Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng
-
Chương 8: Dấu hôn mờ ám
"Tôi không đến gây chuyện!" Lê Man Thanh rút tay ra khỏi tay Mộ Nham, quay đầu lại, đôi mắt bình tĩnh nhìn Lương Yên, lớn giọng nói: "Tôi chỉ tới để nói cho các người Triển gia biết, Tịch Lương Yên mà các người muốn cưới về có đời sống cá nhân bừa bãi, hỗn loạn như thế nào!"
Lê Man Thanh nói, khiến cho cả người Lương Yên sửng sốt.
Nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, cô không khỏi xiết chặt bó hoa trong tay, trong lòng bàn tay đã phủ kín một tầng mồ hôi lạnh.
"Cô nói bậy bạ gì đó?" Tịch Khuynh Viễn yêu thương Lương Yên nhất, sao mà chịu được một người ngoài nói em gái mình như thế?
Anh ta xanh mặt bước vài bước tới trước mặt Lê Man Thanh, trầm giọng quát: "Lê tiểu thư, cho dù cô là bạn của Lương Yên thì cũng không có thể nói lung tung như vậy! Lương Yên nhà chúng tôi rõ ràng là một đứa con gái ngoan."
"Tôi cũng không có nói lung tung." Lê Man Thanh đi từng bước một đến gần thánh giá, hai mắt nhìn thẳng chằm chằm vào Lương Yên, "Lương Yên, không bằng tự cô nói cho mọi người biết đi, tối hôm qua cô đã làm chuyện tốt gì ở khách sạn Tứ Quý. Tôi nghĩ, mỗi một người ở đây đều muốn biết đó."
Nhận lấy tầm mắt cay nghiệt bén nhọn của Lê Man Thanh, trong lòng Lương Yên không khỏi rùng mình một cái, bị cô ta làm cho lui thẳng về phía sau một bước.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Sao Man Thanh lại biết chuyện tối hôm qua?
Triển Mộ Khoa không khỏi nhìn Lương Yên nhiều một chút, thấy sắc mặt cô trắng bệch, anh ta không khỏi nhẹ nhàng nhíu mày, chậm rãi đi qua chỗ cô, cánh tay dài nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Lương Yên, dịu dàng mở miệng: "Yên Yên, chỉ cần em mở miệng, tôi lập tức cho người khác đuổi cô ta ra."
Càng dịu dàng như thế, càng săn sóc như thế, trong lòng Lương Yên càng thêm khó chịu, càng thêm áy náy.
Bởi vì, lời Lê Man Thanh nói là thật...
Cô là kẻ bừa bãi! Vào đêm trước khi kết hôn, thế mà lại cùng em rể tương lai...
"Cô đã không chịu nói, tôi đây đành phải trả lời thay cô!" Lê Man Thanh thấy Lương Yên không mở miệng, thừa dịp cô sững người trong nháy mắt, Lê Man Thanh vọt lên vài bước tới dưới thánh giá, đưa tay dùng sức xé áo cưới trên người Lương Yên. Vải ren yếu ớt trước ngực lập tức bị xé thành một cái lỗ to.
Trong lòng Triển Mộ Khoa đầy lửa giận, vốn muốn đẩy cánh tay của Lê Man Thanh ra, nhưng trong giây tiếp theo...
Anh ta lại bị da thịt dưới lớp áo cưới kia làm cho chấn động cả người. Không phải là bởi vì lớp da thịt kia trắng nõn nà, mà là...
Trên cái cổ nhỏ không có cách nào che dấu được, phủ đầy dấu hôn sâu nhạt. Giờ khắc này, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở trước đó dường như đã rất rõ ràng như bóc.
Mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, bao gồ cả Lương Yên.
"Mọi người nhìn xem, đây là bằng chứng tốt nhất của cô dâu bừa bãi vào đêm qua! Hôm nay lại còn phải kết hôn, tối hôm qua cô lại không thể chờ đợi được mà bò lên giường của một người đàn ông khác! Thứ phụ nữ không biết giữ chừng mực thế này thì sao có tư cách trở thành con dâu của Triển gia?!" Lê Man Thanh hùng hổ dọa người, từng câu đều lộ ra sự sỉ nhục—— đây tuyệt đối không phải chuyện mà một người bạn có thể làm.
"Trời đất! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"
"Thật không ngờ tới con gái của Tịch gia thế mà lại vô sỉ như thế!"
"Quả nhiên là không xứng với Triển gia. Xui cho Triển gia ra nhiều tiền vì hạng mục của bọn họ như vậy."
Toàn bộ hội trường đều bàn luận, sóng sau cao hơn sóng trước.
Lương Yên khó khăn nắm lấy áo cưới bị xé rách, nghe lời mọi người nhục mạ cô, cô biết mình căn bản không có tư cách phản bác.
Nhưng mà, cô nhịn không được mà đưa tầm mắt nhìn về bóng người thon dài ở cửa nhà thờ ở rất xa kia...
Triển Mộ Nham đứng ở cửa nhà thờ, ánh sáng chiếu nghiêng vào trên người anh, rõ ràng là ánh nắng ấm áp, nhưng cả người anh lại lộ ra một sự lạnh lẽo khiến người ta khiếp đảm kinh hồn, giống như là muốn cứ như thế mà ăn Lương Yên vào bụng.
Chóp mũi Lương Yên đau xót.
Nhất định anh cũng giống như những người ở đây, cũng cho rằng cô vô sỉ, cho rằng cô thủy tính dương hoa (dễ dàng thay đổi như dòng nước, chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chung thủy)…
Tất cả mọi người đều cho rằng cô như thế, cô cũng sẽ không đau bao nhiêu. Nhưng anh, thì không giống vậy...
Lê Man Thanh nói, khiến cho cả người Lương Yên sửng sốt.
Nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, cô không khỏi xiết chặt bó hoa trong tay, trong lòng bàn tay đã phủ kín một tầng mồ hôi lạnh.
"Cô nói bậy bạ gì đó?" Tịch Khuynh Viễn yêu thương Lương Yên nhất, sao mà chịu được một người ngoài nói em gái mình như thế?
Anh ta xanh mặt bước vài bước tới trước mặt Lê Man Thanh, trầm giọng quát: "Lê tiểu thư, cho dù cô là bạn của Lương Yên thì cũng không có thể nói lung tung như vậy! Lương Yên nhà chúng tôi rõ ràng là một đứa con gái ngoan."
"Tôi cũng không có nói lung tung." Lê Man Thanh đi từng bước một đến gần thánh giá, hai mắt nhìn thẳng chằm chằm vào Lương Yên, "Lương Yên, không bằng tự cô nói cho mọi người biết đi, tối hôm qua cô đã làm chuyện tốt gì ở khách sạn Tứ Quý. Tôi nghĩ, mỗi một người ở đây đều muốn biết đó."
Nhận lấy tầm mắt cay nghiệt bén nhọn của Lê Man Thanh, trong lòng Lương Yên không khỏi rùng mình một cái, bị cô ta làm cho lui thẳng về phía sau một bước.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Sao Man Thanh lại biết chuyện tối hôm qua?
Triển Mộ Khoa không khỏi nhìn Lương Yên nhiều một chút, thấy sắc mặt cô trắng bệch, anh ta không khỏi nhẹ nhàng nhíu mày, chậm rãi đi qua chỗ cô, cánh tay dài nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Lương Yên, dịu dàng mở miệng: "Yên Yên, chỉ cần em mở miệng, tôi lập tức cho người khác đuổi cô ta ra."
Càng dịu dàng như thế, càng săn sóc như thế, trong lòng Lương Yên càng thêm khó chịu, càng thêm áy náy.
Bởi vì, lời Lê Man Thanh nói là thật...
Cô là kẻ bừa bãi! Vào đêm trước khi kết hôn, thế mà lại cùng em rể tương lai...
"Cô đã không chịu nói, tôi đây đành phải trả lời thay cô!" Lê Man Thanh thấy Lương Yên không mở miệng, thừa dịp cô sững người trong nháy mắt, Lê Man Thanh vọt lên vài bước tới dưới thánh giá, đưa tay dùng sức xé áo cưới trên người Lương Yên. Vải ren yếu ớt trước ngực lập tức bị xé thành một cái lỗ to.
Trong lòng Triển Mộ Khoa đầy lửa giận, vốn muốn đẩy cánh tay của Lê Man Thanh ra, nhưng trong giây tiếp theo...
Anh ta lại bị da thịt dưới lớp áo cưới kia làm cho chấn động cả người. Không phải là bởi vì lớp da thịt kia trắng nõn nà, mà là...
Trên cái cổ nhỏ không có cách nào che dấu được, phủ đầy dấu hôn sâu nhạt. Giờ khắc này, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở trước đó dường như đã rất rõ ràng như bóc.
Mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, bao gồ cả Lương Yên.
"Mọi người nhìn xem, đây là bằng chứng tốt nhất của cô dâu bừa bãi vào đêm qua! Hôm nay lại còn phải kết hôn, tối hôm qua cô lại không thể chờ đợi được mà bò lên giường của một người đàn ông khác! Thứ phụ nữ không biết giữ chừng mực thế này thì sao có tư cách trở thành con dâu của Triển gia?!" Lê Man Thanh hùng hổ dọa người, từng câu đều lộ ra sự sỉ nhục—— đây tuyệt đối không phải chuyện mà một người bạn có thể làm.
"Trời đất! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"
"Thật không ngờ tới con gái của Tịch gia thế mà lại vô sỉ như thế!"
"Quả nhiên là không xứng với Triển gia. Xui cho Triển gia ra nhiều tiền vì hạng mục của bọn họ như vậy."
Toàn bộ hội trường đều bàn luận, sóng sau cao hơn sóng trước.
Lương Yên khó khăn nắm lấy áo cưới bị xé rách, nghe lời mọi người nhục mạ cô, cô biết mình căn bản không có tư cách phản bác.
Nhưng mà, cô nhịn không được mà đưa tầm mắt nhìn về bóng người thon dài ở cửa nhà thờ ở rất xa kia...
Triển Mộ Nham đứng ở cửa nhà thờ, ánh sáng chiếu nghiêng vào trên người anh, rõ ràng là ánh nắng ấm áp, nhưng cả người anh lại lộ ra một sự lạnh lẽo khiến người ta khiếp đảm kinh hồn, giống như là muốn cứ như thế mà ăn Lương Yên vào bụng.
Chóp mũi Lương Yên đau xót.
Nhất định anh cũng giống như những người ở đây, cũng cho rằng cô vô sỉ, cho rằng cô thủy tính dương hoa (dễ dàng thay đổi như dòng nước, chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chung thủy)…
Tất cả mọi người đều cho rằng cô như thế, cô cũng sẽ không đau bao nhiêu. Nhưng anh, thì không giống vậy...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook