Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 251 Đây là ta tự đào mồ chôn mình mà. (1)

Chapter 251. Đây là ta tự đào mồ chôn mình mà. (1)

 

“Không được à?”

“…….”

“Không phải khi nãy mồm chém gió nói có thể cắt được Vạn Niên Hàn Thiết hay sao? Giờ không làm được à?”

Lạnh lùng quá.

Như có một phi đao bay tới ghim thẳng vào tim vậy.

Nhưng không sao, lưỡi nhanh hơn mắt mà.

“Được chứ.”

“Vậy là sao? Tóm lại là con có cắt được hay không?”

“Cắt, cắt được.”

“Hửm?”

Huyền Thương nghiêng đầu, cau mày lại.

“Vậy con nói rõ hơn chút đi. Tại sao…”

Giây phút đó, Huyền Linh bỗng hét toáng lên.

“Sao huynh lại chèn ép hậu bối thế hả!”

“…. Ta…Ta… khi nào chứ?”

“Chính huynh là người bày ra trò này nên huynh im lặng chút đi!”

“……”

Huyền Linh tặc lưỡi vài lần, quay đầu về phía Thanh Minh. Không hiểu sao khi nhìn thấy khuôn mặt đang vô cùng giận dữ lại chuyển sang cười tươi như hoa, hắn bỗng nhiên rợn da gà.

“Được rồi Thanh Minh à. Có lý do hết phải không?”

“Chắc, chắc vậy ạ…?”

 “Vậy chúng ta cùng nghe lý do trước nào.”

Aaaaa.

Dường như có một vầng hào quang hiện lên phía sau Huyền Linh trưởng lão. Đây mới chính là một đạo sĩ chân chính…..

Hể?

Hào quang không phải là của Phật giáo sao?

Đại khái là giống vậy đi…

“E hèm.”

Thanh Minh hắng giọng.

“Ầy, dĩ nhiên là con có thể cắt được Vạn Niên Hàn Thiết. Đương nhiên là cắt được chứ. Cắt được thì mới đúc được nồi mà luyện đan chứ.”

 “Đúng vậy, đúng vậy.”

“Nhưng lúc đúc cái nồi đó con đã vô cùng vất vả nên nguyên khí đã bị tổn hại rất nhiều.”

“Hửm????”

Huyền Linh trợn tròn mắt

“Ý con là con bị nội thương?”

“Ờm, chuyện này…. Vốn dĩ luyện Tử Tiêu Đan phải dốc toàn bộ nguyên khí vào…”

“Đúng! Đúng! Con đã dốc hết sức rồi!”

“Vâng! Chính xác luôn!”

Thanh Minh thở dài một hơi.

Nhưng ngay lúc đó, Huyền Linh lại lần nữa nghiêng đầu, như thể có điều gì lạ lắm.

“Nhưng mà… Nếu con tổn thương nguyên khí, sao con không ăn Tử Tiêu Đan?”

…. Hỏi hay đấy.

“À. Con vẫn chưa ăn.”

“Vậy thì nhanh ăn Tử Tiêu Đan để hồi phục nguyên khí đi. Có vấn đề gì hả?”

“À… chuyện này…”

Thanh Minh đảo mắt qua lại.

Giờ phải nói gì để thoát khỏi tình huống này cái đã!

“Lần này nếu dùng Tử Tiêu Đan thì chắc là võ công có thể tăng  thêm một cảnh giới nữa, vậy nên con định sẽ tĩnh dưỡng và dùng nó một cách cẩn thận.”

 

 “Ô ô!”

“Lại tăng thêm nữa á! Thiên địa ơi!”

Đừng có cảm thán nữa!

Không có chuyện đó đâu!

Trán Thanh Minh lấm tấm mồ hôi.

Sao mọi chuyện lại diễn biến thế này chứ hả!

Lão thiên gia ngó xuống mà coi….

Đây là ta tự đào mồ chôn mình mà.

Huyền Tông im lặng lắng nghe cuộc đối thoại từ nãy tới giờ, tóm tắt ngắn gọn.

“Vậy ý con là, con phải tĩnh dưỡng và dùng Tử Tiêu Đan để hồi phục nội thương thì mới có thể cắt Vạn Niên Hàn Thiết được.”

“Vâng, đúng là vậy đó, Chưởng môn nhân.

“Thế con cần bao lâu để tĩnh dưỡng?”

“Ờm…. Chắc là khoảng bảy tuần hoặc hơn ạ.”

“Vậy sao?”

Thanh Minh phong bế đan điền.

“Con đã định không nói ra… nhưng nội thương lần này thật sự rất nghiêm trọng…”

Ngay khi Thanh Minh làm ra vẻ như đang đau đớn, Huyền Linh ngay lập tức trợn tròn mắt, nói nhanh tới mức phun nước bọt.

“Tiểu tử này thật là! Nếu là nội thương thì phải nói ngay từ đầu chứ! Ta còn không biết lại cứ nghĩ con đang khỏe! Đau ở đâu? Đau nhiều không?

Hể?

Không cần phải nghiêm trọng vậy chứ?

Nhưng không chỉ một mình Huyền Linh phản ứng như thế.

Huyền Tông và Huyền Thương cũng đang nhìn hắn với khuôn mặt vô cùng nghiêm trọng.

“Thanh Minh.”

“Vâng, chưởng môn nhân.”

“Nếu con không biết chăm sóc bản thân thì mọi chuyện sẽ trở nên vô nghĩa.”

“…….”

“Hãy quên những gì ta nói và mau quay về tĩnh dưỡng đi. Mất bao lâu cũng được. Nếu cứ dùng nguyên khí chống đỡ trong tình trạng nội thương thế này thì có thể sẽ có chuyện lớn đấy. Sau này những trưởng lão khác cũng không được nói những lời khích tướng để tạo áp lực không cần thiết cho Thanh Minh.

“Vâng, thưa chưởng môn nhân.”

Hể…

Nhìn thấy bầu không khí đang dần trở nên nghiêm trọng, Thanh Minh bèn nở nụ cười gượng gạo.

‘Bị lừa thiệt luôn?’

Phải làm sao đây?

“Nhìn kìa, ai đang đến vậy?”

Chiêu Kiệt cười khẩy khi nhìn thấy Thanh Minh cắm đầu chạy về phía Bạch Mai Viện.

“Hắn lại đang làm gì nữa đây.”

“Hỏi là biết thôi mà.”

Chiêu Kiệt chặn hơn nửa lối vào, giơ tay ngăn cản Thanh Minh đang chạy đến.

“Thanh Minh. Chưởng môn nhân….”

“Tránh ra!!!”

Vèo.

“AAAAAAAAAAAA!!!”

Thanh Minh ném Chiêu Kiệt đang đứng chặn cửa ra xa rồi chạy thẳng vào trong Bạch Mai Viện.

“………..”

Nhuận Tông nhìn thấy cảnh đó, hai khóe mắt khẽ run lên.

‘Có chuyện gì vậy ta?’

Lâu lắm rồi mới thấy đệ ấy gấp gáp như vậy nhỉ?

Nhuận Tông không hề quan tâm tới Chiêu Kiệt bị ném đi đằng xa, hắn chỉ cảm thấy lo lắng cho Thanh Minh đang rất khẩn trương kia.

Đùng! Đùng!

Với những bước chân vô cùng thô bạo, Thanh Minh lần nữa thò đầu ra ngay lối vào của Bạch Mai Viện.

Nhuận Tông nhìn Thanh Minh bằng đôi mắt không yên lòng.

“Thanh Minh…”

“Hả?”

“Đệ lại phạm tội gì nữa rồi. Đừng làm như vậy nữa và tự suy ngẫm lại đi. Ta sẽ cầu xin giúp cho đệ.”

Mọi chuyện hẳn là như vậy. Cái cách mà hắn ta bước ra ngoài mang theo một tay nải thật to chẳng khác gì cảnh đào tẩu trong đêm cả. Chỉ khác là bây giờ không phải buổi đêm thôi.

“Sư huynh.”

“Được rồi. Đệ nói ta nghe xem.”

“Ta sẽ hạ sơn ít hôm.”

“…Đệ đi đâu?”

“Ta sẽ đi tĩnh dưỡng cơ thể ở Hoa Âm vậy nên đừng có đi tìm ta! Cũng đừng tới đó tìm ta!”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Thanh Minh à, đệ nghĩ kỹ chưa.

Trừ khi ta hóa điên thôi, không thì không có nhu cầu tìm đệ đâu.

“Đệ đã nói với chưởng môn nhân chưa?”

“Rồi!”

“Ừm, vậy đi đường cẩn thận.”

Nếu đã như thế thì không cần về cũng được.

Nhất định phải suy nghĩ thấu đáo nhé Thanh Minh. Không ở Hoa Sơn thì đệ còn vui vẻ hơn nữa á.

“Vậy ta đi đây!”

“… Ừm, đi đi.”

Thanh Minh không nói hai lời chạy thẳng ra sơn môn. Nhuận Tông nhìn bóng lưng hắn chạy đi, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối.

‘Thật tốt quá.’

Chỉ cần Thanh Minh đi vắng vài ngày thôi là mùa xuân sẽ thật sự về với Hoa Sơn.

Nhưng mà.

Mùa xuân về với Hoa Sơn tức là một nơi nào đó sẽ phải “gánh” cái mùa đông khắc nghiệt.

Nhuận Tông nhắm mắt lại một chút, bày tỏ sự thương tiếc đến những người phải chịu đựng “mùa đông” kinh khủng kia.

***

Ân Hạ Thương Đoàn, phân bộ Hoa Âm.

Ầm!

“Kẻ….”

‘Là kẻ nào?’

Hoàng Tông Nghĩa muốn hô to lên như thế nhưng đáng tiếc, mong muốn của hắn không thể thực hiện được.

‘Sao hắn lại ở đây?’

Lý do rất đơn giản, bởi vì người vừa xông vào vừa đá muốn hỏng luôn cánh cửa là một nhân vật vô cùng quen thuộc.

Người mà trong quá khứ hắn từng gọi là tiểu đạo trưởng.

Nhưng bây giờ, Thanh Minh đã trở thành người mà hắn không thể gọi bằng danh xưng đó nữa.

“Đây không phải là Hoa Sơn Thần Long thiếu hiệp hay sao?”

“Đừng có dùng mấy cái biệt danh kì lạ đó, cứ gọi ta là Thanh Minh đi.”

“….Gọi như vậy cũng được ư?”

Hoàng Tông Nghĩa nhìn Thanh Minh với cặp mắt vô cùng ngỡ ngàng.

Hắn gặp Thanh Minh cùng lắm chỉ khoảng hai năm, nhưng trong hai năm này vị thế của Thanh Minh đã tăng lên rất cao.

Thiên Hạ Đệ Nhất Hậu Khởi Chi Tú.

Thần Long của Hoa Sơn.

Bậc Thầy Kiếm Đạo sinh ra từ Hoa Sơn.

Ngoài ra, mọi người còn gọi Thanh Minh bằng rất nhiều những từ ngữ đi kèm khác. Có lẽ, kẻ không cảm nhận được sự khác biệt vị thế trên giang hồ của Thanh Minh chắc chỉ có người của  Đường Môn và Hoa Sơn thôi.

Ở Hoa Âm, ảnh hưởng của Hoa Sơn vô cùng lớn. Bây giờ cái tên Thanh Minh khéo còn nổi hơn cả người có tiếng nói nhất Hoa Sơn là Chưởng môn nhân Huyền Tông, hắn còn có thể nói gì nữa đây?

Nếu có vấn đề cần phải nói thì chắc là bản tính của hắn tỉ lệ nghịch với danh tiếng, không hề thay đổi chút nào.

“Trước sau như một” thường được dùng với nghĩa tốt, nhưng “trước sau như một” gắn với hai chữ Thanh Minh lại tạo ra cái phản ứng đáng buồn.

“Nhưng thiếu hiệp có chuyện…”

“Cho ta một phòng!”

“… Phòng?”

“Đúng vậy.”

Thanh Minh gật gật đầu

“Ta có việc cần làm nhưng không thể làm ở Hoa Sơn được. Chọn cho ta một phòng và không cho phép bất kì ai lại gần.”

“Việc này không có gì khó.”

Hoàng Vấn Dược có ra lệnh là nếu Thanh Minh đưa ra yêu cầu hợp lý thì đừng nhiều lời mà cứ làm theo ý hắn. Và dù không có mệnh lệnh này đi chăng nữa, câu trả lời của Hoàng Tông Nghĩa cũng sẽ không thay đổi.

Có nơi nào trên giang hồ có thể từ chối yêu cầu thuê phòng của Hoa Sơn Thần Long chứ?

Có là Thiếu Lâm thì cũng sẽ dọn phòng cho hắn trước rồi suy nghĩ đối sách sau.

Nhưng nếu muốn nói vấn đề nằm ở đâu,…

“Cho ta cơm một ngày ba bữa, nhiều dinh dưỡng và dầu mỡ tí. Rượu thì phải là loại cao cấp nhất nha! À, buổi tối cho ta thêm một bầu rượu nữa cũng được. À không, hai bầu rượu!

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“…….”

Thì là ở việc tiểu tử thối này là một đạo sĩ.

“Chỉ cần những thứ đó thôi sao?”

“Những việc khác ta sẽ tự lo, các người chỉ cần lo cơm nước cho ta thôi.”

“Ừm, đã rõ. Ta sẽ làm theo ý của thiếu hiệp.”

“À còn nữa…!”

“Hả?”

Thanh Minh cười rạng rỡ.

“Ta vội vàng xuống núi nên không mang theo ngân lượng, cho ta ít ngân lượng đi.”

“………”

Tiểu tử thối này là đạo sĩ!

Tiểu tử thối này là đạo sĩ!

Tiểu tử thối này là đạo sĩ!

Sau khi được Hoàng Tông Nghĩa hướng dẫn, Thanh Minh chiếm một căn phòng rồi ngồi xuống, mồm liên tục nói không được ai đến gần, sau đó khóa cửa lại.

Và rồi, hắn mở tay nải ra, lấy một cuốn sách trắng và giấy bút đã chuẩn bị sẵn ra.

“Hừ. Thà chết còn hơn què!”

Tình huống có vẻ căng thẳng nhưng nếu nghĩ theo chiều hướng ngược lại thì đó sẽ là một cơ hội tốt. Nếu có thể tạo ra tình huống tìm thấy Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp trong mật thất của chưởng môn nhân thì sẽ không có ai nghi ngờ.

Ai có thể tưởng tượng ra sẽ có kẻ điên nào đó đã xâm nhập vào mật thất được làm bằng Vạn Niên Hàn Thiết và bỏ mật tịch vào đó chứ?

‘Vấn đề là ở đây.’

Thanh Minh than thở khi nhìn vào mấy quyển sách đang bày trước mặt.

‘Cứ ném đại mật tịch vào đó thì cũng không được.’

Mặc dù Thanh Minh được mọi người ngầm công nhận là Đệ Nhất Cao Thủ Hoa Sơn nhưng thân phận của hắn vẫn không khác gì tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất.

Một Thanh Minh như thế lại đi dạy Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp thì nhìn thế nào cũng vô cùng kì lạ.

Vậy nên tốt hơn hết là để Vân Kiếm hoặc Huyền Thương có thể hiểu được đại khái bằng cái mật tịch này. Sau đó thông qua những gì họ chỉ dạy, tất cả đều sẽ luyện được Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.

Nhưng vấn đề là…

‘Hầy, phát điên mất. Bọn họ có thể minh ngộ kiếm pháp chỉ bằng việc tìm thấy mật tịch này không ta?’

Tại sao Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp được gọi là cốt lõi của Hoa Sơn và cũng là kiếm pháp đại biểu cho Hoa Sơn?

Nhìn vào một kiếm môn tương tự Hoa Sơn là Võ Đang, môn phái này sở hữu rất nhiều kiếm pháp đỉnh cao phải kể đến như Thái Thanh Kiếm Pháp, Đại Lưỡng Ý Kiếm Pháp, hay Triều Dương Kiếm Pháp.

Tuy nhiên, Hoa Sơn chỉ có một kiếm pháp duy nhất là Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.

Nói dễ nghe thì là trung thành với một kiếm pháp, nói khó nghe thì võ công cũng chỉ có mỗi một bí tịch, một môn phái không có sự đa dạng về công pháp, bí tịch.

Vì sao lại thế?

Bởi vì, Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp vô cùng khó hiểu.

Cho dù ngươi bắt đầu tu luyện từ lúc đôi mươi nhưng phải đến khi tứ tuần mới lĩnh ngộ hoàn toàn.

Không phải là không có cấp độ cao hơn nhưng hầu hết môn đồ Hoa Sơn đều không dám luyện tầng tiếp theo, dù cho họ đã tu luyện Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp cả cuộc đời của mình.

Và Thanh Minh có nghĩa vụ truyền thụ lại Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp một cách thích hợp.

“Bằng mật tịch thôi thì không được.”

Chỉ vứt mật tịch ở đó rồi bảo bọn họ lĩnh ngộ Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp thì không khác gì cho người mù ngân lượng rồi bảo họ ra cắm cọc ngoài đảo Hải Nam, trên đường về thì lượm giùm ba trái đường quả cả.

Vì vậy, cái hắn cần làm bây giờ không phải là mật tịch mà là một đồ giải cho Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.

Một cuốn là một kiếm thức.

Tất cả là hai mươi bốn cuốn!

Phải làm nhanh nhất có thể mới được.

“Hầyyyyy!”

Thanh Minh gãi đầu. Hắn tự hỏi kiếp trước mỗi năm có cầm bút được một lần hay không mà kiếp này phải viết bao nhiêu cuốn sách rồi.

“Dù gì thì cũng phải làm thôi!”

Đã làm thì phải làm cho trót!

Để Đường Tiểu Tiểu có nhìn qua thì cũng sẽ ‘A! Thì ra là thế này!’, chi tiết tới mức nhìn phát hiểu luôn!

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

Soạt. Soạt. Soạt.

Thanh Minh bắt đầu cẩn thận mài mực.

“Chuyện đã thế này rồi! Nhân cơ hội này ta sẽ lại viết kín luôn!”

Một ngọn lửa bùng lên trong mắt hắn.

Đây không chỉ là Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.

Vì trọng điểm là bọn họ phải học được cơ bản ngay lập tức nên những võ giả nào ở Hoa Sơn chưa từng lĩnh ngộ được cũng phải nhân cơ hội này mà nhồi nhét vào.

Nếu bỏ lỡ dịp này, cơ hội lĩnh ngộ võ công tự nhiên có thể sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

“Hừm!”

Hít vào một hơi, hắn mở một cuốn sách trống ra và bắt đầu vẽ kín cuốn sách bằng một tốc độ khủng khiếp.

Với tư thế thẳng tắp, tay viết liên tục không ngừng, mắt hắn bắt đầu trở nên mơ hồ.

Soạt soạt soạt.

Ngay sau đó chỉ còn tiếng hít thở của hắn, tiếng sột soạt của bút lông ma sát trên mặt giấy vang vọng trong căn phòng.

 

 

 THÔNG BÁO: NGÀY 13-14/3/2022 SẼ CHỈ CÓ 2CHAP/NGÀY DO TRANS BẬN VIỆC GIA ĐÌNH!

Hiện tại bọn mình đang cần tìm 1 bạn ở Hàn, có thể tạo tk naver và nạp tiền vào đó để giúp bọn mình có thể update raw đều đặn, nếu có ai có thể, xin ib fanpage Vlognovel nhé!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương