Nếu lại bị tắc nữa, hắn lại sẽ điên loạn lăn lộn rồi tự đánh vào đầu.

Chuyện như vậy đã lặp đi lặp lại suốt 3 ngày rồi.

Nhưng nhờ vậy mà vài chục cuốn bí kíp đã hoàn thành được xếp gọn vào một góc phòng.

Trúc Diệp Thủ

Thái Hư Trường

Mai Hoa Tán Thủ

Thái Ất Chỉ

Lạc Hoa Bộ

Vân vân.

Việc chỉ đưa ra những bíp kíp võ công Hoa Sơn sẽ rất dễ phát sinh nghi ngờ, vì vậy mà hắn quyết định sẽ viết ra cả một công pháp võ công mới.

“Xong!”

Thanh Minh dơ cuốn bí kíp mới hoàn thành lên ngắm nghía.

Ám Hương Phiêu.

Nhiều thì cũng nhiều đấy.

“Chậc”

Hắn ném cuốn sách trên tay lên trên đống bí kíp. Và rồi đưa ánh nhìn khác lạ về phía góc phòng - nơi có cả vài chục cuốn bí kíp đang ở đó.

Phải.

Võ học của Hoa Sơn đa dạng và phong phú như vậy đấy.

‘Nghĩ lại lại thấy nổi da gà’

Nếu như hắn không hồi sinh thì có lẽ tất cả các bí kíp này đã thất truyền. Nghĩ đến đó, tất cả tóc tai của hắn dựng đứng lên.

‘Bực cả mình!!! Mấy cái tên khốn đó!!!’

Kẻ làm hắn bực mình không chỉ là lũ ma giáo độc ác, mà còn cả lũ Cửu Phái Nhất Bang hèn hạ không chịu ra tay giúp đỡ bọn họ.

“Ta sẽ không bao giờ quên nỗi oán hận này!”

Ta là Thanh Minh đấy, cái lũ chết tiệt kia!!!!

Cho đến bây giờ ta vẫn để yên cho các ngươi nhưng đừng hòng nghĩ là ta đã quên. Rồi ta sẽ đập vỡ đầu từng tên, từng tên một.

Thanh Minh run lên vì giận dữ rồi thở dài.

‘Bây giờ đại khái mọi thứ khác đều đã xong hết rồi.’

24 cuốn bí kíp được xếp gọn gàng hiện rõ trong mắt hắn ta.

“Haizz….vấn đề là…”

Vốn dĩ khi bước vào căn phòng này, hắn định là sẽ viết Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp đầu tiên. Nhưng vì một số lý do, Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp đã bị đẩy xuống cuối cùng.

Bây giờ hắn không thể trì hoãn thêm được nữa.

“Làm thế nào được nhỉ?”

Thanh Minh khoanh tay ngồi xuống bàn.

Là do hắn bí ư?

Lý nào lại vậy.

Hắn có thể quên các môn võ công khác nhưng Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp thì không bao giờ. Kiếm pháp này chính là nền móng của Hoa Sơn và cũng chính là nền móng của Thanh Minh. Ngồi không thì hắn cũng có thể đọc vanh vách khẩu quyết, ngay cả việc vẽ ra 24 cuốn đồ giải cũng chẳng có gì khó khăn cả.

Vậy thì lý do mà hắn không thể bắt đầu chỉ có một mà thôi.

“Phải cho bọn chúng cái gì được đây?”

Đương nhiên là Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp rồi.

Nhưng Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp mà Thanh Minh biết có tận 2 cái lận.

Một là dạng cơ bản của Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp đã có từ lâu đời tại Hoa Sơn.

Hai là dạng cải tiến của Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp do chính Thanh Minh sáng tạo ra ra.

Chuyện này thực ra chẳng có gì đặc biệt cả.

Một kiếm tu khi đạt đến một trình độ nhất định sẽ tái phân tích lại các kiếm pháp cơ bản và tìm ra phương hướng phù hợp nhất với bản thân. Thanh Minh ngay từ trước khi đạt đến cảnh giới Kiếm Tôn đã có thể cải tiến Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp. Và trong cuộc chiến với Ma giáo, kiếm thức này của hắn gần như đã đạt đến mức độ hoàn hảo.

Đó chính là loại hình kiếm pháp phù hợp với người được mệnh danh là Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh. Thực chiến tốt hơn một chút và khốc liệt hơn một chút.

“Hừmmmm”

Thanh Minh gãi gãi đầu.

“Dù có nghĩ như thế nào chăng nữa thì Hoa Sơn bây giờ có vẻ rất hợp với Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp của mình.”

Thứ nhất là tiện cho hắn trong quá trình chỉ bảo. Hơn nữa, tốc độ học kiếm pháp này nhanh hơn loại hình cơ bản rất nhiều.

Đặc biệt là do đặc tính thực chiến của nó, khi phải đối đầu với các môn phái khác sẽ đem lại hiệu quả rất lớn.

Nhanh và hiệu quả. Rất giống với tính cách của Thanh Minh. Để có thể khiến Hoa Sơn nhanh chóng có được thành quả thì không có loại kiếm pháp nào phù hợp hơn loại kiếm pháp này cả.

Có điều hắn không thể không đắn đo được.

Bởi vì nếu như hắn truyền thụ Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp đó sẽ làm lung lay đến căn nguyên của Hoa Sơn. Nếu như là kiếm pháp khác thì hắn sẽ chẳng khó nghĩ như thế này đâu. Nếu hắn cho là đúng thì sẽ truyền thụ như vậy. Nhưng Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp thì khác.

Nói thế nào được nhỉ?

Cảm giác như là nếu như hắn thay đổi kiếm pháp này thì sẽ khiến Hoa Sơn không còn là Hoa Sơn vậy đó.

Tại Đạo Gia, kiếm pháp không đơn thuần là công cụ tiêu diệt kẻ địch. Tất nhiên là hắn không đến mức nói linh tinh rằng kiếm pháp là để tầm đạo...

‘Mà là nó chứa đựng chính khí’

Thứ kiếm pháp Hoa Sơn theo đuổi là khai hoa. Và kiếm pháp có thể cụ thể hóa hoàn hảo tinh thần đó chính là Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.

Nếu như cải tiến Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp một cách vụng về, thậm chí có thể đánh mất đi chính khí mà kiếm pháp Hoa Sơn hàm chứa.

“Hừmmm”

Thanh Minh đang gãi đầu đến mức sắp chảy máu. Và rồi hắn đành buông tay xuống thở dài thườn thượt.

Nên đi theo căn bản?

Hay là đi theo đổi mới đây?

Tiếp tục đắn đo suy nghĩ, Thanh Minh cứ vậy nằm dài xuống sàn nhà.

   “Sư huynh, chưởng môn sư huynh, đệ nên làm thế nào đây?”

Hắn ném câu hỏi vào hư không rồi chờ đợi câu trả lời. Giọng nói của Thanh Vấn như văng vẳng đâu đây.

- Sao đệ lại phải khó nghĩ vì một chuyện không đâu như vậy? Không giống đệ tẹo nào.

  “Nếu như có sư huynh ở đây thì đệ đã chẳng phải đau đầu như thế này rồi. Tại có một mình đệ nên mới phải nghĩ đó! Để sau này đỡ phải nghe cằn nhằn!”

Mấy lão già chết tiệt.

Đã thế này thì phải cùng đến đây mà giúp đỡ người ta chứ. Các huynh cử một mình đệ đi như thế này để đệ phải làm tất cả như thế này sao? Ôi trời ơi!

- Đệ khó nghĩ cái gì nào?

  “ Đệ đang tự hỏi việc cải tiến kiếm pháp mà tổ tiên để lại liệu có phải là một việc làm đúng đắn?”

- Chỉ cần truyền thụ cả hai là được mà?

“Trời ơi! Biết ngay mà! Nếu truyền thụ cả hai thì tất cả mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn mất. 100 năm sau, bọn chúng sẽ chia bè kéo phái để đòi học cái gì cho mà xem!”

Con người vốn dĩ là như vậy đấy.

Thanh Minh đương nhiên là tin tưởng các môn đồ hiện tại. Nhưng sau khi hắn ta chết, hắn sẽ không thể kiểm soát được các môn đồ mới nhập môn nữa.

Nếu tính cả đến những chuyện đó thì việc truyền thụ cả hai kiếm pháp là một việc không tốt chút nào.

- Vậy đệ lo lắng cái gì chứ?

    “A, thực tình à! Kiếm pháp mà tiền nhân để lại....”

- Đệ chính là tiền nhân của chúng còn gì?

   “Ớ?”

Thanh Minh nghiêng đầu.

Là sao?

- Tiền nhân cũng có phân loại nữa sao? Nhập môn trước rồi học trước thì chính là tiền nhân thôi. Đối với bọn chúng đệ không phải là tiền nhân à?

   “Ơ?”

Ố ồ

Khoan đã. Như vậy cũng được nữa sao?

- Không có gì phải đắn đo cả. Điều đệ muốn chính là điều mà tiền nhân của chúng muốn. Ý chí của đệ chính là ý chí của tiền nhân. Mà không, ý của đệ chính là ý của Hoa Sơn. Cứ làm theo những gì đệ muốn đi.

     “Nhưng, nhưng mà....”

- Làm vậy thì là đại nghịch bất đạo sao?

Đôi mắt Thanh Minh lấp lánh.

    “Thực sự là không sao cả chứ?”

- Thế gian là một dòng chảy không ngừng thay đổi và biến hóa. Và....

Thanh Vấn mỉm cười hiền hòa.

- Đệ bây giờ chẳng phải đang trong dòng chảy của Hoa Sơn hiện tại hay sao? Hoa Sơn đang trong dòng chảy của đệ và đệ cũng đang trong dòng chảy của Hoa Sơn. Hãy cứ làm những điều mình muốn. Đó mới chính là Hoa Sơn thuận theo tự nhiên nhất.

    “Chậc”

Thanh Minh đứng dậy nắm chặt cây bút trong tay.

Hắn hiểu rất rõ, giọng nói đó không phải là giọng của Thanh Vấn. Đó chính là bản tâm của hắn đặt dưới cái tên Thanh Vấn mà thôi.

“Phải. Cũng đúng mà nhỉ. Mình chính là tiền nhân của bọn chúng!”

Đương nhiên hắn cũng không biết được rằng sau này khi lên tiên giới, liệu hắn có bị kéo lê bởi quan phán xử và bị tra tấn bằng roi da hay không....

“Thì không lên tiên giới nữa là được chứ gì!”

Cuối cùng Thanh Minh mở cuốn sách trống ra.

Tại đây hắn sẽ để lại tâm thức của bản thân.

Hoa Sơn kiếm pháp và cũng là Thanh Minh kiếm pháp.

Và đây cũng chính là cơ hội để hắn có thể thống nhất lại kiếm pháp của bản thân một lần nữa.

Đôi mắt Thanh Minh chìm sâu vào những dòng suy nghĩ.

“Được rồi!”

Thanh Minh ngồi yên nhìn những cuốn sách chất đống trước mặt hắn lúc này.

‘Đã qua bao lâu thời gian rồi nhỉ?’

Xem nào. Hắn cũng không biết nữa.

Kể từ hắn chấp bút viết Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp, hắn gần như đã quên mất khái niệm thời gian.

Hắn chép miệng nhìn đống bí kíp chất đầy trước mặt.

‘Dù sao thì cũng xong. Mặc dù vẫn chưa được hài lòng tuyệt đối cho lắm!’

Nhưng ở mức độ này là được rồi. Phần còn thiếu hậu thế sẽ giúp hắn hoàn thành sau.

Không phải chúng ta luôn phát triển những môn võ công tưởng chừng gần như hoàn hảo bằng cách tìm ra lỗ hổng và bổ sung hoàn thiện vào hay sao?

Đôi khi sự hoàn hảo không phải là một điều gì đó quá tốt đẹp.

Vì vậy mà không có gì để luyến tiếc cả.

Nhưng mà...

“Làm thế nào để mang đống này ra ngoài đây?”

Nếu như vác cả đống này đi thì thế nào cũng bị nghi ngờ cho mà xem.

“Hừm”

Quả nhiên là chỉ còn cách đó mà thôi.

Thanh Minh đứng dậy khỏi vị trí.

 

***

 

“Hừm”

Hoàng Tông Nghĩa rảo những bước chân chậm chạp.

Đã về cuối năm nên mặt trăng khá tối. Nhưng đi dạo một vòng như thế này vào buổi tối đã trở thành thói quen lâu năm của hắn ta.

‘Phân bộ Hoa Âm đã rộng lớn hơn rất nhiều.’

Vốn dĩ ban đầu hắn đã nghĩ rằng việc này có hơi quá sức. Nhưng khi chứng kiến những bước phát triển vượt bậc những năm gần đây, Hoàng Tông Nghĩa không thể ngừng cảm thán tầm nhìn xa trông rộng của phụ thân hắn - người đã tạo ra phân bộ Hoa Âm này.

Thêm vào đó, nếu như có thể tham gia vào hoạt động giao thương mà Hoa Sơn đã giành được lần này, phân bộ Hoa Âm thậm chí có thể còn lớn hơn cả Ân Hạ Thương Đoàn nữa.

“Vì vậy mà phải duy trì mối quan hệ với Hoa Sơn....Ớ?”

Hoàng Tông Nghĩa đang chìm đắm trong những suy nghĩ bỗng trợn tròn mắt kinh ngạc.

Thanh Minh đã đóng cửa trong phòng suốt 7 tuần trời cuối cùng đang chầm chầm mở cửa bước ra ngoài.

“A cuối cùng thì…ơ?”

Khuôn mặt vui mừng của hắn bỗng trở nên cứng ngắc.

Dạ hành phục.

Khuôn mặt được che chắn bởi một chiếc khăn màu đen.

Và phía sau hắn ta đang đeo một tay nải khổng lồ….

‘Trộm sao…?’

Nhưng, nhưng mà trộm sao lại chui từ trong đó ra vậy? Rõ ràng nơi đó là chỗ mà không phải tên trộm mà có là ông cố nội tên trộm có đội mồ sống lại cũng không thể sống sót được kia mà.

Ngay khi hắn đang đắn đo liệu có nên hét lên không thì tên trộm vẫy vẫy tay với hắn ta.

“Lâu rồi chúng ta mới gặp nhau.”

“Lẽ, lẽ nào….Thanh, Thanh Minh thiếu hiệp?”

“Vâng”

“Y phục của thiếu hiệp?”

“Hả?”

Thanh Minh cúi xuống nhìn y phục của bản thân rồi xua xua tay như thể chuyện đó chẳng có gì quan trọng cả.

“Tiểu đoàn chủ không cần phải bận tâm đâu. Ta đi một lát rồi sẽ về.”

Đi đâu ý à?

Này! Cái tên điên này! Ta đã mặc thế này rồi còn có thể đi đâu được đây!?

“Thiếu hiệp đi đâu vào đêm khuya khoắt thế này?”

“Ta ghé về Hoa Sơn một chuyến ý mà. Mà, nhớ mang bữa sáng cho ta đấy. Ta sẽ quay lại trước giờ cơm. Vậy nha!”

Thanh Minh vẫy vẫy tay chào rồi lao người bay đi.

Sau khi nhìn thấy bóng dáng của Thanh Minh lao về phía Hoa Sơn, Hoàng Tông Nghĩa mỉm cười.

‘Quên đi.’

Hãy xem tất cả chuyện này là một giấc mơ.

Có vẻ làm vậy sẽ tốt hơn cho sức khỏe của hệ thần kinh.

Cái tên điên đó!

THÔNG BÁO: NGÀY 13-14/3/2022 SẼ CHỈ CÓ 2CHAP/NGÀY DO TRANS BẬN VIỆC GIA ĐÌNH!

Hiện tại bọn mình đang cần tìm 1 bạn ở Hàn, có thể tạo tk naver và nạp tiền vào đó để giúp bọn mình có thể update raw đều đặn, nếu có ai có thể, xin ib fanpage Vlognovel nhé!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương