Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 249 Đừng nói như vậy nữa! (4)

 

Chapter 249. Đừng nói như vậy nữa!(4)

 

Cứ mỗi ngày trôi qua, các môn đồ Hoa Sơn phái lại không thể kiểm soát được trái tim đang run rẩy bên trong lồng ngực họ.

“Cơ thể của ta sao lại thay đổi như thế này?”

“Thiên địa ơi....Sáng nay ta thức dậy đã đập đầu vào trần nhà đấy.”

“Sao thế?”

“Ta định vùng dậy nhẹ nhàng thôi. Vậy mà toàn bộ cơ thể lại bay lên tận trần nhà.”

“Cơ thể này cứ như là không còn là của ta nữa vậy!”

Sức mạnh của Tử Tiêu Đan thật tuyệt vời.

Không, đối với họ mà nói chuyện này thực sự quá kinh ngạc. Ai có thể tưởng tượng được việc chỉ uống mỗi một viên linh đan thôi mà nhục thể lại thay đổi nhiều như thế này kia chứ?

Những tưởng rằng chỉ có nội lực tăng lên mà thôi, nhưng trên thực tế toàn bộ cơ thể của bọn họ đã thay đổi.

Đặc biệt là họ có thể cảm nhận được rất rõ ràng loại linh đan này tuyệt vời hơn rất nhiều so với Mai Hoa Đan trước đây mà Thanh Minh cho bọn họ uống.

“Nhà xí vẫn đông lắm hả?”

“Đừng có nhắc đến nữa. Hôm nay ta đã đi tiểu tiện suốt nhất trà khuynh đấy”

“Thế có mà chết! Đừng có nói linh tinh vớ vẩn nữa!”

“Ta nói thật mà lại!!!”

Đại đa số các môn đồ đều không thể tự đào thải tạp chất ra khỏi cơ thể giống như nhóm của Bạch Thiên. Nhưng tuyệt đối không phải là linh đan không có tác dụng mà là họ đang thanh lọc nhục thể.

Cảnh giới mà rất nhiều võ giả mơ ước lại có thể có được chỉ bằng việc uống một viên linh đan.

Đương nhiên là vẫn sẽ có những khác biệt nhất định so với cảnh giới mà bản thân tự rèn luyện mà có. Nhưng việc linh đan đem lại hiệu quả to lớn là một việc không thể phủ định.

Trong lúc ăn cơm, tất cả mọi người đều không dấu nổi sự hưng phấn. Nhà ăn đầy ắp những tiếng ồn ào thảo luận nhưng không một ai có ý kiến gì về chuyện đó cả.

Tâm trạng của tất cả môn đồ Hoa Sơn lúc này chỉ có thể diễn tả bằng một từ mà thôi “say”

Và tiếng ồn đó chỉ dịu đi khi một câu nói vang lên.

“Cứ như thế này chúng ta sẽ còn mạnh hơn cả Hoa Sơn trong quá khứ nữa cho mà xem!”

“Ơ?”

Tất cả không hẹn mà gặp, đồng loạt im lặng.

Bọn họ quay lại nhìn chằm chằm vào nơi phát ra âm thanh đó.

Người phát ngôn ra câu nói đó là một Bạch Tử Bối. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh bằng một khuôn mặt vô cùng bối rối. Sao bọn họ lại phải ứng như vậy chỉ vì một câu nói thế này?

“Ơ?”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Tất cả không nói gì không phải là vì hoang mang trước câu nói đó. Mà là bởi vì câu nói đó giờ đây đã không còn nghe như một câu nói đùa như trước kia nữa.

Đương nhiên không ai là không biết mục tiêu của chưởng môn nhân Huyền Tông chính là tái hiện lại hào quang năm xưa của Hoa Sơn.

Nhưng đại đa số những người ở đây đều trong tình trạng bị ép buộc luyện tập bởi một kẻ đột nhiên xuất hiện là Thanh Minh mà thôi. Họ chưa từng nghĩ Hoa Sơn có thể có bước phát triển đột phá nào cả.

Mặc dù gần đây ngoài Thanh Minh ra thì cũng có một vài sư huynh khác cũng náo loạn không kém….

Dù sao thì!

Giấc mơ tưởng chừng là viển vông đó giờ đây lại không hề xa vời chút nào.

“Không gì là không thể. Ta nói đúng mà?”

“Cái tên tiểu tử này. Ăn nói cho....”

“Mặc dù ta không biết Hoa Sơn trong quá khứ mạnh như thế nào. Nhưng rõ ràng là hiện tại chúng ta đã mạnh lên rất nhiều rồi.”

“Ừm....”

“Tông Nam đã thua chúng ta. Cả lũ Võ Đang cũng đã là kẻ bại trận dưới kiếm của đại sư huynh còn gì!? Không biết chừng chúng ta cũng đã mạnh lên rất rất nhiều rồi đấy?”

“Nếu bị Thanh Minh đánh cho một cái chắc là đệ sẽ phải thay đổi suy nghĩ thôi!”

“Nói một cách công bằng thì chẳng phải chúng ta là những người đã chịu đựng được tên tiểu tử Thanh Minh đó hay sao?”

Khuôn mặt tất cả mọi người dần trở nên nghiêm trọng.

Thực sự ngay cả bọn họ cũng không biết bản thân đã mạnh đến mức nào. Bởi vì đại đa số bọn họ đều không có cơ hội ra ngoài giang hồ để có những trải nghiệm thực tế.

Họ chỉ có thể phỏng đoán thông qua những hoạt động và lời nói của Thanh Minh và Bạch Thiên mà thôi.

Bạch Thiên trước khi uống Tử Tiêu Đan vốn dĩ đã mạnh hơn Ngũ Long. Nếu như vậy thì bây giờ hắn ta phải mạnh đến mức nào đây?

Và cả những kẻ ở đây nữa, họ đã mạnh lên bao nhiêu chứ?

“Chỉ có một điều chắc chắn ở đây mà thôi....”

Khi Bạch Thương cất lời, tất cả mọi người đều quay sang nhìn chằm chằm vào hắn ta.

“Giấc mơ đó bây giờ không phải là điều không thể nữa rồi.”

Toàn bộ nhà ăn gật đầu tán thành.

“Tất cả hãy nghe đây. Bạch Thiên sư huynh, Lưu sư muội và cả các đệ tử đời ba để luyện chế linh đan cho chúng ta đã phải đến Vân Nam xa xôi lăn lộn vất vả. Vì vậy để báo đáp ân tình này, chúng ta phải luyện tập chăm chỉ hơn nữa!!!”

“Đương nhiên rồi, sư huynh!!”

“Sư thúc! Bọn con sẽ cố gắng hết sức!!!”

Bạch Thương gật đầu hài lòng.

“Tất cả hãy ăn thật nhiều vào để có sức luyện tập! Hãy luyện tập đến chết để những lời nói ngày hôm nay một ngày nào đó sẽ không còn là giấc mơ nữa!!!”

“Vâng!”

Cùng với những tiếng trả lời vang lên hào hùng, các môn đồ Hoa Sơn bắt đầu ăn một cách có phần hơi quá khích.

Ở một góc nào đó, Đường Tiểu Tiểu đang dùng bữa và chứng kiến tất cả mọi chuyện.

‘Không phải chuyện đùa đâu’

Sức mạnh của Tử Tiêu Đan đã được nàng ta trải nghiệm bằng chính cơ thể mình. Và đến tận lúc này, nàng vẫn chưa thể tin nổi viên linh đan đó lại có dược hiệu kinh khủng như vậy.

Đường Tiểu Tiểu từ trước đến nay chưa từng tưởng tượng ra trên đời này lại có một loại linh đan như vậy.

Nhìn mà xem này.

Ánh mắt không dấu nổi sự mạnh mẽ của đám môn đồ Hoa Sơn

‘Trên giang hồ làm gì có nơi nào tụ tập nhiều kẻ có nội công hùng hậu như thế này kia chứ?’

Ngay cả Thiếu Lâm cũng chẳng thể như vậy được.

Đương nhiên nàng ta chưa từng được đến Thiếu Lâm nên tất cả chỉ là phỏng đoán. Nhưng nếu như chỉ nhìn vào nội công thì Hoa Sơn chắc chắn đang ở đẳng cấp đệ nhất thiên hạ.

Thậm chí võ công của họ rồi sẽ còn hơn cả Hoa Sơn trong quá khứ nữa ấy chứ?

‘Thực sự sẽ không còn là giấc mơ nữa.’

Đường Tiểu Tiểu cắn chặt môi.

Khi tất cả đang bùng cháy ý chí thì một mình nàng ta lại rơi vào trạng thái hoang mang ngơ ngác. Bởi vì hiện tại nàng cũng đã trở thành một môn đồ của Hoa Sơn rồi.

‘Ta cũng phải cố gắng hết sức mới được!!’

Ta đã có đủ nội công rồi, giờ chỉ cần chăm chỉ luyện tập nữa thôi. Một ngày nào đó tên tuổi của ta có thể vang danh thiên hạ.

Ta sẽ cho cả thiên hạ này biết đến cái tên nữ kiếm tu Hoa Sơn - Đường Tiểu Tiểu chứ không phải là nữ nhi của Môn chủ Đường Môn nữa.

‘Từ ngày mai, ta sẽ luyện tập cho đến chết thì thôi!’

Nhưng Đường Tiểu Tiểu không hề hay biết rằng.

Việc Thanh Minh đã quay trở về có ý nghĩa như thế nào.

 

***

 

“Hic...hiccccccc”

Đường Tiểu Tiểu giật mình hoảng hồn khi nhìn vách đá dựng đứng không hồi kết dưới chân.

“Hựưưưưư”

“Áaaaaaaaaa”

“Cứu, cứu ta với....”

Roẹt

Một người nào đó trượt chân rơi thẳng xuống vách đá cheo leo.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

“Hic!”

“Đường sư muội! Tỉnh táo lại đi!”

Nhờ tiếng gào thét đó, Đường Tiểu Tiểu giật mình lấy lại tinh thần bám chặt vào tảng với khuôn mặt xanh lét như tàu lá chuối.

“Hựưưưư. Những tưởng rằng không có tên điên đó ở đây nên một thời gian thì không phải làm mấy việc như thế này nữa!!!”

“Những tưởng rằng chúng ta đã mạnh hơn nên chuyện này sẽ thoải mái hơn một chút.....chết tiệt!”

Thật là vô vọng!

Đường Tiểu Tiểu với tay tóm chặt vào phần nhô ra trên vách đá.

“Hựưưuưuư!!!”

Sau đó nàng ta kéo cơ thể lên một cách nặng nề.

Đương nhiên nàng cũng là một võ giả.

Mặc dù tại Đường Môn, nàng không được truyền thụ bí kíp của gia môn. Nhưng vẫn được truyền thụ nội công. Khi đến Hoa Sơn lại được dùng thêm Tử Tiêu Đan nữa nên nguyên khí của nàng ta giờ rất hùng hậu.

Vì vậy mà cho dù vách đá có dốc thế nào chăng nữa thì nàng cũng chẳng phải là kẻ vô dụng không thể leo lên nổi.

Nhưng đấy là khi không bị buộc với một sợi dây thừng quanh người.

Đường Tiểu Tiểu đưa đôi mắt run rẩy nhìn xuống phía dưới.

Sợi dây quấn quanh người nàng ta lúc này được buộc vào một tảng đá lớn. Ngay khoảnh khắc đó, Đường Tiểu Tiểu đã không thể nhịn được mà hét lên.

“Treo một tảng đá lớn thế vào người thì làm sao mà leo núi được chứ?? Chuyện này cũng quá điên rồ rồi?!!!”

“Đường, Đường sư muội! Đừng có gào lên như vậy. Sẽ bị rơi xuống đấy!”

“Ặaaaaaac!”

Nàng ta ngẩng đầu lên nhìn về phía đỉnh núi. Đôi mắt nàng bắt đầu hằn lên những đường gân máu.

“Cái tên tiểu tử điên khùng chết tiệt đó!!!”

Nói gì thì nói, hắn ta cũng là người mà nàng từng nghĩ sẽ thành thân. Nhưng khi nhận ra hắn là loại người như thế nào thì thay vì muốn thành thân, Đường Tiểu Tiểu chỉ muốn đập vỡ đầu hắn ra mà thôi.

‘Trên thế gian này vẫn còn một nơi như thế này sao?’

Hoa Sơn là nơi đã vượt qua mọi thường thức trước đây của Đường Tiểu Tiểu.

Ừm thì coi như chuyện tu luyện kiểu như thế này là bình thường đi.

Đương nhiên mỗi môn phái đều sẽ có những phương pháp tu luyện riêng. Ngay cả khi phương pháp đó có vô lý và nguy hiểm như thế nào thì nàng ta vẫn phải tôn trọng.

Nhưng vấn đề ở đây không phải là như vậy.

Cái môn phái kiểu quái gì mà đệ tử đời ba lại đi chỉ đi chỉ đạo tu luyện cho đệ tử đời hai thế này?

Theo như nàng ta biết thì Thanh Minh rõ ràng là đệ tử đời ba - Thanh Tử bối. Còn những người đang cheo leo trên vách núi lúc này có cả những sư huynh đệ tử đời hai thuộc Bạch Tử Bối.

Nhưng kỳ lạ thay, lại chẳng có ai có ý kiến gì khi một đệ tử đời ba đứng ra chỉ dạy các đệ tử đời hai cả.

Không! Dễ dãi một tí thì cũng cố hiểu được thôi.

Có thể hiểu được mà.

Đường Tiểu Tiểu hướng ánh mắt xuống phía dưới xa xôi.

‘Tại sao các người lại không ai cản tên tiểu tử đó lại chứ?!’

Khi gặp phải chuyện phi lý như thế này thì bề trên sẽ là người đứng ra giải quyết. Nhưng Vân Tử bối – những người lẽ ra phải đứng ra ngăn cản Thanh Minh thì lại thản nhiên thốt ra những câu như thế này.

‘Hahahaha. Nếu như thế này sẽ rất dễ bị thương đấy. Nhưng các con đừng lo lắng. Bọn ta sẽ ở bên dưới canh chừng để các con có rơi xuống cũng sẽ không bị thương.’

Chuyện này không phải là quá điên rồ rồi sao?

“Hựưưư”

Đường Tiểu Tiểu run rẩy vươn tay ra.

“Sư muội! Cố gắng thêm một chút nữa thôi!”

“Ưaaaaaa!”

Nếu không có những lời cổ vũ từ các sư huynh, có lẽ nàng đã rơi xuống từ lâu rồi.

Đỉnh núi đã hiện ra trong tầm mắt của nàng ta. Đường Tiểu Tiểu nghiến răng cố leo mình lên trên đỉnh núi.

“Hự!”

Vừa đến nơi, nàng không thèm nghĩ đến chuyện đứng dậy mà cứ thế bò lổm ngổm rồi ngã quỵ trên mặt đất.

“Hộc! Hộc!”

Đất cát chui vào miệng nhưng giờ phút này nàng cũng không còn đủ sức lực để quan tâm tới chúng nữa.

Chỉ mới cách đây không lâu thôi, nàng thậm chí không thể tượng tượng được sao trên đời này lại có một chuyện như thế này.

Đường Tiểu Tiểu vốn là một tiểu thư khuê các, là ái nữ gia giáo của Đường Môn. Vậy mà nữ nhi đấy lúc này lại đang nằm sõng xoài thẳng cẳng trên mặt đất.

“Ưaaaaa. Chết tiệt!!!”

Đường Tiểu Tiểu chống hai tay xuống đất vực người đứng dậy. Một lát sau, nàng ta đã được chứng kiến một thảm cảnh xảy ra ngay tại nơi này.

“Ưưưưư”

“Hựưưưư”

“Ta, ta chết mất thôi....phù phù!!”

Tử Tiêu Đan đã khiến các môn đồ Hoa Sơn trở nên mạnh mẽ.

Nhưng sự mạnh mẽ luôn chỉ mang tính chất tương đối mà thôi. Sức mạnh càng lớn, thì các đợt tu luyện sẽ càng gian nan.

Nhìn cảnh tượng các sư huynh đang gập chân lại rồi lại duỗi chân ra khi đang vác một tảng đá khổng lồ trên lưng, Đường Tiểu Tiểu á khẩu không nói nên lời.

‘Bọn họ bị điên hết rồi sao?’

Trên thế gian này làm gì có môn phái nào như thế này chứ?

Mình thực sự đã tự dấn thân đến đây ư?

Đôi mắt nàng tràn ngập sự hoảng loạn, sợ hãi khi nhìn thấy Thanh Minh.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Khác với các sư huynh đệ khác đang rên rỉ, hắn ta nằm đó một cách thản nhiên.

“Ha”

Đúng là một cảnh tượng chẳng có gì kỳ lạ cả.

Bởi vì hắn đang nghỉ ngơi kia mà. Dáng vẻ đó là đương nhiên rồi.

Có điều, vấn đề ở đây là tảng đá mà hắn đang nằm lên là 1 tảng đá to gần bằng một cái nhà và Bạch Thiên đang vác trên lưng tảng đá đó.

“Hự....ư...... Chết tiệt!!!!!!”

Thanh Minh đang nhai khô bò trên tảng đá không ngừng nhấp nhổm.

“Sư thúc, chậm quá!!!”

“Hừ!”

Bạch Thiên hét lên một tiếng như thú rừng rồi bắt đầu thu chân lại rồi lại duỗi ra một cách quá khích.

“Tốt! Tốt lắm! Đúng là như vậy!!!”

Thanh Minh cười khúc khích.

Đường Tiểu Tiểu há hốc miệng. Sao cuộc sống có thể khốc liệt đến mức độ này chứ?

‘Điên mất thôi. Tu luyện gì mà như tra tấn vậy?’

Cho dù có suy nghĩ như thế nào thì rõ ràng những hành động này chính là đang muốn hủy hoại nhục thể. Tại Đương Môn chẳng có ai tu luyện kiểu như thế này cả.

Khuôn mặt nàng dần trở nên cứng đờ và lộ rõ sự bất mãn.

“Còn làm gì đấy?”

“Dạ?”

Thanh Minh khẽ quay đầu lại nhìn chằm chằm vào nàng ta.

“Không tập à?”

“Cách tập này.....”

Đường Tiểu Tiểu đang định nói gì đó ngay lập tức cạn ngôn.

Bên cạnh Bạch Thiên.

Lưu Lê Tuyết cũng đang vác một tảng đá có kích thước y hệt của Bạch Thiên và đang luyện tập với tốc độ tương đương như vậy.

Khuôn mặt xinh đẹp từng khiến Đường Tiểu Tiểu cảm thán đang rối tung rối mù lên bởi mồ hôi và bùn đất. Tuy vậy nhưng Lưu Lê Tuyết chỉ tập trung vào luyện tập bằng một khuôn mặt vô cảm.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Đường Tiểu Tiểu khẽ nắm chặt nắm đấm.

“Làm sao?”

Trước câu hỏi của Thanh Minh, Đường Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên.

“Đằng kia”

“Không phải đằng kia mà là sư huynh.”

“Vâng, sư huynh!”

“Làm sao?”

“Ta có thể vác thêm một tảng đá nữa được không?”

“Cứ tự nhiên”

“Vâng!”

Đường Tiểu Tiểu ngay lập tức tìm lấy hai tảng đá có kích thước vừa phải xung quanh rồi chồng lên nhau và bắt đầu tập như điên.

Thanh Minh nhìn thấy cảnh tượng ấy bất giác mỉm cười.

‘Thích nghi nhanh thật đấy.’

Có mục tiêu là một việc tốt. Và có kẻ đi theo mục tiêu đó cũng là một chuyện đáng mừng.

“Ưaaaaa”

“Ưưưưư”

“Hựưư!!!”

Tiếng rên rỉ vang lên khắp nơi. Thanh Minh tặc lưỡi.

“Đã uống đồ tốt rồi mà vẫn mệt vậy sao?!!!”

‘Cái tên điên này!!’

‘Nhà ngươi thử tự đi mà làm! Cái tên tiểu tử chết tiệt!’

‘Ta phải giết người. Ta phải giết ngươi!!! Nếu không giết được thì cũng phải cắm vào cái lưng ấy một nhát kiếm mới được!!!!’

Những ánh mắt căm hận đổ dồn về phía Thanh Minh nhưng hắn chỉ nằm đấy nhai khô bò như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

“Nhục thân mạnh hơn thì càng phải luyện tập chăm chỉ hơn. Ta nói có đúng không, sư thúc?”

Bạch Thiên toàn thân run rẩy.

‘Phải. Đương nhiên là mọi chuyện sẽ thành ra như thế này rồi.’

Hắn còn mong chờ điều gì khác kia chứ?

Dù sao thì chuyện bọn họ trở nên mạnh hơn trong mắt Thanh Minh chẳng khác gì chuyện một quả nho to lên gấp đôi cả. Ừm thì kích thước quả nho to hơn thì có ích lợi gì đây?

Hơn nữa Thanh Minh lại là một kẻ rất giỏi việc hái nho.

Nhìn thấy những người được hắn dẫn dắt trở nên mạnh mẽ chắc chắn hắn là người vui vẻ nhất rồi.

Bây giờ Bạch Thiên đã trở thành một chuyên gia về Thanh Minh. Hắn thở dài nghĩ về những khó khăn sắp tới.

Thanh Minh đang ở phía trên Bạch Thiên nhìn quanh một lượt bằng ánh mắt kỳ lạ.

‘Họ vẫn đang theo kịp bài tập.’

Vốn dĩ hắn nghĩ bài tập này có phần hơi quá sức với bọn họ, nhưng dược hiệu của Tử Tiêu Đan còn đáng ngạc nhiên hơn nhiều so với những gì hắn dự tính.

Cứ cái đà này, nhục thể của bọn họ sẽ được rèn luyện đến mức hoàn hảo.

Nếu vậy thì…

“Có nên tiến dần đến giai đoạn tiếp theo không đây?”

Thanh Minh nằm trên tảng đá khẽ đung đưa, hắn nhắm mắt lại và suy nghĩ.

Nếu như nhục thể đã vững chắc rồi thì giai đoạn tiếp theo chỉ có một mà thôi.

Kiếm pháp.

Rượu ngon phải có bình đẹp. Một nhục thể hoàn hảo cũng cần có loại kiếm pháp phù hợp với nó.

Thời gian qua bọn họ đã được rèn luyện những bước cơ bản nhất, khả năng minh ngộ cũng đã tăng lên rất nhiều. Bây giờ đã đến lúc truyền thụ lại cho bọn họ những tinh hoa thuần túy nhất của Hoa Sơn.

Tinh túy của Hoa Sơn đương nhiên là Hoa Sơn kiếm pháp rồi!

Và cụ thể hơn chính là Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp!

Nhưng mà…..

‘Nên truyền thụ thế nào được đây?’

Mình có nên nói là mình nhặt được trên đường không nhỉ?

Hừmmm

Khó nghĩ rồi đây.

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương