Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 248 Đừng nói như vậy nữa! (3)

Chapter 248. Đừng nói như vậy nữa!(3)

 

“Đã nhận đủ cả chưa?”

“Rồi ạ.”

“Vậy không chần chừ nữa. Hãy ở yên tại chỗ, nuốt vào rồi bắt đầu vận công đi!”

“Vâng!”

Các môn đồ Hoa Sơn tách nhau ra một chút, rồi bắt đầu làm tư thế ngồi thiền.

Nếu so với thời kỳ đỉnh cao của Hoa Sơn trong quá khứ thì chỉ bằng một phần tư, nhưng nhìn khung cảnh nhiều môn đồ cùng nhau tụ tập lấp kín võ trường như thế này, trong lòng Huyền Tông cũng không khỏi trào dâng cảm giác xúc động.

Hơn nữa bây giờ tất cả bọn họ đều đang cầm trên tay Tử Tiêu Đan.

‘Hoa Sơn sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn nữa.’

Huyền Tông siết tay thành nắm đấm.

‘Phát linh đan cho biết bao nhiêu người đây á?’

Đường Tiểu Tiểu lại đang nhìn số linh đan trong tay mình với vẻ mặt khó hiểu.

‘Rốt cuộc đây là thể loại môn phái gì vậy chứ?’

Nàng ta vốn y thuật cao minh, đã từng nhiều lần tham gia luyện đan, vì vậy mà không cần ăn thử nàng cũng có thể biết được loại linh đan này giá trị đến mức nào.

Chỉ cần ngửi thử mùi hương thanh khiết ngây ngất lòng người này là biết, ít nhất cũng cùng cấp bậc với Thiên Độc Đan.

Mà Thiên Độc Đan là loại tối thượng linh đan của Đường Môn.

Vậy mà lại có thể loại môn phái phát linh đan cấp bậc đó như phát đồ ăn vặt vậy sao?

Trước giờ chưa bao giờ nghe thấy luôn đấy.

Trước tiên, không lý nào lại có một môn phái dám làm những chuyện như thế tồn tại được, giả sử như bọn họ có khả năng luyện chế được linh đan đi chăng nữa, thì chuyện như thế này cũng không xảy ra được.

‘Môn phái nào mà lại đi phân phát linh đan quý giá như thế này cho cả ba đời đệ tử luôn chứ?’

Kể cả ở Đường Môn Tứ Xuyên, nơi được gọi là bá chủ của Tứ Xuyên, thì cũng chỉ có những người mang huyết thống trực hệ Đường Gia, mà cũng phải là những người là hạch tâm đệ tử thì mới được ngửi mùi linh đan thôi.

Ngoài những người đó ra, thì dù linh đan có còn thừa lại bao nhiêu, những người khác cũng chẳng dám mơ được đụng tới.

Lý do?

Lý do rất đơn giản.

Vì trong một môn phái, linh đan là phần thưởng quý giá nhất mà các trưởng bối có thể ban xuống cho đám hậu bối.

Vì vậy nên thủ lĩnh của các môn phái mới dùng linh đan và võ công bí truyền để làm công cụ lôi kéo sự trung thành của đám đệ tử.

Thế nhưng ai lại có thể luyện chế linh đan rồi ngay lập tức đem đi chia cho bấy nhiêu người như thế chứ? Thậm chí kể cả Đường Tiểu Tiểu, người vừa mới đến Hoa Sơn chưa được một tháng cũng có phần?

‘Này là ngu ngốc hay là đáng nể đây?’

Càng trải qua nhiều chuyện, Đường Tiểu Tiểu càng không thể hiểu được cái Hoa Sơn phái này.

Nghe nói là môn phái này đã suy tàn rồi mà lấy đâu ra lắm tiền vậy?

Trong quá khứ, bọn họ vì đánh mất võ công nên mới suy yếu, rồi đột nhiên một tên quái vật như Thanh Minh xuất hiện.

Đường Tiểu Tiểu rốt cuộc cũng không thể đoán được Hoa Sơn phái này rồi sẽ đi tới đâu.

‘Mình đến đây là đúng đắn chứ?’

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Chuyện đó vẫn chưa thể thể biết được.

Nhưng có một điều chắc chắn là, nơi này khác với Đường Môn. Đường Môn đề cao sự hòa hợp như một gia môn, nhưng theo Đường Tiểu Tiểu thì các môn đồ ở Hoa Sơn còn giống một gia môn hơn.

Mọi người đối xử thoải mái với nhau, thậm chí qua cách mọi người nói chuyện với nhau cũng có thể cảm nhận được sự tin tưởng.

Hình ảnh gia môn mà Đường Tiểu Tiểu chỉ có thể hình dung ra trong mơ hồ đang hiện diện ngay chính nơi này.

‘Mình có thể làm được như vậy không?’

Trở thành một thành viên trong gia môn với bọn họ?

Đường Tiểu Tiểu cắn chặt môi nhìn về phía trước.

“Các con mau dùng đi!”

“Rõ!”

Các môn đồ Hoa Sơn dùng chất giọng vang vọng đáp lại chỉ thị của Huyền Tông, rồi tất cả nhất tề đưa Tử Tiêu Đan vào miệng.

Bạch Thiên nhìn viên Tử Tiêu Đan, nét mặt hoài niệm.

‘Cái này……’

Vượt qua biết bao nhiêu khổ ải từ Tứ Xuyên đến Vân Nam để lấy được Tử Mộc Thảo mang về, và đây chính là thành quả gặt được.

Hắn nhìn viên linh đan tỏa ra tử sắc nhàn nhạt, gật gù rồi cho linh đan vào miệng.

Soạttttt.

Trong nháy mắt, viên linh đan hòa tan và tỏa ra một mùi hương gì đó không thể diễn tả được.

Cảm giác như mùi hương đang tràn ngập trong khoang miệng vậy.

Trước khi hắn kịp làm gì khác, linh đan đã tan chảy và chạy qua thực quản vào thẳng dạ dày.

Bạch Thiên ngay lập tức nhắm mắt và bắt đầu vận công.

Hắn đã từng ăn qua Hỗn Nguyên Đan một lần và đã có kinh nghiệm hấp thụ rồi, chắc không có gì đáng lo……

‘Hả?’

Cơ thể của hắn bỗng co giật.

‘Khác rồi!’

Không thể nói chính xác là gì được, nhưng chắc chắn linh đan hiện tại trong bụng hắn hoàn toàn khác với loại linh đan mà hắn từng ăn trong quá khứ.

Dĩ nhiên, Hỗn Nguyên Đan đem lại cảm giác vô cùng thanh khiết, nhưng khi so với Tử Tiêu Đan này hắn có cảm giác như đom đóm so với ánh trăng vậy.

Cảm giác giống hệt như ngậm một ngụm nước vô cùng tinh khiết ở nơi sâu bên trong ngọn núi.

Nguyên khí vô cùng trong trẻo đó bắt đầu từ từ chảy khắp toàn thân Bạch Thiên.

‘Không vội… Từ từ thôi.’

Về căn bản, linh đan được luyện ra để giúp bổ sung nguyên khí cho người dùng. Không cần nhất thiết phải làm gì cả, nguyên khí sẽ tự đi theo kinh mạch toàn thân và các huyệt đạo.

Đã từng thử khi ăn qua Hỗn Nguyên Đan một lần rồi, không phải sao?

Đến đây thì không có gì quá khác biệt so với trước kia nữa. Nguyên khí đang tự động di chuyển. Giống hệt như cơ thể Bạch Thiên đã trở thành một bình nguyên rộng lớn, còn nguyên khí là một dòng sông chảy qua bình nguyên đó vậy.

Và sự khác biệt bắt đầu từ đây.

‘Hửm?’

Bạch Thiên bất ngờ tập trung vào luồng nguyên khí đang chảy bên trong cơ thể.

‘Không di chuyển được?’

Hắn định sẽ từ từ di chuyển nguyên khí xuống đan điền, hoàn thành Thập Nhị Chu Thiên, nhưng nguyên khí của Tử Tiêu Đan bên trong cơ thể lại không chịu di chuyển theo ý muốn của hắn.

Hết lần này đến lần khác, hắn cố gắng nhẹ nhàng điều khiển nguyên khí, nhưng dù có cố gắng đến mấy thì nó vẫn không hề lay chuyển.

‘Chết tiệt! Cái này là do tên tiểu tử Thanh Minh làm ra nhỉ?’

Kết cục, đúng là chủ nào linh đan nấy.

Nó vẫn hoàn toàn không chịu nghe lời.

‘Chắc, chắc mình tẩu hỏa nhập ma mất?’

Giây phút Bạch Thiên hoảng hốt kêu lên.

Ùuuuuuu!

Nguyên khí của Tử Tiêu Đan đột nhiên bắt đầu bùng nổ lan ra toàn thân Bạch Thiên.

‘Ơ?’

Phải nói thế nào đây nhỉ? Cảm giác này?

Cứ như dòng nước tinh khiết nơi thâm sơn cùng cốc đang cuộn trào trong cơ thể vậy. Nguyên khí của Tử Tiêu Đan lan tỏa khắp tứ phía, quét sạch hết toàn bộ trọc khí bên trong cơ thể của Bạch Thiên.

Cơ thể Bạch Thiên run lên.

‘Cái này thật là…’

Trọc khí là loại tạp khí mà ai sống trên thế gian này cũng phải bất đắc dĩ chấp nhận nó. Nhưng kết cục thì nó vẫn chỉ trở thành tạp chất cản trở quá trình vận khí tích tụ bên trong cơ thể con người thôi.

Trọc khí bị quét đi quả đúng là chuyện tốt, nhưng cách thức này lại triệt để đến mức làm hắn bắt buộc phải liên tưởng tới kẻ nào đó ngay.

‘Không lý nào, trong linh đan này lại chứa đựng cả ý chí…’

Sao tên tiểu tử Thanh Minh nhất định phải làm như thế này chứ?

Trong lúc Bạch Thiên còn đang nghĩ ngợi thì nguyên khí của Tử Tiêu Đan đã loại bỏ sạch trọc khí bên trong Thập Nhị Kinh Mạch của hắn.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Thuần khiết.

Vô cùng thuần khiết.

Nguyên khí thuần khiết này không chấp nhận cùng tồn tại với trọc khí. Dù chỉ một chút trọc khí vẩn đục còn tồn tại trong cơ thể thôi, nó cũng sẽ liên tục không ngừng đào thải ra ngoài.

‘A!’

Và rồi chúng tập trung lại một chỗ, sau đó lại bay vút lên trên như thể thiên long đăng thiên.

Bạch Thiên biết phía trên đó có thứ gì, cơ thể bỗng run bần bật lên.

‘Lẽ nào?’

Nguyên khí tuôn trào đến Nhâm Đốc Lưỡng Mạch.

Nhâm Đốc Lưỡng Mạch. Chẳng mấy chốc lại đến huyệt Thiên Vấn!

Đấy là nơi nhất định phải khai thông để đi đến cảnh giới tuyệt đỉnh.

Thế nhưng huyệt Thiên Vấn bị tắc nghẽn kể từ khi vừa sinh ra thì sẽ không dễ dàng khai thông được như vậy. Còn Nhâm Đốc Lưỡng Mạch chỉ có thể đả thông bằng cách liên tục nỗ lực và chuẩn bị không ngừng. Việc thử nghiệm đả thông bừa bãi ngược lại có thể gây ra nội thương nghiêm trọng.

Nhưng nguyên khí của Tử Tiêu Đan lại ập vào Nhâm Đốc Lưỡng Mạch với một khí thế kinh người mà không ai có thể lường trước được.

‘Làm ơn vừa vừa phải phải thôi!’

Đột nhiên hắn thấy sợ rồi đấy.

Khí tức điên cuồng của luồng nguyên khí này giống hệt chủ nhân của nó vậy, chẳng biết nhìn lại phía sau gì cả. Nhưng giờ mà còn lưỡng lự chần chừ thì đúng là đồ hèn, nguyên khí vẫn tiếp tục tiến vào Nhâm Đốc Lưỡng Mạch với khí thế khủng khiếp, đôi mắt của hắn trợn lên.

Uỳnhhh!

Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu hắn. Đầu óc hắn cũng trở nên mụ mị trong giây lát.

Bạch Thiên gắng gượng lấy lại ý thức.

‘A, không được.’

Dù hắn đã gần như mất kiểm soát, nhưng nếu để mất hẳn ý thức ở đây thì không biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo cả.

Nhìn đi.

Vì giống với chủ nhân nên cái nguyên khí nửa khùng nửa điên này mới chui vào Nhâm Đốc Lưỡng Mạch của hắn không phải sao?

Đầu Bạch Thiên đau như thể có ai liên tục khua chiêng múa trống thật lớn trong đó vậy, cơ thể hắn không ngừng run rẩy, miệng thì rên rỉ.

‘Nó đã làm ra cái thứ gì đây chứ?’

Dòng nguyên khí của tất cả những thứ có trong Hỗn Nguyên Đan đều tự nhiên mà hài hòa. Ôm lấy cơ thể một cách nhẹ nhàng, bao dung ấm áp. Dù là ai đi chăng nữa thì cũng không có chuyện bài trừ nguyên khí của Hỗn Nguyên Đan được.

Nhưng nguyên khí của tên tiểu tử thì có gì đó hơi kỳ lạ.

Cảm giác thì thuần khiết và quen thuộc hơn đấy, nhưng nó lại hoàn toàn chẳng chịu nghe lời mà cứ di chuyển thỏa thích theo ý của nó thôi. Hệt như nguyên khí đó cũng có ý chí của riêng mình vậy.

Và hiện tại ý chí đó cứ liên tục lao vào Bạch Thiên.

Rầm! Rầm! Rầm!

‘Điên mất thôi!’

Nguyên khí trong Nhâm Đốc Lưỡng Mạch tấn công điên cuồng vào những chỗ huyết mạch tắc nghẽn một cách tàn bạo.

Rầm! Rầm!

Nhưng Nhâm Đốc Lưỡng Mạch của Bạch Thiên thì vẫn vô cùng vững chắc.

‘Chà chà, Thanh Minh à. À không, nguyên khí à. Việc gì cũng có thời điểm của nó. Giờ vẫn chưa phải lúc. Vậy nên ngươi hãy bỏ cuộc rồi ngoan ngoãn quay trở về đan điền đi.’

Trông có vẻ khá giống với lúc hắn can ngăn Thanh Minh, nhưng Bạch Thiên giờ đã quyết chí tử thủ rồi. Cứ như thế này thì tẩu hỏa nhập ma lúc nào không biết chừng.

Nguyên khí này vốn rất thuần khiết nên khả năng đó là khá thấp, nhưng hắn cũng không thể hoàn toàn yên tâm được.

Đúng lúc đó.

Dòng nguyên khí liên tục lao vào Nhâm Đốc Lưỡng Mạch mấy lần mà vẫn không đả thông được, đột nhiên thu liễm lại rồi từ từ di chuyển xuống phía dưới.

‘Đúng rồi!’

Chỗ đó. Đúng rồi đấy, tiểu tử này! Xuống đi nào! Xuống đi nào!

Dòng nguyên khí từ trên đầu men theo cột sống đi xuống dưới, cuối cùng đi qua bụng, đến gần chỗ đan điền.

‘Vào đi nào!’

Nhưng nó lại đột nhiên dừng ngay phía trước đan điền. Dường như có chút dao động.

‘Hả?’

Lẽ nào?

Không phải chứ? Không phải đâu nhỉ?

Nó dao động thêm hai, ba lần nữa rồi bắt đầu tập trung sức mạnh.

Ùuuuuuuu.

Từ trong cơ thể đột nhiên vang tới âm thanh như thể có một cơn bão khổng lồ đang cuốn sạch mọi thứ vậy.

‘A, không…’

Và rồi không để hắn kịp suy nghĩ, nguyên khí đã trào lên với một tốc độ kinh hoàng. Rồi nó lại lao vào Nhâm Đốc Lưỡng Mạch như trời giáng.

‘Oái, cái đồ điên này!’

UỲNHHHHHH!

Hắn nghe thấy tiếng bạo tạc như thể cả thiên địa bị hủy diệt, cùng lúc đó, một cơn đau không thể diễn tả bằng lời kéo đến.

Trước mắt trở nên choáng váng, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ. Một cú sốc như thể vừa mới có ai dồn nguyên khí đánh một chưởng bùng nổ bên trong cơ thể vậy.

Bạch Thiên nghiến chặt răng, cơ thể co giật như thể đầu vừa mới bị nổ tung ra vậy.

Nhưng vào lúc đó.

Cơn đau bỗng chốc biến mất, dường như có thứ gì đó chưa từng biết đến đang bắt đầu diễn ra vậy.

‘Chuyện, chuyện này?’

Hắn cảm nhận được thế gian này.

Hơn nữa lại còn vô cùng chân thực.

‘Rốt cuộc là?’

Rõ ràng là hiện tại hắn vẫn đang nhắm mắt và ngồi ở tư thế ngồi thiền. Thậm chí còn đang vận công nên chẳng nghe rõ âm thanh, xúc cảm cũng chẳng còn nhanh nhạy nữa.

Vậy mà hắn lại cảm nhận được rõ mồn một.

Thấy bầu trời đang nhìn xuống hắn. Mặt đất đang nâng đỡ hắn lên. Dĩ nhiên còn thấy cả dòng chảy của không khí lướt qua cơ thể, chân thực đến mức hắn còn nắm được dòng chảy đó trong tay.

Thiên Thông.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Thân thể mở ra Thiên Môn, cứ như thế trực tiếp đón nhận cả thế gian mà không cần thông qua ngũ quan.

‘Đây, đây là thế giới quan qua cảm nhận của tuyệt đỉnh cao thủ…!’

Cảm giác sảng khoái không thể diễn tả bằng lời.

Trong lúc Bạch Thiên còn đang rùng mình vì cảm giác sảng khoái đó, nguyên khí của Tử Tiêu Đan cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, sau khi quét sạch toàn bộ trọc khí còn tồn động trong lưỡng mạch thì cũng hoan hỉ đi xuống đan điền.

Và rồi nó tan ra, hòa làm một với nguyên khí vốn có của Bạch Thiên.

Ùuuuuuuuu.

Sau khi gia tăng mạnh mẽ, nguyên khí nhẹ nhàng đi một vòng khắp cơ thể của Bạch Thiên rồi lại bình ổn trở về đan điền.

Bạch Thiên nhẹ nhàng mở mắt ra.

“Phù!”

Một thế giới hoàn toàn khác so với hiện tại đang mở ra trước mắt hắn.

Cảm giác cứ như thế giới đã trở nên sống động hơn gấp nhiều lần vậy. Cảm giác như cuối cùng cũng đã tháo bỏ được tấm vải che mắt không cho hắn nhìn thấy thế giới vậy.

Chỉ thị giác thôi sao?

Thậm chí hắn còn nghe được rất rõ ràng hơi thở của ai đó ở đằng xa kia.

Xúc giác của hắn cũng trở nên nhạy cảm đến mức hắn còn nắm chắc được luồng không khí đang lướt qua cơ thể mình.

Vì tiếp nhận quá nhiều thứ cùng một lúc nên đầu óc hắn bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Thế nhưng đối diện với sự hỗn loạn đó, Bạch Thiên chỉ cảm thấy rất vui.

‘Đã vượt ra lằn ranh cảnh giới rồi.’

Nếu phải diễn tả theo giai đoạn, thì hắn đã vượt qua hạng nhất và đang bước vào giai đoạn tuyệt đỉnh rồi. Cuối cùng hắn cũng vượt qua ranh giới đó. Từ giờ Bạch Thiên đã rời khỏi vị trí thấp nhất và bước vào sống cùng một thế giới với môn chủ Đường Môn và cung chủ Dã Thú Cung rồi.

‘Đúng là một loại linh đan kinh khủng khiếp.’

Toàn thân hắn ngập tràn sự cảm kích.

Mặc dù khác hoàn toàn với Hỗn Nguyên Đan, nhưng nếu chỉ xét kết quả, thì loại linh đan này còn làm được nhiều hơn thế nữa.

“Kết thúc chưa nhỉ?”

“Dạ?”

Bạch Thiên hơi ngẩng đầu lên.

Các trưởng lão bao gồm cả Huyền Tông đang cùng nhau nhìn Bạch Thiên.

“A.”

Bạch Thiên muộn màng nhận ra mình là người kết thúc vận công sau cùng, hắn vội vàng nhìn xung quanh.

Các môn đồ của Hoa Sơn đều đang xếp hàng ngay ngắn.

‘À……’

Khác rồi.

Rõ ràng là khác thật rồi. Chỉ cần nhìn vào tinh quang và khí thế đang âm thầm tỏa ra từ ánh mắt là có thể biết tất cả đã trải qua sự thay đổi lớn đến mức nào.

Bạch Thiên vừa nhìn về phía trước vừa đứng dậy khỏi chỗ.

“Chưởng môn……!”

Nhưng khoảnh khắc hắn vừa nhấc người lên, ba người đứng trước mắt vội vàng lùi lại.

“……”

Hả?

Huyền Tông nhìn thấy Bạch Thiên lặng người không nói nên lời thì bày ra biểu cảm kỳ lạ.

“Hiệu, hiệu quả có vẻ tốt nhỉ. Các tạp chất trong cơ thể đều bị đào thải ra hết rồi.”

Hả?

Tạp chất?

Bạch Thiên chầm chậm liếc mắt xuống.

“Cái, cái này là sao?”

Bộ y phục sạch sẽ không tì vết của hắn gần như bị nhuộm bởi một màu đen. Và một mùi hôi thối không thể miêu tả được bằng lời bốc lên.

Phải đến lúc mùi hôi xộc vào mũi Bạch Thiên mới nhận thức được, hắn nôn khan.

“Ục ực. Chuyện này là sao… Ọe!”

Sau khi nôn khan, Bạch Thiên nước mắt nước mũi lem nhem quay đầu nhìn xung quanh thì thấy cũng có vài người cùng rơi vào tình cảnh thảm hại như vậy.

Trong đó có cả Lưu Lê Tuyết, Chiêu Kiệt và cả Nhuận Tông.

Khung cảnh mọi người lấm lem trong chất bẩn màu đen cả người run rẩy quả thật là đáng sợ mà.

“Ưư……”

“Đến chết với cái mùi này mất.”

“Đi tắm. Đi tắm! Chết tiệt! Mình phải đi tắm!”

Hả?

Vừa rồi… Hình như Lưu sư muội vừa mới chửi thề thì phải?

Hơn nữa tông giọng còn cao gấp hai lần bình thường.

Huyền Linh nhìn Bạch Thiên đang hoang mang không hiểu chuyện gì, hắn vừa bịt mũi vừa hét toáng lên.

“Mau đi tắm giùm ta cái đi! Cái mùi kinh dị không thể chịu nổi nữa rồi!”

“Con, con biết rồi!”

Những người có y phục bị biến thành màu đen, không phân biệt ai với ai, đều bắt đầu vội vàng chạy khỏi võ trường.

Nhìn thấy cảnh đó, chưởng môn nhân và các trưởng lão trao đổi ánh mắt với nhau.

Cuối cùng, những ánh mắt đó cùng hướng về một nơi.

“Con nghĩ sao?”

“Chuyện gì ạ?”

Thanh Minh vừa nhai khô bò vừa nghiêng đầu tỏ khó hiểu.

Huyền Linh hỏi.

“Đã đạt đến mức Hoán Cốt Trùng Sinh chưa?”

“Ầy. Gì mà Hoán Cốt Trùng Sinh chứ. Chỉ là…… Ừm, chỉ là bên trong cơ thể đã được dọn sạch trọc khí và các tạp chất thôi.”

“…Ừ ừm. Vậy sao?”

“Nhưng mà hiệu quả thì cũng giống nhau cả.”

“Ừ ừ. Vậy thì sao?”

Ánh mắt ba người tràn ngập vẻ mong đợi.

Nhưng câu tiếp theo của Thanh Minh có hơi khác so với suy nghĩ của bọn họ.

“Bây giờ gần như đã chuẩn bị xong rồi nhỉ?”

“…Hả?”

Huyền Tông ném một ánh nhìn đầy nghi vấn, nhưng Thanh Minh chẳng nói gì chỉ tiếp tục nhai khô bò.

Đến tận bây giờ.

Mới chính thức hoàn thành xong việc chuẩn bị rèn luyện cảnh giới thôi.

Thanh Minh cong khóe miệng.

‘Từ giờ mới chính thức là địa ngục.’

Nếu biết sự thật rằng từ trước đến giờ chỉ mới là màn dạo đầu thôi thì liệu bọn họ có còn vui vẻ như vậy được nữa không?

Tò mò quá.

Đúng là tò mò thật.

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương