Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng
-
Chương 9: Đau lòng rời đi
Sự xem thường và lạnh lùng của anh quả thật là một con dao nhọn sắc bén, mạnh mẽ đâm thẳng lòng của cô, đau đến mức cô gần như đứng không vững.
"Thật sự là hoang đường!" Mẹ Triển bị sự thay đổi bất thình lình làm cho tức giận đến mức cả người run rẩy. Không chờ mọi người bình tĩnh lại, giây tiếp theo, bà đi vài bước vọt tới chỗ dưới thánh giá, một bạt tai thật mạnh giáng xuống mặt Lương Yên.
"Bộp ——" một tiếng giòn vang, khiến mọi người trong nhà thờ hít sâu một hơi lạnh.
Lương Yên chỉ cảm thấy bên tai vang tiếng ong ong, bị tát đến mức đầu váng mắt hoa. Tùy tiện đỡ lấy bục diễn thuyết của cha sứ mới không chật vật ngã xuống.
"Mẹ!" Triển Mộ Khoa vội vàng gọi một tiếng.
Sắc mặt của cha Tịch mẹ Tịch đều trầm xuống.
Sao Tịch Khuynh Viễn có thể chịu đựng việc em gái mình bị sỉ nhục như thế, lập tức xông lên, che chở Lương Yên ở sau người, lạnh giọng hỏi: "Bà thông gia, bà làm cái gì vậy?!"
"Tôi làm cái gì?! Cậu xem thử một chút xem em gái cậu đã làm cái gì mới đúng! Thật sự là vô cùng hoang đường!"
Mẹ Triển đau lòng cho đứa con trai cả có thân thể không tốt, cố ý lo liệu cuộc hôn lễ này thay cho anh ta, bỏ ra vài triệu cưới cho anh ta một người yêu, lại không ngờ rằng sẽ lại khiến Mộ Khoa chịu sỉ nhục thế này.
Bà không khỏi đau lòng và tự trách mình.
Lương Yên không dám nhìn Triển Mộ Nham nhiều thêm nữa, chỉ đứng sau lưng anh trai và rơi nước mắt đầy mặt. Tịch Khuynh Viễn còn muốn tranh luận gì nữa, Lương Yên lại nắm chặt góc áo anh ta, nghẹn ngào năn nỉ, "Anh, dẫn em đi đi... Để em rời khỏi đây..."
Tịch Khuynh Viễn đau lòng cho Lương Yên, nhưng cũng thương yêu Lương Yên.
Cho tới giờ, Lương Yên luôn là một người làm việc có chừng mực, mà tối hôm qua lại xảy ra loại chuyện này, tất nhiên là cô có nỗi khổ riêng torng lòng.
Tịch Khuynh Viễn gật đầu, xoay người ôm ngang Lương Yên lên, đi nhanh về hướng ra khỏi nhà thờ. Lương Yên vùi mặt thật sâu trong ngực anh trai, lúc đi ngang qua Mộ Nham thì vẫn không nhịn được nâng đôi mắt mông lung đẫm lệ lên,.
Cô biết chính mình đang chờ mong cái gì, nhưng...
Triển Mộ Nham vẫn lạnh như băng, thậm chí, đáy mắt sâu kín kia như chứa sự châm chọc như có như không.
Cô tuyệt vọng thu tầm mắt về, cảm thấy lạnh đến mức làm cho cô phát run.
Khi đi ngang qua Lê Man Thanh, Tịch Khuynh Viễn hung tợn uy hiếp nói, "Khoản nợ của em gái tôi hôm nay, sau này tôi sẽ từ từ tính với cô!"
Trở lại Tịch gia, Tịch Khuynh Viễn lấy nước đá phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ của cô, tự mình cắt món dứa cô ưa thích và đưa cho cô. Cô hoàn toàn ăn không vô, chỉ nghiêng mặt đi, vùi vào trong sô pha và lặng lễ rơi nước mắt.
Cha mẹ Tịch gia cũng về ngay sau đó. Bọn họ lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, lần này không thể nghi ngờ là lần mất mặt nhất, Không biết có bao nhiêu người nói sau lưng rằng bọn họ không có gia giáo.
Cha Tịch là Tịch Chấn Quốc vừa bực vừa tức, vừa vào cửa đã lạnh mặt ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lông, chất vấn Lương Yên, "Thứ con gái bất hiếu, cô quỳ xuống cho tôi!"
Lương Yên biết lần này là mình sai rồi, đứng dậy khỏi ghế sô pha, im lặng quỳ gối bên chân cha mình.
"Tố Tố, lấy cây mây lại đây cho tôi!" Tịch Chấn Quốc vươn tay ra với vợ mình là Nguyễn Tố.
Nguyễn Tố đau lòng cho con gái, lập tức đỏ mắt, mắng chồng mình, "Ông làm gì đó? Yên Nhi mới vừa bị người ta tát một bạt tai, ông còn thấy chưa đủ khó chịu sao?"
"Ba, ba bình tĩnh một chút. Làm cho rõ mọi chuyện trước cũng không muộn. Yên Nhi có lẽ có nỗi khổ riêng.”Tịch Khuynh Viễn ôm lấy vai em gái, không cho ba mình làm tổn thương đến cô.
"Mẹ, anh, chuyện tối ngày hôm qua đều là lỗi của con. Ba ba, ba phạt con đi! Con không có nỗi khổ riêng gì hết, là do con không hiểu chuyện, làm ra chuyện hoang đường liên lụy tới cả nhà thế này, con tự nguyện bị phạt."
Mặc dù tình hình bây giờ đã trở nên như thế, mặc dù người liên quan cũng chế giễu mình, nhưng Lương Yên biết, cho tới bây giờ, cô không hề hối hận về tất cả mọi chuyện đã xảy ra đêm qua.
"Thật sự là hoang đường!" Mẹ Triển bị sự thay đổi bất thình lình làm cho tức giận đến mức cả người run rẩy. Không chờ mọi người bình tĩnh lại, giây tiếp theo, bà đi vài bước vọt tới chỗ dưới thánh giá, một bạt tai thật mạnh giáng xuống mặt Lương Yên.
"Bộp ——" một tiếng giòn vang, khiến mọi người trong nhà thờ hít sâu một hơi lạnh.
Lương Yên chỉ cảm thấy bên tai vang tiếng ong ong, bị tát đến mức đầu váng mắt hoa. Tùy tiện đỡ lấy bục diễn thuyết của cha sứ mới không chật vật ngã xuống.
"Mẹ!" Triển Mộ Khoa vội vàng gọi một tiếng.
Sắc mặt của cha Tịch mẹ Tịch đều trầm xuống.
Sao Tịch Khuynh Viễn có thể chịu đựng việc em gái mình bị sỉ nhục như thế, lập tức xông lên, che chở Lương Yên ở sau người, lạnh giọng hỏi: "Bà thông gia, bà làm cái gì vậy?!"
"Tôi làm cái gì?! Cậu xem thử một chút xem em gái cậu đã làm cái gì mới đúng! Thật sự là vô cùng hoang đường!"
Mẹ Triển đau lòng cho đứa con trai cả có thân thể không tốt, cố ý lo liệu cuộc hôn lễ này thay cho anh ta, bỏ ra vài triệu cưới cho anh ta một người yêu, lại không ngờ rằng sẽ lại khiến Mộ Khoa chịu sỉ nhục thế này.
Bà không khỏi đau lòng và tự trách mình.
Lương Yên không dám nhìn Triển Mộ Nham nhiều thêm nữa, chỉ đứng sau lưng anh trai và rơi nước mắt đầy mặt. Tịch Khuynh Viễn còn muốn tranh luận gì nữa, Lương Yên lại nắm chặt góc áo anh ta, nghẹn ngào năn nỉ, "Anh, dẫn em đi đi... Để em rời khỏi đây..."
Tịch Khuynh Viễn đau lòng cho Lương Yên, nhưng cũng thương yêu Lương Yên.
Cho tới giờ, Lương Yên luôn là một người làm việc có chừng mực, mà tối hôm qua lại xảy ra loại chuyện này, tất nhiên là cô có nỗi khổ riêng torng lòng.
Tịch Khuynh Viễn gật đầu, xoay người ôm ngang Lương Yên lên, đi nhanh về hướng ra khỏi nhà thờ. Lương Yên vùi mặt thật sâu trong ngực anh trai, lúc đi ngang qua Mộ Nham thì vẫn không nhịn được nâng đôi mắt mông lung đẫm lệ lên,.
Cô biết chính mình đang chờ mong cái gì, nhưng...
Triển Mộ Nham vẫn lạnh như băng, thậm chí, đáy mắt sâu kín kia như chứa sự châm chọc như có như không.
Cô tuyệt vọng thu tầm mắt về, cảm thấy lạnh đến mức làm cho cô phát run.
Khi đi ngang qua Lê Man Thanh, Tịch Khuynh Viễn hung tợn uy hiếp nói, "Khoản nợ của em gái tôi hôm nay, sau này tôi sẽ từ từ tính với cô!"
Trở lại Tịch gia, Tịch Khuynh Viễn lấy nước đá phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ của cô, tự mình cắt món dứa cô ưa thích và đưa cho cô. Cô hoàn toàn ăn không vô, chỉ nghiêng mặt đi, vùi vào trong sô pha và lặng lễ rơi nước mắt.
Cha mẹ Tịch gia cũng về ngay sau đó. Bọn họ lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, lần này không thể nghi ngờ là lần mất mặt nhất, Không biết có bao nhiêu người nói sau lưng rằng bọn họ không có gia giáo.
Cha Tịch là Tịch Chấn Quốc vừa bực vừa tức, vừa vào cửa đã lạnh mặt ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lông, chất vấn Lương Yên, "Thứ con gái bất hiếu, cô quỳ xuống cho tôi!"
Lương Yên biết lần này là mình sai rồi, đứng dậy khỏi ghế sô pha, im lặng quỳ gối bên chân cha mình.
"Tố Tố, lấy cây mây lại đây cho tôi!" Tịch Chấn Quốc vươn tay ra với vợ mình là Nguyễn Tố.
Nguyễn Tố đau lòng cho con gái, lập tức đỏ mắt, mắng chồng mình, "Ông làm gì đó? Yên Nhi mới vừa bị người ta tát một bạt tai, ông còn thấy chưa đủ khó chịu sao?"
"Ba, ba bình tĩnh một chút. Làm cho rõ mọi chuyện trước cũng không muộn. Yên Nhi có lẽ có nỗi khổ riêng.”Tịch Khuynh Viễn ôm lấy vai em gái, không cho ba mình làm tổn thương đến cô.
"Mẹ, anh, chuyện tối ngày hôm qua đều là lỗi của con. Ba ba, ba phạt con đi! Con không có nỗi khổ riêng gì hết, là do con không hiểu chuyện, làm ra chuyện hoang đường liên lụy tới cả nhà thế này, con tự nguyện bị phạt."
Mặc dù tình hình bây giờ đã trở nên như thế, mặc dù người liên quan cũng chế giễu mình, nhưng Lương Yên biết, cho tới bây giờ, cô không hề hối hận về tất cả mọi chuyện đã xảy ra đêm qua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook