Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 250 Đừng nói như vậy nữa! (5)

Chapter 250. Đừng nói như vậy nữa! (5)

 

Bốppppp!

 

“Nhanh hơn nữa!”

 

Bốpppppppp!

 

“Đúng rồi!”

 

Vân Kiếm gật đầu với một biểu cảm không thể hài lòng hơn.

 

‘Tốt lắm!’

 

Hiệu quả của Tử Tiêu Đan quả thực quá khủng khiếp.

 

‘Vậy nên nó mới được gọi là linh đan chứ.’

 

Khí thế trên kiếm của các môn đồ bây giờ hoàn toàn vượt xa so với trước kia.

 

Khí thế sắc bén ấy còn khiến Vân Kiếm giật mình thì rốt cuộc hiệu quả đến mức nào chứ?

 

Tất nhiên là Vân Kiếm cũng dùng Tử Tiêu Đan và đạt tới một cảnh giới mới, nhưng có vẻ như các môn đồ nhỏ tuổi có hiệu quả lớn hơn. Nếu không thì sao chúng lại tràn đầy khí lực như thế kia được chứ?

 

Hâyyyyyyyy.

 

‘Kiếm khí?’

 

Vân Kiếm trợn tròn mắt khi nhìn thấy kiếm khí bủa vây xung quanh lưỡi kiếm của một số môn đồ.

 

‘Ôi trời đất ơi…….’

 

Thực ra, kiếm khí không phải là một điều gì quá to tát như vậy.

 

Nếu là Bạch Thiên thì bây giờ hắn không chỉ có kiếm khí, mà còn có thể sử dụng cả kiếm cang nữa.

 

Còn cái tên Thanh Minh thì chẳng cần nói làm gì cho đau đầu!

 

Thế nhưng, các môn đồ bình thường lại có thể vô thức thi triển kiếm khí trong lúc tu luyện thì đúng là một chuyện rất đáng kinh ngạc. 

 

Chẳng phải điều đó có nghĩa là võ công của các môn đồ đã tăng vọt hay sao?

 

‘Hô hô hô hô. Đúng là hồng phúc của Hoa Sơn mà.’

 

Vân Kiếm thực sự rất khó để kiềm chế cảm xúc đang dấy lên trong lòng mình.

 

Đêm nay hắn ta muốn uống một ly rượu trong khi đã cai rượu từ lâu.

 

‘Tất cả đều nhờ vào tên tiểu tử Thanh Minh đó.’

 

Chẳng phải hắn ta đã cảm thấy rất hoang đường khi lần đầu tiên xuất hiện Thanh Minh đã yêu cầu cá cược với hắn sao?

 

Nó nhỏ tuổi nhất, nhập môn cũng chưa được mấy ngày mà đã đánh tất cả các sư huynh của mình rồi cưỡng ép họ tu luyện. Có lẽ hắn sẽ chẳng bao giờ quên được tâm trạng của mình khi nhìn thấy cảnh tượng ấy cho tới lúc chết mất.

 

‘Đúng là một sự lựa chọn đúng đắn.’

 

Hắn đã chính xác khi chấp nhận cá cược giao các đệ tử đời ba cho Thanh Minh. Chỉ nhờ vào một sự lựa chọn nhỏ ấy thôi mà mọi chuyện đã đi tới ngày hôm nay.

 

Chỉ cần nhìn thấy các môn đồ mạnh lên từng ngày và sự phát triển không ngừng của Hoa Sơn thôi là chẳng cần ăn cơm hắn cũng thấy no bụng rồi.

 

Tuy nhiên……

 

Gương mặt của Vân Kiếm trở nên tối sầm lại.

 

Trong lòng hắn vẫn còn vướng mắc một điều.

 

Vân Kiếm nhìn các môn đồ đang luyện tập với một tâm trạng nặng trĩu. Hắn thở dài rồi nói.

 

“Các con cứ tiếp tục tập đi.”

 

“Vâng, thưa lão sư!”

 

Hắn lặng lẽ gật đầu trước tiếng hô đáp lời của các môn đồ rồi xoay bước đi. Nơi hắn hướng đến không đâu khác chính là nơi ở của chưởng môn nhân.

 

 

* * *

 

Vân Kiếm nhìn Huyền Tông bằng một nét mặt ngượng ngùng.

 

‘Đúng là mình vẫn chưa thể thích ứng ngay được.’

 

Hắn

 cứ nhìn gương mặt như đã trẻ ra hai mươi tuổi của Huyền Tông là lại nở một nụ cười ngại ngùng.

 

Mặc dù đó không phải là một gương mặt xa lạ gì đối với hắn trong quá khứ……

 

‘Nhưng mình cứ có cảm giác hơi khác với hồi đó.’

 

Thay vì nói Huyền Tông chỉ đơn giản là trẻ ra về mặt ngoại hình thì phải nói bản thân ông ta cũng đã trở nên trẻ trung hơn mới đúng chứ nhỉ?

 

Dù sao thì sự thay đổi này cũng rất khó để diễn tả bằng lời.

 

“Được rồi. Con có chuyện gì thế?”

 

Huyền Tông nhìn Vân Kiếm bằng ánh mắt hơi bất ngờ.

 

Khác với Vân Nham hay tìm đến Huyền Tông để bàn bạc về nhiều vấn đề, thì Vân Kiếm lại chẳng mấy khi đến tìm ông ta vì một việc khá lớn nào cả. Bởi vì riêng chuyện dạy dỗ đám trẻ và rèn luyện kiếm pháp của mình cũng đã quá sức với Vân Kiếm rồi.

 

Một Vân Kiếm như vậy lại yêu cầu gặp không chỉ chưởng môn nhân mà còn các trưởng lão khác nữa.

 

Huyền Tông căng thẳng chờ đợi Vân Kiếm mở lời.

 

“Chưởng môn nhân.”

 

“Ừ, Vân Kiếm.”

 

“Con không thể dạy kiếm pháp cho bọn trẻ nữa.”

 

“..........”

 

Huyền Tông cau mày.

 

“Con nói vậy là có ý gì?”

 

“Bọn trẻ ngày một phát triển, con không còn gì để dạy cho chúng nữa. Các đệ tử đời thứ hai và thứ ba đã sớm được truyền thụ hết không chỉ Thái Ất Mê Ly Kiếm hay Phục Hổ Thanh Dương Kiếm, mà ngay cả Thất Mai Kiếm mới được tìm thấy gần đây cũng vậy.”

 

“......Đúng là vậy.”

 

“Vốn dĩ chúng ta phải dạy chúng tiếp…….”

 

Huyền Tông thở dài.

 

“Hóa ra là vậy. Chúng ta không còn gì để dạy chúng nữa.”

 

Về cơ bản thì các môn đồ của một danh môn sẽ được truyền thụ đến kiếm pháp tối thượng của môn phái trước khi trở thành cao thủ.

 

Thế nhưng, Hoa Sơn không tồn tại phần sau đó.

 

Bây giờ, Thất Mai Kiếm chính là kiếm pháp cao nhất trong số các kiếm pháp đang được lưu truyền ở Hoa Sơn. Trong quá khứ, Thất Mai Kiếm chỉ là một giai đoạn mà các môn đồ bắt buộc phải nằm lòng trước khi chuyển qua học Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.

 

Vân Kiếm thấp giọng.

 

“Vốn dĩ con vẫn có thể cầm cự cho tới trước khi chúng dùng Tử Tiêu Đan. Bởi vì dù con không còn gì để dạy thì lũ trẻ cũng không thể thực hiện Thất Mai Kiếm một cách hoàn hảo. Thế nhưng bây giờ………”

 

Có lẽ không cần phải nghe thêm nữa.

 

Làm gì có chuyện những đứa trẻ đã mạnh lên lại có thể thỏa mãn với kiếm pháp giống như trong quá khứ chứ. Bây giờ, thứ chúng khao khát chính là các kiếm pháp cao minh hơn nữa kìa.

 

Huyền Tông thở dài một hơi như đã hiểu rõ toàn bộ sự tình.

 

‘Phải làm sao đây?’

 

Nếu là Hoa Sơn trong quá khứ thì họ sẽ không cần lo lắng chuyện này. Bởi vì họ chỉ cần dạy Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp cho các môn đồ là được.

 

Có thể nói Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp chính là tinh hoa và cốt lõi của Hoa Sơn.

 

Tất nhiên đó không phải là sự kết thúc của kiếm pháp Hoa Sơn, nếu là môn đồ Hoa Sơn, thì bất kỳ ai cũng sống để đạt được mục tiêu thi triển Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp một cách hoàn hảo.

 

Thế nhưng Hoa Sơn bây giờ đã đánh mất tất cả kiếm pháp của mình thì làm sao có thể so sánh với quá khứ chứ.

 

“Hừm. Vấn đề này……”

 

“Con nói không còn gì là có ý gì chứ?”

 

Huyền Linh càu nhàu bằng một giọng tức giận.

 

Đó là chuyện mà lão không bao giờ muốn nhớ lại. Thế nhưng bây giờ đã là tình huống mà lão không thể cố tình làm ngơ được.

 

Huyền Tông rơi vào trầm tư với gương mặt lo lắng.

 

“Hừmmm.”

 

Kiếm pháp ư.

 

Mặc dù bọn trẻ sẽ không nói chuyện như thể chúng đang bất mãn nếu không học được thêm kiếm pháp nào cao minh hơn từ Vân Kiếm, nhưng đây chính là một vấn đề quan trọng liên quan tới tương lai của môn phái.

 

Nếu muốn tìm lại được ánh hào quang ngày xưa thì Hoa Sơn nhất định phải cần đến kiếm pháp để vươn lên. Một môn phái không có kiếm pháp thì làm sao có thể bước vào hàng ngũ các danh môn chứ?

 

“Bây giờ chúng ta không thể làm ngơ chuyện này được nữa. Trong suốt thời gian qua, vì chuyện này chuyện kia nên chúng ta đã trì hoãn, nhưng bây giờ chúng ta phải tìm ra được cách giải quyết bằng mọi giá.”

 

Tất cả đều gật đầu bằng gương mặt nghiêm túc trước câu nói của Huyền Tông.

 

“Nếu như ai có ý kiến gì thì đừng ngần ngại, hãy nói ra đi. Dù có hoang đường đến cỡ nào cũng không sao hết.”

 

“Vâng, thưa chưởng môn nhân.”

 

Các trưởng lão bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ.

 

Bởi vì vốn dĩ chuyện này không dễ dàng có câu trả lời, vậy nên cũng chẳng có ai có thể dễ dàng mở miệng.

 

“Hừm.”

 

Người đưa ra ý kiến đầu tiên là Huyền Thương.

 

“Chưởng môn sư huynh.”

 

“Ừ. Đệ nói đi.”

 

“Đệ đã suy nghĩ thử, cũng không phải là không có cách, nếu chúng ta sáng tạo ra một loại kiếm pháp mới thì thế nào ạ?”

 

“Sáng tạo?”

 

Huyền Tông nhăn mặt.

 

“Như vậy cũng được nữa sao?”

 

“Đệ biết đây là một việc rất khó, thế nhưng, nó vẫn dễ hơn việc tìm lại những kiếm pháp đã bị thất truyền.”

 

“Ầy! Huynh hãy nói gì có lý chút đi, sư huynh!”

 

Huyền Linh bật cười.

 

“Làm gì có chuyện nào chúng ta không làm được chứ? Chúng ta cũng đã khôi phục được Tử Tiêu Đan rồi mà?”

 

“Chính sư huynh đã làm điều đó à?”

 

“.........”

 

Huyền Linh quắc mắt.

 

“Xin huynh đừng nhầm lẫn những gì mà tiểu tử Thanh Minh làm thành những gì mà chúng ta làm. Đó không phải là sự phát triển của Hoa Sơn, mà chỉ do một mình Thanh Minh tự cáng đáng tất cả mọi việc thôi! Những gì mà sư huynh làm chỉ có vểnh mũi lên tự hào mà thôi!”

 

“Khừmmm.”

 

Huyền Thương đỏ mặt không nói lời nào.

 

“Và còn nữa! Huynh cứ làm như những kẻ có võ công chẳng ra gì như chúng ta muốn tạo ra kiếm pháp là sẽ có ngay ấy? Vậy cho đệ hỏi ai sẽ là người làm điều đó? Sư huynh à?”

 

“.........”

 

“Hay là Vân Kiếm?”

 

Vân Kiếm lén lút né tránh ánh mắt của lão.

 

“Huynh tưởng võ công là trò đùa đấy à? Chúng ta đã già đến bạc đầu rồi mà đã có thể thi triển được Thất Mai Kiếm một cách hoàn hảo chưa? Đến Lục Hợp Kiếm còn chưa ra gì! Nếu như chuyện đó dễ như vậy thì Thiếu Lâm cũng có thể tạo ra được Mai Hoa Kiếm Pháp rồi!”

 

Huyền Thương ngẩng đầu với một vẻ ngượng ngùng, ông ta hắng giọng.

 

“Ta cũng đâu có nói chúng ta phải khôi phục được Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp. Chúng ta chỉ cần tạo ra một loại kiếm pháp hơn Thất Mai Kiếm một chút………”

 

Thế nhưng chưa kịp nói hết câu, ông ta đã ngậm chặt miệng. Dù sao thì phản ứng của mọi người cũng không được tốt lắm.

 

Phải, có lẽ ông ta đã đi hơi xa rồi.

 

Đúng lúc ấy, Huyền Linh quay đầu lại nhìn Huyền Tông.

 

“Không được rồi, chúng ta phải gọi Thanh Minh tới thôi.”

 

“.......Hửm? Tại sao lại là Thanh Minh?”

 

“Chẳng phải nó chính là đứa đã tìm ra Thất Mai Kiếm khi bị đang chạy thì bị trượt chân ngã hay sao. Nếu như chúng ta đưa cho nó một cái quốc chim và bảo nó đào chỗ này chỗ kia thì có khi Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp sẽ xuất hiện cũng không chừng? Biết đâu kỳ tích lại xảy ra!”

 

Điều đáng sợ nhất chính là lời nói đó lại là một lời thật lòng.

 

Cơ thể Huyền Tông run cầm cập khi xác nhận được rằng trong mắt của Huyền Linh lại không có một chút bỡn cợt nào trong đó.

 

Cứ thế này thì có khi Huyền Linh sẽ không chịu ngồi yên mà tạo ra một Thanh Minh Thần Tông mất thôi.

 

“Thanh Minh có phải là yêu tinh đâu mà có thể làm được một điều vô lý như vậy chứ?”

 

“Yêu tinh mà gặp Thanh Minh thì còn phải gọi nó là sư tổ đấy! Ai mà biết được nó có phải yêu tinh thật không cơ chứ. Huynh cứ nhớ lại chuyện lần trước là thấy! Chẳng phải chúng ta nói cần một cái nồi Vạn Niên Hàn Thiết là nó đã ngay lập tức đem về một cái hay sao? Đó là việc mà dù có là yêu tinh cũng không làm được đâu ạ.”

 

“Nhưng mà chuyện đó……”

 

Huyền Tông định nói gì đó thì bỗng giật nảy mình.

 

“Gượm đã………”

 

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà biểu cảm trên mặt Huyền Tông thay đổi đến mấy lần.

 

“Cái nồi Vạn Niên Hàn Thiết. Đúng rồi…… đúng là vậy rồi! Cái nồi Vạn Niên Hàn Thiết!”

 

“Hể?”

 

Huyền Linh nhìn Huyền Tông bằng một gương mặt không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

 

“Mau đi gọi Thanh Minh tới đây! Ngay lập tức!”

 

“Rõ!”

 

Vân Kiếm ngay lập tức chạy ra khỏi phòng.

 

“Võ công mới ư?”

 

“Đúng vậy.”

 

“…….”

 

Biểu cảm trên mặt Thanh Minh trở nên kỳ quặc.

 

‘Hoá ra mấy cái đứa này cũng không phải là không biết suy nghĩ.’

 

Cho dù họ không nói thì Thanh Minh cũng đang dần nghĩ đến việc cần thêm những kiếm pháp tiếp theo. Chẳng phải bọn họ cũng đang nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề đó nên mới nói những lời như vậy sao?

 

Nếu không thì hắn sẽ đau đầu đến chết vì không biết phải dùng cách gì để truyền lại Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp mất.

 

“Nhưng tại sao ngài lại nói chuyện đó với con vậy?”

 

Đương nhiên là hắn không dễ dàng để lộ ra như vậy rồi.

 

“Thanh Minh à. Con hãy lấy cuốc chim rồi đào hết chỗ kia thử đi. Biết đâu lại có phép màu xảy ra thì……..”

 

Huyền Thương xông đến bịt miệng lôi Huyền Linh đang nói với vẩn ra ngoài.

 

“Ưm ưm!”

 

Thế nhưng, dù Huyền Linh có cố gắng vật lộn thế nào thì cũng không thể thắng Huyền Thương được.

 

Thanh Minh nhìn thấy cảnh ấy thì liếm môi như thể hắn đang tiếc nuối lắm.

 

‘Ầy. Chuyện này có thể dễ dàng giải quyết mà.’

 

Còn cái lão kia thì chẳng giúp ích được gì cả.

 

“Vì vậy nên ta mới muốn nói với con, Thanh Minh à.”

 

“Vâng.”

 

Huyền Tông lặng lẽ nhìn Thanh Minh rồi hỏi.

 

“Con. Chiếc nồi Vạn Niên  Hàn Thiết đó…….”

 

Thanh Minh giật mình.

 

Tại sao tên nhóc này lại nói chuyện đó ở đây? Không lẽ…….?

 

“Con đã tạo ra chiếc nồi Vạn Niên Hàn Thiết ấy bằng cách nào vậy?”

 

“Dạ?”

 

Thanh Minh nhất thời chưa hiểu được ý đồ của câu hỏi đó. Hắn gãi gãi đầu.

 

Làm thế nào mà……

 

“Con đã cắt và uốn cong nó phải không?”

 

“À……. Vâng, đúng là vậy!”

 

Thanh Minh dứt khoát gật đầu.

 

Suýt nữa thì hắn đã chuẩn bị sẵn một bài văn mẫu nếu như ông ấy hỏi hắn tìm thấy Vạn Niên Hàn Thiết ở đâu rồi, nhưng cũng may là ông ấy lại hỏi theo hướng này.

 

“Vậy là con có thể cắt được cả Vạn Niên Hàn Thiết thật sao?”

 

“Hahahaha. Ngài nói gì mà lạ thế! Con là Thanh Minh! Thanh Minh đấy!”

 

Bây giờ thì Thanh Minh cũng không hề có ý định che giấu cảnh giới võ công của mình.

 

Dù sao thì hắn cũng đã tỉ võ với môn chủ Đường môn, đánh bại Đường Nguy, đến cả Mặc Lân Huyết Mãng cũng phải kinh sợ hắn, vậy thì hắn còn khiêm nhường để làm gì kia chứ?

 

Thà rằng hắn cứ tận…..

 

“Hoá ra là vậy! Đúng rồi, Vạn Niên Hàn Thiết! Đúng là con có thể cắt được Vạn Niên Hàn Thiết!”

 

Thanh Minh gật đầu khi thấy Huyền Tông tươi cười rạng rỡ.

 

‘Rốt cuộc ngài định nói cái gì thế?’

 

Huyền Tông vui vui vẻ vẻ tiếp lời.

 

“Thực ra trước giờ ta luôn giấu mọi người một bí mật, đó là chưởng môn các đời trước của Hoa Sơn đã để lại một mật thất.”

 

“Dạ?”

 

“Có một nơi như vậy tồn tại sao ạ?”

 

“Thật đáng tiếc là phương pháp để mở cánh cửa đó đã bị thất truyền. Quan trọng hơn nữa là không chỉ cánh cửa, mà toàn bộ mật thất đều được làm bằng Vạn Niên Hàn Thiết, nên đến bây giờ ta vẫn chưa thể vào đó một lần nào.”

 

“Vậy….”

 

Gương mặt của tất cả mọi người đều tràn ngập sự kỳ vọng.

 

Bởi vì đến lúc này thì bọn họ mới hiểu lời của Huyền Tông có ý nghĩa là gì.

 

Nếu như đó là mật thất được truyền qua các đời chưởng môn nhân, thì chắc chắn trong đó phải chứa các vật phẩm quan trọng của môn phái.

 

Nếu vậy thì không chỉ Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp, mà khả năng cao là nơi đó sẽ chứa toàn bộ võ công của Hoa Sơn!

 

“Chỉ cần mở được nó ra là mọi chuyện sẽ được giải quyết!”

 

“Đúng đấy! Bởi vì Thanh Minh đã nói nó có thể chém được cả Vạn Niên Hàn Thiết cơ mà!”

 

Tất cả mọi ánh nhìn đều tập trung lên người Thanh Minh.

 

“………”

 

Thế nhưng, vẻ suy tư trên gương mặt của Thanh Minh đã khiến họ phải chú ý.

 

“Mật, mật thất của…. chưởng môn nhân sao?”

 

“Đúng vậy!”

 

“Ngài, ngài đang bảo con mở cửa mật thất ra ư?”

 

“Con phải chém thì chúng ta mới vào được chứ. Con có thể chém được Vạn Niên Hàn Thiết mà!”

 

“Haha…..ha. Đúng là một cách hay. Nhưng mà, chuyện đó…….”

 

Gương mặt của Thanh Minh trở nên trắng bệch, hẳn đảo mắt.

 

Ơ…..

 

Nếu vậy thì không được rồi?

 

Mình đã cắt thủng nền của mật thất để làm nồi rồi…..

 

Và hắn cười méo xệch.

 

‘Toang rồi.’

 

Chưởng môn sư huynh!

 

Cứu đệ với!

 

 

Hiện tại bọn mình đang cần tìm 1 bạn ở Hàn, có thể tạo tk naver và nạp tiền vào đó để giúp bọn mình có thể update raw đều đặn, nếu có ai có thể, xin ib fanpage Vlognovel nhé!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương