Hoa Sơn Tái Khởi
-
Chapter 247 Đừng nói như vậy nữa! (2)
Chapter 247. Đừng nói như vậy nữa! (2)
Sáng sớm.
Các môn đồ Hoa Sơn đã tập trung đầy đủ ở võ trường chính.
Bọn họ vừa nhìn dáo dác xung quanh với gương mặt căng thẳng vừa xì xầm.
“Chuyện gì thế nhỉ?”
“Hửm? Chẳng lẽ không có ai biết tin gì sao?”
“Hình như không có ai nghe nói gì hết. Họ chỉ bảo chúng ta đến đây…….”
Cuối cùng một trong số các Bạch Tử bối bước lên khẽ hỏi Bạch Thiên.
“Đại sư huynh. Huynh có biết chuyện này là sao không ạ?”
“Các đệ sẽ biết sớm thôi, nên cứ đứng yên đó đi.”
“........Vâng.”
Bạch Thiên nhìn lên phía trước rồi mỉm cười.
‘Có vẻ như đã thành công rồi.’
Nói đúng ra.
Thì làm gì có chuyện cái tên bỉ ổi đó thất bại được chứ? Nếu như thất bại thì hắn sẽ lại phải đi tới Vân Nam xa xôi, mà hắn rất ghét điều đó nên kiểu gì cũng phải thành công thôi.
Nhuận Tông cũng có cùng biểu cảm với hắn.
Nhuận Tông khẽ nhướn mày mỉm cười nhìn về phía trước, rồi hắn từ từ quay đầu về phía sau.
Hắn trừng mắt nhìn các Thanh Tử bối đang xì xầm.
“Có vẻ như các đệ đã luyện tập quá thoải mái rồi nên mồm miệng mới liến thoắng thế kia nhỉ.”
“...........”
Chiêu Kiệt đứng ở bên Nhuận Tông cũng phụ họa thêm.
“Hình như chúng ta đã đánh giá các sư đệ quá thấp rồi, sư huynh.”
“Hừm. Có vẻ đúng là như vậy thật. Bắt đầu từ hôm nay phải tăng cường độ luyện tập lên thôi.”
Gương mặt của các Thanh Tử bối đông cứng.
‘Ơ kìa, trước đây các huynh có như vậy đâu!’
‘Rốt cuộc các huynh đã trải qua chuyện gì ở Vân Nam vậy hả! Tại sao!’
‘Aigu. Sao lại có đến ba Thanh Minh như vậy chứ. Tận ba Thanh Minh cơ đấy. Ta thà chết còn hơn!’
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Các Bạch Tử bối thấy cảnh ấy thì cười khúc khích.
Bạch Thiên nghe thấy tiếng cười thì quay đầu lại.
“Vui lắm à?”
“.........”
Các Bạch Tử bối bất giác run cầm cập khi lần đầu tiên thấy Bạch Thiên đảo mắt như thế.
“Làm cho tốt phận sự của mình đi.”
“........Vâng.”
Bây giờ thì cả Bạch Tử bối và Thanh Tử bối đã đồng bệnh tương lân, vừa nhìn nhau vừa rơi nước mắt.
Rốt cuộc các sư huynh hiền lành và nhân hậu trước đây của họ đã đi đâu mất rồi?
Tất cả đều tại cái tên ma quỷ đó.
Đúng là gần mực thì đen, chẳng lẽ bọn họ đều bị cái tên ma quỷ đó nhuộm đen hết cả rồi sao?
Thế nhưng, Bạch Thiên lại chỉ tặc lưỡi khi nhìn thấy các sư đệ đứng phía sau với gương mặt ấm ức.
Chỉ có chưởng môn nhân và các trưởng lão, cùng một vài người trong số các Vân Tử bối mới biết tại sao nhóm Thanh Minh lại đi tới Vân Nam. Ngoài họ ra, không một ai biết tới sự tồn tại của Hỗn Nguyễn Đan hết.
Mặc dù trên đời này chẳng có bí mật nào là mãi mãi, nhưng nếu số người biết đến bí mật đó càng ít, thì chẳng phải họ sẽ càng kéo dài được thời gian trước khi bí mật đó được lan truyền sao. Đó cũng là lý do tại sao họ lại phải giữ bí mật với các môn đồ Hoa Sơn.
Và hôm nay họ sẽ được cho biết đại khái. Có lẽ bọn họ sẽ bất ngờ lắm đây.
Đúng lúc ấy.
“Đông đủ cả rồi chứ?”
Đường chủ Y Dược Đường bước lên võ trường.
“Vâng ạ!”
Âm thanh rền vang khắp võ trường.
Vân Nham đứng đầu các Vân Tử bối, nhìn Vân Giác rồi hỏi.
“Vân đường chủ. Chưởng môn nhân đâu rồi?”
“Ngài ấy đang trên đường đến.”
Vân Nham gật đầu. Hắn ta cũng là một trong số những người đang cố phỏng đoán về tình hình lúc này.
“Trước tiên……”
Vân Giác hắng giọng nói.
“Lý do chúng ta tập trung tất cả các con ở đây chính là để chia cho các con linh đan do Hoa Sơn tự luyện chế ra!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người bắt đầu xì xầm.
“Linh đan?”
“Hoa Sơn có linh đan sao?”
“Không đúng, ngài ấy vừa nói là luyện đan. Tức là đây là những viên linh đan mới được luyện ra đấy.”
“Mới luyện đan ư?”
Bạch Thương mở to mắt nhìn Bạch Thiên hỏi.
“Sư huynh. Chẳng lẽ lý do huynh đến Vân Nam là…..?”
“Đúng vậy.”
Bây giờ Bạch Thiên không cần giấu giếm nữa, thẳng thắn thừa nhận.
“Bọn ta đến đó là để tìm dược liệu cho linh đan.”
“Vậy, vậy là các huynh đã tìm được dược liệu ấy, và luyện chế linh đan thành công rồi đúng không?”
“Chẳng phải khi nãy Vân Giác sư thúc mới nói rồi sao.”
“Ôi trời ơi…….”
Đồng tử của Bạch Thương lay động.
Sao huynh lại có thể nói về linh đan với một giọng bình thản như thế chứ?
Đúng lúc ấy thì có một cánh tay của người nào đó giơ lên.
Thấy Vân Giác gật đầu, môn đồ ấy nhanh nhảu hỏi.
“Con có thể hỏi linh đan mà các ngài cho tụi con lần này có tên là gì không ạ?”
Câu trả lời đến ngay tắp lự.
“Tử Tiêu Đan.”
“Tử Tiêu…… Dạ? Tử Tiêu Đan ư?”
Môn đồ đó mở to mắt.
Ngài ấy vừa nói là Tử Tiêu Đan.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Đó chẳng phải là loại tối thượng linh đan của Hoa Sơn đã bị thất truyền sao?
“Ý ngài là chúng ta đã có thể luyện chế ra Tử Tiêu Đan rồi sao ạ?”
“Đúng vậy.”
Vân Giác nói như khẳng định.
“Sau một thời gian dài cố gắng, bọn ta đã thành công trong việc khôi phục phương pháp luyện Tử Tiêu Đan. Cũng may là bọn ta đã tìm được đủ các dược liệu cần thiết.”
“Vậy lý do chưởng môn nhân vắng mặt suốt mười ngày chính là vì…..”
“Ngài ấy bận hỗ trợ luyện đan.”
“À……”
Bạch Thiên tủm tỉm cười.
Đương nhiên là Hoa Sơn chưa từng khôi phục phương pháp luyện Tử Tiêu Đan rồi. Bởi vì phương pháp mà họ tìm được chính là của Hỗn Nguyên Đan.
Thế nhưng đôi khi, một lời nói dối sẽ hữu ích hơn là nói thật.
Nếu như ngay cả các môn đồ Hoa Sơn cũng chỉ được biết bấy nhiêu đó, thì tin đồn về việc Hoa Sơn có được phương pháp luyện chế Hỗn Nguyên Đan sẽ vĩnh viễn không bị lan truyền ra ngoài.
‘Chắc Dược Tiên muốn đội mồ sống dậy lắm đây.’
Nhưng ông còn có thể làm được gì nữa chứ?
Chẳng phải ông ta nên đổ mọi tội lỗi lên đầu Thanh Minh sao
“Vậy, vậy là tất cả chúng con đều sẽ nhận được Tử Tiêu Đan sao ạ?”
“Đúng vậy. Mặc dù mỗi viên linh đan đều nhỏ đi một chút để có thể chia đủ cho cả môn phái, nhưng tất cả mọi người, từ các trưởng lão đến các đệ tử nhỏ tuổi nhất của Thanh Tử bối đều sẽ được chia một cách công bằng.”
Bầu không khí trên võ trường nóng hẳn lên.
Chẳng phải thần binh và linh dược chính là những thứ mà các võ giả hằng mơ ước sao?
Hơn nữa, đó lại là linh đan, vốn tốt hơn linh dược một bậc, là thượng phẩm trong số các loại linh đan của Hoa Sơn, Tử Tiêu Đan.
Đương nhiên là mặc dù nó không thể vượt qua Đại Hoàn Đan của Thiếu Lâm hay Thái Thanh Đan của Võ Đang, nhưng chẳng phải như vậy cũng đủ rồi sao?
Vân Giác cố gắng kiềm chế để không bật cười trước những tiếng xì xầm của các môn đồ.
‘Thứ này còn hơn cả Đại Hoàn Đan đấy, lũ nhóc con à!’
Mặc dù hắn ta không biết linh đan bị thu nhỏ lại thì có hiệu quả như Đại Hoàn Đan không, nhưng nếu dùng với cùng một liều lượng thì câu chuyện sẽ hoàn toàn khác.
Tử Tiêu Đan mà Hoa Sơn mới luyện ra tuyệt đối không thể thua kém Đại Hoàn Đan được. Mà ngược lại nó còn vượt trội hơn hẳn.
Vân Giác đặt kỳ vọng, rằng sau khi phục dụng Tử Tiêu Đan này, chẳng bao lâu nữa các môn đồ sẽ trở nên mạnh mẽ.
Thế nhưng, phản ứng của các môn đồ không chỉ có vui mừng.
“Sẽ không sao chứ?”
“Chuyện gì?”
“Chẳng phải đây là linh đan mới được luyện chế ra sao. Lỡ đâu nó có tác dụng phụ thì sao? Nếu như chúng ta hấp thụ những viên linh đan có vấn đề đó thì sẽ bị tẩu hỏa nhập ma đấy.”
“Ầy, lý nào lại thế.”
“Không đâu, nghĩ lại thì đã gần 100 năm nay ta chưa từng thấy Hoa Sơn luyện chế linh đan. Lấy gì để ta tin tưởng được chứ?”
Mặc dù đây không phải những lời nên nói, nhưng họ nói không sai chút nào.
Có thể luyện chế linh đan là một chuyện tốt, nhưng có mấy ai dám dùng cơ thể mình để chứng minh sự hiệu quả và an toàn của nó chứ?
Sự hưng phấn và chờ đợi, cả nỗi bất an và nghi ngờ cùng dấy lên khắp võ trường.
Vân Giác nhìn thấy những phản ứng ấy thì mỉm cười như thể tâm trạng của hắn chẳng chùng xuống chút nào. Vân Nham lặng lẽ quan sát Vân Giác rồi cất lời.
“Vân Giác.”
“Vâng, sư huynh.”
“Đệ có chắc là linh đan này an toàn không?”
“Vâng, sư huynh. Linh đan đã được thử nghiệm trước rồi mà.”
“Là ai thế?”
“À, chuyện đó……”
Vân Giác lấp lửng nói, quay đầu lại mỉm cười.
“Sư huynh chỉ cần trực tiếp xem là biết ngay ấy mà. Họ đến rồi kìa.”
“Hửm?”
Vân Nham mang theo một nỗi nghi ngờ.
Và điều đó không gì khác chính là tại sao Vân Giác lại trực tiếp giải thích tất cả mọi chuyện.
Tất nhiên Đường chủ Y Dược Đường có nghĩa vụ giải thích tất cả mọi việc. Tuy nhiên, việc nói sẽ chia Tử Tiêu Đan vừa mới luyện chế xong cho các môn đồ nên để cho chưởng môn nhân Huyền Tông nói sẽ hợp lý hơn Vân Giác.
Thế thì tại sao Vân Giác lại thay Huyền Tông giải thích tình huống này chứ?
Cộp. Cộp.
Dường như Vân Nham đã hiểu ra lý do ngay lập tức ngay khi nhìn thấy những người đang bước lên võ trường.
Hắn ta há hốc miệng.
Cộp. Cộp.
Bốn người.
Có bốn người đang hướng về phía võ trường.
Vân Nham liên tục dụi mắt. Thế nhưng, dù hắn có dụi đến mấy đi chăng nữa thì cảnh tượng trước mắt hắn cũng không thay đổi.
‘Tại, tại sao?’
Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra thế này.
Bốn người bình thản bước lên phía trước. Vân Giác cũng rất tự nhiên mà đứng vào chỗ trống bên cạnh người ở chính giữa.
“Hừm.”
Người đứng ở vị trí cao nhất nhìn xuống các môn đồ bên dưới rồi điềm đạm cất lời.
“Đáng lý Vân Giác sẽ là người giải thích tất cả mọi chuyện……”
“Con!”
Đúng lúc ấy Bạch Thiên giơ tay. Người bị cắt lời thì cau mày nhìn hắn.
“Con có vấn đề gì sao?”
“Con, à….. ờ….. con biết câu hỏi này rất kỳ cục nhưng…….”
“Con cứ nói đi.”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Bạch Thiên nuốt nước bọt rồi mở miệng một cách khó khăn.
Dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc đưa ra câu hỏi này.
“Ngài, ngài là ai vậy ạ?”
“Hô hô hô hô hô.”
Người đứng ở chính giữa.
Huyền Tông cười phá lên.
“Cái tên tiểu tử này, bây giờ con còn không nhận ra chưởng môn nhân của mình nữa sao?”
“Là, là chưởng môn nhân thật sao?”
Bạch Thiên há hốc miệng.
‘Không thể nào. Nhưng đúng rồi mà……’
Rõ ràng ngài ấy đang mặc võ phục của Hoa Sơn. Và nếu nhìn vào phong thái và đạo quan mà ngài ấy đang đội trên đầu, thì đó đúng là Huyền Tông, chưởng môn nhân của Hoa Sơn rồi.
Thế nhưng……
‘Nhìn kiểu gì cũng là người khác mà?’
Lý do khiến Bạch Thiên kinh ngạc chính là vì gương mặt của Huyền Tông.
Gương mặt đầy nếp nhăn của ông ấy đã trở nên trắng trẻo và căng bóng như da hài tử, mái tóc sương sớm đã biến thành màu đen tuyền như vừa mới được nhúng vào mực.
“Cải, cải lão hoàn đồng ư?”
Thấy Bạch Thiên bất ngờ đến trợn tròn mắt, Huyền Tông tủm tỉm cười.
“Hô hô. Hình như bộ dạng này của ta rất lạ lẫm nhỉ.”
Không chỉ Huyền Tông.
“Vậy không lẽ người đứng bên cạnh ngài là trưởng lão Huyền Linh? Là trưởng lão Huyền Linh thật sao?”
Những người đứng hai bên Huyền Tông cũng trẻ ra cả hai chục tuổi như đã hồi xuân.
“Sao con hỏi câu đương nhiên thế. Còn ai vào đây được nữa chứ?”
“.........Ôi trời ơi.”
Đúng là…… nếu nhìn kỹ thì gương mặt của họ trông quen thật…..
Đúng lúc đó, Lưu Lê Tuyết đứng bên cạnh Bạch Thiên lẩm bẩm.
“Là gương mặt của trước đây.”
“Hửm?”
“Đó, đó là gương mặt mà muội đã thấy khi lần đầu tiên đến Hoa Sơn. À không……. Hình như còn trẻ hơn cả khi đó thì phải?”
Lưu Lê Tuyết nghiêng đầu.
‘Vậy là chí ít họ cũng đã trẻ ra hai chục tuổi.’
Vân Nham tủm tỉm cười tạo thế bao quyền với chưởng môn nhân và các trưởng lão.
“Thấy ba người hồi xuân thế này, trong lòng đệ tử cũng vui lắm. Liệu đệ tử có thể biết chuyện tốt gì đã xảy ra không ạ?”
“Chẳng lẽ lại còn lý do nào khác được sao?”
Huyền Tông mỉm cười quay sang nhìn Huyền Thương. Thấy thế, Huyền Thương bèn trải tấm lụa mang theo bên mình bày Tử Tiêu Đan ra.
“Ta lo sợ linh đan có vấn đề nên đã dùng thử trước, rồi xảy ra chuyện này. Hô hô. Và hiệu quả của nó đã quá rõ ràng.”
Huyền Linh đứng bên cạnh cũng vừa cười vừa nói.
“Huynh định lấy vợ mới nên mới làm vậy chứ gì?”
“Là vợ đầu chứ, cái tên này!”
Huyền Tông hét toáng lên.
“À, phải rồi ha.”
Dù ba người họ khoái chí cười đùa, nhưng chẳng ai có thể cười nổi. Bởi vì đây không phải là lúc có thể vui đùa.
Mắt các môn đồ Hoa Sơn bùng cháy.
‘Hiệu quả thật khủng khiếp!’
‘Điên thật rồi! Tại sao lại có thứ đó trên đời chứ?’
‘Dù có chết thì mình cũng phải ăn nó! À không, dù có chết vì ăn nó thì mình cũng vẫn phải ăn!’
Chẳng phải hiệu quả của nó đã quá rõ ràng rồi sao?
Dù cho có cao thủ nào đó có thể dùng nhất thủ đấm xuyên thủng qua núi sau khi ăn đan dược, thì thứ đó cũng không thể so sánh với linh đan này được.
‘Nếu ăn nó thì mình sẽ sống được thêm hai mươi năm nữa!’
‘Hai mươi năm cái con khỉ! Phải là ba mươi năm nữa chứ?’
‘Whoa, nhìn mái tóc bóng mượt đó đi. Trời đất ơi…….’
Nhìn thấy các trưởng lão từ một ông lão với gương mặt đầy nếp nhăn đã trở thành những tráng niên đến mức vừa xuất hiện là thu hút sự chú ý của tất cả mọi người khiến các môn đồ bồn chồn không thôi.
Thậm chí đến cả Vân Nham luôn điềm đạm, không bao giờ nổi nóng với bất kỳ ai cũng phải run rẩy nhìn Tử Tiêu Đan.
Và rồi……
‘Ơ kìa, cái tên khốn kia đang làm gì thế?’
‘Đó là Hỗn Nguyên Đan đúng không? Chắc không phải đâu nhỉ?’
‘Xin con hãy đi đứng một cách bình thường đi, Thanh Minh!’
Bạch Thiên là người biết rõ nhất dược hiệu và hình thái của Hỗn Nguyên Đan, hắn cứ luân phiên nhìn linh đan, Thanh Minh, và các Huyền Tử bối bằng gương mặt hoang mang.
Hỗn Nguyên Đan tuyệt đối không thể có hiệu quả như vậy. Chẳng phải bọn họ đã ăn Hỗn Nguyên Đan trước rồi sao! Và chắc chắn cái viên linh đan có màu tử sắc đó không phải là Hỗn Nguyên Đan.
Quan trọng hơn là!
‘Nhìn nó đi, nhìn cái biểu cảm kì quái đó của nó đi.’
Hắn có trực cảm không lành khi nhìn nhìn thấy biểu cảm của Thanh Minh.
Rõ ràng là tên khốn đó lại làm gì nữa rồi.
Thanh Minh nở một nụ cười khó hiểu trước những ánh mắt thẳng thừng đang dồn về phía mình.
Nói thật thì Thanh Minh cũng không lường trước được mọi việc sẽ trở nên như vậy.
Mặc dù trước đây hắn đã nghe đến việc ăn linh đan có thể giúp con người trẻ ra, nhưng ai mà tưởng tượng nổi cả ba người bọn họ đều trẻ ra như vậy chứ?
Có lẽ nguyên khí thuần khiết nhất thế gian của hắn đã thấm nhuần vào linh đan nên mới có hiệu quả mạnh đến như vậy.
‘Ơ. Rõ ràng là mình đã nói sẽ tìm lại cuộc sống này……..’
Nhưng mà không phải bằng cách này.
Hô hô.
Hô hô hô hô hô hô.
Mà kệ. Cái gì tốt thì nó sẽ tốt thôi. Chỉ cần thành công là được rồi mà.
Thanh Minh vừa né tránh ánh mắt của Bạch Thiên vừa mỉm cười.
Đúng lúc ấy, Huyền Tông lớn giọng nói.
“Bắt đầu từ bây giờ, tất cả các đệ tử Hoa Sơn, không phân biệt lớn bé đều được dùng Tử Tiêu Đan. Các đệ tử hãy đến nhận lấy linh đan theo từng bối phận!”
“Vâng! Thưa chưởng môn nhân!”
Thanh Minh ngước lên trời trước tiếng hô dõng dạc đó.
‘Vậy là chúng ta đã vượt qua được một ngọn núi lớn rồi.’
Hoa Sơn của bây giờ sẽ mạnh đến mức Hoa Sơn của quá khứ cũng không thể so sánh nổi.
‘Aigu. Mình phải nuôi mấy cái đứa này đến bao giờ đây.’
Dù sao thì chặng đường phải đi vẫn còn rất dài, và việc mà Thanh Minh phải làm cũng không bao giờ hết.
Duy chỉ…..
Thanh Minh nhìn chưởng môn nhân, các trưởng lão và Bạch Thiên.
‘Nuôi họ cũng thu được trái ngọt đấy chứ.’
Sư huynh cũng đã nuôi dạy đệ với tâm trạng như vậy phải không?
Nếu đệ cứ không ngừng chăm sóc thì trái sẽ càng ngọt phải không? Đúng chứ?
- Đệ đừng có nói vớ vẩn nữa! Kẻ cướp bát cơm của người khác như đệ cũng chỉ một kẻ ăn bám thôi!
“.......”
Khiếp, làm gì mà gắt thế.
Đúng thiệt là.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook